I was listed on the online biography that said I was a design missionary. That's a bit lofty; I'm really more of something like a street walker. I spend a lot of time in urban areas looking for design, and studying design in the public sector. I take about 5,000 photographs a year, and I thought that I would edit from these, and try to come up with some images that might be appropriate and interesting to you. And I used three criteria: the first was, I thought I'd talk about real design within reach, design that's free, not design not quite within reach, as we're fondly known by our competition and competitors, but stuff that you can find on the streets, stuff that was free, stuff that was available to all people, and stuff that probably contains some other important messages.
Tôi được liệt vào danh sách trên một trang tiểu sử trực tuyến nói rằng tôi là một nhà truyền bá về thiết kế. Nói vậy hơi quá, tôi thực sự thiên về dạng như là "kẻ đi đường". Tôi dành nhiều thời gian ở nội thành tìm kiếm các thiết kế, và nghiên cứu thiết kế trong khu vực công cộng. Tôi chụp khoảng 5.000 tấm ảnh mỗi năm, và tôi nghĩ là tôi sẽ chỉnh sửa những tấm ảnh đó, và cố gắng đưa ra một vài hình ảnh mà có thể phù hợp và thú vị với các bạn. Tôi sử dụng 3 tiêu chí sau: đầu tiên , tôi nghĩ mình sẽ nói về thiết kế thực trong tầm tay, thiết kế tự nguyện, không phải kiểu nằm ngoài khả năng, như ta thường lầm tưởng về cuộc thi và đối thủ, những thứ mà bạn có thể thấy trên đường phố, những thứ miễn phí, những thứ luôn dành cho tất cả mọi người, và những thứ ẩn chứa vài thông điệp quan trọng khác.
I'll use these sidewalks in Rio as an example. A very common public design done in the '50s. It's got a nice kind of flowing, organic form, very consistent with the Brazilian culture -- I think good design adds to culture. Wholly inconsistent with San Francisco or New York. But I think these are my sort of information highways: I live in much more of an analog world, where pedestrian traffic and interaction and diversity exchange, and where I think the simple things under our feet have a great amount of meaning to us.
Tôi sẽ dùng những vỉa hè ở Rio làm ví dụ. Một thiết kế công cộng rất phổ biến được làm vào những năm 50. Nó mang hình dáng dòng chảy, bộ khung hữu cơ, rất phù hợp với văn hóa Brazil -- Tôi nghĩ thiết kế tốt đã nâng tầm văn hóa. Hoàn toàn không giống với San Francisco hay New York. Nhưng tôi nghĩ đây là luồng thông tin của tôi: Tôi sống trong một thế giới kĩ thuật số, nơi lưu thông đường bộ và sự tương tác và đa dạng giao thoa, nơi mà tôi nghĩ những điều đơn giản dưới chân ta có ý nghĩa rất lớn với chúng ta.
How did I get started in this business? I was a ceramic designer for about 10 years, and just loved utilitarian form -- simple things that we use every day, little compositions of color and surface on form. This led me to starting a company called Design Within Reach, a company dealing with simple forms, making good designers available to us, and also selling the personalities and character of the designers as well, and it seems to have worked. A couple of years into the process, I spent a lot of time in Europe traveling around, looking for design.
Tôi tham gia vào lĩnh vực này như thế nào? Tôi từng thiết kế gốm trong khoảng 10 năm, và chỉ yêu những định khuôn vị lợi -- những thứ đơn giản mà ta dùng hàng ngày, ít pha trộn màu sắc và kiểu dáng bề mặt. Điều này khiến tôi mở một công ty có tên "Thiết kế trong tầm tay", một công ty xử lý các khuôn đơn giản, tạo ra những thiết kế tốt và sẵn có cho ta, và cũng mang đến nhân cách và đặc trưng của nhà thiết kế và có vẻ như điều có hiệu quả. Trong vài năm đầu theo nghề, tôi dành nhiều thời gian ở Châu Âu, đi thăm thú để săn thiết kế.
And I had a bit of a wake-up call in Amsterdam: I was there going into the design stores, and mixing with our crowd of designers, and I recognized that a whole lot of stuff pretty much looked the same, and the effect of globalization has had that in our community also. We know a lot about what's going on with design around the world, and it's getting increasingly more difficult to find design that reflects a unique culture. I was walking around on the streets of Amsterdam and I recognized, you know, the big story from Amsterdam isn't what's in the design stores, it's what's out on the streets, and maybe it's self-explanatory, but a city that hasn't been taken over by modernism, that's preserved its kind of architecture and character, and where the bicycle plays an important part of the way in which people get around and where pedestrian rights are protected. And I write a newsletter that goes out every week, and I wrote an article about this, and it got such enormous response that I realized that design, that common design, that's in the public area means a lot to people, and establishes kind of a groundwork and a dialog.
Và tôi có chút bừng tỉnh ở Amsterdam: Lúc đi vào các cửa hàng thiết kế, và hòa mình vào đám đông các nhà thiết kế, tôi nhận ra có rất nhiều thứ tổng thể gần như nhau, và tác động từ toàn cầu hóa cũng có điều đó cho cộng đồng của chúng ta. Ta biết nhiều về việc đang xảy ra với thiết kế trên thế giới, và nó càng lúc càng làm tăng sự khó khăn để tìm ra thiết kế phản ánh được một nền văn hóa độc nhất. Tôi đang đi dạo trên phố ở Amsterdam và nhận ra, bạn biết đấy, câu chuyện lớn từ Amsterdam không giống trong xưởng thiết kế, mà nó nằm ngoài các con phố, và có lẽ nó tự giải thích, nhưng một thành phố không bị thống trị bởi sự hiện đại hóa, vẫn bảo tồn các kiến trúc và nét tính cách của nó, nơi mà xe đạp là một phần quan trọng trên đường phố trong cách họ đi lại và nơi mà quyền của người đi bộ được bảo vệ. Và tôi viết một tờ tuần báo, tôi viết một bài về điều này, và nhận được phản hồi lớn đến nỗi tôi nhận ra rằng chính thiết kế chung ấy, ở khu vực công cộng, có ý nghĩa rất lớn với mọi người, và nó thiết lập một nền tảng và đối thoại.
I then kind of thought about the other cities in Europe where I spend a lot of time looking for design, like Basel, where Vitra is located, or in northern Italy -- all cities where there are a whole lot of bicycles, and where pedestrian areas -- and I came to the conclusion that perhaps there was something about these important design centers that dealt with bicycles and foot traffic, and I'm sure the skeptic eye would say, no, the correlation there is that there are universities and schools where people can't afford cars, but it did seem that in many of these areas pedestrian traffic was protected. You wouldn't look at this and call this a designer bike: a designer bike is made of titanium or molybdenum. But I began looking at design in a place like Amsterdam and recognized, you know, the first job of design is to serve a social purpose. And so I look at this bike as not being a designer bike, but being a very good example of design.
Sau đó, tôi nghĩ về những thành phố khác ở Châu Âu, nơi tôi dành nhiều thời gian tìm kiếm các thiết kế, ví dụ như Basel, nơi có Vitra, hoặc ở phía Bắc nước Ý -- tất cả các thành phố có nhiều xe đạp, và cả những khu vực đi bộ -- và tôi đi đến kết luận rằng có điều gì đó về những trung tâm thiết kế quan trọng này đã tác động đến xe đạp và người đi bộ, và ai nghi ngờ sẽ nói, không, sự liên hệ là có những trường (đại học và trường học) nơi mà người ta không thể mua xe như có vẻ phần lớn ở khu vực này giao thông bộ hành được bảo vệ. Bạn sẽ không nhìn vào đây và gọi nó là xe đạp thiết kế: xe đạp thiết kế làm từ titan và molybden. Nhưng tôi bắt đầu quan sát thiết kế ở nơi như Amsterdam và nhận ra, việc đầu tiên của thiết kế chính là phục vụ mục đích xã hội. Nên tôi xem cái xe này không là xe đạp thiết kế mà là một ví dụ hay về thiết kế.
And since that time in Amsterdam, I spent an increasing amount of time in the cities, looking at design for common evidence of design that really isn't under so much of a designer's signature. I was in Buenos Aires very recently, and I went to see this bridge by Santiago Calatrava. He's a Spanish architect and designer. And the tourist brochures pointed me in the direction of this bridge -- I love bridges, metaphorically and symbolically and structurally -- and it was a bit of a disappointment, because of the sludge from the river was encrusted on it; it really wasn't in use. And I recognized that oftentimes design, when you're set up to see design, it can be a bit of a letdown.
Từ quãng thời gian ở Amsterdam đó tôi dành thời gian nhiều hơn tại những thành phố, nhìn ngắm thiết kế để có bằng chứng phổ biến về các thiết kế mà không đặt nặng dấu ấn cá nhân nhà thiết kế Gần đây tôi có lưu tại Buenos Aires và tôi đi ngắm cây cầu này thiết kế của Santiago Calatrava, một nhà thiết kế, đồng thời là kỹ sư người Tây Ban Nha Và các ấn phẩm du lịch chỉ cho tôi theo hướng này của cây cầu Tôi yêu những cây cầu, về tính hàm súc, biểu tượng và cấu trúc và tôi có một chút thất vọng vì bùn từ sông đã bám lên cầu, nó thật sự đã không được sử dụng. Và tôi đã nhận ra thường có những thiết kế khi bạn có cơ hội được chiêm ngưỡng nó có thể là một chút thất vọng.
But there were lots of other things going on in this area: it was a kind of construction zone; a lot of buildings were going up. And, approaching a building from a distance, you don't see too much; you get a little closer, and you arrive at a nice little composition that might remind you of a Mondrian or a Diebenkorn or something. But to me it was an example of industrial materials with a little bit of colors and animation and a nice little still life -- kind of unintended piece of design. And going a little closer, you get a different perspective. I find these little vignettes, these little accidental pieces of design, to be refreshing. They give me, I don't know, a sense of correctness in the world and some visual delight in the knowledge that the building will probably never look as good as this simple industrial scaffolding that is there to serve.
Nhưng có rất nhiều điều khác xảy ra trong khu vực này Đây kiểu như là một khu vực xây dựng; nhiều tòa nhà đang mọc lên Và,tiếp cận toàn nhà từ xa, không có gì lạ; bạn tiến gần lại, và sẽ có một sự kết hợp tuyệt đẹp mà có thể nhắc bạn về một Mondrian hoặc một Diebenkorn hoặc thứ gì đó đại loại nhưng với tôi đó là một ví dụ của chất liệu công nghiệp pha một chút màu sắc và hoạt hình và một ít sắc màu cuộc sống - như một mảnh bất định của thiết kế Đi lại gần thêm chút nữa, bạn sẽ có một góc nhìn khác Tôi cảm nhận những họa tiết nhỏ nhắn này, những chi tiết nhỏ tình cờ của thiết kế, thật tươi mới Chúng cho tôi, tôi không biết nữa, một cảm giác đúng trong thế gới và những ánh sáng trực quan trong tri thức rằng tòa nhà sẽ có thể không bao giờ như giàn giáo công nghiệp này nằm ở đó để phục vụ.
Down the road, there was another building, a nice visual structure: horizontal, vertical elements, little decorative lines going across, these magenta squiggles, the workmen being reduced to decorative elements, just a nice, kind of, breakup of the urban place. And, you know, that no longer exists. You've captured it for a moment, and finding this little still life's like listening to little songs or something: it gives me an enormous amount of pleasure. Antoine Predock designed a wonderful ball stadium in San Diego called Petco Park. A terrific use of local materials, but inside you could find some interior compositions. Some people go to baseball stadiums to look at games; I go and see design relationships. Just a wonderful kind of breakup of architecture, and the way that the trees form vertical elements.
Ở dưới đường, có một tòa nhà khác, một kết cấu đẹp mắt yếu tố ngang, dọc, một chút đường trang trí chạy băng qua, những đường đỏ đậm nguệch ngoạc này, sự giảm bớt công nhân cho yếu tố trang trí đơn thuần là kiểu một cách chia cắt đẹp của một vùng đô thị Và, bạn biết đó, điều đó không tồn tại nữa Bạn đã thu nó trong một lúc, và tìm thấy như nghe vài bài hát hay gì đó: nó đem đến cho tôi một niềm vui lớn lao. Antoine Predock đã thiết kế một sân bóng tuyệt vời tại San Diego nó được gọi là Petco Park Một cách dùng vật liệu địa phương xuất sắc nhưng trong đó bạn có thể tìm thấy những pha trộn nội tâm. Một số người đến sân bóng để xem bóng; tôi đến để xem những mối liên hệ thiết kế Chỉ là kiểu phá vỡ tuyệt vời của kiến trúc, và cái cách mà những cái cây hình thành những khung dọc.
Red is a color in the landscape that is often on stop signs. It takes your attention; it has a great amount of emotion; it stares back at you the way that a figure might. Just a piece of barrier tape construction stuff in Italy. Construction site in New York: red having this kind of emotional power that's almost an equivalent with the way in which -- cuteness of puppies and such. Side street in Italy. Red drew me into this little composition, optimistic to me in the sense that maybe the public service's mailbox, door service, plumbing. It looks as if these different public services work together to create some nice little compositions. In Italy, you know, almost everything, kind of, looks good. Simple menus put on a board, achieving, kind of, the sort of balance. But I'm convinced that it's because you're walking around the streets and seeing things. Red can be comical: it can draw your attention to the poor little personality of the little fire hydrant suffering from bad civic planning in Havana. Color can animate simple blocks, simple materials: walking in New York, I'll stop.
Đỏ là màu của cảnh quan mà thường có trong những tín hiệu ngừng. Nó hấp dẫn bạn; nó chứa rất nhiều cảm xúc; Nó nhìn đáp lại bạn theo cách của riêng nó Chỉ một mảnh băng rào chắn xây dựng ở Italy, khu vực xây dựng tại New York: màu đỏ có kiểu năng lượng cảm xúc mà gần như tương đương với sự dễ thương của một chú cún con Lề đường tại Italy. Màu đỏ lôi tôi vào sự kết hợp nhỏ này, cảm giác tích cực rằng có lẽ cái dịch vụ thùng thư công cộng, dịch vụ cửa, ống nước. Cứ như là nếu dịch vụ công cộng khác nhau phối hợp lại để tạo ra một vài sáng tác đẹp. Ở Ý, hầu như mọi thứ, cứ như, có vẻ tốt. Thực đơn trên bảng dường như đều có được sự cân bằng Nhưng tôi tin rằng đó là vì Bạn đang đi dạo phố và nhìn mọi thứ. Màu đỏ có thể thu hút sự chú ý của bạn với chút cá tính của cứu hỏa trải qua kế hoạch dân sự tồi tệ ở Havana. Màu sắc có thể hoạt hình khối đơn giản, Ví dụ đơn giản: đi bộ ở New York, tôi sẽ dừng lại
I don't always know why I take photographs of things. A nice visual composition of symmetry. Curves against sharp things. It's a comment on the way in which we deal with public seating in the city of New York. I've come across some other just, kind of, curious relationships of bollards on the street that have different interpretations, but -- these things amuse me. Sometimes a trash can -- this is just in the street in San Francisco -- a trash can that's been left there for 18 months creates a nice 45-degree angle against these other relationships, and turns a common parking spot into a nice little piece of sculpture. So, there's this sort of silent hand of design at work that I see in places that I go.
Tôi không phải lúc nào cũng biết tại sao tôi chụp ảnh mọi thứ. Một phần đối xứng thị giác rất đẹp. Đường cong chống lại những điều sắc bén. Đây là một nhận xét về cách chúng ta giải quyết Chỗ công cộng ở thành phố New York Tôi đã đi qua một số khác chỉ là loại mối quan hệ tò mò loại cột trên đường phố có cách giải thích khác nhau, Nhưng những điều này làm tôi thích thú. Đôi khi một thùng rác - nằm trên đường phố ở San Francisco Một thùng rác được để ở đó trong 18 tháng Tạo ra một góc 45 độ đẹp Chống lại những mối quan hệ này, Và biến 1 điểm đậu xe thông thường thành 1 phần của kiệt tác Vì vậy,đó là những bàn tay thầm lặng trong thiết kế mà tôi thấy ở những nơi tôi đi.
Havana is a wonderful area. It's quite free of commercial clutter: you don't see our logos and brands and names, and therefore you're alert to things physically. And this is a great protection of a pedestrian zone, and the repurposing of some colonial cannons to do that. And Cuba needs to be far more resourceful, because of the blockades and things, but a really wonderful playground.
Havana là một khu vực tuyệt vời Nó không có sự buôn bán xô bồ: Bạn không thấy lô gô, thương hiệu và tên, Và do đó bạn trở nên cảnh giác mọi thứ. Và đây là một sự bảo vệ tuyệt vời cho khu người đi bộ, khi sửa lại vài khẩu pháo thuộc địa để làm điều đó. Và Cuba cần phải đa dụng hơn, bởi sự cấm vận. v.v nhưng là một sân chơi thực sự tuyệt vời.
I've often wondered why Italy is really a leader in modern design. In our area, in furnishings, they're sort of way at the top. The Dutch are good also, but the Italians are good. And I came across this little street in Venice, where the communist headquarters were sharing a wall with this Catholic shrine. And I realized that, you know, Italy is a place where they can accept these different ideologies and deal with diversity and not have the problem, or they can choose to ignore them, but these -- you don't have warring factions, and I think that maybe the tolerance of the absurdity which has made Italy so innovative and so tolerant. The past and the present work quite well together in Italy also, and I think that it's recognizable there, and has an important effect on culture, because their public spaces are protected, their sidewalks are protected, and you're actually able to confront these things physically, and I think this helps people get over their fear of modernism and other such things.
Tôi thường tự hỏi tại sao Ý thực sự là một nước dẫn đầu trong thiết kế đương đại. Trong khu vực của chúng tôi, đồ nội thất, chúng ở trên cùng. Người Hà Lan cũng tốt, người Ý cũng tốt. Và tôi đã đi qua con phố nhỏ ở Venice, Nơi trụ sở của cộng sản Đang chia sẻ bức tường với nhà thờ Công giáo này. Và tôi nhận ra điều đó, bạn biết đấy, Ý là một nơi Nơi họ có thể chấp nhận những ý thức hệ khác nhau Và không gặp vấn đề khi đối phó với sự đa dạng Hoặc họ có thể chọn để bỏ qua chúng, Nhưng những điều này - bạn không có phe phái chiến đấu, Và tôi nghĩ rằng có lẽ sự khoan dung của sự vô lý đã làm cho Italy trở nên sáng tạo và tuyệt đẹp như vậy. Quá khứ và công việc hiện tại cũng khá tốt ở Ý Và tôi nghĩ điều đó có thể nhận ra, Và có ảnh hưởng quan trọng đến văn hóa, vì không gian công cộng được bảo vệ, vỉa hè của họ được bảo vệ, bạn thực sự có thể đối đầu với vấn đề này theo cách cơ bản, Và tôi nghĩ điều này giúp mọi người vượt qua Nỗi sợ hãi của họ về chủ nghĩa hiện đại và những thứ khác.
A change might be a typical street corner in San Francisco. And I use this -- this is, sort of, what I consider to be urban spam. I notice this stuff because I walk a lot, but here, private industry is really kind of making a mess of the public sector. And as I look at it, I sort of say, you know, the publications that report on problems in the urban area also contribute to it, and it's just my call to say to all of us, public policy won't change this at all; private industry has to work to take things like this seriously.
Sự thay đổi có thể là một góc phố điển hình ở San Francisco. Và tôi sử dụng điều này - đây là, kiểu Những gì tôi cho là rác ở đô thị. Tôi nhận thấy điều này vì tôi đi bộ rất nhiều, Nhưng đây, khu vực tư nhân thực sự như là làm nên một mớ hỗn độn cho khu vực công. Và khi nhìn nó, tôi có thể nói, Các ấn phẩm về các vấn đề ở đô thị Cũng góp phần vào nó, Và đó chỉ nhận định của tôi với chúng ta, Chính sách công sẽ không thay đổi được; khu vực tư nhân phải nhìn nhận điều này một cách nghiêm túc.
The extreme might be in Italy where, again, there's kind of some type of control over what's happening in the environment is very evident, even in the way that they sell and distribute periodicals. I walk to work every day or ride my scooter, and I come down and park in this little spot. And I came down one day, and all the bikes were red. Now, this is not going to impress you guys who Photoshop, and can do stuff, but this was an actual moment when I got off my bike, and I looked and I thought, it's as if all of my biker brethren had kind of gotten together and conspired to make a little statement. And it reminded me that -- to keep in the present, to look out for these kinds of things.
Khó có thể ở Ý, nơi, một lần nữa, Có nhiều loại kiểm soát những gì đang xảy ra trong môi trường là rất rõ ràng, Ngay cả trong cách mà họ bán và phân phối tạp chí định kỳ. Tôi đi bộ để làm việc mỗi ngày hoặc đi xe tay ga của tôi, Và tôi đi xuống và đỗ xe tại chỗ nhỏ này. Và tôi đã tĩnh tâm quan sát, và tất cả các xe đạp đều màu đỏ. Bây giờ, điều này sẽ bình thường với ai biết photoshop, hay chỉnh sửa ảnh, Nhưng đây là khoảnh khắc thực tế khi tôi đạp xe và tôi nhìn và tôi nghĩ, giả sử tất cả các anh em của tôi là người đi xe đạp đã gặp nhau và cùng nhau Để làm cho một lời tuyên bố Và nó nhắc nhở tôi rằng - để giữ trong hiện tại, để tìm ra những điều này.
It gave me possibilities for wonder -- if maybe it's a yellow day in San Francisco, and we could all agree, and create some installations. But it also reminded me of the power of pattern and repetition to make an effect in our mind. And I don't know if there's a stronger kind of effect than pattern and the way it unites kind of disparate elements. I was at the art show in Miami in December, and spent a couple of hours looking at fine art, and amazed at the prices of art and how expensive it is, but having a great time looking at it. And I came outside, and the valets for this car service had created, you know, quite a nice little collage of these car keys, and my closest equivalent were a group of prayer tags that I had seen in Tokyo. And I thought that if pattern can unite these disparate elements, it can do just about anything.
Nó cho tôi khả năng để suy ngẫm - Nếu đó là một ngày nắng vàng ở San Francisco, ta có thể đồng ý, và tạo ra một số cài đặt. Nhưng nó cũng nhắc tôi nhớ về sức mạnh Mẫu và lặp lại Để tạo ra hiệu quả trong tâm trí chúng ta. Và tôi không biết liệu có hiệu quả mạnh mẽ hơn hay không Hơn là mô hình và cách nó thống nhất Loại khác nhau của các yếu tố. Tôi đã tham gia chương trình nghệ thuật ở Miami vào tháng 12, Và đã dành một vài giờ nhìn nghệ thuật, Và ngạc nhiên trước giá cả của nghệ thuật Và tốn kém, nhưng thật tuyệt khi nhìn vào nó. Và tôi đã ra ngoài, và những người phục vụ cho dịch vụ xe này Đã tạo ra, bạn biết đấy, một bức cắt dán đẹp Của những chìa khóa xe, Và tương đương gần nhất của tôi là một nhóm các thẻ cầu nguyện Mà tôi đã thấy ở Tokyo. Và tôi nghĩ rằng nếu Mô hình có thể kết hợp các yếu tố khác biệt, Nó có thể làm bất cứ điều gì.
I don't have very many shots of people, because they kind of get in the way of studying pure form. I was in a small restaurant in Spain, having lunch -- one of those nice days where you had the place kind of to yourself, and you have a glass of wine, and enjoying the local area and the culture and the food and the quiet, and feeling very lucky, and a bus load of tourists arrived, emptied out, filled up the restaurant. In a very short period of time, completely changed the atmosphere and character with loud voices and large bodies and such, and we had to get up and leave; it was just that uncomfortable. And at that moment, the sun came out, and through this perforated screen, a pattern was cast over these bodies and they kind of faded into the rear, and we left the restaurant kind of feeling O.K. about stuff.
Tôi không có nhiều bức ảnh của người dân, Bởi vì họ là kiểu người nghiên cứu hình thức thuần túy. Tôi đã ở trong một nhà hàng nhỏ ở Tây Ban Nha, ăn trưa -- Một trong những ngày tốt đẹp Bạn đã có một nơi cho chính mình, và bạn có một ly rượu, và tận hưởng vùng đất ấy Và văn hoá và thực phẩm Và yên tĩnh, và cảm thấy rất may mắn, Và một xe buýt tải của khách du lịch đến, Làm trống, Lấp đầy nhà hàng. Trong một khoảng thời gian rất ngắn, Hoàn toàn thay đổi bầu khí quyển và nhân vật với tiếng nói lớn và cơ thể lớn và như vậy, Và chúng tôi phải thức dậy và đi; Nó chỉ là khó chịu. Và vào thời điểm đó, mặt trời ló ra, Và thông qua màn hình đục lỗ này, Một khuôn mẫu đã được vẽ lên mọi người và chúng mờ dần vào phía sau, Và chúng tôi rời khỏi nhà hàng Cảm thấy ổn . Về công cụ.
And I do think pattern has the capability of eradicating some of the most evil forces of society, such as bad form in restaurants, but quite seriously, it was a statement to me that one thing that you do, sort of, see is the aggressive nature of the industrial world has produced -- kind of, large masses of things, and when you -- in monoculture, and I think the preservation of diversity in culture is something that's important to us.
Và tôi nghĩ rằng mẫu mã có khả năng triệt tiêu một số độc hại từ lực lượng xã hội, như khuôn mẫu tiêu cực trong các nhà hàng Nhưng khá nghiêm túc, đó là một lời tuyên bố với tôi rằng một điều mà bạn làm, sắp xếp, xem là bản chất hung hăng của thế giới công nghiệp đã sản xuất - đại loại như lượng khổng lổ của sự vật, và khi bạn - trong văn hóa cá nhân và tôi nghĩ việc bảo tồn sự đa dạng văn hoá là điều quan trọng với chúng ta.
The last shots that I have deal with -- coming back to this theme of sidewalks, and I wanted to say something here about -- I'm, kind of, optimistic, you know. Post-Second World War, the influence of the automobile has really been devastating in a lot of our cities. A lot of urban areas have been converted into parking lots in a sort of indiscriminate use. A lot of the planning departments became subordinated to the transportation department. It's as easy to rag on cars as it is on Wal-Mart; I'm not going to do that. But they're real examples in urbanization and the change that's occurred in the last number of years, and the heightened sensitivity to the importance of our urban environments as cultural centers. I think that they are, that the statements that we make in this public sector are our contributions to a larger whole.
Những bức ảnh cuối cùng mà tôi đã giải quyết - trở lại chủ đề này về vỉa hè, và tôi muốn nói điều gì đó ở đây về - tôi thuộc loại, lạc quan. Sau thế chiến thứ hai, ảnh hưởng của ô tô đã thực sự tàn phá nhiều thành phố của ta. Rất nhiều khu đô thị đã được chuyển thành bãi đậu xe theo một cách tùy tiện. nhiều chung cư quy hoạch trở nên phụ thuộc vào công trình giao thông. Nó cực bất tiện cho xe hơi cũng như Wall-Mart; Tôi sẽ không làm thế. Nhưng đó là những ví dụ thực tế về đô thị hóa và sự thay đổi xảy ra trong vài năm qua, và độ nhạy cảm cao về sự quan trọng của môi trường đô thị như trung tâm văn hóa. Tôi nghĩ những tuyên bố mà chúng tôi đưa ra tại khu vực công cộng là những đóng góp cho một tổng thể lớn hơn.
Cities are the place where we're most likely to encounter diversity and to mix with other people. We go there for stimulation in art and all those other things. But I think people have recognized the sanctity of our urban areas. A place like Chicago has really reached kind of a level of international stature. The U.S. is actually becoming a bit of a leader in kind of enlightened urban planning and renewal, and I want to single out a place like Chicago, where I look at some guy like Mayor Daley as a bit of a design hero for being able to work through the political processes and all that to improve an area. You would expect a city like this to have upgraded flower boxes on Michigan Avenue where wealthy people shop, but if you actually go along the street you find the flower boxes change from street to street: there's actual diversity in the plants. And the idea that a city group can maintain different types of foliage is really quite exceptional.
Những thành phố là nơi mà chúng ta ở giống như một sự đang dạng văn hóa và trộn lẫn mọi người với nhau. Chúng ta đến đó để khơi cảm hứng nghệ thuật cho mọi thứ. Nhưng tôi nghĩ mọi người đã nhận ra sự thân thiện của khi vực đô thị. Một nơi như ở Chicago đã đạt đến tầm quốc tế. Mỹ đang trở thành người dẫn đầu của việc tái quy hoạch đô thị và đổi mới, Và tôi muốn đến một nơi như Chicago, Nơi mà tôi thấy người như Thị trưởng Daley là anh hùng thiết kế để có thể làm việc thông qua quy trình hành chính và tất cả vì muốn cải thiện khu vực. Bạn sẽ mong đợi một thành phố như thế này có những chậu hoa cải tiến trên Đại lộ Michigan, nơi người giàu có mua sắm, nhưng nếu bạn đi dọc theo những con đường các hộp hoa sẽ khác nhau từ đường này sang đường khác: có sự đa dạng trong thực vật. Và ý tưởng cho rằng các thành phố có thể duy trì các loại lá khác nhau thực sự là khá đặc biệt.
There are common elements of this that you'll see throughout Chicago, and then there are your big-D design statements: the Pritzker Pavilion done by Frank Gehry. My measure of this as being an important bit of design is not so much the way that it looks, but the fact that it performs a very important social function. There are a lot of free concerts, for example, that go on in this area; it has a phenomenal acoustic system. But the commitment that the city has made to the public area is significant, and almost an international model. I work on the mayor's council in San Francisco, on the International Design Council for Mayors, and Chicago is looked at as the pinnacle, and I really would like to salute Mayor Daley and the folks there. I thought that I should include at least one shot of technology for you guys. This is also in Millennium Park in Chicago, where the Spanish artist-designer Plensa has created, kind of, a digital readout in this park that reflects back the characters and personalities of the people in this area. And it's a welcoming area, I think, inclusive of diversity, reflective of diversity, and I think this marriage of both technology and art in the public sector is an area where the U.S. can really take a leadership role, and Chicago is one example.
Có những yếu tố tương tự mà bạn sẽ thấy trên khắp Chicago, và đây là thiết kế về cái D-lớn của bạn Pritzker Pavilion do Frank Gehry thực hiện. Đo lường của tôi là khá quan trọng trong thiết kế không quá nhiều như cách nó được thấy, nhưng thực tế nó thể hiện một chức năng xã hội rất quan trọng. Ví dụ, Có rất nhiều buổi hòa nhạc miễn phí, được tổ chức tại khu vực; Nó có một hệ thống âm thanh ấn tượng. Nhưng cam kết mà thành phố thực hiện với khu vực công Là đáng kể, và gần như là một mô hình quốc tế. Tôi làm cho hội đồng thị trưởng San Francisco, Về Hội đồng Thiết kế Quốc tế cho Thị trưởng, Và Chicago được xem là đỉnh cao nhất, Và tôi thực sự muốn chào mừng thị trưởng Daley và cư dân địa phương. Tôi nghĩ rằng tôi nên bao gồm ít nhất một bức ảnh về công nghệ cho các bạn. Đây là công viên Millennium ở Chicago, nơi nghệ sĩ Tây Ban Nha -nhà thiết kế Plensa đã tạo ra, thông số kỹ thuật trong công viên này mà phản chiếu lại tính cách và nhân cách của người dân địa phương. Và đó là một khu vực chào đón, tôi nghĩ, bao gồm sự đa dạng, Phản ánh tính đa dạng, và tôi nghĩ Cuộc hôn nhân của ông nghệ và nghệ thuật này trong khu vực công cộng, lĩnh vực mà Mỹ thực sự có thể nắm vai trò dẫn đầu, và Chicago là một ví dụ.
Thank you very much.
Cảm ơn các bạn rất nhiều.