I just did something I've never done before. I spent a week at sea on a research vessel. Now I'm not a scientist, but I was accompanying a remarkable scientific team from the University of South Florida who have been tracking the travels of BP's oil in the Gulf of Mexico. This is the boat we were on, by the way. The scientists I was with were not studying the effect of the oil and dispersants on the big stuff -- the birds, the turtles, the dolphins, the glamorous stuff. They're looking at the really little stuff that gets eaten by the slightly less little stuff that eventually gets eaten by the big stuff. And what they're finding is that even trace amounts of oil and dispersants can be highly toxic to phytoplankton, which is very bad news, because so much life depends on it. So contrary to what we heard a few months back about how 75 percent of that oil sort of magically disappeared and we didn't have to worry about it, this disaster is still unfolding. It's still working its way up the food chain. Now this shouldn't come as a surprise to us. Rachel Carson -- the godmother of modern environmentalism -- warned us about this very thing back in 1962. She pointed out that the "control men" -- as she called them -- who carpet-bombed towns and fields with toxic insecticides like DDT, were only trying to kill the little stuff, the insects, not the birds. But they forgot this: the fact that birds dine on grubs, that robins eat lots of worms now saturated with DDT. And so, robin eggs failed to hatch, songbirds died en masse, towns fell silent. Thus the title "Silent Spring." I've been trying to pinpoint what keeps drawing me back to the Gulf of Mexico, because I'm Canadian, and I can draw no ancestral ties. And I think what it is is I don't think we have fully come to terms with the meaning of this disaster, with what it meant to witness a hole ripped in our world, with what it meant to watch the contents of the Earth gush forth on live TV, 24 hours a day, for months. After telling ourselves for so long that our tools and technology can control nature, suddenly we were face-to-face with our weakness, with our lack of control, as the oil burst out of every attempt to contain it -- "top hats," "top kills" and, most memorably, the "junk shot" -- the bright idea of firing old tires and golf balls down that hole in the world. But even more striking than the ferocious power emanating from that well was the recklessness with which that power was unleashed -- the carelessness, the lack of planning that characterized the operation from drilling to clean-up. If there is one thing BP's watery improv act made clear, it is that, as a culture, we have become far too willing to gamble with things that are precious and irreplaceable, and to do so without a back-up plan, without an exit strategy. And BP was hardly our first experience of this in recent years. Our leaders barrel into wars, telling themselves happy stories about cakewalks and welcome parades. Then, it is years of deadly damage control, Frankensteins of sieges and surges and counter-insurgencies, and once again, no exit strategy. Our financial wizards routinely fall victim to similar overconfidence, convincing themselves that the latest bubble is a new kind of market -- the kind that never goes down. And when it inevitably does, the best and the brightest reach for the financial equivalent of the junk shot -- in this case, throwing massive amounts of much-needed public money down a very different kind of hole. As with BP, the hole does get plugged, at least temporarily, but not before exacting a tremendous price. We have to figure out why we keep letting this happen, because we are in the midst of what may be our highest-stakes gamble of all -- deciding what to do, or not to do, about climate change. Now as you know, a great deal of time is spent, in this country and around the world, inside the climate debate, on the question of, "What if the IPC scientists are all wrong?" Now a far more relevant question -- as MIT physicist Evelyn Fox Keller puts it -- is, "What if those scientists are right?" Given the stakes, the climate crisis clearly calls for us to act based on the precautionary principle -- the theory that holds that when human health and the environment are significantly at risk and when the potential damage is irreversible, we cannot afford to wait for perfect scientific certainty. Better to err on the side of caution. More overt, the burden of proving that a practice is safe should not be placed on the public that would be harmed, but rather on the industry that stands to profit. But climate policy in the wealthy world -- to the extent that such a thing exists -- is not based on precaution, but rather on cost-benefit analysis -- finding the course of action that economists believe will have the least impact on our GDP. So rather than asking, as precaution would demand, what can we do as quickly as possible to avoid potential catastrophe, we ask bizarre questions like this: "What is the latest possible moment we can wait before we begin seriously lowering emissions? Can we put this off till 2020, 2030, 2050?" Or we ask, "How much hotter can we let the planet get and still survive? Can we go with two degrees, three degrees, or -- where we're currently going -- four degrees Celsius?" And by the way, the assumption that we can safely control the Earth's awesomely complex climate system as if it had a thermostat, making the planet not too hot, not too cold, but just right -- sort of Goldilocks style -- this is pure fantasy, and it's not coming from the climate scientists. It's coming from the economists imposing their mechanistic thinking on the science. The fact is that we simply don't know when the warming that we create will be utterly overwhelmed by feedback loops. So once again, why do we take these crazy risks with the precious? A range of explanations may be popping into your mind by now, like "greed." This is a popular explanation, and there's lots of truth to it, because taking big risks, as we all know, pays a lot of money. Another explanation that you often hear for recklessness is hubris. And greed and hubris are intimately intertwined when it comes to recklessness. For instance, if you happen to be a 35-year-old banker taking home 100 times more than a brain surgeon, then you need a narrative, you need a story that makes that disparity okay. And you actually don't have a lot of options. You're either an incredibly good scammer, and you're getting away with it -- you gamed the system -- or you're some kind of boy genius, the likes of which the world has never seen. Now both of these options -- the boy genius and the scammer -- are going to make you vastly overconfident and therefore more prone to taking even bigger risks in the future. By the way, Tony Hayward, the former CEO of BP, had a plaque on his desk inscribed with this inspirational slogan: "What would you attempt to do if you knew you could not fail?" Now this is actually a popular plaque, and this is a crowd of overachievers, so I'm betting that some of you have this plaque. Don't feel ashamed. Putting fear of failure out of your mind can be a very good thing if you're training for a triathlon or preparing to give a TEDTalk, but personally, I think people with the power to detonate our economy and ravage our ecology would do better having a picture of Icarus hanging from the wall, because -- maybe not that one in particular -- but I want them thinking about the possibility of failure all of the time. So we have greed, we've got overconfidence/hubris, but since we're here at TEDWomen, let's consider one other factor that could be contributing in some small way to societal recklessness. Now I'm not going to belabor this point, but studies do show that, as investors, women are much less prone to taking reckless risks than men, precisely because, as we've already heard, women tend not to suffer from overconfidence in the same way that men do. So it turns out that being paid less and praised less has its upsides -- for society at least. The flipside of this is that constantly being told that you are gifted, chosen and born to rule has distinct societal downsides. And this problem -- call it the "perils of privilege" -- brings us closer, I think, to the root of our collective recklessness. Because none of us -- at least in the global North -- neither men nor women, are fully exempt from this message. Here's what I'm talking about. Whether we actively believe them or consciously reject them, our culture remains in the grips of certain archetypal stories about our supremacy over others and over nature -- the narrative of the newly discovered frontier and the conquering pioneer, the narrative of manifest destiny, the narrative of apocalypse and salvation. And just when you think these stories are fading into history, and that we've gotten over them, they pop up in the strangest places. For instance, I stumbled across this advertisement outside the women's washroom in the Kansas City airport. It's for Motorola's new Rugged cell phone, and yes, it really does say, "Slap Mother Nature in the face." And I'm not just showing it to pick on Motorola -- that's just a bonus. I'm showing it because -- they're not a sponsor, are they? -- because, in its own way, this is a crass version of our founding story. We slapped Mother Nature around and won, and we always win, because dominating nature is our destiny. But this is not the only fairytale we tell ourselves about nature. There's another one, equally important, about how that very same Mother Nature is so nurturing and so resilient that we can never make a dent in her abundance. Let's hear from Tony Hayward again. "The Gulf of Mexico is a very big ocean. The amount of oil and dispersants that we are putting into it is tiny in relation to the total water volume." In other words, the ocean is big; she can take it. It is this underlying assumption of limitlessness that makes it possible to take the reckless risks that we do. Because this is our real master-narrative: however much we mess up, there will always be more -- more water, more land, more untapped resources. A new bubble will replace the old one. A new technology will come along to fix the messes we made with the last one. In a way, that is the story of the settling of the Americas, the supposedly inexhaustible frontier to which Europeans escaped. And it's also the story of modern capitalism, because it was the wealth from this land that gave birth to our economic system, one that cannot survive without perpetual growth and an unending supply of new frontiers. Now the problem is that the story was always a lie. The Earth always did have limits. They were just beyond our sights. And now we are hitting those limits on multiple fronts. I believe that we know this, yet we find ourselves trapped in a kind of narrative loop. Not only do we continue to tell and retell the same tired stories, but we are now doing so with a frenzy and a fury that, frankly, verges on camp. How else to explain the cultural space occupied by Sarah Palin? Now on the one hand, exhorting us to "drill, baby, drill," because God put those resources into the ground in order for us to exploit them, and on the other, glorying in the wilderness of Alaska's untouched beauty on her hit reality TV show. The twin message is as comforting as it is mad. Ignore those creeping fears that we have finally hit the wall. There are still no limits. There will always be another frontier. So stop worrying and keep shopping. Now, would that this were just about Sarah Palin and her reality TV show. In environmental circles, we often hear that, rather than shifting to renewables, we are continuing with business as usual. This assessment, unfortunately, is far too optimistic. The truth is that we have already exhausted so much of the easily accessible fossil fuels that we have already entered a far riskier business era, the era of extreme energy. So that means drilling for oil in the deepest water, including the icy Arctic seas, where a clean-up may simply be impossible. It means large-scale hydraulic fracking for gas and massive strip-mining operations for coal, the likes of which we haven't yet seen. And most controversially, it means the tar sands. I'm always surprised by how little people outside of Canada know about the Alberta Tar Sands, which this year are projected to become the number one source of imported oil to the United States. It's worth taking a moment to understand this practice, because I believe it speaks to recklessness and the path we're on like little else. So this is where the tar sands live, under one of the last magnificent Boreal forests. The oil is not liquid. You can't just drill a hole and pump it out. Tar sand's oil is solid, mixed in with the soil. So to get at it, you first have to get rid of the trees. Then, you rip off the topsoil and get at that oily sand. The process requires a huge amount of water, which is then pumped into massive toxic tailing ponds. That's very bad news for local indigenous people living downstream who are reporting alarmingly high cancer rates. Now looking at these images, it's difficult to grasp the scale of this operation, which can already be seen from space and could grow to an area the size of England. I find it helps actually to look at the dump trucks that move the earth, the largest ever built. That's a person down there by the wheel. My point is that this is not oil drilling. It's not even mining. It is terrestrial skinning. Vast, vivid landscapes are being gutted, left monochromatic gray. Now I should confess that as [far as] I'm concerned this would be an abomination if it emitted not one particle of carbon. But the truth is that, on average, turning that gunk into crude oil produces about three times more greenhouse gas pollution than it does to produce conventional oil in Canada. How else to describe this, but as a form of mass insanity? Just when we know we need to be learning to live on the surface of our planet, off the power of sun, wind and waves, we are frantically digging to get at the dirtiest, highest-emitting stuff imaginable. This is where our story of endless growth has taken us, to this black hole at the center of my country -- a place of such planetary pain that, like the BP gusher, one can only stand to look at it for so long. As Jared Diamond and others have shown us, this is how civilizations commit suicide, by slamming their foot on the accelerator at the exact moment when they should be putting on the brakes. The problem is that our master-narrative has an answer for that too. At the very last minute, we are going to get saved just like in every Hollywood movie, just like in the Rapture. But, of course, our secular religion is technology. Now, you may have noticed more and more headlines like these. The idea behind this form of "geoengineering" as it's called, is that, as the planet heats up, we may be able to shoot sulfates and aluminum particles into the stratosphere to reflect some of the sun's rays back to space, thereby cooling the planet. The wackiest plan -- and I'm not making this up -- would put what is essentially a garden hose 18-and-a-half miles high into the sky, suspended by balloons, to spew sulfur dioxide. So, solving the problem of pollution with more pollution. Think of it as the ultimate junk shot. The serious scientists involved in this research all stress that these techniques are entirely untested. They don't know if they'll work, and they have no idea what kind of terrifying side effects they could unleash. Nevertheless, the mere mention of geoengineering is being greeted in some circles, particularly media circles, with a relief tinged with euphoria. An escape hatch has been reached. A new frontier has been found. Most importantly, we don't have to change our lifestyles after all. You see, for some people, their savior is a guy in a flowing robe. For other people, it's a guy with a garden hose. We badly need some new stories. We need stories that have different kinds of heroes willing to take different kinds of risks -- risks that confront recklessness head on, that put the precautionary principle into practice, even if that means through direct action -- like hundreds of young people willing to get arrested, blocking dirty power plants or fighting mountaintop-removal coal mining. We need stories that replace that linear narrative of endless growth with circular narratives that remind us that what goes around comes around. That this is our only home. There is no escape hatch. Call it karma, call it physics, action and reaction, call it precaution -- the principle that reminds us that life is too precious to be risked for any profit. Thank you. (Applause)
Tôi vừa làm một việc mà tôi chưa từng làm bao giờ. Tôi đã trên một con tàu nghiên cứu trên biển trong một tuần lễ. Tôi không phải là một nhà khoa học, nhưng tôi được tháp tùng một đoàn nghiên cứu khoa học xuất sắc từ trường đại học Nam Florida những người đã và đang lần theo những vết dầu loang từ BP trên vịnh Mexico. Đây là thuyền của chúng tôi. Những nhà khoa học tôi đi cùng không tìm hiểu về ảnh hưởng của dầu loang trên những động vật lớn như chim, rùa, cá heo hay những thứ to lớn khác. Họ tìm hiểu những thứ rất nhỏ bị ăn bởi những thứ to hơn một chút và những thứ này bị ăn bởi những thứ to hơn nữa. Và họ tìm ra rằng những vệt dầu loang vô cùng độc hại cho các loài thực vật phù du và đây là một tin rất xấu, vì rất nhiều sự sống phụ thuộc vào sinh vật này. Đối lập với những gì chúng ta nghe được từ vài tháng trước về việc 75% lượng dầu đó đã biến mất một cách kì diệu và rằng chúng ta không phải lo lắng về vấn đề đó nữa, thảm họa này vẫn đang tiếp tục. Nó vẫn tiếp tục ảnh hưởng lên chuỗi thức ăn ở bậc cao hơn. Chúng ta không nên quá ngạc nhiên về điều này. Rachel Carson -- mẹ đỡ đầu của thuyết môi trường học hiện đại -- đã cảnh báo chúng ta về điều này từ năm 1962. Bà đã chỉ ra rằng những người có quyền lực -- theo cách bà gọi họ -- những người rải thảm thuốc trừ sâu độc hại như DDT lên làng mạc và những cánh đồng với mục đích tiêu diệt côn trùng nhỏ chứ không phải các loài chim. Nhưng họ đã quên rằng chim ăn côn trùng, rằng chim sẻ ăn rất nhiều sâu đã bị nhiễm DDT. Và rồi trứng chim sẻ không thể nở và những loài chim hót chết hàng loạt, những thị trấn trở nên yên lặng. Vì thế có cuốn sách tựa đề "Mùa xuân yên tĩnh". Tôi đang cố chỉ ra những điều thôi thúc tôi quay trở lại Vịnh Mexico, vì tôi là người Canada, và tôi không có mối liên hệ tổ tiên nào ở đây. Tôi nghĩ điều đó chính là việc chúng ta chưa hoàn toàn nhìn nhận đúng đắn ý nghĩa của thảm họa này, hậu quả ra sao khi có một lỗ thủng trên thế giới của chúng ta, và nó có ý nghĩa gì khi chúng ta đang theo dõi trực tiếp trên TV nguồn tài nguyên từ lòng trái đất tràn ra 24 giờ một ngày hàng tháng trời. Sau khi tự nhủ với bản thân chúng ta rằng những công cụ và công nghệ có thể điều khiển tự nhiên, đột nhiên ta phải đối mặt với điểm yếu của chính mình, với sự thiếu kiểm soát, khi mà dầu vẫn cứ tràn trong mọi nỗ lực nhằm ngăn nó lại. Dàn thêm các thùng lớn, cài đặt thêm các van và, đáng nhớ nhất là, junk shot-- một ý tưởng "sáng suốt" khi ném vỏ xe hay banh gôn cũ xuống cái lổ hổng trong lòng đất đó. Nhưng thậm chí nghiêm trọng hơn nguồn năng lượng hung dữ đang trào ra từ cái giếng ấy là sự khinh suất đã dẫn đến sự hoang phí năng lượng đó-- sự thiếu cẩn trọng, thiếu kế hoạch, đặc trưng trong các hoạt động từ công tác khoan đến hoạt động dọn dẹp. Nếu có một điều mà sự khắc phục sơ sài của PB thể hiện rõ ràng đó là, như thói quen xưa nay, chúng ta trở nên quá sẵn sàng để cá cược những thứ rất giá trị và không thể thay thế được --- và làm vậy, khi không có kế hoạch dự phòng nào không một chiến lược phòng hờ nào. Và BP không phải là kinh nghiệm đầu tiên trong những năm gần đây. Những vị lãnh đạo của chúng ta cứ đâm đầu vào chiến tranh, mơ tưởng về những câu chuyện hạnh phúc về điệu nhảy thưởng bánh và thiên đường chào đón và sau đó là những năm dài kiểm soát những tổn hại chết người, Sự phản tác dụng của sự tăng đột biến các cuộc chiến và các cuộc chống nổi dậy, lại một lần nữa, không có chiến lược rõ ràng. Những nhà phù thuỷ tài chính của ta cũng rơi vào trạng thái quá tự tin tương tự, tự thuyết phục mình rằng những ảo tưởng đó là một xu hướng mới của thị trường -- một xu hướng không bao giờ khủng hoảng. Và khi khủng hoảng xảy ra, những người giỏi nhất và thông minh nhất lại xử dụng phương pháp tài chính tương tự như junk shot -- trong trường hợp này, là quẳng đi hàng đống tiền khổng lồ vô cùng cần thiết cho những dịch vụ công cộng xuống một cái hố khác. Như với BP, cái lỗ đã bị bít lại, ít nhất là tạm thời, nhưng với một cái giá rất đắt. Chúng ta phải tìm hiểu là tại sao chúng ta cứ để điều này diễn ra, vì chúng ta đứng trước trò cá cược đáng giá nhất trong tất cả: quyết định cái gì phải làm, hay không phải làm gì về sự biến đổi khí hậu. Và bây giờ như bạn đã thấy rất nhiều thời gian đã bị lãng phí, trên đất nước này và trên cả thế giới trong những cuộc tranh cãi xoay quanh khí hậu. Đặt câu hỏi là, "Nếu như những nhà khoa học của IPC đều sai hết?" Bây giờ một câu hỏi xác đáng hơn -- như nhà vật lý của MIT Evelyn Fox Keller đặt ra -- là, "Nếu như những nhà khoa học đó đều đúng thì sao?" Đưa ra những mạo hiểm, cuộc khủng hoảng khí hậu là tiếng chuông cảnh tỉnh chúng ta phải hành động dựa vào những quy tắc đề phòng -- dựa trên nguyên tắc là khi sức khoẻ con người và môi trường đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng và khi những tổn thất là không thay đổi được chúng ta không thể cứ mãi chờ một thuyết khoa học hoàn hảo chắc chắn. Thà là sai lầm trong sự thận trọng. Hơn nữa, gánh nặng để chứng minh rằng một giải pháp là an toàn không nên đặt lên những người bị hại, mà nên đặt lên ngành công nghiệp đang kiếm lợi nhuận. Nhưng chính sách về khí hậu trên một thế giới giàu có -- nếu đó là điều có thể có -- lại không dựa trên sự thận trọng, mà là trên sự phân tích lợi nhuận, giá cả-- tìm kiếm những chuỗi hành động mà các nhà kinh tế tin rằng sẽ có ảnh hưởng ít nhất trên chỉ số GDP. Thay vì đặt câu hỏi là, khi sự thận trọng là cần thiết, chúng ta có thể làm gì nhanh nhất có thể để tránh một thảm hoạ cực kì lớn, chúng ta lại tự hỏi một câu hỏi kì quái như thế này: "Chúng ta có thể đợi lâu nhất đến bao giờ trước khi chúng ta nghiêm túc hạn chế sự thải ra? Chúng ta có thể dây dưa đến tận 2020, 2030, 2050?" Hay chúng ta hỏi, "Chúng ta có thể để hành tinh này nóng hơn bao nhiêu nữa và chúng ta vẫn tồn tại được? Chúng ta có thể chịu được hai độ, ba độ, hay -- cái đích mà ta đang tiến tới -- là bốn độ?" Một điều nữa, cái giả thuyết là chúng ta có thể điều khiển một cách an toàn hệ thống khí hậu cực kì phức tạp của trái đất như thể nó là một cái nhiệt kế, làm cho hành tinh không quá nóng, cũng không quá lạnh, nhưng chỉ vừa đúng -- nghe như kiểu Goldilocks (một thuyết kinh tế có tên từ truyện cổ tích ở Anh, Goldilocks and Three Bears) -- là hoàn toàn mơ tưởng, và chắc chắn không được đề ra từ các nhà khoa học khí hậu; nó đề ra từ những nhà kinh tế áp đặt cách suy nghĩ về thuyết cơ giới lên khoa học. Sự thật đơn giản là chúng ta không biết sự ấm lên mà ta gây ra sẽ ngày càng lấn át như những mạch nối tiếp. Vì vậy một lần nữa, tại sao chúng ta cứ mạo hiểm một cách điên cuồng với những điều quý giá? Một tá những lời giải thích xuất hiện trong đầu bạn lúc này, như sự tham lam. Đây là một cách giải thích phổ biến thế, và nó cũng rất đúng. Vì chấp nhận mạo hiểm cao, như chúng ta đều biết, được trả rất nhiều tiền. Một cách giải thích khác cho sự liều lĩnh mà bạn thường nghe là sự ngạo mạn. Tham lam và ngạo mạn có liên hệ mật thiết với nhau khi nó cùng dẫn đến sự liều lĩnh. Ví dụ, nếu bạn đến gặp một nhân viên ngân hàng 35 tuổi mượn về nhà gấp 100 lần lương của một bác sĩ phẫu thuật não, thì bạn cần phải có một câu chuyện, bạn cần một câu chuyện để làm cho sự chênh lệch đó có thể chấp nhận được. Và bạn thật ra không có nhiều lựa chọn. Bạn hoặc là một kẻ lừa tiền giỏi giang khó tin, và bạn cao chạy xa bay với số tiền -- bạn qua mặt được hệ thống -- hay bạn là một thiên tài, mà thế giới chưa từng đươc biết đến. Cả hai lựa chọn này -- thiên tài và kẻ lừa đảo -- làm cho bạn trở nên vô cùng ngạo mạn và vì thế có xu hướng chấp nhận những mạo hiểm lớn hơn. Một điều nữa, Tony Hayward, cựu giám đốc điều hành của BP có một tấm bảng trên bàn ông ấy viết một khẩu hiệu rằng: "Bạn sẽ thử làm gì, khi bạn biết rằng bạn không thể thất bại?" Đó thật ra là một tấm biển khá phổ biến, và đây là một khán giả đầy những người vượt trội nên tôi cá là một vài các bạn cũng có một tấm biển như vậy. Đừng xấu hổ. Dẹp khỏi đầu bạn sự sợ thất bại sẽ là một điều có ích nếu bạn đang luyện tập cho một cuộc thi 3 môn phối hợp hay chuẩn bị một bài diễn văn cho TED nhưng cá nhân tôi nghĩ rằng, những người với sức mạnh để xoay chuyển nền kinh tế hay huỷ diệt cả hệ sinh thái thì nên có một bức tranh Icarus treo trên tường bởi vì -- có lẻ không nhất thiết là cái này -- nhưng tôi muốn họ cân nhắc về những khả năng của thất bại mọi lúc. Vậy ta có sự tham lam, chúng ta có sự quá tự tin/ngạo mạn, nhưng vì chúng ta đang ở TED của những người phụ nữ, hãy xem xét một khía cạnh khác cũng có thể trong một cách nhỏ nào đó gây nên sự liều lĩnh trong xã hội. Và tôi sẽ không nhấn mạnh điểm này, nhưng nghiên cứu cho thấy, giống như những nhà đầu tư, phụ nữ thường ít chấp nhận những mạo hiểm liều lĩnh hơn là đàn ông, hoàn toàn bởi vì, như chúng ta nghe qua, phụ nữ thường không kiêu căng theo cái cách của đàn ông. Hóa ra được trả ít hơn và được khen ít hơn có những mặt tích cực của riêng nó --- ít nhất là cho xã hội. Ngược lại được nghe liên tục rằng bạn tài giỏi, được chọn lựa và được sinh ra để thống trị thì lại có những mặt tiêu cực xã hội. Và vấn đề này -- gọi là sự nguy hiểm của đặc quyền -- đưa chúng ta đến gần hơn cái nguồn gốc của xu hướng liều lĩnh của tất cả chúng ta. Vì không ai trong chúng ta -- ít ra là ở bán cầu Bắc -- cả đàn ông và phụ nữ, được miễn khỏi cảnh báo này. Đây là điều mà tôi đang đề cập đến. Dù cho chúng ta thật sự tin tưởng chúng hay cố tình phủ nhận chúng, văn hoá chúng ta còn tồn tại những ràng buộc về những mẩu truyện điển hình về sự thống trị tự nhiên và mọi thứ khác. Những câu chuyện về các mảnh đất mới và các cuộc xâm chiếm, những câu chuyện về vận mệnh trời phú, những câu chuyện về sự tận thế và sự cứu rỗi. Và khi bạn nghĩ rằng những câu chuyện này đã là quá khứ, và chúng ta đã quên đi, thì chúng lại xuất hiện ở những chổ xa lạ nhất. Ví dụ như, khi tôi đi ngang qua mục quảng cáo này ngoài nhà vệ sinh nữ ở sân bay thành phố Kansas. Nó quảng cáo mẫu mới của điện thoại Motorola, và vâng, nó nói rằng, "Đánh vào mặt mẹ thiên nhiên." Và tôi không đưa thứ này ra để phê bình Motorola -- đó chỉ là nói thêm thôi. Tôi đưa ra thứ này bởi vì -- họ không phải là một nhà tài trợ, đúng không? -- bởi vì, theo cách này, thì đây là một phiên bản ngu ngốc về nguồn gốc câu chuyện của chúng ta. Ta cứ hành hạ mẹ thiên nhiên và thắng. Và chúng ta luôn thắng, vì chế ngự được thiên nhiên là số mệnh của chúng ta. Nhưng đây không phải câu chuyện cổ tích duy nhất về chúng ta và tự nhiên. Một cái khác, còn quan trọng hơn, về một người mẹ thiên nhiên giống hệt vậy luôn nuôi dưỡng và không hề nản lòng đến nỗi chúng ta không bao giờ làm sứt mẻ sự phong phú ấy. Hãy nghe Tony Hayward một lần nữa. "Vùng vịnh Mexico là một đại dương rất lớn. Lượng dầu và chất phân tán mà ta đang đổ vào đó chỉ là rất nhỏ so với tổng lượng nước khổng lồ." Nói một cách khác, đại dương đó rất lớn, bà ấy có thể chấp nhận được. Chính cái giả thuyết cơ bản về sự vô giới hạn làm cho ta dễ dàng chấp nhận những mạo hiểm liều lĩnh mà ta đang làm. Bởi vì đây là chuyện kể thật: Dù ta có gây tổn hại thế nào, thì sẽ luôn có nhiều hơn -- nhiều nguồn nước hơn, nhiều nguồn đất hơn, nguồn tài nguyên chưa sử dụng hết. Cái mới sẽ có sẵn để thay thế cái cũ. Một công nghệ mới sẽ ra đời để khắc phục những sai lầm chúng ta vừa gây ra. Trong một cách nào đó, đây là câu chuyện về sự xây dưng châu Mỹ, cái miền đất hứa mà người Châu Âu đã tìm đến. Và đó cũng là câu chuyện của chủ nghĩa tư bản hiện đại. Vì chính sự trù phú của vùng đất này đã tạo nên nền kinh tế chúng ta, một nền kính tế không thể tồn tái nếu không có sự phát triển không ngừng và một tài nguyên không cạn kiệt của những vùng đất mới. Vấn đề ở đây chính là câu chuyện này là lời nói dối trắng trợn. Trái Đất luôn có giới hạn, chúng ta đả không nhìn thấy được thôi. Và bây giờ chúng ta đang đến gần các giới hạn này trên mọi miền đất. Tôi tin chắc rằng chúng ta biết điều này, như tự bẫy chúng ta vào cái thòng lọng của những câu chuyện. Chúng ta không những kể đi và kể lại những câu chuyện nhàm chán, mà chúng ta còn làm như vậy với sự điên cuồng không kiểm soát thành thật mà nói, gần như tự sát. Còn cách nào nữa để giải thích cái lổ hỗng văn hoá chiếm đóng bởi Sarah Palin. Một mặt thì cổ vũ chúng ta "Khai thác, cứ khai thác", bởi vì Chúa đã ban những tài nguyên đó xuống đất để chúng ta khai thác, một mặt khác lại ca tụng vẻ đẹp hoang sơ của vùng đất Alaska trong chương trình truyền hình của bà ấy. Cả hai thông điệp nghe vô tư một cách ngớ ngẩn. Chối bỏ tất cả những nỗi sợ hãi hùng là chúng ta đã tới đường cùng. Tự nói rằng không có giới hạn nào hết. Tự nói rằng sẽ có một vùng đất mới khác. Ngừng lo lắng đi và hãy cứ mua sắm. Không phải chỉ nói đến Sarah Palin và chương trình TV của bà ta. Trong những cuộc nói chuyện về môi trường, chúng ta thường nghe nói rằng, thay vì chuyển sang nhưng nguồn năng lượng có khả năng tái tạo, chúng ta nên tiếp tục như hiện tại. Sự đánh giá này, thật không may, là quá lạc quan. Sự thật là chúng ta đã cạn kiệt các nguồn nhiên liệu hóa thạch có thể khai thác dễ dàng đến nỗi chúng ta đã lao vào một kỉ nguyên thương mại mạo hiểm hơn, kỉ nguyên của năng lượng cùng cực. Điều đó có nghĩa là khai thác dầu ở vùng biển sâu thẳm nhất, bao gồm vùng biển băng Bắc cực nơi mà việc dọn dẹp sau đó là không thể. Nó có nghĩa là những giàn khoan dầu lớn và những hoạt động khai thác than đá khổng lồ, mà chúng ta chưa từng thấy. Và gây tranh cãi nhất, là những bãi cát hắc ín. Tôi luôn ngạc nhiên là rất ít người ở ngoài Canada biết về những bãi cát hắc ín Alberta, nơi mà năm nay sẽ trở thành nguồn nhập khẩu dầu số một cho nước Mỹ. Chúng ta nên giành một ít gian để hiểu vấn đề này, vì tôi tin rằng nó liến quan đến sự liều lĩnh và con đường chúng ta đang đi hơn những cái khác. Đây là nơi những bãi cát hắc ín tồn tại nằm dưới một trong những khu rừng Boreal tráng lệ cuối cùng. Dầu ở đây không phải ở dạng lỏng; bạn không thể cứ khoan một cái lỗ rồi bơm nó lên. Dầu ở đây có dạng chất rắn, trộn chung với đất. Vì để lấy dầu, trước hết bạn phải đốn bỏ các cây xung quanh. Sau đó ta lọc phần đất tầng mặt ra và lấy đi phần cát dầu. Quán trình này cần một lượng nước khổng lồ, và sau đó thải ra những ao nước đầy chất độc hại. Đây quả là một tin tồi tệ đối với người bản xứ sống ở hạ nguồn, những người này có khả năng bị ung thư vô cùng cao. Và bây giờ hãy nhìn những bức ảnh này, thật khó có thể tin được quy mô của quá trình khai thác này, nó có thể thấy được từ không gian và có thể lan ra với diện tích bằng cả nước Anh. Tôi nghĩ nó thật sự có ích khi nhìn thấy những chiếc xe tải dùng để dịch chuyển đất, những chiếc xe to nhất từng được sản xuất. Đó là một người dưới cái bánh xe. Ý tôi ở đây là đây không phải là khai thác dầu, cũng không phải khai thác mỏ. Đây là lột da mặt đất. Những cảnh quan sặc sỡ, rộng lớn đang bị phá huỷ từ từ, chỉ còn lại duy nhất màu xám. Và tôi phải nói rằng đây vẫn là một hành động kinh tởm nếu nó không thải ra một nguyên tố carbon nào. Nhưng sự thật là, trên trung bình để chuyển đất đó thành dầu thô nó tạo ra gấp ba lần gas hiệu ứng nhà kính so với sản xuất dầu theo lối thông thường ở Canada. Còn cách nào để diễn tả điều này, ngoài một sự điên rồ đúng nghĩa? Chỉ khi chúng ta nhận thức được rằng chúng ta cần học để sống trên bề mặt hành tinh này, bằng năng lượng mặt trời, gió và sóng biển, thì ta đang mong chóng đào bới để lấy những thứ ở sâu thẳm nhất mà ta có thể tưởng tượng ra. Đây là nơi mà câu chuyện về sự phát triển không ngừng đã đưa chúng ta tới, đến cái lỗ đen ngay giữa trung tâm nước tôi -- là vết thương của cả hành tinh như giếng dầu phun của PB, mà chúng ta không thể nhìn lâu được. Như Jared Diamond và những người khác chỉ ra, đây là cách mà các nền văn minh tự sát, bằng cách phóng nhanh tốc độ một cách đáng trách ngay lúc mà họ lẽ ra nên hãm phanh. Vấn đề là những câu chuyện của chúng ta cũng đã bao hàm câu trả lời. Ở phút cuối, chúng ta cũng sẽ giải cứu giống như phim truyền hình Hollywood, như trong Rapture. Bởi vì tôn giáo muôn thuở của chúng ta là công nghệ kỹ thuật. Các bạn có lẽ đã thấy ngày càng nhiều các tiêu đề như thế này. Và thông điệp đằng sau loại kỹ thuật địa lý này, theo cách nó được gọi, là khi hành tinh nóng lên, chúng ta có thể bắn các chất như sunfat hay aluminum vào tầng bình lưu để làm phản chiếu các tia nắng mặt trời vào không gian, và như vậy làm hành tinh mát hơn. Một kế hoạch ngớ ngẩn -- và tôi bịa ra điều này -- đặt một thứ tương tự như cái vòi phun trong vườn khoảng 18.5 dặm lên bầu trời, treo lơ lửng như những quả bong bóng, để phun ra khí sunfat điôxít. Như vậy, giải quyết ô nhiễm bằng cách gây ra nhiều ô nhiễm hơn. Cũng giống như junk shot cuối cùng. Những nhà khoa học nghiêm túc trong nghiên cứu này đều nhấn mạnh rằng các kỹ thuật này hoàn toàn chưa được thử nghiệm. Họ không biết liệu chúng sẽ có hiệu quả hay không, và họ hoàn toàn không biết là có những tác dụng phụ đáng sợ nào hay không. Tuy nhiên, chỉ việc đề cập đến kỹ thuật địa lý, đang được thán phục trong một vài nhóm -- đặc biệt là trên các phương tiện truyền thông -- với sự phấn khởi, hay làm nhẹ lòng. Một lối thoát đã được tìm thấy. Một miền đất mới đã được khám phá. Và quan trọng nhất, chúng ta không cần thay đổi cách sống nữa. Bạn nên hiểu rằng, đối với một số người, chúa của họ là một người mặc chiếc áo choàng. Với những người khác, đó lại là một người cầm vòi nước trong vườn. Chúng ta cần những câu chuyện mới một cách tuyệt vọng. Những câu chuyện với nhiều kiểu anh hùng khác nhau luôn dũng cảm đối mặt với nhiều mạo hiểm khác nhau -- những mạo hiểm mà không hề khinh suất, những mạo hiểm áp dụng những quy tắc đề phòng trong thực tế, thậm chí là qua những hành động trực tiếp -- như hàng trăm thanh niên sẵn sàng bị bắt khi ngăn chặn những nhà máy điện ô nhiễm môi trường hay đấu tranh khai thác mỏ trên đỉnh núi. Chúng ta cần những câu chuyện để thay thế các chuyện kể về sự phát triển không ngừng lặp đi lặp lại để nhắc chúng ta gieo nhân nào thì gặt quả đấy, rằng đây là ngôi nhà duy nhất của chúng ta; sẽ không có một lối thoát nào khác. Có thể đó là nghiệp chướng, hay vật lý, hành động và phản ứng lại, đó là sự đề phòng: cái quy tắc nhắc chúng ta rằng cuộc sống quá đắt giá để có thể liều lĩnh dù với bất kỳ lợi nhuận nào. Cảm ơn. (vỗ tay)