One summer afternoon in 2013, DC police detained, questioned and searched a man who appeared suspicious and potentially dangerous. This wasn't what I was wearing the day of the detention, to be fair, but I have a picture of that as well. I know it's very frightening -- try to remain calm.
Vào một buổi chiều mùa hè năm 2013, cảnh sát Washington đã giữ, thẩm vấn và khám xét một người có biểu hiện đáng ngờ và tiềm ẩn nguy hiểm. Thực sự tôi không ăn mặc như thế này vào hôm tôi bị bắt nhưng tôi cũng có ảnh ngày hôm đó. Một trải nghiệm kinh khủng, nên tôi cố giữ bình tĩnh.
(Laughter)
(Cười)
At this time, I was interning at the Public Defender Service in Washington DC, and I was visiting a police station for work. I was on my way out, and before I could make it to my car, two police cars pulled up to block my exit, and an officer approached me from behind. He told me to stop, take my backpack off and put my hands on the police car parked next to us. About a dozen officers then gathered near us. All of them had handguns, some had assault rifles. They rifled through my backpack. They patted me down. They took pictures of me spread on the police car, and they laughed.
Tại thời điểm đó, tôi đang làm thực tập tại văn phòng Dịch vụ Luật sư Công ở Washington DC, hôm đó tôi đến đồn cảnh sát có việc. Tôi đang đi ra, chưa kịp vào xe thì hai chiếc xe cảnh sát ập đến chặn đường tôi, và một cảnh sát đến từ sau tôi. Anh ta bảo tôi dừng lại, tháo ba lô ra, và đặt hai tay lên xe cảnh sát đang ở gần. Rồi gần chục cảnh sát vây quanh hai chúng tôi. Tất cả họ đều có súng lục, vài người có súng trường. Họ lục ba lô của tôi. Họ soát người tôi. Họ chụp ảnh tôi đang dang mình trên xe cảnh sát, rồi họ cười.
And as all this was happening -- as I was on the police car trying to ignore the shaking in my legs, trying to think clearly about what I should do -- something stuck out to me as odd. When I look at myself in this photo, if I were to describe myself, I think I'd say something like, "19-year-old Indian male, bright T-shirt, wearing glasses." But they weren't including any of these details. Into their police radios as they described me, they kept saying, "Middle Eastern male with a backpack. Middle Eastern male with a backpack." And this description carried on into their police reports. I never expected to be described by my own government in these terms: "lurking," "nefarious," "terrorist." And the detention dragged on like this.
Khi mọi thứ này diễn ra -- khi tôi trong xe cảnh sát cố lờ đi cái chân run lẩy bẩy, cố bình tĩnh suy nghĩ xem mình nên làm gì -- có gì đó cứ bám lấy tôi rất lạ. Khi tôi nhìn mình trong bức ảnh này, nếu phải miêu tả chính mình, chắc tôi sẽ nói là, "Đàn ông, người Ấn Độ, 19 tuổi, mặc áo thun màu sáng, đeo kính." Nhưng họ chẳng nói bất cứ gì giống như vậy cả. Trên radio cảnh sát, khi mô tả tôi, họ cứ nói: "Đàn ông, người Trung Đông, mang ba lô. Đàn ông, người Trung Đông, mang ba lô." Lời mô tả này cũng được đưa vào báo cáo cảnh sát của họ. Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ được chính phủ của mình mô tả bằng những từ này: "rình mò", "nham hiểm", "khủng bố". Và vụ bắt giữ diễn ra theo hướng này.
They sent dogs trained to smell explosives to sweep the area I'd been in. They called the federal government to see if I was on any watch lists. They sent a couple of detectives to cross-examine me on why, if I claimed I had nothing to hide, I wouldn't consent to a search of my car. And I could see they weren't happy with me, but I felt I had no way of knowing what they'd want to do next. At one point, the officer who patted me down scanned the side of the police station to see where the security camera was to see how much of this was being recorded. And when he did that, it really sank in how completely I was at their mercy.
Họ cho chó nghiệp vụ tìm chất nổ khắp khu vực tôi đã có mặt. Họ gọi chính quyền liên bang để xem tôi có thuộc diện bị theo dõi. Họ cử một số thanh tra vặn hỏi rôi rằng, nếu tôi nói tôi không có gì phải giấu, thì tại sao lại không cho lục soát xe. Tôi nhìn là biết họ không ưa tôi rồi, nhưng không cách gì tôi biết được họ muốn làm gì tiếp theo. Có thời điểm, viên cảnh sát soát người tôi kiểm tra bên hông đồn cảnh sát để tìm máy quay an ninh để coi máy quay đã ghi lại được những gì. Và khi anh ta làm thế, tôi hiểu ngay mình đã nằm gọn trong tay họ rồi.
I think we're all normalized from a young age to the idea of police officers and arrests and handcuffs, so it's easy to forget how demeaning and coercive a thing it is to seize control over another person's body. I know it sounds like the point of my story is how badly treated I was because of my race -- and yes, I don't think I would've been detained if I were white. But actually, what I have in mind today is something else. What I have in mind is how much worse things might've been if I weren't affluent. I mean, they thought I might be trying to plant an explosive, and they investigated that possibility for an hour and a half, but I was never put in handcuffs, I was never taken to a jail cell. I think if I were from one of Washington DC's poor communities of color, and they thought I was endangering officers' lives, things might've ended differently. And in fact, in our system, I think it's better to be an affluent person suspected of trying to blow up a police station than it is to be a poor person who's suspected of much, much less than this.
Tôi nghĩ tất cả chúng ta ngay từ nhỏ đều đã quen với hình ảnh cảnh sát, bắt giữ và còng tay, nên rất dễ quên rằng hành động cướp quyền kiểm soát cơ thể người khác mang tính hèn hạ và áp đặt đến mức nào. Nghe có vẻ như ý chính của câu chuyện này là việc tôi đã bị đối xử tệ ra sao vì sắc tộc mình, cũng đúng, tôi nghĩ tôi sẽ không bị bắt nếu tôi là người da trắng. Nhưng thực ra, điều tôi muốn nói hôm nay là chuyện khác. Đó là, sự việc sẽ có thể tệ hơn đến mức nào nếu tôi không giàu có. Ý tôi là, họ nghĩ tôi có thể đang mưu tính đặt bom, và họ điều tra khả năng đó suốt một tiếng rưỡi đồng hồ, nhưng tôi không bao giờ bị còng tay, cũng không bao giờ bị tống giam. Tôi nghĩ nếu tôi sống ở mấy khu nghèo của người da màu ở Washington DC, và họ nghĩ tôi đang đe dọa mạng sống của cảnh sát, mọi chuyện chắc có kết cục khác. Đúng vậy, trong hệ thống này, tôi nghĩ thà chúng ta làm người giàu bị tình nghi có ý định nổ bom đồn cảnh sát còn hơn làm người nghèo bị tình nghi vì những chuyện nhỏ hơn thế này rất nhiều.
I want to give you an example from my current work. Right now, I'm working at a civil rights organization in DC, called Equal Justice Under Law. Let me start by asking you all a question. How many of you have ever gotten a parking ticket in your life? Raise your hand. Yeah. So have I. And when I had to pay it, it felt annoying and it felt bad, but I paid it and I moved on. I'm guessing most of you have paid your tickets as well. But what would happen if you couldn't afford the amount on the ticket and your family doesn't have the money either, what happens then?
Tôi muốn lấy một ví dụ từ công việc hiện tại của tôi. Hiện tôi đang làm việc cho một tổ chức nhân quyền ở DC, tên là Equal Justice Under Law. Để bắt đầu, tôi xin hỏi mọi người câu này. Bao nhiêu người ở đây đã từng bị dính vé phạt đỗ xe? Xin giơ tay. Tôi cũng bị rồi. Khi phải trả tiền phạt, tôi thấy bực bội và rất tồi tệ, nhưng rồi tôi cũng trả, rồi cho qua. Tôi đoán hầu hết mọi người cũng trả tiền phạt như tôi. Nhưng sẽ ra sao nếu bạn không có đủ tiền nộp phạt và gia đình bạn cũng không có tiền để nộp, vậy sẽ thế nào?
Well, one thing that's not supposed to happen under the law is, you're not supposed to be arrested and jailed simply because you can't afford to pay. That's illegal under federal law. But that's what local governments across the country are doing to people who are poor. And so many of our lawsuits at Equal Justice Under Law target these modern-day debtors' prisons.
Có một điều lẽ ra không nên xảy ra khi có luật pháp là, người ta lẽ ra không nên bị bắt và bỏ tù chỉ vì không có đủ tiền nộp phạt. Vậy là sai theo luật liên bang. Nhưng chính quyền địa phương trên cả nước đang làm như vậy với người nghèo. Rất nhiều vụ kiện tụng ở Equal Justice Under Law nhằm vào các nhà tù dành cho người thiếu nợ thời hiện đại.
One of our cases is against Ferguson, Missouri. And I know when I say Ferguson, many of you will think of police violence. But today I want to talk about a different aspect of the relationship between their police force and their citizens. Ferguson was issuing an average of over two arrest warrants, per person, per year, mostly for unpaid debt to the courts. When I imagine what that would feel like if, every time I left my house, there was a chance a police officer would run my license plate, see a warrant for unpaid debt, seize my body they way the did in DC and then take me to a jail cell, I feel a little sick.
Có một vụ kiện nhằm vào thành phố Ferguson, bang Missouri. Tôi biết khi nói đến Ferguson, nhiều người sẽ nghĩ đến nạn bạo lực cảnh sát. Nhưng hôm nay tôi muốn nói về một khía cạnh khác của mối quan hệ giữa lực lượng cảnh sát và người dân. Ferguson ban hành trung bình hơn hai lệnh bắt giữ trên một người, trên một năm, đa số là vì chưa trả nợ cho tòa án. Khi tưởng tượng tới cảnh mỗi khi ra khỏi nhà, tôi luôn có thể bị cảnh sát kiểm tra biển số xe, xem lệnh bắt vì chưa trả nợ, tóm người tôi như hồi ở DC rồi sau đó tống tôi vào xà lim, tôi thấy như muốn bệnh.
I've met many of the people in Ferguson who have experienced this, and I've heard some of their stories. In Ferguson's jail, in each small cell, there's a bunk bed and a toilet, but they'd pack four people into each cell. So there'd be two people on the bunks and two people on the floor, one with nowhere to go except right next to the filthy toilet, which was never cleaned. In fact, the whole cell was never cleaned, so the floor and the walls were lined with blood and mucus. No water to drink, except coming out of a spigot connected to the toilet. The water looked and tasted dirty, there was never enough food, never any showers, women menstruating without any hygiene products, no medical attention whatsoever. When I asked a woman about medical attention, she laughed, and she said, "Oh, no, no. The only attention you get from the guards in there is sexual."
Tôi đã gặp rất nhiều người ở Ferguson từng trải qua chuyện này, và tôi đã nghe một vài người tâm sự. Ở nhà tù Ferguson, trong mỗi phòng giam nhỏ chỉ có 1 giường tầng và 1 nhà vệ sinh, nhưng họ lại nhét tận bốn người một phòng. Nên sẽ có hai người ngủ trên giường và hai người ngủ dưới sàn, họ chẳng có nơi nào để đi ngoài nhà vệ sinh bẩn thỉu cạnh đó, không bao giờ chùi dọn. Thực ra không bao giờ họ vệ sinh phòng giam, nên sàn nhà và tường dính đầy máu và dịch nhầy. Không có nước uống, ngoài nước chảy từ vòi nối với nhà vệ sinh. Nước có màu và vị rất kinh, không bao giờ có đủ thức ăn, không được tắm, phụ nữ đến kì kinh nguyệt cũng không có đồ vệ sinh, không có bất kì chăm sóc y tế nào. Khi tôi hỏi một phụ nữ về chăm sóc y tế, cô ấy cười và nói: "Ôi làm gì có. Quan tâm duy nhất anh có được từ cai ngục ở đó là tình dục."
So, they'd take the debtors to this place and they'd say, "We're not letting you leave until you make a payment on your debt." And if you could -- if you could call a family member who could somehow come up with some money, then maybe you were out. If it was enough money, you were out. But if it wasn't, you'd stay there for days or weeks, and every day the guards would come down to the cells and haggle with the debtors about the price of release that day. You'd stay until, at some point, the jail would be booked to capacity, and they'd want to book someone new in. And at that point, they'd think, "OK, it's unlikely this person can come up with the money, it's more likely this new person will." You're out, they're in, and the machine kept moving like that.
Họ tống những người mắc nợ vào nơi như vậy và bảo: ''Chúng tôi sẽ không thả các người ra cho đến khi các người trả hết nợ." Nếu bạn có thể liên lạc với một người trong gia đình có thể xoay sở thế nào đó được một số tiền, may ra bạn mới được tự do. Nếu có đủ tiền thì bạn được thả. Còn nếu không thì bạn cứ ở đó vài ngày hoặc vài tuần, và mỗi ngày, cai tù sẽ đến tận phòng giam và mặc cả giá của tự do cho hôm ấy với những người thiếu nợ. Bạn sẽ ở đó cho đến một lúc nhà giam hết chỗ chứa, và họ muốn đưa người mới vào. Lúc đó họ sẽ nghĩ rằng, "Thôi được, người này coi bộ khó xoay ra tiền, còn người mới chắc là có tiền đây." Bạn ra, họ vào, và cỗ máy cứ thế mà hoạt động.
I met a man who, nine years ago, was arrested for panhandling in a Walgreens. He couldn't afford his fines and his court fees from that case. When he was young he survived a house fire, only because he jumped out of the third-story window to escape. But that fall left him with damage to his brain and several parts of this body, including his leg. So he can't work, and he relies on social security payments to survive. When I met him in his apartment, he had nothing of value there -- not even food in his fridge. He's chronically hungry. He had nothing of value in his apartment except a small piece of cardboard on which he'd written the names of his children. He cherished this a lot. He was happy to show it to me. But he can't pay his fines and fees because he has nothing to give. In the last nine years, he's been arrested 13 times, and jailed for a total of 130 days on that panhandling case. One of those stretches lasted 45 days. Just imagine spending from right now until sometime in June in the place that I described to you a few moments ago.
Cách đây 9 năm, tôi có gặp một người đàn ông bị bắt vì ăn xin ở hiệu thuốc Walgreens. Ông ta không thể trả tiền phạt cũng như án phí cho vụ đó. Khi còn nhỏ, nhà bị cháy nhưng ông sống sót, nhờ ông đã nhảy ra khỏi cửa số tầng ba để thoát nạn. Nhưng cú nhảy đó đã làm ông bị chấn thương não và nhiều bộ phận khác trên cơ thể, trong đó có chân. Mất khả năng lao động, ông dựa vào tiền trợ cấp an sinh xã hội để tồn tại. Lúc tôi đến gặp ông tại căn hộ, chẳng có đồ gì giá trị, thức ăn trong tủ lạnh cũng không. Ông đói quanh năm. Ông không có đồ gì đáng giá trong nhà ngoại trừ một tấm bìa các tông nhỏ có tên của những đứa con do tự tay ông viết. Ông rất quý nó. Ông hớn hở khoe nó với tôi. Nhưng ông không trả nổi tiền phạt và án phí vì chẳng có gì để trả. Trong 9 năm qua, ông đã bị bắt 13 lần, và ngồi tù tổng cộng 130 ngày vì vụ ăn xin đó. Có lần ông bị giam suốt 45 ngày. Thử tưởng tượng cảnh bị nhốt từ giờ cho đến tháng 6 trong cái nơi mà tôi vừa tả cho bạn vài phút trước mà xem.
He told me about all the suicide attempts he's seen in Ferguson's jail; about the time a man found a way to hang himself out of reach of the other inmates, so all they could do was yell and yell and yell, trying to get the guards' attention so they could come down and cut him down. And he told me that it took the guards over five minutes to respond, and when they came, the man was unconscious. So they called the paramedics and the paramedics went to the cell. They said, "He'll be OK," so they just left him there on the floor. I heard many stories like this and they shouldn't have surprised me, because suicide is the single leading cause of death in our local jails. This is related to the lack of mental health care in our jails.
Ông kể tôi nghe về những vụ cố gắng tự tử ông chứng kiến trong nhà giam Ferguson; về cái lần có người tìm cách tự treo cổ mình ngoài tầm với của những bạn tù, thế nên tất cả những gì họ có thể làm là hét, hét và hét, để cố gắng làm cai ngục chú ý để họ xuống cắt dây cho người này. Và ông kể rằng mãi hơn năm phút đám cai tù mới phản ứng, và khi họ đến thì người đàn ông đã bất tỉnh. Thế là họ gọi nhân viên y tế và nhân viên y tế đến phòng giam. Họ nói: "Ông ấy sẽ ổn", rồi họ cứ thế để ông ta nằm trên sàn. Tôi đã nghe nhiều chuyện như vậy, nên không lấy làm ngạc nhiên gì, vì tự tử là nguyên nhân tử vong hàng đầu trong các nhà tù địa phương. Nó có liên quan đến việc thiếu chăm sóc y tế tâm thần trong tù.
I met a woman, single mother of three, making seven dollars an hour. She relies on food stamps to feed herself and her children. About a decade ago, she got a couple of traffic tickets and a minor theft charge, and she can't afford her fines and fees on those cases. Since then, she's been jailed about 10 times on those cases, but she has schizophrenia and bipolar disorder, and she needs medication every day. She doesn't have access to those medications in Ferguson's jail, because no one has access to their medications. She told me about what it was like to spend two weeks in a cage, hallucinating people and shadows and hearing voices, begging for the medication that would make it all stop, only to be ignored. And this isn't anomalous, either: thirty percent of women in our local jails have serious mental health needs just like hers, but only one in six receives any mental health care while in jail.
Tôi gặp một người, là mẹ đơn thân có 3 con, kiếm được 7 đô la 1 giờ. Cô sống nhờ phiếu thực phẩm để nuôi mình và các con. Chừng 10 năm trước, cô lĩnh vài vé phạt giao thông và một án tội ăn trộm vặt, mà lại không thể trả tiền phạt và án phí cho những vụ đó. Kể từ đó, cô bị tống giam khoảng 10 lần vì những vụ đó; vì bị tâm thần phân liệt và rối loạn lưỡng cực nên cô cần phải uống thuốc mỗi ngày. Ở nhà tù Ferguson, cô ta không được uống thuốc, vì chẳng ai được uống thuốc cả. Cô ta kể với tôi rằng lúc đó giống như sống trong chuồng suốt hai tuần liền, gặp ảo giác về người và bóng, nghe thấy những giọng nói, cầu xin được uống thuốc để chấm dứt những ảo giác đó nhưng chẳng ai ngó tới. Có điều này cũng không bất thường: 30% số phụ nữ trong các nhà tù địa phương gặp vấn đề tâm thần nghiêm trọng giống như cô ta, nhưng chỉ có một trong sáu người nhận sự chăm sóc tâm thần khi ở tù.
And so, I heard all these stories about this grotesque dungeon that Ferguson was operating for its debtors, and when it came time for me to actually see it and to go visit Ferguson's jail, I'm not sure what I was expecting to see, but I wasn't expecting this. It's an ordinary government building. It could be a post office or a school. It reminded me that these illegal extortion schemes aren't being run somewhere in the shadows, they're being run out in the open by our public officials. They're a matter of public policy. And this reminded me that poverty jailing in general, even outside the debtors' prison context, plays a very visible and central role in our justice system.
Vậy đấy, tôi đã nghe bao câu chuyện về sự giam cầm đáng kinh tởm mà Ferguson đang làm với các tù nhân, và cho đến khi tôi tận mắt chứng kiến điều đó lúc đến thăm nhà tù Ferguson, tôi không biết mình sẽ thấy gì, nhưng tôi cũng không nghĩ mình sẽ thấy cảnh này. Chỉ là một khu cơ quan bình thường, có thể là bưu điện hoặc trường học. Nó làm tôi nghiệm ra rằng những hình thức làm tiền phi pháp này không phải được thực hiện một cách lén lút, mà được tiến hành công khai bởi những viên chức. Họ ảnh hưởng đến chính sách công. Điều này làm tôi nhớ rằng giam giữ người nghèo nói chung, ngay cả bên ngoài bối cảnh nhà tù giam con nợ, vẫn đóng vai trò chủ đạo rõ rệt trong hệ thống tư pháp của chúng ta.
What I have in mind is our policy of bail. In our system, whether you're detained or free, pending trial is not a matter of how dangerous you are or how much of a flight risk you pose. It's a matter of whether you can afford to post your bail amount. So Bill Cosby, whose bail was set at a million dollars, immediately writes the check, and doesn't spend a second in a jail cell. But Sandra Bland, who died in jail, was only there because her family was unable to come up with 500 dollars. In fact, there are half a million Sandra Blands across the country -- 500,000 people who are in jail right now, only because they can't afford their bail amount.
Tôi muốn nói về chính sách bảo lãnh ở Hoa Kì. Đối với thể chế này, dù bạn bị bắt hay bạn tự do, quá trình chờ xét xử không phản ánh bạn nguy hiểm đến mức nào hay khả năng bạn bỏ trốn, mà là vấn đề liệu bạn có thể trả tiền bảo lãnh hay không. Bill Cosby buộc phải trả một triệu đôla tiền bảo lãnh, ông ta lập tức kí séc và chẳng hề ở tù đến một giây; còn Sandra Bland thì chết trong tù và cô ta ở tù vì gia đình cô không kiếm nổi 500 đôla để bảo lãnh cô. Thực tế là có đến nửa triệu Sandra Blands trên khắp đất nước này -- nửa triệu người lúc này đang ngồi tù chỉ vì họ không lo nổi khoản tiền bảo lãnh.
We're told that our jails are places for criminals, but statistically that's not the case: three out of every five people in jail right now are there pretrial. They haven't been convicted of any crime; they haven't pled guilty to any offense. Right here in San Francisco, 85 percent of the inmates in our jail in San Francisco are pretrial detainees. This means San Francisco is spending something like 80 million dollars every year to fund pretrial detention.
Chúng ta đều biết nhà tù là nơi giam giữ tội phạm, nhưng về mặt thống kê thì không phải vậy: 3/5 số người ngồi tù là những người đang trong quá trình chờ xét xử. Những người này chưa bị kết tội, và họ cũng không nhận tội. Ngay tại San Francisco, 85% số tù nhân ngồi sau song sắt ở San Francisco là những người bị giam chờ xét xử. Điều này có nghĩa là San Francisco đang dành khoảng 80 triệu đôla mỗi năm cho việc giam giữ chờ xét xử.
Many of these people who are in jail only because they can't post bail are facing allegations so minor that the amount of time it would take for them to sit waiting for trial is longer than the sentence they would receive if convicted, which means they're guaranteed to get out faster if they just plead guilty. So now the choice is: Should I stay here in this horrible place, away from my family and my dependents, almost guaranteed to lose my job, and then fight the charges? Or should I just plead guilty to whatever the prosecutor wants and get out? And at this point, they're pretrial detainees, not criminals. But once they take that plea deal, we'll call them criminals, even though an affluent person would never have been in this situation, because an affluent person would have simply been bailed out.
Nhiều người trong số những người ở tù chỉ vì không thể trả tiền bảo lãnh chỉ đối mặt với những cáo buộc nhẹ đến mức thời gian chờ xét xử của họ còn dài hơn mức án họ phải nhận nếu bị kết tội; điều đó có nghĩa là họ chắc chắn sẽ sớm ra tù nếu họ chỉ việc nhận tội. Vậy lựa chọn sẽ là: "Liệu tôi nên bị giam tại nơi kinh khủng này, xa gia đình và những người nhờ cậy vào tôi, gần như chắc chắn sẽ mất việc, và sau đó kháng án?", hay là "Tôi cứ nhận tội theo ý muốn của bên công tố, rồi sau đó ra tù?" Vào lúc đó, họ là người bị giam chờ xử, không phải tội phạm; nhưng một khi họ nhận tội, chúng ta sẽ gọi họ là tội phạm, dù những người có tiền sẽ chẳng bao giờ lâm vào tình cảnh đó, vì những người có tiền đơn giản sẽ được tại ngoại.
At this point you might be wondering, "This guy's in the inspiration section, what is he doing --
Đến lúc này, các bạn có thể đang băn khoăn, "Gã này đang làm gì trong một chương trình tạo cảm hứng vậy --
(Laughter)
(Tiếng cười)
"This is extremely depressing. I want my money back."
"Thật đáng thất vọng. Tôi muốn hoàn lại tiền."
(Laughter)
(Tiếng cười)
But in actuality, I find talking about jailing much less depressing than the alternative, because I think if we don't talk about these issues and collectively change how we think about jailing, at the end of all of our lives, we'll still have jails full of poor people who don't belong there. That really is depressing to me. But what's exciting to me is the thought that these stories can move us to think about jailing in different terms. Not in sterile policy terms like "mass incarceration," or "sentencing of nonviolent offenders," but in human terms.
Nhưng thực tế thì... ... tôi thấy rằng nói về việc giam giữ đỡ chán hơn nhiều so với chuyện khác, bởi tôi nghĩ nếu ta không nói về những vấn đề này và cùng nhau thay đổi cách nghĩ về việc giam giữ, thì đến cuối cuộc đời, ta vẫn có nhiều nhà tù đầy người nghèo vốn không đáng phải ở tù. Điều đó thực làm tôi phiền lòng. Dù vậy, tôi hào hứng với ý nghĩ rằng những chuyện này có thể khiến ta nghĩ việc giam giữ dưới các khía cạnh khác. Không phải khía cạnh khô khan quan liêu như "cách li tập thể" hay "giam giữ tội phạm phi bạo lực", mà là ở tính nhân văn.
When we put a human being in a cage for days or weeks or months or even years, what are we doing to that person's mind and body? Under what conditions are we really willing to do that? And so if starting with a few hundred of us in this room, we can commit to thinking about jailing in this different light, then we can undo that normalization I was referring to earlier.
Khi ta nhốt một người vào rọ trong nhiều ngày, nhiều tuần, nhiều tháng hay thậm chí nhiều năm, ta đang làm gì với tinh thần và thể xác người ấy? Với điều kiện kiện nào thì chúng ta mới sẵn sàng làm vậy? Và nếu bắt đầu với cỡ 100 người trong phòng này, chúng ta có thể nghĩ về việc giam giữ dưới góc độ khác này, sau đó ta sẽ thay đổi cái điều bình thường tôi đề cập lúc đầu.
If I leave you with anything today, I hope it's with the thought that if we want anything to fundamentally change -- not just to reform our policies on bail and fines and fees -- but also to make sure that whatever new policies replace those don't punish the poor and the marginalized in their own new way. If we want that kind of change, then this shift in thinking is required of each of us.
Tôi hi vọng giúp các bạn có suy nghĩ rằng nếu ta muốn bất kì thứ gì thay đổi triệt để -- không đơn thuần chỉ là cải cách chính sách bảo lãnh, phạt và phí -- mà còn phải đảm bảo mọi chính sách thay thế đều không làm khó tầng lớp nghèo và ngoài lề theo một kiểu mới. Nếu chúng ta muốn sự thay đổi này, thì suy nghĩ của từng người cũng phải đổi thay.
Thank you.
Cảm ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)