When I was little -- and by the way, I was little once -- my father told me a story about an 18th century watchmaker. And what this guy had done: he used to produce these fabulously beautiful watches. And one day, one of his customers came into his workshop and asked him to clean the watch that he'd bought. And the guy took it apart, and one of the things he pulled out was one of the balance wheels. And as he did so, his customer noticed that on the back side of the balance wheel was an engraving, were words. And he said to the guy, "Why have you put stuff on the back that no one will ever see?" And the watchmaker turned around and said, "God can see it." Now I'm not in the least bit religious, neither was my father, but at that point, I noticed something happening here. I felt something in this plexus of blood vessels and nerves, and there must be some muscles in there as well somewhere, I guess. But I felt something. And it was a physiological response. And from that point on, from my age at the time, I began to think of things in a different way.
Khi tôi còn là một đứa trẻ và tất nhiên là tôi đã từng nhỏ xíu (tiếng cười) cha tôi đã kể cho tôi một câu chuyện về một người thợ đồng hồ vào thế kỷ thứ 18 Việc anh ấy đã từng làm là: sản xuất ra những chiếc đồng hồ đẹp một cách khó tin Rồi ngày nọ, một vị khách đến cửa hàng của anh và để nghị anh làm sạch chiếc đồng hồ mình đã mua. Người thợ mở chiếc đồng hồ ra và kéo ra từ đó một chiếc vòng điều chỉnh. Ngay lúc ấy, vị khách hàng đã để ý rằng ở phía mặt sau của chiếc vòng điều chỉnh là một dấu chạm trổ, là những mẫu tự. Vị khách hàng nói với người sửa đồng hồ, "Sao anh lại khắc nó vào mặt sau để không ai có thể thấy được nó?" người thợ xoay người lại và trả lời, "Chúa trời có thể thấy nó." Thật ra thì tôi không sùng đạo, và cha tôi cũng thế, nhưng vào lúc đó, tôi để ý có gì đó đang diễn ra. Tôi cảm nhận được một điều gì đó bên trong cái mạng lưới chằng chịt của mạch máu và dây thần kinh này, và tất nhiên cũng có một số cơ bắp trong đó nữa, tôi đoán thế. tôi đã cảm nhận được một điều gì đó. Đó là một phản ứng sinh lý học. và rồi từ đó trở đi, từ cái tuổi của tôi lúc ấy, tôi bắt đầu suy nghĩ khác hẳn về mọi việc.
And as I took on my career as a designer, I began to ask myself the simple question: Do we actually think beauty, or do we feel it? Now you probably know the answer to this already. You probably think, well, I don't know which one you think it is, but I think it's about feeling beauty. And so I then moved on into my design career and began to find some exciting things. One of the most early work was done in automotive design -- some very exciting work was done there. And during a lot of this work, we found something, or I found something, that really fascinated me, and maybe you can remember it. Do you remember when lights used to just go on and off, click click, when you closed the door in a car? And then somebody, I think it was BMW, introduced a light that went out slowly. Remember that? I remember it clearly. Do you remember the first time you were in a car and it did that? I remember sitting there thinking, this is fantastic. In fact, I've never found anybody that doesn't like the light that goes out slowly. I thought, well what the hell's that about?
Và khi tôi bắt đầu sự nghiệp của mình là một nhà thiết kế, tôi bắt đầu hỏi bản thân mình câu hỏi đơn giản: Thật sự chúng ta suy nghĩ về vẻ đẹp, hay chúng ta cảm nhận nó? Hẳn các bạn đã có câu trả lời. Bạn có thể nghĩ rằng, thực ra tôi không chắc quý vị nghĩ thế nào, nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta cảm nhận cái đẹp. Và khi tôi bắt đầu thăng tiến trong sự nghiệp nhà thiết kế của mình và bắt đầu tìm thấy nhiều điều thú vị. Một trong những công việc đầu tiên là thiết kế ô tô -- có những phần rất thú vị trong công việc đó. Và trong thời gian ấy, chúng tôi tìm khám phá ra một điều, hay nói đúng hơn là tôi đã khám phá ra, một điều đã làm tôi say mê, và có thể bạn có thể nhớ nó là điều gì. Bạn có nhớ những lúc bóng đèn tắt mở, cạch cạch, khi các bạn đóng cửa xe không? Và một người nào đó, tôi nghĩ là hãng BMW, đã giới thiệu một loại đèn tắt từ từ. bạn nhớ chứ? Tôi nhớ rất rõ. Bạn có nhớ lần đầu tiên khi đang ở trong một chiếc xe và điều đó xảy ra? Tôi nhớ là đã ngồi trong chiếc xe và nghĩ...đây thật là một điều kỳ diệu. Thật sự thì tôi chưa từng gặp người nào mà không thích loại đèn mờ dần và tắt đi như thế. Tôi đã nghĩ, chuyện gì đã xảy ra vậy?
So I started to ask myself questions about it. And the first was, I'd ask other people: "Do you like it?" "Yes." "Why?" And they'd say, "Oh, it feels so natural," or, "It's nice." I thought, well that's not good enough. Can we cut down a little bit further, because, as a designer, I need the vocabulary, I need the keyboard, of how this actually works. And so I did some experiments. And I suddenly realized that there was something that did exactly that -- light to dark in six seconds -- exactly that. Do you know what it is? Anyone?
Tôi bắt đầu suy nghĩ về điều này. Và câu hỏi đầu tiên tôi đặt ra cho mọi người: "Bạn thích chứ?" "Vâng, rất thích." "Vì sao?" Và họ đã trả lời, "Vì nó làm cho tôi cảm thấy tự nhiên," hay, "Nó rất dễ chịu." Tôi nghĩ, như vậy vẫn chưa đủ. Chúng ta có thể đi sâu hơn chút không, bởi vì là một nhà thiết kế, tôi cần từ vựng, tôi cần bàn phím, để diễn tả chính xác nó xảy ra như thế nào. Và vì vậy, tôi đã làm một số thí nghiệm. Và tôi bỗng dưng nhận ra rằng có một thứ cũng làm giống y chang như vậy -- sáng chuyển sang tối trong vòng sáu giây -- chính xác là như vậy. Các bạn có biết là gì không? Có ai biết không?
You see, using this bit, the thinky bit, the slow bit of the brain -- using that. And this isn't a think, it's a feel. And would you do me a favor? For the next 14 minutes or whatever it is, will you feel stuff?
Nào hãy sử dụng một chút, một chút suy nghĩ, một chút động não. Đó không phải là lý trí, mà là cảm xúc. Xin hãy giúp tôi điều này Trong vòng khoảng 14 phút tới hãy cảm nhận mọi vật?
I don't need you to think so much as I want you to feel it. I felt a sense of relaxation tempered with anticipation. And that thing that I found was the cinema or the theater. It's actually just happened here -- light to dark in six seconds. And when that happens, are you sitting there going, "No, the movie's about to start," or are you going, "That's fantastic. I'm looking forward to it. I get a sense of anticipation"? Now I'm not a neuroscientist. I don't know even if there is something called a conditioned reflex. But it might be. Because the people I speak to in the northern hemisphere that used to go in the cinema get this. And some of the people I speak to that have never seen a movie or been to the theater don't get it in the same way. Everybody likes it, but some like it more than others.
Tôi không cần bạn suy nghĩ nhiều, chỉ cần bạn cảm nhận nó thôi. Tôi đã cảm nhận được sự thoải mái được hòa quyện với sự háo hức mong đợi. Và thứ mà tôi tìm thấy chính là rạp chiếu phim hay nhà hát. Điều đó cũng mới xảy ra tại đây -- sáng chuyển sang tối trong vòng sáu giây. Và khi nó diễn ra, bạn có ngồi đó và nói rằng, "Ôi không, bộ phim sắp bắt đầu rồi," hay bạn nghĩ, "Đó là điều tuyệt vời. Tôi mong đợi nó." Tôi thấy được đâu đó sự phấn khích của mong đợi"? tôi không phải là một nhà thần kinh học Tôi thậm chí còn không biết có thứ được gọi là phản xạ có điều kiện. Nhưng có lẽ là có thứ đó. Bởi vì những người tôi đã nói chuyện ở Bắc bán cầu hay đi đến rạp chiếu phim và họ cũng nhận thấy điều đó. còn một số người khác chưa bao giờ đến rạp chiếu phim hay đến nhà hát thì lại không cảm nhận giống như vậy. Mọi người đều thích nó, nhưng một số thích nó hơn cả.
So this leads me to think of this in a different way. We're not feeling it. We're thinking beauty is in the limbic system -- if that's not an outmoded idea. These are the bits, the pleasure centers, and maybe what I'm seeing and sensing and feeling is bypassing my thinking. The wiring from your sensory apparatus to those bits is shorter than the bits that have to pass through the thinky bit, the cortex. They arrive first. So how do we make that actually work? And how much of that reactive side of it is due to what we already know, or what we're going to learn, about something?
Điều này làm tôi nghĩ theo một cách khác. Chúng ta không cảm nhận cái đẹp. Chúng ta nghĩ về nó theo một hệ thống phản ứng-- nếu đó không phải là một ý tưởng lỗi thời. có nhiều điểm tập trung thành trung tâm khoái cảm, và có lẽ những thứ tôi nhìn thấy, cảm giác, và cảm nhận được đang lờ đi những suy nghĩ của tôi. Các dây kết nối từ bộ máy giác quan tới trung tâm khoái cảm thì ngắn hơn những dây phải đi qua vỏ não nơi suy nghĩ hình thành. Nên cảm nhận đến trước. Vậy thực sự thì chúng ta làm nó hoạt động như thế nào? và bao nhiêu phần phản ứng trong đó là tùy thuộc vào những điều chúng ta đã biết hoặc những gì chúng ta sẽ học, về một điều gì đó?
This is one of the most beautiful things I know. It's a plastic bag. And when I looked at it first, I thought, no, there's no beauty in that. Then I found out, post exposure, that this plastic bag if I put it into a filthy puddle or a stream filled with coliforms and all sorts of disgusting stuff, that that filthy water will migrate through the wall of the bag by osmosis and end up inside it as pure, potable drinking water. And all of a sudden, this plastic bag was extremely beautiful to me.
Đây là một trong những thứ đẹp nhất tôi biết. Nó là một túi ni lông Lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã nghĩ rằng nó chẳng có gì đẹp đẽ cả Nhưng rồi tôi nhận ra ngay sau đó rằng, khi tôi đặt nó vào một vũng bùn nhơ hay một nơi đầy vi khuẩn và những thứ gớm ghiếc đại loại thế những giọt nước sẽ dịch chuyển qua thành chiếc túi bằng sự thẩm thấu và cuối cùng nằm trong túi một cách sạch sẽ, và có thể uống được. Thật bất ngờ, chiếc túi ni lông trở nên vô cùng đẹp đẽ đối với tôi
Now I'm going to ask you again to switch on the emotional bit. Would you mind taking the brain out, and I just want you to feel something. Look at that. What are you feeling about it? Is it beautiful? Is it exciting? I'm watching your faces very carefully. There's some rather bored-looking gentlemen and some slightly engaged-looking ladies who are picking up something off that. Maybe there's an innocence to it. Now I'm going to tell you what it is. Are you ready? This is the last act on this Earth of a little girl called Heidi, five years old, before she died of cancer to the spine. It's the last thing she did, the last physical act. Look at that picture. Look at the innocence. Look at the beauty in it. Is it beautiful now?
Giờ tôi để nghị các bạn một lần nữa hãy trở lại với trạng thái cảm xúc. Xin hãy đừng dùng lý trí, mà hãy cảm nhận điều này. Nhìn này. Bạn cảm thấy gì? Nó có đẹp hay gợi sự thích thú không? Tôi đang quan sát các bạn rất kỹ càng đấy. Một vài quý ông trong có vẻ nhàm chán và một vài quý bà tỏ vẻ thích thú ai có thể nhận thấy điều gì từ nó. Có lẽ nó có một chút ngây thơ. Giờ tôi sẽ nói cho bạn biết đó là gì. Sẵn sàng chưa? Đây là hành động cuối cùng của một bé gái tên Heidi, 5 tuổi, trước khi bé lìa đời vì chứng ung thư cột sống Đó là điều cuối cùng cô bé làm, là hành động cuối cùng. Nào hãy nhìn bức tranh. Nhìn vào sự thơ ngây, nhìn vào nét đẹp bên trong nó. Giờ thì nó đã đẹp lên chưa?
Stop. Stop. How do you feel? Where are you feeling this? I'm feeling it here. I feel it here. And I'm watching your faces, because your faces are telling me something. The lady over there is actually crying, by the way. But what are you doing? I watch what people do. I watch faces. I watch reactions. Because I have to know how people react to things. And one of the most common faces on something faced with beauty, something stupefyingly delicious, is what I call the OMG. And by the way, there's no pleasure in that face. It's not a "this is wonderful!" The eyebrows are doing this, the eyes are defocused, and the mouth is hanging open. That's not the expression of joy. There's something else in that. There's something weird happening. So pleasure seems to be tempered by a whole series of different things coming in.
Dừng lại. Dừng lại. Giờ bạn thấy thế nào? Bạn cảm nhận thấy nó từ đâu? Tôi cảm nhận nó từ đây. Và tôi đang quan sát vẻ mặt các bạn, vì chúng đang nói cho tôi một vài thứ. Một phụ nữ đằng kia đang khóc. Nhưng bạn đang làm gì? Tôi quan sát những điều bạn làm. Tôi quan sát những khuôn mặt. Tôi quan sát sự phản ứng. Vì tôi cần phải biết con người phản ứng với sự vật như thế nào. Và nét mặt được bắt gặp nhiều nhất khi đối diện với cái đẹp, đẹp đến sửng sốt, là thứ mà tôi gọi là "Ôi chúa ơi". Và, không hề có nét hài lòng nào trên khuôn mặt ấy. Nó không phải là "Ồ, thật tuyệt vời!" Chân mày như thế này, đôi mắt như bị lệch đi, miệng mở to. Đó không phải là biểu hiện của sự sung sướng. Có một cái gì đó khác nữa ở trong đó. Một thứ lạ lùng gì đó đang diễn ra. Sự thoải mái có lẽ bị khắc chế bởi một loạt sự kiện khác nhau.
Poignancy is a word I love as a designer. It means something triggering a big emotional response, often quite a sad emotional response, but it's part of what we do. It isn't just about nice. And this is the dilemma, this is the paradox, of beauty. Sensorily, we're taking in all sorts of things -- mixtures of things that are good, bad, exciting, frightening -- to come up with that sensorial exposure, that sensation of what's going on. Pathos appears obviously as part of what you just saw in that little girl's drawing. And also triumph, this sense of transcendence, this "I never knew that. Ah, this is something new." And that's packed in there as well. And as we assemble these tools, from a design point of view, I get terribly excited about it, because these are things, as we've already said, they're arriving at the brain, it would seem, before cognition, before we can manipulate them -- electrochemical party tricks.
sâu sắc là một từ mà tôi, một nhà thiết kế, cảm thấy thích nhất. Nó kích thích một sự phản ứng cảm xúc mạnh mẽ, thường là buồn, nhưng nó là một phần của cuộc sống. Nó không hẳn là thú vị. Và đó chính là sự mâu thuẫn của cái đẹp. Bằng trực quan, chúng ta cảm nhận mọi thứ -- hỗn hợp của mọi thứ theo cách tốt, xấu, thú vị hoặc đáng sợ và chúng luôn đến thông qua trực quan của chúng ta, cảm nhận mọi thứ đang diễn ra. Cảm xúc xuất hiện như khi chúng ta vừa nhìn thấy bức tranh của cô bé. Đi kèm theo đó là niềm hân hoan, cảm xúc của sự siêu việt, theo kiểu "Tôi chưa hề biết nó. Đó là một điều hoàn toàn mới lạ." Điều đó đã được tích hợp sẵn. Và ngay khi chúng ta tập hợp lại những công cụ này, từ góc nhìn thiết kế, tôi vô cùng thích thú về nó, vì những điều này, như tôi đã nói, chúng đi đến trong não bộ, có vẻ như, trước cả nhận thức, trước cả khi chúng ta có thể thay đổi nó -- thủ thuật điện hóa.
Now what I'm also interested in is: Is it possible to separate intrinsic and extrinsic beauty? By that, I mean intrinsically beautiful things, just something that's exquisitely beautiful, that's universally beautiful. Very hard to find. Maybe you've got some examples of it. Very hard to find something that, to everybody, is a very beautiful thing, without a certain amount of information packed in there before. So a lot of it tends to be extrinsic. It's mediated by information before the comprehension. Or the information's added on at the back, like that little girl's drawing that I showed you.
Điều mà tôi cũng thấy hứng thú nữa là: Liệu có thể tách rời vẻ đẹp bản chất và vẻ đẹp bề ngoài? Ý tôi là, những vẻ đẹp thuộc về bản chất, những thứ đẹp một cách sắc sảo và thanh tú, mới thực sự là vẻ đẹp toàn diện. Cực kỳ khó tìm. Có thể bạn cũng có vài ví dụ về nó. Rất khó tìm một thứ nào đó, mà tất cả mọi người đều cho rằng nó đẹp mà không có chút thông tin đi kèm trước đó. Vì vậy rất nhiều trong số đó có chỉ là vẻ đẹp bề ngoài nó đã bị điều chỉnh bởi thông tin trước khi chúng được nhận thức. Hoặc là thông tin được bổ sung sau đó. như là bức vẽ của cô bé tôi đã cho các bạn xem.
Now when talking about beauty you can't get away from the fact that a lot experiments have been done in this way with faces and what have you. And one of the most tedious ones, I think, was saying that beauty was about symmetry. Well it obviously isn't. This is a more interesting one where half faces were shown to some people, and then to add them into a list of most beautiful to least beautiful and then exposing a full face. And they found that it was almost exact coincidence. So it wasn't about symmetry. In fact, this lady has a particularly asymmetrical face, of which both sides are beautiful. But they're both different.
Khi nói về cái đẹp bạn không thể phủ nhận một thực tế là rất nhiều thí nghiệm đã được thực hiện bằng cách này bằng khuôn mặt và những gì bạn đang có. Và điều tẻ nhạt nhất, theo tôi, chính là việc nói cái đẹp phải có cấu trúc đối xứng. Hoàn toàn không phải vậy. Có một sự thật thú vị khi một nửa khuôn mặt được bày ra cho một số người, sau đó đưa nó vào một danh sách từ đẹp nhất đến ít đẹp nhất sau đó trình ra cả khuôn mặt. Và họ khám phá ra rằng có một trùng hợp ngẫu nhiên. vẻ đẹp không phải là về sự đối xứng. Thật ra, cô gái này có khuôn mặt ít nhiều không đối xứng, cả hai phần của khuôn mặt đều đẹp. Nhưng chúng khác nhau.
And as a designer, I can't help meddling with this, so I pulled it to bits and sort of did stuff like this, and tried to understand what the individual elements were, but feeling it as I go. Now I can feel a sensation of delight and beauty if I look at that eye. I'm not getting it off the eyebrow. And the earhole isn't doing it to me at all. So I don't know how much this is helping me, but it's helping to guide me to the places where the signals are coming off. And as I say, I'm not a neuroscientist, but to understand how I can start to assemble things that will very quickly bypass this thinking part and get me to the enjoyable precognitive elements.
Là một nhà thiết kế, tôi không thể không can thiệp vào điều này, tôi phân tích nó thành những thành phần nhỏ, và cố tìm hiểu mỗi thành phần, và cảm nhận theo cách riêng của tôi. Giờ tôi có thể cảm nhận sự thích thú và nét đẹp khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Tôi không nói về chân mày. Hay là lỗ tai. Tôi không chắc nó có giúp ích gì cho tôi, nhưng nó vô cùng có ích để dẫn tôi đến nơi mà những tín hiệu được phát ra. Và như tôi nói, tôi không phải là một nhà thần kinh học, nhưng để hiểu được làm thế nào tôi có thể tập hợp mọi thứ mà rất nhanh chóng vượt qua phần suy nghĩ. và mang lại cho tôi sự thoải mái trước cả sự nhận thức.
Anais Nin and the Talmud have told us time and time again that we see things not as they are, but as we are. So I'm going to shamelessly expose something to you, which is beautiful to me. And this is the F1 MV Agusta. Ahhhh. It is really -- I mean, I can't express to you how exquisite this object is. But I also know why it's exquisite to me, because it's a palimpsest of things. It's masses and masses of layers. This is just the bit that protrudes into our physical dimension. It's something much bigger. Layer after layer of legend, sport, details that resonate. I mean, if I just go through some of them now -- I know about laminar flow when it comes to air-piercing objects, and that does it consummately well, you can see it can. So that's getting me excited. And I feel that here.
Anais Nin và Talmud đã nói rất nhiều lần rằng chúng ta thấy mọi vật không phải là chính nó, mà là như chúng ta muốn thấy nó như thế nào. Tôi sẽ trình bày ra cho các bạn một cách không e thẹn, một thứ mà tôi nghĩ là đẹp. Nó chính là chiếc F1 MV Agusta. Ahhhh. Nó thật sự là... Tôi không thể nói gì về vể đẹp hoàn hảo của nó. Nhưng tôi hiểu được vì sao nó lại làm cho tôi mê mẩn đến thế, vì nó giống như là tấm palimxet của đồ vật. Nó là khối lượng của hàng ngàn lớp. Đây chỉ là một phần nhỏ nhô ra trong thế giới vật chất của chúng ta. Nó rộng lớn hơn thế. Những tính chất huyền thoại, thể thao và chi tiết của nó tạo nên tiếng vang lớn. Bạn sẽ hiểu nếu tôi nói sơ qua một vào đặc điểm của nó-- Tôi biết dòng về chảy thành lớp khi đi xuyên qua những vật nhọn xuyên không khí, và nó diễn ra một cách hoàn hảo, bạn có thể nhìn thấy được điều đó. Đó là điều làm tôi thấy thích thú. Và tôi cảm nhận điều đó ở đây.
This bit, the big secret of automotive design -- reflection management. It's not about the shapes, it's how the shapes reflect light. Now that thing, light flickers across it as you move, so it becomes a kinetic object, even though it's standing still -- managed by how brilliantly that's done on the reflection. This little relief on the footplate, by the way, to a rider means there's something going on underneath it -- in this case, a drive chain running at 300 miles and hour probably, taking the power from the engine. I'm getting terribly excited as my mind and my eyes flick across these things.
Cái bí mật lớn nhất của thiết kế máy móc tự động -- quản lý sự tương phản. Nó không hoàn toàn liên quan đến hình dáng, mà chính là cách những hình thù ấy phản chiếu ánh sáng. Ánh sáng thấp thoáng qua nó khi bạn di chuyển. nó trở thành một vật động, cho dù nó đang đứng yên -- nhờ vào sự thiết kế hoàn hảo trong phần phản chiếu. Cái đệm nghỉ ở chân đối với người lái xe đồng nghĩa với việc có một điều gì đó đang diễn ra bên dưới nó -- trong trường hợp này, có lẽ dây xích truyền động đang chậy với vận tốc 300 dặm một giờ lấy năng lượng từ động cơ. Tôi thấy vô cùng thích thú khi trí óc và đôi mắt tôi lướt nhìn qua nó.
Titanium lacquer on this. I can't tell you how wonderful this is. That's how you stop the nuts coming off at high speed on the wheel. I'm really getting into this now. And of course, a racing bike doesn't have a prop stand, but this one, because it's a road bike, it all goes away and it folds into this little gap. So it disappears. And then I can't tell you how hard it is to do that radiator, which is curved. Why would you do that? Because I know we need to bring the wheel farther into the aerodynamics. So it's more expensive, but it's wonderful. And to cap it all, brand royalty -- Agusta, Count Agusta, from the great histories of this stuff.
Lớp sơn titan phía trên nó. Tôi không thể diễn tả hết sự tuyệt diệu của nó. Đó là cách bạn ngăn không cho đai ốc văng ra khỏi bánh xe khi chạy ở tốc độ cao. Tôi thật sự cảm nhận được nó lúc này. Và tất nhiên, một chiếc xe đua không cần thiết phải có cái gióng xoay để giữ hai bánh trước của nó, nhưng chiếy này lại là một chiếc xe đường trường, nó được gấp vào trong khoảng trống nhỏ này. Nên nó biến mất. Tôi cũng không thể nói cho bạn rằng nó khó như thế nào để làm bộ tản nhiệt cong này. Vì sao lại làm thế? Vì tôi biết chúng ta cần phải để bánh xe gần bộ khí động học. Nên nó mắc hơn, nhưng lại tuyệt vời hơn. Và để kết luận, sự trung thành đối với thương hiệu -- Agusta, Count Agusta, từ lịch sử lâu đời của nó.
The bit that you can't see is the genius that created this. Massimo Tamburini. They call him "The Plumber" in Italy, as well as "Maestro," because he actually is engineer and craftsman and sculptor at the same time. There's so little compromise on this, you can't see it.
phần mà bạn không biết đó là nhà thiên tài, người sáng tạo ra nó. Massimo Tamburini Người ta gọi ông ta là "Thợ hàn chì" ở Ý, hay "nhà soạn nhạc đại tài", vì thật ra ông ta là một kỹ sư đồng thời cũng là một thợ thủ công và điêu khắc Chỉ có một chút thỏa hiệp trong nó, bạn không thể thấy được.
But unfortunately, the likes of me and people that are like me have to deal with compromise all the time with beauty. We have to deal with it. So I have to work with a supply chain, and I've got to work with the technologies, and I've got to work with everything else all the time, and so compromises start to fit into it. And so look at her. I've had to make a bit of a compromise there. I've had to move that part across, but only a millimeter. No one's noticed, have they yet? Did you see what I did? I moved three things by a millimeter. Pretty? Yes. Beautiful? Maybe lesser. But then, of course, the consumer says that doesn't really matter. So that's okay, isn't it? Another millimeter? No one's going to notice those split lines and changes. It's that easy to lose beauty, because beauty's incredibly difficult to do. And only a few people can do it. And a focus group cannot do it. And a team rarely can do it. It takes a central cortex, if you like, to be able to orchestrate all those elements at the same time.
Nhưng không may thay, những thứ giống tôi và những người giống tôi luôn phải thỏa hiệp với cái đẹp. Chúng tôi phải đối mặt với nó. Cho nên tôi phải làm việc với chuỗi cung ứng, cũng như là công nghệ, và mọi thứ khác nữa. và những thỏa hiệp bị ràng buộc vào đó. hãy nhìn cô gái này Tôi có một chút thỏa hiệp phải làm. Tôi phải di chuyển phần đó một tí, chỉ một mi-li-met. Không ai để ý cả Bạn có thấy tôi đã làm gì không? Tôi dịch chuyển ba thứ một mi-li-met xinh không? Có. Đẹp không? Ít đẹp đi một chút. Nhưng rồi sau đó, tất nhiên khách hàng nói không sao cả. Vậy thì tốt rồi, đúng không? Nhưng nếu thêm 1 mi-li-met nữa thì sao? Sẽ chẳng ai để ý những thay đổi vụn vặt đó cả. Thật dễ dàng để đánh mất cái đẹp, vì cái đẹp vô cùng khó khăn để tạo ra. Và rất ít người có thể tạo ra nó. Một nhóm tập trung cũng không thể làm ra nó. Một đội cũng khó mà làm được. Nó đòi hỏi vỏ não trung tâm, để có thể dàn xếp tất cả mọi thành phần cùng một lúc.
This is a beautiful water bottle -- some of you know of it -- done by Ross Lovegrove, the designer. This is pretty close to intrinsic beauty. This one, as long as you know what water is like then you can experience this. It's lovely because it is an embodiment of something refreshing and delicious. I might like it more than you like it, because I know how bloody hard it is to do it. It's stupefyingly difficult to make something that refracts light like that, that comes out of the tool correctly, that goes down the line without falling over. Underneath this, like the story of the swan, is a million things very difficult to do. So all hail to that. It's a fantastic example, a simple object. And the one I showed you before was, of course, a massively complex one. And they're working in beauty in slightly different ways because of it.
Đây là một chai nước đẹp -- một số trong các bạn biết nó -- được thiết kế bởi nhà thiết kế Ross Lovegrove Nó rất gần với cái đẹp chính gốc. Chính nó, miễn là bạn biết được nước như thế nào bạn có thể trải nghiệm điều này. Nó đẹp vì nó là hiện thân của một điều gì đó thuần khiết và thoải mái. Có thể tôi thích nó nhiều hơn bạn, vì tôi biết nó khó thế nào để tạo ra được nó. Nó vô cùng khó khăn để tạo ra một thứ có thể làm khúc xạ ánh sáng như thế, nó được tạo ra một cách chuẩn xác, mà không hề có một lỗi nào cả. Ẩn sâu trong nó, giống như câu chuyện về thiên nga, chính là hàng triệu thứ rất khó để làm. Tất cả đổ dồn vào đó. Nó là một ví dụ tuyệt vời, một vật thể đơn giản, Nhưng tất nhiên thứ mà tôi vừa giới thiệu trước đó cho các bạn lại cực kỳ phức tạp. Và chúng đều đẹp bằng nhiều cách khác nhau.
You all, I guess, like me, enjoy watching a ballet dancer dance. And part of the joy of it is, you know the difficulty. You also may be taking into account the fact that it's incredibly painful. Anybody seen a ballet dancer's toes when they come out of the points? While she's doing these graceful arabesques and plies and what have you, something horrible's going on down here. The comprehension of it leads us to a greater and heightened sense of the beauty of what's actually going on.
Tôi đoán tất cả các bạn, cũng giống như tôi, thích xem nghệ sĩ ba-lê múa. Và sự thích thú khi xem chính là bạn biết nó khó khăn đến thế nào. Bạn cũng nhận thấy rằng nó cự kỳ đau đớn. Đã có ai từng nhìn thấy những ngón chân của nghệ sỹ ba-lê khi họ trình diễn xong? Khi cô ấy đang trình diễn những tư thế uốn lượn, có một điều vô cùng khủng khiếp diễn ra ở phía dưới. Nhận thức được điều đó làm chúng ta cảm nhận một cách mạnh mẽ hơn về cái đẹp của những gì đang xảy ra.
Now I'm using microseconds wrongly here, so please ignore me. But what I have to do now, feeling again, what I've got to do is to be able to supply enough of these enzymes, of these triggers into something early on in the process, that you pick it up, not through your thinking, but through your feeling. So we're going to have a little experiment. Right, are you ready? I'm going to show you something for a very, very brief moment. Are you ready? Okay. Did you think that was a bicycle when I showed it to you at the first flash? It's not. Tell me something, did you think it was quick when you first saw it? Yes you did. Did you think it was modern? Yes you did. That blip, that information, shot into you before that. And because your brain starter motor began there, now it's got to deal with it. And the great thing is, this motorcycle has been styled this way specifically to engender a sense that it's green technology and it's good for you and it's light and it's all part of the future.
Giờ tôi đang sử dụng một phần trăm giây một cách không đúng ở đây, hay bỏ qua cho tôi. nhưng cái mà tôi phải làm bây giờ, cảm nhận một lần nữa, điều tôi cần làm chính là cung cấp đủ cho những enzim, những kích thích trong phần đầu của quá trình mà bạn nhận biết không phải bằng lý trí, mà bằng cảm xúc. Giờ chúng ta có một thí nghiệm nhỏ. Bạn sẵn sàng chưa? Giờ tôi sẽ chiếu cho bạn xem một khoảnh khắc rất rất ngắn. Sẵn sàng chưa? Ok. Bạn có nghĩ rằng nó là một chiếc xe đạp khi tôi chiếu cho bạn xem không? Nó không phải. Hãy nói với tôi, bạn có nghĩ là nó nhanh không khi bạn lần đầu thấy nó. Vâng, bạn có. Bạn có nghĩ là nó hiện đại không? Vâng bạn có. Điểm sáng đó, thông tin đó, chạy thẳng vào đầu bạn. Và bởi vì não bạn bắt đầu suy nghĩ từ đó, giờ thì nó đã phải đối mặt với thông tin đó. Và điều tuyệt vời là, chiếc mô tô đã được thiết kế theo cách này đặc biệt là để sinh ra một cảm giác nó là công nghệ xanh và nó tốt cho bạn nó nhẹ và nó là một phần của tương lai.
So is that wrong? Well in this case it isn't, because it's a very, very ecologically-sound piece of technology. But you're a slave of that first flash. We are slaves to the first few fractions of a second -- and that's where much of my work has to win or lose, on a shelf in a shop. It wins or loses at that point. You may see 50, 100, 200 things on a shelf as you walk down it, but I have to work within that domain, to ensure that it gets you there first.
Vậy làm như vậy có sai không? Trong trường hợp này thì không, vì nó là công nghệ sinh thái âm thanh. bạn là nô lệ của giây lát đầu tiên. Chúng ta là nô lệ của những phần trăm giây đầu tiên -- và đó chính là nơi công việc của tôi phải tập trung vào phải thắng hoặc thua, trên kệ của một cửa hàng. Thắng hay thua ngay tại thời điểm đó. Bạn có thể thấy 50, 100 hay 200 thứ trên kệ khi bạn bước vào, nhưng tôi phải làm việc trong lãnh vực đó, để đảm bảo rằng vật cần mua làm bắt mắt bạn trước nhất.
And finally, the layer that I love, of knowledge. Some of you, I'm sure, will be familiar with this. What's incredible about this, and the way I love to come back to it, is this is taking something that you hate or bores you, folding clothes, and if you can actually do this -- who can actually do this? Anybody try to do this? Yeah? It's fantastic, isn't it? Look at that. Do you want to see it again? No time. It says I have two minutes left, so we can't do this. But just go to the Web, YouTube, pull it down, "folding T-shirt." That's how underpaid younger-aged people have to fold your T-shirt. You didn't maybe know it. But how do you feel about it? It feels fantastic when you do it, you look forward to doing it, and when you tell somebody else about it -- like you probably have -- you look really smart. The knowledge bubble that sits around the outside, the stuff that costs nothing, because that knowledge is free -- bundle that together and where do we come out?
Và cuối cùng, một mảng kiến thức mà tôi yêu thích Tôi chắc rằng một số các bạn sẽ quen thuộc với điều này. Điều tuyệt diệu về điều này, và cách mà tôi trở lại vấn đề sẽ nói đến một việc mà có thể bạn ghét hoặc làm bạn chán như xếp quần áo, và nếu bạn có thể làm được như thế này -- Ai có thể làm điều đó? Có ai đã từng thử chưa? Có không? Điều đó thật tuyệt diệu, đúng không? Nhìn này. Bạn có muốn xem lại một lần nữa không? Hết giờ rồi. Chúng ta chỉ còn hai phút thôi. Nhưng hãy lên mạng, vào Youtube, tìm "folding T-shirt." Đó chính là cách những người trẻ tuổi làm không công đang phải xếp áo của bạn. Có lẽ bạn không biết. Nhưng bạn cảm nhận thế nào? Thật tuyệt vời khi bạn làm thế, bạn mong chờ được thử làm như vậy và khi bạn kể với ai đó về nó -- như là bạn đã từng làm -- bạn trông rất thông minh. kiến thức ở khắp mọi nơi, thứ mà miễn phí, bởi vì kiến thức là miễn phí -- gom chúng với nhau và chúng ta sẽ được gì?
Form follows function? Only sometimes. Only sometimes. Form is function. Form is function. It informs, it tells us, it supplies us answers before we've even thought about it. And so I've stopped using words like "form," and I've stopped using words like "function" as a designer. What I try to pursue now is the emotional functionality of things. Because if I can get that right, I can make them wonderful, and I can make them repeatedly wonderful. And you know what those products and services are, because you own some of them. They're the things that you'd snatch if the house was on fire. Forming the emotional bond between this thing and you is an electrochemical party trick that happens before you even think about it.
Hình thức noi theo chức năng? Thỉnh thoảng thôi. Hình thức là chứng năng. Hình thức chính là chức năng. Nó nói cho chúng ta rằng, nó cho ta câu trả lời ngay cả khi ta chưa kịp nghĩ về nó. Và tôi đã dừng sử dụng những từ như "hình thái" và là một nhà thiết kế, tôi cũng thôi không sử dụng như từ như "chức năng". Tôi đang cố gắng theo đuổi một chức năng cảm nhận của mọi thứ. Vì nếu tôi có thể làm đúng như vậy, tôi sẽ có thể làm cho nó trở nên tuyệt vời, và lập lại sự tuyệt vời đó nhiều lần. Và bạn biết những sản phẩm và dịch vụ đó, vì bạn sở hữu chúng. Đó là những thứ bạn phải vồ lấy nếu cháy nhà. Tạo ra một sự liên kết về cảm xúc giữa bạn và những thứ này chính là một mánh lới của những thành phần điện hóa xảy ra ngay khi bạn chưa kịp nghĩ về nó.
Thank you very much.
Cám ơn quý vị rất nhiều.♪♫
(Applause)
(Vỗ tay)