One morning, in the year 1957, the neurosurgeon Wilder Penfield saw himself like this, a weird freak with huge hands, huge mouth, and a tiny bottom. Actually this creature is the result of the Penfield research. He named it homunculus. Basically the homunculus is the visualization of a human being where each part of the body is proportional to the surface it takes in the brain. So, of course, homunculus is definitely not a freak. It's you. It's me. It's our invisible reality. This visualization could explain, for example, why newborns, or smokers, put, instinctively, their fingers in the mouth. Unfortunately it doesn't explain why so many designers remain mainly interested in designing chairs.
Vào một buổi sáng năm 1957 bác sĩ giải phẫu thần kinh Wilder Penfield đã tự thấy bản thân mình như thế này, một gã quái dị với đôi tay quá khổ, một cái miệng rộng ngoác, cùng thân hình bé nhỏ. Thực ra, sinh vật này là kết quả nghiên cứu của chính Penfield. Nó được gọi là người lùn (homunculus). Về cơ bản thì homunculus là sự hình dung từ một con người nơi mỗi bộ phận của cơ thể tương ứng với bề mặt nó đảm nhiệm trong não bộ. Cho nên, dĩ nhiên homunculus không hẳn quái dị. Đó là các bạn, là tôi nữa. Là thực tại vô hình của chính chúng ta. Cách hình dung này có thể lí giải, lấy ví dụ như tại sao trẻ sơ sinh, hay những người hút thuốc, lại đặt tay lên miệng một cách vô thức. Nhưng đáng tiếc là nó lại không thể lý giải được tại sao có rất nhiều nhà thiết kế vẫn chỉ quan tâm đến việc thiết kế các loại ghế.
So anyway, even if I do not understand science entirely, for my design I essentially refer to it. I'm fascinated by its ability to deeply investigate the human being, its way of working, its way of feeling. And it really helps me to understand how we see, how we hear, how we breathe, how our brain can inform or mislead us. It's a great tool for me to understand what could be our real needs.
Mặc dù tôi không am hiểu khoa học một cách tuyệt đối, những thiết kế của tôi vẫn được khoa học truyền cảm hứng Tôi bị khoa học cuống hút bởi chính khả năng nghiên cứu con người một cách kĩ lưỡng, cả về phương diện hoạt động lẫn truyền cảm hứng. Và khoa học thật sự giúp tôi hiểu cách chúng ta nghe, nhìn, cách chúng ta hô hấp và cách não bộ đánh lừa chính bản thân ta. Khoa học quả là một công cụ tuyệt vời giúp tôi hiểu được những gì chúng ta thực sự cần.
Marketing people have never been able to do that. Marketing reduces things. Marketing simplifies. Marketing creates user groups. And scientists, amidst complexity, amidst fluctuation and uniqueness. What could be our real needs? Maybe the silence. In our daily life we are continuously disturbed by aggressive sounds. And you know all those kind of sound puts us in a kind of stressful state, and prevent us from being quiet and focused. So I wanted to create a kind of sound filter, able to preserve ourselves from noise pollution. But I didn't want it to make it by isolating people, without any earmuffs or those kind of things. Or neither with including complex technology. I just wanted to, using the complexity and the technology of the brain, of the human brain.
Những nhà tiếp thị (Marketing) thì chưa bao giờ làm được điều đó. Marketing làm đơn giản hóa mọi thứ. Marketing tạo nên những nhóm khách hàng. Còn các nhà khoa học, họ thừa nhận hợp sự phức tạp, sự biến đổi và sự độc đáo. Đâu là những thứ ta thực sự cần ? Có thể đó là sự im lặng Trong cuộc sống chúng ta bị làm phiền bởi những tiếng ồn ào khó chịu. Và bạn biết đấy, những tiếng ồn này khiến chúng ta thực sự bực mình, và làm chúng ta không thể tập trung được. Vì vậy tôi muốn tạo ra một thiết bị lọc âm thanh, có thể tách người dùng khỏi sự ồn ào. Nhưng tôi không muốn tạo ra nó bằng cách tách biệt người với người hay sử dụng những chiếc bịt tai hay những thứ tương tự. Tôi cũng không muốn đưa vào những công nghệ quá phức tạp. Tôi chỉ muốn sử dụng sự tiến bộ sẵn có và "công nghệ" của chính bộ não con người.
So I worked with white noise. dB is basically -- dB is the name of the product, basically a white noise diffuser. This is white noise. The white noise is the sum of all frequencies that are audible by the human being, brought to the same intensity. And this noise is like a "shhhhhhhhhhhhh," like that. And this noise is the most neutral. It is the perfect sound for our ears and our brain. So when you hear this sound you feel like a kind of shelter, preserved from noise pollution. And when you hear the white noise, your brain is immediately focused on it. And do not be disturbed any more by the other aggressive sound. It seems to be magic. But it is just physiology. It's just in your brain. And in mine, I hope.
Vì vậy tôi chọn tiếng ồn trắng dB, về cơ bản, ... dB là tên một sản phẩm, có công dụng khuếch tán tiếng ồn trắng. Đây là tiếng ồn trắng. Tiếng ồn trắng là tổng hợp của mọi tần số âm thanh mà con người có thể nghe rõ chúng được đưa lên cùng một cường độ. Và nó có tiếng như là "shhhhhhhhhhhhh,". Tiếng ồn trắng là trung hòa nhất Nó vô cùng thích hợp cho thính giác và não bộ chúng ta. Vì vậy mỗi khi bạn nghe thấy âm thanh này bạn cảm thấy như mình đang thả lỏng, và không bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm tiếng ồn. Khi nghe thấy tiếng ồn trắng, não ngay lập tức tập trung vào nó. Và bạn sẽ không bị mất tập trung vì những thứ tạp âm ồn ào khác. Nó cứ như là phép thuật vậy. Thực ra nó chỉ là sinh lý học được lập trình sẵn trong não. Và ở trong não của tôi nữa, hy vọng vậy.
So in order to make this white noise a little bit active and reactive, I create a ball, a rolling ball able to analyze and find where does aggressive sound come from, and roll, at home or at work, towards aggressive noise, and emits white noise in order to neutralize it. (Laughter) It works. You feel the effect of the white noise? It's too in silence. If you make some noise you can feel the effect.
Vì vậy để làm cho tiếng ồn này trở nên sôi động hơn. Tôi đã tạo ra một quả bóng, để phân tích và tìm ra những tiếng ồn khó chịu kia tới từ đâu, và tôi cho nó lăn, ở nhà hoặc ở nơi làm việc, về hướng những tiếng tạp âm, và phát ra những tiếng ồn trắng để trung hòa chúng. (Tiếng cười) Và nó đã thực sự có hiệu quả. Các bạn có thấy được tác dụng của tiếng ồn trắng không ? Thực sự là rất yên lặng. Nếu bạn tạo ra tiếng động bạn có thể cảm nhận nó.
So even if this object, even if this product includes some technology, it includes some speakers, it includes some microphones and some electronic devices, this object is not a very smart object. And I don't want to make a very smart object. I don't want to create a perfect object like a perfect robot. I want to create an object like you and me. So, definitely not perfect. So imagine, for instance, you are at home. A loving dispute with your girl or boyfriend. You shout. You say, "Blah blah blah, Blah blah blah. Who is this guy?" And dB will probably roll toward you. And turning around you is "shhhhhhh," like that. (Laughter) Definitely not perfect. So you would probably shut it, at this point. (Laughter)
Vì vậy, ngay cả khi sản phẩm này có thêm vài công nghệ, nó sẽ có loa ngoài, microphones và vài thiết bị điện tử, nó không thực sự thông mình. Và tôi không muốn tạo những vật thông minh. Tôi không muốn chế tạo những thứ hoàn hảo như một con robot hoàn hảo. Tôi muốn tạo ra những đồ vật như tôi và bạn. Chính vì vậy chúng cũng không hoàn hảo. Hãy tưởng tượng bạn đang ở nhà. Và đang cãi nhau với bạn trai hay bạn gái. Bạn hét lên và nói "Blah blah blah. Tên đó là ai hả?" Lúc đó dB hẳn sẽ lăn về phía bạn. Quay vào bạn và nói "shhhhhh" như thế này. (Cười) Không hẳn là hoàn hảo. Và có lẽ bạn sẽ đá nó đi tại thời điểm đó. (Cười)
Anyway, in this same kind of approach, I designed K. K is a daylight receiver transmitter. So this object is supposed to be displayed on your desk, or on your piano, where you are supposed to spend most of your time in the day. And this object will be able to know exactly the quantity of light you receive during the day, and able to give you the quantity of light you need. This object is completely covered by fiber opticals. And the idea of those fiber opticals is to inform the object, for sure, but creates the idea of an eye sensibility of the object. I want, by this design feel, when you see it, you see, instinctively, this object seems to be very sensitive, very reactive. And this object knows, better than you and probably before you, what you really need. You have to know that the lack of daylight can provoke some problem of energy, or problem of libido. So, a huge problem. (Laughter)
Dù sao thì, cũng giống cách tiếp cận này, tôi đã thiết kế K. K là máy phát và nhận ánh sáng. Vì thế mà vật này được cho là để trưng bày trên bàn, hay trên đàn piano, nơi mà bạn dành hầu hết thời gian trong ngày ở đó. Và loại máy này sẽ có thể đo chính xác lượng ánh sáng bạn nhận được trong ngày, và có thể cung cấp lượng ánh sáng bạn cần. Loại máy này hoàn toàn được phủ bởi những sợi quang. Và ý tưởng của các sợi quang này hẳn là để thông báo cho cái máy và hơn nữa là ý tưởng nhằm tạo ra thị giác cho nó. Tôi muốn, bằng thiết kế này hãy cảm nhận khi bạn thấy nó, bạn nhìn theo bản năng, loại máy này dường như rất nhạy, rất dễ phản ứng lại. Và cái máy này hiểu rõ hơn bạn và thậm chí trước cả bạn về điều bạn cần. Các bạn nên biết rằng sự thiếu hụt ánh sáng có thể dẫn tới một vài vấn đề năng lượng, hoặc vấn đề tình dục. Vì vậy, đó là một vấn đề lớn. ( Tiếng cười)
Most of the projects I work on -- I live in collaboration with scientists. I'm just a designer. So I need them. So there can be some biologists, psychiatrists, mathematicians, and so on. And I submit them, my intuitions, my hypothesis, my first ideas. And they react. They told me what is possible, what is impossible. And together we improve the original concept. And we build the project to the end. And this kind of relationship between designer and scientist started when I was at school.
Hầu hết các dự án mà tôi tiến hành, tôi đều cộng tác với các nhà khoa học. Tôi chỉ là nhà thiết kế. Nên tôi cần họ. Vậy thì có thể là vài nhà sinh vật học, nhà tâm thần học, nhà toán học... Và tôi nói với họ về trực giác, giả thuyết, và các ý tưởng ban đầu của tôi. Rồi họ phản hồi. Họ cho tôi biết cái gì khả thi và bất khả thi. Sau đó chúng tôi cùng nhau phát triển ý tưởng ban đầu. Rồi bọn tôi làm và hoàn thành dự án. Và mối quan hệ giữa nhà thiết kế và nhà khoa học này bắt đầu khi tôi còn đi học.
Indeed in my studies I was a guinea pig for a pharmaceutical industry. And the irony for me was of course, I didn't do that for the sake of science progress. I just do that to make money. Anyway, this project, or this experience, make me start a new project on the design of medicine. You have to know that today, roughly one or two every drug pills is not taken correctly. So even if the active constituents in pharmaceuticals made constant progress in terms of chemistry, target of stability, the behavior of the patients goes more and more unstable. So we took too many of them. We took irregular dosage. We do not follow instructions. And so on.
Quả thực trong nghiên cứu tôi từng là một con chuột bạch cho nền công nghiệp dược phẩm. Và một điều trớ trêu là tất nhiên tôi đã không làm vậy vì mục đích nghiên cứu khoa học. Tôi chỉ làm vậy vì tiền. Tuy nhiên, dự án này, thí nghiệm này, đã khiến tôi bắt đầu một dự án về chế tạo thuốc. Bạn phải biết rằng ngày nay, sẽ có khoảng một hay hai viên thuốc không được dùng đúng cách. Vì vậy thậm chí các thành phần công hiệu trong ngành dược phát triển không ngừng về mặt hóa học, với mục tiêu đạt được sự ổn định, thì hành vi của bệnh nhân lại dần trở nên bất ổn hơn. Vì chúng ta đã dùng quá nhiều thuốc. Chúng ta uống thuốc không đều đặn. Chúng ta không làm theo hướng dẫn. Và hơn thế nữa.
So I wanted to create a new kind of medicine, in order to create a new kind of relationship between the patient and the treatment. So I turned traditional pills into this. I'm going to give you some example. This one is an antibiotic. And its purpose is to help patient to go to the end of the treatment. And the concept is to create a kind of onion, a kind of structure in layers. So, you start with the darkest one. And you are helped to visualize the duration of the treatment. And you are helped to visualize the decrease of the infection. So the first day, this is the big one. And you have to peel and eat one layer a day. And your antibiotic goes smaller and clearer. And you're waiting for recovery as you were waiting for the Christmas day. And you follow the treatment like that, to the end of the treatment. And here you can get the white core. And it means, right, you are in the recovery. (Applause) Thank you.
Vì vậy tôi muốn chế ra một loại thuốc mới, để tạo một mối liên hệ giữa bệnh nhân và phương pháp điều trị. Vậy nên tôi biến các loại thuốc truyền thống thành thế này. Tôi sẽ đưa ra vài ví dụ. Đây là một viên thuốc kháng sinh. Và tác dụng là giúp bệnh nhân kết thúc quá trình chữa bệnh. Và khái niệm này là để tạo ra một loại hành tây, một loại có cấu tạo trong nhiều lớp. Vì vậy, bạn bắt đầu với lớp tối nhất. Và nó giúp bạn hình dung ra quá trình chữa trị. Rồi bạn như thể nhìn thấy căn bệnh thuyên giảm dần đi. Chính vì thế, ngày đầu tiên rất quan trọng. Và bạn phải gọt rồi ăn mỗi ngày một lớp. Rồi thuốc kháng sinh sẽ dần nhỏ hơn và rõ hơn. Sau đó bạn chờ đến khi hồi phục giống như việc chờ tới kỳ nghỉ Giáng sinh. Và bạn tiến hành phương pháp như vậy, cho đến cuối quá trình chữa bệnh. Và ở đây bạn có thể thấy được lõi trắng. Điều đó có nghĩa là bạn sắp hồi phục. ( vỗ tay) Cảm ơn.
This one is a "third lung," a pharmaceutical device for long-term asthma treatment. I designed it to help kids to follow the treatment. So the idea of this one is to create a relationship between the patient of the treatment but a relationship of dependency. But in this case it is not the medication that is dependent on the patient. This is, the kids will feel the therapeutic object needs him. So the idea is, all night long the elastic skin of the third lung will slowly inflate itself, including air and molecules, for sure. And when the kids wake up, he can see the object needs him. And he take him to his mouth, and breathe the air it contains. So by this way, the kid, to take care of himself, is to take care of this living object. And he does not feel anymore it's relies on asthma treatment, as the asthma treatment needs him. (Applause)
Đây là "lá phổi thứ ba," Một thiết bị dược phẩm để điều trị hen suyễn mãn tính. Tôi thiết kế nó để giúp trẻ em theo dõi điều trị. Vì vậy, ý tưởng đó là để sáng tạo nên mối liên hệ giữa việc điều trị và bệnh nhân nhưng là mối quan hệ phụ thuộc. Trong trường hợp này nó không phải là loại thuốc phụ thuộc vào bệnh nhân. Có nghĩa là, những đứa trẻ sẽ cảm thấy vật trị liệu này cần mình. Vì vậy, ý tưởng là, cả đêm dài da đàn hồi của phổi thứ ba sẽ tự dần dần bơm lên, bao gồm không khí và các phân tử. Và khi đứa trẻ tỉnh dậy, có thể thấy các đối tượng này cần mình. Đứa trẻ đưa đến miệng, và hít thở không khí chứa trong đó. Vì vậy, bằng cách này, đứa trẻ, để chăm sóc bản thân mình, chính là chăm sóc vật thể sống này. Và đứa trẻ không cảm thấy mình phụ thuộc vào việc điều trị nữa, mà vật trị liệu hen mới cần mình. (Vỗ tay)
In this guise of living object approach, I like the idea of a kind of invisible design, as if the function of the object exists in a kind of invisible field just around the objects themselves. We could talk about a kind of soul, of a ghost accompanying them. And almost a kind of poltergeist effect. So when a passive object like this one seems to be alive, because it is -- woosh -- starting to move.
Trong cách tiếp cận dạng vật sống này, tôi thích ý tưởng của thiết kế vô hình, như thể chức năng của vật thể chỉ tồn tại trong một khu vực vô hình nằm bao quanh chúng. Chúng ta có thể nói về một loại linh hồn, có một cái bóng đi cùng với chúng. Và gần như là một loại hiệu ứng yêu tinh. Vì vậy, khi một vật thụ động như thế dường như vẫn còn sống, bởi vì nó -- woosh -- bắt đầu di chuyển.
And I remember an exhibition design I made for John Maeda, and for the Fondation Cartier in Paris. And John Maeda was supposed to show several graphic animations in this exhibition. And my idea for this exhibition design was to create a real pong game, like this one. And the idea was to create some self-moving benches in the main exhibition room. So the living benches would be exactly like the ball. And John was so excited by this idea. He said to me, "Okay let's go." I remember the day of the opening. I was a little bit late. When I bring the 10 living and self-moving benches in the exhibition room, John was just beside me, and was like, "Hmm. Hmm." And he told me, after a long silence, "I wonder, Mathieu, if people won't be more fascinated by your benches than by my videos." (Laughter) It would be a great honor, a great compliment for me, if he hadn't decided to take all them off two hours before the opening. So, huge tragedy.
Và tôi nhớ một thiết kế triển lãm mà tôi đã làm cho John Maeda, và cho Fondation Cartier ở Paris. Và John Maeda đã trưng bày vài đồ họa hoạt hình trong triển lãm này. Và ý tưởng của tôi cho thiết kế triển lãm này là tạo ra một trò chơi bóng bàn thực sự giống như một trò chơi này. Và ý tưởng là tạo ra một số băng ghế tự di chuyển trong phòng triển lãm chính. Vì vậy, các băng ghế ấy sẽ sống động y như quả bóng. Và John rất hứng thú với ý tưởng này Anh ấy nói với tôi, "Được rồi đi thôi." Tôi nhớ ngày khai mạc. Tôi đã hơi muộn. Khi tôi mang theo mười băng ghế tự di chuyển vào trong phòng triển lãm, John đang ở bên cạnh tôi, và như "Hmm, Hmm." Và anh ta nói với tôi, sau một khoảng im lặng dài, "Tôi tự hỏi, Mathieu, lỡ như mọi người không bị mê hoặc bởi ghế của bạn hơn là các video của tôi. " (Cười) Lẽ ra sẽ là một vinh dự lớn, một lời khen tuyệt vời đối với tôi, nếu anh ta đã không quyết định đem tất cả chúng đi hai giờ trước khi khai mạc. Một bi kịch nặng nề.
I guess you won't be surprised if I tell you that Pinocchio is one of my great influences. Pinocchio is probably one of my best design products, my favorite one. Because it is a kind of object with a conscience, able to be modified by its surroundings, and able to modify it as well. The other great influence is the mine's canary. In coal mines, this canary was supposed to be close to the miners. And it was singing all day long. And when it stops it means that it just died. So this canary was a living alarm, and a very efficient one. A very natural technology, in order to say to the miners, "The air is too bad. You have to go. It's an emergency." So it's, for me, a great product.
Sẽ không ngạc nhiên nếu tôi nói với bạn rằng Pinocchio là một trong những ảnh hưởng to lớn với tôi. Đó có lẽ là thiết kế tuyệt nhất của tôi, là thiết kế tôi yêu thích. Bởi vì đó là một loại đối tượng có lương tâm, có thể bị tác động bởi xung quanh, và có thể tự sửa đổi bản thân. Ảnh hưởng lớn khác là chim hoàng yến. Trong các mỏ than, loài chim hoàng yến này khá thân thiết với các thợ mỏ. Và nó đã hát cả ngày. Khi nó dừng lại nghĩa là nó đã chết. Vì vậy, chim hoàng yến này là một báo động sống, và rất hiệu quả. Một công nghệ rất tự nhiên, để nói với các thợ mỏ, "Không khí quá tệ. Bạn phải đi. Đó là trường hợp khẩn cấp." Vì vậy, đối với tôi đó là một sản phẩm tuyệt vời.
And I tried to design a kind of canary. Andrea is one. Andrea is a living air filter that absorbs toxic gasses from air, contaminated indoor air. So it uses some plants to do this job, selected for their gas-filtering ability. You have to know, or you probably already know, that indoor air pollution is more toxic than outdoor one. So while I'm talking to you, the seats you are sitting on are currently emitting some invisible and odorless toxic gas. Sorry for that. (Laughter) So you are currently breathing formaldehyde. It's the same for me with the carpet. And this is exactly the same at home. Because all the product we get constantly give away the volatile component of which they're made of.
Tôi cố gắng thiết kế một con hoàng yến. Và đó là Andrea. Andrea là một bộ lọc không khí sống có thể hấp thụ các khí độc từ không khí hay không khí trong nhà bị ô nhiễm. Vì vậy, nó sử dụng một số loài cây để làm công việc này, chúng được lựa chọn bởi khả năng lọc khí của mình. Bạn phải biết, hoặc có lẽ bạn đã biết, rằng ô nhiễm không khí trong nhà là độc hại hơn ngoài trời. Vì vậy, trong khi tôi đang nói chuyện với bạn, những cái ghế bạn ngồi đang phát ra một số khí độc không màu và không mùi. Xin lỗi vì chuyện đó. (Tiếng cười) Vì vậy, bạn hiện đang thở formaldehyde. Với tấm thảm cũng vậy. Và điều này cũng chính xác ở nhà. Bởi vì tất cả các sản phẩm chúng ta có liên tục phát ra thành phần dễ bay hơi trong sản phẩm đó
So let's have a look at your home. So your sofa, your plastic chair, your kid's toys give their own invisible reality. And this one is very toxic. This is the reason why I created, with David Edward, a scientist of Harvard University, an object able to absorb the toxic elements using those kind of plants. But the idea is to force the air to go in the effective part of the plants. Because the roots of the plant are not very effective. Bill Wolverton from NASA analyzed it cleverly in the '70s. So the idea is to create an object able to force the air, and to be in contact at the right speed at the right place, in all the effective parts of the plant. So this is the final object. It will be launched next September. (Applause)
Vì vậy, hãy nhìn vào ngôi nhà của bạn. Ghế sofa của bạn, ghế nhựa của bạn, đồ chơi của con bạn nhìn nhận thực tế vô hình của chúng. Rằng những khí này rất độc. Đây là lý do tại sao tôi đã tạo ra, với David Edward, một nhà khoa học của Đại học Harvard, một vật thể hấp thụ các nguyên tố độc hại sử dụng những loại cây này. Nhưng ý tưởng là để buộc không khí đi qua phần có hiệu quả hấp thụ của cây. Bởi vì rễ của cây thì không mấy hiệu quả. Bill Wolverton từ NASA đã phân tích rất kỹ vào những năm 70. Vì vậy, ý tưởng là tạo ra một đối tượng có thể tác động đến không khí, và sẽ tiếp xúc với tốc độ thích hợp ở đúng nơi, trong tất cả các bộ phận có hiệu quả của cây. Vì vậy, đây là sản phẩm cuối cùng. Nó sẽ được ra mắt vào tháng 9 tới. (Vỗ tay)
This one is kind of the same approach because I include, in a product like Andrea, some plants. And in this one, plants are used for the water filtration ability. And it includes some fishes as well. But here, unlike Andrea, here are supposed to be eaten. Indeed, this object is a domestic farm, for fishes and green. So the idea of this object is to be able to get at home very local food. The locavores used to get food taken in a radius of 100 miles. Local River is able to provide you food directly in your living room. So the principle of this object is to create an ecosystem called aquaponics. And the aquaponics is the dirty water of the fish, by a water pump, feeds the plants above. And the plants will filter, by the roots, the dirty water of the fish. After, it goes back into the fish tank.
Đây là một cách tiếp cận tương tự bởi vì tôi đưa vào , trong một sản phẩm như Andrea, vài ba cây. Và trong nghiên cứu này, các cây được sử dụng để lọc nước. Và trong đó cũng có một số loài cá. Nhưng ở đây, không giống như Andrea, hấp thụ ở đây thông qua đường ăn uống. Vật này như một trang trại trong nhà cho cá và cây xanh. Vì vậy, ý tưởng của vật này là có thể tạo ra thực phẩm địa phương ngay trong nhà. Người theo lối sông tự cung tự cấp thường tìm thức ăn trong bán kính 100 dặm. Local River có thể cung cấp cho bạn thực phẩm trực tiếp trong phòng khách của bạn. Vì vậy, nguyên tắc của đối tượng này là tạo ra một hệ sinh thái được gọi là aquaponics. Và aquaponics là nước bẩn của cá, bằng máy bơm nước, nuôi dưỡng các thực vật ở trên. Và các thực vật sẽ lọc, bằng gốc rễ, nước bẩn của cá. Sau đó, nó quay trở lại bể cá.
After that you have two options. Or you sit down in front of it like you would do in front your TV set. Amazing channel. Or you start fishing. And you make some sushis with a fish and the aromatic plants above. Because you can grow some potatoes. No, not potatoes, but tomatoes, aromatic plants and so on.
Sau đó bạn có hai lựa chọn. Hoặc bạn ngồi trước mặt nó như ngồi trước tivi của bạn. Một kênh tuyệt vời. Hoặc bạn bắt đầu câu cá. Và bạn làm sushi với con cá và các cây có tinh dầu thơm ở trên. Bởi vì bạn có thể trồng một số khoai tây. Không, không khoai tây, nhưng cà chua, các cây có tinh dầu thơm, vân vân.
So now we can breathe safely. Now we can eat local food. Now we can be treated by smart medicine. Now we can be well-balanced in our biorhythm with daylight. But it was important to create a perfect place, so I tried to, in order to work and create. So I designed, for an American scientist based in Paris, a very stimulative, brain-stimulative office. I wanted to create a perfect place where you can work and play, and where your body and your brain can work together.
Vì vậy bây giờ chúng ta có thể hít thở an toàn. Bây giờ chúng ta có thể ăn thực phẩm tự trồng. Bây giờ chúng ta có thể được điều trị bằng thuốc thông minh. Chúng ta có thể cân bằng nhịp sinh học với ánh sáng ban ngày. Nhưng quan trọng là tạo một nơi hoàn hảo, vì vậy tôi đã cố gắng, để làm việc và sáng tạo. Tôi đã thiết kế cho nhà khoa học Mỹ làm việc tại Paris một văn phòng gây kích thích não bộ. Tôi muốn tạo ra một nơi hoàn hảo nơi bạn có thể làm việc và chơi, nơi cơ thể và não làm việc cùng nhau.
So, in this office, you do not work anymore at your desk, like a politician. Your seat, your sleep and your play on a big geodesic island made of leather. See, like this one? In this office you do not work and write and draw on a sheet of paper, but you draw directly on a kind of huge whiteboard cave, like a prehistoric scientist. So you, like that, can make some sport during your work. In this office you do not need to go out in order to be in contact with nature. You include, directly, the nature in the floor of the office. You can see it there.
Vì vậy, trong văn phòng này, bạn không làm việc ở bàn làm việc, cứ như một chính trị gia nữa. Chỗ ngồi của bạn, ngủ và chơi của bạn ở trên một hòn đảo trắc địa lớn bằng da. Hãy xem xét, như cái này đây? Trong văn phòng này bạn không làm việc, viết và vẽ trên một tờ giấy, mà bạn vẽ trực tiếp trên một "hang trắng" khổng lồ, giống như một nhà khoa học tiền sử vậy. Vì vậy, bạn có thể chơi thể thao trong thời gian làm việc. Trong văn phòng này bạn không cần phải ra ngoài để được tiếp xúc với thiên nhiên. Mà bạn trực tiếp tiếp xúc thiên nhiên ngay tại sàn văn phòng. Bạn có thể quan sát ở đó.
This is an inspiration image to lead this project of the office. It really helped me to design it. I never show it to my client. He would be so afraid. (Laughter) Just for my workshop. I guess it may be the revenge of the guinea pig I was. But it's maybe the conviction as monkey and homunculus we are. All of us need to be considered according to our real nature. Thank you very much. (Applause)
Đây là một ý tưởng hay ho để dẫn dắt dự án này vào văn phòng. Điều này thực sự giúp tôi thiết kế nó. Tôi không chỉ rõ cho khách hàng. Họ sẽ rất sợ hãi. (Cười) Chỉ cho hội thảo của tôi thôi. Tôi đoán nó có thể là sự trả thù của loài chuột bạch. Nhưng cũng có thể là niềm tin về loài khỉ và homunculus trong chúng ta. Tất cả chúng ta cần xem xét bản chất thực của mình. Cảm ơn rất nhiều. (Vỗ tay)