Just a moment ago, my daughter Rebecca texted me for good luck. Her text said, "Mom, you will rock." I love this. Getting that text was like getting a hug. And so there you have it. I embody the central paradox. I'm a woman who loves getting texts who's going to tell you that too many of them can be a problem.
Chỉ một phút trước, con gái Rebecca của tôi nhắn tin chúc tôi may mắn Tin nhắn của nó là, "Mẹ sẽ rất tuyệt." Tôi thích tin nhắn này Nhận được tin nhắn đó như nhận được một cái ôm. vì thế mà bạn nhận nó. Tôi là hiện thân của sự mâu thuẫn trung tâm. Tôi là một người phụ nữ thích nhận được những tin nhắn người sẽ nói với các bạn rằng quá nhiều tin nhắn có thể thành một vấn đề.
Actually that reminder of my daughter brings me to the beginning of my story. 1996, when I gave my first TEDTalk, Rebecca was five years old and she was sitting right there in the front row. I had just written a book that celebrated our life on the internet and I was about to be on the cover of Wired magazine. In those heady days, we were experimenting with chat rooms and online virtual communities. We were exploring different aspects of ourselves. And then we unplugged. I was excited. And, as a psychologist, what excited me most was the idea that we would use what we learned in the virtual world about ourselves, about our identity, to live better lives in the real world.
Thực ra, cái tin nhắn của con gái tôi khởi đầu câu chuyện của tôi. 1996, khi tôi diễn thuyết lần đầu tại TEDTalk, Rebecca mới 5 tuổi và ngồi ngay kia ở hàng ghế đầu. Tôi lúc đó vừa viết một cuốn sách ăn mừng cuộc sống của chúng ta trên internet và tôi sắp lên trang bìa của tạp chí Wired. Trong những ngày tháng hăng say đó, chúng tôi đã thử nghiệm với những phòng chat và những hội ảo trên mạng chúng tôi đã khám phá ra những khía cạnh khác nhau của chính mình. và rồi chúng tôi thôi không kết nối nữa. Tôi đã rất hứng khởi. Và, là một nhà tâm lý, điều làm tôi hào hứng nhất là ý tưởng chúng ta có thể dùng cái mà chúng ta học được trong thế giới ảo về chính mình, về bản sắc của chính chúng ta để sống tốt hơn trong thế giới thực.
Now fast-forward to 2012. I'm back here on the TED stage again. My daughter's 20. She's a college student. She sleeps with her cellphone, so do I. And I've just written a new book, but this time it's not one that will get me on the cover of Wired magazine. So what happened? I'm still excited by technology, but I believe, and I'm here to make the case, that we're letting it take us places that we don't want to go.
Giờ hãy tua nhanh đến năm 2012. Tôi lại ở đây tại TED Con gái tôi đã 20. Nó đã là sinh viên đại học. Nó ngủ với chiếc điện thoại của nó, và tôi cũng thế. Tôi mới viết một cuốn sách mới, nhưng lần này nó không phải là cuốn đưa tôi lên trang bìa của tạp chí Wired. Vậy điều gì đã xảy ra? Tôi vẫn rất hào hứng với công nghệ, nhưng tôi tin, và tôi đến đây để chứng minh rằng chúng ta đang để công nghệ đưa chúng ta đến nơi mà chúng ta không muốn đến.
Over the past 15 years, I've studied technologies of mobile communication and I've interviewed hundreds and hundreds of people, young and old, about their plugged in lives. And what I've found is that our little devices, those little devices in our pockets, are so psychologically powerful that they don't only change what we do, they change who we are. Some of the things we do now with our devices are things that, only a few years ago, we would have found odd or disturbing, but they've quickly come to seem familiar, just how we do things.
Hơn 15 năm trước, tôi nghiên cứu công nghệ của điện thoại di động và tôi đã phỏng vấn hàng trăm người già và trẻ, về cuộc sống đầy công nghệ của họ. Và điều chúng tôi tìm ra là những thiết bị nhỏ bé đó những thiết bị nhỏ bé đó trong túi chúng ta có sức mạnh tâm lý đến nỗi chúng không chỉ thay đổi điều chúng ta làm, chúng thay đổi chính bản thân chúng ta. Vài thứ mà chúng ta làm bây giờ với những thiết bị của chúng ta là những thứ mà chỉ vài năm trước chúng ta còn cảm thấy kì quặc hay phiền toái, nhưng chúng nhanh chóng trở nên thân thuộc, đó chỉ là cách chúng ta làm.
So just to take some quick examples: People text or do email during corporate board meetings. They text and shop and go on Facebook during classes, during presentations, actually during all meetings. People talk to me about the important new skill of making eye contact while you're texting. (Laughter) People explain to me that it's hard, but that it can be done. Parents text and do email at breakfast and at dinner while their children complain about not having their parents' full attention. But then these same children deny each other their full attention. This is a recent shot of my daughter and her friends being together while not being together. And we even text at funerals. I study this. We remove ourselves from our grief or from our revery and we go into our phones.
Hãy thử lấy một vài ví dụ : Người ta nhắn tin hay gửi email trong cuộc họp hội đồng quản trị Người ta nhắn tin và mua sắm và lên Facebook trong lớp học, trong giờ thuyết trình thực chất là còn trong tất cả các cuộc họp. Người ta nói với tôi về một kĩ năng mới quan trọng của việc giao tiếp bằng mắt khi bạn đang nhắn tin. (tiếng cười) Người ta giải thích với tôi rằng việc đó khó nhưng có thể làm được. Các bậc cha mẹ nhắn tin và gửi email ở bữa ăn sáng và tối trong khi con cái họ than phiền về việc không được ba mẹ chú ý. Nhưng rồi chính những đứa trẻ này lại chối bỏ sự quan tâm lẫn nhau.. Đây là bức ảnh gần đây nhất của con gái tôi và bạn nó ở cùng với nhau nhưng không cùng với nhau. và chúng ta còn nhắn tin ngay ở những đám tang. Tôi nghiên cứu điều này. Chúng ta loại bỏ chính mình ra khỏi nỗi đau của mình hay ra khỏi sự trống rỗng của mình và bước vào những chiếc điện thoại của chúng ta.
Why does this matter? It matters to me because I think we're setting ourselves up for trouble -- trouble certainly in how we relate to each other, but also trouble in how we relate to ourselves and our capacity for self-reflection. We're getting used to a new way of being alone together. People want to be with each other, but also elsewhere -- connected to all the different places they want to be. People want to customize their lives. They want to go in and out of all the places they are because the thing that matters most to them is control over where they put their attention. So you want to go to that board meeting, but you only want to pay attention to the bits that interest you. And some people think that's a good thing. But you can end up hiding from each other, even as we're all constantly connected to each other.
Tại sao điều này lại quan trọng? Nó quan trọng đối với tôi bởi tôi nghĩ chúng ta đang tự cài mình vào bẫy rắc rối chắc chắn là rắc rối ở cách mà chúng ta quan hệ với nhau lẫn rắc rối ở cách mà chúng ta liên kết với chính mình và khả năng tự phản ánh bản thân của chính mình. Chúng ta đang dần quen với cách mới để tất cả cùng nhau ở một mình. Con người muốn ở cùng với nhau nhưng cũng muốn ở chỗ khác -- và liên kết với tất cả những nơi khác mà họ muốn Người ta muốn điều chỉnh cuộc sống theo ý mình. Người ta muốn đi vào và ra tất cả những nơi họ có mặt bởi thứ quan trọng nhất với họ là điều khiển nơi họ chú ý đến. Vì thế bạn muốn đến cuộc họp hội đồng quản trị đó nhưng bạn chỉ muốn chú ý đến một vài thứ mà bạn thấy thú vị. Và một vài người cho rằng đó là một điều tốt. Nhưng có thể cuối cùng bạn sẽ trốn tránh lẫn nhau, ngay cả khi tất cả chúng ta luôn nối kết với nhau.
A 50-year-old business man lamented to me that he feels he doesn't have colleagues anymore at work. When he goes to work, he doesn't stop by to talk to anybody, he doesn't call. And he says he doesn't want to interrupt his colleagues because, he says, "They're too busy on their email." But then he stops himself and he says, "You know, I'm not telling you the truth. I'm the one who doesn't want to be interrupted. I think I should want to, but actually I'd rather just do things on my Blackberry."
Một thương gia 50 tuổi than vãn với tôi rằng ông không thấy mình có đồng nghiệp ở nơi làm việc nữa Khi ông ta đi làm, ông ta không dừng lại để nói chuyện với bất cứ ai ông ấy không gọi điện. Và ông ấy bảo ông ấy không muốn làm phiền các bạn đồng nghiệp ông ấy nói bởi vì họ quá bận với những email của họ Nhưng rồi ông ấy ngăn chính mình và nói "Bà biết không tôi đã không nói với bà sự thật. Tôi mới chính là người không muốn bị làm phiền" Tôi nghĩ là tôi nên muốn, nhưng thực ra tôi thích làm việc với chiếc di động BlackBerry của tôi hơn"
Across the generations, I see that people can't get enough of each other, if and only if they can have each other at a distance, in amounts they can control. I call it the Goldilocks effect: not too close, not too far, just right. But what might feel just right for that middle-aged executive can be a problem for an adolescent who needs to develop face-to-face relationships. An 18-year-old boy who uses texting for almost everything says to me wistfully, "Someday, someday, but certainly not now, I'd like to learn how to have a conversation."
Qua các thế hệ, tôi thấy con người không thể gần gũi với nhau, nếu và chỉ nếu họ có thể có nhau nhưng với khoảng cách mà họ có thể kiểm soát được. Tôi gọi đó là hiệu ứng Goldilocks : không quá gần cũng không quá xa cách, chỉ vừa đủ. Nhưng cái có thể là vừa đủ cho nhà lãnh đạo trung niên đó có thể là vấn đề với một thanh niên muốn phát triển quan hệ trực tiếp. Một câu bé 18 tuổi người sử dụng tin nhắn cho mọi thứ nói với tôi một cách đăm chiêu, "Một ngày nào đó, nhưng chắc chắn không phải bây giờ, cháu muốn học cách nói chuyện trực tiếp."
When I ask people "What's wrong with having a conversation?" People say, "I'll tell you what's wrong with having a conversation. It takes place in real time and you can't control what you're going to say." So that's the bottom line. Texting, email, posting, all of these things let us present the self as we want to be. We get to edit, and that means we get to delete, and that means we get to retouch, the face, the voice, the flesh, the body -- not too little, not too much, just right.
Khi tôi hỏi mọi người, "Nói chuyện trực tiếp thì có gì không ổn chứ?" Người ta nói " Tôi sẽ nói cho bạn biết cái gì là không ổn. Nó xảy ra trong thời gian thực và bạn không thể kiểm soát điều mình sẽ nói" Đó là lý do cơ bản. Nhắn tin, gửi email, đăng bài. tất cả những thứ này cho phép chúng ta thể hiện bản thân như chúng ta muốn. Chúng ta được soạn thảo, có nghĩa là chúng ta được xoá và có nghĩa là chúng ta được chỉnh sửa khuôn mặt , giọng nói, cơ thể và thân hình -- không quá ít, không quá nhiều, chỉ vừa đủ.
Human relationships are rich and they're messy and they're demanding. And we clean them up with technology. And when we do, one of the things that can happen is that we sacrifice conversation for mere connection. We short-change ourselves. And over time, we seem to forget this, or we seem to stop caring.
Quan hệ của con người phong phú và hỗn độn và yêu cầu cao. Khi chúng ta dọn dẹp chúng với công nghệ Khi chúng ta làm điều đó, một trong những thứ có thể xảy ra là chúng ta hy sinh việc đối thoại cho sự kết nối thuần túy. Chúng ta thay đổi chính bản thân mình. Và qua thời gian, chúng ta có vẻ quên điều này, và dường như chúng ta thôi không quan tâm nữa .
I was caught off guard when Stephen Colbert asked me a profound question, a profound question. He said, "Don't all those little tweets, don't all those little sips of online communication, add up to one big gulp of real conversation?" My answer was no, they don't add up. Connecting in sips may work for gathering discrete bits of information, they may work for saying, "I'm thinking about you," or even for saying, "I love you," -- I mean, look at how I felt when I got that text from my daughter -- but they don't really work for learning about each other, for really coming to know and understand each other. And we use conversations with each other to learn how to have conversations with ourselves. So a flight from conversation can really matter because it can compromise our capacity for self-reflection. For kids growing up, that skill is the bedrock of development.
Tôi đã không cảnh giác khi Stephen Colbert hỏi tôi một câu hỏi sâu sắc, một câu hỏi sâu sắc. Ông ấy nói "Không phải tất cả những tweet kia, không phải tất cả những "ngụm" nhỏ của giao tiếp trên mạng, hợp lại để nuốt chửng những cuộc đối thoại thực sao?" Câu trả lời của tôi là không, Chúng không hợp lại. Kết nối trên internet có thể có hiệu quả để thu thập một ít thông tin, Chúng có thể hiệu quả để nói "Anh đang nghĩ về em" hay thậm chí để nói "Anh yêu em" Ý tôi là hãy xem tôi cảm thấy thế nào khi tôi nhận được tin nhắn từ con gái-- nhưng nó không hiệu quả để tìm hiểu về nhau, để thực sự biết và hiểu nhau. Và chúng ta sử dụng việc đối thoại với nhau để học cách đối thoại với bản thân. Vì thế từ chối đối thoại có thể thực sự nghiêm trọng vì nó có thể tàn phá khả năng tự xem xét bản thân. Với những đứa trẻ đang lớn, kĩ năng đó là nền tảng của sự phát triển.
Over and over I hear, "I would rather text than talk." And what I'm seeing is that people get so used to being short-changed out of real conversation, so used to getting by with less, that they've become almost willing to dispense with people altogether. So for example, many people share with me this wish, that some day a more advanced version of Siri, the digital assistant on Apple's iPhone, will be more like a best friend, someone who will listen when others won't. I believe this wish reflects a painful truth that I've learned in the past 15 years. That feeling that no one is listening to me is very important in our relationships with technology. That's why it's so appealing to have a Facebook page or a Twitter feed -- so many automatic listeners. And the feeling that no one is listening to me make us want to spend time with machines that seem to care about us.
Tôi cứ nghe đi nghe lại rằng "Tôi thà nhắn tin hơn là nói chuyện" Và cái mà tôi đang thấy là người ta quen với việc bị đánh lừa cảm giác hơn là với giao tiếp thực, quen với việc nhận ít hơn đến nỗi họ trở thành hầu như là sẵn sàng bỏ qua tất cả mọi người. Chẳng hạn, nhiều người chia sẻ với tôi mong muốn này, rằng một ngày nào đó, một phiên bản tiên tiến hơn của Siri, phần mềm trợ giúp trên Iphone của hãng Apple sẽ trở nên giống như một người bạn thân hơn, một người sẽ lắng nghe khi không ai khác lắng nghe. Tôi tin rằng điều mong muốn này phản ánh một sự thật đau buồn mà tôi đã nghiên cứu 15 năm qua. Cảm giác không ai lắng nghe rất quan trọng trong mối quan hệ của chúng ta với công nghệ. Vì thế mà tại sao lại thật cuốn hút khi có một trang Facebook một Twitter vì có rất nhiều những người lắng nghe tự động. Và cảm giác không ai lắng nghe mình khiến chúng ta muốn dành thời gian với máy móc có vẻ quan tâm đến chúng ta.
We're developing robots, they call them sociable robots, that are specifically designed to be companions -- to the elderly, to our children, to us. Have we so lost confidence that we will be there for each other? During my research I worked in nursing homes, and I brought in these sociable robots that were designed to give the elderly the feeling that they were understood. And one day I came in and a woman who had lost a child was talking to a robot in the shape of a baby seal. It seemed to be looking in her eyes. It seemed to be following the conversation. It comforted her. And many people found this amazing.
Chúng ta đang chế tạo ra robot người ta gọi chúng là robot xã hội được đặc biệt thiết kế để làm bạn với người già, với con em chúng ta, với chúng ta. Phải chăng chúng ta quá thiếu tin tưởng về viễn cảnh ở bên nhau? Trong suốt cuộc nghiên cứu của mình, tôi đã làm việc ở những nhà dưỡng lão, và tôi đã đem tới những robot này những thứ được thiết kế để mang lại cho người già cảm giác họ được thấu hiểu. Một ngày tôi bước vào và một người phụ nữ mất con đang nói chuyện với một robot trong hình dạng một đứa bé. Nó có vẻ như đang nhìn vào mắt bà ta Nó có vẻ như đang theo cuộc đối thoại. Nó làm bà ta dễ chịu. Và nhiều người cho rằng việc này thật kì diệu.
But that woman was trying to make sense of her life with a machine that had no experience of the arc of a human life. That robot put on a great show. And we're vulnerable. People experience pretend empathy as though it were the real thing. So during that moment when that woman was experiencing that pretend empathy, I was thinking, "That robot can't empathize. It doesn't face death. It doesn't know life."
Nhưng người phụ nữ đó đang cố làm cuộc sống của mình ý nghĩa với chiếc máy không có một chút trải nghiệm nào của cuộc sống con người. Con robot đó đã biểu diễn thật tuyệt. và chúng ta thì nhạy cảm Người ta trải nghiệm sự đồng cảm giả tạo như đó là thật. Vì thế trong suốt thời khắc đó khi người phụ nữ đó đang nhận sự đồng cảm giả tạo tôi nghĩ rằng "Con robot đó không hề cảm thông. Nó không đối diện với cái chết. Nó không biết sự sống "
And as that woman took comfort in her robot companion, I didn't find it amazing; I found it one of the most wrenching, complicated moments in my 15 years of work. But when I stepped back, I felt myself at the cold, hard center of a perfect storm. We expect more from technology and less from each other. And I ask myself, "Why have things come to this?"
Và khi người phụ nữ đó cảm thấy dễ chịu khi có con robot đó làm bạn, tôi không hề thấy kì diệu; tôi thấy thời khắc đó là thời khắc thật đau đớn và phức tạp trong 15 năm nghiên cứu của mình. Nhưng khi tôi lùi bước tôi thấy mình ở trung tâm lạnh lẽo và khắc nghiệt của một cơn bão lớn. Chúng ta trông đợi nhiều hơn vào công nghệ và ít hơn từ nhau. Và tôi hỏi chính mình rằng, "Sao mọi thứ lại trở thành như thế này?"
And I believe it's because technology appeals to us most where we are most vulnerable. And we are vulnerable. We're lonely, but we're afraid of intimacy. And so from social networks to sociable robots, we're designing technologies that will give us the illusion of companionship without the demands of friendship. We turn to technology to help us feel connected in ways we can comfortably control. But we're not so comfortable. We are not so much in control.
Và tôi tin rằng đó là vì công nghệ thu hút chúng ta nhất khi chúng ta không phòng thủ nhất. Và khi chúng ta nhạy cảm nhất Chúng ta cô đơn, nhưng chúng ta sợ sự gần gũi . Và từ mạng xã hội cho đến robot cộng đồng, chúng ta đang thiết kế công nghệ cái cho chúng ta ảo ảnh của sự được bầu bạn mà không cần tình bạn. Chúng ta nhờ vào công nghệ để cảm thấy được kết nối theo cách mà chúng ta có thể điều khiển một cách dễ chịu Nhưng chúng ta không dễ chịu đến thế. Chúng ta không hoàn toàn kiểm soát hết.
These days, those phones in our pockets are changing our minds and hearts because they offer us three gratifying fantasies. One, that we can put our attention wherever we want it to be; two, that we will always be heard; and three, that we will never have to be alone. And that third idea, that we will never have to be alone, is central to changing our psyches. Because the moment that people are alone, even for a few seconds, they become anxious, they panic, they fidget, they reach for a device. Just think of people at a checkout line or at a red light. Being alone feels like a problem that needs to be solved. And so people try to solve it by connecting. But here, connection is more like a symptom than a cure. It expresses, but it doesn't solve, an underlying problem. But more than a symptom, constant connection is changing the way people think of themselves. It's shaping a new way of being.
Ngày nay, những chiếc di động đó trong túi chúng ta đang thay đổi trái tim và đầu óc chúng ta bởi chúng cho chúng ta ba ảo tưởng khiến chúng ta hài lòng. Thứ nhất là chúng ta có thể chú ý đến bất cứ nơi nào chúng ta muốn Thứ hai, chúng ta sẽ luôn được lắng nghe, và thứ ba, chúng ta sẽ không bao giờ cô đơn. Và điều thứ ba đó, rằng chúng ta sẽ không bao giờ cô đơn là trung tâm của việc thay đổi tâm linh chúng ta. Bởi khoảnh khắc mà con người cô đơn, dù chỉ vài giây, họ sẽ trở nên lo lắng, hoảng sợ, họ bồn chồn họ tìm đến một thiết bị. Hãy thử nghĩ về con người khi đang xếp hàng chờ tính tiền hay lúc chờ đèn đỏ. Ở một mình như là một vấn đề cần được giải quyết. Vì thế mà người ta giải quyết nó bằng cách kết nối. Nhưng ở đây ,sự kết nối lại như một triệu chứng hơn là một cách điều trị. Nó chỉ thể hiện chứ không giải quyết vấn đề mấu chốt. Nhưng nhiều hơn một triệu chứng, sự kết nối liên tiếp đang thay đổi cách con người nghĩ về chính họ. Nó tạo ra một cách tồn tại mới.
The best way to describe it is, I share therefore I am. We use technology to define ourselves by sharing our thoughts and feelings even as we're having them. So before it was: I have a feeling, I want to make a call. Now it's: I want to have a feeling, I need to send a text. The problem with this new regime of "I share therefore I am" is that, if we don't have connection, we don't feel like ourselves. We almost don't feel ourselves. So what do we do? We connect more and more. But in the process, we set ourselves up to be isolated.
Cách tốt nhất để miêu tả nó là Tôi chia sẻ nên tôi tồn tại. Chúng ta sử dụng công nghệ để định nghĩa chính bản thân mình bằng cách chia sẻ ý nghĩ và cảm xúc của chúng ta ngay cả khi chúng ta đang có. trước đây nó là thế này: tôi có một cảm xúc. Tôi muốn gọi điện Giờ nó là: tôi muốn có một cảm xúc. tôi cần phải gửi một tin nhắn. vấn đề với chỉnh thể mới này "Tôi chia sẻ nên tôi tồn tại" là nếu chúng ta không có những kết nối chúng ta không cảm thấy là chính mình. Chúng ta hầu như không cảm được chính mình Vậy chúng ta sẽ làm gì? Chúng ta kết nối thêm và thêm nữa. Nhưng trong quá trình đó, chúng ta cài bẫy chính mình vào sự cô lập.
How do you get from connection to isolation? You end up isolated if you don't cultivate the capacity for solitude, the ability to be separate, to gather yourself. Solitude is where you find yourself so that you can reach out to other people and form real attachments. When we don't have the capacity for solitude, we turn to other people in order to feel less anxious or in order to feel alive. When this happens, we're not able to appreciate who they are. It's as though we're using them as spare parts to support our fragile sense of self. We slip into thinking that always being connected is going to make us feel less alone. But we're at risk, because actually it's the opposite that's true. If we're not able to be alone, we're going to be more lonely. And if we don't teach our children to be alone, they're only going to know how to be lonely.
Làm cách nào mà chúng ta đi từ kết nối đến cô lập được? Bạn sẽ bị cô lập nếu bạn không nuôi dưỡng khả năng đơn độc, khả năng tách rời để tìm lấy bản thân. Sự đơn độc là nơi bạn tìm thấy được bản thân để bạn vươn đến với những người khác và hình thành sự gắn kết. Khi chúng ta không có khả năng đơn độc, và chúng ta tìm đến người khác để cảm thấy ít bồn chồn hay để cảm thấy đang sống. Khi điều này xảy ra, chúng ta không thể biết ơn họ là ai Nó như thể là chúng ta đang sử dụng họ như những thứ xơ cua để hỗ trợ phần dễ vỡ của bản thân. Chúng ta lẩn trốn vào ý nghĩ là luôn được kết nối khiến chúng ta cảm thấy bớt cô đơn. Nhưng chúng ta đang mạo hiểm, bởi thực ra điều trái ngược mới là sự thật. Nếu chúng ta không thể ở một mình chúng ta sẽ trở nên càng cô đơn. Và nếu chúng ta không dạy con em chúng ta cách ở một mình thì chúng sẽ chỉ biết cách khiến mình cô đơn.
When I spoke at TED in 1996, reporting on my studies of the early virtual communities, I said, "Those who make the most of their lives on the screen come to it in a spirit of self-reflection." And that's what I'm calling for here, now: reflection and, more than that, a conversation about where our current use of technology may be taking us, what it might be costing us. We're smitten with technology. And we're afraid, like young lovers, that too much talking might spoil the romance. But it's time to talk. We grew up with digital technology and so we see it as all grown up. But it's not, it's early days. There's plenty of time for us to reconsider how we use it, how we build it. I'm not suggesting that we turn away from our devices, just that we develop a more self-aware relationship with them, with each other and with ourselves.
Khi tôi phát biểu tại TED năm 1996, báo cáo về những nghiên cứu cuả tôi về những cộng đồng ảo trước đây, tôi đã nói "Những người tận dụng được nhiều nhất cuộc sống cuả họ trên màn hình máy tính sẽ đến với nó với tình thần phản ánh chính bản thân" Và cái mà tôi kêu gọi ở đây bây giờ là: sự phản ánh, nhiều hơn thế, là một cuộc đối thoại về nơi mà cách sử dụng công nghệ gần đây của chúng ta có thể sẽ đưa chúng ta tới, và chúng ta sẽ mất gì cho việc đó. Công nghệ gây ấn tượng lớn đến chúng ta. Và chúng ta sợ,như những người mới yêu, sợ rằng nói chuyện quá nhiều có thể sẽ làm hỏng sự lãng mạn. Nhưng đã đến lúc phải nói chuyện Chúng ta lớn lên với công nghệ số và chúng ta thấy nó khi lớn lên. Nhưng nó thì không, công nghệ còn trẻ. Còn rất nhiều thời gian cho chúng ta để nghĩ lại cách chúng ta sử dụng công nghệ, cách chúng ta xây dựng nó. Tôi không đề nghị rằng chúng ta từ chối những thiết bị của chúng ta, mà chỉ là chúng ta nên phát triển một mối quan hệ tự nhận thức hơn với chúng và với lẫn nhau và với chính mình.
I see some first steps. Start thinking of solitude as a good thing. Make room for it. Find ways to demonstrate this as a value to your children. Create sacred spaces at home -- the kitchen, the dining room -- and reclaim them for conversation. Do the same thing at work. At work, we're so busy communicating that we often don't have time to think, we don't have time to talk, about the things that really matter. Change that. Most important, we all really need to listen to each other, including to the boring bits. Because it's when we stumble or hesitate or lose our words that we reveal ourselves to each other.
Tôi thấy một vài bước khởi đầu. Hãy bắt đầu coi sự đơn độc là một việc tốt. Hãy dành chỗ cho nó. Tìm cách để thể hiện nó như một giá trị cho con em chúng ta. Hãy tạo ra những không gian riêng tại gia -- bếp, phòng khách -- và biến chúng thành nơi cho việc đối thoại. Hãy làm tương tự như thế ở nơi làm việc. Ở nơi làm việc ,chúng ta quá bận rộn giao tiếp đến nỗi chúng ta không có thời gian để nghĩ, chúng ta không có thời gian để nói chuyện về những thứ thực sự quan trọng. Hãy thay đổi điều đó. Quan trọng hơn hết là, chúng ta tất cả đều cần phải lắng nghe lẫn nhau. bao gồm cả những thứ chán chường Bởi khi chúng ta nói vấp hãy chần chừ hay không nói lên hết là khi chúng ta phô bày chính mình với nhau.
Technology is making a bid to redefine human connection -- how we care for each other, how we care for ourselves -- but it's also giving us the opportunity to affirm our values and our direction. I'm optimistic. We have everything we need to start. We have each other. And we have the greatest chance of success if we recognize our vulnerability. That we listen when technology says it will take something complicated and promises something simpler.
Công nghệ đang cố gắng định nghĩa lại mối liên kết của con người -- cách chúng ta quan tâm đến nhau, cách chúng ta quan tâm đến bản thân mình-- nhưng nó cũng cho chúng ta cơ hội để khẳng định giá trị của chúng ta và hướng đi của chúng ta. Tôi lạc quan. Chúng ta có tất cả mọi thứ cần thiết để bắt đầu Chúng ta có nhau. Và chúng ta có cơ hội lớn nhất để thành công nếu chúng ta nhận chân được sự nhạy cảm của mình. Chúng ta lắng nghe khi công nghệ nói nó sẽ lấy đi những thứ phức tạp và hứa mang đến những thứ đơn giản hơn.
So in my work, I hear that life is hard, relationships are filled with risk. And then there's technology -- simpler, hopeful, optimistic, ever-young. It's like calling in the cavalry. An ad campaign promises that online and with avatars, you can "Finally, love your friends love your body, love your life, online and with avatars." We're drawn to virtual romance, to computer games that seem like worlds, to the idea that robots, robots, will someday be our true companions. We spend an evening on the social network instead of going to the pub with friends.
Vì thế trong công việc cuả mình tôi nghe rằng cuộc sống thật khó khăn những mối quan hệ toàn rủi ro. Và có công nghệ-- thì đơn giản ,đầy hy vọng lạc quan và trẻ mãi. nó như kêu gọi kỵ binh. Và những quảng cáo hứa hẹn trên mạng với nhân vật ảo, bạn có thể "Cuối cùng, hãy yêu bạn bè yêu cơ thể, yêu cuộc đời bạn, trên mạng với nhân vật ảo" Chúng ta bị cuốn hút vào những lãng mạn ảo vào những trò chơi trên máy tính trông như những thế giới mới vào ý tưởng rằng những con robot sẽ một ngày nào đó là người bạn thật sự của chúng ta Chúng ta dành cả buổi tối trên mạng xã hội thay vì đi đến quán rượu với bạn bè.
But our fantasies of substitution have cost us. Now we all need to focus on the many, many ways technology can lead us back to our real lives, our own bodies, our own communities, our own politics, our own planet. They need us. Let's talk about how we can use digital technology, the technology of our dreams, to make this life the life we can love.
Nhưng những ảo ảnh đó của chúng ta đang khiến chúng ta trả giá Giờ chúng ta cần phải chú trọng vào nhiều nhiều cách để công nghệ đưa chúng ta trở về với cuộc sống thực của chúng ta, với cơ thể của chính chúng ta với cộng đồng của chính chúng ta với chính trị của chính chúng ta với hành tinh của chính chúng ta. Chúng cần chúng ta. Hãy nói về cách chúng ta dùng công nghệ số công nghệ mơ ước của chúng ta, để làm cuộc sống này thành cuộc sống mà chúng ta có thể yêu thích .
Thank you.
Cảm ơn
(Applause)
(vỗ tay)