Tôi có một đặc quyền to lớn
So I've had the great privilege of traveling to some incredible places, photographing these distant landscapes and remote cultures all over the world. I love my job.
đó là đi đến những vùng đất tuyệt vời ghi lại hình ảnh các cảnh quan xa xôi và các nền văn hoá ít được biết đến trên khắp thế giới. Tôi yêu công việc này.
But people think it's this string of epiphanies and sunrises and rainbows, when in reality, it looks more something like this.
Nhiều người nghĩ đây là giác ngộ, là những bình minh và cầu vồng, song thực tế thì nó giống với cảnh này hơn.
(Laughter)
(tiếng cười)
This is my office.
Đây là văn phòng của tôi.
We can't afford the fanciest places to stay at night, so we tend to sleep a lot outdoors. As long as we can stay dry, that's a bonus. We also can't afford the fanciest restaurants. So we tend to eat whatever's on the local menu. And if you're in the Ecuadorian Páramo, you're going to eat a large rodent called a cuy.
chúng tôi không thể chi trả cho nơi sang trọng để nghỉ qua đêm nên chúng tôi thường ngủ ngoài trời. Chỉ cần không bị ướt, đó là một điểm cộng. Không đủ chi phí cho nhà hàng sang trọng Nên chúng tôi ăn bất cứ thứ gì có sẵn ở địa phương đó. và nếu bạn ở Ecuadorian Paramo, bạn sẽ ăn một loài gặm nhấm có tên là cuy.
(Laughter)
(tiếng cười)
But what makes our experiences perhaps a little bit different and a little more unique than that of the average person is that we have this gnawing thing in the back of our mind that even in our darkest moments, and those times of despair, we think, "Hey, there might be an image to be made here, there might be a story to be told."
Nhưng có lẽ thứ làm cho trải nghiệm của chúng tôi hơi khác biệt và độc đáo hơn 1 người bình thường là chúng tôi luôn có một mối quan tâm trong đầu Ngay cả trong những lúc tăm tối nhất và tuyệt vọng nhất, chúng tôi nghĩ rằng " Này, có lẽ một bức ảnh có thể chụp ở đây, có lẽ có một câu chuyện để kể."
And why is storytelling important? Well, it helps us to connect with our cultural and our natural heritage. And in the Southeast, there's an alarming disconnect between the public and the natural areas that allow us to be here in the first place. We're visual creatures, so we use what we see to teach us what we know.
Tại sao việc kể chuyện lại quan trọng như vậy? Vì nó giúp chúng ta liên kết với các di sản văn hóa và di sản tự nhiên của chúng ta. Và ở vùng đông nam, việc chia cắt giữa cộng đồng và khu vực thiên nhiên nơi mà đã cho phép chúng ta sinh sống, thật đáng lo ngại. Chúng ta là những sinh vật thị giác, nên chúng tôi dùng những gì nhìn thấy để dạy mọi người về thứ đã biết
Now the majority of us aren't going to willingly go way down to a swamp. So how can we still expect those same people to then advocate on behalf of their protection? We can't.
Ngày nay, hầu hết mọi người không muốn đi xuống đầm lầy. Vậy làm sao chúng ta trông chờ họ sẽ đi tiên phong trong việc bảo vệ? Chúng ta không thể.
So my job, then, is to use photography as a communication tool, to help bridge the gap between the science and the aesthetics, to get people talking, to get them thinking, and to hopefully, ultimately, get them caring.
Vì vậy công việc của tôi là dùng ảnh chụp như một công cụ giao tiếp, để giúp thu hẹp khoảng cách giữa khoa học và nghệ thuật để giúp mọi nguời bàn luận, giúp họ suy nghĩ, và hi vọng rằng cuối cùng sẽ làm cho họ quan tâm.
I started doing this 15 years ago right here in Gainesville, right here in my backyard. And I fell in love with adventure and discovery, going to explore all these different places that were just minutes from my front doorstep. There are a lot of beautiful places to find. Despite all these years that have passed, I still see the world through the eyes of a child and I try to incorporate that sense of wonderment and that sense of curiosity into my photography as often as I can.
Tôi bắt đầu làm công việc này 15 năm truớc ngay tại đây Gainesville, ngay tại sân sau của tôi. Và tôi đã yêu thám hiểm và sự khám phá, đi khám phá tất cả những nơi đặc biệt những nơi chỉ cách cửa nhà tôi vài phút Có rất nhiều nơi đẹp đẽ để khám phá. Tuy rằng sau những năm đã trôi qua, tôi vẫn nhìn thế giới thông qua đôi mắt trẻ thơ và tôi cố gắng lồng ghép sự kinh ngạc và sự tò mò vào bức ảnh của mình càng nhiều càng tốt.
And we're pretty lucky because here in the South, we're still blessed with a relatively blank canvas that we can fill with the most fanciful adventures and incredible experiences. It's just a matter of how far our imagination will take us. See, a lot of people look at this and they say, "Oh yeah, wow, that's a pretty tree." But I don't just see a tree -- I look at this and I see opportunity. I see an entire weekend. Because when I was a kid, these were the types of images that got me off the sofa and dared me to explore, dared me to go find the woods and put my head underwater and see what we have.
Và chúng tôi khá may mắn vì ở phía nam, chúng tôi vẫn được ban cho những túi vải trống để có thể lắp đầy vào đó những cuộc thám hiểm và những trải nghiệm đáng kinh ngạc nhất. Vấn đề ở đây chỉ là trí tuởng tượng của chúng ta có thể bay bao xa Rất nhiều người nhìn vào bức ảnh này và nói rằng, "ồ, cái cây này thật đẹp." Nhưng tôi không chỉ thấy 1 cái cây Tôi nhìn ảnh này và tôi thấy một cơ hội Tôi thấy cả một cuối tuần. đó là vì khi tôi còn nhỏ, đây là những cảnh mà làm tôi muốn rời khỏi ghế sofa, thách thức tôi khám phá, tìm đến những khu rừng và hụp đầu xuống nước để xem có gì phía dưới.
And folks, I've been photographing all over the world and I promise you, what we have here in the South, what we have in the Sunshine State, rivals anything else that I've seen. But yet our tourism industry is busy promoting all the wrong things. Before most kids are 12, they'll have been to Disney World more times than they've been in a canoe or camping under a starry sky. And I have nothing against Disney or Mickey; I used to go there, too. But they're missing out on those fundamental connections that create a real sense of pride and ownership for the place that they call home.
Các bạn, tôi đã chụp ảnh trên khắp thế giới và tôi hứa rằng, những gì phía Nam có, thứ ta có ở bang Sunshine, đẹp hơn tất cả cảnh mà tôi từng thấy. Nhưng ngành du lịch đang bận rộn quảng cáo những gì không đáng để nói. trước khi trẻ con lên 12 tuổi, chúng đã tới công viên Disney nhiều hơn số lần chúng đi canoe hoặc đi cắm trại dưới bầu trời đầy sao. Tôi không hề ghét Disney hoặc Mickey; tôi cũng từng tới đó. Nhưng thứ họ mất đi là những mối liên hệ quan trọng thứ đã tạo ra niềm kiêu hãnh và sự sở hữu cho nơi mà họ gọi là nhà.
And this is compounded by the issue that the landscapes that define our natural heritage and fuel our aquifer for our drinking water have been deemed as scary and dangerous and spooky. When our ancestors first came here, they warned, "Stay out of these areas, they're haunted. They're full of evil spirits and ghosts." I don't know where they came up with that idea. But it's actually led to a very real disconnect, a very real negative mentality that has kept the public disinterested, silent, and ultimately, our environment at risk. We're a state that's surrounded and defined by water, and yet for centuries, swamps and wetlands have been regarded as these obstacles to overcome. And so we've treated them as these second-class ecosystems, because they have very little monetary value and of course, they're known to harbor alligators and snakes -- which, I'll admit, these aren't the most cuddly of ambassadors.
Và đây là những cảnh quan tạo nên di sản tự nhiên của chúng ta và tạo nên mạch nước ngầm mà chúng ta uống, nhưng lại bị coi như đáng sợ, nguy hiểm và bị ma ám. Khi tổ tiên của chúng ta tới đây lần đầu tiên, họ cảnh báo: "tránh xa những khu vực này,chúng bị ma ám ở đấy đầy những linh hồn xấu xa và hồn ma." Tôi không biết từ đâu mà họ có ý tuởng này. Nhưng nó thật sự làm mất đi mối liên kết một ý nghĩ rất tiêu cực đã làm cho cộng đồng mất đi hứng thú, chọn cách im lặng, và cuối cùng,môi truờng của chúng ta bị đe dọa Chúng ta là một tiểu bang được bao bọc, giới hạn bởi nứoc nhưng hàng thế kỷ, đầm lầy và khu vực ngập nuớc bị xem như những trở ngại cần vựot qua. Và do đó chúng ta coi chúng như hệ sinh thái ít quan trọng hơn, vì chúng có ít giá trị kinh tế và tất nhiên, chúng được biết đến là nơi ở của kì đà và rắn, những loài mà tôi thừa nhận rằng không phải là thứ để có thể âu yếm
(Laughter)
(tiếng cười)
So it became assumed, then, that the only good swamp was a drained swamp. And in fact, draining a swamp to make way for agriculture and development was considered the very essence of conservation not too long ago.
Nên một ý nghĩ đựoc hình thành, rằng đầm lầy chỉ tốt khi là một đầm lầy khô. Và thật ra, làm khô 1 đầm lầy cho sự phát triển của nông nghiệp đuợc xem như là chủ đề bàn luận chính gần đây.
But now we're backpedaling, because the more we come to learn about these sodden landscapes, the more secrets we're starting to unlock about interspecies relationships and the connectivity of habitats, watersheds and flyways. Take this bird, for example: this is the prothonotary warbler. I love this bird because it's a swamp bird, through and through, a swamp bird. They nest and they mate and they breed in these old-growth swamps in these flooded forests. And so after the spring, after they raise their young, they then fly thousand of miles over the Gulf of Mexico into Central and South America. And then after the winter, the spring rolls around and they come back. They fly thousands of miles over the Gulf of Mexico. And where do they go? Where do they land? Right back in the same tree. That's nuts. This is a bird the size of a tennis ball -- I mean, that's crazy! I used a GPS to get here today, and this is my hometown.
Nhưng giờ ta đang lùi về sau vì càng tìm hiểu nhiều về vùng đất ẩm ướt này, ta càng khám phá ra nhiều bí mật về mối liên hệ giữa các loài và quan hệ giữa môi truờng sống, nuớc đầu nguồn và bầu trời. ví dụ như con chim này đây là loài prothonotary warbler. tôi yêu nó vì đây là loài chim đầm lầy hoàn toàn là con chim đầm lầy chúng làm tổ, giao phối và sinh sản ở những đầm lầy cổ xưa trong những khu rừng ngập nước. và sau mùa xuân, sau khi nuôi lớn đàn con, chúng bay hàng ngàn dặm qua vịnh Mêhicô, vào miền trung và miền nam châu mỹ. Sau mùa đông, mùa xuân trở lại và chúng quay về chúng bay hàng ngàn dặm qua vịnh Mêhicô Và chúng bay về đâu? Chúng sẽ hạ cánh ở đâu? Ngay ở chính cây này. Thật điên rồ. Đây chỉ là một con chim vào cỡ một quả bóng tennis... ý tôi là thật điên rồ! Tôi đã dùng GPS để đến đây hôm nay, và đây là quê huơng của tôi.
(Laughter)
(tràng cười)
It's crazy. So what happens, then, when this bird flies over the Gulf of Mexico into Central America for the winter and then the spring rolls around and it flies back, and it comes back to this: a freshly sodded golf course?
Thật điên rồ! Do đó sau đó những gì xảy ra sau khi con chim này bay qua vịnh Mêhicô tới trung tâm châu mỹ vào mùa đông và sau đó mùa xuân đến và nó quay về , và nó quay về đây: một sân golf đầy cỏ?
This is a narrative that's all too commonly unraveling here in this state. And this is a natural process that's occurred for thousands of years and we're just now learning about it. So you can imagine all else we have to learn about these landscapes if we just preserve them first. Now despite all this rich life that abounds in these swamps, they still have a bad name.
Đây là một lời kể mà đã hé mở quá nhiều vào giai đoạn này. Và đây là một giai đoạn tự nhiên đã xảy ra hàng ngàn năm và ta chỉ mới biết về nó. Từ đó, bạn có thể tưởng tượng được biết bao thứ ta sẽ học được từ những vùng đất này nếu chúng ta bảo tồn chúng truớc. Hiện giờ tuy có bao nhiêu đời sống sinh vật phong phú bao trùm bởi đầm lầy chúng vẫn còn có danh tiếng xấu
Many people feel uncomfortable with the idea of wading into Florida's blackwater. I can understand that. But what I loved about growing up in the Sunshine State is that for so many of us, we live with this latent but very palpable fear that when we put our toes into the water, there might be something much more ancient and much more adapted than we are. Knowing that you're not top dog is a welcomed discomfort, I think. How often in this modern and urban and digital age do you actually get the chance to feel vulnerable, or consider that the world may not have been made for just us?
nhiều người cảm thấy không thoải mái với ý nghĩ bước đi trong dòng nước đen của Florida. Tôi có thể hiểu điều này. nhưng những gì tôi yêu về quá trình lớn lên ở bang Sunshine là nhiều nguời trong số chúng ta chúng ta sống với nỗi sợ tiềm tàng nhưng rất cụ thể này, rằng khi chúng ta đưa ngón chân xuống nước, sẽ xuất hiện thứ gì đó cổ xưa và thích nghi hơn chúng ta nhiều. Việc biết bạn không phải giống loài mạnh nhất là một nỗi khó chịu phổ biến, Trong thời đại thông tin, đô thị và số hóa này, có bao nhiêu cơ hội để bạn thật sự cảm thấy dễ bị tổn thương? hoặc suy nghĩ rằng thế giới có lẽ không phải chỉ dành cho chúng ta?
So for the last decade, I began seeking out these areas where the concrete yields to forest and the pines turn to cypress, and I viewed all these mosquitoes and reptiles, all these discomforts, as affirmations that I'd found true wilderness, and I embrace them wholly. Now as a conservation photographer obsessed with blackwater, it's only fitting that I'd eventually end up in the most famous swamp of all: the Everglades.
Vậy nên vào thập niên trước, tôi bắt đầu tìm kiếm những nơi mà bê tông nhuờng cho rừng cây và cây thông chuyển thành cây trắc bá, và tôi cho rằng tất cả những loài muỗi và bò sát, tất cả những sự khó chịu này là sự khẳng định rằng tôi sẽ kiếm được sự hoang dã thật sự và tôi hoàn toàn thu nhận chúng. Là một nhiếp ảnh gia bảo tồn ám ảnh về luồng nước đen, sau cùng, tôi chỉ thích hợp với đầm lầy nổi tiếng nhất: Đầm lầy Everglades.
Growing up here in North Central Florida, it always had these enchanted names, places like Loxahatchee and Fakahatchee, Corkscrew, Big Cypress. I started what turned into a five-year project to hopefully reintroduce the Everglades in a new light, in a more inspired light. But I knew this would be a tall order, because here you have an area that's roughly a third the size the state of Florida, it's huge. And when I say Everglades, most people are like, "Oh, yeah, the national park." But the Everglades is not just a park; it's an entire watershed, starting with the Kissimmee chain of lakes in the north, and then as the rains would fall in the summer, these downpours would flow into Lake Okeechobee, and Lake Okeechobee would fill up and it would overflow its banks and spill southward, ever slowly, with the topography, and get into the river of grass, the Sawgrass Prairies, before meting into the cypress slews, until going further south into the mangrove swamps, and then finally -- finally -- reaching Florida Bay, the emerald gem of the Everglades, the great estuary, the 850 square-mile estuary.
Hình thành lên ở đây phía bắc Florida, nó luôn có những cái tên quyến rũ, những nơi như Loxahatchee và Fakahatchee, Corkscrew, Big Cypress, tôi bắt đầu thực hiện một dự án năm năm để có thể giới thiệu lại Everglades trong một cảm giác mới mẻ và truyền cảm hứng. Nhưng tôi biết đây là một thách thức, vì ta có 1 khu vực có kích cỡ một phần ba bang Florida, rất lớn. và khi nói đến Everglades, mọi nguời đều nghĩ,"ồ, là công viên quốc gia." Nhưng Everglades không chỉ là một công viên, nó là một đầu nguồn, bắt đầu ở dãy các hồ Kissimmee ở phía bắc, và sau đó những cơn mưa mùa hè rơi xuống hồ Okeechobee, và hồ Okeechobee sẽ đầy nước và nó sẽ tràn lên bờ và tràn về phía nam, chảy chậm theo địa hình, và chảy vào dòng sông đầy cỏ, đồng cỏ Sawgrass, trước khi gặp phải rừng cây trắc bá đến khi đi xa hơn nữa về phía nam vào đầm lầy rừng ngập mặn, và sau đó cuối cùng - cuối cùng - đến vịnh Florida, viên ngọc lục bảo Everglades, cửa sông lớn, cửa sông diện tích rộng 850 dặm
So sure, the national park is the southern end of this system, but all the things that make it unique are these inputs that come in, the fresh water that starts 100 miles north. So no manner of these political or invisible boundaries protect the park from polluted water or insufficient water. And unfortunately, that's precisely what we've done. Over the last 60 years, we have drained, we have dammed, we have dredged the Everglades to where now only one third of the water that used to reach the bay now reaches the bay today. So this story is not all sunshine and rainbows, unfortunately. For better or for worse, the story of the Everglades is intrinsically tied to the peaks and the valleys of mankind's relationship with the natural world.
vì dĩ nhiên, công viên quốc gia là điểm dừng phía nam của hệ thống này nhưng thứ làm cho nó độc đáo là các nguồn đầu vào này, nguồn nước ngọt bắt đầu ở 100 dặm phía bắc. Nên không có những giới hạn chính trị hay vô hình nào bảo vệ công viên khỏi nguồn nước ô nhiễm hoặc sự thiếu hụt nước. và không may, đây chính là những gì ta đã làm. từ hơn 60 năm qua, chúng ta đã rút, xây đập, vét bùn Everglades dẫn đến hiện giờ chỉ có một phần ba của nguồn nước chảy đến vịnh. Nên không may câu chuyện này không phải chỉ về ánh mặt trời và cầu vồng. Cho dù thế nào, bản thân câu chuyện về Everglades gắn liền với mối quan hệ giữa nhân loại và thế giới tự nhiên.
But I'll show you these beautiful pictures, because it gets you on board. And while I have your attention, I can tell you the real story. It's that we're taking this, and we're trading it for this, at an alarming rate. And what's lost on so many people is the sheer scale of which we're discussing. Because the Everglades is not just responsible for the drinking water for 7 million Floridians; today it also provides the agricultural fields for the year-round tomatoes and oranges for over 300 million Americans. And it's that same seasonal pulse of water in the summer that built the river of grass 6,000 years ago. Ironically, today, it's also responsible for the over half a million acres of the endless river of sugarcane. These are the same fields that are responsible for dumping exceedingly high levels of fertilizers into the watershed, forever changing the system.
Nhưng tôi sẽ cho bạn thấy bức ảnh đẹp đẽ này vì nó sẽ dẫn dắt bạn và khi thu hút được sự chú ý của bạn tôi có thể kể câu chuyện thực sự Đó chính là chúng ta đang lấy đi, đang buôn bán nó, với một tốc độ đáng báo động. Và những gì chúng ta mất đi chỉ là một phần của tất cả những gì đang thảo luận. Vì Everglades không chỉ là nguồn nuớc uống cho 7 triệu người Florida; ngày nay nó còn cung cấp nước quanh năm cho những cánh đồng trồng cà chua và cam cho hơn 300 triệu ngừoi châu Mĩ. Và chính là nguồn nước mùa hè này đã tạo nên dòng sông đầy cỏ 6000 năm trước. mỉa mai thay, ngày nay, nó còn là nguồn nước bất tận cho hơn nửa triệu hécta cách đồng mía. đây cũng là những cách đồng mà chịu trách nhiệm cho việc xả quá nhiều phân bón hóa học vào nguồn nước, vĩnh viễn thay đổi cả hệ thống.
But in order for you to not just understand how this system works, but to also get personally connected to it, I decided to break the story down into several different narratives. And I wanted that story to start in Lake Okeechobee, the beating heart of the Everglade system. And to do that, I picked an ambassador, an iconic species. This is the Everglade snail kite. It's a great bird, and they used to nest in the thousands, thousands in the northern Everglades. And then they've gone down to about 400 nesting pairs today. And why is that? Well, it's because they eat one source of food, an apple snail, about the size of a ping-pong ball, an aquatic gastropod.
Nhưng để bạn không chỉ hiểu sự vận hành của hệ thống, mà còn để tạo mối liên hệ cá nhân với nó, tôi quyết định chia câu chuyện thành nhiều đoạn kể khác nhau. và tôi muốn câu chuyện khởi đầu ở hồ Okeechobee, trái tim đang đập của cả hệ thống Everglade. Và để làm được điều này, tôi đã chọn một đại sứ, một loài tiêu biểu. đây là loài diều ốc Everglade, đây là loài chim lớn và chúng từng làm hàng ngàn hàng ngàn tổ ở phía bắc Everglades. Và sau đó số lượng đã giảm xuống khoảng 400 cặp chim làm tổ hôm nay Tại sao lại thế? vì chúng chỉ ăn 1 nguồn thức ăn, loài ốc bươu vàng kích cỡ khoảng một quả bóng bàn, một loài ốc sên dưới nước.
So as we started damming up the Everglades, as we started diking Lake Okeechobee and draining the wetlands, we lost the habitat for the snail. And thus, the population of the kites declined. And so, I wanted a photo that would not only communicate this relationship between wetland, snail and bird, but I also wanted a photo that would communicate how incredible this relationship was, and how very important it is that they've come to depend on each other, this healthy wetland and this bird. And to do that, I brainstormed this idea. I started sketching out these plans to make a photo, and I sent it to the wildlife biologist down in Okeechobee -- this is an endangered bird, so it takes special permission to do. So I built this submerged platform that would hold snails just right under the water. And I spent months planning this crazy idea. And I took this platform down to Lake Okeechobee and I spent over a week in the water, wading waist-deep, 9-hour shifts from dawn until dusk, to get one image that I thought might communicate this. And here's the day that it finally worked:
Vì khi chúng tôi bắt đầu xây đập ở Everglades, khi ta bắt đầu xây đập ở hồ Okeechobee và rút cạn vùng đất ướt, môi trường sống của ốc sên bị mất đi và vì vậy, số lượng các loài chim đó giảm xuống., nên tôi muốn một bức ảnh không chỉ nói lên mối quan hệ giữa vùng đất ngập nước, ốc sên và chim, mà tôi còn muốn một bức ảnh nói lên mối quan hệ này khó tin thế nào, và sự dựa dẫm vào nhau của chúng quan trọng thế nào vùng đất ngập nước và loài chim này Và để làm điều này, tôi đã nghĩ về ý tưởng này tôi bắt đầu phác họa ra những kế hoạch này để chụp ảnh, tôi gửi nó đến nhà sinh vật học hoang dã ở Okeechobee đây là loài chim đang trên bờ vực tuyệt chủng đòi hỏi có sự cho phép đặc biệt Nên tôi đã xây nền đất dưới nước để giữ cho ốc sên ngay dưới nước. Và tôi đã dành hàng tháng để lên kế hoạch cho ý tưởng điên rồ này. Và tôi đã đặt nền đất này ở hồ Okeechobee và tôi đã dành hơn một tuần trong nước, vẫy vùng trong nước ngập thắt lưng, trong 9 tiếng từ sáng đến tối, để được bức ảnh mà tôi nghĩ có thể truyền tải điêu này và đây là ngày mà nó cuối cùng cũng thành công:
[Video: (Mac Stone narrating) After setting up the platform, I look off and I see a kite coming over the cattails. And I see him scanning and searching. And he gets right over the trap, and I see that he's seen it. And he beelines, he goes straight for the trap. And in that moment, all those months of planning, waiting, all the sunburn, mosquito bites -- suddenly, they're all worth it. (Mac Stone in film) Oh my gosh, I can't believe it!]
[video: (Mac Stone nói) sau khi dựng nền đất này, tôi quan sát và thấy con ó bay qua cây hương bồ Và thấy nó nhìn quét qua và tìm kiếm nó đi ngay qua cái bẫy và tôi thấy rằng nó thấy được cái bẫy. Và nó đi thẳng đến cái bẫy. và trong giây phút đó, tất cả những tháng lên kế hoạch, đợi chờ tất cả những vết bỏng, những vết muỗi đốt - đột nhiên, tất cả đều xứng đáng. (Mac Stone trong phim) ồ trời ạ, không thể tin được
You can believe how excited I was when that happened. But what the idea was, is that for someone who's never seen this bird and has no reason to care about it, these photos, these new perspectives, will help shed a little new light on just one species that makes this watershed so incredible, so valuable, so important. Now, I know I can't come here to Gainesville and talk to you about animals in the Everglades without talking about gators. I love gators, I grew up loving gators. My parents always said I had an unhealthy relationship with gators. But what I like about them is, they're like the freshwater equivalent of sharks. They're feared, they're hated, and they are tragically misunderstood. Because these are a unique species, they're not just apex predators. In the Everglades, they are the very architects of the Everglades, because as the water drops down in the winter during the dry season, they start excavating these holes called gator holes. And they do this because as the water drops down, they'll be able to stay wet and they'll be able to forage. And now this isn't just affecting them, other animals also depend on this relationship, so they become a keystone species as well. So how do you make an apex predator, an ancient reptile, at once look like it dominates the system, but at the same time, look vulnerable? Well, you wade into a pit of about 120 of them, then you hope that you've made the right decision.
bạn có thể tin rằng tôi đã hứng khởi thế nào khi nó xảy ra, Nhưng ý tưởng là, ai đó chưa từng thấy loài chim này và không có lí do nào để quan tâm về nó, những bức ảnh này, những quan điểm này, sẽ giúp soi rọi ánh sáng vào chỉ một loài mà đã làm cho vùng thượng nguồn kì diệu, có giá trị và quan trọng như thế nào Hiện giờ, tôi biết rằng tôi không thể đến đây Gainesville và nói với bạn về những loài động vật ở Everglades mà không đề cập đến cá sấu tôi yêu cá sấu, tôi lớn lên với tình yêu này ba mẹ tôi luôn nói tôi có mối quan hệ không lành mạnh với loài cá sâu Nhưng điều mà tôi thích về chúng là chúng giống như loài cá mập nước ngọt. người ta sợ chúng, ghét chúng, và chúng hoàn toàn bị hiểu lầm vì chúng là loài đặc biệt, chúng không chỉ là động vật ăn thịt mũi dài. Ở Everglades, chúng thật sự là những kiến trúc sư của Everglades, vì khi giọt nước rơi xuống vào mùa đông trong suốt mùa khô, chúng bắt đầu di dời những lỗ cá sấu. và chúng làm thế vì khi dòng nước rơi xuống, chúng sẽ có thể giữ ướt và chúng sẽ có thể đi kiếm ăn. Và giờ đây việc đó không chỉ ảnh hưởng đến chúng, mà các động vật khác cũng phụ thuộc vào mối quan hệ này nên chúng trở thành loài động vật quan trọng nhất Nên làm thế nào bạn khiến cho loài động vật ăn thịt mũi dài, loài bò sát cổ xưa thoạt nhìn tưởng như thống trị cả hệ thống nhưng cùng lúc đó, có cảm giác dễ tổn thương? Bạn vẫy vùng dưới một cái hố có khoảng 120 con, sau đó bạn hi vọng rằng bạn đã có một quyết định đúng.
(Laughter)
(tiếng cười)
I still have all my fingers, it's cool.
tôi vẫn có đầy đủ những ngón tay, vẫn tốt cả.
But I understand, I know I'm not going to rally you guys, I'm not going to rally the troops to "Save the Everglades for the gators!" It won't happen because they're so ubiquitous, we see them now, they're one of the great conservation success stories of the US. But there is one species in the Everglades that no matter who you are, you can't help but love, too, and that's the roseate spoonbill. These birds are great, but they've had a really tough time in the Everglades, because they started out with thousands of nesting pairs in Florida Bay, and at the turn of the 20th century, they got down to two -- two nesting pairs. And why? That's because women thought they looked better on their hats then they did flying in the sky. Then we banned the plume trade, and their numbers started rebounding. And as their numbers started rebounding, scientists began to pay attention, they started studying these birds.
Nhưng tôi hiểu, tôi biết rằng tôi sẽ không tập hợp các bạn, tôi sẽ không tập hợp một quân đội "bảo vệ Everglades vì loài cá sấu" nó sẽ không xảy ra vì chúng quá đặc biệt, giờ ta quan sát chúng chúng là một trong những câu chuyện về sự bảo tồn thành công của nước Mỹ. Nhưng có một loài ở Everglades mà bất kể bạn là ai, bạn không thể làm gì ngoài yêu chúng, đólà chim thìa hồng chúng rất thú vị, nhưng đã trải qua 1 thời gian khó khăn ở Everglades, chúng bắt đầu với hàng ngàn cặp chim làm tổ ở vịnh Florida, vào thời điểm chuyển sang thế kỉ 20 chúng giảm xuống còn 2 - chỉ 2 cặp chim làm tổ. và tại sao? đó là vì phụ nữ nghĩ rằng họ đẹp hơn khi đội mũ sau đó họ thật sự bay trên trời sau đó chúng ta cấm buôn bán lông chim, và số lượng của chúng bắt đầu tăng vọt Và khi số lượng của chúng bắt đầu tăng lại các nhà khoa học bắt đầu chú ý bắt đầu nghiên cứu về loài chim này
And what they found out is that these birds' behavior is intrinsically tied to the annual draw-down cycle of water in the Everglades, the thing that defines the Everglades watershed. What they found out is that these birds started nesting in the winter as the water drew down, because they're tactile feeders, so they have to touch whatever they eat. And so they wait for these concentrated pools of fish to be able to feed enough to feed their young. So these birds became the very icon of the Everglades -- an indicator species of the overall health of the system. And just as their numbers were rebounding in the mid-20th century -- shooting up to 900, 1,000, 1,100, 1,200 -- just as that started happening, we started draining the southern Everglades. And we stopped two-thirds of that water from moving south. And it had drastic consequences. And just as those numbers started reaching their peak, unfortunately, today, the real spoonbill story, the real photo of what it looks like is more something like this. And we're down to less than 70 nesting pairs in Florida Bay today, because we've disrupted the system so much. So all these different organizations are shouting, they're screaming, "The Everglades is fragile! It's fragile!" It is not. It is resilient. Because despite all we've taken, despite all we've done and we've drained and we've dammed and we've dredged it, pieces of it are still here, waiting to be put back together.
Và họ phát hiện ra rằng hành vi của loài chim này vốn dĩ gắn liền với chu kỳ rút nước hằng năm ở Everglades, thứ đã trở thành đặc trưng của vùng đầu nguồn Everglades. thứ mà họ tìm ra là các loài chim này bắt đầu làm tổ vào mùa đông khi dòng nước chảy xuốg vì là động vật xúc giác,chúng chạm vào bất kể những gì chúng ăn. và do đó chúng đợi chờ những hồ nước tràn đầy cá để có thể cho những con non ăn uống đầy đủ. Nên loài chim này trở thành biểu tượng của Everglades 1 loài chim biểu thị sức sống của cả một hệ thống Và chỉ khi số lượng của chúng tăng vào giữa thế kỉ 20 - tăng vọt đến 900, 1000, 1100, 1200 và chỉ khi điều đó xảy ra,ta mới bắt đầu rút nước phần phía nam Everglades chúng ta dừng hết 2 phần 3 nguồn nước chảy về phía nam, Và đã có một hệ quả nghiêm trọng. Và không may là giờ đây, chỉ khi con số lên đến đỉnh điểm, câu chuyện thật sự về cò thìa hồng, bức ảnh thật sự về ngoại hình của chúng giống như vậy hơn Và hiện giờ số lượng lại giảm xuống 70 cặp chim làm tổ ở vịnh Florida vì chúng ta đã làm cả hệ thống gián đoạn rất nhiều Nên tất cả những tổ chức khác nhau này đang kêu la, họ hét lên, "Everglades thật mỏng manh! thật mỏng manh!" Không phải. nó khôi phục rất nhanh. Vì tuy rằng tất cả những gì ta đã lấy, những gì đã làm và rút cạn ta đã xây đập và vét bùn các mảnh vỡ của nó vẫn đag ở đây chờ đợi đc hàn gắn lại như cũ
And this is what I've loved about South Florida, that in one place, you have this unstoppable force of mankind meeting the immovable object of tropical nature. And it's at this new frontier that we are forced with a new appraisal. What is wilderness worth? What is the value of biodiversity, or our drinking water? And fortunately, after decades of debate, we're finally starting to act on those questions. We're slowly undertaking these projects to bring more freshwater back to the bay. But it's up to us as citizens, as residents, as stewards to hold our elected officials to their promises.
và đây là những gì tôi yêu về nam Florida 1 nơi mà bạn thấy được sức mạnh không ngăn cản được của nhân loại gặp phải sự bất di bất dời của thiên nhiên nhiệt đới. Và đây là giới hạn mới mà chúng ta gặp phải với một sự nhận định mới Giá trị của sự hoang dã là gì? Giá trị của sự đa dạng sinh vật, hay nguồn nước của chúng ta là gì? và may mắn thay, sau hàng thập kỉ thảo luận, ta cuối cùg đã bắt đầu hành động về các vấn đề này ta đã thực hiện 1 cách chậm rãi các dự án để đưa nguồn nước ngọt về vịnh Nhưng nó phụ thuộc vào chúng ta những công dân, những người quản lí, để khiến các nhân viên chính phủ thực hiện lời hứa.
What can you do to help? It's so easy. Just get outside, get out there. Take your friends out, take your kids out, take your family out. Hire a fishing guide. Show the state that protecting wilderness not only makes ecological sense, but economic sense as well. It's a lot of fun, just do it -- put your feet in the water. The swamp will change you, I promise.
chúng ta có thể làm gì đây? rất dễ dàng chỉ cần đi ra ngoài, ra ngoài đây. đưa bạn bè của bạn những đứa con của bạn gia đình của bạn. thuê một người dạy câu cá. cho chính phủ bang biết bảo vệ thế giới hoang dã không chỉ đem đến ý nghĩa sinh học, mà còn có ý nghĩa kinh tế. nó mang đến niềm vui, chỉ cần thực hiện - đặt chân bạn xuống nước tôi hứa rằng đầm lầy này sẽ thay đổi bạn.
Over the years, we've been so generous with these other landscapes around the country, cloaking them with this American pride, places that we now consider to define us: Grand Canyon, Yosemite, Yellowstone. And we use these parks and these natural areas as beacons and as cultural compasses. And sadly, the Everglades is very commonly left out of that conversation. But I believe it's every bit as iconic and emblematic of who we are as a country as any of these other wildernesses. It's just a different kind of wild.
những năm qua, chúng ta đã quá rộng lượng với những cảnh quan khác của đất nước này. bao trùm chúng với niềm tự hào của nước Mỹ. những nơi mà ta nghĩ rằng sẽ nói lên chúng ta: Grand Canyon, Yosemite, Yellowstone. chúng ta dùng những công viên này và khu vực thiên nhiên này như những ngọn hải đăng và la bàn mang tính văn hóa, và buồn thay, Everglades thường xuyên bị bỏ rơi trong cuộc đối thoại. Nhưng tôi tin mỗi phần của nó đều mang tính tiêu biểu và tượng trưng về quốc gia của chúng ta như bất kì nơi hoang dã nào khác. Chỉ là nó là một dạng hoang dã khác.
But I'm encouraged, because maybe we're finally starting to come around, because what was once deemed this swampy wasteland, today is a World Heritage site. It's a wetland of international importance. And we've come a long way in the last 60 years. And as the world's largest and most ambitious wetland restoration project, the international spotlight is on us in the Sunshine State. Because if we can heal this system, it's going to become an icon for wetland restoration all over the world. But it's up to us to decide which legacy we want to attach our flag to.
Nhưng tôi được khích lệ. vì ta có lẽ cuối cùng đã nhận ra vì những gì từng được coi là vùng đất hoang đầm lầy, hiện nay là một di sản thế giới. nó là 1 vùng đất mang tầm quan trọng quốc tế và chúng ta đã đi một quãng đuờng dài 60 năm và là dự án khôi phục vùng đất ướt lớn nhất và tham vọng nhất thế giới tâm điểm quốc tế là ở chúng ta bang Sunshine vì nếu chúng ta có thể chữa lành hệ thống này nó sẽ trở thành một biểu tượng cho sự khôi phục vùng ngập nước trên toàn thế giới nhưng nó tùy thuộc vào việc ta quyết định di sản nào
They say that the Everglades is our greatest test. If we pass it, we get to keep the planet. I love that quote, because it's a challenge, it's a prod. Can we do it? Will we do it? We have to, we must. But the Everglades is not just a test. It's also a gift, and ultimately, our responsibility.
họ nói rằng Everglades là bài kiểm tra lớn nhất của chúng ta nếu chúng ta vượt qua nó, chúng ta sẽ giữ được hành tinh này tôi yêu câu trích dẫn này vì nó là một thử thách, là 1 động lực ta có thể làm đc không? ta sẽ làm không? ta phải làm được, nhất định làm đc Tuy nhiên Everglades ko chỉ là một bài kiểm tra. nó còn là một món quà và cuối cùng, trách nhiệm của chúng ta. cám ơn.
Thank you.
(tiếng vỗ tay)
(Applause)
.