The National Portrait Gallery is the place dedicated to presenting great American lives, amazing people. And that's what it's about. We use portraiture as a way to deliver those lives, but that's it. And so I'm not going to talk about the painted portrait today. I'm going to talk about a program I started there, which, from my point of view, is the proudest thing I did.
Bảo tàng Chân Dung Quốc Gia là nơi góp phần giới thiệu các cuộc đời vĩ đại, những người Mỹ kiệt xuất. Đó là chức năng của nó. Chúng tôi sử dụng nghệ thuật vẽ chân dung để truyển tải các cuộc đời đó, đơn giản vậy. Và tôi sẽ không nói về bức chân dung được vẽ. Mà tôi sẽ nói về 1 chương trình tôi đã bắt đầu ở đó, và theo quan điểm của tôi, đó là điều đáng tự hào nhất từng làm.
I started to worry about the fact that a lot of people don't get their portraits painted anymore, and they're amazing people, and we want to deliver them to future generations. So, how do we do that? And so I came up with the idea of the living self-portrait series. And the living self-portrait series was the idea of basically my being a brush in the hand of amazing people who would come and I would interview.
Tôi bắt đầu lo ngại về sự thực rằng có nhiều người không vẽ tranh chân dung nữa, và họ đều là những người xuất sắc cả, và chúng tôi muốn lưu truyền hình ảnh của họ cho thế hệ tương lai. Vậy, chúng ta phải làm sao? Và tôi đã nảy ra ý tưởng về một loạt tranh tự họa sống động. Chuỗi tranh tự họa sống là ý tưởng mà nói đơn giản là tôi sẽ là 1 cây cọ trong tay những người đáng kinh ngạc đến để tôi phỏng vấn.
And so what I'm going to do is, not so much give you the great hits of that program, as to give you this whole notion of how you encounter people in that kind of situation, what you try to find out about them, and when people deliver and when they don't and why.
Thế nên những gì tôi định làm là, không đủ để đưa cho bạn những thành tựu nổi bật nhất của chương trình bằng đưa ra toàn bộ khái niệm về cách bạn đối mặt với mọi người trong tình huống đó, về những gì bạn sẽ cố gắng khám phá về họ, và khi nào thì họ nói, khi nào không và tại sao.
Now, I had two preconditions. One was that they be American. That's just because, in the nature of the National Portrait Gallery, it's created to look at American lives. That was easy, but then I made the decision, maybe arbitrary, that they needed to be people of a certain age, which at that point, when I created this program, seemed really old. Sixties, seventies, eighties and nineties. For obvious reasons, it doesn't seem that old anymore to me.
Nào, tôi có 2 tiền đề. Một là họ là người Mỹ. Là vì thực chất của Bảo Tàng Chân Dung Quốc Gia, được lập ra để xem xét những cuộc đời Mỹ. Thế thì dễ rồi, nhưng sau đó tôi đã đưa ra quyết định, có thể tùy ý, rằng họ phải là những người trong độ tuổi nhất định, và vì thế khi tôi làm chương trình này, họ toàn người cao tuổi hết rồi. 60,70,80, và 90. Vì những lý do hiển nhiên, với tôi thế không phải là già.
And why did I do that? Well, for one thing, we're a youth-obsessed culture. And I thought really what we need is an elders program to just sit at the feet of amazing people and hear them talk. But the second part of it -- and the older I get, the more convinced I am that that's true. It's amazing what people will say when they know how the story turned out. That's the one advantage that older people have. Well, they have other, little bit of advantage, but they also have some disadvantages, but the one thing they or we have is that we've reached the point in life where we know how the story turned out. So, we can then go back in our lives, if we've got an interviewer who gets that, and begin to reflect on how we got there. All of those accidents that wound up creating the life narrative that we inherited.
Và tại sao tôi lại làm thế? Vì 1 điều, chúng ta có nền văn hóa bị ám ảnh bởi tuổi thanh xuân. Và tôi nghĩ chúng ta cần là 1 chương trình cho người già, để ngồi cạnh chân của những người kiệt xuất, và lắng nghe họ nói. Nhưng phần thứ 2 là, tôi càng già, tôi càng bị thuyết phục điều đó là đúng. Mọi người sẽ nói những điều rất đáng ngạc nhiên khi họ biết câu chuyện hóa ra thế nào. Đó là 1 lợi thế mà người lớn tuổi hơn có. Họ có chút lợi thế nhưng đồng thời có 1 vài bất lợi, nhưng 1 điều họ hay chúng ta có là chúng ta đạt đến một điểm trong cuộc sống chúng ta biết câu chuyện hóa ra thế nào. Nên, chúng ta có thể quay lại cuộc sống của chúng ta, nếu chúng ta có 1 người phỏng vấn hiểu được điều đó, và bắt đầu phản ánh cách chúng ta hiểu. Tất cả các tai nạn gây thương tích hình thành cách kể chuyện cuộc sống mà chúng ta thừa kế.
So, I thought okay, now, what is it going to take to make this work? There are many kinds of interviews. We know them. There are the journalist interviews, which are the interrogation that is expected. This is somewhat against resistance and caginess on the part of the interviewee. Then there's the celebrity interview, where it's more important who's asking the question than who answers. That's Barbara Walters and others like that, and we like that. That's Frost-Nixon, where Frost seems to be as important as Nixon in that process. Fair enough.
Nên tôi nghĩ, được thôi, nào, bây giờ cần gì để khiến nó có tác dụng? Có nhiều loại phỏng vấn. Chúng ta biết chúng. Có kiểu phỏng vấn báo chí, dùng các câu hỏi có thể đoán trước được. Điều này nhằm chống lại sự kháng lại và thoái thác vốn là 1 phần của người được phỏng vấn. Tiếp đến là phỏng vấn người nổi tiếng, nhưng ai là người đặt câu hỏi thì còn quan trọng hơn ai sẽ trả lời. Đó là Barbara Walters và những người khác giống thế và chúng ta thích vậy. Đó là Frost-Nixon, Frost có vẻ quan trọng bằng Nixon trong quá trình đó. Công bằng vừa đủ.
But I wanted interviews that were different. I wanted to be, as I later thought of it, empathic, which is to say, to feel what they wanted to say and to be an agent of their self-revelation. By the way, this was always done in public. This was not an oral history program. This was all about 300 people sitting at the feet of this individual, and having me be the brush in their self-portrait.
Nhưng tôi muốn những cuộc phỏng vấn khác. Khi nghĩ đến điều này, tôi muốn thấu cảm, để cảm nhận được những gì họ muốn nói và là 1 yếu tố xúc tác để họ tự bộc bạch. Điều này luôn được áp dụng công khai. Đây không phải 1 chương trình lịch sử vấn đáp. Đây là 300 người ngồi dưới chân 1 cá nhân, và nhờ tôi làm cây cọ trong bức chân dung tự họa của họ.
Now, it turns out that I was pretty good at that. I didn't know it coming into it. And the only reason I really know that is because of one interview I did with Senator William Fulbright, and that was six months after he'd had a stroke. And he had never appeared in public since that point. This was not a devastating stroke, but it did affect his speaking and so forth. And I thought it was worth a chance, he thought it was worth a chance, and so we got up on the stage, and we had an hour conversation about his life, and after that a woman rushed up to me, essentially did, and she said, "Where did you train as a doctor?"
Hóa ra tôi khá giỏi về khoản đó. Tôi còn không biết mình làm được thế Và lý do duy nhất giúp tôi biết được là vì 1 cuộc phỏng vấn với Thượng nghị sĩ William Fullbright, và đó là 6 tháng sau khi ông bị đột quỵ. Và ông không xuất hiện trước công chúng từ khi đó. Tuy không phải cơn đột quỵ chết người, nhưng nó ảnh hưởng tới khả năng nói của ông. Và tôi nghĩ đây là cơ hội đáng giá, ông ấy nghĩ nó đáng 1 cơ hội, và thế là chúng tôi lên sân khấu, và chúng tôi nói chuyện khoảng 1 tiếng về cuộc đời ông, và sau đó 1 phụ nữ vội vã gọi tôi, có vẻ quan trọng, cô ấy nói," Anh học nghề bác sĩ ở đâu vậy?"
And I said, "I have no training as a doctor. I never claimed that."
Tôi nói là," Tôi không được đào tạo làm bác sĩ. Tôi chưa bao giờ nói thế cả."
And she said, "Well, something very weird was happening. When he started a sentence, particularly in the early parts of the interview, and paused, you gave him the word, the bridge to get to the end of the sentence, and by the end of it, he was speaking complete sentences on his own." I didn't know what was going on, but I was so part of the process of getting that out.
Và cô ấy nói," Có 1 điều rất kỳ lạ đang diễn ra. Khi ông ấy bắt đầu 1 câu, cụ thể trong ở phần đầu của cuộc phỏng vấn, và dừng lại, anh đã cho ông ấy từ, 1 cây cầu để đi tới phần kết thúc của câu, và sau đó, ông ấy tự nói ra câu hoàn chỉnh." Tôi đã không biết điều đó, nhưng tôi đã là 1 phần trong quá trình để giúp ông ấy bộc bạch.
So I thought, okay, fine, I've got empathy, or empathy, at any rate, is what's critical to this kind of interview. But then I began to think of other things. Who makes a great interview in this context? It had nothing to do with their intellect, the quality of their intellect. Some of them were very brilliant, some of them were, you know, ordinary people who would never claim to be intellectuals, but it was never about that. It was about their energy. It's energy that creates extraordinary interviews and extraordinary lives. I'm convinced of it. And it had nothing to do with the energy of being young. These were people through their 90s.
Nên tôi nghĩ, ổn thôi, tôi có khả năng thấu hiểu ở mức độ nào đó, điều rất quan trọng với loại phỏng vấn này. Nhưng sau đó tôi bắt đầu nghĩ đến những thứ khác. Ai làm được 1 cuộc phỏng vấn tuyệt vời trong hoàn cảnh này? Nó không liên quan gì đến trí tuệ của họ, khả năng tư duy. Một số người trong đó rất thông minh, 1 số thì, bạn biết đấy, những người bình thường không bao giờ tự xưng là người trí thức, nhưng điều đó không bao giờ quan trọng. Mà cái chính là năng lượng của họ. Đó là năng lượng làm nên những cuộc phỏng vấn phi thường và những cuộc đời phi thường. Tôi hoàn toàn bị thuyết phục về điều đó. Và nó không có gì liên quan tới năng lượng của tuổi trẻ. Đây là những người đã ngoài 90.
In fact, the first person I interviewed was George Abbott, who was 97, and Abbott was filled with the life force -- I guess that's the way I think about it -- filled with it. And so he filled the room, and we had an extraordinary conversation. He was supposed to be the toughest interview that anybody would ever do because he was famous for being silent, for never ever saying anything except maybe a word or two. And, in fact, he did wind up opening up -- by the way, his energy is evidenced in other ways. He subsequently got married again at 102, so he, you know, he had a lot of the life force in him.
Thực ra, người đầu tiên tôi phỏng vấn là George Abott, 97 tuổi, và Abott tràn đầy sức mạnh cuộc sống -- Tôi đoán đó là cách tôi nghĩ về nó -- tràn đầy. Và thế là anh ta làm tràn ngập, và chúng tôi có 1 cuộc trò chuyện kỳ thú. Tôi nghĩ đó sẽ là cuộc phỏng vấn căng thẳng nhất mà bất cứ ai từng thử vì ông ấy nổi tiếng là ít lời, vì không bao giờ nói cái gì cả ngoại trừ 1 hay 2 từ. Và, thực ra ông ấy sau đó đã mở lòng -- năng lượng của ông được thể hiện bằng những cách khác. Sau đó ông tái hôn khi 102 tuổi, cho nên trong ông tồn tại rất nhiều sức mạnh cuộc sống.
But after the interview, I got a call, very gruff voice, from a woman. I didn't know who she was, and she said, "Did you get George Abbott to talk?"
Nhưng sau buổi phỏng vấn, tôi nhận được 1 cuộc gọi, 1 giọng nói rất cộc cằn, từ 1 người phụ nữ, tôi không biết bà ấy là ai cả, và bà ấy nói," Có phải anh đã làm George Abbott nói chuyện?"
And I said, "Yeah. Apparently I did."
Và tôi nói," Vâng, đúng rồi."
And she said, "I'm his old girlfriend, Maureen Stapleton, and I could never do it." And then she made me go up with the tape of it and prove that George Abbott actually could talk.
Và bà ấy nói,"Tôi là bạn gái cũ của ông ấy, Maureen Stapleton, và tôi chưa bao giờ làm được điều đó." Sau đó bà ấy bắt tôi cho nghe lại băng và chứng minh ông ấy thực sự có thể nói chuyện.
So, you know, you want energy, you want the life force, but you really want them also to think that they have a story worth sharing. The worst interviews that you can ever have are with people who are modest. Never ever get up on a stage with somebody who's modest, because all of these people have been assembled to listen to them, and they sit there and they say, "Aw, shucks, it was an accident." There's nothing that ever happens that justifies people taking good hours of the day to be with them.
Bạn biết là bạn muốn năng lượng, bạn muốn sức mạnh cuộc sống, nhưng bạn cũng rất muốn họ nghĩ rằng họ có 1 câu chuyện đáng để chia sẻ. Cuộc phỏng vấn tồi tệ nhất mà tôi từng có là với những người khiêm tốn. Đừng bao giờ lên sân khấu với ai đó khiêm tốn bởi vì tất cả những người này được lắp ráp để lắng nghe họ, và họ ngồi đó và nói, "Aw, thật ngại quá, đó chỉ là tình cờ thôi." Chẳng gì có thể bảo đảm mọi người lãng phí hàng tiếng đồng hồ với họ.
The worst interview I ever did: William L. Shirer. The journalist who did "The Rise and Fall of the Third Reich." This guy had met Hitler and Gandhi within six months, and every time I'd ask him about it, he'd say, "Oh, I just happened to be there. Didn't matter." Whatever. Awful. I never would ever agree to interview a modest person. They have to think that they did something and that they want to share it with you.
Cuộc phỏng vấn chán nhất tôi từng làm: William L.Shirer. Nhà báo viết bài " Thăng trầm của Đệ Tam Quốc xã." Người đàn ông này đã gặp Hitler và Gandhi trong vòng 6 tháng, và cứ mỗi lần tôi hỏi ông ấy về chuyện đó, ông toàn nói," Oh, tôi chỉ tình cờ ở đó thôi. Không có gì cả." Cái gì cũng được. Bó tay. Tôi không bao giờ đồng ý phỏng vấn 1 người khiêm tốn. Họ phải nghĩ là họ đã làm được việc gì đó và muốn chia sẻ với bạn.
But it comes down, in the end, to how do you get through all the barriers we have. All of us are public and private beings, and if all you're going to get from the interviewee is their public self, there's no point in it. It's pre-programmed. It's infomercial, and we all have infomercials about our lives. We know the great lines, we know the great moments, we know what we're not going to share, and the point of this was not to embarrass anybody. This wasn't -- and some of you will remember Mike Wallace's old interviews -- tough, aggressive and so forth. They have their place.
Nhưng rốt cuộc, cái khó là làm thế nào để bạn vượt qua các rào chắn chúng ta có. Tất cả chúng ta là sinh vật thích công khai hoặc thích riêng tư, và nếu bạn có được thứ gì đó từ những người được phỏng vấn, thì đó là hình ảnh công khai của họ, chẳng có ý nghĩa gì trong đó cả. Nó được lập trình trước. Đó là chương trình quảng cáo, và tất cả chúng ta đều có chương trình quảng cáo về cuộc sống của chúng ta. Chúng ta biết những dòng tuyệt vời, những khoảng khắc tuyệt vời, chúng ta biết điều chúng ta sẽ không bao giờ chia sẻ, và điểm mấu chốt là không làm ai bối rối. Đây không phải là -- và một vài người trong các bạn sẽ nhớ những cuộc phỏng vấn cũ của Mike Wallce -- khó khăn, đầy công kích. Chúng có vị trí của mình.
I was trying to get them to say what they probably wanted to say, to break out of their own cocoon of the public self, and the more public they had been, the more entrenched that person, that outer person was. And let me tell you at once the worse moment and the best moment that happened in this interview series. It all has to do with that shell that most of us have, and particularly certain people.
Tôi cố gắng khiến họ nói những điều họ có thể muốn nói, thoát khỏi vỏ kén lánh đời, và họ càng có vẻ công khai, thì người hướng ngoại đó càng cố thủ hơn ta tưởng. Và hãy để tôi nói cho các bạn biết ngay lập tức khoảng khác tồi tệ nhất và hay nhất đã diễn ra trong chuỗi phỏng vấn này. Nó phải bóc được lớp vỏ sò mà hầu hết chúng ta đều có, và cả những người nhất định.
There's an extraordinary woman named Clare Boothe Luce. It'll be your generational determinant as to whether her name means much to you. She did so much. She was a playwright. She did an extraordinary play called "The Women." She was a congresswoman when there weren't very many congresswomen. She was editor of Vanity Fair, one of the great phenomenal women of her day. And, incidentally, I call her the Eleanor Roosevelt of the Right. She was sort of adored on the Right the way Eleanor Roosevelt was on the Left. And, in fact, when we did the interview -- I did the living self-portrait with her -- there were three former directors of the CIA basically sitting at her feet, just enjoying her presence.
Có 1 người phụ nữ phi thường tên là Clare Boothe Luce, Nó sẽ được yếu tố quyết định thế hệ của bạn liệu tên bà ấy có ý nghĩa gì nhiều với bạn không. Bà đã cống hiến rất nhiều. Bà là 1 nhà viết kịch. Bà đã viết 1 vở kịch kiệt xuất có tên " Những người phụ nữ ấy." Bà là nghị sĩ trong khi vào thời đó không có nhiều nữ nghị sĩ. Bà là nhà biên tập tác phẩm Hội chợ Phù Hoa (Vanity Fair), và 1 trong những người phụ nữ hiện tượng thời bấy giờ. Và tình cờ, tôi gọi bà là Eleanor Roosevelt của cánh hữu. Bà được ngưỡng mộ ở cánh hữu giống Eleanor Roosevelt được ngưỡng mộ ở cánh tả. Và khi chúng tôi thực hiện cuộc phỏng vấn, Tôi đã cũng bà vẽ lên bức chân dung tự họa sống, có 3 vị cựu giám đốc CIA đơn giản ngồi dưới chân bà, chăm chú theo dõi cuộc nói chuyện.
And I thought, this is going to be a piece of cake, because I always have preliminary talks with these people for just maybe 10 or 15 minutes. We never talk before that because if you talk before, you don't get it on the stage. So she and I had a delightful conversation.
Và tôi nghĩ, cuộc phỏng vấn này sẽ dễ dàng, vì tôi luôn nói chuyện trước với những người này khoảng 10 đến 15 phút. chúng tôi không bao giờ nói chuyện trước đó vì nếu làm thế, bạn sẽ không thành công trên sân khấu. Thế là bà ấy và tôi đã có 1 cuộc trò chuyện thú vị.
We were on the stage and then -- by the way, spectacular. It was all part of Clare Boothe Luce's look. She was in a great evening gown. She was 80, almost that day of the interview, and there she was and there I was, and I just proceeded into the questions. And she stonewalled me. It was unbelievable. Anything that I would ask, she would turn around, dismiss, and I was basically up there -- any of you in the moderate-to-full entertainment world know what it is to die onstage. And I was dying. She was absolutely not giving me a thing.
Chúng tôi ở trên sân khấu và sau đó -- thật ngoạn mục. Hôm ấy trông Clare Boothe Luce rất đẹp. Bà mặc 1 chiếc váy dài dạ hội. Bà ấy đã 80 tuổi, vào hôm phỏng vấn, và bà ta ở đây và tôi ở đây, tôi tiến hành đưa ra các câu hỏi. Và bà ấy gây khó khăn cho tôi. Thật không tin nổi. Bất cứ tôi hỏi cái gì, bà đều quanh co và trả lời qua loa, và tôi thì vã mồ hôi trên sân khấu -- bất cứ ai trong thế giới giải trí đều biết chết đứng trên sân khấu là như thế nào. Và tôi sắp chết đến nơi. Bà ấy nhất định không hé mở điều gì.
And I began to wonder what was going on, and you think while you talk, and basically, I thought, I got it. When we were alone, I was her audience. Now I'm her competitor for the audience. That's the problem here, and she's fighting me for that, and so then I asked her a question -- I didn't know how I was going to get out of it -- I asked her a question about her days as a playwright, and again, characteristically, instead of saying, "Oh yes, I was a playwright, and this is what blah blah blah," she said, "Oh, playwright. Everybody knows I was a playwright. Most people think that I was an actress. I was never an actress." But I hadn't asked that, and then she went off on a tear, and she said, "Oh, well, there was that one time that I was an actress. It was for a charity in Connecticut when I was a congresswoman, and I got up there," and she went on and on, "And then I got on the stage."
Và tôi bắt đầu tự hỏi chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này, và bạn suy nghĩ trong khi nói chuyện, tôi đã nghĩ và tôi đã hiểu ra vấn đề. Khi chỉ có chúng tôi, tôi là khán giả của bà ấy. Bây giờ tôi là đối thủ của bà ấy, và phía dưới là khán giả, Vấn đề là thế, bà ấy đang chiến đấu với tôi vì điều đó, thế là tôi hỏi bà 1 câu hỏi -- tôi không biết làm thế nào để thoát khỏi bế tắc đó-- tôi hỏi bà về quãng thời gian làm nhà viết kịch. và theo đúng tinh thần bà luôn giữ, thay vì nói," À vâng, tôi đã từng là nhà viết kịch, blah,blah, blah..." thì bà nói," À, nhà viết kịch. Ai cũng biết tôi từng là nhà viết kịch. Hầu hết mọi người nghĩ tôi là diễn viên. Tôi chưa bao giờ làm diễn viên cả." Nhưng tôi không hỏi cái đó, sau đó bà lặng đi 1 lúc, và nói tiếp," À, có 1 lần tôi từng làm diễn viên. Cho 1 quỹ từ thiện ở Connecticut khi còn làm nghị sĩ" và bà ấy thao thao bất tuyệt," Và sau đó tôi lên sân khấu."
And then she turned to me and said, "And you know what those young actors did? They upstaged me." And she said, "Do you know what that is?" Just withering in her contempt.
Và bà quay sang tôi, nói, " Và anh có biết những diễn viên nam trẻ đó đã làm gì không? Họ diễn vượt xa tôi." Và bà nói ." Vậy anh có biết điều đó là gì không?" tôi thì đang chết dở dưới sự đắc thắng của bà ấy.
And I said, "I'm learning."
Và tôi trả lời, " Tôi đang học"
(Laughter)
(Tiếng cười)
And she looked at me, and it was like the successful arm-wrestle, and then, after that, she delivered an extraordinary account of what her life really was like.
Và bà ấy nhìn tôi, như trong 1 cuộc vật tay thành công, và sau đó, bà phát biểu về cuộc đời thực của bà ra sao.
I have to end that one. This is my tribute to Clare Boothe Luce. Again, a remarkable person. I'm not politically attracted to her, but through her life force, I'm attracted to her. And the way she died -- she had, toward the end, a brain tumor. That's probably as terrible a way to die as you can imagine, and very few of us were invited to a dinner party.
Tôi phải kết thúc cuộc phỏng vấn đó ở đây. Nó bày tỏ sự trân trọng của tôi tới Clare Boothe Luce. 1 lần nữa, 1 con người đáng nể. Về mặt chính trị bà không thu hút tôi lắm nhưng thông qua sức sống của bà, tôi rất thích bà ấy. Và cái cách bà ra đi -- bà đang trong giai đoạn cuối của bệnh u não. 1 căn bệnh chết người khủng khiếp mà bạn có thể tưởng tượng, rất ít trong số chúng tôi được mời tới buổi dạ tiêc.
And she was in horrible pain. We all knew that. She stayed in her room. Everybody came. The butler passed around canapes. The usual sort of thing. Then at a certain moment, the door opened and she walked out perfectly dressed, completely composed. The public self, the beauty, the intellect, and she walked around and talked to every person there and then went back into the room and was never seen again. She wanted the control of her final moment, and she did it amazingly.
Bà đau đớn dữ dội. Chúng tôi đều biết. Bà ở trong phòng của mình. Mọi người đến dự. Người phục vụ chuyển món bánh khai vị. Loại thông thường. Sau đó, cánh cửa mở ra bà bước ra, ăn mặc rất lộng lẫy, cực kỳ chỉnh tề. Hình ảnh công chúng, sắc đẹp, trí tuệ, bà đi xung quanh trò chuyện với từng người ở đó sau đó trở lại phòng và không bao giờ quay lại nữa. Bà muốn kiếm soát khoảng khắc cuối cùng của đời mình, và bà đã thành công.
Now, there are other ways that you get somebody to open up, and this is just a brief reference. It wasn't this arm-wrestle, but it was a little surprising for the person involved. I interviewed Steve Martin. It wasn't all that long ago. And we were sitting there, and almost toward the beginning of the interview, I turned to him and I said, "Steve," or "Mr. Martin, it is said that all comedians have unhappy childhoods. Was yours unhappy?"
Nào, có những cách khác bạn có thể dùng để khiến ai đó mở lòng. Và đây chỉ là 1 gợi ý tham khảo ngắn gọn. Nó không phải cuộc vật tay này, nhưng nó là 1 điều bất ngờ nho nhỏ cho người liên quan. Tôi phỏng vấn Steve Martin, cách đây không lâu lắm. Chúng tôi ngồi đó. chờ đợi bắt đầu cuộc phỏng vấn, Tôi quay sang ông ấy và nói. "Steve," hoặc " Ngài Martin, Mọi người hay nói tất cả các diễn viên hài đều có tuổi thơ không hạnh phúc. Ngài có thế không?"
And he looked at me, you know, as if to say, "This is how you're going to start this thing, right off?" And then he turned to me, not stupidly, and he said, "What was your childhood like?"
Và ông ấy nhìn tôi như thể muốn nói, '' Đây là cách anh bắt đầu phỏng vấn, vỗ thẳng mặt?" Và ông ấy phản pháo, không ngốc tí nào, và ông nói, " Vậy tuổi thơ của anh thế nào?"
And I said -- these are all arm wrestles, but they're affectionate -- and I said, "My father was loving and supportive, which is why I'm not funny."
Và tôi nói -- đấy là những cuộc vật tay, nhưng đầy sự quan tâm-- và tôi nói," Bố tôi là người cha luôn thương yêu và ủng hộ cái, điều đó lý giải tại sao tôi không vui tính."
(Laughter)
(Tiếng cười)
And he looked at me, and then we heard the big sad story. His father was an SOB, and, in fact, he was another comedian with an unhappy childhood, but then we were off and running. So the question is: What is the key that's going to allow this to proceed?
Và ông nhìn tôi, sau đó chúng tôi được nghe 1 câu chuyện buồn. Bố của ông mắc chứng khó thở. Và ông là 1 diễn viên hài khác nữa có tuổi thơ bất hạnh, nhưng sau đó chúng tôi chuyển chủ đề và tiếp tục cuộc phỏng vấn. Vậy câu hỏi là: Chìa khóa nào cho phép điều này diễn ra?
Now, these are arm wrestle questions, but I want to tell you about questions that are more related to empathy and that really, very often, are the questions that people have been waiting their whole lives to be asked. And I'll just give you two examples of this because of the time constraints.
Đó là những câu hỏi vật tay, nhưng tôi muốn nói với bạn về những câu hỏi liên quan nhiều hơn đến sự thấu hiểu và hay gặp nhất là các câu hỏi mọi người đợi cả đời để được hỏi. Và tôi sẽ chỉ đưa ra 2 ví dụ về điều này do thời gian có hạn.
One was an interview I did with one of the great American biographers. Again, some of you will know him, most of you won't, Dumas Malone. He did a five-volume biography of Thomas Jefferson, spent virtually his whole life with Thomas Jefferson, and by the way, at one point I asked him, "Would you like to have met him?"
Một là cuộc phỏng vấn với 1 trong những nhà viết tiểu sử kiệt xuất của Mỹ. Các bạn đa phần không biết ông, Dumas Malone. Ông viết 1 cuốn tiểu sử 5 chương về Thomas Jefferson, dành toàn bộ cuộc đời cho Thomas Jefferson, và tôi hỏi ông, " Ông có muốn gặp ông ấy không?"
And he said, "Well, of course, but actually, I know him better than anyone who ever met him, because I got to read all of his letters." So, he was very satisfied with the kind of relationship they had over 50 years.
Và ông ấy nói." Tất nhiên rồi, nhưng thực sự, tôi hiểu ông rõ hơn bất cứ ai từng gặp ông, vì tôi đã đọc hết các bức thư của ông." Ông rất hài lòng với mối quan hệ họ đã có suốt hơn 50 năm.
And I asked him one question. I said, "Did Jefferson ever disappoint you?"
Và tôi hỏi ông 1 câu hỏi. " Jefferson đã từng khiến ông thất vọng chưa?"
And here is this man who had given his whole life to uncovering Jefferson and connecting with him, and he said, "Well ..." -- I'm going to do a bad southern accent. Dumas Malone was from Mississippi originally. But he said, "Well," he said, "I'm afraid so." He said, "You know, I've read everything, and sometimes Mr. Jefferson would smooth the truth a bit."
Và đây, người đàn ông này đã từng dành cả cuộc đời khám phá Jefferson và kết nối với ông ấy. Và ông nói," Uhm,..." -- Tôi sẽ nói giọng miền nam, hơi khó nghe. Dumas Malone vốn sinh ra ở vùng Mississippi. Nhưng ông nói,"Uhm," ông nói,"Tôi e là như thế." Ông nói" Tôi đã đọc mọi thứ, và đôi khi ngài Mr. Jefferson đánh bóng sự thật 1 chút."
And he basically was saying that this was a man who lied more than he wished he had, because he saw the letters. He said, "But I understand that." He said, "I understand that." He said, "We southerners do like a smooth surface, so that there were times when he just didn't want the confrontation."
Và một cách đơn giản ông nói đó là người đàn ông mà nói dối nhiều hơn mong muốn ông ta có, vì ông nhìn thấy những bức thư. Ông nói,"Nhưng tôi hiểu điều đó." " Chúng tôi những người miền nam thích 1 bề mặt mượt mà, nên có những lần ông không muốn phải đối mặt."
And he said, "Now, John Adams was too honest." And he started to talk about that, and later on he invited me to his house, and I met his wife who was from Massachusetts, and he and she had exactly the relationship of Thomas Jefferson and John Adams. She was the New Englander and abrasive, and he was this courtly fellow.
Và ông nói," Bây giờ thì Jonh Adams đã quá thật thà." Và ông bắt đầu nói về chuyện đó, sau đó ông mời tôi đến nhà chơi, và tôi đã gặp vợ ông, người ở bang Massachusetts, và 2 vợ chồng có mối quan hệ giống hệt Thomas Jefferson và Jonh Adams. Bà là người vùng New England, thô ráp, và ông rất lịch thiệp.
But really the most important question I ever asked, and most of the times when I talk about it, people kind of suck in their breath at my audacity, or cruelty, but I promise you it was the right question. This was to Agnes de Mille. Agnes de Mille is one of the great choreographers in our history. She basically created the dances in "Oklahoma," transforming the American theater. An amazing woman.
Nhưng câu hỏi quan trọng nhất tôi từng hỏi, và hầu như mỗi lần khi tôi nói về nó, mọi người như nín thở vì tôi dám cả gan, hoặc sự độc địa, nhưng xin hứa với các bạn, đó là 1 câu hỏi đúng. Câu hỏi này dành cho Agnes de Mille. Bà là 1 trong những nhà biên đạo múa xuất sắc trong lịch sử Mỹ. Bà biên đạo các điệu múa trong vở " Oklahoma," chuyển thể trong nhà hát Mỹ. Một người phụ nữ đầy kinh ngạc.
At the time that I proposed to her that -- by the way, I would have proposed to her; she was extraordinary -- but proposed to her that she come on. She said, "Come to my apartment." She lived in New York. "Come to my apartment and we'll talk for those 15 minutes, and then we'll decide whether we proceed."
Khi tôi đề nghị bà rằng -- à, tôi lẽ ra sẽ đề nghị bà, bà ấy thật tài năng -- nhưng đề nghị bà đến phỏng vấn. Bà ấy nói," Hãy đến nhà tôi." Bà ấy sống ở New York. "Hãy đến nhà tôi và chúng ta sẽ nói chuyện trong 15 phút đó, và sau đó chúng tôi quyết định liệu có thực hiên."
And so I showed up in this dark, rambling New York apartment, and she called out to me, and she was in bed. I had known that she had had a stroke, and that was some 10 years before. And so she spent almost all of her life in bed, but -- I speak of the life force -- her hair was askew. She wasn't about to make up for this occasion.
Và tôi đến nhà vào buổi tối, lang thang đến căn hộ ở New York, và bà ấy gọi tôi, bà đang ở trên giường. Tôi biết bà đã bị 1 trận đột quỵ trước đó khoảng 10 năm. Nên bà phải dành hầu hết cuộc đời trên chiếc giường, nhưng -- tôi muốn nói về sức sống -- mái tóc bà lệch sang 1 bên. Bà không định trang điểm cho dịp này.
And she was sitting there surrounded by books, and her most interesting possession she felt at that moment was her will, which she had by her side. She wasn't unhappy about this. She was resigned. She said, "I keep this will by my bed, memento mori, and I change it all the time just because I want to." And she was loving the prospect of death as much as she had loved life. I thought, this is somebody I've got to get in this series.
Bà ngồi đó, xung quanh là sách, và tài sản hay nhất mà bà cảm thấy khi đó là di chúc của bà, luôn để bên mình, Không phải bà thấy bất hạnh về điều này. Bà được thừa hưởng. Bà nói,"Tôi giữ bản di chúc này bên giường, memento mori, và tôi thay đổi nó liên tục vì tôi muốn thế." Và bà ấy thích viễn cảnh của cái chết nhiều như bà yêu cuộc sống. Tôi nghĩ, đây là người tôi phải đưa vào series phỏng vấn này.
She agreed. She came on. Of course she was wheelchaired on. Half of her body was stricken, the other half not. She was, of course, done up for the occasion, but this was a woman in great physical distress. And we had a conversation, and then I asked her this unthinkable question. I said, "Was it a problem for you in your life that you were not beautiful?"
Bà ấy đồng ý. Bà đến, tất nhiên bằng xe đẩy. 1 nửa có thể bà bị ảnh hưởng, nửa kia thì bình thường. Dĩ nhiên bà có trang điểm cho dịp này, nhưng đây là 1 người phụ nữ bị bệnh năng. Và chúng tôi đã có 1 cuộc trò chuyện, sau đó tôi hỏi bà câu hỏi không tưởng tượng được này. Tôi nói ," Có phải những trở ngại trong cuộc sống của bà là do bà không xinh đẹp không?"
And the audience just -- you know, they're always on the side of the interviewee, and they felt that this was a kind of assault, but this was the question she had wanted somebody to ask her whole life. And she began to talk about her childhood, when she was beautiful, and she literally turned -- here she was, in this broken body -- and she turned to the audience and described herself as the fair demoiselle with her red hair and her light steps and so forth, and then she said, "And then puberty hit."
Và khán giả chỉ -- bạn biết đấy, luôn về phe người trả lời phỏng vấn, và họ cảm thấy câu hỏi đó như 1 câu xúc phạm, nhưng đây là câu hỏi bà đã muốn có ai đó hỏi trong suốt cuộc đời. Bà bắt đầu nói về tuổi thơ khi bà còn rất xinh xắn, và bà trở thành-- và bà, trong cơ thể yếu ớt này-- bà quay sang khán giả và miêu tả mình, 1 thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc hung đỏ, bước đi nhẹ nhàng... và nà nói," Và đến tuổi dậy thì."
And she began to talk about things that had happened to her body and her face, and how she could no longer count on her beauty, and her family then treated her like the ugly sister of the beautiful one for whom all the ballet lessons were given. And she had to go along just to be with her sister for company, and in that process, she made a number of decisions. First of all, was that dance, even though it hadn't been offered to her, was her life. And secondly, she had better be, although she did dance for a while, a choreographer because then her looks didn't matter. But she was thrilled to get that out as a real, real fact in her life.
Và bà bắt đầu nói về những điều xảy ra với cơ thể và khuôn mặt bà, và cô không còn có thể dựa vào sắc đẹp của mình ra sao, và gia đình cô sau đó đã đối xử với cô như 1 người chị xấu xí so với cô em xinh đẹp được học tất cả các bài múa ba lê. Và cô phải chịu đựng tất cả để sống tốt với cô em gái, và trong giai đoạn đó, bà đã đưa ra nhiều quyết định. Đầu tiên, là điệu múa đó, mặc dù không dành cho bà, nhưng đó là cuộc sống của bà. Và thứ 2, bà nên là nhà biên đạo múa mặc dù bà đã múa được 1 thời gian vì vẻ ngoài của bà không ảnh hưởng gì. Nhưng bà vẫn lo sợ tống khứ sự thật đó ra khỏi cuộc đời.
It was an amazing privilege to do this series. There were other moments like that, very few moments of silence. The key point was empathy because everybody in their lives is really waiting for people to ask them questions, so that they can be truthful about who they are and how they became what they are, and I commend that to you, even if you're not doing interviews. Just be that way with your friends and particularly the older members of your family.
Được thực hiện series này là 1 đặc ân thú vị. Có những giây phút khác như thế, những giây phút yên lặng hiến hoi. Điểm mấu chốt là sự thấu hiểu vì bất cứ ai trong cuộc đời đều đợi ai đó hỏi họ những câu hỏi, để họ có thể đúng với chính mình làm thế nào mà họ trở thành họ bây giờ và tôi gợi ý bạn điều đó, kể cả bạn không dự định thực hiện cuộc phỏng vấn nào. Hãy như thế với bạn của mình đặc biệt là với những người lớn tuổi trong gia đình bạn.
Thank you very much.
Xin cảm ơn.