I grew up in Atlanta, Georgia, and I didn't know very many white people, but I was raised in a Southern Black church that was under the shadow of white supremacy and run by Black people who in many ways were taught to hate themselves. The generation that raised me was still familiar with lynchings. So in order to not be murdered by racists, some of the Black people in the generation before me learned to make themselves smaller. We couldn't be too loud, too smart, too attractive, too bold. On some level, they felt like anything that we did that made us stand out might get us murdered.
Tôi lớn lên ở Atlanta, Georgia và không quen biết nhiều người da trắng, nhưng tôi lớn lên ở nhà thờ cho người da đen phía Nam dưới cái bóng của chủ nghĩa da trắng thượng đẳng điều hành bởi người da đen người mà được dạy dỗ để tự ghét chính họ. Thế hệ nuôi tôi lớn đã quen với việc giết hại người da đen. Để không bị giết bởi người phân biệt chủng tộc, vài người da đen ở thế hệ trước tôi đã học cách tự trở nên nhỏ bé. Chúng tôi không được quá ồn ào, quá thông minh, hấp dẫn hay dũng cảm. Ở mức nào đó, họ cảm thấy như là bất cứ những gì chúng tôi làm khiến mình nổi bật đều có thể khiến mình bị giết hại.
In the midst of that, I emerged, this straight-A student who rapped, loved "Weird Al" Yankovic and read comic books. So much for not standing out. So the grownups around me regularly discouraged my artistry. To them, comic books were the pursuit of a kid who didn't really understand the world. They told me that art was silly and I was in for some hard lessons about the real world.
Giữa lúc đó, tôi nổi lên, người sinh viên toàn điểm A này đã rap, yêu thích “Weird Al” Yankovic và đọc truyện tranh, không thể không nổi bật. Vì vậy, những người lớn quanh tôi thường xuyên làm tôi nhụt chí nghệ thuật. Đối với họ, truyện tranh chỉ dành cho con nít mà chúng thì chưa hiểu về thế giới này. Họ bảo tôi nghệ thuật là thứ ngớ ngẩn và tôi lại phải nghe những lời dạy bảo khó nghe về thế giới thực này.
Back then, I only had one other friend who was into comic books and he went to a different school. So when I was around 11, he and I went to our very first comic book convention. They were so unused to seeing Black kids there, that one grown white man mistook me for security and showed me his convention badge in order to get in. Remember, I was 11. But me and my friend loved these conventions. Finally, we had other people to talk to about the important questions, like, why does the Hulk always wear purple pants? About a year or so later with every free moment that we had me and that same friend were actively drawing comic books. His father took notice of this and he sat us down in the living room. He loved us both, and he decided it was time to set us straight. He said, "It's great that you two love these comic books, but you need to pick a serious profession, something that's going to take care of you and your families. And you’re not going to be able to do that with comic books.” My friend's father wasn't trying to hurt us. He was trying to prepare us for the world and underneath that was this fear that was shared by my own parents. That being a Black artist would make me stand out and that I might be murdered by racists.
Hồi đó, tôi chỉ có một người bạn duy nhất cũng mê truyện tranh và nó học ở một trường khác. Khi tôi khoảng 11 tuổi, nó và tôi lần đầu dự hội nghị truyện tranh. Người ta không quen thấy trẻ da đen ở đó, nên một người đàn ông da trắng đã tóm tôi và cho tôi thấy huy hiệu hội nghị của ông để được qua cửa. Nhớ nhé, tôi mới 11 tuổi. Nhưng tôi và bạn tôi yêu những hội nghị này. Cuối cùng, chúng tôi có người để nói về những câu hỏi quan trọng, như, vì sao gã Hulk luôn mặc quần màu tím? Khoảng một năm sau, bất cứ khi nào chúng tôi rảnh rỗi tôi và người bạn đó đều chủ động vẽ truyện tranh. Bố của nó nhận thấy điều này và bảo chúng tôi ngồi ở phòng khách. Ông yêu quý chúng tôi và quyết định đã đến lúc cần phải thẳng thắn. Ông nói: “Thật tuyệt khi hai đứa thích những cuốn truyện tranh như vậy, nhưng các con cần phải chọn một nghề nghiệp nghiêm túc, nghề mà sẽ nuôi sống các con và gia đình. Và các con không thể đạt được điều đó với truyện tranh.” Bố của người bạn tôi cố để không làm tổn thương chúng tôi. Ông chỉ muốn giúp chúng tôi đối mặt với thế giới và ẩn sâu bên trong là nỗi sợ cũng như bố mẹ tôi vậy. Việc trở thành nghệ sĩ da đen sẽ khiến chúng tôi nổi bật tôi có thể bị giết bởi những kẻ phân biệt chủng tộc.
And it's not like that was a far jump. My parents were born in the early 50s. In 1955, a white woman accused a 14-year-old boy of whistling at her. He was Black and two grown white men brutally murdered him just for her accusation. These men never went to prison. The boy's name was Emmett Till. So my parents grew up in a time where just the accusation of whistling at a white woman could get a Black boy brutally murdered. So why wouldn't they be concerned about me standing out as some bohemian artsy dude? So as a Black artist, I've had to ask myself: when the world seems like it's burning, is art really worth it?
Và đó không phải là một bước tiến xa. Bố mẹ tôi sinh ra vào đầu những năm thập niên 50. Năm 1955 người phụ nữ da trắng đã buộc tội cậu bé 14 tuổi vì huýt sáo trước mặt. Cậu là người da đen và hai người đàn ông da trắng đã giết cậu một cách dã man chỉ vì lời buộc tội kia. Những người này không phải ngồi tù. Tên cậu bé là Emmett Till. Vì bố mẹ tôi lớn lên vào thời đó khi mà chỉ cần một lời buộc tội vì huýt sáo với một phụ nữ da trắng đã khiến cậu bé da đen bị giết dã man. Vì vậy bố mẹ lo tôi sẽ nổi bật khi trở thành một nghệ sĩ phóng túng. Vì là một nghệ sĩ da đen, tôi đã tự hỏi bản thân mình: khi thế giới trở nên hỗn loạn, liệu nghệ thuật còn thực sự đáng giá?
I grew up and I worked serious jobs and did art on the side. Let me tell you about the most serious job that I ever worked. I ran an insurance agency and I know everything that you've learned about me so far screams insurance agent. Predictably, I hated that job. So after a few years and against all the wise advice I heard in my life, I decided to close my insurance agency and try my hand at writing graphic novels. I wanted to address the social issues that I was passionate about. Police brutality, sexism, racism, that kind of thing. But to make it clear, I was leaving the serious insurance job in order to pursue writing comic books. You know, art, which is silly, especially in the face of a world that seemed dedicated to murdering me.
Tôi lớn lên và tôi làm những công việc nghiêm túc và làm nghệ thuật là phụ. Để tôi kể bạn nghe về công việc nghiêm túc nhất mà tôi đã làm. Tôi điều hành một đại lý bảo hiểm và tôi biết mọi thứ bạn biết về tôi đều thể hiện về đại lý bảo hiểm. Có thể đoán được rằng tôi ghét nó thế nào. Vì thế sau vài năm và bỏ ngoài tai tất thảy lời khuyên khôn ngoan trong đời, tôi quyết định đóng cửa đại lý bảo hiểm và thử sức viết tiểu thuyết bằng tranh. Tôi muốn giải quyết các vấn đề xã hội mà tôi đam mê. Sự tàn bạo của cảnh sát, phân biệt chủng tộc, giới tính, kiểu như vậy. Nhưng để khiến ý định rõ ràng, tôi rời khỏi ngành bảo hiểm nghiêm túc để theo đuổi nghiệp viết truyện tranh. Bạn biết đấy, nghệ thuật, thứ được coi là ngớ ngẩn, đặc biệt khi đối mặt với thế giới dường như có thể giết tôi.
This was 2016 and there was this reality show host running for president. You guys probably never heard of him, but there were all these disturbing things arising in the world. Nazis were feeling bolder. People were feeling less shame about their racism, hate crimes arising. In response, my Black and Brown friends organize public protest and boycotts. A lot of my liberal white friends were marching on the Capitol every weekend. And I wanted to write a comic book. Was I being silly? Vain? I never made a living off of art before and now I just quit my job when it seemed like the world was falling apart. Art is silly, right?
Năm đó là 2016, có người nọ dẫn chương trình thực tế tranh cử tổng thống. Các bạn có thể chưa nghe về ông ấy, nhưng đã có tất cả những điều lo ngại này phát sinh trên thế giới. Đức Quốc xã trở nên trơ tráo hơn. Người ta thấy ít xấu hổ hơn về phân biệt chủng tộc tội ác thù ghét gia tăng. Đáp lại, những người bạn da nâu, da đen của tôi tổ chức biểu tình và tẩy chay công khai. Nhiều người bạn da trắng tự do của tôi đã diễu hành ở Capitol mỗi cuối tuần. Và tôi muốn viết truyện tranh. Tôi có ngớ ngẩn không chứ? Vô ích ư? Tôi chưa bao giờ kiếm sống bằng nghệ thuật trước đây và bây giờ tôi vừa thôi việc khi thế giới dường như đang bị chia rẽ. Nghệ thuật ngớ ngẩn, nhỉ?
I struggled with this for a while. So I took a month to travel in the UK for the first time. I was nervous about this trip because I was traveling alone. And I didn't know how people in these countries felt about Black people, but I went to Berlin, Prague, Budapest, and this tiny British town called Melksham.
Tôi mất một thời gian đấu tranh với điều này. Tôi đã dành cả tháng để du lịch ở vương quốc Anh lần đầu tiên. Tôi đã lo lắng về chuyến đi bởi vì tôi đi một mình. Và tôi không biết con người ở những đất nước đó thấy sao về người da đen. Nhưng tôi đến Berlin, Prague, Budapest, và một thị trấn nhỏ bé nước Anh tên là Melksham.
In Berlin, I sat down with the owner of the biggest comic book store chain there. And we talked about how as a kid, his favorite hero was Captain America, but certain issues of that comic book he never got to read as a kid because Captain America was fighting Nazis in those books. And nothing with Nazis was allowed in Germany, even if they were getting beat up. So let's think about that for a moment. In Germany, Nazis were banished from everything while here in the States, we've erected statues to Confederates who betrayed our country. Anyway, I thought about this man, this comic book fan who grew up in Germany, but fell in love with the story of an American icon. And I realized a well-written comic book or graphic novel could reach someone all the way across the world.
Ở Berlin tôi đã ngồi cùng ông chủ của chuỗi cửa hàng truyện tranh lớn nhất ở đó và chúng tôi nói về những đứa trẻ, anh hùng ông thích là Captain America, nhưng có những tập của truyện tranh đó ông đã không được đọc khi còn nhỏ vì Captain America đã chống lại Đức Quốc Xã trong những truyện đó. Và không điều gì về Đức Quốc Xã được cho phép ở Đức, thậm chí cả khi họ bị đánh bại. Hãy nghĩ về điều đó một lúc. Ở Đức, Đức Quốc Xã bị cấm khỏi mọi thứ trong khi ở nước Mỹ này, chúng ta đã dựng tượng cho những lính Liên Minh đã phản bội quốc gia. Dù sao, tôi đã nghĩ về người đàn ông này, người yêu truyện tranh này lớn lên ở Đức nhưng lại yêu mến truyện về biểu tượng Mỹ. Và tôi nhận ra một người giỏi viết truyện tranh hay tiểu thuyết bằng tranh có thể chạm tới độc giả ở khắp nẻo trên thế giới.
And I thought about revolution, how whenever society needs to change, that change is inspired at least in part by the artist. I thought about how dictators and despots regularly murder and discredit artists. Hitler's people came up with a term specifically to discredit artists: degenerate art. They were burning books and paintings. But why, why were the leaders of the Nazi party dedicating their attention to destroying art? If art really has no power, if it's really a silly waste of time, then why are dictators afraid of it? Why were Nazis burning books and paintings? Why was McCarthy so dedicated to blacklisting artists in the 1950s? Why was Stalin's government so focused on censoring artists in Russia? Because art scares dictators. Because they understood something that I've been struggling to understand my entire life. Art is powerful. Art is important. Art can change hearts and minds all the way across the world.
Và tôi nghĩ về cuộc cách mạng, bất cứ khi nào xã hội cần thay đổi, thì sự thay đổi đó được truyền cảm hứng ít nhất một phần bởi nghệ sĩ. Tôi nghĩ về cách kẻ độc tài và đê tiện thường giết và làm mất uy tín của nghệ sĩ. Người của Hitler đã nghĩ ra thuật ngữ đặc biệt để làm mất uy tín của nghệ sĩ: nghệ thuật suy đồi. Chúng đốt sách và tranh. Nhưng tại sao, tại sao những kẻ cầm đầu đảng Đức Quốc Xã dành sự chú ý tới việc phá hủy nghệ thuật? Nếu nghệ thuật không có sức mạnh, nếu nó thực sự ngớ ngẩn và tốn thời gian, vậy tại sao những tên độc tài lại sợ nó? Tại sao Đức Quốc Xã đốt sách và tranh? Tại sao McCarthy bị cho vào danh sách đen vào những năm 1950? Tại sao chính phủ Stalin quá tập trung vào việc kiểm duyệt các nghệ sĩ ở Nga? Bởi vì nghệ thuật làm lũ độc tài sợ hãi. Vì chúng hiểu được vài điều mà tôi đang đấu tranh cả đời mình để hiểu. Nghệ thuật có sức mạnh. Nghệ thuật quan trọng. Nghệ thuật có thể thay đổi trái tim và khối óc khắp thế giới.
In 1894, Russian author, Leo Tolstoy wrote "The Kingdom of God Is Within You". It's a book that advocates for nonviolence. In the 1920s, Mahatma Gandhi listed Tolstoy's book as one of the three most important influences in his life. So Tolstoy inspired Gandhi. And you know who Gandhi inspired? Dr. Martin Luther King, Jr. So how would the civil rights movement in America have changed if Tolstoy had never written his book? Would I even be here talking to you now? Tolstoy's book made real changes in the world by inspiring people. During the civil rights struggle, Black people would stand hand in hand as police and dogs attacked us and we'd sing gospel songs. Those songs, that art inspired these people and it helped them make it through. Activism is how we change the world. And there are different ways to engage in activism. And for me, that way is art.
Năm 1894, nhà văn Nga Leo Tolstoy đã viết ”Vương quốc của Chúa ở trong bạn”. Nó là cuốn sách ủng hộ bất bạo động. Những năm 1920, Mahatma Gandhi liệt kê sách của Tolstoy là một trong ba ảnh hưởng quan trọng nhất đời ông. Vậy là Tolstoy đã truyền cảm hứng cho Gandhi và Gandhi truyền cảm hứng cho ai? Ngài Martin Luther King Jr. Vậy phong trào dân quyền ở Mỹ sẽ thay đổi như thế nào nếu Tolstoy không viết quyển sách đó? Tôi thậm chí có được ở đây nói chuyện với các bạn không? Sách của Tolstoy đã làm thay đổi thế giới bằng cách truyền cảm hứng cho người khác. Trong cuộc đấu tranh dân quyền, người da đen nắm tay nhau khi cảnh sát và chó tấn công chúng tôi và chúng tôi hát bài phúc âm. Những bài hát ấy, nghệ thuật ấy cổ vũ mọi người và giúp họ vượt qua. Chủ nghĩa tích cực là cách chúng ta thay đổi thế giới. Và có nhiều cách để tham gia vào hoạt động tích cực. Đối với tôi, con đường đó là nghệ thuật.
So I came back to the States and I wrote about all those issues that I mentioned before: the police brutality, the sexism, the racism. Honestly, I didn't know how the world was going to receive it from me. I just knew that I was tired of giving my life to things that I didn't care about. So I hired a comic book artist, I ran a Kickstarter campaign and my graphic novel became "The Burning Metronome." It's a supernatural murder mystery about otherworldly creatures who absorb magical power from human cruelty. They watch human beings and they give us the chance to choose between compassion and cruelty. In one of the stories a police officer has an opportunity to go back and undo a time when he was unnecessarily violent to someone.
Vì vậy tôi trở lại Mỹ và tôi viết về tất cả những vấn đề mà tôi đề cập trước đó: sự tàn bạo của cảnh sát, phân biệt chủng tộc, giới tính. Thành thực, tôi không biết thế giới sẽ đón nhận nó từ tôi như thế nào. Tôi chỉ biết rằng tôi đã quá mệt mỏi khi phải dành cuộc sống của mình cho những thứ tôi không quan tâm. Do đó tôi thuê nghệ sĩ truyện tranh, chạy chiến dịch Kickstarter và tiểu thuyết bằng tranh của tôi trở thành ”The Buring Metronome.” Đó là một cuốn trinh thám giết người siêu nhiên về các sinh vật ở thế giới khác chúng hấp thụ sức mạnh ma thuật từ sự tàn ác của con người. Chúng quan sát con người và chúng cho chúng ta cơ hội lựa chọn giữa lòng trắc ẩn và sự tàn ác. Trong một câu chuyện, một sĩ quan cảnh sát có cơ hội về quá khứ và sửa sai vào thời điểm anh ấy sử dụng bạo lực một cách không cần thiết.
So what happened as a result of me writing this book? I was interviewed on TV news, newspapers. The university invited me to teach writing in their master's program. I'm a professor now. But more importantly, I was able to reach into my heart, pull out the truest parts of my soul and see it have a positive impact on other people's lives.
Vậy điều gì đã xảy ra khi tôi viết cuốn sách này? Tôi đã được phỏng vấn trên các bản tin ti vi, báo chí. Trường đại học đã mời tôi dạy viết trong chương trình thạc sĩ của họ. Bây giờ tôi là một giáo sư. Nhưng quan trọng hơn, tôi đã có thể chạm tới trái tim mình, rút ra những phần chân thật nhất tâm hồn và thấy nó có tác động tích cực đến cuộc sống của người khác.
I was signing books in this comic book store and this man made small talk with me for about 20 minutes. Eventually he said that my book made him think about how he does his job. So of course I asked, what do you do for a living? He was a police officer. So my book made a police officer think about how he does his job. That never happened when I sold insurance.
Tôi đã ký sách trong cửa hàng truyện tranh nọ và một người đàn ông đã nói chuyện với tôi trong khoảng 20 phút. Cuối cùng ông nói sách của tôi đã khiến ông nghĩ lại về cách làm việc của mình. Vì vậy tất nhiên tôi hỏi ông làm gì để kiếm sống? Ông là một cảnh sát. Như vậy, cuốn sách đã khiến một cảnh sát suy nghĩ về cách ông ấy làm việc. Điều đó không xảy ra khi tôi bán bảo hiểm.
I write comic books and graphic novels for a living. Now I'm a full-time artist. If I hadn't written that book, none of you would be listening to me right now. And listen, my parents weren't wrong to warn me about the lethal tendencies of this country. Just last year, a white supremacist sent me death threats over a book that I hadn't even finished writing yet. But obviously the only reason he was threatened is because he recognized the power of art to change hearts and minds all the way across the world. So I say to you now, if there's any art you want to create, if there's something in your heart, if you have something to say, we need you now. Your art can be activism. It can inspire people and change the world. If you're afraid, that's OK. Just don't let it stop you. Go make art and scare a dictator. Is art worth it? Hell yeah.
Tôi viết truyện và tiểu thuyết tranh để kiếm sống Bây giờ tôi là một nghệ sĩ toàn thời gian. Nếu tôi không viết cuốn sách đó, tôi đã không ở đây lúc này. Và chú ý rằng, bố mẹ tôi không sai khi cảnh báo tôi về xu hướng chết người của đất nước này. Chỉ mới năm ngoái, một người da trắng thượng đẳng dọa giết tôi vì một cuốn sách mà tôi thậm chí chưa viết xong. Nhưng hiển nhiên lý do duy nhất khiến hắn thấy bị đe dọa là vì hắn nhận ra sức mạnh của nghệ thuật trong việc thay đổi trái tim và trí óc khắp thế giới. Vì vậy bây giờ tôi nói với bạn, nếu bạn muốn sáng tạo nghệ thuật, nếu điều đó có trong trái tim bạn, nếu bạn có điều muốn nói, chúng tôi cần bạn bây giờ. Nghệ thuật của bạn có thể là điều tích cực. Nó có thể truyền cảm hứng cho mọi người và thay đổi thế giới. Nếu bạn sợ hãi, không sao cả. Chỉ cần đừng để nó ngăn cản bạn. Hãy cứ làm nghệ thuật đi và dọa chết khiếp những kẻ độc tài. Nghệ thuật xứng đáng chứ? Hoàn toàn xứng đáng.
Thank you.
Cảm ơn các bạn.