Do we live in a borderless world? Before you answer that, have a look at this map. Contemporary political map shows that we have over 200 countries in the world today. That's probably more than at any time in centuries. Now, many of you will object. For you this would be a more appropriate map. You could call it TEDistan. In TEDistan, there are no borders, just connected spaces and unconnected spaces. Most of you probably reside in one of the 40 dots on this screen, of the many more that represent 90 percent of the world economy.
Chúng ta có đang sống trong một thế giới không biên giới? Trước khi các bạn trả lời, hãy xem thử bản đồ này. Bản đồ chính trị thế giới đương thời cho thấy rằng ngày nay chúng ta có khoảng trên 200 quốc gia trên thế giới. Con số đó có lẽ là lớn hơn so với bất kỳ thời điểm nào trong nhiều thế kỷ. Giờ nhiều trong số các bạn sẽ phản đối. Đối với các bạn thì tấm bản đồ này sẽ hợp lý hơn. Các bạn có thể gọi nó là TEDistan. Ở TEDistan không có các biên giới, chỉ có các vùng đất liên thông với nhau và những vùng đất rời rạc. Trong số các bạn, có lẽ đa số đang cư sống ở một trong 40 điểm chấm tròn kia trên màn hình, trong số nhiều điểm khác, mà đại diện cho 90 phần trăm nền kinh tế thế giới.
But let's talk about the 90 percent of the world population that will never leave the place in which they were born. For them, nations, countries, boundaries, borders still matter a great deal, and often violently. Now here at TED, we're solving some of the great riddles of science and mysteries of the universe. Well here is a fundamental problem we have not solved: our basic political geography. How do we distribute ourselves around the world?
Nhưng chúng ta hãy nói về 90 phần trăm tổng dân số thế giới, những người mà sẽ không bao giờ rời khỏi nơi mình đã sinh ra. Đối với họ, các dân tộc, các quốc gia, các đường ranh giới và biên giới vẫn có ý nghĩa lớn, và thường là có ý nghĩa một cách kịch liệt. Tại TED, chúng ta vẫn thường giải những câu đố về khoa học và những bí ẩn của vũ trụ. Nhưng mà chúng ta vẫn có đây một vấn đề cơ bản mà chúng ta chưa giải quyết được: vấn đề cơ bản về địa lý chính trị của chúng ta. Chúng ta phân bố bản thân như thế nào vòng quanh thế giới?
Now this is important, because border conflicts justify so much of the world's military-industrial complex. Border conflicts can derail so much of the progress that we hope to achieve here. So I think we need a deeper understanding of how people, money, power, religion, culture, technology interact to change the map of the world. And we can try to anticipate those changes, and shape them in a more constructive direction.
Điều này quan trọng bởi vì các cuộc xung đột biên giới là điều thanh minh cho bao khu liên hợp công nghiệp quân sự của thế giới. Các cuộc xung đột biên giới có thể làm hủy hoại bao tiến trình mà chúng ta đang mong muốn đạt được ở đây. Vì vậy tôi nghĩ rằng chúng ta phải có một sự hiểu biết sâu sắc hơn về cách mà con người, tiền bạc, quyền lực, tôn giáo, văn hóa, công nghệ ảnh hưởng lẫn nhau để làm thay đổi nên bản đồ thế giới. Và chúng ta có thể tìm cách ngăn chặn những thay đổi đó, và uốn nắn chúng theo một hướng đi mang tính chất xây dựng hơn.
So we're going to look at some maps of the past, the present and some maps you haven't seen in order to get a sense of where things are going. Let's start with the world of 1945. 1945 there were just 100 countries in the world. After World War II, Europe was devastated, but still held large overseas colonies: French West Africa, British East Africa, South Asia, and so forth. Then over the late '40s, '50s, '60s, '70s and '80s, waves of decolonization took place. Over 50 new countries were born. You can see that Africa has been fragmented. India, Pakistan, Bangladesh, South East Asian nations created. Then came the end of the Cold War. The end of the Cold War and the disintegration of the Soviet Union. You had the creation of new states in Eastern Europe, the former Yugoslav republics and the Balkans, and the 'stans of central Asia.
Chúng ta hãy xem thử vài bản đồ đã được sử dụng trong quá khứ, trong hiện tại và một vài bản đồ mà các bạn chưa hề được thấy để có thể cảm nhận được mọi thứ đang đi đến đâu. Hãy bắt đầu với thế giới vào năm 1945. Vào năm 1945, trên thế giới chỉ có khoảng 100 quốc gia. Sau Thế Chiến Thứ Hai, Châu Âu bị tàn phá, nhưng vẫn nắm giữ một số lượng lớn các thuộc địa: Tây Phi của Pháp, Đông Phi, Nam Á của Anh, vân vân. Sau đó vào những năm cuối thập kỷ 40, 50, 60, 70 và 80, hàng loạt các thuộc địa được trả tư do. Hơn 50 quốc giá mới được ra đời. Các bạn có thể thấy Châu Phi đã được chia ra thành từng mảnh. Ấn Độ, Pakistan, Bănglađét, các nước Đông Nam Á được lập nên. Rồi Chiến Tranh Lạnh kết thúc. Sự chấm dứt của Chiến Tranh Lạnh và sự tan rã của Liên Bang Xô Viết. Các nhà nước mới được thành lập ở Đông Ậu, các nước cộng hòa cũ của Yugoslav và các nước Balkan, và các nước ở Trung Á có tên kết thúc bởi cụm từ "stan".
Today we have 200 countries in the world. The entire planet is covered by sovereign, independent nation-states. Does that mean that someone's gain has to be someone else's loss? Let's zoom in on one of the most strategic areas of the world, Eastern Eurasia. As you can see on this map, Russia is still the largest country in the world. And as you know, China is the most populous. And they share a lengthy land border.
Ngày nay chúng ta có trên 200 quốc gia trên thế giới. Cả hành tinh được bao phủ bởi các quốc gia độc lập và có chủ quyền. Vậy liệu điều đó có nghĩa là một người được lợi thì người khác phải bị thiệt hay không? Chúng ta hãy quan sát lại gần khu vực mang tính chất chiến lược nhất thế giới, Miền Đông Eurasia. Như các bạn có thể thấy trên bản đồ này, Nga vẫn là đất nước rộng lớn nhất thế giới. Và như các bạn biết, Trung Quốc là nước đông dân nhất. Và hai nước này cùng chia sẻ một đường biên giới dài.
What you don't see on this map is that most of Russia's 150 million people are concentrated in its western provinces and areas that are close to Europe. And only 30 million people are in its eastern areas. In fact, the World Bank predicts that Russia's population is declining towards about 120 million people
Điều mà các bạn không thấy trên tấm bản đồ này là hầu hết 150 triệu dân của Nga tập trung ở các tỉnh thành ở miền tây và các vùng khác gần Châu Âu. Và chỉ khoảng 30 triệu người sống ở các vùng miền đông. Trên thực tế, Ngân Hàng Thế Giới dự đoán rằng dân số của Nga đang suy giảm tới con số 120 triệu người.
And there is another thing that you don't see on this map. Stalin, Khrushchev and other Soviet leaders forced Russians out to the far east to be in gulags, labor camps, nuclear cities, whatever the case was. But as oil prices rose, Russian governments have invested in infrastructure to unite the country, east and west. But nothing has more perversely impacted Russia's demographic distribution, because the people in the east, who never wanted to be there anyway, have gotten on those trains and roads and gone back to the west. As a result, in the Russian far east today, which is twice the size of India, you have exactly six million Russians.
Và còn một điều nữa mà các bạn không thấy trên bản đồ này. Stalin, Kruschev, và các nhà lãnh đạo Xô Viết khác đã cưỡng bức người dân di cư về miền đông sống trong các trại giam, trại lao động, các thành phố nguyên tử, lý do gì đi nữa. Nhưng khi giá dầu tăng lên, nhà nước Nga đã đầu tư vào cơ sở hạ tầng để đoàn kết đất nước, đông và tây. Nhưng điều này đã có tác động ngược lại lên sự phân bố dân số của Nga. Bởi vì những người dân ở miền đông, những người mà từ đầu đã không muốn sống ở đó, đã đi theo những con tàu và đường, và trở về miền tây. Và kết quả là ở các vùng xa ở phỉ Đông nước Nga ngày nay, với diện tích gấp đôi diện tích Ấn Độ, chỉ có đúng sáu triệu người Nga sinh sống.
So let's get a sense of what is happening in this part of the world. We can start with Mongolia, or as some call it, Mine-golia. Why do they call it that? Because in Mine-golia, Chinese firms operate and own most of the mines -- copper, zinc, gold -- and they truck the resources south and east into mainland China. China isn't conquering Mongolia. It's buying it. Colonies were once conquered. Today countries are bought.
Vậy nến chúng ta hãy thử tìm hiểu điều gì đang diễn ra ở vùng miền này của thế giới. Chúng ta có thể bắt đầu với Mông Cổ (Mongolia), hoặc như một số người khác hay thường gọi là Mine-golia. Tại sao họ gọi Mông Cổ như thế? Bởi vì ở Mine-golia, các công ty Trung Quốc hoạt động và sở hữu hầu hết toàn bộ các mỏ nguyên liệu -- đồng, kẽm, vàng -- và họ vận chuyển những tài nguyên đó xuống phía nam và đông về đại lục Trung Quốc. Trung Quốc không hề xâm chiếm Mông Cổ. Trung Quốc đang mua lại Mông Cổ. Các thuộc địa đã từng bị xâm chiếm. Ngày nay, các quốc gia bị mua lại bởi các quốc gia khác.
So let's apply this principle to Siberia. Siberia most of you probably think of as a cold, desolate, unlivable place. But in fact, with global warming and rising temperatures, all of a sudden you have vast wheat fields and agribusiness, and grain being produced in Siberia. But who is it going to feed? Well, just on the other side of the Amo River, in the Heilongjiang and Harbin provinces of China, you have over 100 million people. That's larger than the entire population of Russia.
Vì vậy chúng ta hãy thử áp dụng nguyên lý này với Siberia. Có lẽ hầu hết trong số các bạn nghĩ Siberia là một vùng đất lạnh lẽ, hẻo lánh, không thể sinh sống. Nhưng thật ra, do hiện tượng ấm lên toàn cầu và nhiệt độ nóng lên, bỗng dưng chúng ta có những cánh đồng lúa mì rộng lớn cùng với ngành nông thương, và các loại hạt đang được sản xuất ở Siberia. Nhưng Siberia sẽ cung cấp thức ăn cho ai? Ngay phía bên kia bờ sông Amo, ở các tỉnh thành Heilongiang và Harbin của Trung Quốc có khoảng hơn 100 triệu người. Con số này lớn hơn cả toàn bộ dân số của nước Nga.
Every single year, for at least a decade or more, [60,000] of them have been voting with their feet, crossing, moving north and inhabiting this desolate terrain. They set up their own bazaars and medical clinics. They've taken over the timber industry and been shipping the lumber east, back into China. Again, like Mongolia, China isn't conquering Russia. It's just leasing it. That's what I call globalization Chinese style.
Mỗi năm, trong ít nhất một thập kỷ trở lại đây, sáu mươi nghìn trong số họ đã đi bộ băng qua, đi lên phía bắc, và sinh sống ở vùng đất hoang vắng này. Họ dựng lên những tiệm tạp hóa và các phòng khám của riêng họ. Họ đã tiếp quản ngành khai thác gỗ và chuyên chở gỗ về phía đông, ngược trở về Trung Quốc. Một lần nữa, như đối với Mongolia, Trung Quốc không hề xâm chiếm Nga. Trung Quốc chỉ cho thuê nước Nga. Tôi gọi điều này là hiện tượng toàn cầu hóa theo kiểu Trung Hoa.
Now maybe this is what the map of the region might look like in 10 to 20 years. But hold on. This map is 700 years old. This is the map of the Yuan Dynasty, led by Kublai Khan, the grandson of Genghis Khan. So history doesn't necessarily repeat itself, but it does rhyme.
Bây giờ đây có thể là bản đồ khu vực trong vòng 10 đến 20 năm tới. Nhưng từ từ đã. Bản đồ này đã 700 năm tuổi. Đây là bản đồ của Triều Đại Nhà Nguyên, dưới sự lãnh đại của Kubla Khan (Hốt Tất Liệt), cháu nội của Genghis Khan (Thành Cát Tư Hãn). Vậy lịch sử cũng không hẳn là lặp lại chính bản thân, nhưng mà vẫn ăn vần.
This is just to give you a taste of what's happening in this part of the world. Again, globalization Chinese style. Because globalization opens up all kinds of ways for us to undermine and change the way we think about political geography. So, the history of East Asia in fact, people don't think about nations and borders. They think more in terms of empires and hierarchies, usually Chinese or Japanese.
Đây chỉ là để cho các bạn có được một cảm giác về điều gì đang diễn ra ở khu vực này của thế giới. Một lần nữa, hiện tượng toàn cầu hóa kiểu Trung Quốc. Bởi vì sự toàn cầu hóa mở ra rất nhiều cách cho chúng ta hủy hoại và thay đổi cách chúng ta suy nghĩ về địa lý chính trị. Vì thế nên, lịch sử của Đông Á về thực chất, con người không còn nghĩ về các quốc gia và các ranh giới. Họ nghĩ nhiều hơn về các đế chế và các thứ bậc, thường là của Trung Quốc hoặc Nhật Bản.
Well it's China's turn again. So let's look at how China is re-establishing that hierarchy in the far East. It starts with the global hubs. Remember the 40 dots on the nighttime map that show the hubs of the global economy? East Asia today has more of those global hubs than any other region in the world. Tokyo, Seoul, Beijing, Shanghai, Hong Kong, Singapore and Sidney. These are the filters and funnels of global capital. Trillions of dollars a year are being brought into the region, so much of it being invested into China.
Đây lại là một nước đi khác của Trung Quốc. Chúng ta hãy xem thử Trung Quốc đang tự kiến lập lại hệ thống thứ bậc đó như thế nào ở viễn đông. Nó bắt đầu với các trung tâm toàn cầu. Các bạn có nhớ 40 chấm tròn ở trên bản đồ thế giới vào buổi tối mà thể hiện các trung tâm của nền kinh tế thế giới. Đông Á ngày này đang có nhiều hơn những trung tâm toàn cầu này hơn bất kỳ vùng miền nào khác trên thế giới. Tokyo, Seoul, Bắc Kinh, Thượng Hải, Hồng Kông, Singapore và Sidney. Đây là những máy lọc và những ống khói của tư bản toàn cầu. Hàng nghìn tỷ đô la mỗi năm được đưa đến khu vực này. Rất nhiều được đầu tư ở Trung Quốc.
Then there is trade. These vectors and arrows represent ever stronger trade relationships that China has with every country in the region. Specifically, it targets Japan and Korea and Australia, countries that are strong allies of the United States. Australia, for example, is heavily dependent on exporting iron ore and natural gas to China. For poorer countries, China reduces tariffs so that Laos and Cambodia can sell their goods more cheaply and become dependent on exporting to China as well.
Rồi chúng ta lại có mậu dịch. Những vectơ và mũi tên này thể hiện mối quan hệ mậu dịch mạnh mẽ hơn bất kỳ lúc nào mà Trung Quốc đang có với mỗi quốc gia khác trong khu vực. Trung Quốc nhắm Nhật Bản làm một mục tiêu đặc biệt và Hàn Quốc và Úc, nhưng nước đồng minh lớn của Hoa Kỳ. Ví dụ Úc phụ thuộc rất nặng vào xuất khẩu quặng sắt, khí đốt tự nhiên cho Trung Quốc. Đối với những nước nghèo hơn thì Trung Quốc giảm thuế nhập khẩu để rồi Lào và Campuchia có thể bán những sản phẩm của họ một cách rẻ hơn và cũng trở nên phụ thuộc vào việc xuất khẩu cho Trung Quốc.
And now many of you have been reading in the news how people are looking to China to lead the rebound, the economic rebound, not just in Asia, but potentially for the world. The Asian free trade zone, almost free trade zone, that's emerging now has a greater trade volume than trade across the Pacific. So China is becoming the anchor of the economy in the region.
Và hẳn nhiều trong số các bạn cũng đã đọc nhiều tin tức về việc người ta mong đợi Trung Quốc dẫn đầu cho quá trình khôi phục kinh tế, không chỉ ở Châu Á, nhưng có khả năng là cho cả thế giới. Khu vực thương mại tự do đang lớn lên của Châu Á, hầu như là hoàn toàn tự do, giờ đã có lượng trao đổi hàng hóa lớn hơn cả ở phía bên kia Thái Bình Dương. Vậy Trung Quốc đang dần trở thành cái neo kinh tế trong khu vực.
Another pillar of this strategy is diplomacy. China has signed military agreements with many countries in the region. It has become the hub of diplomatic institutions such as the East Asian Community. Some of these organizations don't even have the United States as a member. There is a treaty of nonaggression between countries, such that if there were a conflict between China and the United States, most countries vow to just sit it out, including American allies like Korea and Australia.
Một cột trụ khác của chiến thuật này là sự ngoại giao. Trung Quốc đã kỹ các thỏa thuận về quân sự với nhiều nước trong khu vực. Trung Quốc đã trở thành trung tâm của các thể chế ngoại giao như East Asian Community (Cộng Đồng Đông Á) Một vài trong số những tổ chức này thậm chí còn không có Hoa Kỳ làm thành viên. Có hiệp ước bất tương xâm giữa các nước, nếu có xung đột giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ, hầu hết các quốc gia hứa hẹn sẽ không tham gia, bao gồm cả các đồng minh của Hoa Kỳ như Hàn Quốc và Úc.
Another pillar of the strategy, like Russia, is demographic. China exports business people, nannies, students, teachers to teach Chinese around the region, to intermarry and to occupy ever greater commanding heights of the economies. Already ethnic Chinese people in Malaysia, Thailand and Indonesia are the real key factors and drivers in the economies there. Chinese pride is resurgent in the region as a result. Singapore, for example, used to ban Chinese language education. Now it encourages it.
Một trụ cột nữa của chiến thuật này, như Nga, là về mặt dân cư. Trung Quốc xuất khẩu các thương gia, người giữ trẻ, sinh viên, đi xung quanh khu vực để dạy tiếng Trung Quốc, để pha trộn và chiếm lĩnh nhiều hơn nữa các tầng lớp lãnh đạo cao của các nền kinh tế. Những người thuộc dòng dõi Trung Hoa ở Malaysia, Thái Lan và Indonesia hiện đã là chủ chốt và động cơ kinh tế ở đây. Niềm kiêu hãnh của Trung Quốc đang trỗi dậy trong khu vực vì lý do này. Ví dụ như Singapore đã từng cấm dạy tiếng Trung Quốc thì bây giờ Bây giờ nước này đang thúc đẩy việc dạy tiếng Trung Quốc .
If you add it all up what do you get? Well, if you remember before World War II, Japan had a vision for a greater Japanese co-prosperity sphere. What's emerging today is what you might call a greater Chinese co-prosperity sphere. So no matter what the lines on the map tell you in terms of nations and borders, what you really have emerging in the far east are national cultures, but in a much more fluid, imperial zone. All of this is happening without firing a shot.
Nếu các bạn cộng tất cả những thứ trên lại, các bạn sẽ thu được kết quả gì? Nếu các bạn còn nhớ trước Thế Chiến Thứ Hai, Nhật Bản đã có một tầm nhìn về sự phồn vinh toàn cầu của của Nhật Bản. Những gì đãng diễn ra vào ngày hôm nay, các bạn có thể gọi là sự phồn vinh toàn cầu của Trung Quốc. Vì vậy bất kể những gì những đường kẻ kia trên bản đồ nói với các bạn về các quốc gia và các ranh giới, những gì các bạn thực sự có ở viễn đông là các văn hóa dân tộc, nhưng ở trong một khu vực đường bệ hơn. Tất cả những điều này đang diễn ra mà không hề có một tiếng súng nổ ra.
That's most certainly not the case in the Middle East where countries are still very uncomfortable in the borders left behind by European colonialists. So what can we do to think about borders differently in this part of the world? What lines on the map should we focus on? What I want to present to you is what I call state building, day by day.
Điều này hẳn nhiên không phải như những gì đang diễn ra ở Trung Đông nới mà các quốc gia vẫn rất khó chịu với các đường ranh giới mà các thực dân Châu Âu đã để lại phía sau. Vậy chúng ta có thể suy nghĩ khác như thế nào đối với các đường ranh giới ở khu vực này của thế giới? Chúng ta nên tập trung vào các đường nào trên tấm bản đồ này? Những gì tôi muốn giới thiệu với các bạn là một thứ mà tôi vẫn gọi thường ngày là sự xây dựng đế chế.
Let's start with Iraq. Six years after the U.S. invasion of Iraq, the country still exists more on a map than it does in reality. Oil used to be one of the forces holding Iraq together; now it is the most significant cause of the country's disintegration. The reason is Kurdistan. The Kurds for 3,000 years have been waging a struggle for independence, and now is their chance to finally have it. These are pipeline routes, which emerge from Kurdistan, which is an oil-rich region.
Chúng ta hãy bắt đầu với Irắc. Sáu năm sau khi Hoa Kỳ xâm chiếm Irắc đất nước này vẫn tồn tại trên bản đồ nhiều hơn là tồn tại trong thực tế. Dầu là một trong những yếu tố giữ Irắc lại với nhau. Bây giờ nó là một trong những nguyên nhân chính cho sự tan rã của đất nước này. Lý do là Kurdistan. Những người Kurdirstan, trong 3000 năm, đã đấu tranh để được độc lập. Và bây giờ là cơ hội cho họ giành được điều đó. Đây là các tuyến ống dầu bắt đầu từ Kurdistan, một vòng có rất nhiều dầu.
And today, if you go to Kurdistan, you'll see that Kurdish Peshmerga guerillas are squaring off against the Sunni Iraqi army. But what are they guarding? Is it really a border on the map? No. It's the pipelines. If the Kurds can control their pipelines, they can set the terms of their own statehood. Now should we be upset about this, about the potential disintegration of Iraq? I don't believe we should. Iraq will still be the second largest oil producer in the world, behind Saudi Arabia. And we'll have a chance to solve a 3,000 year old dispute. Now remember Kurdistan is landlocked. It has no choice but to behave. In order to profit from its oil it has to export it through Turkey or Syria, and other countries, and Iraq itself. And therefore it has to have amicable relations with them.
Và ngày nay, nếu bạn đến Kurdistan, các bạn sẽ thấy các tay súng Kurdish Peshmerga đang xung đột với các binh lính của Sunni Irắc. Nhưng mà họ đang bảo vệ cái gì? Có phải biên giới trên bản đồ? Không. Đó là các đường ống dẫn dầu. Nếu những người Kurdistan có thể nắm được các ống dẫn dầu trong tầm kiểm soát, họ sẽ có thể đưa ra các điều lệ trên cương vị một nước độc lập. Bây giờ chúng ta có nên cảm thấy khó chịu về sự chia rẽ của Irắc? Tôi thì không tin là chúng ta nên lo lắng. Irắc sẽ vẫn là đất nước sản xuất dầu lớn thứ nhì thế giới, sau Ả Rập Xê Út. Và chúng ta sẽ có cơ hội giải quyết một vẫn đề tranh cãi đã kéo dài 3000 năm. Bây giờ các bạn hãy nhớ là Kurdistan là một đất nước có đất liền bao quanh. Kurdistan sẽ không còn cách nào khác ngoài việc xử sự một cách đúng đắn. Để thu lợi được từ dầu của mình, Kurdistan phải xuất khẩu qua Thổ Nhĩ Kỳ hoặc Syria, và các nước khác, và cả Irắc. Và vì thế Kurdistan phải có mối quan hệ thân mật với các nước đó.
Now lets look at a perennial conflict in the region. That is, of course, in Palestine. Palestine is something of a cartographic anomaly because it's two parts Palestinian, one part Israel. 30 years of rose garden diplomacy have not delivered us peace in this conflict. What might? I believe that what might solve the problem is infrastructure. Today donors are spending billions of dollars on this. These two arrows are an arc, an arc of commuter railroads and other infrastructure that link the West Bank and Gaza.
Bây giờ chúng ta hãy xem xét một cuộc xung đột bất diệt trong khu vực. Đó tất nhiên là ở Palestine. Palestine giống như là một hiện tượng lạ đầy thảm khốc bởi đất nước này hai phần là Palestin, một phần là Israel. 30 năm ngoại giao vườn hồng đã không đem lại cho chúng hòa bình. Vậy điều gì có thể? Tôi tin điều có thể giải quyết vấn đề này là cơ sở hạ tầng. Ngày nay những người quyên cúng đang chi hàng tỷ đô la vào cơ sở hạ tầng. Hai mũi tên này là một chiếc cầu võng, một chiếc cầu võng của các đường sắt đi lại và các cơ sở hạ tầng khác kết nối West Bank (Bờ Tây) với Gaza.
If Gaza can have a functioning port and be linked to the West Bank, you can have a viable Palestinian state, Palestinian economy. That, I believe, is going to bring peace to this particular conflict. The lesson from Kurdistan and from Palestine is that independence alone, without infrastructure, is futile.
Nếu Gaza có một cảng hoạt động và có thể được kết nối với West Bank, các bạn sẽ có một đất nước Palestin tồn tại, một nền kinh tế Palestin. Điều đó tối tin là sẽ đem lại hòa bình cho xung đột này. Một bài học từ Kurdistan và từ Palestine, là nền độc lập đi tách biệt mà không có cơ sở hạ tầng là một sự vô ích.
Now what might this entire region look like if in fact we focus on other lines on the map besides borders, when the insecurities might abate? The last time that was the case was actually a century ago, during the Ottoman Empire. This is the Hejaz Railway. The Hejaz Railway ran from Istanbul to Medina via Damascus. It even had an offshoot running to Haifa in what is today Israel, on the Mediterranean Sea. But today the Hejaz Railway lies in tatters, ruins. If we were to focus on reconstructing these curvy lines on the map, infrastructure, that cross the straight lines, the borders, I believe the Middle East would be a far more peaceful region.
Bây giờ khu vực này có thể trông như thế nào nếu thực ra chúng ta tập trung vào các đường trên bản đồ bên cạnh các biên giới, khi mà tình trạng không an toàn đã dịu đi? Lần cuối khi điều này đã xảy ra là khoảng một thế kỷ trước, vào thời Đế Quốc Ottoman. Đây là tuyến đường sắt Hijaz. Tuyến Hijaz chạy từ Istanbul đến Medina qua Damascus. Thậm chí còn có một nhánh chạy đến Haifa mà giờ là Israel ngày nay, trên biển Địa Trung Hải. Nhưng ngày nay tuyến Hijaz chỉ còn là đống đổ nát. Nếu chúng ta muốn tập trung vào việc gây dựng lại những đường kẻ cong này trên bản đồ, cơ sở hạ tầng cắt ngang những đường kẻ này, những biên giới, tôi tin tưởng là Trung Đông sẽ là một khu vực bình yên hơn rất nhiều.
Now let's look at another part of the world, the former Soviet Republics of Central Asia, the 'stans. These countries' borders originate from Stalin's decrees. He purposely did not want these countries to make sense. He wanted ethnicities to mingle in ways that would allow him to divide and rule. Fortunately for them, most of their oil and gas resources were discovered after the Soviet Union collapsed.
Bây giờ chúng ta hãy xem thử một khu vực khác trên thế giới, các nước Cộng Hòa Xô Viết cũ ở Trung Á, các nước có thể kết thúc bởi cụm từ "stans" Những đường biến giới này xuất phát từ các sắc lệnh của Stalin. Stalin cố tình không muốn những nước này mang một ý nghĩa gì cả. Ông ấy muốn các chủng tộc trộn lẫn với nhau theo cách mà sẽ cho phép ông ấy chia cắt và cai trị. May mắn cho họ, hầu hết các tài nguyên dầu và ga đều được phát hiện sau khi Liên Bang Xô Viết sụp đổ.
Now I know some of you may be thinking, "Oil, oil, oil. Why is it all he's talking about is oil?" Well, there is a big difference in the way we used to talk about oil and the way we're talking about it now. Before it was, how do we control their oil? Now it's their oil for their own purposes. And I assure you it's every bit as important to them as it might have been to colonizers and imperialists. Here are just some of the pipeline projections and possibilities and scenarios and routes that are being mapped out for the next several decades. A great deal of them.
Bây giờ tôi biết vài người trong số các bạn có thể đang nghĩ, "Dầu, dầu, dầu. Tại sao anh ta cứ nói về dầu suốt thế?" Tại vì có một sự khác biệt lớn giữa cách chúng ta đã từng nói về dầu vào ngày trước và cách mà chúng ta nói về dầu ngày nay. Trước kia là làm thế nào để chúng ta kiểm soát được dầu của họ? Bây giờ thì dầu của họ phục vụ cho mục đích của chính họ. Và tôi đảm bảo với các bạn là nó vẫn quan trọng từng tý một đối với họ như nó đã quan trọng với các thực dân và chủ nghĩa đế quốc. Đây chỉ là một vài đề án về các tuyến ống dầu và các khả năng và các viễn cảnh và các tuyến mà đang được vạch ra cho một vài thập kỷ tiếp theo. Rất nhiều ống dầu.
For a number of countries in this part of the world, having pipelines is the ticket to becoming part of the global economy and for having some meaning besides the borders that they are not loyal to themselves. Just take Azerbaijan. Azerbaijan was a forgotten corner of the Caucuses, but now with the Baku-Tbilisi-Ceyhan pipeline into Turkey, it has rebranded itself as the frontier of the west.
Đối với con số các quốc gia ở vùng này của thế giới, có được các ống dầu là tấm vé trở thành một bộ phận của nền kinh tế toàn cầu và để trở nên có ý nghĩ nào đó, bên cạnh các biến giới mà không trung thành với chính mình. Hãy thử lấy Azerbaijan. Azerbaijan đã từng là một góc bị quên lãng của cuộc họp kín của các ban lãnh đạo tối cao. Bây giờ với tuyến dầu Baku-Tbilisi-Ceyhan đến Thổ Nhĩ Kỳ, Azerbaijan đã tự phong lại mình là một nước biên giới ở phía Tây.
Then there is Turkmenistan, which most people think of as a frozen basket case. But now it's contributing gas across the Caspian Sea to provide for Europe, and even a potentially Turkmen- Afghan-Pakistan-India pipeline as well.
Sau đó chúng ta lại có Turkmenistan, nước mà hầu hết mọi người nghĩ là một chiếc giỏ đóng băng. Bây giờ nước này đang đóng góp khí đốt cho phía bên kia biển Caspian để cung cấp cho Châu Âu, và thậm chí có khả năng là cho cả đường ống Turkmen- Afghan-Pakistan-Ấn Độ nữa.
Then there is Kazakhstan, which didn't even have a name before. It was more considered South Siberia during the Soviet Union. Today most people recognize Kazakhstan as an emerging geopolitical player. Why? Because it has shrewdly designed pipelines to flow across the Caspian, north through Russia, and even east to China. More pipelines means more silk roads, instead of the Great Game. The Great Game connotes dominance of one over the other. Silk road connotes independence and mutual trust. The more pipelines we have, the more silk roads we'll have, and the less of a dominant Great Game competition we'll have in the 21st century.
Rồi chúng ta có Kazkhstan, nước này thậm chí trước đây còn không có tên. Kazakhstan đã từng được xem là Nam Siberia trong thời kỳ Liên Bang Xô Viết. Ngày nay hầu hết mọi người đều nhận ra Kazakhstan là một tay chơi mới trong chính trị địa lý. Tại sao ư? Bởi vì nước này đã thiết kế một cách khôn khéo các đường ống chạy ngang qua biển Caspian, ở phía bắc qua Nga, và thậm chí ở đông qua Trung Quốc. Nhiều đường ống hơn nghĩa là nhiều tuyến đường mậu dịch hơn, thay vì là Great Game. Great Game có nghĩa là sự thống trị của một nước lên một nước khác. Các tuyến mậu dịch có nghĩa là độc lập và sự tin tưởng lẫn nhau. Chúng ta càng có nhiều ống dầu ơn thì chúng ta sẽ có càng nhiều tuyến mậu dịch, và càng ít hơn sự cạnh tranh theo kiểu Great Game vào thế kỷ 21.
Now let's look at the only part of the world that really has brought down its borders, and how that has enhanced its strength. And that is, of course, Europe. The European Union began as just the coal and steel community of six countries, and their main purpose was really to keep the rehabilitation of Germany to happen in a peaceful way. But then eventually it grew into 12 countries, and those are the 12 stars on the European flag. The E.U. also became a currency block, and is now the most powerful trade block in the entire world. On average, the E.U. has grown by one country per year since the end of the Cold War. In fact most of that happened on just one day. In 2004, 15 new countries joined the E.U. and now you have what most people consider a zone of peace spanning 27 countries and 450 million people.
Bây giờ chúng ta hãy xem thử khu vực duy nhất của thế giới mà đã thực sự hạ các đường biên giới của mình xuống, và khu vực này đã củng cố sức mạnh của mình như thế nào. Và đó tất nhiên là Châu Âu. Liên Hiệp Châu Âu khởi đầu từ là một hội đồng than và thép của sáu nước. Và mục đích chính của họ là giữ cho sự phục hồi của Đức diễn ra một cách hòa bình. Nhưng rồi một cách từ từ E.U. lớn lên gồm 12 nước. Và đó là 12 ngôi sao trên lá cờ Châu Âu. E.U. cũng trở nên một khối có một tiền tệ duy nhất, và hiện là một trong những khối mậu dịch hùng mạnh nhất thế giới. Trung bình mỗi năm E.U. lớn lên bởi một nước kể từ sau khi Chiến Tranh Lạnh kết thúc. Thật ra thì đa số sự gia nhập diễn ra chỉ trong vòng một ngày. Vào năm 2004, 15 thành viên mới gia nhập E.U. và bây giờ các bạn có một thứ mà hầu hết mọi người đều cho là một khu vực hòa bình bao gồm 27 nước và 450 triệu dân.
So what is next? What is the future of the European Union? Well in light blue, you see the zones or the regions that are at least two-thirds or more dependent on the European Union for trade and investment. What does that tell us? Trade and investment tell us that Europe is putting its money where its mouth is. Even if these regions aren't part of the E.U., they are becoming part of its sphere of influence. Just take the Balkans. Croatia, Serbia Bosnia, they're not members of the E.U. yet. But you can get on a German ICE train and make it almost to Albania. In Bosnia you use the Euro currency already, and that's the only currency they're probably ever going to have.
Vậy điều tiếp theo là gì? Tương lai của Liên Hiệp Châu Âu sẽ là gì? Các bạn thấy các khu vực trong màu xanh nhạt hoặc các vùng phụ thuộc ít nhất hai phần ba hoặc nhiều hơn vào Liên Hiệp Châu Âu bởi mậu dịch và đầu tư. Điều này nói lên cho ta biết những gì? Mậu dịch và đầu tư nói cho chúng ta biết rằng Châu Âu đang để tiền vào miệng của mình. Thậm chí nếu những vùng này không thuộc E.U., chúng đang trở thành các bộ phận thuộc khu vực của tầm ảnh hưởng. Hãy thử lấy các nước Balkans. Croatia, Serbia Bosnia, những nước này chưa là thành viên của E.U. Nhưng bạn có thể leo lên tuyến tàu German ICE và đi đến gần cả Albania. Ở Bosnia các bạn đã sử Euro làm tiền tệ, và đó chắc là tiền tệ duy nhất mà bạn sẽ có ở đây.
So, looking at other parts of Europe's periphery, such as North Africa. On average, every year or two, a new oil or gas pipeline opens up under the Mediterranean, connecting North Africa to Europe. That not only helps Europe diminish its reliance on Russia for energy, but if you travel to North Africa today, you'll hear more and more people saying that they don't really think of their region as the Middle East. So in other words, I believe that President Sarkozy of France is right when he talks about a Mediterranean union.
Vì vậy, nhìn vào các vùng khác trên chu vi của Châu Âu, như Bắc Phi. Trung mình mỗi năm hoặc mỗi hai năm, một tuyến dầu hay khí đốt mới được mở ra dưới Địa Trung Hải, nối liền Bắc Phi với Châu Âu. Điều này chỉ giúp cho Châu Âu giảm bớt sự phụ thuộc năng lượng vào Nga, nhưng nếu bạn đến thăm Bắc Phi vào ngày hôm nay bạn sẽ nghe được nhiều người nói rằng họ không nghĩ khu vực của mình như là một Trung Đông. Nói một cách khác, tôi tin rằng tổng thống Sarkozy của Pháp đã đứng khi nói về một Liên Hiệp Địa Trung Hải.
Now let's look at Turkey and the Caucasus. I mentioned Azerbaijan before. That corridor of Turkey and the Caucasus has become the conduit for 20 percent of Europe's energy supply. So does Turkey really have to be a member of the European Union? I don't think it does. I think it's already part of a Euro-Turkish superpower.
Chúng ta hãy xem thử Thổ Nhĩ Kỹ và khư vực Caucasus. Tôi đã nhắc đến Azerbaijan. Hành lang này của Thổ Nhĩ Kỳ và khu vực Caucasus đã trở thành ống dẫn cho 20 phần trăm nguồn cung cấp năng lượng cho Châu Âu. Vậy Thổ Nhĩ Kỳ phải trở thành thành viên của E.U. không? Tôi không nghĩ là cần thiết. Tôi nghĩ nước ngày đã là một bộ phận của một siêu cường quốc Euro-Thổ Nhĩ Kỳ.
So what's next? Where are we going to see borders change and new countries born? Well, South Central Asia, South West Asia is a very good place to start. Eight years after the U.S. invaded Afghanistan there is still a tremendous amount of instability. Pakistan and Afghanistan are still so fragile that neither of them have dealt constructively with the problem of Pashtun nationalism. This is the flag that flies in the minds of 20 million Pashtuns who live on both sides of the Afghan and Pakistan border.
Vậy tiếp theo sẽ là gì? Chúng ta đang đi đến đâu để nhìn thấy các biên giới thay đổi và các nước khác được ra đời? Trung Nam Châu Á, Tây Nam Châu Á là một khu vực tốt để khởi đầu. Tám năm sau khi Hoa Kỳ xâm chiếm Afghanistan vẫn còn rất nhiều bất an. Pakistan và Afghansitan vẫn còn rất mỏng manh nên cả hai đã không giải quyết với vấn đề chủ nghĩa dân tộc Pashtun một cách mang tính chất xây dựng. Đây là lá cờ đang bay trong tâm trí của 20 triệu người Pashtun đang sống ở cả hai phía ranh giới giữa Afghanistan và Pakistan.
Let's not neglect the insurgency just to the south, Balochistan. Two weeks ago, Balochi rebels attacked a Pakistani military garrison, and this was the flag that they raised over it. The post-colonial entropy that is happening around the world is accelerating, and I expect more such changes to occur in the map as the states fragment.
Chúng ta không nên thờ ơ với sự nổi dậy về phía nam. Baluchistan. Chỉ hai tuần trước đây những người nổi dậy ở Baluchistan đã tấn công một đơn vị đồn trú của Pakistan và lá cờ này được cắm. Entrôpi sau chủ nghĩa thực dân đang diễn ra xung quanh thế giới một cách nhanh chóng hơn. Và tôi cho rằng những thay đổi này sẽ còn diễn ra trên bản đồ khi các bang bị chia cắt.
Of course, we can't forget Africa. 53 countries, and by far the most number of suspiciously straight lines on the map. If we were to look at all of Africa we could most certainly acknowledge far more, tribal divisions and so forth. But let's just look at Sudan, the second-largest country in Africa. It has three ongoing civil wars, the genocide in Darfur, which you all know about, the civil war in the east of the country, and south Sudan. South Sudan is going to be having a referendum in 2011 in which it is very likely to vote itself independence.
Và tất nhiên chúng ta không thể quên Châu Phi. 53 quốc gia, và cho đến nay mang nhiều đường thẳng đáng ngờ nhất trên bản đồ. Nếu chúng nhìn vào toàn bộ Châu Phi chúng ta sẽ có thể nhận ra nhiều điều hơn nữa, sự chia của các bộ lạc và vân vân. Nhưng chúng ta hãy xem thử Sudan, nước lớn thứ nhì ở Châu Phi. Nước này đang có ba cuộc nội chiến, diệt chủng ở Darfur, mà tất cả các bạn đều biết, cuộc nội chiến ở phía đông nước này, và ở Nam Sudan. Nam Sudan sẽ có một cuộc trưng cầu ý dân vào năm 2011 và có khả năng lớn là Nam Sudan sẽ muốn được độc lập.
Now let's go up to the Arctic Circle. There is a great race on for energy resources under the Arctic seabed. Who will win? Canada? Russia? The United States? Actually Greenland. Several weeks ago Greenland's [60,000] people voted themselves self-governance rights from Denmark. So Denmark is about to get a whole lot smaller.
Bây giờ chúng ta hãy đi lên Vòng Bắc Cực Hiện đang có một cuộc chạy đua lớn cho các tài nguyên năng lượng nằm ở dưới đáy biển Bắc Cực. Ai sẽ thắng? Canada? Nga? Hoa Kỳ? Thật ra là Greenland. Một vài tuần trước, 60,000 người Greenland đã bỏ phiếu cho mình để được quyền tự chủ từ Đan Mạch. Vì thế Đan Mạch sắp nhỏ lại rất nhiều.
What is the lesson from all of this? Geopolitics is a very unsentimental discipline. It's constantly morphing and changing the world, like climate change. And like our relationship with the ecosystem we're always searching for equilibrium in how we divide ourselves across the planet. Now we fear changes on the map. We fear civil wars, death tolls, having to learn the names of new countries. But I believe that the inertia of the existing borders that we have today is far worse and far more violent.
Vậy bài học từ tất cả những điều này là gì? Chính trị địa lý là một môn học rất khô rắn. Nó liên tục làm thay đổi thế giới, như sự thay đổi khí hậu. Và như mối quan hệ của chúng ta với hệ sinh thái chúng ta luôn luôn tìm kiếm mức cân bằng trong việc chúng ta phân chia bản thân như thế nào trên hành tinh. Bây giờ chúng ta sợ những sự thay đổi trên bản đồ. Chúng ta sợ các cuộc nội chiến, số người chết, phải học tên của các nước mới. Nhưng tôi tin rằng sự ma sát của các đường biên giới mà chúng ta đang có ngày nay tồi tệ hơn và khắc nghiệt hơn rất nhiều.
The question is how do we change those borders, and what lines do we focus on? I believe we focus on the lines that cross borders, the infrastructure lines. Then we'll wind up with the world we want, a borderless one. Thank you. (Applause)
Câu hỏi là chúng ta sẽ thay đổi những biên giới đó như thế nào, và chúng ta sẽ tập trung vào những đường ranh giới nào? Tôi tin rằng chung nên tập trung vào những đường đi xuyên qua các biên giới, những đường cơ sở hạ tầng, bằng cách đó chúng ta sẽ dừng chân ở một thế giới chúng ta mong muốn, một thế giới không biên giới. Cảm ơn các bạn. (Vỗ tay)