I was about 10 years old on a camping trip with my dad in the Adirondack Mountains, a wilderness area in the northern part of New York State. It was a beautiful day. The forest was sparkling. The sun made the leaves glow like stained glass, and if it weren't for the path we were following, we could almost pretend we were the first human beings to ever walk that land.
Khi tôi khoảng 10 tuổi tôi và bố đi cắm trại cùng nhau ở dãy núi Adirondack, nó là một vùng đất hoang dã ở phía bắc New York Đó là một ngày thật đẹp. Cánh rừng sáng lấp lánh. Mặt trời chiếu vào làm cho những chiếc lá trông như kính màu, và nếu chúng tôi không đi trên con đường ấy, chúng tôi gần như sẽ nghĩ rằng mình là những người đầu tiên đi trên mảnh đất đó.
We got to our campsite. It was a lean-to on a bluff looking over a crystal, beautiful lake, when I discovered a horror. Behind the lean-to was a dump, maybe 40 feet square with rotting apple cores and balled-up aluminum foil, and a dead sneaker. And I was astonished, I was very angry, and I was deeply confused. The campers who were too lazy to take out what they had brought in, who did they think would clean up after them?
Chúng tôi đi đến khu vực cắm trại. Có một cái nhà chòi ở trên sườn dốc nhìn ra một hồ nước óng ánh tuyệt đẹp, lúc đó, tôi đã khám phá ra một điều khủng khiếp. Đằng sau cái nhà chòi đó là một đống rác có lẽ là 40 bộ vuông (khoảng 12 mét vuông) với những hạch trái táo bị hư và lá nhôm (dùng để gói thức ăn) được cuộn tròn, và một chiếc giày sneaker bị hư Tôi đã ngạc nhiên, vô cùng tức giận, và cực kỳ bối rối. Những người cắm trại đã rất lười biếng để đem đi những thứ mà họ mang đến, Họ cho rằng ai sẽ dọn dẹp cho họ chứ?
That question stayed with me, and it simplified a little. Who cleans up after us? However you configure or wherever you place the us, who cleans up after us in Istanbul? Who cleans up after us in Rio or in Paris or in London? Here in New York, the Department of Sanitation cleans up after us, to the tune of 11,000 tons of garbage and 2,000 tons of recyclables every day. I wanted to get to know them as individuals. I wanted to understand who takes the job. What's it like to wear the uniform and bear that burden?
Tôi luôn băn khoăn về câu hỏi đó, và nó đã đơn giản hoá đi chút ít Ai dọn những rác thải đó sau khi chúng ta sử dụng chúng? Bạn định hình lại hoặc bất cứ nơi đâu bạn nói đến "chúng ta" Ai dọn dẹp rác thải cho cho chúng ta ở Istanbul? Ai dọn dẹp rác thải cho chúng ta ở Rio hay ở Paris, ở London? Ở New York, Phòng Vệ Sinh Môi Trường dọn dẹp rác thải do chúng ta thải ra, một con số lên đến 11.000 tấn rác thải và 2.000 tấn rác tái chế mỗi ngày. Tôi đã muốn tìm hiểu rõ hơn. Tôi muốn biết ai là người làm công việc này, những người mặc đồng phục và chịu đựng gánh nặng rác thải này sẽ trông như thế nào?
So I started a research project with them. I rode in the trucks and walked the routes and interviewed people in offices and facilities all over the city, and I learned a lot, but I was still an outsider. I needed to go deeper.
Tôi đã bắt đầu một dự án nghiên cứu về họ. Tôi ngồi trong những chiếc xe tải, đi bộ trên các con đường nhỏ và phỏng vấn những người làm tại các cơ quan đó trên khắp cả nước, tôi đã học được rất nhiều điều, nhưng tôi vẫn chỉ là 1 người ngoài cuộc. Tôi cần phải đi sâu vào công việc ấy.
So I took the job as a sanitation worker. I didn't just ride in the trucks now. I drove the trucks. And I operated the mechanical brooms and I plowed the snow. It was a remarkable privilege and an amazing education.
Vì thế tôi nhận công việc lao công. Và thế là giờ đây, tôi không chỉ ngồi trong các chiếc xe tải. Tôi đã lái những chiếc xe tải đó. Tôi đã sử dụng những chiếc chổi cơ học và cũng đã cào tuyết. Đó là một đặc ân đáng ghi nhận và là một bài học tuyệt vời.
Everyone asks about the smell. It's there, but it's not as prevalent as you think, and on days when it is really bad, you get used to it rather quickly. The weight takes a long time to get used to. I knew people who were several years on the job whose bodies were still adjusting to the burden of bearing on your body tons of trash every week.
Mọi người hỏi về mùi của rác thải. Tất nhiên là có mùi, nhưng mùi đó không đến nỗi như bạn nghĩ, vào những ngày khi mà mùi đó thực sự hôi, bạn sẽ làm quen với nó rất nhanh. Nhưng bạn phải mất một thời gian dài để làm quen với việc mang vác Tôi biết những người đã làm công việc này trong nhiều năm cơ thể của họ điều chỉnh để chịu được sức nặng trên cơ thể mình hàng tấn rác thải mỗi tuần.
Then there's the danger. According to the Bureau of Labor Statistics, sanitation work is one of the 10 most dangerous occupations in the country, and I learned why. You're in and out of traffic all day, and it's zooming around you. It just wants to get past you, so it's often the motorist is not paying attention. That's really bad for the worker. And then the garbage itself is full of hazards that often fly back out of the truck and do terrible harm.
Có những nguy hiểm luôn rình rập. Theo Cục Thống kê Lao động, lao công là một trong mười công việc nguy hiểm nhất ở nước Mỹ, và tôi hiểu được lý do tại sao. Bạn di chuyển trên đường hàng ngày, và xe cộ chạy rất nhanh xung quanh bạn. Chỉ muốn vượt qua bạn, vì thế thường thì người lái xe ô tô không tập trung. Điều này thực sự rất tệ cho những người lao công. Lúc đó chính rác thải mang đầy những mối nguy hiểm rác thải thường bay ra khỏi xe tải và gây ra những mối nguy hiểm khủng khiếp
I also learned about the relentlessness of trash. When you step off the curb and you see a city from behind a truck, you come to understand that trash is like a force of nature unto itself. It never stops coming. It's also like a form of respiration or circulation. It must always be in motion.
Tôi cũng đã hiểu được sự tàn nhẫn của rác thải. Khi bạn bước xuống đường và nhìn thành phố từ đằng sau xe tải, bạn bắt đầu hiểu rác thải là điều tồn tại tự nhiên. Nó không ngừng được tạo ra. Cũng giống như một hình thức của sự hô hấp hay tuần hoàn. Rác thải luôn luôn trong quá trình vận động.
And then there's the stigma. You put on the uniform, and you become invisible until someone is upset with you for whatever reason like you've blocked traffic with your truck, or you're taking a break too close to their home, or you're drinking coffee in their diner, and they will come and scorn you, and tell you that they don't want you anywhere near them. I find the stigma especially ironic, because I strongly believe that sanitation workers are the most important labor force on the streets of the city, for three reasons. They are the first guardians of public health. If they're not taking away trash efficiently and effectively every day, it starts to spill out of its containments, and the dangers inherent to it threaten us in very real ways. Diseases we've had in check for decades and centuries burst forth again and start to harm us. The economy needs them. If we can't throw out the old stuff, we have no room for the new stuff, so then the engines of the economy start to sputter when consumption is compromised. I'm not advocating capitalism, I'm just pointing out their relationship. And then there's what I call our average, necessary quotidian velocity. By that I simply mean how fast we're used to moving in the contemporary day and age. We usually don't care for, repair, clean, carry around our coffee cup, our shopping bag, our bottle of water. We use them, we throw them out, we forget about them, because we know there's a workforce on the other side that's going to take it all away.
Có những sự kỳ thị tồn tại. Bạn mặc bộ đồng phục lao công, và bạn trở thành người vô hình cho đến khi một ai đó cảm thấy khó chịu với bạn vì bất cứ lý do gì ví dụ như chiếc xe tải của bạn làm cản trở giao thông, hay bạn nghỉ giải lao quá gần nhà của họ, hay việc bạn uống cà phê ở nơi mà họ dùng bữa, bọn họ sẽ đến và chỉ trích bạn, và nói với bạn rằng họ không muốn bạn ở gần họ. Tôi thấy sự kỳ thị này thật phi lý, bởi vì tôi hoàn toàn tin rằng những người lao công là lực lượng lao động quan trọng nhất trên các con đường của thành phố, với 3 lý do. Họ là những người đầu tiên bảo vệ sức khoẻ của cộng đồng. Nếu họ không đem những rác thải này đi một cách hiệu quả và nhanh chóng mỗi ngày, rác thải sẽ bắt đầu rơi vãi mà không có gì bất cứ sự ngăn chặn nào, và những mối nguy hiểm đi kèm theo nó đe doạ đến chúng ta theo nhiều cách. Những căn bệnh mà chúng ta đã kiếm soát được ở một giới hạn nào đó trong nhiều thập kỷ, thế ký sẽ bùng phát trở lại và bắt đầu làm hại chúng ta. Nền kinh tế cần những người lao công. Nếu chúng ta không vứt đi những thứ cũ kỹ thì sẽ không có chỗ cho những thứ mới, và rồi cỗ máy nền kinh tế sẽ bắt đầu có những dấu hiệu hoạt động không tốt khi mà sự tiêu dùng vẫn được diễn ra không ngừng. Tôi không bào chữa cho chủ nghĩa tư bản, tôi chỉ đang chỉ ra mối quan hệ giữa chúng. Và đó là cái mà tôi gọi tốc độ trung bình cần thiết hằng năm Ý tôi là chúng ta đã thích nghi nhanh chóng với việc vận động trong thời hiện đại này. Chúng ta thường không quan tâm, sửa chữa, dọn dẹp, thu gom ly cà phê mà chúng ta uống, chiếc túi đựng đồ, chai nước. Chúng ta sử dụng chúng, vứt chúng đi, chúng ta chẳng nhớ gì về chúng, bởi vì chúng ta biết rằng sẽ có những người dọn dẹp chúng.
So I want to suggest today a couple of ways to think about sanitation that will perhaps help ameliorate the stigma and bring them into this conversation of how to craft a city that is sustainable and humane. Their work, I think, is kind of liturgical. They're on the streets every day, rhythmically. They wear a uniform in many cities. You know when to expect them. And their work lets us do our work. They are almost a form of reassurance. The flow that they maintain keeps us safe from ourselves, from our own dross, our cast-offs, and that flow must be maintained always no matter what.
Vì thế hôm nay tôi muốn đề nghị một vài cách suy nghĩ về việc dọn dẹp vệ sinh để cải thiện sự kỳ thị này và đưa họ vào cuộc trò chuyện này về cách để làm cho một thành phố trở nên bền vững và nhân văn Công việc của họ, theo tôi, là một nghi thức Họ ở trên đường tất cả các ngày, đều đặn. Ở nhiều thành phố, họ mặc đồng phục. Bạn biết rằng khi nào bạn cần đến họ. Và công việc của họ giúp chúng ta làm công việc của mình. Họ gần như là một hình thức của sự bảo đảm. Công việc hằng ngày mà họ vẫn duy trì giữ cho chúng ta an toàn khỏi chính chúng ta, khỏi những thứ rác rưởi, những bộ đồ cũ nát vứt đi, và công việc hằng ngày của họ sẽ luôn được diễn ra dù cho có bất cứ chuyện gì.
On the day after September 11 in 2001, I heard the growl of a sanitation truck on the street, and I grabbed my infant son and I ran downstairs and there was a man doing his paper recycling route like he did every Wednesday. And I tried to thank him for doing his work on that day of all days, but I started to cry. And he looked at me, and he just nodded, and he said, "We're going to be okay. We're going to be okay." It was a little while later that I started my research with sanitation, and I met that man again. His name is Paulie, and we worked together many times, and we became good friends.
Vào một ngày sau ngày 11 tháng 09 năm 2001, tôi nghe thấy tiếng gầm của chiếc xe tải chở rác trên đường, tôi đã ôm đứa con trai nuôi của mình chạy xuống cầu thang và ở đó có một người đàn ông đang tái chế lại giấy như công việc anh ta vẫn làm vào mỗi ngày thứ 4. Tôi đã cảm ơn anh ta vì vẫn tiếp tục công việc của mình vào ngày hôm đó và những ngày khác, rồi tôi bắt đầu khóc. Anh ta nhìn tôi, và ông chỉ gật đầu rồi nói, "Chúng ta sẽ ổn Chúng ta sẽ ổn cả thôi." Một thời gian ngắn sau đó, tôi bắt đầu nghiên cứu của mình về việc dọn dẹp vệ sinh, và tôi đã gặp lại người đàn ông ấy. Anh ta lên là Paulie, và chúng tôi đã làm việc cùng nhau nhiều lần, chúng tôi đã trở thành những người bạn tốt.
I want to believe that Paulie was right. We are going to be okay. But in our effort to reconfigure how we as a species exist on this planet, we must include and take account of all the costs, including the very real human cost of the labor. And we also would be well informed to reach out to the people who do that work and get their expertise on how do we think about, how do we create systems around sustainability that perhaps take us from curbside recycling, which is a remarkable success across 40 years, across the United States and countries around the world, and lift us up to a broader horizon where we're looking at other forms of waste that could be lessened from manufacturing and industrial sources. Municipal waste, what we think of when we talk about garbage, accounts for three percent of the nation's waste stream. It's a remarkable statistic.
Tôi muốn tin rằng Paulie đã nói đúng. Chúng ta rồi sẽ ổn thôi. Nhưng trong việc nỗ lực để định hình lại cách mà chúng ta tồn tại trên hành tinh này Chúng ta phải tính đến tất cả những chi phí, gồm có chi phí nhân lực lao động thực tế Và chúng ta cũng được thông tin đầy đủ để tiếp cận với những người làm công việc đó và nắm bắt công việc của họ theo cách mà chúng ta suy nghĩ cách chúng ta tạo nên các hệ thống bền vững những hệ thống có thể giải thoát chúng ta khỏi việc tái chế rác thải đó là một thành công đáng kể trong 40 năm qua, ở nước Mỹ và các nước trên khắp thế giới, và nâng chúng ta lên một chân trời rộng lớn hơn nơi mà chúng ta nhìn vào các hình thức khác của sự lãng phí có thể được giảm bớt đi từ hoạt động sản xuất và các nguồn lực công nghiệp. Rác thải của thành phố, cái mà chúng ta nghĩ tới khi chúng ta nói về rác chiếm 3% lượng rác của cả nước. Đó là một thống kê đáng chú ý.
So in the flow of your days, in the flow of your lives, next time you see someone whose job is to clean up after you, take a moment to acknowledge them. Take a moment to say thank you.
Mỗi ngày bạn trải qua theo dòng đời của mình, lần tới, khi bạn nhìn thấy một người đang dọn dẹp vệ sinh, hãy dành ra một khoảnh khắc để công nhận họ. Dành ra một khoảnh khắc để nói cảm ơn.
(Applause)
(tiếng vỗ tay)