I'm going to begin by reciting a poem. "Oh beloved dentist: Your rubber fingers in my mouth ... your voice so soft and muffled ... Lower the mask, dear dentist, lower the mask."
Tôi sẽ bắt đầu bằng một bài thơ. "Ôi nha sĩ yêu quý: Ngón tay cao su của anh trong miệng em... giọng nói đầy êm ái và dịu dàng... Cởi chiếc khẩu trang ra, nha sĩ yêu quý, hãy cởi chiếc khẩu trang ra."
(Laughter)
(Tiếng cười)
Okay, in this presentation, I'm going to be putting the right side of your brains through a fairly serious workout. You're going to see a lot of imagery, and it's not always connected to what I'm talking about, so I need you to kind of split your brains in half and let the images flow over one side and listen to me on the other. So I am one of those people with a transformative personal story. Six years ago, after 20 years in graphic design and typography, I changed the way I was working and the way most graphic designers work to pursue a more personal approach to my work, with only the humble attempt to simply make a living doing something that I loved. But something weird happened. I became bizarrely popular. My current work seems to resonate with people in a way that has so taken me by surprise that I still frequently wonder what in the hell is going on. And I'm slowly coming to understand that the appeal of what I do may be connected to why I do it.
Được rồi, trong phần trình bày này, tôi sẽ đặt phần não phải của các bạn vào một bài tập khá nghiêm túc. Bạn sẽ được chứng kiến rất nhiều hình ảnh, nó có thể không khớp với cái tôi nói vậy tôi cần bạn chia não thành 2 nửa 1 phần xử lí hình ảnh 1 phần nghe tôi nói. Tôi là một trong những người có câu chuyện biến đổi liên quan cá nhân. 6 năm trước, sau 20 năm thiết kế đồ họa và xếp chữ nghệ thuật, tôi đã thay đổi cách làm việc của mình và cách làm của phần lớn các nhà thiết kế đồ họa khác để theo đuổi cách làm riêng bằng nỗ lực khiêm tốn để kiếm sống và làm cái mình thích. Nhưng chuyện lạ xảy ra. Tôi trở nên nổi tiếng một cách kì lạ. Công việc hiện tại của tôi dường như kết nối được với mọi người theo cách làm tôi ngạc nhiên khiến tôi vẫn luôn tự hỏi không biết chuyện quái quỉ gì đang xảy ra vậy. Và tôi dần hiểu ra sức hấp dẫn của cái mình đang làm có thể liên quan đến lí do tôi làm nó
These days, I call myself a graphic artist. So where my work as a graphic designer was to follow strategy, my work now follows my heart and my interests with the guidance of my ego to create work that is mutually beneficial to myself and a client. Now, this is heresy in the design world. The ego is not supposed to be involved in graphic design. But I find that for myself, without exception, the more I deal with the work as something of my own, as something that is personal, the more successful it is as something that's compelling, interesting and sustaining. So I exist somewhat outside of the mainstream of design thinking. Where others might look at measurable results, I tend to be interested in more ethereal qualities, like "Does it bring joy?" "Is there a sense of wonder?" and "Does it invoke curiosity?"
Giờ đây tôi tự gọi mình là nghệ sĩ đồ họa. Vậy công việc của một nhà thiết kế đồ họa là làm theo chiến lược, công việc của tôi bây giờ là làm theo sự mách bảo của trái tim và sở thích dưới sự dẫn dắt của cái tôi để tạo ra tác phẩm có lợi cho mình và khách hàng. Giờ thì, đây là điều tối kị trong giới thiết kế. Cái tôi đáng lẽ không được dính dáng đến thiết kế đồ họa. Nhưng tôi tự thấy rằng, không có ngoại lê, tôi càng làm việc gì như một thứ gì đó của riêng mình, như một thứ mang tính cá nhân, việc đó càng thành công như điều gì đó hấp dẫn, thú vị và thu hút. Vậy là tôi gần như đứng ngoài vòng tư duy thiết kế thông thường. Nơi những người khác nhìn vào kết quả đo đếm được, tôi thường thích những gì có tính chất nhẹ nhàng hơn, như “Nó có mang lại niềm vui không?” “Nó có khiến người ta suy ngẫm không?” và “Nó có kích thích trí tò mò không?”
This is a scientific diagram, by the way. I don't have time to explain it, but it has to do with DNA and RNA. So I have a particular imaginative approach to visual work. The things that interest me when I'm working are visual structure, surprise and anything that requires figuring things out. So for this reason, I'm particularly drawn to systems and patterns. I'm going to give you a couple of examples of how my brain works.
Nhân tiện, đây là một đồ thị khoa học. tôi không có thời gian giải thích nó, nhưng nó liên quan đến DNA và RNA. Tôi có cách tiếp cận đặc biệt sáng tạo với tác phẩm hình ảnh. Cái làm tôi thích thú khi làm việc là cấu trúc hình ảnh, sự ngạc nhiên và bất cứ thứ gì đòi hỏi suy nghĩ. Do đó tôi đặc biệt chú ý đến hệ thống và họa tiết. Tôi sẽ cho bạn thấy vài ví dụ về cách tư duy của tôi.
This is a piece that I did for The Guardian newspaper in the U.K. They have a magazine that they call G2. And this is for their puzzle special in 2007. And puzzling it is. I started by creating a series of tiling units. And these tiling units, I designed specifically so that they would contain parts of letterforms within their shapes so that I could then join those pieces together to create letters and then words within the abstract patterning. But then as well, I was able to just flip them, rotate them and combine them in different ways to create either regular patterns or abstract patterns. So here's the word puzzle again. And here it is with the abstract surrounding. And as you can see, it's extremely difficult to read. But all I have to do is fill certain areas of those letterforms and I can bring those words out of the background pattern. But maybe that's a little too obvious. So then I can add some color in with the background and add a bit more color in with the words themselves, and this way, working with the art director, I'm able to bring it to just the right point that it's puzzling for the audience -- they can figure out that there's something they have to read -- but it's not impossible for them to read.
Đây là một tác phẩm tôi làm cho báo The Guardian của Anh. Họ có một tạp chí tên là G2. Và đây là câu đố đặc biệt của họ năm 2007. Nó gây tò mò. Tôi bắt đầu tạo ra một loạt những viên gạch. và thiết kế chúng một cách cụ thể để chứa đựng các phần chữ cái trong hình dáng để sau đó tôi có thể ghép chúng lại với nhau để tạo ra chữ cái và từ ngữ trong họa tiết trừu tượng. Nhưng sau đó tôi cũng có thể lật chúng, xoay chúng và kết hợp nhiều cách khác nhau để tạo ra các họa tiết thông thường hoặc trừu tượng. Và 1 lần nữa đây là câu đố. Và cùng với các hoạt tiết trừu tượng. Bạn có thể thấy, nó cực khó đọc. Nhưng tất cả những gì tôi phải làm là lấp những khu vực nhất định của những khuôn chữ đó để có thể làm các chữ cái nổi lên trên nền họa tiết. Nhưng nó có vẻ quá rõ ràng. Vì vậy tôi thêm chút màu vào phông nền và cả vào chính các chữ cái, và bằng cách này, làm việc với giám đốc nghệ thuật tôi có thể đạt đến đúng điểm khiến người xem bối rối - họ có thể tìm ra là có gì đó để đọc - nhưng không phải không đọc được.
I'm also interested in working with unusual materials and common materials in unusual ways. So this requires figuring out how to get the most out of something's innate properties and also how to bend it to my will. So ultimately, my goal is to create something unexpected. To this end, I have worked in sugar for Stefan Sagmeister, three-time TED speaker. And this project began essentially on my kitchen table. I've been eating cereal for breakfast all of my life. And for that same amount of time, I've been spilling sugar on the table and just kind of playing with it with my fingers. And eventually I used this technique to create a piece of artwork. And then I used it again to create six pieces for Stefan's book, "Things in My Life I've Learned So Far." And these were created without sketches, just freehand, by putting the sugar down on a white surface and then manipulating it to get the words and designs out of it. Recently, I've also made some rather highbrow baroque borders out of lowbrow pasta. And this is for a chapter that I'm doing in a book, and the chapter is on honor. So it's a little bit unexpected, but, in a way, it refers to the macaroni art that children make for their parents or they make in school and give to their parents, which is in itself a form of honor. This is what you can do with some household tinfoil. Okay, well, it's what I can do with some household tinfoil.
Tôi cũng thích làm việc với những chất liệu bất thường và chất liệu thông thường theo cách bất thường. Vậy nó đòi hỏi phải tìm cách tận dụng những vật vô tri vô giác và điều chỉnh chúng theo ý muốn của tôi. Vậy cuối cùng, mục đích của tôi là tạo ra thứ gì đó bất ngờ Đến đây, tôi đã làm việc với đường cho Stefan Sagmeister, người 3 lần làm diễn giả TED. Và dự án này thực chất bắt đầu ở bàn ăn nhà tôi. Tôi đã ăn sáng với ngũ cốc cả đời rồi. Và suốt thời gian đó, tôi luôn làm vãi đường ra bàn và thường dùng ngón tay nghịch chúng. Và cuối cùng tôi dùng kĩ thuật này để tạo ra tác phẩm nghệ thuật. Và rồi tôi lại dùng nó để tạo ra 6 tác phẩm cho sách của Stefan, “Những điều tôi đã học được trong đời đến nay.” Và chúng được tạo ra mà không cần phác họa, chỉ bằng tay không, bằng cách đặt đường lên một mặt phẳng trắng và rồi điều chỉnh để có được các từ ngữ và thiết kế từ nó. Gần đây, tôi cũng làm vài viền trang trí Baroque cao cấp từ mỳ ống chất lượng thấp. Và đây là 1 chương trong cuốn sách tôi đang viết, và tôi trân trọng chương sách này. Vì vậy có bất ngờ một chút, nhưng, theo cách nào đó, nó liên hệ đến tác phẩm mì macaroni mà trẻ con làm cho bố mẹ chúng hoặc làm ở trường và tặng bố mẹ, như một cách thể hiện sự tôn trọng. Đây là cái bạn có thể làm với giấy gói bạc gia dụng. Ok, vậy đây là điều tôi có thể làm với giấy bạc gia dụng.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I'm very interested in wonder, in design as an impetus to inquiring. To say I wonder is to say I question, I ask. And to experience wonder is to experience awe. So I'm currently working on a book, which plays with both senses of the word, as I explore some of my own ideas and inquiries in a visual display of rather peacock-like grandeur. The world is full of wonder. But the world of graphic design, for the most part, is not. So I'm using my own writings as a kind of testing ground for a book that has an interdependency between word and image as a kind of seductive force. I think that one of the things that religions got right was the use of visual wonder to deliver a message. I think this true marriage of art and information is woefully underused in adult literature, and I'm mystified as to why visual wealth is not more commonly used to enhance intellectual wealth. When we look at works like this, we tend to associate them with children's literature. There's an implication that ornamental graphics detract from the seriousness of the content. But I really hope to have the opportunity to change that perception. This book is taking rather a long time, but I'm nearly done.
Tôi rất thích sự kì diệu, trong thiết kế như một động lực để đặt nghi vấn. Để nói "Tôi phân vân" là để nói "Tôi nghi ngờ", "Tôi hỏi". Và đó là trải nghiệm tuyệt vời. Tôi đang viết một cuốn sách, chơi chữ, khi tôi nảy ra 1 vài ý tưởng và câu hỏi ở dạng hình ảnh của thứ gì đó lộng lẫy như 1 con công Thế giới đầy ắp điều kì diệu. Nhưng thế giới thiết kế đồ họa, phần lớn, lại không như thế. Vì vậy tôi dùng ghi chép của mình như nền tảng cho 1 cuốn sách chứa đựng sự giao thoa giữa ngôn từ và hình ảnh như một ma lực khó cưỡng lại. Tôi nghĩ đó là một trong những điều mà tôn giáo đã đúng đó là sử dụng hình ảnh kì ảo để truyền đạt một thông điệp. Tôi nghĩ sự kết hợp hoàn hảo giữa nghệ thuật và thông tin được áp dụng quá ít ỏi trong văn chương của người trưởng thành, và tôi không hiểu vì sao tài sản hình ảnh không được sử dụng thường xuyên để tăng tài sản trí tuệ. Khi nhìn vào những tác phẩm như thế này, chúng ta thường gắn chúng với văn chương của trẻ con. Có hàm ý rằng đồ họa trang trí làm giảm tính nghiêm túc của nội dung. Nhưng tôi thực sự hi vọng có cơ hội thay đổi nhận thức ấy. Cuốn sách này chiếm khá nhiều thời gian nhưng tôi gần xong rồi.
For some reason, I thought it would be a good idea to put an intermission in my talk. And this is it -- just to give you and me a moment to catch up.
Vì một số lí do, tôi nghĩ đây là một ý hay để dừng lại bài thuyết trình của mình. Đây - chỉ là chờ một chút để tôi và bạn có thể theo kịp.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So I do these valentines. I've been sending out valentines on a fairly large scale since 2005. These are my valentines from 2005 and 2006. And I started by doing just a single image like this and sending them out to each person. But in 2007, I got the cockamamie idea to hand-draw each valentine for everyone on my mailing list. I reduced my mailing list to 150 people. And I drew each person their own unique valentine and put their name on it and numbered it and signed it and sent it out. Believe it or not, I devised this as a timesaving method. I was very busy in the beginning of that year, and I didn't know when I was going to find time to design and print a single valentine. And I thought that I could kind of do this piecemeal as I was traveling. It didn't exactly work out that way. There's a longer story to this, but I did get them all done in time, and they were extremely well received. I got an almost 100 percent response rate. (Laughter) And those who didn't respond will never receive anything from me ever again.
Tôi làm những tấm thiệp Lễ tình nhân này. Tôi đã gửi thiệp Lễ tình nhân với số lượng lớn từ năm 2005. Đây là thiệp Lễ tình nhân của tôi từ năm 2005 đến năm 2006. Và tôi bắt đầu bằng việc làm những hình ảnh riêng lẻ như thế này và gửi chúng đến từng người. Nhưng vào năm 2007, tôi có ý tưởng điên rồ là vẽ tay từng tấm thiệp cho từng người trong danh sách mail của tôi. Tôi giảm số lượng gửi mail xuống 150 người. Và tôi vẽ cho từng người tấm thiệp Lễ tình nhân độc đáo của riêng họ và ghi tên họ lên đó và đánh số và kí tên và gửi đi. Tin hay không, tôi nghĩ ra cách này như một phương pháp tiết kiệm thời gian. Tôi rất bận rộn vào tầm đầu năm đó, và tôi không biết lấy thời gian đâu để thiết kế và in từng tấm thiệp một. Và tôi nghĩ tôi có thể làm kiểu cuốn chiếu khi đang đi du lịch. Nó không hoàn toàn diễn ra như thế. Có một câu chuyện dài hơn phía sau, nhưng tôi không thể kể hết được, và chúng đều được đón nhận một cách tích cực. Tôi nhận được gần như 100% phản hồi. (Tiếng cười) Và những người không phản hồi sẽ không bao giờ nhận được gì như thế từ tôi nữa.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Last year, I took a more conceptual approach to the valentine. I had this idea that I wanted people to receive a kind of mysterious love letter, like a found fragment in their mailbox. I wanted it to be something that was not addressed to them or signed by me, something that caused them to wonder what on Earth this thing was. And I specifically wrote four pages that don't connect. There were four different versions of this. And I wrote them so that they begin in the middle of a sentence, end in the middle of a sentence. And they're on the one hand, universal, so I avoid specific names or places, but on the other hand, they're personal. So I wanted people to really get the sense that they had received something that could have been a love letter to them. And I'm just going to read one of them to you.
Năm ngoái, Tôi dùng cách thức khái niệm hơn với thiệp Valentine. Tôi có ý tưởng muốn mọi người nhận được gì đó như lá thư tình ẩn danh, như một mảnh lạc ở hòm thư. Tôi muốn nó là thứ gì đó họ không xác định được hoặc không được tôi kí tên, thứ gì đó khiến họ phân vân không hiểu đây là cái gì. Và tôi viết cụ thể 4 trang riêng lẻ. Có 4 bản thư khác nhau. Và tôi viết chúng để họ bắt đầu đọc ở giữa dòng, và kết thúc ở giữa dòng. Và một mặt, chúng được gửi đồng loạt, nên tôi tránh ghi tên hay địa chỉ cụ thể, nhưng mặt khác, chúng mang tính riêng tư. Nên tôi muốn mọi người thực sự có cảm giác họ nhận được thứ gì đó mà có thể là thư tình cho họ. Và tôi muốn đọc một lá thư cho bạn.
"You've never really been sure of this, but I can assure you that this quirk you're so self-conscious of is intensely endearing. Just please accept that this piece of you escapes with your smile, and those of us who notice are happy to catch it in passing. Time spent with you is like chasing and catching small birds, but without the scratches and bird shit." (Laughter) "That is to say, your thoughts and words flit and dart, disconcertedly elusive at times, but when caught and examined -- ahh, such a wonder, such a delightful reward. There's no passing time with you, only collecting -- the collecting of moments with the hope for preservation and at the same time release. Impossible? I don't think so. I know this makes you embarrassed. I'm certain I can see you blushing. But I just have to tell you because sometimes I hear your self-doubt, and it's so crushing to think that you may not know how truly wonderful you are, how inspiring and delightful and really, truly the most completely ..."
"Bạn chưa bao giờ chắc chắn về điều này, nhưng tôi có thể chắc chắn với bạn sự che giấu bạn biết đến là hoàn toàn từ yêu thương. Xin hãy chấp nhận phần này của bạn giải phóng nụ cười của bạn, và những người trong chúng ta nếu ai để ý sẽ hạnh phúc đón nhận ngay. Thời gian ở bên bạn như việc đuổi bắt chú chim nhỏ, nhưng không có vết xước và phân chim." (Tiếng cười) "Đó là để nói, suy nghĩ và lời nói của bạn chỉ thoáng vụt qua, có những khi khó nắm bắt, nhưng một khi đã bắt được - ôi, quả là điều kì diệu, quả là phần thưởng thú vị. Bên bạn thời gian không trôi qua, mà chỉ thu nhặt lại - thu lại khoảnh khắc với hi vọng níu giữ và cùng lúc thả trôi đi. Bất khả thi? Tôi không nghĩ thế. Tôi biết điều này làm bạn xấu hổ. Tôi có thể thấy bạn đang đỏ mặt. Nhưng tôi phải nói với bạn vì đôi khi tôi nghe bạn nghi ngờ bản thân và thật đau lòng khi nghĩ bạn không biết mình tuyệt vời nhường nào, nhiều cảm hứng và thú vị làm sao và thành thực, thực sự, hoàn toàn..."
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
So Valentine's Day is coming up in a couple of days, and these are currently arriving in mailboxes all around the world. This year, I got, what I really have to say is a rather brilliant idea, to laser cut my valentines out of used Christmas cards. So I solicited friends to send me their used Christmas cards, and I made 500 of these. Each one of them is completely different. I'm just really, really thrilled with them. I don't have that much else to say, but they turned out really well.
Vậy ngày Lễ tình nhân đang đến trong vài ngày nữa, và chúng đang trên đường đến hòm thư khắp nơi trên thế giới. Năm nay, điều tôi thực sự phải nói, tôi có một ý tưởng khá tuyệt, là cắt thiệp Lễ tình nhân bằng tia laser từ những thiệp Giáng sinh cũ. Tôi xin các bạn tôi gửi thiệp Giáng sinh cũ của họ cho tôi, và tôi làm 500 thiệp loại này. Mỗi tấm lại hoàn toàn khác biệt. Tôi thực sự rất rất thích chúng. Tôi không có nhiều điều để nói nữa, nhưng chúng có kết quả khá khả quan.
I do spend a lot of time on my work. And one of the things that I've been thinking about recently is what is worth while. What is it that's worth spending my time on and my life on in this way? Working in the commercial world, this is something that I do have to struggle with at times. And yes, sometimes I'm swayed by money. But ultimately, I don't consider that a worthy goal. What makes something worthwhile for me is the people I work for or with, the conditions I work under and the audience that I'm able to reach. So I might ask: "Who is it for?" "What does it say?" and "What does it do?"
Tôi dành nhiều thời gian cho công việc của mình. Và một trong những điều tôi nghĩ về gần đây là nó đáng giá thế nào. Tại sao nó đáng để tôi dành thời gian và cuộc đời theo cách này? Làm việc trong ngành thương mai, là điều đôi khi tôi phải đấu tranh. Vâng, đôi khi tôi bị tiền quyến rũ. Nhưng cuối cùng, tôi không cho rằng đó là mục tiêu xứng đáng. Điều làm nó xứng đáng với tôi là những người tôi làm cho và làm cùng, điều kiện làm việc của tôi và khán giả tôi có thể tiếp cận đến. Vì vậy tôi có thể hỏi "Nó làm cho ai?" "Nó nói lên điều gì?" và "Nó làm được gì?"
You know, I have to tell you, it's really difficult for someone like me to come up on stage at this conference with these unbelievably brilliant minds, who are thinking these really big-picture, world-changing, life-changing ideas and technologies. And it's very, very common for designers and people in the visual arts to feel that we're not contributing enough, or worse, that all we're doing is contributing to landfill. Here I am; I'm showing you some pretty visuals and talking about aesthetics. But I've come to believe that truly imaginative visual work is extremely important in society.
Bạn biết đấy, tôi phải nói là rất khó để ai đó như tôi bước lên sân khấu này tại hội thảo này với những trí tuệ siêu việt một cách không tưởng, những người đang nghĩ vê những bức tranh rất lớn, thay đổi thế giới, thay đổi cuộc sống ý tưởng và công nghệ. Và nó rất thông thường với nhà thiết kế và những ai trong lĩnh vực nghệ thuật thi giác để cảm thấy chúng ta không cống hiến đủ, hoặc tệ hơn, những điều ta đang làm đang đóng góp cho bãi phế thải. Và tôi ở đây; tôi cho các bạn xem vài hình ảnh đẹp và nói về thẩm mĩ. Nhưng tôi tin rằng tác phẩm nghệ thuật giàu trí tưởng tượng cực kì quan trọng trong xã hội.
Just in the way that I'm inspired by books and magazines of all kinds, conversations I have, movies, so I also think, when I put visual work out there into the mass media, work that is interesting, unusual, intriguing, work that maybe opens up that sense of inquiry in the mind, that I'm seeding the imagination of the populace. And you just never know who is going to take something from that and turn it into something else, because inspiration is cross-pollinating. So a piece of mine may inspire a playwright or a novelist or a scientist, and that in turn may be the seed that inspires a doctor or a philanthropist or a babysitter. And this isn't something that you can quantify or track or measure, and we tend to undervalue things in society that we can't measure.
Cũng như cách tôi được truyền cảm hứng từ sách và các thể loại tạp chí, cuộc trò chuyện, phim ảnh, nên tôi cũng nghĩ rằng, khi tôi đưa tác phẩm hình ảnh đến với truyền thông đại chúng, tác phẩm thực sự thú vị, bất ngờ, hấp dẫn, tác phẩm có thể kích thích trí tò mò của bộ óc, rằng tôi đang gieo rắc trí tưởng tượng của mọi người. Và bạn không bao giờ biết ai sẽ có được gì từ đó và biến nó thành thứ khác, vì cảm hứng là sự thụ phấn chéo. Vậy một phần của tôi có thể gây cảm hứng cho một nhà soạn kịch hoặc một tiểu thuyết gia hoặc một nhà khoa học và có thể tiếp tục gây cảm hứng cho một bác sĩ hoặc một nhà hảo tâm hoặc một người trông trẻ. Và đây không phải cái có thể định lượng hoặc cân đong đo đếm và ta thường đánh giá thấp những điều trong xã hội mà ta không thể đo đếm.
But I really believe that a fully operating, rich society needs these seeds coming from all directions and all disciplines in order to keep the gears of inspiration and imagination flowing and cycling and growing. So that's why I do what I do, and why I spend so much time and effort on it, and why I work in the commercial, public sphere, as opposed to the isolated, private sphere of fine art: because I want as many people as possible to see my work, notice it, be drawn into it, and be able to take something from it. And I actually really feel that it's worthwhile to spend my valuable and limited time on this Earth in this way. And I thank you for allowing me to show it to you.
Nhưng tôi thực sự tin rằng một xã hội giàu có, vận hành đầy đủ cần những hạt giống ấy từ mọi phương hướng và mọi kỷ luật để giữ guồng quay cảm hứng và trí tưởng tượng tuôn chảy và quay và phát triển. Vậy đó là lí do vì sao tôi làm cái tôi làm, và dành nhiều thời gian công sức đến vậy, và vì sao tôi làm việc nghiêng về phía thương mại, công chúng, hơn là phía cô lập, cá nhân của mỹ thuật: vì tôi muốn càng nhiều người thấy tác phẩm của mình càng tốt, chú ý đến nó, bị nó lôi cuốn, và có thể có được điều gì đó từ nó. Và tôi thực sự cảm thấy xứng đáng để dành thời gian quý giá và ít ỏi trên Trái Đất này theo cách này. Cảm ơn đã giúp tôi chỉ ra điều đó.
(Applause)
(Vỗ tay)