You will understand nothing with my type of English. It's good for you because you can have a break after all these fantastic people. I must tell you I am like that, not very comfortable, because usually, in life, I think my job is absolutely useless. I mean, I feel useless. Now after Carolyn, and all the other guys, I feel like shit. And definitively, I don't know why I am here, but -- you know the nightmare you can have, like you are an impostor, you arrive at the opera, and they push you, "You must sing!" I don't know. (Laughter)
Các bạn sẽ không hiểu gì vì thứ tiếng Anh của tôi. Thế là tốt cho các bạn đó, vì các bạn có thể nghỉ ngơi sau tất cả những diễn giả tuyệt vời vừa rồi. Tôi phải nói thế vì tôi là thế đó, không tự tin lắm, vì thường thường, trong cuộc sống, tôi nghĩ rằng công việc của mình là hoàn toàn vô dụng. Ý tôi là, tôi thấy mình vô dụng. Sau Carolyn và tất cả những người kia, tôi thấy mình như cục phân vậy. Và chắc chắn rằng tôi không biết tại sao mình lại ở đây, nhưng -- các bạn biết cơn ác mộng đó, kiểu như bạn là một kẻ mạo danh, bạn đến nhà hát opera, và họ đẩy bạn lên "Anh phải hát!" Tôi không biết.
So, so, because I have nothing to show, nothing to say, we shall try to speak about something else. We can start, if you want, by understanding -- it's just to start, it's not interesting, but -- how I work. When somebody comes to me and ask for what I am known, I mean, yes, lemon squeezer, toilet brush, toothpick, beautiful toilet seats, and why not -- a toothbrush? I don't try to design the toothbrush. I don't try to say, "Oh, that will be a beautiful object," or something like that. That doesn't interest me.
Thế nến, vì tôi không có gì để chiếu, không có gì để nói, có lẽ chúng ta nên nói về một điều gì khác. Chúng ta có thể bắt đầu, nếu các bạn muốn, bằng cách đi tìm hiểu -- chỉ là mở đầu thôi, không thú vị lắm, nhưng -- tôi làm việc thế nào. Khi một người đến tìm tôi và hỏi rằng tôi nổi tiếng về điều gì, tôi nói, vâng, máy vắt chanh, bàn chải toilet, tăm xỉa răng, những ghế toilet đẹp đẽ, và tại sao không -- bàn chải đánh răng. Tôi không cố để thiết kế các bàn chải. Tôi không cố thốt lên "Ồ, cái đó sẽ là một vật đẹp tuyệt," hay những điều tương tự. Điều đó không làm tôi quan tâm.
Because there is different types of design. The one, we can call it the cynical design, that means the design invented by Raymond Loewy in the '50s, who said, what is ugly is a bad sale, la laideur se vend mal, which is terrible. It means the design must be just the weapon for marketing, for producer to make product more sexy, like that, they sell more: it's shit, it's obsolete, it's ridiculous. I call that the cynical design.
Bởi vì có nhiều loại thiết kế khác nhau. Một loại, chúng ta có thể gọi là thiết kế nhạo báng, là loại thiết kế được sáng tạo bởi Raymond Loewy vào những năm 50, ông ấy nói rằng, cái gì xấu sẽ không bán được, điều đó rất tồi tệ. Điều đó có nghĩa là thiết kế chỉ là vũ khí cho tiếp thị, cho nhà sản xuất làm sản phẩm hấp dẫn hơn, thế thôi, khi họ bán nhiều hơn, nó trở thành vô dụng, nó cổ lỗ, lố bịch. Tôi gọi đó là thiết kế nhạo báng, bi quan.
After, there is the narcissistic design: it's a fantastic designer who designs only for other fantastic designers. (Laughter) After, there is people like me, who try to deserve to exist, and who are so ashamed to make this useless job, who try to do it in another way, and they try, I try, to not make the object for the object but for the result, for the profit for the human being, the person who will use it. If we take the toothbrush -- I don't think about the toothbrush. I think, "What will be the effect of the brush in the mouth?" And to understand what will be the effect of the toothbrush in the mouth, I must imagine: Who owns this mouth? What is the life of the owner of this mouth? In what society [does] this guy live? What civilization creates this society? What animal species creates this civilization? When I arrive -- and I take one minute, I am not so intelligent -- when I arrive at the level of animal species, that becomes real interesting.
Sau nữa là, thiết kế để tự đề cao bản thân: đó là một nhà thiết kế tuyệt vời người chỉ thiết kế cho những nhà thiết kế tuyệt vời khác. Sau đó là những người như tôi, những người đang cố gắng xứng đáng để tồn tại, và những người quá xấu hổ vì công việc vô nghĩa này nên cố gắng thực hiện nó theo một cách khác, và họ cố gắng, tôi cố gắng, để thiết kế không vì bản thân đồ vật mà hướng đến kết quả, hướng đến lợi ích cho con người, những người sẽ sử dụng nó. Nếu chúng ta xem xét bàn chải răng -- tôi không nghĩ về cái bàn chải, tôi nghĩ "Những tác động của nó trong miệng là như thế nào?" Và để hiểu tác động của chiếc bàn chải trong miệng, tôi phải hình dung: Đây là miệng của ai? Cuộc sống của người đó như thế nào? Xã hội của anh ta ra sao? Nền văn minh nào tạo nên xã hội đó? Loài động vật nào tạo nên nền văn minh này? Khi tôi đến được -- và phải mất một phút, tôi cũng không sáng dạ lắm -- khi tôi đến được cấp độ của loài động vật, điều đó trở nên thực sự thú vị.
Me, I have strictly no power to change anything. But when I come back, I can understand why I shall not do it, because today to not do it, it's more positive than do it, or how I shall do it. But to come back, where I am at the animal species, there is things to see. There is things to see, there is the big challenge. The big challenge in front of us. Because there is not a human production which exists outside of what I call "the big image." The big image is our story, our poetry, our romanticism. Our poetry is our mutation, our life. We must remember, and we can see that in any book of my son of 10 years old, that life appears four billion years ago, around -- four billion point two?
Tôi, bản thân không có bất cứ quyền thay đổi nào cả. Nhưng khi tôi trở lại, tôi có thể hiểu tại sao tôi không nên làm việc đó, vì hiện tại không làm thì tốt hơn là làm, hay tôi nên làm như thế nào đây. Nhưng trở lại, khi tôi đang ở điểm về loài động vật, có nhiều thứ để xem xét. Có nhiều thứ để xem xét, có một thử thách lớn. Thử thách lớn trước mắt chúng ta. Bởi vì không có sản phẩm của loài người mà tồn tại bên ngoài thứ mà tôi gọi bằng "Bức ảnh toàn diện". Bức ảnh toàn diện về lịch sử, thơ ca, chủ nghĩa lãng mạn của chúng ta. Thơ ca của chúng ta là bước biến đổi, là cuộc sống của chúng ta. Chúng ta phải nhớ rằng, và chúng ta có thể thấy trong mọi cuốn sách của đứa con trai 10 tuổi của tôi, đó là sự sống xuất hiện 4 tỉ năm trước, khoảng -- bốn phẩy hai tỉ?
Voice offstage: Four point five.
Giọng nói ngoài sân khấu: Bốn phẩy năm.
Yes, point five, OK, OK, OK! (Laughter) I'm a designer, that's all, of Christmas gifts. And before, there was this soup, called "soupe primordiale," this first soup -- bloop bloop bloop -- sort of dirty mud, no life, nothing. So then -- pshoo-shoo -- lightning -- pshoo -- arrive -- pshoo-shoo -- makes life -- bloop bloop -- and that dies. Some million years after -- pshoo-shoo, bloop-bloop -- ah, wake up! At the end, finally, that succeeds, and life appears. We was so, so stupid. The most stupid bacteria. Even, I think, we copy our way to reproduce, you know what I mean, and something of -- oh no, forget it.
Vâng, phẩy năm, OK, OK, OK! Tôi làm nghề thiết kế, chỉ biết đến thế thôi, qua những món quà Giáng sinh. Và trước đó có một thứ súp, gọi là "súp nguyên thủy", thứ súp đầu tiên - bloop bloop bloop -- giống như bùn bẩn, không có sự sống, không có gì cả. Lúc đó - pshoo-shoo -- chớp - pshu -- lóe sáng -- pshoo-shoo -- tạo nên sự sống -- bloop bloop - và tất cả đều chết. Hàng triệu năm sau -- pshoo-shoo, bloop-bloop - ah, thức dậy! Cuối cùng, việc đó thành công, và sự sống xuất hiện. Chúng ta còn rất ngu ngốc. Con vi khuẩn đần độn nhất. Thậm chí, tôi nghĩ là, ta còn tự sao chép bản thân để sinh sản, các bạn biết tôi nói gì rồi đó, và những thứ như -- ồ, thôi quên đi.
After, we become a fish; after, we become a frog; after, we become a monkey; after, we become what we are today: a super-monkey, and the fun is, the super-monkey we are today, is at half of the story. Can you imagine? From that stupid bacteria to us, with a microphone, with a computer, with an iPod: four billion years. And we know, and especially Carolyn knows, that when the sun will implode, the earth will burn, explode, I don't know what, and this is scheduled for four, four billion years? Yes, she said, something like that. OK, that means we are at half of the story. Fantastic! It's a beauty! Can you imagine? It's very symbolic. Because the bacteria we was had no idea of what we are today. And today, we have no idea of what we shall be in four billion years. And this territory is fantastic.
Sau đó, chúng ta trở thành một con cá, chúng ta trở thành một con ếch, sau đó chúng ta trở thành một con khỉ, sau đó chúng ta trở thành như ngày hôm nay: siêu khỉ, và điều đáng cười là, con siêu khỉ của ngày hôm nay, mới chỉ đến được một nửa câu chuyện. Các bạn tưởng tượng được không? Từ con vi khuẩn đần độn đó đến chúng ta, với micro, với máy tính, với iPod -- bốn tỉ năm. Và chúng ta biết rằng, đặc biệt Carolyn, rằng khi mặt trời nổ sập, trái đất sẽ bùng cháy, phát nổ, tôi không biết rõ và chuyện này sẽ xảy ra trong bốn, bốn tỉ năm nữa? Đúng, cô ấy nói như thế. OK, điều đó có nghĩa là chúng ta mới đi được nửa câu chuyện. Tuyệt vời! Một điều thật đẹp đẽ! Các bạn có tưởng tượng được không? Nó rất mang tính biểu tượng. Vì con vi khuẩn đó không hề biết gì về chúng ta hôm nay. Và hôm nay, chúng ta không biết gì về chúng ta trong 4 tỉ năm nữa. Điều chưa biết đó tuyệt vời.
That is our poetry. That is our beautiful story. It's our romanticism. Mu-ta-tion. We are mutants. And if we don't deeply understand, if we don't integrate that we are mutants, we completely miss the story. Because every generation thinks we are the final one. We have a way to look at Earth like that, you know, "I am the man. The final man. You know, we mutate during four billion years before, but now, because it's me, we stop. Fin. (Laughter) For the end, for the eternity, it is one with a red jacket." Something like that. I am not sure of that. (Laughter) Because that is our intelligence of mutation and things like that. There is so many things to do; it's so fresh.
Đó là thơ ca của ta. Đó là câu chuyện tuyệt đẹp của ta. Đó là sự lãng mạn của chúng ta. Biến-đổi. Chúng ta là những đột biến. Và nếu chúng ta không hiểu sâu sắc, nếu chúng ta không chấp nhân chúng ta là những đột biến, chúng ta sẽ hoàn toàn không hiểu câu chuyện. Vì mọi thế hệ nghĩ rằng chúng ta đã là cuối cùng. Chúng ta có kiểu nhìn Trái đất như thế này, bạn biết đấy, "Tôi là con người. Con người cuối cùng. Thấy đó, chúng tôi đã biến đổi suốt 4 tỉ năm, nhưng bây giờ, bởi vì đây là tôi, chúng tôi dừng lại. Hết. Cho kết thúc, cho vĩnh hằng, đó chỉ là phù phiếm mà thôi." Một điều tương tự như thế, tôi không chắc. Bởi vì đó là trí thức dành cho sự biến đổi và những điều tương tự. Có quá nhiều thứ để làm, mọi vật đều tươi nguyên.
And here is something: nobody is obliged to be a genius, but everybody is obliged to participate. And to participate, for a mutant, there is a minimum of exercise, a minimum of sport. We can say that. The first, if you want -- there is so many -- but one which is very easy to do, is the duty of vision. I can explain you. I shall try. If you walk like that, it's OK, it's OK, you can walk, but perhaps, because you walk with the eyes like that, you will not see, oh, there is a hole. And you will fall, and you will die. Dangerous.
Và đây là một điều: không ai có nghĩa vụ phải trở thành thiên tài, nhưng mọi người đều có nghĩa vụ tham gia. Và để tham gia, đối với một sinh vật đột biến, có một mức tập luyện tối thiểu, một mức thể thao tối thiểu. Chúng ta có thể nói điều đó. Đầu tiên, nếu các bạn muốn -- có quá nhiều -- điều rất đơn giản để thực hiện, đó là trách nhiệm về tầm nhìn. Tôi có thể giải thích. Tôi sẽ cố. Nếu anh đi như thế, được thôi, được thôi, anh có thể đi thế, như có thể, vì anh đi với cặp mắt như vậy, anh sẽ không thấy, kìa, có một cái hố. Và anh sẽ ngã, và anh sẽ chết. Nguy hiểm.
That's why, perhaps, you will try to have this angle of vision. OK, I can see, if I found something, up, up, and they continue, up up up. I raise the angle of vision, but it's still very -- selfish, selfish, egoiste -- yes, selfish. You, you survive. It's OK. If you raise the level of your eyes a little more you go, "I see you, oh my God you are here, how are you, I can help you, I can design for you a new toothbrush, new toilet brush," something like that. I live in society; I live in community. It's OK. You start to be in the territory of intelligence, we can say. From this level, the more you can raise this angle of view, the more you will be important for the society. The more you will rise, the more you will be important for the civilization. The more you will rise, to see far and high, like that, the more you will be important for the story of our mutation. That means intelligent people are in this angle. That is intelligence. From this to here, that, it's genius. Ptolemy, Eratosthenes, Einstein, things like that. Nobody's obliged to be a genius. It's better, but nobody.
Đó là lí do, có lẽ, anh sẽ phải cố để có góc nhìn này. OK, tôi có thể thấy, nếu tôi tìm thấy gì đó, lên, lên, và chúng tiếp tục, lên lên lên. Tôi tăng góc nhìn, nhưng vẫn còn rất -- ích kỷ, ích kỷ, vị kỷ -- vâng, ích kỷ. Anh, anh tồn tại. Ổn rồi. Nếu anh nâng tầm mắt lên một chút nữa khi đi, "Tôi thấy anh rồi, lạy Chúa anh ở đó, anh thế nào, tôi có thể giúp anh, tôi có thể thiết kế một cá bàn chải răng cho anh, một cái bàn chải toilet," những điều gần như thế. Tôi sống trong xã hội, tôi sống trong cộng đồng. Ổn thôi. Bạn bắt đầu sống trong thời trí thức, chúng ta có thể nói vậy. Từ cấp độ này, bạn càng mở rộng góc nhìn, bạn càng trở nên quan trọng đối với xã hội. Bạn mở rộng bao nhiêu, bạn quan trong bấy nhiêu đối với nhân loại. Bạn mở rộng bao nhiêu, nhìn xa và rộng, như thế, bạn quan trọng bấy nhiêu đối với câu chuyện biến đổi của chúng ta. Nghĩ là những người thông minh nằm trong góc này. Đó là sự thông minh. Từ đây đến đây, như thế, đó là thiên tài. Ptolemy, Eratosthenes, Einstein, những người tương tự. Không ai có nghĩa vụ phải trở thành thiên tài. Như thế thì tốt hơn, nhưng không ai bị bắt buộc.
Take care, in this training, to be a good mutant. There is some danger, there is some trap. One trap: the vertical. Because at the vertical of us, if you look like that, "Ah! my God, there is God. Ah! God!" God is a trap. God is the answer when we don't know the answer. That means, when your brain is not enough big, when you don't understand, you go, "Ah, it's God, it's God." That's ridiculous. That's why -- jump, like that? No, don't jump. Come back. Because, after, there is another trap. If you look like that, you look to the past, or you look inside if you are very flexible, inside yourself. It's called schizophrenia, and you are dead also.
Hãy lo cho bản thân, trong khóa huấn luyện này, để làm một đột biến tốt. Có một vài mối nguy hiểm, có một vài cái bẫy. Một cái bẫy: chiều dọc. Vì nếu bạn mở rộng theo chiều dọc, nếu bạn trông thế này, "A! Chúa tôi, đó là Chúa trời. A! Chúa trời!" Chúa là một cái bẫy. Chúa trời là câu trả lời khi chúng ta không biết câu trả lời. Có nghĩa là, khi bộ óc của bạn không đủ lớn, khi bạn không hiểu, bạn nói "À, tại ông trời, tại ông trời." Thật nực cười. Đó là lý do -- nhảy lên, giống thế này? Không, đừng nhảy. Trở lại. Vì, sau đó, còn một cái bẫy khác. Nếu bạn trông thế này, bạn trông về quá khứ, hoặc nhìn vào trong nếu người anh rất dẻo, vào bên trong bản thân. Nó gọi là chứng ảo giác, và bạn cũng sẽ chết.
That's why every morning, now, because you are a good mutant, you will raise your angle of view. Out, more of the horizontal. You are an intelligence. Never forget -- like that, like that. It's very, very, very important. What, what else we can say about that? Why do that? It's because we -- if we look from far, we see our line of evolution. This line of evolution is clearly positive. From far, this line looks very smooth, like that. But if you take a lens, like that, this line is ack, ack, ack, ack, ack. Like that. It's made of light and shadow. We can say light is civilization, shadow is barbaria. And it's very important to know where we are. Because some cycle, there is a spot in the cycle, and you have not the same duty in the different parts of the cycle.
Đó là lý do mỗi sáng, từ bây giờ, vì bạn là một đột biến tốt, bạn sẽ mở rộng góc nhìn của mình. Ra ngoài, mở rộng về chiều rộng nhiều hơn. Bạn là một sinh vật có trí thông minh. Đừng bao giờ quên -- như vậy, như vậy. Điều đó rất, rất, rất quan trọng. Chúng ta còn có thể nói gì về nó nữa? Tại sao lại làm thế? Đó là bởi vì chúng ta -- nếu ta nhìn từ xa, ta sẽ thấy đường tiến hóa của mình. Đường tiến hóa này rõ rằng là theo chiều dương. Từ xa trông thẳng tắp, như thế. Nhưng nếu bạn lấy một ống kính, thế, đường này là ack, ack, ack, ack. Như vậy. Nó được tạo nên bởi ánh sáng và bóng tối. Chúng ta có thể nói ánh sáng là văn minh, bóng tối là mọi rợ. Biết được ta đang ở đâu là rất quan trọng. Vì trong chu trình tuần hoàn, bạn có một vị trí trong chu trình, và bạn không làm những nhiệm vụ giống nhau ở những phần khác nhau của vòng quay.
That means, we can imagine -- I don't say it was fantastic, but in the '80s, there was not too much war, like that, it was -- we can imagine that the civilization can become civilized. In this case, people like me are acceptable. We can say, "It's luxurious time." We have time to think, we have time to I don't know what, speak about art and things like that. It's OK. We are in the light. But sometimes, like today, we fall, we fall so fast, so fast to shadow, we fall so fast to barbaria. With many, many, many, many face of barbaria. Because it's not, the barbaria we have today, it's perhaps not the barbaria we think. There is different type of barbaria. That's why we must adapt. That means, when barbaria is back, forget the beautiful chairs, forget the beautiful hotel, forget design, even -- I'm sorry to say -- forget art. Forget all that. There is priority; there is urgency. You must go back to politics, you must go back to radicalization, I'm sorry if that's not very English. You must go back to fight, to battle.
Điều đó có nghĩa là, ta có thể tưởng tượng -- tôi không nói rằng nó chỉ là ảo tượng, nhưng vào những năm 80, không có nhiều chiến tranh -- chúng ta có thể tưởng tượng rằng nền văn mình sẽ được văn minh hóa. Trong trường hợp đó, những người như tôi được chấp nhận. Chúng ta có thể nói "Đó là thời gian xa xỉ." Chúng ta có thời gian để suy nghĩ, có thời gian để nói tôi không biết làm gì, đàm đạo nghệ thuật hay tương tự như thế. Ổn thôi. Chúng ta đang ở trong ánh sáng. Nhưng đôi lúc, như hôm nay, chúng ta đang rơi xuống, chúng ta rơi quá nhanh, quá nhanh tới mọi rợ, chúng ta rơi quá nhanh tới mọi rợ. Với nhiều, nhiều, nhiều, nhiều khuôn mặt của sự dã man. Vì nó không phải, thứ mọi rợ của chúng ta hôm nay, có thể không phải là thứ dã man mà ta nghĩ. Có nhiều loại mọi rợ. Đó là lý do vì sao ta phải thích nghi. Nghĩa là, khi thời kỳ mọi rợ trở lại, hãy quên những chiếc ghế đẹp, hãy quên những khách sạn đẹp, hãy quên đi thiết kế, thậm chí -- tôi lấy làm tiếc phải nói vậy -- quên đi nghệ thuật. Quên đi tất cả. Còn có ưu tiên, còn có cấp bách. Bạn phải trở lại chính trị, bạn phải trở lại công cuộc thay đổi mạnh mẽ, tôi xin lỗi nếu đó không hợp nước Anh cho lắm. Bạn phải trở lại để chiến đấu, để ra trận.
That's why today I'm so ashamed to make this job. That's why I am here, to try to do it the best possible. But I know that even I do it the best possible -- that's why I'm the best -- it's nothing. Because it's not the right time. That's why I say that. I say that, because, I repeat, nothing exist if it's not in the good rhythym, the rhythym of our beautiful dream, of this civilization. And because we must all work to finish this story. Because the scenario of this civilization -- about love, progress, and things like that -- it's OK, but there is so many different, other scenarios of other civilizations. This scenario, of this civilization, was about becoming powerful, intelligent, like this idea we have invented, this concept of God. We are God now. We are. It's almost done. We have just to finish the story. That is very, very important. And when you don't understand really what's happened, you cannot go and fight and work and build and things like that. You go to the future back, back, back, back, like that. And you can fall, and it's very dangerous. No, you must really understand that.
Đó là lý do tại sao giờ tôi rất xấu hổ với công việc này. Đó là lý do tôi ở đây, cố gắng làm điều tốt nhất có thể. Nhưng tôi biết rằng nếu tôi làm điều tốt nhất có thể -- đó là lý do vì sao tôi làm việc tốt nhất -- nó vẫn không là gì. Vì đây không phải là lúc. Đó là lý do tôi nói thế. Tôi nói thế, vì, xin nhắc lại, không có gì tồn tại nếu nó không có nguyên do tốt, nguyên do vì giấc mơ đẹp của chúng ta, vì nền văn minh này. Và bởi vì chúng ta đều phải làm để kết thúc câu chuyện này. Vì viễn cảnh của nền văn minh này -- về tình yêu, cấp tiến, và những điều như vậy -- nó không có gì sai, nhưng còn có quá nhiều viễn cảnh khác, những viễn cản khác của những nền văn minh khác. Viễn cảnh này, của nền văn minh này, đó là trở nên mạnh mẽ, thông thái, giống như ý niệm mà ta đã sáng tạo ra, ý niệm về Chúa. Giờ chúng ta là Chúa. Chúng ta thực sự là Chúa. Mọi việc đã đi gần đến kết thúc. Chúng ta chỉ phải kết thúc câu chuyện. Điều đó là tối quan trọng. Và khi bạn không thực sự hiểu chuyện gì đã xảy ra, bạn không thể đi ra, và chiến đấu và làm việc và xây dựng và thực hiện những việc như thế. Bạn đến tương lai lùi lại, lùi lại, lùi lại, lùi lại, như vậy. Và bạn có thể ngã, và việc đó rất nguy hiểm. Không, bạn phải thực sự thấy hiểu điều đó.
Because we have almost finished, I'll repeat this story. And the beauty of this, in perhaps 50 years, 60 years, we can finish completely this civilization, and offer to our children the possibility to invent a new story, a new poetry, a new romanticism. With billions of people who have been born, worked, lived and died before us, these people who have worked so much, we have now bring beautiful things, beautiful gifts, we know so many things. We can say to our children, OK, done, that was our story. That passed. Now you have a duty: invent a new story. Invent a new poetry. The only rule is, we have not to have any idea about the next story. We give you white pages. Invent. We give you the best tools, the best tools, and now, do it. That's why I continue to work, even if it's for toilet brush.
Bởi vì chúng ta đã sắp kết thúc, tôi sẽ kể lại câu chuyện. Và giá trị của điều này, có thể trong 50 năm, 60 năm, chúng ta có thể kết thúc hoàn toàn nền văn minh này, và trao cho con cái chúng ta cơ hội để sáng tạo ra một câu chuyện khác, thơ ca khác, một chủ nghĩa lãng mạn khác. Với hàng tỉ người đã sinh ra, làm việc, sống và chết trước chúng ta, những người này đã đã nỗ lực rất nhiều, để hôm nay chúng ta có những thứ đẹp đẽ, những món quà đẹp đẽ, chúng ta biết được nhiều điều. Chúng ta có thể nói với các thế hệ sau, OK, xong rồi đó, đó là câu chuyện của chúng tôi. Nó đã đi qua. Giờ các con có một nhiệm vụ: sáng tạo ra câu chuyện mới. Sáng tạo ra thi ca mới. Luật duy nhất đó là, chúng tôi không biết bất cứ điều gì về câu chuyện sắp tới. Chúng tôi để lại những trang giấy trắng. Hãy sáng tạo. Chúng tôi để lại công cụ tốt nhất, những công cụ tốt nhất, và giờ, hãy làm đi. Đó là lý do tôi tiếp tục làm việc, ngay cả khi chỉ là cho bàn chải nhà vệ sinh.