This is Tim Ferriss circa 1979 A.D. Age two. You can tell by the power squat, I was a very confident boy -- and not without reason. I had a very charming routine at the time, which was to wait until late in the evening when my parents were decompressing from a hard day's work, doing their crossword puzzles, watching television. I would run into the living room, jump up on the couch, rip the cushions off, throw them on the floor, scream at the top of my lungs and run out because I was the Incredible Hulk. (Laughter) Obviously, you see the resemblance. And this routine went on for some time.
Đây là Tim Ferris vào năm 1979 sau Công Nguyên, năm 2 tuổi. Nhìn vào cách tôi đứng tấn đây, các bạn có thể thấy tôi là một cậu bé tự tin đầy mình -- và không phải là không có nguyên cớ đâu. Hồi đó tôi có một thời khóa biểu rất hấp dẫn nhé, đó là đợi đến khi tối muộn bố mẹ đi nghỉ sau một ngày làm việc mệt nhọc, chơi giải ô chữ, xem TV. Thì tôi sẽ chuồn vào phòng khách, nhảy phăng lên ghế bành tháo tung các nệm ghế ra, ném bừa ra sàn hét thật to rồi chạy biến đi mất vì tôi là gã không lồ xanh (Incredible Hulk) mà. (Tiếng cười) Các bạn có thể dễ dàng thấy sự giống nhau đúng không? Và trò quậy đó kéo dài được một thời gian.
When I was seven I went to summer camp. My parents found it necessary for peace of mind. And at noon each day the campers would go to a pond, where they had floating docks. You could jump off the end into the deep end. I was born premature. I was always very small. My left lung had collapsed when I was born. And I've always had buoyancy problems. So water was something that scared me to begin with. But I would go in on occasion. And on one particular day, the campers were jumping through inner tubes, They were diving through inner tubes. And I thought this would be great fun. So I dove through the inner tube, and the bully of the camp grabbed my ankles. And I tried to come up for air, and my lower back hit the bottom of the inner tube. And I went wild eyed and thought I was going to die. A camp counselor fortunately came over and separated us. From that point onward I was terrified of swimming. That is something that I did not get over. My inability to swim has been one of my greatest humiliations and embarrassments. That is when I realized that I was not the Incredible Hulk.
Khi lên 7, tôi tham gia trại hè. Bố mẹ tôi thấy nó cần thiết cho cả tôi và họ, tìm kiếm cảm giác thảnh thơi. Cứ đến trưa, bọn trẻ trong trại hè chạy ra hồ chơi, ở đó có cầu nổi. Bạn có thể nhảy khỏi cầu để xuống nước. Tôi bị sinh non nên rất còi cọc. Phổi bên trái bị chèn khi mới sinh. Thế nên tôi gặp khó khăn khi nổi trên nước. Vì thế tôi rất sợ nước nhưng thỉnh thoảng tôi cũng đi theo. Và một ngày nọ, bọn trẻ nhảy qua các phao bơi. Chúng lặn qua các phao bơi và tôi nghĩ chắc là vui lắm. Và tôi cũng lặn qua phao bơi, nhưng thằng bé chuyên bắt nạt tóm lấy mắt cá chân tôi. Tôi thì cố nhoi lên để hít thở và phần eo chạm vào đáy phao. Mắt tôi cay xè và nghĩ rằng mình sắp tiêu đời rồi. May thay người giam sát trại hè đến và gỡ thằng ấy khỏi tôi. Từ đó trở đi, tôi cạch đến già, không dám bơi nữa. Đó là nỗi sợ hãi tôi không thể vượt qua. Việc tôi không thể bơi trở thành một trong các điều đáng xấu hổ và mất mặt nhất. Đó là lúc tôi nhận ra mình không phải gã khổng lồ xanh (Incredible Hulk) nữa.
But there is a happy ending to this story. At age 31 -- that's my age now -- in August I took two weeks to re-examine swimming, and question all the of the obvious aspects of swimming. And went from swimming one lap -- so 20 yards -- like a drowning monkey, at about 200 beats per minute heart rate -- I measured it -- to going to Montauk on Long Island, close to where I grew up, and jumping into the ocean and swimming one kilometer in open water, getting out and feeling better than when I went in. And I came out, in my Speedos, European style, feeling like the Incredible Hulk.
Nhưng câu chuyện này cũng có một kết cục có hậu. Giờ tôi 31 tuổi, tháng 8 vừa qua tôi đã dành 2 tuần để kiểm tra lại việc bơi, và hỏi mọi vấn đề liên quan đến bơi lội. Và đi từ bơi một vòng khoảng 20 mét, như một con khỉ chết đuối nhịp tim là 200/phút, tôi đã đo được, tôi đã bơi tới Montauk trên Long Island gần nơi tôi đã lớn lên và nhảy vào lòng đại dương, bơi được một km biển cảm giác khỏe khoắn, vui tươi hơn nhiều. Và tôi đi bơi trong bộ đồ bơi Speedos, phong cách châu Âu cảm giác như gã khổng lồ xanh (Incredible Hulk).
And that's what I want everyone in here to feel like, the Incredible Hulk, at the end of this presentation. More specifically, I want you to feel like you're capable of becoming an excellent long-distance swimmer, a world-class language learner, and a tango champion. And I would like to share my art. If I have an art, it's deconstructing things that really scare the living hell out of me. So, moving onward.
Và tôi muốn các bạn ở đây sẽ cảm thấy mình giống gã sau khi bài diễn thuyết kết thúc. Cụ thể là, tôi muốn các bạn cảm thấy mình có thể trở thành một tay bơi cự ly dài cừ khôi, một người học ngoại ngữ hàng quốc tế, và một nhà vô địch nhảy tango. Và tôi muốn chia sẻ với các bạn bí quyết của mình. Bí quyết đó để tiêu diệt những nỗi sợ hãi đến chết của tôi. Tiếp tục thôi.
Swimming, first principles. First principles, this is very important. I find that the best results in life are often held back by false constructs and untested assumptions. And the turnaround in swimming came when a friend of mine said, "I will go a year without any stimulants" -- this is a six-double-espresso-per-day type of guy -- "if you can complete a one kilometer open water race." So the clock started ticking. I started seeking out triathletes because I found that lifelong swimmers often couldn't teach what they did. I tried kickboards. My feet would slice through the water like razors, I wouldn't even move. I would leave demoralized, staring at my feet. Hand paddles, everything. Even did lessons with Olympians -- nothing helped. And then Chris Sacca, who is now a dear friend mine, had completed an Iron Man with 103 degree temperature, said, "I have the answer to your prayers." And he introduced me to the work of a man named Terry Laughlin who is the founder of Total Immersion Swimming. That set me on the road to examining biomechanics.
Bơi, các nguyên tắc đầu tiên. Các nguyên tắc đầu tiên, điều này rất quan trọng. Tôi thấy các kết quả tốt nhất trong đời thường không đến do thao tác sai và các giả thuyết không được kiểm chứng. Và bước ngoặt trong sự nghiệp bơi lội đến khi một cậu bạn tôi nói, " Tớ sẽ không uống cà phê một năm " -- cậu ấy thuộc tuýp uống 6 cốc cà phê đặc một ngày -- "nếu cậu có thể hoàn thành một km giải bơi mở rộng." Thế là đồng hồ bắt đầu chạy. Tôi bắt đầu tìm kiếm các vận động viên ba môn phối hợp vì tôi thấy các tay bơi lão luyện thường không thể dạy học viên làm được như họ. Tôi thử ván đẩy. Chân tôi sẽ cắt vào nước như dao cạo. Nhưng tôi không nhúc nhích được, nản lòng, tôi nhìn đôi chân mình. Đập tay, mọi thứ. Kể cả có tập với nhà vô địch thế vận hội cũng chẳng ích gì. Rồi Chris Sacca, giờ là bạn thân của tôi cậu ấy đã hoàn thành một người sắt với 103 độ, nói với tôi, "Tớ có đáp án cho ước nguyện của cậu đấy." Và cậu ấy giới thiệu tôi với Terry Laughlin ông đã thành lập Hội Người Yêu Bơi Lội. Thế là tôi bắt đầu học về sinh cơ học.
So here are the new rules of swimming, if any of you are afraid of swimming, or not good at it. The first is, forget about kicking. Very counterintuitive. So it turns out that propulsion isn't really the problem. Kicking harder doesn't solve the problem because the average swimmer only transfers about three percent of their energy expenditure into forward motion. The problem is hydrodynamics. So what you want to focus on instead is allowing your lower body to draft behind your upper body, much like a small car behind a big car on the highway. And you do that by maintaining a horizontal body position. The only way you can do that is to not swim on top of the water. The body is denser than water. 95 percent of it would be, at least, submerged naturally.
Sau đây là các quy tắc bơi lội mới, cho những bạn sợ bơi hoặc không giỏi bơi. Một là, hãy quên việc phải đạp chân đi. Rất chi là phản trực quan. Thực ra, lực đẩy không hẳn là vấn đề. Cố đạp nước hết cỡ cũng không ăn thua vì người bơi trung bình chỉ truyền khoảng 3% năng lượng vào chuyển động tịnh tiến. Cái chính là thủy động lực. Nên thay vào đạp nước, bạn phải tập trung làm sao cho phần dưới cơ thể kéo dãn ra phía sau phần trên cơ thể, giống một chiếc xe nhỏ đằng sau xe lớn trên xa lộ. Và bạn thao tác tư thế đó bằng cách duy trì vị trí cơ thể nằm ngang. Cách duy nhất là đừng bơi trên mặt nước. Cơ thể là khối đặc so với nước. 95% cơ thể nổi tự nhiên.
So you end up, number three, not swimming, in the case of freestyle, on your stomach, as many people think, reaching on top of the water. But actually rotating from streamlined right to streamlined left, maintaining that fuselage position as long as possible. So let's look at some examples. This is Terry. And you can see that he's extending his right arm below his head and far in front. And so his entire body really is underwater. The arm is extended below the head. The head is held in line with the spine, so that you use strategic water pressure to raise your legs up -- very important, especially for people with lower body fat. Here is an example of the stroke. So you don't kick. But you do use a small flick. You can see this is the left extension. Then you see his left leg. Small flick, and the only purpose of that is to rotate his hips so he can get to the opposite side. And the entry point for his right hand -- notice this, he's not reaching in front and catching the water. Rather, he is entering the water at a 45-degree angle with his forearm, and then propelling himself by streamlining -- very important. Incorrect, above, which is what almost every swimming coach will teach you. Not their fault, honestly. And I'll get to implicit versus explicit in a moment. Below is what most swimmers will find enables them to do what I did, which is going from 21 strokes per 20-yard length to 11 strokes in two workouts with no coach, no video monitoring. And now I love swimming. I can't wait to go swimming. I'll be doing a swimming lesson later, for myself, if anyone wants to join me.
Ba là, đừng bơi tự do bằng bụng, như nhiều người vẫn nghĩ, chạm được vào mặt nước. Mà xoay từ dòng phải sang dòng trái, giữ được tư thế thân duỗi càng lâu càng tốt. Chúng ta hãy xem một vài ví dụ. Đây là Terry. Bạn có thể thấy anh ấy đang sải rộng tay phải dưới đầu và vươn lên trước. Toàn bộ cơ thể của anh ấy chìm dưới nước. Cánh tay sải rộng dưới đầu. Đầu giữ thẳng hàng với xương sống, để tận dụng áp lực của nước nâng chân lên. Điều này rất quan trọng, đặc biệt với những bạn phần dưới cơ thể mập. Đây là thí dụ về kiểu bơi. Các bạn đừng đạp chân nhé mà hãy khua nhẹ thôi. Các bạn có thể thấy đây là sải chân trái. Các bạn thấy chân trái của anh ấy chưa? khoắng nhẹ, và mục đích duy nhất là để xoay hông, nhờ đó anh ấy có thể rẽ sang hướng đối diện. Và hãy chú ý đến điểm với tay phải của anh ấy, anh ấy không sải lên phía trước và chụp nước. Mà anh ấy đang luồn vào nước ở góc 45 độ sơ với khủy tay trở lên, sau đó đẩy cơ thể lên nhờ dòng nước -- rất quan trọng. Ví dụ phía trên, sai lầm, hầu hết các huấn luyện viên bơi lội đều dạy bạn thế. Thật sự không phải lỗi của họ. Sau đây tôi sẽ nói về tính ẩn và tính hiện. Phía dưới là điều mà đa số người bơi thấy giúp họ đi từ 21 lần lấy hơi trên mỗi 20 mét đường bơi tới 11 lần, chỉ qua 2 lần luyện tập, không cần huấn luyện viên hay video hướng dẫn. Và giờ tôi yêu bơi lội, thật khó để không bơi. Lát nữa tôi sẽ có một buổi học bơi, bạn nào muốn tham gia xin cứ tự nhiên.
Last thing, breathing. A problem a lot of us have, certainly, when you're swimming. In freestyle, easiest way to remedy this is to turn with body roll, and just to look at your recovery hand as it enters the water. And that will get you very far. That's it. That's really all you need to know.
Điều cuối cùng, hít thở, đó là khó khăn nhiều người trong số chúng ta đều gặp khi bơi. Trong bơi tự do, cách dễ nhất để xử lý là xoay cơ thể, để nhìn vào cánh tay nghỉ khi nó luồn vào nước. Nó sẽ giúp bạn bơi xa hơn. Thế đó. Đó là tất cả những điều bạn cần biết.
Languages. Material versus method. I, like many people, came to the conclusion that I was terrible at languages. I suffered through Spanish for junior high, first year of high school, and the sum total of my knowledge was pretty much, "Donde esta el bano?" And I wouldn't even catch the response. A sad state of affairs. Then I transferred to a different school sophomore year, and I had a choice of other languages. Most of my friends were taking Japanese. So I thought why not punish myself? I'll do Japanese. Six months later I had the chance to go to Japan. My teachers assured me, they said, "Don't worry. You'll have Japanese language classes every day to help you cope. It will be an amazing experience." My first overseas experience in fact. So my parents encouraged me to do it. I left.
Ngôn ngữ. Tài liệu so với phương pháp. Tôi, như bao người khác, đã đi đến kết luận mình rất dở về ngôn ngữ. Năm lớp 10, môn tiếng Tây Ban Nha khiến tôi khổ vô cùng. Và toàn bộ tiếng Tây Ban Nha mà tôi biết chỉ có câu, :Donde esta el bano? (Phòng tắm ở đâu?)" Và tôi còn chẳng biết đáp lại kiểu gì cơ. Buồn thật. Sang năm thứ 2, tôi chuyển trường. Và được chọn một ngoại ngữ khác. Các bạn tôi chủ yếu chọn tiếng Nhật. Rồi tôi nghĩ sao không tự trừng phạt mình nhỉ? Thế là tôi chọn tiếng Nhật. Sáu tháng sau, tôi được đi Nhật Các giáo viên trấn an: "Em đừng lo. Hằng ngày em đều học các tiết tiếng Nhật, sẽ giúp em xoay sở. Chuyến đi chắc chắn sẽ là một trải nghiệm thú vị." Đó chính là trải nghiệm trong chuyến đi nước ngoài đầu tiên của tôi. Nên là bố mẹ khuyến khích tôi đi. Và tôi cũng đi.
I arrived in Tokyo. Amazing. I couldn't believe I was on the other side of the world. I met my host family. Things went quite well I think, all things considered. My first evening, before my first day of school, I said to my mother, very politely, "Please wake me up at eight a.m." So, (Japanese) But I didn't say (Japanese). I said, (Japanese). Pretty close. But I said, "Please rape me at eight a.m." (Laughter) You've never seen a more confused Japanese woman. (Laughter)
Đến Tokyo. Tuyệt vời. Thật không tin nổi là mình đang ở đầu bên kia của thế giới. Tôi gặp gia đình chủ nhà. Mọi thứ khá trôi chảy, và nằm trong dự đoán. Đêm đầu tiên trước ngày đầu tiên tới trường, tôi lễ phép nói với mẹ, "Mẹ gọi con dậy lúc 8 giờ sáng, mẹ nhé." Thế nên, (Tiếng Nhật) Nhưng tôi đã không nói (Tiếng Nhật). Mà nói (Tiếng Nhật). Cũng khá tương tự. Nhưng tôi lại nói nhầm thành, "Làm ơn c<b>*g h</b>p cháu lúc 8 giờ sáng nhé." (Tiếng cười) Bạn chưa từng thấy một phụ nữ Nhật Bản bối rối hơn thế. (Tiếng cười)
I walked in to school. And a teacher came up to me and handed me a piece of paper. I couldn't read any of it -- hieroglyphics, it could have been -- because it was Kanji, Chinese characters adapted into the Japanese language. Asked him what this said. And he goes, "Ahh, okay okay, eehto, World History, ehh, Calculus, Traditional Japanese." And so on. And so it came to me in waves. There had been something lost in translation. The Japanese classes were not Japanese instruction classes, per se. They were the normal high school curriculum for Japanese students -- the other 4,999 students in the school, who were Japanese, besides the American. And that's pretty much my response. (Laughter)
Tôi quay lại trường học. Một thầy giáo đến và đưa tôi một mẩu giấy. Tôi không thể đọc được tí gì -- cứ như chữ tượng hình thời Ai Cập cổ đại í -- vì nó là chữ Kanji mà, là các ký tự tiếng Trung chuyển hóa vào tiếng Nhật. Tôi bảo thầy dịch hộ. Và thầy nói, "Ah, được thôi, eehto, Lịch Sử Thế Giới, ờ, Giải tích, Tiếng Nhật Truyền Thống." vân vân. Thầy cứ dịch nhát một nhát một. Hẳn là trong lời thầy dịch có bỏ sót cái gì đó. Các tiết tiếng Nhật không phải tiết hướng dẫn tiếng Nhật. Các tiết đó là giáo trình cấp 3 bình thường cho học sinh Nhật Bản. 4,999 học sinh trong trường là người Nhật, ngoài học sinh người Mỹ ra. Thế nên tôi phản xạ lại được như thế cũng còn nhiều chán. (Tiếng cười)
And that set me on this panic driven search for the perfect language method. I tried everything. I went to Kinokuniya. I tried every possible book, every possible CD. Nothing worked until I found this. This is the Joyo Kanji. This is a Tablet rather, or a poster of the 1,945 common-use characters as determined by the Ministry of Education in 1981. Many of the publications in Japan limit themselves to these characters, to facilitate literacy -- some are required to. And this became my Holy Grail, my Rosetta Stone.
Và tai nạn lỡ miệng đó là động lực thúc đẩy tôi tìm kiếm phương pháp học ngoại ngữ hoàn hảo. Tôi thử mọi cách. Tôi đến Kinokuniya. Thử mọi cuốn sách, đĩa CD. Chẳng ăn thua gì cho tới khi tìm thấy cái này. Đây là bảng Kanji Joyo, một tấm bảng gồm 1,945 ký tự thường dùng do Bộ Giáo Dục ấn hành năm 1981. Nhiều ấn phẩm ở Nhật phải giới hạn trong các chữ này, nhằm hỗ trợ xóa nạn mù chữ. Và nó trở thành chén Thánh, bảo bối của tôi.
As soon as I focused on this material, I took off. I ended up being able to read Asahi Shinbu, Asahi newspaper, about six months later -- so a total of 11 months later -- and went from Japanese I to Japanese VI. Ended up doing translation work at age 16 when I returned to the U.S., and have continued to apply this material over method approach to close to a dozen languages now. Someone who was terrible at languages, and at any given time, speak, read and write five or six. This brings us to the point, which is, it's oftentimes what you do, not how you do it, that is the determining factor. This is the difference between being effective -- doing the right things -- and being efficient -- doing things well whether or not they're important.
Tôi liền tập trung toàn lực vào tài liệu này. Coi như xong. Cuối cùng tôi có thể đọc tạp chí Ashahi khoảng 6 tháng sau đó -- thế là 11 tháng sau -- tôi lên từ kyu (trình độ) I đến kyu VI. Năm 16 tuổi, khi trở lại Mỹ, tôi làm công việc biên dịch và tiếp tục áp dụng tài liệu này vào phương pháp học 12 ngôn ngữ khác. Và tôi là người đã từng học rất dở môn ngoại ngữ các kỹ năng nói, đọc, viết. Nó đưa chúng ta tới điểm mấu chốt, đó là mức độ thường xuyên luyện tập chứ không phải cách luyện tập, là yếu tố quyết định. Đây là điểm khác nhau giữa đạt hiệu quả -- làm đúng phương pháp -- và đạt hiệu suất -- làm mọi thứ quan trọng hay không quan trọng.
You can also do this with grammar. I came up with these six sentences after much experimentation. Having a native speaker allow you to deconstruct their grammar, by translating these sentences into past, present, future, will show you subject, object, verb, placement of indirect, direct objects, gender and so forth. From that point, you can then, if you want to, acquire multiple languages, alternate them so there is no interference. We can talk about that if anyone in interested. And now I love languages.
Các bạn có thể liên hệ cách này với ngữ pháp. Tôi nghĩ ra 4 câu này sau nhiều thử nghiệm. Giả sử, một người bản xứ cho phép bạn phá ngữ pháp của họ ra bằng cách dịch các câu này sang thì quá khứ, hiện tại, tương lai, sẽ chỉ cho bạn chủ ngữ, tân ngữ, động từ, thay thế gián tiếp, tân ngữ trực tiếp, giống ... Từ đó, bạn có thể học được nhiều ngoại ngữ khác nhau, thay thế chúng để không bị gián đoạn. Chúng ta có thể nói thứ tiếng đó nếu ai đó thấy thú vị. Và giờ tôi yêu ngoại ngữ.
So ballroom dancing, implicit versus explicit -- very important. You might look at me and say, "That guy must be a ballroom dancer." But no, you'd be wrong because my body is very poorly designed for most things -- pretty well designed for lifting heavy rocks perhaps. I used to be much bigger, much more muscular. And so I ended up walking like this. I looked a lot like an orangutan, our close cousins, or the Incredible Hulk. Not very good for ballroom dancing.
Vũ hội bắt đầu nhảy múa, ẩn so với hiện -- rất quan trọng. Các bạn có lẽ đang nhìn tôi và nói, " Anh này hẳn phải là một vũ công." Nhưng không phải đâu vì cơ thể tôi cấu tạo rất kém để làm hầu hết mọi việc -- có lẽ phù hợp với đi làm khuân vác. Trước đây tôi to béo hơn, nhiều cơ bắp hơn. Và thế là tôi đi bộ như thế này. Tôi trông giống con đười ươi, họ hàng gần với chúng ta hoặc gã khổng lồ siêu quậy chứ trông không hợp với khiêu vũ tí nào.
I found myself in Argentina in 2005, decided to watch a tango class -- had no intention of participating. Went in, paid my ten pesos, walked up -- 10 women two guys, usually a good ratio. The instructor says, "You are participating." Immediately: death sweat. (Laughter) Fight-or-flight fear sweat, because I tried ballroom dancing in college -- stepped on the girl's foot with my heel. She screamed. I was so concerned with her perception of what I was doing, that it exploded in my face, never to return to the ballroom dancing club. She comes up, and this was her approach, the teacher. "Okay, come on, grab me." Gorgeous assistant instructor. She was very pissed off that I had pulled her from her advanced practice. So I did my best. I didn't know where to put my hands. And she pulled back, threw down her arms, put them on her hips, turned around and yelled across the room, "This guy is built like a god-damned mountain of muscle, and he's grabbing me like a fucking Frenchman," (Laughter) which I found encouraging. (Laughter) Everyone burst into laughter. I was humiliated. She came back. She goes, "Come on. I don't have all day." As someone who wrestled since age eight, I proceeded to crush her, "Of Mice and Men" style. And she looked up and said, "Now that's better." So I bought a month's worth of classes. (Laughter)
Năm 2005, tôi đến Argentina. Tôi quyết định xem một lớp dạy tango -- nhưng không có ý định tham gia -- trả mất 10 peso, tôi đi lên lầu, có 10 nữ và 2 nam, tỉ lệ khá tốt. Những giáo viên hướng dẫn nói, "Anh vào tập đi." Tôi liền vã mồ hôi như tắm. (Tiếng cười) Tôi sợ hết hồn vì hồi học đại học, tôi đã thử học khiêu vũ -- dẫm lên chân cô bạn nhảy với tôi khiến nàng hét toáng lên. Tôi rất lo cô ấy nghĩ gì về việc tôi đã làm, mặt tôi đỏ rực rỡ, và không bao giờ dám quay lại câu lạc bộ khiêu vũ nữa. Cô giáo viên nói với tôi, "Nào, đến đây, hãy đặt tay lên vai tôi." Cô ấy là một trợ giảng cực kỳ xinh đẹp. Khi tôi kéo cô ấy lúc cô ấy định tiến lên, cô ấy rất bực. Nên tôi đã cố gắng hết sức. Tôi thật chẳng biết đặt tay vào đâu nữa. Và cô ấy lùi lại, thả tay xuống, chống tay lên hông, quay ra hét với cả lớp, "Tầm vóc anh chàng này như ngọn núi cơ bắp vậy, cậu ấy nắm tôi chắc như cái cậu người Pháp lần trước," (Tiếng cười) tôi thấy mấy lời đó thật chạm tự ái quá. (Tiếng cười) Cả lớp cười như được mùa còn tôi thì thật xấu hổ. Cô ấy quay lại và nói, "Thôi nào, tôi không có cả ngày đâu đấy." Như một tay đấu vật lão luyện, tôi tiếp tục nghiền nát cô ấy theo cách người diệt chuột. Cô ấy nhìn lên và thở hổn hển, " Nào, giờ tốt hơn rồi đấy." Thế là tôi mua cả tháng thẻ học. (Tiếng cười)
And proceeded to look at -- I wanted to set competition so I'd have a deadline -- Parkinson's Law, the perceived complexity of a task will expand to fill the time you allot it. So I had a very short deadline for a competition. I got a female instructor first, to teach me the female role, the follow, because I wanted to understand the sensitivities and abilities that the follow needed to develop, so I wouldn't have a repeat of college. And then I took an inventory of the characteristics, along with her, of the of the capabilities and elements of different dancers who'd won championships. I interviewed these people because they all taught in Buenos Aires. I compared the two lists, and what you find is that there is explicitly, expertise they recommended, certain training methods. Then there were implicit commonalities that none of them seemed to be practicing. Now the protectionism of Argentine dance teachers aside, I found this very interesting. So I decided to focus on three of those commonalities. Long steps. So a lot of milongueros -- the tango dancers will use very short steps. I found that longer steps were much more elegant. So you can have -- and you can do it in a very small space in fact. Secondly, different types of pivots. Thirdly, variation in tempo. These seemed to be the three areas that I could exploit to compete if I wanted to comptete against people who'd been practicing for 20 to 30 years.
Và tiếp tục xem xét -- Tôi muốn tham gia cuộc thi nên đã lập ra một hạn chót -- Định luật Parkinson, bạn càng gia hạn nhiều thời gian thì mức độ phức tạp của công việc càng tăng trong nhận thức của bạn. Nên tôi đã gia hạn rất ngắn để tham gia cuộc thi. Trước tiên, tôi có một nữ hướng dẫn để dạy tôi vai trò của người nữ, người nhảy theo, vì tôi muốn hiểu được sự nhạy cảm và khả năng mà người nhảy theo cần phát huy, nhờ đó thảm kịch ở trường đại học không tái diễn. Sau đó, cùng với cô ấy, tôi làm một bản tóm tắt các khả năng và yếu tố của các vũ công khác nhau, những người đã giành giải vô địch. Tôi phỏng vấn những người này vì họ đều dạy ở thủ đô Buenos Aires. Tôi so sánh 2 danh sách với nhau, và thấy chúng đều đề xuất các phương pháp rèn luyện chuyên nghiệp hiện ( ai cũng biết ). Có các phương pháp thông thường ẩn mà chẳng ai trong số họ luyện tập cả. Bên cạnh chính sách trợ cấp các giáo viên vũ đạo ở Argentina, tôi thấy nó rất hay nên đã quyết định tập trung vào 3 trong số các phương pháp thông thường này. Các bước dài. Nhiều vũ công tango sử dụng các bước rất ngắn. Tôi thì thấy các bước dài hơn trong duyên dáng hơn nhiều. Nên các bạn có thể -- nhảy trong một không gian rất nhỏ. Thứ hai, các kiểu trục đứng khác nhau. Thứ ba, các nhịp rất đa dạng. Đó là 3 khía cạnh tôi có thể khai thác để hoàn thành nếu tôi muốn thi đấu với những người đã luyện tập trong 20 đến 30 năm.
That photo is of the semi-finals of the Buenos Aires championships, four months later. Then one month later, went to the world championships, made it to the semi-final. And then set a world record, following that, two weeks later. I want you to see part of what I practiced. I'm going to jump forward here. This is the instructor that Alicia and I chose for the male lead. His name is Gabriel Misse. One of the most elegant dancers of his generation, known for his long steps, and his tempo changes and his pivots. Alicia, in her own right, very famous. So I think you'll agree, they look quite good together. Now what I like about this video is it's actually a video of the first time they ever danced together because of his lead. He had a strong lead. He didn't lead with his chest, which requires you lean forward. I couldn't develop the attributes in my toes, the strength in my feet, to do that. So he uses a lead that focuses on his shoulder girdle and his arm. So he can lift the woman to break her, for example. That's just one benefit of that. So then we broke it down. This would be an example of one pivot. This is a back step pivot. There are many different types. I have hundreds of hours of footage -- all categorized, much like George Carlin categorized his comedy. So using my arch-nemesis, Spanish, no less, to learn tango.
Bức ảnh đó là vòng bán kết của giải vô địch Buenos Aires, 4 tháng sau đó. Rồi một tháng sau, đến giải vô địch thế giới, và vòng bán kết. Tiếp đến lập kỷ lục thế giới, 2 tuần sau đó. Tôi muốn các bạn thấy một phần quá trình luyện tập của tôi. Tôi sẽ nhảy cách tới đây. Đây là giáo viên hướng dẫn mà Elysia và tôi đã chọn cho vị trí nam chính. Anh ấy tên là Gabriel Misse, một trong các vũ công uyển chuyển nhất trong thế hệ anh, nổi tiếng với các bước nhảy dài và nhịp của anh ấy thay đổi cùng với trục đứng. Elysia, rất nổi tiếng. Tôi nghĩ các bạn đều đồng ý là trông họ rất xứng đôi. Tôi thích video này vì đó là video quay cảnh lần đầu tiên họ nhảy cùng nhau Anh ấy là người dẫn dắt mạnh mẽ. Anh không dẫn dắt bằng ngực, như thế đòi hỏi bạn phải dựa về phía trước. Tôi không giữ được tư thế đó trên đầu ngón chân, dùng lực đôi chân, để làm được thế. Nên anh ấy tập trung vào vai và cánh tay. Do đó, anh có thể đẩy cô gái lên. Đó là một lợi ích của điều đó. Sau đó chúng tôi phân tích nó. Đây là một ví dụ về một xoay người. Đây là thế xoay lùi. Có nhiều loại khác nhau lắm. Tôi luyện tập với đôi chân hàng trăm giờ. Tất cả đều được phân loại ra, như George Carlin phân loại hài kịch của ông ấy vậy. Tôi đã dùng kẻ thù lâu năm của tôi, tiếng Tây Ban Nha để học tango.
So fear is your friend. Fear is an indicator. Sometimes it shows you what you shouldn't do. More often than not it shows you exactly what you should do. And the best results that I've had in life, the most enjoyable times, have all been from asking a simple question: what's the worst that can happen? Especially with fears you gained when you were a child. Take the analytical frameworks, the capabilities you have, apply them to old fears. Apply them to very big dreams.
Vì thế, sợ hãi chính là bạn của bạn, là một kim chỉ nam hành động. Đôi khi nó chỉ cho bạn điều không nên làm. Thường xuyên hơn, nó chỉ cho bạn chính xác điều nên làm. Và kết quả tốt nhất tôi từng đạt được trong đời, các quãng thời gian hạnh phúc nhất đều đến từ việc hỏi một câu hỏi đơn giản. Điều tệ nhất có thể xảy ra là gì? Đặc biệt với các nỗi sợ hãi bạn gặp phải khi còn nhỏ. Hãy lấy các khung phân tích, các khả năng bạn có, áp dụng chúng cho các nỗi sợ hãi lâu nay. Áp dụng chúng cho các giấc mơ lớn.
And when I think of what I fear now, it's very simple. When I imagine my life, what my life would have been like without the educational opportunities that I had, it makes me wonder. I've spent the last two years trying to deconstruct the American public school system, to either fix it or replace it. And have done experiments with about 50,000 students thus far -- built, I'd say, about a half dozen schools, my readers, at this point. And if any of you are interested in that, I would love to speak with you. I know nothing. I'm a beginner. But I ask a lot of questions, and I would love your advice. Thank you very much. (Applause)
Và khi giờ khi nghĩ tới các nỗi sợ hãi, tôi thấy thật đơn giản. Khi tưởng tượng cuộc đời mình, xem nó sẽ ra sao nếu không có các cơ hội giáo dục mình đã nhận được, tôi luôn tự hỏi thế. Hai năm qua, tôi cố gắng phá huỷ hệ thống trường công lập Mỹ để một là sửa hai là thay thế luôn. Và tôi đã tiến hành các thí nghiệm với khoảng 50,000 học sinh, tại 6 trường học và các độc giả của tôi. Và nếu quý vị nào quan tâm đến lĩnh vực này thì tôi rất mong được nói chuyện với các bạn. Tôi mới chỉ bắt đầu thôi, chưa biết gì nhiều. Nên tôi sẽ hỏi rất nhiều thứ và mong nhận được lời khuyên của bạn. Xin cảm ơn rất nhiều. (Vỗ tay)