I'm an industrial designer, which means I create all these cool things from ideas that we surround ourselves with, or in this case, geeky people surround themselves with, for the most part. I have absolutely no background in biology, chemistry or engineering, so bear with me, because I'll be talking about biomedical engineering today.
Tôi là một nhà thiết kế công nghiệp, tức là người đã tạo ra những thứ này từ ý tưởng xung quanh chúng ta, hay trong trường hợp này, Phần lớn ý tưởng là từ đồ chơi của mấy gã lập dị Tôi cũng không có nền tảng nào về sinh học, hóa học hay công nghệ, nên thông cảm tí nhé, bởi hôm nay tôi sẽ nói về công nghệ sinh hóa đấy.
(Laughter)
(Cười)
And please do stay here in the meantime.
Và xin hãy ở lại đây trong suốt buổi diễn thuyết nhé.
Industrial design is about making lots of things identical. The downside about that is, there's something impersonal about lots of identical things, because when you're trying to design one thing for one person to solve one issue, you can't really do that when you're making things aimed more to a demographic model or to a marketing requirements document, which is what we live by. So I got disheartened by the whole process in general, and went to rethink it and redesign designing altogether, went way back to my early, early design inspirations, and back to about eight years old, and that got me to this guy. Anyone here from MIT knows him or has a tattoo or poster of him somewhere.
Thiết kế công nghiệp tức là tạo ra rất nhiều thứ y hệt nhau Nhược điểm của nó là, có cái gì đó khá vô tri về những sản phẩm công nghiệp này, bởi khi bạn cố thiết kế một cái gì đó cho ai nhằm giải quyết vấn đề nào đó, bạn sẽ không thể làm điều đó nếu chỉ chăm chăm hướng tới việc đáp ứng mô hình nhân khẩu học hay là những tài liệu Marketing có liên quan, đó chỉ là mâý cái để ta kiếm sống thôi. Nên là tôi đã rất nản bởi cái gọi là quy trình chung này, và tôi đã nghĩ ra và thiết kế lại chúng, quay trở lại những nguồn cảm hứng thiết kế sơ khởi của tôi, trở về cái thời tôi mới 8 tuổi, nó khiến tôi nhớ lại gã này. Có ai ở đây từ MIT biết ông không hoặc là có hình xăm hay poster của ổng đâu đó hông.
(Laughter)
(Cười)
Anyone else in the room, just for a hint, he is the engineer of engineers or the designer of designers. He is the guy who made bionics a household word in the form of the polyester-clad Six Million Dollar Man that I grew up with.
Có ai biết không ta, để tôi gợi ý nhé, ông chính là kĩ sư của những kĩ sư hay là nhà thiết kế của những nhà thiết kế Đây là gã đã tạo ra một người máy sinh học người đàn ông phủ đầy tiền trong phim “Six Million Dollar Man” gắn liền với tuổi thơ tôi.
The thing that came from this pop culture show, the real takeaway, was two main things: if you're designing for the person, for a real person, you don't settle for the minimum functional requirements; you see how far beyond that you can go, where the rewards really are way out in the fringe of how far past that document you can go. And if you can nail that, you stand to improve the quality of life for somebody for every moment for the rest of their life. I kind of distilled that down into a design philosophy, and infuse that into the studio that I have now; I'm trying to get everyone to think along these lines. It's not a profound philosophy, but it works for us.
Bài học từ bộ phim mang đậm văn hóa pop này là, có 2 thứ rất đáng để rút ra Nếu bạn đang thiết kế cho ai đó, cho người thật nhé, Đừng chỉ cố tập trung vào những yêu cầu tối thiểu về chức năng; hãy xem rằng bạn có thể đi xa tới đâu, nơi mà phần tưởng nằm ngoài phía bờ rìa tùy vào việc mà bạn rời xa khỏi những tài liệu đến đâu. Và nếu bạn có thể neo lại, Bạn sẽ cải thiện được chất lượng sống của người đó trong mọi lúc hay là cả cuộc đời họ. Tôi đã chắt lọc chúng thành 1 triết lí thiết kế, và hòa nó vào cái studio của tôi bây giờ; Tôi đang cố để mọi người nghĩ theo hướng này. Không phải là triết lí thâm sâu gì, nhưng chúng tôi thấy nó hiệu quả đấy.
We work with prosthetic limbs, and the first thing you see about prosthetic limbs is that they are engineering brilliance. They can do amazing things; they can return all kinds of functionality and performance back to somebody's life. But from the vantage of an industrial designer, they're not quite there. What we don't see is the sculpture or the beauty or the individual qualities or the uniqueness or the elegance to them. They are brilliant, mechanical, utilitarian devices. And that's great, except for a lot of people, that doesn't work. People come to our studio all the time, and they have bubble wrap and duct tape, trying to approximate their original form. Or they'll have a gym sock stuffed with other gym socks to try to recreate the shape that once was; and that, to us, is not thriving.
Chúng tôi làm về những chân tay giả, và thứ đầu tiên ta hay thấy về mấy cái chân tay giả đó là chúng quả là những sản phẩm kĩ thuật xuất sắc. Chúng có thể làm những thứ tuyệt vời; Chúng có thể đưa tất cả những chức năng và sự linh hoạt trở lại với 1 số người. Nhưng dưới góc nhìn lợi nhuận của 1 nhà thiết kế công nghiệp, chúng khá khó làm được. Cái ta không thấy chính là sự tỉ mĩ hay vẻ đẹp của chất lượng riêng hay nét đặc trung và sự nhã nhặn vốn có. Đây là những thiết bị tân tiến, cơ khí hóa và đa dụng. Nó rất tuyệt, chỉ là không phải ai cũng có nhu cầu dùng những thứ này. Mọi người lúc nào cũng tới studio của chúng tôi, họ đem theo cả bọc bong bóng và băng keo, nhằm cố gắng đưa cơ thể về lại như xưa. Hoặc là họ bị mắt giữa cái vớ này với cái vớ khác cố gắng tái tạo lại phần cơ thể đã từng có và điều đó, với chúng tôi, cũng chả vui sướng gì.
The body, to us, is not a mechanical entity, where mechanical-only solutions can address them. It's our personal sculpture, our kinematic sculpture. It is our canvas; it represents not just our physicality, but also a lot of our personality as well. So when you're designing for the body, maybe the thing isn't to design for mass production, but to design with the body in mind, to really think about curves instead of hard geometry, or uniqueness instead of identical. The problem is, we're constrained by mass production, which makes a million identical things but can't make one unique, individualized thing. So we scrapped that in the new design process, and we start with the person.
Cơ thể, với chúng tôi mà nói, đó không phải là một cỗ máy, để ta gắn lên đó những thiết bị cơ khí như thế. Đó là tác phẩm điêu khắc mang đầy tính cá nhân và cơ động. Đó chính là bức tranh sơn dầu; nó không chỉ đại diện cho thể chất, mà còn là nhân cách của chúng ta. Và khi bạn thiết kế 1 cơ thể, vấn đề không phải là thiết kế để sản xuất hàng loạt, mà hãy luôn nhận thức về cơ thể đang thiết kế, hãy nghĩ về những đường cong thay vì những thứ hình học cứng nhắc, sự độc đáo thay bằng sự rập khuôn. Vấn đề là, chúng tôi đã bị hạn chế đi nhiều bởi sự sản xuất hàng loạt, do việc tạo ra hàng tỉ thứ y nhau mà chẳng có nổi một cái gì đó độc đáo, có chất riêng Nên chúng tôi đã loại điều đó khỏi quy trình thiết kế mới, và bắt đầu làm việc với con người.
This is a three-dimensional scanner, and that's what happens when you scan somebody: you get three-dimensional data into your computer. You can take the sound-side limb there, the surviving limb, mirror it over, and from now on, anything in the process will recreate symmetry -- something as personal and as hard to achieve as symmetry in the body. And you create a product that, no matter what, it's going to be as unique as their fingerprint. In fact, our process is incapable of creating two identical things. So we run it through computer modeling, 3D CAD. Here, we actually infuse a lot of the individual's taste and personality into it, everywhere we can, and we three-dimensionally print the results. We call the resulting parts "fairings," because they're named after the panels on a motorcycle that turn it from a mechanical thing into a sculptural thing.
Đây là chiếc máy quét 3 chiều, và đây là điều xảy ra khi bạn quét ai đó: dữ liệu 3 chiều sẽ được cập nhật vào máy tính bạn bạn sẽ thấy phần âm thanh, chi sống, sau đó phản chiếu chúng, và kể từ bây giờ, mọi thứ trong tiến trình sẽ tái tạo lại sự cân đối những thứ được cá nhân hóa và khó đồng bộ như sự cân đối của cơ thể. Và bạn tạo ra 1 sản phẩm mà không hề biết, nó sẽ độc đáo không thua gì dấu vấn tay của họ. Thực tế, quy trình của chúng tôi khó mà tạo ra 2 thứ y hệt nhau. Chúng tôi chạy chúng bằng mô hình máy tính, phần mềm CAD 3D Đây, chúng tôi đã đưa vào rất nhiều thứ mang đậm bản sắc riêng biệt và cá nhân vào nó, mọi nơi có thể, và sau đó dùng máy in 3 chiều để cho ra kết quả. Chúng tôi gọi kết quả đó là “Cấu trúc tạo,” chúng tôi đặt theo tên các mặt của máy có trong motor có thể biến nó từ 1 cỗ máy thành 1 tác phẩm điêu khắc.
We tried this on Chad. Chad is a competitive soccer player, lost his leg eight years ago to cancer. You can imagine, it's really tricky to play soccer when you have titanium pipe where there used to be a leg. The resulting parts recreated his shape and deliberately had an aesthetic that look like sporting gear. We wanted it to make it look like he just pulled it out of the gym bag, so it's fairly utilitarian in that regard. Two things happened. One, we expected: his sense of his body came back to him. He was suddenly able to control the ball, to feel the ball, because his body remembered that original shape that he had had up until eight years ago. The other thing, though, is that the other members of the team stopped thinking of him as the amputee on the team. Not that they didn't know, but it stopped becoming a focal point for him. And there is a certain very quiet value in that, we like to believe.
Chúng tôi đã thử nó trên Chad. Chad là 1 cầu thủ bóng đá cừ khôi, đã mất chân 8 năm trước do ung thư. Bạn hãy tưởng tượng, khó thế nào để đá bóng khi mà bạn có 1 thanh titan ở chỗ từng là chân mình. Các phần kết quả đã tái tạo lại dáng ảnh và cẩn thận định dáng sau cho giống với 1 thiết bị thể thao. Chúng tôi muốn nó giống như là anh ta lấy nó ra khỏi cái túi gym, nên là nó rất hữu ích ở khoản này. Có 2 thứ xảy ra. Thứ nhất, chúng tôi mong là: cảm giác của cơ thể sẽ trở lại trong Anh. Anh đã có thể kiểm soát bóng, cảm giác được bóng, bởi cơ thể ảnh đã ghi lại từ phần hình dáng gốc mà anh từng có cách đây 8 năm trước. Mặt khác, các thành viên còn lại của đội đã không còn coi anh ta là gánh nặng của tập thể. Không phải là họ không biết, nhưng nó đã không còn là tâm điểm của anh nữa. Và chắc chắn có 1 giá trị thầm lặng trong đó, chúng tôi đã luôn tin như vậy.
James lost his leg in a motorcycle crash. And the motorcycle is still a big part of James's personality and style. Check out the tattoo on his forearm. We three-dimensionally printed that into what would be his calf. He has his tattoo, he has his morphology and he has the materials of his motorcycle. And the result is interesting in that you can't really tell at first glance where the motorcycle stops and where James starts. It's kind of a chimera hybrid between the two, and James likes that.
James bị mất chân trong 1 vụ tai nạn motor. Và motor với James mà nói vẫn là thứ đại diện cho con người và phong cách của anh nhìn hình xâm trên cánh tay ảnh đi. Chúng tôi đã in 3 chiều nó vào nơi đáng lý ra chính là bắp chân ảnh. Ảnh giờ đã có hình xăm, có dấu ấn của riêng mình và có nguyên liệu từ chiếc motor của mình. Kết quả này thú vị ở chỗ bạn sẽ không nhìn thấy nó nếu chỉ liếc sơ nơi mà chiếc motor đậu lại và nơi James bắt đầu. Nó kiểu như là sự lai tạp giữa 2 thứ vậy, và James thích điều đó.
(Laughter)
(Cười)
So, we don't ever try to make something look like it could be human. Our whole goal is to be unapologetically man-made, to take what's already there, morphology, and just make it really cool and beautiful, something that somebody can't wait to show the world, because that changes their look. You don't look at him and say, "He's an amputee with a prosthetic." You say, "He's a guy with something really cool going on.
Nên là, chúng tôi không hề cố tạo ra thứ gì đó giống người. Mục đích rõ ràng của chúng tôi là tạo ra những sản phẩm nhân tạo nhằm thay thế những thứ đã có sẵn, hình thái, và làm chúng trở nên thật ngầu và đẹp đẽ, Thứ mà mọi người luôn muốn để cho cả thế giới thấy, bởi nó đã thay đổi bề ngoài của họ. Bạn sẽ không nhìn họ và nói, “Hắn là 1 gã cụt với cái tay giả.” Bạn sẽ thốt lên, “Gã đó có mấy thứ đồ chơi ngầu phết.
Deborah wanted her curves back, but she also just wanted what came out of it to be really sexy, which is great for us to hear. We created this lace pattern that lends itself well to 3D printing. We created the first leg, I think, where the lace defines the contour of the leg, instead of the leg giving form to the lace. We switched things over. What I like about this shot is you can see daylight through it. So we're not trying to hide anything; the load-bearing carbon component is totally visible. We're just giving it form and shape and contours that were hers to begin with. We made her another leg that matched her purse, just because we could.
Deborah muốn lấy lại đường cong của cổ, nhưng cô ấy muốn nó phải thật nóng bỏng chúng tôi thấy rất tuyệt khi nghe điều đó. Chúng tôi tạo ra cái mô hình ren này hòng kết nối nó với máy in 3D Chúng tôi tạo phần chân trước, tôi nghĩ vậy, nơi mà ren sẽ cố định phần viền của chân, thay vì để chân định hình phần ren. Chúng tôi đã hoán đổi cả 2. Điều tôi thích ở tấm hình này là bạn có thể thấy chút ánh sáng chiếu qua Chúng tôi cũng không có giấu thứ gì: phần carbon chịu lực có thể thấy bằng mắt thường Chúng tôi cho vào đó 1 chút định dạng và đường viền và bắt đầu nó với cô ta. Chúng tôi tạo cho cô 1 cái chân khác rất khớp, chỉ vì bọn tôi làm được.
(Laughter)
(Cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
We made another one where we laser-tattooed the leather, because how cool would it be to be able to change your tattoos out from one minute to the next? Love that. We try to capture as much of somebody's personality as we can.
Chúng tôi tạo 1 cái nữa nơi có hình xăm laser bởi trông nó rất ngầu khi bạn có thể luân phiên những hình xăm chỉ trong vài phút Tuyệt vời. Chúng tôi cố nắm bắt ở mỗi người nhiều chất riêng nhất có thể.
This is George. His will be finished next week. This is the raw computer data that we deal with. He's kind of a classic, timeless-type personality, so we did herringbone tweed, but in polished nickel.
Đây là George. Cái của ảnh sẽ xong vào tuần tới. Đây là những dữ liệu thô mà chúng tôi đang xử lí. Anh ta là kiểu người khá giản đơn và hoài niệm, Nên chúng tôi đã làm 1 cái vải tuýt xương cá, có mạ niken.
(Laughter)
(Cười)
And Uve was all too proud to show his tattoos, so we are laser-tattooing those into the leather. Part of it is, yes, we're showing off, because we can do this, but the other part is this connects him to what will be a part of him. That is something really valuable; we believe in that. Tattoos are especially exciting for us. What happens if you take the tattoo, which is a combination of somebody's personal taste and choice, and their morphology, but now, let's say, you remove the person. You get a free-floating tattoo defining their body. So everything we do is about recreating and expressing something that means something to that person, and expressing that through what would be their body, whether it's speed or attitude or bling, whatever it is that captures and suggests them in the best way we can.
Và Uve thì rất tự hào khi khoe hình xăm của anh ấy, nên bọn tôi cũng đã xăm laser chúng lên phần vải da Một phần, chúng tôi nói những điều này, bởi chúng tôi có thể làm được, phần còn lại là kết nối anh ta với 1 thứ sẽ là 1 phần của anh ta. Đó là điều rất đáng quý; Chúng tôi tin như vậy. Hình xăm có sự hấp dẫn đặc biệt với chúng ta. Điều gì xảy ra nếu bạn lấy đi những hình xăm, thứ vốn là tổng hòa của cá tính và sự lựa chọn của 1 người, cũng như là dấu ấn hình thể của họ, nhưng giờ, nói thế này, bạn sẽ lấy người đó ra Bạn sẽ có 1 hình xăm nổi định hình cơ thể họ. Và mọi thứ bọn tôi làm đó là tái tạo và bộc lộ những thứ có ý nghĩa với người đó, và bộc lộ nó qua thứ mà sẽ là 1 phần của cơ thể họ cho dù đó là tốc độ, thái độ hay điểm sáng, Mọi thứ mà bọn tôi cho là có thể phản ánh phần người của họ tốt nhất.
Back to the 3D-printing thing and this whole process: we have a process that lends itself to making one thing per person; it's very individual, and it actually really lends itself well to complexity. So why not just print the entire leg? That's the concept that preceded the work we're doing now. This is a three-dimensionally printed leg. It's symmetric to the other leg. It is made in America, it is a trivially low-carbon footprint to create, curbside recyclable, costs about 4,000 dollars to create, and it is dishwasher-safe.
Trở lại với công nghệ in 3 chiều và toàn bộ quy trình: Chúng tôi có 1 quy trình cho phép nó tạo ra sản phẩm đặc trưng cho từng người; Nó có tính cá nhân hóa cao, và cũng có thể thích nghi với sự phức tạp Vậy sao không thử tạo nguyên bàn chân luôn? Đó là khái niệm tiền đề của những gì chúng tôi đang làm hiện tại. Đây là 1 cái chân được in 3 chiều. Nó đối xứng với chân còn lại. Nó được tạo ra ở Mĩ, Vết chân được cấu tạo từ carbon mức thấp nhằm cơ cấu và tái sử dụng với chi phí tạo ra là khoảng 4000 đô và rửa nó bằng máy rửa chén vô tư nhe.
(Laughter)
(Cười)
There's a value to that, too. People don't think about that all the time, but yes, throw it in the dishwasher, it works just great. This was based on the original idea that I could go anywhere in the world with nothing more than a camera and a laptop computer, use the camera as a 3D scanner and create for somebody, in a matter of hours, a very high-quality, three-dimensionally printed leg for a very low cost. The proof of concept works great, we're finding it; we'll get there. Or, we upped the quality of the materials and created this for John. The fun thing with John's leg is that when his fiancee looked at this, she joked and said, "I like that leg better than that leg."
Có cái lí của nó cả mọi người ạ. Mọi người thường ít khi nghĩ tới điều đó, nhưng mà, cứ tống nó vào máy rửa chén, nó làm được hết á. Điều này dựa trên ý tưởng rằng tôi có thể đi bất cứ đâu trên thế giới với chỉ mỗi cái camera và 1 chiếc laptop, dùng cái camre như 1 cái máy quét và tạo hình cho ai đó, chỉ là vấn đề thời gian, với chất lượng cao, chân in 3 chiều chi phí thấp Khái niệm này thật hiệu quả, chúng tôi phát hiện ra, và chúng tôi sẽ làm. Chúng tôi đã nâng cấp nguyên liệu và tạo ra cái này cho John Điều buồn cười là khi vợ chưa cưới của John thấy cái chân, Cô ấy đã đùa là “Tôi thích cái chân đấy hơn là cái chân kia”
(Laughter)
(Cười)
And it's a joke -- she knows full well what he goes through -- but at the same time, there's something very valuable. He turned to us and said, "Nobody says that." He's never heard that in his life. That connected with him very deeply.
Và đó chỉ là đùa thôi -- cô ấy hiểu rõ cảm giác của anh ta mà -- nhưng vào lúc đó, có 1 thứ rất đáng trân trọng. Anh ta quay về phía bọn tôi và nói, “Đâu ai nói gì đâu nè.” Ảnh chưa nghe ai nói thế bao giờ. Điều đó kết nối anh ta rất sâu sắc
So we like to think that this is a new type of design, where you're turning the original process on its head, where there is a dialogue that forms between the designer and the end user, where the designer relinquishes some of the control -- designers hate doing that -- and instead, is the curator of a process. And the end user relinquishes their body into the process, and their taste. I'd like to think that speaks to a greater change that's happening in the design world altogether; in this case, it's one where products will be evaluated on how well they address the individual. The individual will actually be part of the DNA of the end product itself. We will be evaluating products on how well they address a unique person, instead of a demographic model.
Nên là chúng ta thường nghĩ đây là 1 kiểu thiết kế mới, nơi ta lật ngược quy trình ban đầu, Nơi mà sự đối thoại được hình thành giữa nhà thiết kế và người dùng cuối nơi mà nhà thiết kế loại bỏ một số bộ điều khiển Những nhà thiết kế ghét làm vậy lắm và thay vào đó, là việc phụ trách quy trình. Người dùng cuối sẽ đặt cơ thể của họ vào quá trình và cảm thụ Tôi thích nghĩ là có 1 xác suất lớn xảy ra đó sự hợp nhất của giới thiết kế: qua đó, sản phẩm có thể được kiểm định về việc chúng có thể hòa hợp tốt thế nào với mỗi cá thể. Và cá nhân đó cũng là 1 phần DNA của chính sản phẩm cuối. Chúng tôi sẽ đánh giá sản phẩm dựa trên tính kết nối của chúng với đặc trưng người dùng hơn là bằng mô hình nhân khẩu học.
This all really hit home for us in one of the first legs we did; when Chad here put on the leg, reached down and felt it and thought about it for a while. Then he turned to us and said, "That's the first time I've felt that shape in eight years." We thought about that. And for all the technology and all the nights and energy we put into it, that's all we really wanted to hear.
Tất cả điều này thực sự gây ấn tượng khi chúng tôi làm ra cái chân đầu tiên; khi Chad gắn cái chân lên, sờ vào và cảm nhận nó và nghĩ về nó một lát. Sau đó quay sang bọn tôi và nói, “Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được hình hài ấy sau 8 năm.” Bọn tôi đã nghĩ về điều đó. Và với tất cả công nghệ này những đêm thức trắng và công sức chúng tôi bỏ ra đó là tất cả những gì mà bọn tôi muốn nghe
Thanks.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)