It's very, very difficult to speak at the end of a conference like this, because everyone has spoken. Everything has been said. So I thought that what may be useful is to remind us of some of the things that have gone on here, and then maybe offer some ideas which we can take away, and take forward and work on. That's what I'd like to try and do. We came here saying we want to talk about "Africa: the Next Chapter." But we are talking about "Africa: the Next Chapter" because we are looking at the old and the present chapter -- that we're looking at, and saying it's not such a good thing. The picture I showed you before, and this picture, of drought, death and disease is what we usually see. What we want to look at is "Africa: the Next Chapter," and that's this: a healthy, smiling, beautiful African. And I think it's worth remembering what we've heard through the conference right from the first day, where I heard that all the important statistics have been given -- about where we are now, about how the continent is doing much better. And the importance of that is that we have a platform to build on.
Điều này thực sự rất khó khăn để nói vào cuối mỗi buổi hội thảo như thế này bởi vì mọi thứ cần nói đã được nói hết Do vậy tôi thiết nghĩ mình chỉ nên nhắc lại những gì đã được đề cập ở đây và góp vài ý kiến chúng ta có thể học hỏi để tiến về phía trước và tiếp tục làm việc. Đó là cái tôi sẽ làm Chúng ta tới đây vì chúng ta muốn nói rằng: "Châu Phi: Một chương mới" Ta đang nói về "Châu Phi: Chương mới" Bởi vì ta nhìn vào quá khứ và ở cả hiện tại. Cái ta chú tâm vào và đang nói tới thực sự là những điều xấu Bức tranh lần trước và lần này khô hạn,chết chóc và bệnh tật. đó là những cái mà chúng ta thường thấy. Điều chúng ta muốn được nhìn thấy là: "Châu Phi: Chương mới". Và điều đó chính là được nhìn thấy dân Châu Phi khỏe mạnh,cười tươi. Và tôi nghĩ nó thực giá trị để nhớ về điều chúng ta đã nghe. qua buổi hội thảo từ hôm đầu tiên. Ở đó tôi đã được nghe về những con số quan trọng được đưa ra Những con số cho chúng ta biết hiện giờ mình đang ở đâu về cách mà châu lục này đang làm tốt hơn nhiều và chúng ta có một nơi để phác họa điều đó
So I'm not going to spend too much time -- just to show you, refresh your memories that we are here for "Africa: the Next Chapter" because for the first time there really is a platform to build on. We really do have it going right that the continent is growing at rates that people had thought would not happen. After decades of 2 percent, we are now at 5 percent, and it's going to -- projected -- 6 and 7 percent even. And inflation has come down. External debt -- something that I can tell you a long story about because I personally worked on one of the biggest debts on the continent -- has come down dramatically. You know, as you can see, from almost 50 billion down to about 12 or 13 billion. Now this is a huge achievement.
Do vậy,tôi sẽ không mất nhiều thời gian chỉ để cho bạn thấy ,làm mới lại những hồi ức của bạn về việc chúng tôi ở đây vì "Châu Phi: một chương mới", bởi vì cho lần đầu tiên đó thật sự là một diễn đàn để xây dựng lên. Chúng toi thực sự làm được điều đang diễn ra ngay trước mắt Châu lục này đang tăng trưởng với một tốc độ không tưởng Từ chỗ tốc độ tăng trưởng chỉ có 2%, giờ đây đã tăng lên 5% Và thậm chí còn được dự đoán lên mức 6-7% Tình trạng lạm phát bắt đầu giảm. Khoản nợ nước ngoài - tôi kể ra chuyện này Bởi tôi đã làm việc trên món nợ khổng lồ nhất ở lục địa này đã giảm xuống đáng kể. Bạn biết đấy. Như bạn có thể nhận ra từ gần 50 tỉ đã giảm xuống chỉ còn 12 - 13 tỉ Hiện nay điều này đáng được xem là kì tích
You know, we've built up reserves. Why is that important? It's because it shows off our economies, shows off our currencies and gives a platform on which people can plan and build, including businesses. We've also seen some evidence that all this is making a difference because private investment flows have increased. I want to remind you again -- I know you saw these statistics before -- from almost 6 billion we are now at about 18 billion. In 2005, remittances -- I just took one country, Nigeria skyrocketing -- skyrocketing is too dramatic, but increasing dramatically. And in many other countries this is happening. Why is this important? Because it shows confidence. People are now confident to bring -- if your people in the diaspora bring their money back, it shows other people that, look, there is emerging confidence in your country. And instead of an outflow, you are now getting a net inflow.
Bạn biết đó,ta đã có được nguồn dự trữ. Tại sao điều này là quan trọng? Đó là bởi vì nó thể hiện nền kinh tế của chúng ta. và đưa ra một diễn đàn mà ở đó mọi người, kể cả doanh nghiệp,lên những kế hoạch. Chúng ta cũng đã có những bằng chứng, cho ta thấy giờ đã khác xua. Bởi vi dòng chảy của vốn đầu tư của tư nhân đã tăng lên. Tôi muốn nhắc lại cho bạn. Tôi biết bạn đã nhìn thấy những con số thống kê này trước đây. Từ chỗ có 6 tỉ, giờ chúng ta có 18 tỉ Vào năm 2005, lượng kiều hối - ở đây chỉ nói đến Nigeria tăng vọt - tăng vjt đến chóng mặt nhưng tới giờ vẫn đang tăng một cách đáng kể. Và ở những nước khác điều này đang diễn ra. Khá quan trọng vì nó thể hiện lòng tin. Con người bây giờ đang rất tin tưởng để mang lại - Nếu những người ở hải ngoại mang tiền của họ trở lại Điều này cho mọi người thấy rằng. trông đi, đó là sự tin tưởng đang xuất hiện ở trên đất nước bạn. Và thay vì tiền bạc bị trôi đi,giờ thì có cả đống kiều hối.
Now, why is all this important, to have to go really fast? It's important that we build this platform, that we have the president, Kikwete, and others of our leaders who are saying, "Look, we must do something different." Because we are confronted with a challenge. 62 percent of our population is below the age of 24. What does this mean? This means that we have to focus on how our youth are going to be engaged in productive endeavor in their lives. You have to focus on how to create jobs, make sure they don't fall into disease, and that they get an education. But most of all that they are productively engaged in life, and that they are creating the kind of productive environment in our countries that will make things happen. And to support this, I just recently -- one of the things I've done since leaving government is to start an opinion research organization in Nigeria. Most of our countries don't even have any opinion research. People don't have voice. There is no way you can know what people want.
Giờ thì vì sao tất cả phải đi thật nhanh? Điều đó là quan trọng vì chúng ta xây dựng diễn đàn này, chúng ta có tổng thống Kikwete và các lãnh đạo nói rằng "Chúng ta phải làm điều gì đó khác biệt". Vì ta đang đối mặt với một thách thức. 62% dân số của chúng ta đang ở độ tuổi dưới 24. Điều đó có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là chúng ta phải tập trung vào thế hệ trẻ sắp thành những người lao động để sống. Phải chú trọng vào việc tạo ra việc làm. đảm bảo chúng không mắc bệnh, được giáo dục Nhưng hầu như tất cả những gì mà chúng đang làm trong cuộc sống và rằng chúng đang tạo dựng nên những kiểu môi trường sản xuất ở các quốc gia của chúng ta sẽ làm cho mọi việc diễn ra Và để hỗ trợ cho điều này, tôi chỉ vừa mới hành động Điều tôi đã làm là ý tưởng nghiên cứu tổ chức ở Nigeria. Các quốc gia của chúng ta gần như không có một ý tưởng nào. Người dân không có tiếng nói. Bạn không hiểu được người dân muốn gì.
One of the things we asked them recently was what's their top issue. Like in every other country where this has been done, jobs is the top issue. I want to leave this up here and come back to it. But before I get to this slide, I just wanted to run you through this. And to say that for me, the next stage of building this platform that now enables us to move forward -- and we mustn't make light of it. It was only 5, 6, 7 years ago we couldn't even talk about the next chapter, because we were in the old chapter. We were going nowhere. The economies were not growing. We were having negative per capita growth. The microeconomic framework and foundation for moving forward was not even there. So let's not forget that it's taken a lot to build this, including all those things that we tried to do in Nigeria that Dele referred to. Creating our own program to solve problems, like fighting corruption, building institutions, stabilizing the micro economy.
Chúng tôi đã hỏi họ điều quan trọng nhất. Ở bất cứ đất nước nào cũng vậy. Công việc là mối lưu tâm hàng đầu. Tôi muốn dừng vấn đề này ở đây và quay trở lại nội dung nhưng trước khi trình chiếu slide này, tôi chỉ muốn cho bạn thấy Đối với tôi, chặng đường tiếp theo để làm hiện giờ chỉ cho phép chúng ta tiến về phía trước. và chúng ta không được phép xem nhẹ nó. Cách đây khoảng 5,6,7 năm về trước không thể nói tới chương tiếp vì chúng ta đang ở trong quá khứ. Chúng ta lạc loài vô định Nền kinh tế chững lại. Chúng ta có mức thu nhập trên đầu người tăng trưởng âm. Nền tảng kinh tế vi mô và sự tiến lên thậm chí không hiện diện. Chúng ta không được quên điều mình đã làm Gồm những gì làm ở Nigeria như Dele nhắc. Làm các chương trình để giải quyết vấn đề, như can thiệp. Xây dựng tổ chức doanh nghiệp, ổn định nền kinh tế vi mô
So now we have this platform we can build on. And it brings us to the debate that has been going on here: aid versus private sector, aid versus trade, etc. And someone stood up to say that one of the frustrating things is that it's been a simplistic debate. And that's not what the debate should be about. That's engaging in the wrong debate. The issue here is how do we get a partnership that involves government donors, the private sector and ordinary African people taking charge of their own lives? How do we combine all this? To move our continent forward, to do the things that need doing that I talked about -- getting young people employed. Getting the creative juices flowing on this continent, much of what you have seen here. So I'm afraid we've been engaging a little bit in the wrong debate. We need to bring it back to say, what is the combination of all these factors that is going to yield what we want? (Applause)
vậy nên giờ đây chúng ta đã xây dựng nên được diễn đàn này. và điều này mang đến cho chúng ta n hững cuộc tranh luận đang diễn ra: viện trợ với khu vực kinh tế tư nhân, viện trợ với thương mại,etc Và ai đó đã đứng lên tuyên bố rằng: một trong những điều bực bội nhất là tranh luận theo kiểu bé xé thành to. Không nên tranh luận theo kiểu này. tham gia vào những cuộc tranh luận sai. Vấn đề là làm sao có đối tác chính phủ. khu vực kinh tế tư nhân và những người dân thường Phi Châu làm chủ được cuộc sống của mình. Làm sao để chúng ta kết hợp được tất cả những điều này. để đưa ta tiến tới,làm được việc cần làm. như đã nói,tạo ra công việc cho người trẻ. Khiến cho dòng vốn chảy về châu lục này nhiều hơn so với những gì chúng ta đã từng chứng kiến. Nên tôi sợ chúng ta đang tranh luận vô bổ. Chúng ta cần bàn lại việc này, Sự kết hợp của những yếu tố sẽ đem lại thành quả mà chúng ta mong đợi là gì?
And I want to tell you something. For me, the issue about aid -- I don't think that Africans need to now go all the way over to the other side and feel bad about aid. Africa has been giving the other countries aid. Mo Ibrahim said at a debate we were at that he dreams one day when Africa will be giving aid. And I said, "Mo, you're right. We have -- no, but we've already been doing it! The U.K. and the U.S. could not have been built today without Africa's aid."
Và tôi muốn nói với bạn một vài điều. Đối với tôi,vấn đề vê viện trợ-- Tôi nghĩ người Châu Phi giờ không cần đi theo những cách đấy. và cảm thấy tệ hại về viện trợ. Ta đã từng viện trợ. Mo Ibrahim đã nói ở buổi tranh luận mà chúng ta từng được nghe anh ấy muốn Châu Phi sẽ đi viện trợ. Và tôi nói. "Mo,anh nói phải lắm". Chúng ta có thể làm điều đó. Anh Quốc và Hoa Kỳ không thể có hôm nay nếu không có Châu Phi.
(Applause)
(vỗ tay)
It is all the resources that were taken from Africa, including human, that built these countries today! So when they try to give back, we shouldn't be on the defensive. The issue is not that. The issue is how are we using what has been given back. How are we using it? Is it being directed effectively? I want to tell you a little story. Why I don't mind if we get aid, but we use it well. From 1967 to '70, Nigeria fought a war -- the Nigeria-Biafra war. And in the middle of that war, I was 14 years old. We spent much of our time with my mother cooking. For the army -- my father joined the army as a brigadier -- the Biafran army. We were on the Biafran side. And we were down to eating one meal a day, running from place to place, but wherever we could help we did. At a certain point in time, in 1969, things were really bad. We were down to almost nothing in terms of a meal a day. People, children were dying of kwashiorkor. I'm sure some of you who are not so young will remember those pictures. Well, I was in the middle of it.
Đó là tất cả những nguồn cung ứng đã được lấy đi từ Châu Phi bao gồm con người, để mà xây dựng các quốc gia ngày hôm nay! Vậy nên khi họ đang viện trợ lại, ta không nên đề phòng. Vấn đề thực ra không phải vậy. mà cái chính là chúng ta làm gì với nguồn viện trợ này. Chúng ta sử dụng nó như thế nào? Điều đó đang có hiệu quả trực tiếp ư? Tôi muốn kể các bạn nghe một câu chuyện nhỏ. Tại sao tôi không bạn tâm nếu chúng ta nhận viện trợ,mà lại đi lo ngại việc chúng ta sử dụng có ổn không? Từ 1967 -1970, chiến tranh Nigeria Biafra. Và ở giữa giai đoạn diễn ra cuộc chiến, tôi mới được 14 tuổi. Chúng tôi dành thời gian nấu ăn với mẹ. cho quân đội.Cha tôi làm thiếu tướng quân đội Biafran Chúng tôi ở phe Biafran. Chúng tôi phải xuống hầm để ăn, chạy từ nơi này tới nơi khác. Nhưng chúng tôi luôn giúp đỡ mọi nơi . Ở một số thời điểm, vào năm 1969, mọi thứ trở nên xấu đi thật sự. Chúng tôi phải ẩn náu và gần như không ăn gì suốt cả ngày. Mọi người,trẻ em,đang chết vì đói. Tôi chắc rằng nhiều vị ở đây đã có tuổi. sẽ nhớ về những hình ảnh đó. Vâng, tôi đang từng sống ở thời đó.
In the midst of all this, my mother fell ill with a stomach ailment for two or three days. We thought she was going to die. My father was not there. He was in the army. So I was the oldest person in the house. My sister fell very ill with malaria. She was three years old and I was 15. And she had such a high fever. We tried everything. It didn't look like it was going to work. Until we heard that 10 kilometers away there was a doctor, who was looking at people and giving them meds. Now I put my sister on my back -- burning -- and I walked 10 kilometers with her strapped on my back. It was really hot. I was very hungry. I was scared because I knew her life depended on my getting to this woman. We heard there was a woman doctor who was treating people. I walked 10 kilometers, putting one foot in front of the other. I got there and I saw huge crowds. Almost a thousand people were there, trying to break down the door. She was doing this in a church. How was I going to get in?
Vào giữa lúc đó, mẹ của tôi bị đau dạ dầy mất 2,3 ngày trời. Chúng tôi từng nghĩ rằng bà chắc sẽ chết. Cha tôi đã không ở đó. Ông ấy ở quân ngũ. Cho nên tôi là thành viên lớn tuổi nhất trong gia đình. Em gái tôi đã kiệt quệ vì bệnh sốt rét. Con bé lúc ấy mới ba tuổi, còn tôi đã 15. Nó sốt rất cao. Chúng tôi cố làm mọi thứ. Nó chưa từng bị như thế này trước đây. Cho tới khi chúng tôi nghe được rằng cách đây 10km có một vị bác sĩ, người chuyên chữa bệnh và cấp thuốc. Ngay lúc ấy, tôi cõng em gái tôi trên lưng và chạy suốt 10 km như không cõng một ai. Nó thực sự rất nóng.Còn tôi đã đói lả rồi. Tôi cảm thấy sợ, mạng sống của con bé phụ thuộc vào tôi. Tôi đã nghe có một bác sĩ đang chữa bệnh. Tôi đã đi 10 km,đến trước người khác . tôi đến và nhìn thấy 1 đám đông khổng lồ. Ít nhất có tới hàng ngàn người ở đây, đang cố phá cửa. Bà ấy đang làm công việc này ở một nhà thờ.Làm cách nào để tôi vào được?
I had to crawl in between the legs of these people with my sister strapped on my back, find a way to a window. And while they were trying to break down the door, I climbed in through the window, and jumped in. This woman told me it was in the nick of time. By the time we jumped into that hall, she was barely moving. She gave a shot of her chloroquine -- what I learned was the chloroquine then -- gave her some -- it must have been a re-hydration -- and some other therapies, and put us in a corner. In about two to three hours, she started to move. And then they toweled her down because she started sweating, which was a good sign. And then my sister woke up. And about five or six hours later, she said we could go home. I strapped her on my back. I walked the 10 kilometers back and it was the shortest walk I ever had. I was so happy -- (Applause) -- that my sister was alive! Today she's 41 years old, a mother of three, and she's a physician saving other lives.
Tôi phải bò qua đôi chân của mọi người Với đưa em gái tôi đang cõng trên lưng. có 1 lối vào cửa sổ. Và trong khi họ cố gắng để phá cửa chính, Tôi đã leo qua cửa sổ và nhảy vào trong. Người phụ nữ nói tôi thời gian giờ rất khẩn cấp vào thời điểm chúng tôi nhảy vào đó, con bé gần như không cử động. Bà ấy đã đưa cho tôi chloroquine - cái mà tôi được học là chroquine sau đó -- đưa cho con bé - nó phải được truyền nước và các phương pháp điều trị, và đặt chúng tôi vào một căn phòng Khoảng 2-3 tiếng, con bé bắt đầu cử động. Tiếp đó họ lấy khăn lau mồ hôi cho con bé. Đó là một tín hiệu đáng mừng. Và sau đó em gái tôi tỉnh dậy. 5 - 6 giờ đồng hồ sau, bà ấy nói chúng tôi có thể về nhà. Tôi đã cõng con bé trên lưng. Tôi đi bộ 10 km trở lại nhà và đó là quãng đường ngắn nhất mà tôi đã từng đi. Tôi đã rất hạnh phúc --(vỗ tay)-- em gái tôi đã sống! Em tôi giờ đây đã 41,là mẹ của ba đứa con, nó là thầy thuốc cứu chữa hàng ngàn người.
Why am I telling that? I'm telling you that because -- when it is you or your person involved -- you don't care where -- whether it's aid. You don't care what it is! (Applause) You just want the person to be alive! And now let me become less sentimental, and say that saving lives -- which some of the aid we get does on this continent -- when you save the life of anyone, a farmer, a teacher, a mother, they are contributing productively into the economy. And as an economist, we can also look at that side of the story. These are people who are productive agents in the economy. So if we save people from HIV/AIDS, if we save them from malaria, it means they can form the base of production for our economy. And by the same token -- as someone said yesterday -- if we don't and they die, their children will become a burden on the economy. So even from an economic standpoint, if we leave the social and the humanitarian, we need to save lives now. So that's one of the reasons, from a personal experience, that I say let's channel these resources we get into something productive. However, I will also tell you that I'm one of those who doesn't believe that this is the sole answer. That's why I said the debate has to get more sophisticated. You know, we have to use it well.
Sao tôi kể các bạn chuyện này? bởi vì --- khi bạn hay những người xung quanh bạn--- bạn không quan tâm ở đâu -- nếu như có viện trợ. bạn không quan tâm nó là cái gì! (vỗ tay) Bạn chỉ muốn là người sống sót. Để tôi bình tâm lại, và nói việc cứu giúp những mạng sống-- bằng những khoản viện trợ chúng ta có ở lục địa này --- khi cứu bất cứ ai, một người nông dân, một nhà giáo,một bà mẹ, họ đều tạo ra những giá trị về kinh tế. Theo một nhà kinh tế, chúng tôi cũng nhìn vào khía cạnh khác của câu chuyện. Họ đều tạo ra sản phẩm cho nền kinh tê. Do vậy nếu chúng ta cứu giúp người bị HIV hay sốt rét, Có nghĩa là họ sẽ tạo ra sản phẩm cơ bản cho nền kinh tế . Và cũng vì lẽ đó --- ai đó đã nói nếu ta không thì chúng chết, Những đứa trẻ sẽ là gánh nặng kinh tế Vì vậy thậm chí theo một quan niệm về kinh tế, nếu chúng ta rời khỏi xã hội và nhân đạo, chúng ta cần cứu rỗi cuộc sống bây giơ. Nên đây là một lí do, là một người từng trải tôi xin nói rằng hãy tận dụng những nguồn lực này, chúng ta sẽ làm ra những thành phẩm của mình. Tuy nhiên,tôi cũng xin được nói rằng tôi là một trong những người không tin rằng đây là câu trả lời duy nhất. Đó là tại sao tranh luận phải sắc sảo hơn. Bạn biết đó, chúng ta phải sử dụng nó tốt.
What has happened in Europe? Do you all know that Spain -- part of the EU -- got 10 billion dollars in aid from the rest of the EU? Resources that were transferred to them -- and were the Spanish ashamed of this? No! The EU transferred 10 billion. Where did they use it? Have you been to southern Spain lately? There are roads everywhere. Infrastructure everywhere. It is on the back of this that the whole of southern Spain has developed into a services economy. Did you know that Ireland got 3 billion dollars in aid? Ireland is one of the fastest-growing economies in the European Union today. For which many people, even from other parts of the world, are going there to find jobs. What did they do with the 3 billion dollars in aid? They used it to build an information superhighway, gain infrastructure that enables them to participate in the information technology revolution, and to create jobs in their economy. They didn't say, "No, you know, we're not going to take this." Today, the European Union is busy transferring aid. My frustration is if they can build infrastructure in Spain -- which is roads, highways, other things that they can build -- I say then, why do they refuse to use the same aid to build the same infrastructure in our countries? (Applause)
Điều gì đã xảy ra ở Châu Âu? Bạn biết mọi thứ về Tây Ban Nha chứ - một phần của EU đã nhận 10 tỉ USD viện trợ nhận từ EU. Những nguồn lực được chuyển tới họ liệu người Tây Ban Nha có xẩu hổ về điều này? Không! EU đã chuyển đi 10 tỉ. Sử dụng vào đâu? Bạn đã từng đến miền Nam của Tây Ban Nha gần đây chưa? Nhũng xa lộ ở khắp nơi. Cơ sở hạ tầng ở khắp nơi. Nhờ đó mà cả miền nam Tây Ban Nha đã phát triển thành nền kinh tế dịch vụ. Bạn có biết Ireland đã nhận 3 tỉ USD? Ireland là một trong những nền kinh tế tăng trưởng nhanh nhất châu Âu hiện nay. Thậm chí nhiều người ở các nơi khác trên thế giới sẽ đến đây để tìm việc làm. Họ đã làm được những gì với 3 tỉ dollars viện trợ đó? Họ đã dùng nó để xây dựng siêu cao tốc thông tin. tạo ra cơ sở hạ tầng mà nhờ đó có thể tham gia vào cuộc cách mạng công nghệ thông tin, và tạo ra nhiều công ăn việc làm cho nền kinh tế của họ. Họ không nói "Ko.chúng tôi sẽ không vậy." Ngày nay, Châu Âu bận rộn trong việc chuyển viện trợ. Tôi thất vọng vì họ có thể xây CSHT ở TBN Đó là những con đường, cao tốc, những thứ khác mà họ có thể xây dựng -- Vậy vì sao họ không sử dụng cùng vốn đó Để xây cơ sở hạ tầng cho chúng ta?(vỗ tay)
When we ask them and tell them what we need, one of my worries today is that we have many foundations now. Now we talk about the World Bank, IMF, and accountability, all that and the EU. We also have private citizens now who have a lot of money -- some of them in this audience, with private foundations. And one day, these foundations have so much money, they will overtake the official aid that is being given. But I fear -- and I'm very grateful to all of them for what they are trying to do on the continent -- but I'm also worried. I wake up with a gnawing in my belly because I see a new set of aid entrepreneurs on the continent. And they're also going from country to country, and many times trying to find what to do. But I'm not really sure that their assistance is also being channeled in the right way. And many of them are not really familiar with the continent. They are just discovering. And many times I don't see Africans working with them. They are just going alone! (Applause)
Khi nào chúng ta yêu cầu và nói cho họ chúng ta cần gì, Tôi lo nhất là chúng ta có nhiều tổ chức Bây giờ chúng ta trao đổi về World Bank,IMF và đại loại như vậy và EU. Chúng ta cũng có những tư nhân sở hữu nhiều tiền một số người đang ở đây,với các tư nhân. Và một ngày, các tổ chức có quá nhiều tiền bạc Họ sẽ cho nhiều hơn số viện trợ đang có. Nhưng tôi sợ -và tôi vô cùng biết ơn tất cả bọn họ cho những gì mà họ đang cố gắng làm ở đây. Nhưng tôi cũng lo lắng. Tôi tỉnh dậy với cái bụng đói meo. vì tôi nhìn thấy một khoản viện trợ doanh nghiệp mới . Và cũng sẽ đi từ quốc gia này đến quốc gia khác và nhiều lần cố gắng tìm kiếm cái gì để làm. Nhưng tôi không thực sự chắc chắn rằng sự giúp đỡ của họ cũng đang được thực hiện một cách đúng đắn. Và nhiều người không thân thiện lắm với ta Họ chỉ đang phô trương thôi. Nhiều lần tôi không thấy những người Châu Phi làm việc với họ. Họ chỉ đang bước đi một mình! (Vỗ tay)
And many times I get the impression that they are not really even interested in hearing from Africans who might know. They want to visit us, see what's happening on the ground and make a decision. And now I'm maybe being harsh. But I worry because this money is so important. Now, who are they accountable to? Are we on their boards when they make decisions about where to channel money? Are we there? Will we make the same mistake that we made before? Have our presidents and our leaders -- everyone is talking about -- have they ever called these people together and said, "Look, your foundation and your foundation -- you have so much money, we are grateful. Let's sit down and really tell you where the money should be channeled and where this aid should go." Have we done that? The answer is no. And each one is making their own individual effort. And then 10 years from now, billions will again have gone into Africa, and we would still have the same problems.
Nhiều lần tôi thấy họ không quan tâm mấy về việc lắng nghe những người Châu Phi có thể biết. Họ muốn đến thăm chúng ta, để thấy cái đang xảy ra và đưa quyết định. Có lẽ tôi đang cảm thấy tiêu cực. Tôi lo vì khoản tiền này rất quan trọng Và giờ thì ai là người chịu trách nhiệm đây? Chúng ta bị động khi họ đưa ra quyết định về số phận của những khoản tiền? Chúng ta là gì đây? Liệu chúng ta sẽ lặp lại sai lầm như trước đó? Các vị lãnh đạo mà chúng ta đang nói tới họ đã từng gọi mọi người lại và nói, "Trông kìa, doanh nghiệp của bạn và doanh nghiệp của bạn Bạn có quá nhiều tiền.Bạn thật tuyệt. Ta ngồi lại và trao đổi về việc tiền của bạn sẽ dành vào đâu và vốn viện trợ nên đi về đâu" Chúng ta đã làm như vậy? Câu trả lời là không. Và mỗi cá nhân đều có nỗ lực cho riêng mình. Và sau 10 năm nữa, hàng tỉ usd sẽ lại đi vào Châu Phi. và chúng ta vẫn sẽ có những vấn đề giống nhau.
This is what gives us the hopeless image. Our inability to take charge and say to all these people bringing their money, "Sit down." And we don't do it because there are so many of us. We don't coordinate. We've not called the Bill Gates, and the Soros, and everybody else who is helping and say, "Sit down. Let's have a conference with you. As a continent, here are our priorities. Here is where we want you to channel this money." Each one should not be an entrepreneur going out and finding what is best. We're not trying to stop them at all! But to help them help us better. And what is disappointing me is that we are not doing this. Ten years from now we will have the same story, and we will be repeating the same things. So our problem right now is, how can we leverage all this good will that is coming towards our way? How can we get government to combine properly with these private foundations, with the international organizations, and with our private sector.
Đây là điều đưa đến cho chúng ta những hình ảnh tuyệt vọng. Nỗi bất lực của chúng ta để chịu trach nhiệm và nói với những người có tiền. "Ngồi xuống" Ta không làm vậy vì quá đông người. Chúng ta đã không gọi Bill Gates và Soros, hay bất cứ ai để nhờ giúp đỡ và nói "Ngồi xuống. Hãy để chúng tôi hội đàm với các ông". Là một lục địa,ở đây là những ưu tiên của chúng ta. Đây là nơi mà chúng tôi muốn bạn chuyển khoản tiền này." Mỗi người đừng nên là một doanh nhân sẽ đi ra ngoài và kiếm tìm những thứ tốt đẹp nhất, Chúng ta không cố ngăn họ hoàn toàn. Nhưng để làm cho họ giúp đỡ chúng ta nhiều hơn. Và điều làm tôi thất vọng là vì tôi không làm như vậy. 10 năm nữa chúng ta sẽ có câu chuyện y hệt và chúng ta sẽ lặp lại những điều tương tự. Vậy nên vấn đề của chúng ta bây giờ là làm sao chúng ta có thể tạo ra đòn bẩy. những điều tốt đẹp sẽ đến theo cách của chúng ta. Làm thế nào chúng ta có thể kết hợp đúng cách chính phủ với những tập đoàn tư nhân, với những tổ chức quốc tế và với khu vực kinh tế tư nhân.
I firmly believe in that private sector thing too. But it cannot do it alone. So there might be a few ideas we could think of that could work. They said this is about proliferating and sharing ideas. So why don't we think of using some of this aid? Well, why don't we first say to those helping us out, "Don't be shy about infrastructure. That health that you're working on cannot be sustainable without infrastructure. That education will work better if we've got electricity and railroads, and so on. That agriculture will work better if there are railroads to get the goods to market. Don't be shy of it. Invest some of your resources in that, too." And then we can see that this is one combination of private, international, multilateral money, private sector and the African that we can put together as a partnership, so that aid can be a facilitator. That is all aid can be. Aid cannot solve our problems, I'm firmly convinced about that. But it can be catalytic. And if we fail to use it as catalytic, we would have failed.
Tôi cũng rất tin tưởng vào khu vực tư nhân. Nhưng họ không thể làm điều đó một mình. Đây có thể là một số ý tưởng cho công việc Họ nói đây là về chia sẻ và nảy sinh ý tưởng. Vậy sao chúng ta không nghĩ cách sử dụng một vài khoản viện trợ Sao chúng ta không nói giúp đỡ đầu tiên. Đừng tránh né về cơ sở hạ tầng. Dẫu ta khỏe mạnh cũng không thể chịu đựng được nếu không có cơ sở hạ tầng. Việc giáo dục sẽ tốt hơn nếu chúng ta có điện và đường ray xe lửa hay tương tự. Nông nghiệp sẽ tốt hơn nếu đưa được sản phẩm ra thị trường. Đừng né tránh điều này. Đầu tư một phần nguồn lực chúng ta vào cơ sở hạ tầng. Rồi tiếp đến chúng ta có thể thấy rằng đây là một sự kết hợp của tư nhân,quốc tế,nhiều nguồn tiền,. đối tác ở khu vực tư nhân và người Châu Phi vậy nên viện trợ có thể là một sự giải quyết. Đây là tất cả mà những khoản viện trợ có thể làm Viện trợ không giải quyết được các vấn đề Nhưng nó có thể là chất xúc tác. Và nếu chúng ta thất bại trong việc sử dụng nó Chúng ta sẽ thất bại.
One of the reasons why China is a bit popular with Africans now -- one of the reasons is not only just that, you know, these people are stupid and China is coming to take resources. It's because there's a little more leverage in terms of the Chinese. If you tell them, "We need a road here," they will help you build it. They don't shy away from infrastructure. In fact, the Chinese minister of finance said to me, when I asked him what are we doing wrong in Nigeria. He said, "There are two things you need only. Infrastructure, infrastructure, infrastructure and discipline. You are undisciplined." (Applause) And I repeat it for the continent. It's the same. We need infrastructure, infrastructure and discipline. So we can make a catalytic to help us provide some of that. Now I realize -- I'm not saying -- health and education -- no, you can also provide that as well. But I'm saying it's not either or. Let's see how aid can be a facilitator in partnership. One idea. Second thing, for the private sector, people are afraid to take risks on the continent. Why can't some of this aid be used as a kind of guarantee mechanisms, to enable people to take risk?
Vì sao Trung Quốc được lòng dân Châu Phi Lí do không đơn giản vậy, những con người này thật ngốc và Trung Quốc đến để lấy đi tài nguyên. vì có đòn bẩy nghiêng về người Trung Quốc. Nếu bạn nói với họ "Chúng tôi cần một con đường ở đây," họ sẽ giúp bạn xây dựng nó. Họ không lảng tránh. Bộ trưởng Bộ Tài Chính Trung Quốc đã nói, Tôi hỏi chúng tôi đã làm gì sai ở Nigeria Ông ấy nói, "Các bạn chỉ cần 2 điều" Cơ sở hạ tầng,cơ sở hạ tầng,cơ sở hạ tầng và kỉ luật. Các bạn thật vô kỉ luật (Vỗ tay). Và tôi đã lặp lại điều này cho Châu Lục. Cần csht và kỉ luật Vậy nên chúng ta cần tạo ra một chất xúc tác để thúc đẩy. Giờ thì tôi nhận ra --- tôi không nói --- sức khỏe và giáo dục. Không,bạn cũng có thể mang lại những điều như vậy. Nhưng tôi nói nó không là một trong hai thứ đó. Cách viện trợ thế nào Một ý tưởng. Điều thứ hai, đối với khu vực tư nhận. Những người đã lo sợ chuốc lấy những rủi ro ở Châu Lục này. Tại sao khoản viện trợ này không bảo lãnh cho những người có thể nhận lấy những rủi ro?
(Applause)
(Vỗ tay)
And finally, because they are both standing at my -- I'm out of time. Am I out of time? OK, so let me not forget my punchline. One of the things I want everybody to collaborate on is to support women, to create jobs. (Applause) A lot has been said here about women, I don't need to repeat it. But there are people -- women -- creating jobs. And we know, studies have shown that when you put resources in the hand of the woman -- in fact, there's an econometric study, the World Bank Review, done in 2000, showing that transfers into the hands of women result in healthier children, more for the household, more for the economy and all that. So I'm saying that one of the takeaways from here -- I'm not saying the men are not important -- obviously, if you leave the husbands out, what will they do? They'll come back home and get disgruntled, and it will result in difficulties we don't want. We don't want men beating their wives because they don't have a job, and so on.
Và cuối cùng, vi bọn họ đều đang đứng ở vị trí của tôi - tôi đứng ngoài thời cuộc. Phải chăng tôi ở ngoài thời cuộc? OK, vậy nên đừng để tôi quên đi "punchline" của mình Một trong những điều mà tôi muốn mọi người cộng tác là để hỗ trợ phụ nữ, tạo ra nhiều công ăn việc làm (vỗ tay). Về phụ nữ đã được nói rồi, không nhắc lại. Nhưng có nhiều phụ nữ đang tạo việc làm. Và ta biết,những nghiên cứu đã cho thấy khi bạn dành những nguồn lực cho phụ nữ -- Thực tế,đó là một nghiên cứu kinh tế lượng mà Ngân Hàng Thế Giới đã xem xét lại vào năm 2000,cho thấy rằng Kết quả của việc chuyển những khoản tiền tới tay phụ nữ là sức khỏe trẻ em,gia đình,kinh tế và mọi thứ đều tốt hơn. Nên một trong những số tiền chuyển đi-- không nói về các ông- rõ ràng, nếu bạn rời bỏ chồng mình, họ sẽ làm gì? Họ sẽ quay về nhà và bực tức và kết quả sẽ dẫn tới những khó khăn không mong đợi. Không muốn nngười chồng đánh đập vợ minh vì họ thất nghiệp, hay tương tự.
But at the margin, we also -- I want to push this, because the reason is the men automatically -- they get -- not automatically, but they tend to get more support. But I want you to realize that resources in the hands of African women is a powerful tool. There are people creating jobs. Beatrice Gakuba has created 200 jobs from her flower business in Rwanda. We have Ibukun Awosika in Nigeria, with the chair company. She wants to expand. She needs another 20 million. She will create another 100, 200 more jobs. So take away from here is how are you going to put together the resources to put money in the hands of women in the middle who are ready -- business people who want to expand and create more jobs. And lastly, what are you going to do to be part of this partnership of aid, government, private sector and the African as an individual? Thank you. (Applause)
Nhưng ở bên lề,chúng ta còn --tôi muốn nhấn mạnh điều này, bởi vì lí do là những người đàn ông họ nhận -không chủ đích,nhưng họ nhận nhiều viện trợ hơn. nhưng tôi muốn bạn nhận ra rằng những nguồn lực trên tay của những người phụ nữ Châu Phi là một công cụ mạnh mẽ Có nhiều người đang tạo ra công ăn việc làm. B.Gakuba đã tạo ra 200 việc làm ở Rwanda. Chúng ta có Ibukun Awosika ở Nigeria, với công ty ghế. và còn muốn mở rộng. Cô ấy cần 20 triệu khác. Cô ấy sẽ tạo ra nhiều hơn 100,200 công việc Vậy nên các bạn sẽ phối hợp như thế nào để chuyển đi nguồn lực đến những phụ nữ trung niên ai sẵn sàng-- Các doanh nhân muốn tạo thêm việc làm. Và cuối cùng, chúng ta sẽ làm gì để là một phần của đối tác viện trợ, chính phủ,khu vực tư nhân và người dân châu Phi như một cá nhân? Cám ơn. (Vỗ tay)