I made a film that was impossible to make, but I didn't know it was impossible, and that's how I was able to do it.
Tôi đã làm một bộ phim đáng ra không thể làm được, nhưng tôi đã không biết là phim đó không thể làm được. và đó là lý do tại sao tôi đã làm được.
"Mars et Avril" is a science fiction film. It's set in Montreal some 50 years in the future. No one had done that kind of movie in Quebec before because it's expensive, it's set in the future, and it's got tons of visual effects, and it's shot on green screen. Yet this is the kind of movie that I wanted to make ever since I was a kid, really, back when I was reading some comic books and dreaming about what the future might be.
"Mars et Avril" là một bộ phim khoa học viễn tưởng. Bối cảnh của phim là Montreal 50 năm sau. Chưa ai từng làm phim thể loại này ở Quebec. vì chi phí đắt, bối cảnh trong tương lai, và phim có hàng tấn các hiệu ứng hình ảnh, và phim được quay trên màn hình xanh lá cây. Tuy nhiên, đây là loại phim mà tôi muốn làm từ lúc tôi còn là một đứa trẻ, thật là như vậy, khi tôi còn đọc truyện tranh và mơ về tương lai sẽ ra sao
When American producers see my film, they think that I had a big budget to do it, like 23 million. But in fact I had 10 percent of that budget. I did "Mars et Avril" for only 2.3 million.
Khi các nhà sản xuất Mỹ xem phim của tôi, họ nghĩ là tôi có một ngân sách lớn để làm phim này, tầm 23 triệu. Nhưng trên thực tế tôi đã có 10 phần trăm của ngân sách đó. Tôi đã làm "Mars et Avril" chỉ với 2.3 triệu.
So you might wonder, what's the deal here? How did I do this? Well, it's two things. First, it's time. When you don't have money, you must take time, and it took me seven years to do "Mars et Avril." The second aspect is love. I got tons and tons of generosity from everyone involved. And it seems like every department had nothing, so they had to rely on our creativity and turn every problem into an opportunity.
Thế nên có lẽ các bạn đang tự hỏi, bí quyết ở đây là gì? Tôi đã làm phim này như thế nào? À, có hai điều. Thứ nhất, đó là thời gian. Khi bạn không có tiền, bạn phải hi sinh thời gian của mình, và tôi đã bỏ ra bảy năm để làm "Mars et Avril." Thứ hai là tình yêu Tôi đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ tất cả những người đã tham gia. Và dường như là tất cả các bộ phận đều không có gì cả, nên họ đã phải dựa vào sự sáng tạo của chúng tôi để biến mọi khó khăn thành cơ hội.
And that brings me to the point of my talk, actually, how constraints, big creative constraints, can boost creativity.
Và đó là điểm chính của cuộc nói chuyện của tôi hôm nay. Làm cách nào mà sự hạn chế, sự hạn chế sáng tạo lớn, thúc đẩy sự sáng tạo.
But let me go back in time a bit. In my early 20s, I did some graphic novels, but they weren't your usual graphic novels. They were books telling a science fiction story through images and text, and most of the actors who are now starring in the movie adaptation, they were already involved in these books portraying characters into a sort of experimental, theatrical, simplistic way.
Nhưng để tôi quay ngược thời gian một chút. Khi tôi ở độ tuổi 20, tôi đã làm một số tiểu thuyết đồ họa, nhưng không phải những tiểu thuyết đồ họa thông thường. Đó là những cuốn sách kể chuyện khoa học viễn tưởng thông qua hình ảnh và ngôn ngữ. và hầu hết những diễn viên tham gia trong phiên bản phim, họ đã tham gia trước đó trong những cuốn sách miêu tả nhân vật đã được thực nghiệm hóa, sân khấu hóa, tối giản hóa.
And one of these actors is the great stage director and actor Robert Lepage. And I just love this guy. I've been in love with this guy since I was a kid. His career I admire a lot. And I wanted this guy to be involved in my crazy project, and he was kind enough to lend his image to the character of Eugène Spaak, who is a cosmologist and artist who seeks relation in between time, space, love, music and women. And he was a perfect fit for the part, and Robert is actually the one who gave me my first chance. He was the one who believed in me and encouraged me to do an adaptation of my books into a film, and to write, direct, and produce the film myself.
Và một trong những diễn viên là đạo diễn sân khấu tài năng và diễn viên Robert Lepage. Tôi thật sự thích ông ấy. Tôi hâm mộ ông từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Tôi rất ngưỡng mộ sự nghiệp của ông. Và tôi đã muốn ông tham gia vào dự án điên rồi của tôi, và ông thậm chí đã cho tôi sử dụng hình ảnh của ông để xây dựng nhân vật Eugène Spaak, nhà vũ trụ học và nghệ sĩ, người đi tìm những mối liên hệ giữa thời gian, không gian, tình yêu, âm nhạc và phụ nữ. Và ông hoàn toàn phù hợp với vai đó, Robert cũng chính là người đã cho tôi cơ hội đầu tiên. Ông là người đã tin tưởng tôi và đã khuyến khích tôi chuyển thế những cuốn sách của tôi thành phim, và viết kịch bản, đạo diễn và tự sản xuất phim này.
And Robert is actually the very first example of how constraints can boost creativity. Because this guy is the busiest man on the planet. I mean, his agenda is booked until 2042, and he's really hard to get, and I wanted him to be in the movie, to reprise his role in the movie. But the thing is, had I waited for him until 2042, my film wouldn't be a futuristic film anymore, so I just couldn't do that. Right? But that's kind of a big problem. How do you get somebody who is too busy to star in a movie?
Và Robert cũng là ví dụ đầu tiên về sự hạn chế có thể thúc đẩy sự sáng tạo như thế nào. Bởi ông là người bận rộn nhất trên hành tinh này. Ý tôi là, nhật ký công việc của ông đã kín cho đến năm 2042, và ông là người rất khó để có được nhưng tôi đã muốn có ông trong phim này, để diễn của chính ông. Nhưng có điều, nếu tôi đợi ông đến năm 2042 thì phim của tôi sẽ không còn là bộ phim nói về tương lai nữa, nên tôi không thể làm điều đó, đúng không? Nhưng đó lại là một vấn đề lớn. Làm sao bạn có thể có được một người quá bận rộn như vậy để diễn vai chính trong một bộ phim?
Well, I said as a joke in a production meeting -- and this is a true story, by the way — I said, "Why don't we turn this guy into a hologram? Because, you know, he is everywhere and nowhere on the planet at the same time, and he's an illuminated being in my mind, and he's in between reality and virtual reality, so it would make perfect sense to turn this guy into a hologram."
Tôi đã nói đùa trong cuộc họp sản xuất và đây là một câu chuyện có thật đấy nhé Tôi đã nói, "Sao chúng ta không biến người đàn ông này thành một hình ảnh ba chiều nhỉ? Vì như các vị biết đấy, ông ở mọi nơi và không ở nơi nào cùng một lúc, và ông là một phiên bản được chiếu sáng trong đầu óc tôi, và ông ở giữa thật và ảo, do đó, hoàn toàn thực tế nếu ta biến người đàn ông này thành một hình ảnh ba chiều."
Everybody around the table laughed, but the joke was kind of a good solution, so that's what we ended up doing.
Tất cả mọi người ngồi quanh bàn đều cười, nhưng câu chuyện đùa đó lại là một giải pháp tốt thế nên cuối cùng chúng tôi đã làmđúng như thế,
Here's how we did it. We shot Robert with six cameras. He was dressed in green and he was like in a green aquarium. Each camera was covering 60 degrees of his head, so that in post-production we could use pretty much any angle we needed, and we shot only his head. Six months later there was a guy on set, a mime portraying the body, the vehicle for the head. And he was wearing a green hood so that we could erase the green hood in postproduction and replace it with Robert Lepage's head. So he became like a renaissance man, and here's what it looks like in the movie.
Đây là cách chúng tôi đã làm.Chúng tôi quay Robert bằng sáu máy quay Ông được mặc màu xanh lá cây và ông giống như đang ở trong bể cá xanh lá cây vậy. Mỗi máy quay 60 độ của đầu ông, để trong hầu giai đoạn hậu kỳ chúng tôi có thể sử dụng bất kì góc độ nào chúng tôi cần, chúng tôi chỉ quay đầu của ông. Sáu tháng sau có một người khác ở trường quay, một diễn kịch câm, chỉ diễn lại cơ thể, một phương tiện vận chuyển cái đầu, Và anh này đội một chiếc mũ chùm kín đầu và cổ màu xanh lá cây để chúng tôi có thể xoá chiếc mũ đó trong giai đoạn hậu kỳ và thay đầu của Robert Lepage vào đó. Nên anh ấy đã trở thành người từ thời phục hưng, và trên phim nó trông như thế này.
(Music)
(Nhạc)
(Video) Robert Lepage: [As usual, Arthur's drawing didn't account for the technical challenges. I welded the breech, but the valve is still gaping. I tried to lift the pallets to lower the pressure in the sound box, but I might have hit a heartstring. It still sounds too low.] Jacques Languirand: [That's normal. The instrument always ends up resembling its model.] (Music)
(Video) Robert Lepage: [Như mọi khi, bức tranh của Arthur đã không giải thích được thách thức kĩ thuật. Tôi đã hàn lại phần dưới, nhưng chiếc van vẫn có lỗ hổng. Tôi đã cố nâng những tấm ván lên để giảm áp lực trong hộp âm thanh, nhưng chắc tôi đã đụng phải một dây chính. Nó vẫn kêu nhỏ quá.] Jacques Languirand: [Chuyện đó cũng bình thường mà. Nhạc cụ luôn luôn thể hiện giống mô hình của nó.] (Nhạc)
Martin Villeneuve: Now these musical instruments that you see in this excerpt, they're my second example of how constraints can boost creativity, because I desperately needed these objects in my movie. They are objects of desire. They are imaginary musical instruments. And they carry a nice story with them. Actually, I knew what these things would look like in my mind for many, many years. But my problem was, I didn't have the money to pay for them. I couldn't afford them. So that's kind of a big problem too. How do you get something that you can't afford?
Martin Villeneuve : Bây giờ thì những nhạc cụ đó Những nhạc cụ mà các bạn thấy trong trích đoạn này, là ví dụ thứ hai về cách thức mà sự hạn chế thúc đẩy sự sáng tạo, vì tôi đã rất cần những nhạc cụ này xuất hiện trong phim của tôi . Chúng là những nhạc cụ cần thiết. Những nhạc cụ được tưởng tượng ra. Chúng mang theo mình một câu chuyện rất hay. Thật ra thì tôi đã biết những nhạc cụ đó trông như thế nào trong trí tưởng tượng của tôi từ rất nhiều năm rồi. Nhưng vấn đề là tôi đã không có tiền để trả cho những thứ đó. Tôi không có đủ khả năng để mua chúng. Đó cũng là một vấn đề rất lớn. Làm sao mà bạn có được thứ mà bạn không có khả năng để chi trả cho nó?
And, you know, I woke up one morning with a pretty good idea. I said, "What if I have somebody else pay for them?" (Laughter)
Và, bạn biết đấy, một buổi sáng tôi thức dậy cùng với một ý tưởng khá hay. Tôi đã nói, "Nếu như có người khác trả thay cho tôi thì sao nhỉ?" (Cười)
But who on Earth would be interested by seven not-yet-built musical instruments inspired by women's bodies? And I thought of Cirque du Soleil in Montreal, because who better to understand the kind of crazy poetry that I wanted to put on screen? So I found my way to Guy Laliberté, Cirque du Soleil's CEO, and I presented my crazy idea to him with sketches like this and visual references, and something pretty amazing happened. Guy was interested by this idea not because I was asking for his money, but because I came to him with a good idea in which everybody was happy. It was kind of a perfect triangle in which the art buyer was happy because he got the instruments at a cheaper price, because they weren't even made. He took a leap of faith. And the artist, Dominique Engel, brilliant guy, he was happy too because he had a dream project to work on for a year. And obviously I was happy because I got the instruments in my film for free, which was kind of what I tried to do. So here they are.
Nhưng ai sẽ muốn mua bảy nhạc cụ còn chưa được làm ra lấy ý tưởng từ cơ thể phụ nữ? Và tôi đã nghĩ đến Cirque du Soleil ở Montreal, vì ai hiểu về loại thơ điên khùng mà tôi muốn đưa lên màn ảnh hơn họ chứ? Nên tôi đã tìm đến Guy Laliberte, tổng giám đốc của Cirque du Solei và giới thiệu ý tưởng điên rồ của tôi với anh ta với bản phác thảo như thế này cùng với tài liệu tham khảo bằng hình ảnh, và có chuyện khá kỳ diệu đã xảy ra. Anh ấy quan tâm đến ý tưởng này không phải vì tôi tới hỏi xin tiền của anh ấy mà là vì tôi đã đến gặp anh ấy với một ý tưởng hay làm cho tất cả mọi người đều hài lòng. Nó như một hình tam giác hoàn hảo trong đó người mua nghệ thuật hài lòng vì anh ấy có được nhạc cụ với giá rẻ vì chúng còn chưa được làm ra mà. Anh ấy đã đặt cược lớn dựa trên niềm tin. Và người nghệ sĩ, Dominique Engel, một người tuyệt vời anh ấy cũng đã rất hài lòng vì anh ấy đã có một dự án trong mơ để làm trong một năm. Và dĩ nhiên tôi cũng hài lòng vì tôi có được những nhạc cụ miễn phí cho bộ phim của tôi, và đó là thứ mà tôi đã cố gắng để có được Và tôi đã có chúng.
And my last example of how constraints can boost creativity comes from the green, because this is a weird color, a crazy color, and you need to replace the green screens eventually and you must figure that out sooner rather than later. And I had, again, pretty much, ideas in my mind as to what the world would be, but then again I turned to my childhood imagination and went to the work of Belgian comic book master François Schuiten in Belgium. And this guy is another guy I admire a lot, and I wanted him to be involved in the movie as a production designer. But people told me, you know, Martin, it's impossible, the guy is too busy and he will say no. Well, I said, you know what, instead of mimicking his style, I might as well call the real guy and ask him, and I sent him my books, and he answered that he was interested in working on the film with me because he could be a big fish in a small aquarium. In other words, there was space for him to dream with me. So here I was with one of my childhood heroes, drawing every single frame that's in the film to turn that into Montreal in the future. And it was an amazing collaboration to work with this great artist whom I admire.
Ví dụ cuối cùng của tôi về sự hạn chế đã thúc đẩy sự sáng tạo như thế nào xuất phát từ màu xanh lá cây, vì đây là một màu quái dị, một màu điên khùng, và cuối cùng bạn cần phải thay thế màn hình màu xanh lá cây và trước sau gì bạn cũng phải làm điều đó. Và một lần nữa tôi lại có khá nhiều ý tưởng trong đầu, về việc thế giới sẽ thành ra như thế nào, nhưng sau đó tôi lại quay lại trí tưởng tượng thời nhỏ của mình và tôi tìm đến tác phẩm của bậc thầy truyện tranh Bỉ François Schuiten ở Bỉ Đây cũng là một người mà tôi rất ngưỡng mộ, và muốn anh ta tham gia vào bộ phim này với vai trò một nhà thiết kế sản xuất. Nhưng mọi người đã nói với tôi, Martin à, điều đó là không thể, anh ấy quá bận và sẽ nói "không" đấy À, tôi đã nói, bạn biết không, thay vì bắt chước phong cách của anh ấy Tôi có thể gọi trực tiếp anh ta và hỏi và tôi đã gửi cho anh ta sách của tôi, và anh ta trả lời là anh ta quan tâm đến việc làm việc cùng với tôi trong bộ phim vì anh sẽ như con cá lớn trong bể cá nhỏ vậy, Nói theo một cách khác, ở đây có chỗ cho anh mơ mộng cùng tôi. Và tôi đã làm cùng với một trong những người hùng thời thơ ấu của mình vẽ từng khung ảnh xuất hiện trong phim biến nó thành Montreal trong tương lai. Thực sự rất tuyệt với khi được hợp tác với người nghệ sĩ tài năngmà mình ngưỡng mộ.
But then, you know, eventually you have to turn all these drawings into reality. So, again, my solution was to aim for the best possible artist that I could think of. And there's this guy in Montreal, another Quebecois called Carlos Monzon, and he's a very good VFX artist. This guy had been lead compositor on such films as "Avatar" and "Star Trek" and "Transformers," and other unknown projects like this, and I knew he was the perfect fit for the job, and I had to convince him, and, instead of working on the next Spielberg movie, he accepted to work on mine. Why? Because I offered him a space to dream. So if you don't have money to offer to people, you must strike their imagination with something as nice as you can think of.
Nhưng sau đó, bạn biết đấy, cuối cùng bạn phải biến tất cả những bản vẽ đó thành thực tế. Nên lại một lần nữa, giải pháp của tôi là phải tìm được người nghệ sĩ tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Và có một người ở Montreal, một người Quebec nữa tên là Carlos Monzon, anh ấy là một người tạo hiệu ứng hình ảnh rất giỏi. Anh ấy là người sáng tác chính trong những phim như "Avatar" và "Star Treak" và "Transformers," hay những dự án không ai biết tới như dự án này , và tôi biết anh ấy hoàn toàn phù hợp với công việc đó, tôi đã phải thuyết phục anh ấy, và thay vì làm cho bộ phim tiếp theo của Spielberg, anh ấy đã chấp nhận làm cho phim của tôi. Vì sao ư? Vì tôi đã cho anh ấy khoảng trời để mơ mộng. Nên nếu bạn không có tiền để cho mọi người hãy tấn công trí tưởng tượng của họ bằng thứ gì đó tốt đẹp nhất mà bạn có thể nghĩ đến.
So this is what happened on this movie, and that's how it got made, and we went to this very nice postproduction company in Montreal called Vision Globale, and they lent their 60 artists to work full time for six months to do this crazy film.
Đây là những gì đã xảy ra trong bộ phim này, và đó là cách mà bộ phim được làm, và chúng tôi tìm đến một công ty sản xuất hậu kỳ phim rất tốt. ở Montreal có tên Vision Globale, họ đã cho chúng tôi mượn 60 nghệ sĩ làm việc toàn thời gian trong sáu tháng để hoàn thành bộ phim điên khùng này.
So I want to tell you that, if you have some crazy ideas in your mind, and that people tell you that it's impossible to make, well, that's an even better reason to want to do it, because people have a tendency to see the problems rather than the final result, whereas if you start to deal with problems as being your allies rather than your opponents, life will start to dance with you in the most amazing way. I have experienced it. And you might end up doing some crazy projects, and who knows, you might even end up going to Mars.
Nên tôi muốn nói với các bạn rằng, nếu bạn có những ý tưởng điên khùng nào đó trong đầu bạn, và mọi người nói với bạn rằng ý tưởng không thể thực hiện được, đó chính là lý do tốt hơn nữa để bạn muốn thực hiện ý tưởng đó, vì con người có xu hướng nhìn thấy vấn đề thay vì kết quả cuối cùng, bởi vì xét cho cùng, nếu bạn bắt đầu đối phó với những vấn đề xem chúng như đồng minh chứ không phải đối thủ của bạn, thì cuộc sống sẽ mỉm cười với bạn theo cách tuyệt vời nhất có thể. Tôi đã trải qua rồi. Có thể cuối cùng bạn sẽ làm một dự án điên khùng nào đó, ai mà biết được, thậm chí bạn có thể lên sao Hỏa thì sao
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)