I saw a UFO once. I was eight or nine, playing in the street with a friend who was a couple of years older, and we saw a featureless silver disc hovering over the houses. We watched it for a few seconds, and then it shot away incredibly quickly. Even as a kid, I got angry it was ignoring the laws of physics. We ran inside to tell the grown-ups, and they were skeptical -- you'd be skeptical too, right? I got my own back a few years later: one of those grown-ups told me, "Last night I saw a flying saucer. I was coming out of the pub after a few drinks." I stopped him there. I said, "I can explain that sighting."
Tôi từng thấy UFO một lần. Khi đó tôi chừng tám, chín tuổi, đang chơi đùa trên phố với một người bạn lớn hơn vài tuổi, và chúng tôi thấy một chiếc đĩa bạc nhẵn nhụi lơ lửng trên những ngôi nhà. Chúng tôi nhìn nó trong vài giây, và rồi nó biến mất nhanh không tin nổi. Dù chỉ là một đứa trẻ, tôi vẫn bực bội vì nó không tuân theo các quy luật vật lý. Chúng tôi chạy vào nhà kể với người lớn, và họ tỏ ra hoài nghi -- bạn cũng thấy nghi ngờ mà, phải không? Tôi đã phục thù được sau vài năm: một trong số những người đó kể, "Tối qua tôi thấy một cái đĩa bay. Lúc đó tôi đang rời quán rượu sau khi uống vài ly." Tôi cắt lời ông ta: "Tôi có thể giải thích cho việc này."
(Laughter)
(Tiếng cười)
Psychologists have shown we can't trust our brains to tell the truth. It's easy to fool ourselves. I saw something, but what's more likely -- that I saw an alien spacecraft, or that my brain misinterpreted the data my eyes were giving it? Ever since though I've wondered: Why don't we see flying saucers flitting around? At the very least, why don't we see life out there in the cosmos? It's a puzzle, and I've discussed it with dozens of experts from different disciplines over the past three decades. And there's no consensus. Frank Drake began searching for alien signals back in 1960 -- so far, nothing. And with each passing year, this nonobservation, this lack of evidence for any alien activity gets more puzzling because we should see them, shouldn't we?
Các nhà tâm lý học đã chỉ ra ta không thể tin vào não bộ là chúng nói sự thật. Rất dễ để tự đánh lừa bản thân. Tôi đã thấy thứ gì đó, nhưng rồi cũng giống như tôi đã thấy tàu bay ngoài hành tinh, hay chỉ là não tôi hiểu sai dữ liệu mắt tôi cung cấp? Kể từ đó tôi đã luôn tự hỏi: Tại sao ta không nhìn thấy những đĩa bay trên trời? Cuối cùng, tại sao ta không tìm thấy sự sống bên ngoài vũ trụ? Đây là một câu đố, và tôi đã thảo luận về nó với rất nhiều chuyên gia từ nhiều lĩnh vực khác nhau suốt hơn ba thập niên qua. Và không đạt được sự nhất trí nào. Frank Drake bắt đầu tìm kiếm dấu hiệu người ngoài hành tinh từ năm 1960 -- cho đến nay, vẫn không thấy gì. Và với mỗi năm trôi qua, sự tìm kiếm vô ích này, sự thiếu bằng chứng về dấu hiệu ngoài hành tinh càng trở nên rắc rối hơn vì lẽ ra ta nên thấy họ rồi chứ, không phải sao?
The universe is 13.8 billion years old, give or take. If we represent the age of the universe by one year, then our species came into being about 12 minutes before midnight, 31st December. Western civilization has existed for a few seconds. Extraterrestrial civilizations could have started in the summer months. Imagine a summer civilization developing a level of technology more advanced than ours, but tech based on accepted physics though, I'm not talking wormholes or warp drives -- whatever -- just an extrapolation of the sort of tech that TED celebrates. That civilization could program self-replicating probes to visit every planetary system in the galaxy. If they launched the first probes just after midnight one August day, then before breakfast same day, they could have colonized the galaxy. Intergalactic colonization isn't much more difficult, it just takes longer. A civilization from any one of millions of galaxies could have colonized our galaxy.
Vũ trụ đã 13,8 tỷ năm tuổi, xấp xỉ vậy. Nếu ta lấy tuổi của vũ trụ bằng một năm, thì loài người chúng ta ra đời vào khoảng 12 phút trước nửa đêm, ngày 31 tháng Mười hai. Nền văn minh phương Tây đã tồn tại trong vài giây. Nền văn minh ngoài trái đất có thể đã bắt đầu trong những tháng hè. Hãy tưởng tượng nền văn minh mùa hè đó đang phát triển một trình độ công nghệ tiên tiến hơn chúng ta, dĩ nhiên dựa trên vật lý đã thừa nhận, Tôi không nói về lỗ sâu vũ trụ hay động cơ siêu việt -- sao cũng được -- chỉ là một phép ngoại suy của loại công nghệ mà TED ca ngợi. Nền văn minh đó có thể lập trình những máy thăm dò tự tái tạo để thăm dò từng hệ thống hành tinh trong dải ngân hà. Nếu họ phóng những máy thăm dò đầu tiên ngay sau nửa đêm của một ngày tháng Tám, thì trước bữa sáng cùng ngày hôm đó, họ đã có thể xâm chiếm ngân hà. Sự xâm chiếm ngân hà không quá khó khăn, chỉ là sẽ tốn thời gian. Một nền văn minh từ bất kì đâu trong hàng triệu thiên hà đã có thể xâm chiếm thiên hà của chúng ta.
Seems far-fetched? Maybe it is, but wouldn't aliens engage in some recognizable activity -- put worldlets around a star to capture free sunlight, collaborate on a Wikipedia Galactica, or just shout out to the universe, "We're here"?
Nghe xa vời quá phải không? Có lẽ là vậy, nhưng người ngoài hành tinh sẽ không hoạt động dễ nhận biết như vậy -- đặt thế giới của họ quanh một ngôi sao để đón ánh sáng mặt trời miễn phí, cộng tác tại Wikipedia Galactica, hoặc hét lớn cho cả vũ trụ biết "Chúng tôi ở đây này"?
So where is everybody? It's a puzzle because we do expect these civilizations to exist, don't we? After all, there could be a trillion planets in the galaxy -- maybe more.
Vậy họ đang ở đâu? Đây là câu đố vì chúng ta mong đợi những nền văn minh này có tồn tại? Sau cùng, có thể có một ngàn tỷ hành tinh trong dải ngân hà -- có thể nhiều hơn.
You don't need any special knowledge to consider this question, and I've explored it with lots of people over the years. And I've found they often frame their thinking in terms of the barriers that would need to be cleared if a planet is to host a communicative civilization. And they usually identify four key barriers.
Bạn không cần kiến thức đặc biệt nào để suy nghĩ về câu hỏi này, và tôi khám phá cùng nhiều người trong suốt nhiều năm. Và tôi phát hiện họ thường đóng khung suy nghĩ của mình khi nói đến những rào cản mà cần phải xóa bỏ nếu một hành tinh có nền văn minh giao tiếp. Và họ thường nhận diện bốn rào cản chủ yếu.
Habitability -- that's the first barrier. We need a terrestrial planet in that just right "Goldilocks zone," where water flows as a liquid. They're out there. In 2016, astronomers confirmed there's a planet in the habitable zone of the closest star, Proxima Centauri -- so close that Breakthrough Starshot project plans to send probes there. We'd become a starfaring species. But not all worlds are habitable. Some will be too close to a star and they'll fry, some will be too far away and they'll freeze.
Khả năng sinh sống -- đó là rào cản đầu tiên. Chúng ta cần một hành tinh chính là "vùng thích hợp," nơi mà nước chảy như chất lỏng. Chúng ở ngoài kia. Năm 2016, nhiều nhà thiên văn xác nhận có một hành tinh mang sự sống của ngôi sao gần nhất, Proxima Centauri -- gần tới nỗi dự án Breakthrough Starshot lên kế hoạch gửi máy thăm dò tới đó. Chúng ta trở thành những sinh vật du hành giữa các vì sao, Không phải nơi đâu cũng sống được. Vài nơi quá gần ngôi sao nào đó và bị hun cháy, Vài nơi lại quá xa và lạnh lẽo.
Abiogenesis -- the creation of life from nonlife -- that's the second barrier. The basic building blocks of life aren't unique to Earth: amino acids have been found in comets, complex organic molecules in interstellar dust clouds, water in exoplanetary systems. The ingredients are there, we just don't know how they combine to create life, and presumably there will be worlds on which life doesn't start.
Sự phát sinh tự nhiên -- phát sinh sự sống từ không có gì -- Đó là rào cản thứ hai. Những thứ tạo nên sự sống không chỉ có ở Trái Đất: Amino axit được tìm thấy ở sao chổi, Các phân tử hữu cơ trong những đám mây bụi giữa các vì sao. Nước có ở ngoài hệ mặt trời. Nguyên liệu đều ở đó, chúng ta chỉ không biết làm sao chúng tạo nên sự sống, và có lẽ có những nơi sự sống không được tạo ra.
The development of technological civilization is a third barrier. Some say we already share our planet with alien intelligences. A 2011 study showed that elephants can cooperate to solve problems. A 2010 study showed that an octopus in captivity can recognize different humans. 2017 studies show that ravens can plan for future events -- wonderful, clever creatures -- but they can't contemplate the Breakthrough Starshot project, and if we vanished today, they wouldn't go on to implement Breakthrough Starshot -- why should they? Evolution doesn't have space travel as an end goal. There will be worlds where life doesn't give rise to advanced technology.
Sự phát triển của nền văn minh công nghệ là rảo cản thứ ba. Có người nói chúng ta đã chia sẻ hành tinh này với những trí tuệ ngoài hành tinh. Một nghiên cứu năm 2011 cho biết, loài voi có thể hợp tác để giải quyết vấn đề. Nghiên cứu năm 2010 cho biết, một con bạch tuộc bị nhốt có thể nhận diện những người khác nhau. Nghiên cứu năm 2017 cho thấy quạ có thể lên kế hoạch những sự kiện tương lai -- những sinh vật thông minh, tuyệt diệu -- nhưng chúng không thể hiểu được dự án Breakthrough Starshot, và nếu chúng ta biến mất hôm nay, chúng sẽ không tiếp tục Breakthrough Starshot nữa -- mà vì sao chúng nên chứ? Tiến hóa không coi du hành không gian như mục tiêu cuối. Sẽ có những nơi mà sự sống không sinh ra công nghệ tiên tiến.
Communication across space -- that's a fourth barrier. Maybe advanced civilizations choose to explore inner space rather than outer space, or engineer at small distances rather than large. Or maybe they just don't want to risk an encounter with a potentially more advanced and hostile neighbor. There'll be worlds where, for whatever reason, civilizations either stay silent or don't spend long trying to communicate.
Giao tiếp vượt qua không gian là rào cản thứ tư. Có thể những nền văn minh tiên tiến chọn khám phá không gian bên trong hơn là không gian bên ngoài, hoặc bố trí ở khoảng cách gần hơn là xa. Hoặc có thể họ chỉ không muốn một cuộc trạm chán với người hàng xóm có khả năng tiến bộ hơn và không mấy thân thiện. Sẽ có những thế giới khác, vì lý do nào đó, những nền văn minh giữ im lặng hoặc không muốn giao thiệp.
As for the height of the barriers, your guess is as good as anyone's. In my experience, when people sit down and do the math, they typically conclude there are thousands of civilizations in the galaxy. But then we're back to the puzzle: Where is everybody? By definition, UFOs -- including the one I saw -- are unidentified. We can't simply infer they're spacecraft. You can still have some fun playing with the idea aliens are here. Some say a summer civilization did colonize the galaxy and seeded Earth with life ... others, that we're living in a cosmic wilderness preserve -- a zoo. Yet others -- that we're living in a simulation. Programmers just haven't revealed the aliens yet. Most of my colleagues though argue that E.T. is out there, we just need to keep looking, and this makes sense. Space is vast. Identifying a signal is hard, and we haven't been looking that long. Without doubt, we should spend more on the search. It's about understanding our place in the universe. It's too important a question to ignore.
Vì những rào cản đó khá cao, nên suy đoán của bạn cũng giống như người khác. Theo tôi, khi con người ngồi xuống và tính toán, họ có thể kết luận rằng có hàng ngàn nền văn minh trong ngân hà. Nhưng khi quay trở lại câu đố: Họ đang ở đâu? Thì bằng định nghĩa, UFOs -- kể cả cái mà tôi đã thấy đều không được xác định. Chúng ta đơn giản không thể suy luận chúng là tàu vũ trụ. Bạn có thể vui vẻ một chút với ý tưởng người ngoài hành tinh đang ở đây. Vài người nói nền văn minh mùa hè đã xâm chiếm dải ngân hà và gieo sự sống vào Trái Đất... hay chúng ta đang ở trong khu bảo tồn hoang dã vũ trụ -- một sở thú. Và còn nữa -- rằng chúng ta đang sống trong sự mô phỏng. Các nhà lập trình chỉ chưa hé lộ về họ. Nhưng hầu hết đồng nghiệp của tôi cho rằng tồn tại sinh vật ngoài hành tinh, ta chỉ cần tiếp tục tìm kiếm, và điều này có thể hiểu được. Vũ trụ thì bao la. Tìm một dấu tích thực khó khăn, và chúng ta vẫn chưa tìm đủ lâu. Không còn nghi ngờ nữa, chúng ta nên nghiên cứu nhiều hơn nữa. Đó là vì sự thấu hiểu nơi chốn của chúng ta trong vũ trụ. Đó là câu hỏi quan trọng đến mức chúng ta không thể làm ngơ.
But there's an obvious answer: we're alone. It's just us. There could be a trillion planets in the galaxy. Is it plausible we're the only creatures capable of contemplating this question? Well, yes, because in this context, we don't know whether a trillion is a big number. In 2000, Peter Ward and Don Brownlee proposed the Rare Earth idea. Remember those four barriers that people use to estimate the number of civilizations? Ward and Brownlee said there might be more.
Nhưng có một câu trả lời rõ ràng rằng: chúng ta chỉ có một mình. Chỉ có chúng ta. Có thể có ngàn tỉ hành tinh trong ngân hà. Liệu chúng ta có là những sinh vật duy nhất suy ngẫm về câu hỏi này? Ồ, đúng vậy, vì trong bối cảnh này, ta không biết một ngàn tỷ liệu có quá lớn. Vào năm 2000, Peter Ward và Don Brownlee đã đề xuất ý tưởng Trái Đất Hiếm Hoi. Hãy nhớ về bốn rào cản đó rằng con người thường ước tính con số nền văn minh? Ward và Brownlee ước tính còn nhiều hơn thế.
Let's look at one possible barrier. It's a recent suggestion by David Waltham, a geophysicist. This is my very simplified version of Dave's much more sophisticated argument. We are able to be here now because Earth's previous inhabitants enjoyed four billion years of good weather -- ups and downs but more or less clement. But long-term climate stability is strange, if only because astronomical influences can push a planet towards freezing or frying. There's a hint our moon has helped, and that's interesting because the prevailing theory is that the moon came into being when Theia, a body the size of Mars, crashed into a newly formed Earth. The outcome of that crash could have been a quite different Earth-Moon system. We ended up with a large moon and that permitted Earth to have both a stable axial tilt and a slow rotation rate. Both factors influence climate and the suggestion is that they've helped moderate climate change. Great for us, right? But Waltham showed that if the moon were just a few miles bigger, things would be different. Earth's spin axis would now wander chaotically. There'd be episodes of rapid climate change -- not good for complex life. The moon is just the right size: big but not too big. A "Goldilocks" moon around a "Goldilocks" planet -- a barrier perhaps.
Hãy nhìn vào một rào cản khả thi. Đó là đề xuất mới đây của David Waltham, một nhà địa lý học. Đây là phiên bản đơn giản hóa của tôi so với tranh luận phức tạp hơn nhiều của Dave. Chúng ta có thể ở đây vào lúc này vì những cư dân trước đây trên Trái Đất đã tận hưởng bốn tỷ năm thời tiết tuyệt vời -- có biến động nhưng phần đa là như vậy. Nhưng sự ổn định khí hậu lâu dài thì rất lạ lùng, những ảnh hưởng về thiên văn có thể khiến một hành tinh trở nên nóng rẫy hay lạnh cóng. Có gợi ý cho rằng mặt trăng đã ra tay, và điều này khá thú vị vì giả thuyết đang chiếm ưu thế là mặt trăng bắt đầu xuất hiện khi Theia, với kích cỡ tương đương Sao Hỏa, đã va chạm với Trái Đất nguyên sơ. Kết quả của vụ va chạm này có thể đã tạo nên hệ Trái Đất-Mặt Trăng khác biệt. Cuối cùng chúng ta có một mặt trăng lớn cho phép Trái Đất có một độ nghiêng trục ổn định và một tốc độ quay chậm rãi. Cả hai đều tác động đến khí hậu và có người cho rằng những điều đó giúp điều hòa sự thay đổi khí hậu. Tuyệt vời, phải không? Nhưng Waltham cho biết nếu mặt trăng chỉ lớn hơn vài dặm nữa, thì mọi thứ sẽ khác. Trục quay của Trái Đất ngày nay sẽ di chuyển hỗn loạn. Và khí hậu sẽ thay đổi nhanh chóng -- không tốt cho sự sống phức tạp. Mặt trăng đang có kích cỡ phù hợp: lớn, nhưng không quá lớn. Mặt trăng "vừa đủ" quanh một hành tinh "vừa vặn" -- có lẽ cũng là một rào cản.
You can imagine more barriers. For instance, simple cells came into being billions of years ago ... but perhaps the development of complex life needed a series of unlikely events. Once life on Earth had access to multicellularity and sophisticated genetic structures, and sex, new opportunities opened up: animals became possible. But maybe it's the fate of many planets for life to settle at the level of simple cells.
Bạn có thể nghĩ ra nhiều rào cản nữa. Ví dụ, những đơn bào đã xuất hiện cách đây hàng tỷ năm... nhưng có lẽ sự phát triển của sự sống phức tạp cần nhiều sự kiện hơn thế. Một khi sự sống trên Trái đất đã đạt tới thể đa bào và những cấu trúc gen phức tạp, và tình dục, những cơ hội mới đã mở ra: và động vật xuất hiện. Nhưng có thể đó là số phận cho nhiều hành tinh khi sự sống chỉ dừng lại ở thể đơn bào.
Purely for the purposes of illustration, let me suggest four more barriers to add to the four that people said blocked the path to communicative civilization. Again, purely for the purposes of illustration, suppose there's a one-in-a-thousand chance of making it across each of the barriers. Of course there might be different ways of navigating the barriers, and some chances will be better than one in a thousand. Equally, there might be more barriers and some chances might be one in a million. Let's just see what happens in this picture.
Chỉ là minh họa thôi, để tôi chỉ ra bốn rào cản khác nữa ngoài bốn cái kể trên mà con người đã chặn đường giao tiếp với các nền văn minh. Một lần nữa, chỉ để minh họa thôi, giả sử, có 1/1000 cơ hội để vượt qua các rào cản. Tất nhiên sẽ có các cách khác nhau để xử lí các rào cản, một vài cơ hội sẽ tốt hơn con số 1/1000. Thực tế, có thể có nhiều rào cản hơn và một số cơ hội sẽ là một trên một triệu. Thử nhìn những gì diễn ra ở bức tranh này.
If the galaxy contains a trillion planets, how many will host a civilization capable of contemplating like us projects such as Breakthrough Starshot? Habitability -- right sort of planet around the right sort of star -- the trillion becomes a billion. Stability -- a climate that stays benign for eons -- the billion becomes a million. Life must start -- the million becomes a thousand. Complex life forms must arise -- the thousand becomes one. Sophisticated tool use must develop -- that's one planet in a thousand galaxies. To understand the universe, they'll have to develop the techniques of science and mathematics -- that's one planet in a million galaxies. To reach the stars, they'll have to be social creatures, capable of discussing abstract concepts with each other using complex grammar -- one planet in a billion galaxies. And they have to avoid disaster -- not just self-inflicted but from the skies, too. That planet around Proxima Centauri, last year it got blasted by a flare. One planet in a trillion galaxies, just as in the visible universe.
Nếu ngân hà có một nghìn tỷ hành tinh, có bao nhiêu hành tinh có nền văn minh có trí tuệ như chúng ta, những dự án như Breakthrough Starshot? Khả năng sinh tồn -- phải ở đúng hành tinh xung quanh vì sao thích hợp -- thì ngàn tỷ trở thành một tỷ. Sự ổn định -- một khí hậu ôn hòa cho sự vĩnh cửu -- thì một tỷ chỉ còn một triệu. Sự sống bắt đầu -- một triệu thành một nghìn. Sự sống phức tạp phát triển -- thì một ngàn chỉ còn có một. Những công cụ tinh vi phát triển -- một hành tinh trong một ngàn thiên hà. Để hiểu về vũ trụ, Công nghệ trong khoa học và toán học cần phát triển -- đó là một hành tinh trong một triệu thiên hà. Để vươn tới các vì sao, họ cần phải có giao tiếp xã hội, có khả năng thảo luận những khái niệm trừu tượng với nhau dùng ngữ pháp phức tạp -- chỉ có một hành tinh trong một tỷ thiên hà. Và phải tránh được thảm họa -- không chỉ do bản thân gây ra mà từ thiên nhiên nữa. Hành tinh ở cạnh sao Cận Tinh, năm ngoái đã nổ tung bởi một sao lóe sáng. Hành tinh trong một nghìn tỷ thiên hà, cũng như trong vũ trụ hữu hình.
I think we're alone. Those colleagues of mine who agree we're alone often see a barrier ahead -- bioterror, global warming, war. A universe that's silent because technology itself forms the barrier to the development of a truly advanced civilization. Depressing, right?
Tôi nghĩ chúng ta cô độc. Những cộng sự đồng ý với tôi rằng chúng ta cô độc thường thấy một rào cản ở phía trước -- khủng bố sinh học, nóng lên toàn cầu, chiến tranh. Một vũ trụ tĩnh lặng bởi vì công nghệ tạo nên rào cản đến sự phát triển của một nền văn minh thực thụ. Thật đáng buồn phải không?
I'm arguing the exact opposite. I grew up watching "Star Trek" and "Forbidden Planet," and I saw a UFO once, so this idea of cosmic loneliness I certainly find slightly wistful. But for me, the silence of the universe is shouting, "We're the creatures who got lucky." All barriers are behind us. We're the only species that's cleared them -- the only species capable of determining its own destiny. And if we learn to appreciate how special our planet is, how important it is to look after our home and to find others, how incredibly fortunate we all are simply to be aware of the universe, humanity might survive for a while. And all those amazing things we dreamed aliens might have done in the past, that could be our future.
Tôi muốn nêu lên quan điểm đối lập. Tôi lớn lên cùng với "Star Trek" và "Forbidden Planet," và đã nhìn thấy đĩa bay một lần, nên tôi thấy ý tưởng rằng chúng ta cô độc trong vũ trụ thật đáng buồn. Nhưng với tôi, sự tĩnh lặng của vũ trụ đang nói rằng "Chúng ta là sinh vật gặp may." Tất cả rào cản đều ở sau lưng. Chúng ta là loài duy nhất xóa bỏ những rào cản -- là loài duy nhất có thể tự quyết định số mệnh. Và nếu chúng ta biết trân trọng sự đặc biệt của hành tinh này, tầm quan trọng trong chăm sóc ngôi nhà chung và tìm kiếm những nơi chốn khác, chúng ta thật may mắn khi nhận thức được về vũ trụ, loài người có thể tồn tại lâu hơn. Và tất cả những điều tuyệt diệu đó ta cho rằng người ngoài hành tinh đã đạt được trong quá khứ, có thể là tương lai.
Thank you very much.
Cảm ơn các bạn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)