I want to give you a new perspective. That sounds grandiose, and it is. I left Ireland yesterday morning. I traveled from Dublin to New York independently. But the design of an airport, plane and terminal offers little independence when you're 105 and a half centimeters tall. For Americans, that's 3' 5". I was whisked through the airport by airline assistants in a wheelchair. Now, I don't need to use a wheelchair, but the design of an airport and its lack of accessibility means that it's my only way to get through. With my carry-on bag between my feet, I was wheeled through security, preclearance and I arrived at my boarding gate.
Tôi muốn chỉ cho các bạn một cách nhìn mới. Nó nghe có vẻ vĩ đại. Tôi rời khỏi Ireland sáng hôm qua Đi từ Dublin đến New York mà không cần ai đi kèm. Nhưng thiết kế của sân bay, máy bay, cổng ra vào chỉ cho bạn một chút tự lập khi bạn chỉ cao 105 và 0.5 cm. Với người Mỹ, 105.5 cm tương đương với 3'5''. Tôi được một tiếp viên hàng không đẩy đi quanh sân bay với một chiếc xe lăn. Giờ thì tôi không cần dùng xe lăn để đứng đây. Tuy nhiên, thiết kế của sân bay cùng với sự hạn chế của nó đối với một số người nó trở thành cách duy nhất giúp tôi di chuyển. Với chiếc túi giữa hai chân, tôi đi qua cửa kiểm tra an ninh và hải quan và cuối cùng cũng đến cửa lên máy bay.
I use the accessibility services in the airport because most of the terminal is just not designed with me in mind. Take security, for example. I'm not strong enough to lift my carry-on bag from the ground to the carousel. I stand at eye level with it. And those who work in that space for safety purposes cannot help me and cannot do it for me. Design inhibits my autonomy and my independence. But traveling at this size, it isn't all bad. The leg room in economy is like business class.
Tôi sử dụng dịch vụ hỗ trợ di chuyển ở sân bay vì hầu hết các cửa đều không được thiết kế dành cho tôi. Ví dụ như kiểm tra an ninh chẳng hạn Tôi không đủ khỏe để tự nhấc chiếc túi của mình từ dưới đất lên băng chuyền hành lý. Tầm mắt của tôi chỉ ngang với nó. và những người làm việc ở đó thì vì những lý do an toàn nên không thể giúp tôi hay làm gì cả. Thiết kế hạn kế sự tự do và tự chủ của tôi. Nhưng di chuyển với chiều cao này cũng không tệ lắm. Chỗ để chân vé tiết kiệm rộng như hạng thương gia vậy.
(Laughter)
(Cười lớn)
I often forget that I'm a little person. It's the physical environment and society that remind me. Using a public bathroom is an excruciating experience. I walk into the cubicle but I can't reach the lock on the door. I'm creative and resilient. I look around and see if there's a bin that I can turn upside down. Is it safe? Not really. Is it hygienic and sanitary? Definitely not. But the alternative is much worse. If that doesn't work, I use my phone. It gives me an additional four- to six-inch reach, and I try to jam the lock closed with my iPhone. Now, I imagine that's not what Jony Ive had in mind when he designed the iPhone, but it works. The alternative is that I approach a stranger. I apologize profusely and I ask them to stand guard outside my cubicle door. They do and I emerge grateful but absolutely mortified, and hope that they didn't notice that I left the bathroom without washing my hands. I carry hand sanitizer with me every single day because the sink, soap dispenser, hand dryer and mirror are all out of my reach.
Tôi hay quên rằng mình là một người nhỏ bé. Môi trường xung quanh thường nhắc nhở tôi về điều này. Sử dụng phòng tắm công cộng là một ký ức kinh khủng. Tôi bước vào phòng thay đồ nhưng không thể với tới nắm đấm cửa. Tôi sáng tạo và nhanh nhẹn. tự nhìn xung quanh và tìm một cái thùng để có thể đứng lên. Nó có an toàn không? Không hẳn Nó có sạch sẽ không? Tất nhiên là không luôn. Nhưng cách khác còn tệ hơn. Nếu không hiệu quả, tôi sử dụng điện thoại nó cho tôi thêm khoảng 4 đến 6 inches tầm với Và tôi kẹp iphone vào cửa để giữ nó luôn đóng. Tôi biết rằng đó không phải một ý tưởng mà Jony Ive nghĩ khi thiết kế iphone nhưng nó hiệu quả. Cách khác là tôi nhờ một người lạ xin lỗi chân thành và nhờ họ đứng ngoài phòng thay đồ. Họ đồng ý và tôi tỏ ra biết ơn dù cảm thấy rất ngại. và mong họ không để ý rằng tôi đã rời khỏi phòng tắm mà không rửa tay. Tôi luôn mang theo thuốc khử trùng vì bồn rửa tay, xà phòng và máy sấy tay luôn ngoài tầm với.
Now, the accessible bathroom is somewhat of an option. In this space, I can reach the lock on the door, the sink, the soap dispenser, the hand dryer and the mirror. Yet, I cannot use the toilet. It is deliberately designed higher so that wheelchair users can transfer across with ease. This is a wonderful and necessary innovation, but in the design world, when we describe a new project or idea as accessible, what does that mean? Who is it accessible to? And whose needs are not being accommodated for?
Giờ thì có phòng được thiết kế đặc biệt. Ở đây, tôi có thể với đến tay nắm cửa, bồn rửa tay, xà phòng, máy sấy tay và gương. Nhưng tôi vẫn không thể sử dụng toilet. Nó được thiết kế cao hơn một cách có chủ tâm để người sử dụng xe lăn có thể di chuyển qua dễ dàng. Đây là một ý tưởng tuyệt vời và cần thiết nhưng trong thế giới thiết kế, khi chúng ta miêu tả một dự án hoặc ý tưởng mới là có thể với tới điều đó có nghĩa là gì? Nó được thiết kế dành cho ai? Và ai có nhu cầu bị bỏ qua?
Now, the bathroom is an example of where design impinges upon my dignity, but the physical environment impacts upon me in much more casual ways too, something as simple as ordering a cup of coffee. Now, I'll admit it. I drink far too much coffee. My order is a skinny vanilla latte, but I'm trying to wean myself off the syrup. But the coffee shop, it's not designed well, at least not for me. Queuing, I'm standing beside the pastry cabinet and the barista calls for the next order. "Next, please!" they shout. They can't see me. The person next to me in the queue points to my existence and everyone is embarrassed. I order as quick as I can and I move along to collect my coffee. Now, think just for a second. Where do they put it? Up high and without a lid. Reaching up to collect a coffee that I have paid for is an incredibly dangerous experience.
Ví dụ như phòng tắm chẳng hạn nơi mà thiết kế có ảnh hưởng lớn đến nhân cách của tôi nhưng môi trường vật lý thì ảnh hưởng đến tôi theo một lẽ tự nhiên, bình thường như khi gọi một cốc cà phê vậy. Giờ thì tôi thú nhận là Tôi uống hơi nhiều cà phê Tôi gọi một ly skinny vanilla latte, nhưng không muốn sử dụng xi rô. Nhưng quán cà phê, cũng không được thiết kế tốt, ít nhất là cho tôi. Xếp hàng, tôi đứng sau quầy bánh Barista gọi người tiếp theo "Người tiếp theo" họ hét. Họ không nhìn thấy tôi. Người đứng sau tôi thì chỉ đến chỗ tôi đứng. và mọi người thấy ngại. Tôi gọi cà phê nhanh nhất có thể và đến chỗ lấy cà phê. Thử nghĩ một giây thôi, Họ sẽ để nó ở đâu nhỉ? Trên cao và không có nắp. Phải với lên để lấy cốc cà phê mà tôi đã trả tiền là một trải nghiệm đáng sợ kinh khủng.
But design also impinges on the clothes that I want to wear. I want garments that reflect my personality. It's difficult to find in the childrenswear department. And often womenswear requires far too many alterations. I want shoes that affect my maturity, professionalism and sophistication. Instead, I'm offered sneakers with Velcro straps and light-up shoes. Now, I'm not totally opposed to light-up shoes.
Thiết kế cũng ảnh hưởng đến trang phục mà tôi muốn mặc. Tôi muốn quần áo phải phản ánh con người tôi Khó mà tìm đồ ở gian quần áo trẻ em còn đồ dành cho người lớn thì phải sửa rất nhiều lần trước khi mặc Tôi muốn có những đôi giày thể hiện sự trưởng thành, chuyên nghiệp và nhạy cảm Tôi thường được giới thiệu những chiếc giày có màu sáng với dây quai Giờ thì tôi không hẳn là phản đối giày sáng màu lắm
(Laughter)
(Cười)
But design also impacts on such simple things, like sitting on a chair. I cannot go from a standing to a seating position with grace. Due to the standards of design heights of chairs, I have to crawl on my hands and knees just to get on top of it, whilst also being conscious that it might tip over at any stage.
Thiết kế cũng ảnh hưởng đến những thứ đơn giản, như là khi ngồi trên ghế, Tôi không thể ngồi xuống một cách duyên dáng, Với độ cao của cái ghế, Tôi phải bò bằng tay và đầu gối chỉ để ngồi lên được, trong khi lo ngại rằng nó có thể đổ bất cứ lúc nào
But whilst design impacts on me whether it's a chair, a bathroom, a coffee shop, or clothes, I rely on and benefit from the kindness of strangers. But not everybody is so nice. I'm reminded that I'm a little person when a stranger points, stares, laughs, calls me a name, or takes a photograph of me. This happens almost every day. With the rise of social media, it has given me an opportunity and a platform to have a voice as a blogger and as an activist, but it has also made me nervous that I might become a meme or a viral sensation, all without my consent.
Trong khi thiết kế ảnh hưởng đến tôi dù là cái ghế, phòng tắm, tiệm cà phê hay quần áo Tôi dựa vào sự tột bụng của người lạ. Nhưng không phải ai cũng tốt. Tôi được nhắc nhở rằng mình là một người nhỏ bé Khi một người lạ chỉ tay, nhìn chằm chằm, cười, gán cho tôi một cái tên, hay chụp hình tôi. Nó xảy ra gần như mỗi ngày Sự phát triển của phương tiện truyền thông cho tôi cơ hội và một nền móng để có tiếng nói với tư cách là một blogger và nhà hoạt động, nhưng nó cũng làm tôi lo lắng rằng tôi có thể trở thành một hình biếm họa hay một mối kích động lây lan không cần sự cho phép của tôi
So let's take a moment right now to make something very clear. The word "midget" is a slur. It evolved from PT Barnum's era of circuses and freak shows. Society has evolved. So should our vocabulary. Language is a powerful tool. It does not just name our society. It shapes it.
Vậy thì bây giờ làm mọi thứ rõ ràng nào. "Người lùn" là một từ không rõ ràng Nó phát triển từ kỉ nguyên của rạp xiếc và những chương trình lạ. PT Barnum's . Xã hội đã tiến hóa Ngôn ngữ cũng nên như vậy Ngôn ngữ là một công cụ đầy quyền năng. Nó không những đặt tên cho xã hội. Nó hình thành xã hội.
I am incredibly proud to be a little person, to have inherited the condition of achondroplasia. But I am most proud to be Sinead. Achondroplasia is the most common form of dwarfism. Achondroplasia translates as "without cartilage formation." I have short limbs and achondroplastic facial features, my forehead and my nose. My arms do not straighten fully, but I can lick my elbow. I'm not showing you that one. Achondroplasia occurs in approximately one in every 20,000 births. 80 percent of little people are born to two average-height parents. That means that anybody in this room could have a child with achondroplasia. Yet, I inherited my condition from my dad. I'd like to show you a photo of my family. My mother is average height, my father is a little person and I am the eldest of five children. I have three sisters and one brother. They are all average height. I am incredibly fortunate to have been born into a family that cultivated my curiosity and my tenacity, that protected me from the unkindness and ignorance of strangers and that armed me with the resilience, creativity and confidence that I needed to survive and manipulate the physical environment and society. If I was to pinpoint any reason why I am successful, it is because I was and I am a loved child, now, a loved child with a lot of sass and sarcasm, but a loved child nonetheless.
Tôi thực sự rất tự hào khi là một người nhỏ bé thừa hưởng căn bệnh Achondroplasia. Nhưng tôi tự hào nhất vì là một Sinead. Achondroplasia là dạng phổ biến nhất của hội chứng lùn Achondroplasia có nghĩa là " không có sự hình thành của sụn". Achondroplasia thể hiện qua tứ chi ngắn và đặc điểm khuôn mặt của tôi Trán và mũi. Cánh tay tôi không thể duỗi hoàn toàn. Nhưng tôi có thể liếm vai mình tôi sẽ không cho bạn xem đâu. Acchondroplasia xảy ra với tỷ lệ 1 trên 20000 trường hợp. 80 phần trăm những người lùn là con những người có chiều cao trung bình Tức là ai cũng có thể có một đứa trẻ mắc phải achondroplasia. Nhưng, tôi thừa hưởng bệnh này từ cha tôi. Tôi sẽ cho các bạn xem một bức ảnh gia đình tôi Mẹ tôi có chiều cao trung bình, Cha tôi là một người nhỏ bé và tôi là đứa lớn nhất trong năm đứa trẻ. Tôi có ba em gái và một em trai. Chúng đều có chiều cao trung bình. Tôi thật sự rất may mắn khi được sinh ra trong một gia đình luôn trau dồi sự tò mò và bền bỉ của tôi. luôn bảo vệ tôi khỏi sự xấu xa và tảng lờ của người lạ dang tay ôm lấy tôi với sự phục hồi, sáng tạo và tự tin mà tôi cần đê tồn tại và điều khiển môi trường vật lý cũng như xã hội. Nếu tôi phải chỉ ra một lý do giải thích tại sao tôi thành công, thì đó là vì tôi đã và đang là một đứa trẻ được yêu thương, giờ, một đứa trẻ với sự chế nhạo và dèm pha, vẫn là đứa trẻ được yêu thương.
In giving you an insight into who I am today I wanted to offer you a new perspective. I wanted to challenge the idea that design is but a tool to create function and beauty. Design greatly impacts upon people's lives, all lives. Design is a way in which we can feel included in the world, but it is also a way in which we can uphold a person's dignity and their human rights. Design can also inflict vulnerability on a group whose needs aren't considered.
Tôi muốn cho các bạn thấy rõ tôi là ai hôm nay Tôi muốn các bạn nhìn từ một góc độ mới. Tôi muốn thách thức ý nghĩ rằng thiết kế chỉ là một công cụ tạo ra công dụng và vẻ đẹp. Thiết kế có ảnh hưởng lớn đến cuộc sống con người tất cả cuộc sống. Thiết kế là một cách để chúng ta cảm thấy mình thuộc về thế giới này, cũng là một cách để duy trì phẩm giá của một người và quyền con người của họ. Thiết kế cũng có thể làm tổn thương một nhóm người có nhu cầu mà không được quan tâm.
So today, I want your perceptions challenged. Who are we not designing for? How can we amplify their voices and their experiences? What is the next step? Design is an enormous privilege, but it is a bigger responsibility. I want you to open your eyes.
Hôm nay, tôi muốn thách thức quan điểm của các bạn. Chúng ta không thiết kế cho ai? Làm sao để khuếch đại tiếng nói và kinh nghiệm của họ? Vậy bước tiếp theo là gì? Thiết kế là một đặc quyền to lớn, nhưng có một trách nhiệm lớn hơn. Tôi muốn các bạn mở rộng tầm mắt,
Thank you so much.
Cảm ơn rất nhiều
(Applause)
(Vỗ tay)