I decided when I was asked to do this that what I really wanted to talk about was my friend, Richard Feynman. I was one of the fortunate few that really did get to know him and enjoyed his presence. And I'm going to tell you about the Richard Feynman that I knew. I'm sure there are people here who could tell you about the Richard Feynman they knew, and it would probably be a different Richard Feynman.
Tôi quyết định khi tôi được hỏi làm việc này rằng điều tôi thực sự muốn nói chính là về bạn của tôi, Richard Feyman Tôi là một trong những người may mắn biết ông và trải nghiệm sự hiện diện của ông Và tôi sẽ kể về Richard Feynman tôi biết. chắc rằng các bạn ở đây có thể kể cho bạn về Richard Feyman họ biết và nó có thể là về Richard Feynman nào đó
Richard Feynman was a very complex man. He was a man of many, many parts. He was, of course, foremost, a very, very, very great scientist. He was an actor. You saw him act. I also had the good fortune to be in those lectures, up in the balcony. They were fantastic. He was a philosopher. He was a drum player. He was a teacher par excellence. Richard Feynman was also a showman, an enormous showman. He was brash, irreverent. He was full of macho, a kind of macho one-upmanship. He loved intellectual battle. He had a gargantuan ego. But the man had, somehow, a lot of room at the bottom. And what I mean by that is a lot of room, in my case -- I can't speak for anybody else, but in my case -- a lot of room for another big ego. Well, not as big as his, but fairly big. I always felt good with Dick Feynman.
Richard Feynman là một người rất phức tạp Ông là người với nhiều, nhiều phần Trước hết, ông là nhà khoa học rất, rất, rất vĩ đại Ông là một diễn viên. Bạn thấy ông diễn. Tôi cũng có may mắn tham dự bài giảng trên ban công Bài giảng tuyệt vời Ông ta là nhà triết học. Ông ta là người chơi trống. Ông là nhà giáo tuyệt vời. Richard Feynman còn là nhà ông bầu, một ông bầu vĩ đại Ông ta xấc xược, bất kính Ông ta đầy nam tính, kiểu đầy lợi thế nam tính Ông ta yêu thích cuộc tranh đấu trí tuệ Ông ta có cái tôi vĩ đại Nhưng người đàn ông có, cách nào đó, nhiều khoảng trống ở dưới đáy. Và tôi nói nhiều khoảng trống, trong trường hợp của tôi Tôi không thể nói với ai khác, nhưng trong trường hợp của tôi Nhiều khoảng trống cho một cái tôi khác lớn hơn Xem nào, không lớn như anh ấy nhưng cũng khá lớn Tôi thường cảm thấy ổn với Dick Feynman
It was always fun to be with him. He always made me feel smart. How can somebody like that make you feel smart? Somehow he did. He made me feel smart. He made me feel he was smart. He made me feel we were both smart, and the two of us could solve any problem whatever. And in fact, we did sometimes do physics together. We never published a paper together, but we did have a lot of fun.
Ở với ông ấy thường rất vui Ông ấy làm tôi cảm thấy mình thông minh Làm thế nào để một người như vậy làm ta cảm thấy mình thông minh Ông ấy đã làm cách nào đó Ông làm tôi thấy mình thông thái, Ông làm tôi thấy ông thông thái. Ông làm tôi thấy chúng tôi đều thông thái, và hai chúng tôi có thể giải quyết bất kỳ vấn đề nào. Và thực sự, chúng tôi học lý cùng nhau. Chúng tôi chưa có bài báo nào chung, nhưng chúng tôi rất vui.
He loved to win, win these little macho games we would sometimes play. And he didn't only play them with me, but with all sorts of people. He would almost always win. But when he didn't win, when he lost, he would laugh and seem to have just as much fun as if he had won.
Ông ta yêu thích chiến thắng, thắng trò chơi phái mạnh, thỉnh thoảng ông tham gia. Và ông không chỉ chơi với tôi, nhưng với mọi loại người. Ông thường thắng. Nhưng khi ông không thắng, khi ông thua, ông cười và làm như vui lắm vậy như thể ông ta đã thắng.
I remember once he told me a story about a joke the students played on him. I think it was for his birthday -- they took him for lunch to a sandwich place in Pasadena. It may still exist; I don't know. Celebrity sandwiches was their thing. You could get a Marilyn Monroe sandwich. You could get a Humphrey Bogart sandwich. The students went there in advance, and arranged that they'd all order Feynman sandwiches. One after another, they came in and ordered Feynman sandwiches. Feynman loved this story. He told me this story, and he was really happy and laughing. When he finished the story, I said to him, "Dick, I wonder what would be the difference between a Feynman sandwich and a Susskind sandwich." And without skipping a beat at all, he said, "Well, they'd be about the same. The only difference is a Susskind sandwich would have a lot more ham." "Ham" as in bad actor.
Tôi nhớ có lần ông kể tôi nghe về chuyện cười sinh viên chọc ông. Tôi nghĩ chuyện đó dành cho sinh nhật ông- họ ăn trưa cùng ông tại một tiệm sandwich ở Pasadena. Chắc tiệm vẫn còn, tôi không rõ. Họ chọn Sandwich dành cho các ngôi sao. Ta có thể có sandwich Marilyn Monroe. Ta có thể dùng sandwich Humphrey Bogart. Sinh viên đến đó trước, và sắp xếp để gọi sandwich Feynman. Từng người một, họ đến và gọi sandwich Feynman. Feynman thích câu chuyện này. Ông kể tôi nghe chuyện này, và ông thực sự hạnh phúc, ông cười. Khi ông kể xong, tôi nói với ông, "Dick, tôi tự hỏi điều gì làm nên khác biệt giữa sandwich Feynman và sandwich Susskind." Và không ngừng nhịp nào, ông nói,"xem nào, chúng như nhau. Điều khác biệt duy nhất là sandwich Susskind có nhiều thịt nguội hơn." "Thịt nguội" là nhân tố xấu
(Laughter)
(Cười lớn)
Well, I happened to have been very quick that day, and I said, "Yeah, but a lot less baloney."
Xem nào, tôi quá vội ngày hôm đó, và tôi nói, "Đúng, nhưng không nhiều thịt xông khói nữa"
(Laughter)
(Cười lớn)
(Applause)
(Vỗ tay)
The truth of the matter is that a Feynman sandwich had a load of ham, but absolutely no baloney. What Feynman hated worse than anything else was intellectual pretense -- phoniness, false sophistication, jargon. I remember sometime during the mid-'80s, Dick and I and Sidney Coleman would meet a couple of times up in San Francisco -- at some very rich guy's house -- up in San Francisco for dinner. And the last time the rich guy invited us, he also invited a couple of philosophers. These guys were philosophers of mind. Their specialty was the philosophy of consciousness. And they were full of all kinds of jargon. I'm trying to remember the words -- "monism," "dualism," categories all over the place. I didn't know what those meant, neither did Dick or Sydney, for that matter.
Và sự thật là sandwich Feynman có nhiều thịt nguội nhưng không có thịt xông khói. Điều Feynman ghét tệ hơn bất kỳ thứ gì khác. là trí thức giả tạo, sự giả vờ, ngụy biện giả, từ chuyên ngành. Tôi nhớ vào khoảng giữa những năm 80. Dick, tôi và Sidney Coleman đã gặp vài lần trên San Francisco tại nhà một gã giàu có tận trên San Francisco cho bữa tối. Và lần cuối gã giàu có mời chúng tôi, gã cũng mời vài triết gia, Những người này là triết gia của trí óc. Chuyên ngành của họ là triết lý về ý thức. Và họ dùng toàn từ chuyên môn. Tôi cố gắng nhớ những từ này. "đơn", "đôi" nhóm từ ở khắp nơi. Tôi không biết chúng có nghĩa gì, Dick và Sydney cũng thế.
And what did we talk about? Well, what do you talk about when you talk about minds? There's one obvious thing to talk about: Can a machine become a mind? Can you build a machine that thinks like a human being that is conscious? We sat around and talked about this -- we of course never resolved it. But the trouble with the philosophers is that they were philosophizing when they should have been science-ophizing. It's a scientific question, after all. And this was a very, very dangerous thing to do around Dick Feynman.
Và ta nói về gì nhỉ? Nào, ta nói về gì khi ta nói về trí óc? Có một điều hiển nhiên để đề cập đến; Một cái máy có thành trí óc được không? Ta có thể làm cái máy mà nghĩ như con người có ý thức? Chúng tôi ngồi xung quanh và nói về nó chúng tôi có thể giải quyết vấn đề. Nhưng vấn đề với những triết gia là họ quá triết lý và khi họ đáng ra phải khoa học hơn. Sau hết, đó là câu hỏi mang tính khoa học. Và điều này rất, rất nguy hiểm quanh Dick Feynman.
(Laughter)
(Cười lớn)
Feynman let them have it -- both barrels, right between the eyes. It was brutal; it was funny -- ooh, it was funny. But it was really brutal. He really popped their balloon. But the amazing thing was -- Feynman had to leave a little early; he wasn't feeling too well, so he left a little bit early. And Sidney and I were left there with the two philosophers. And the amazing thing is these guys were flying. They were so happy. They had met the great man; they had been instructed by the great man; they had an enormous amount of fun having their faces shoved in the mud ... And it was something special. I realized there was something just extraordinary about Feynman, even when he did what he did.
Feynman để họ có nó- ở cả 2 mang tai, ngay giữa những cặp mắt. Nó khá tàn nhẫn, nó khá vui-- ồ, nó khá vui. Nhưng nó thực sự tàn nhẫn. Ông ta đập bể trái bóng của họ. Nhưng điều tuyệt vời là- Feynman phải rời nơi đó sớm một chút, Ông không khỏe, nên ông đi về sớm. Và Sidney và tôi bị bỏ lại với hai triết gia. Và điều tuyệt vời nữa là mấy triết gia này đang bay bổng. Họ quá hạnh phúc. Họ đã gặp người vĩ đại; họ đã được hướng dẫn bởi người vĩ đại; họ có niềm vui bất tận họ bị xô vào đống bùn... Và nó là điều thật đặc biệt. Tôi nhận ra rằng có điều gì đặc biệt ở nơi Feynman, kể cả khi ông làm điều ông làm,
Dick -- he was my friend; I did call him Dick -- Dick and I had a little bit of a rapport. I think it may have been a special rapport that he and I had. We liked each other; we liked the same kind of things. I also like the intellectual macho games. Sometimes I would win, mostly he would win, but we both enjoyed them. And Dick became convinced at some point that he and I had some kind of similarity of personality. I don't think he was right. I think the only point of similarity between us is we both like to talk about ourselves. But he was convinced of this. And the man was incredibly curious. And he wanted to understand what it was and why it was that there was this funny connection.
Dick-- là người bạn của tôi; tôi gọi ông ta là Dick-- Dick và tôi cũng có chút thân quen. Tôi nghĩ nó có thể là mối quan hệ đặc biệt mà tôi và ông có. Chúng tôi thích nhau; chúng tôi thích những thứ giống nhau. Tôi cũng thích những trò chơi trí tuệ phái mạnh. Đôi khi tôi thắng, nhưng đa phần ông thắng nhưng chúng tôi cùng thích nó. Và Dick bị thuyết phục ở vài điểm rằng ông và tôi có vài tính cách tương tự nhau Tôi không nghĩ ông đúng. Tôi nghĩ điểm duy nhất tương đồng giữa chúng tôi là chúng tôi cùng thích nói về mình. Nhưng ông bị thuyết phục bởi điều này. Và người đàn ông này cực kỳ tò mò. Và ông muốn hiểu nó là gì và tại sao thế rằng có những kết nối ngộ nghĩnh.
And one day, we were walking. We were in France, in Les Houches. We were up in the mountains, 1976. And Feynman said to me, "Leonardo ..." The reason he called me "Leonardo" is because we were in Europe, and he was practicing his French.
Một ngày nọ, chúng tôi đang đi bộ. Chúng tôi ở Pháp, tại Les Houches. Chúng tôi đang ở trên ngọn núi, năm 1976. Và Feynman nói với tôi "Leonardo..." Lý do ông gọi tôi là "Leonardo" là vì chúng tôi đã cùng ở Châu Âu, và ông luyện tiếng Pháp.
(Laughter)
(Cười lớn)
And he said, "Leonardo, were you closer to your mother or your father when you were a kid?" I said, "Well, my real hero was my father. He was a working man, had a fifth-grade education. He was a master mechanic, and he taught me how to use tools. He taught me all sorts of things about mechanical things. He even taught me the Pythagorean theorem. He didn't call it the hypotenuse, he called it the shortcut distance."
Và ông nói, "Leornardo, khi còn nhỏ anh gần mẹ hơn hay gần bố hơn?" Tôi nói: "À, người hùng của tôi là bố. Ông lao động, và chỉ học đến lớp 5. Ông ta là thợ máy tài giỏi, và ông dạy tôi sử dụng các công cụ. Ông dạy tôi tất cả những thứ về máy móc. Ông cũng dạy tôi về định lý Pytago Ông ta không gọi nó là cạnh huyền, ông gọi nó là đường tắt."
And Feynman's eyes just opened up. He went off like a lightbulb. And he said that he had had basically exactly the same relationship with his father. In fact, he had been convinced at one time that to be a good physicist, it was very important to have had that kind of relationship with your father. I apologize for the sexist conversation here, but this is the way it really happened.
Và mắt Feynman sáng rỡ lên. Ông cứ như cái bóng đèn. Và ông nói rằng ông từng có mối quan hệ tương tự vậy với cha của ông. Thực ra, đôi lúc ông đã bị thuyết phục rằng là một nhà vật lý giỏi, thì rất quan trọng để có những mối quan hệ kiểu vậy với bố của mình. Tôi xin lỗi vì cuộc trò chuyện này, nhưng đây là điều thực sự đã xảy ra.
He said he had been absolutely convinced that this was necessary, a necessary part of the growing up of a young physicist. Being Dick, he, of course, wanted to check this. He wanted to go out and do an experiment.
Ông nói rằng ông hoàn toàn bị thuyết phục rằng nó cần thiết, một phần thiết yếu để một nhà vật lý học trẻ lớn lên. Là Dick, ông, hiển nhiên, muốn kiểm chứng điều này. Ông muốn bước ra và làm thí nghiệm.
(Laughter)
(Cười lớn)
Well, he did. He went out and did an experiment. He asked all his friends that he thought were good physicists, "Was it your mom or your pop that influenced you?" They were all men, and to a man, every single one of them said, "My mother."
À, ông ta đã làm vậy. Ông bước ra và làm thí nghiệm. Ông hỏi bạn ông về điều ông nghĩ là nhà vật lý giỏi, "Mẹ bạn hay nhạc bạn nghe ảnh hưởng bạn?" Họ đều là đàn ông, và với một người đàn ông, mỗi người họ đều nói, "Mẹ tôi"
(Laughter)
(Cười lớn)
There went that theory, down the trash can of history.
Họ quẳng mớ lý thuyết đó, vào thùng rác của lịch sử.
(Laughter)
(Cười lớn)
But he was very excited that he had finally met somebody who had the same experience with his father as he had with his father. And for some time, he was convinced this was the reason we got along so well. I don't know. Maybe. Who knows?
Nhưng ông rất hào hứng rằng ông cuối cùng cũng gặp được ai đó người có cùng trải nghiệm với bố của anh ấy như ông đã từng có với bố mình. Và đôi khi, ông bị thuyết phục rằng đây là lý do chúng tôi hợp nhau. Tôi không biết. Có lẽ. Ai mà biết chứ?
But let me tell you a little bit about Feynman the physicist. Feynman's style -- no, "style" is not the right word. "Style" makes you think of the bow tie he might have worn, or the suit he was wearing. It's something much deeper than that, but I can't think of another word for it. Feynman's scientific style was always to look for the simplest, most elementary solution to a problem that was possible. If it wasn't possible, you had to use something fancier. No doubt, part of this was his great joy and pleasure in showing people that he could think more simply than they could. But he also deeply believed, he truly believed, that if you couldn't explain something simply, you didn't understand it. In the 1950s, people were trying to figure out how superfluid helium worked.
Nhưng để tôi nói cho bạn nghe một chút về nhà vật lý học Feynman Kiểu của Feynman-- à, "kiểu" không phải là từ đúng. "Kiểu/ phong cách" làm ta nghĩ đến cái nơ ông đeo, hoặc bộ vest ông đang đóng. Nó có gì đó sâu hơn vậy, nhưng tôi không thể nghĩ ra từ nào cho nó. Kiểu khoa học của Feynman, là luôn tìm những thứ đơn giản nhất những giải pháp căn bản cho vấn đề xử lý được. Nếu không xử lý được, ta cần phải tìm gì đó thú vị hơn. Không nghi ngờ gì, một phần của điều này là niềm hạnh phúc và thỏa mãn của ông. để cho người khác thấy ông có thể nghĩ đơn giản hơn ông có thể. Nhưng ông cũng tin tưởng sâu sắc rằng, ông tin tưởng chắc chắn, rằng nếu ta không thể giải thích một điều gì một cách đơn giản, thì ta chưa hiểu nó. Vào những năm 1950, người ta gắng làm rõ Khí siêu lỏng Helium hoạt động ra sao.
There was a theory. It was due to a Russian mathematical physicist. It was a complicated theory; I'll tell you what it was soon enough. It was a terribly complicated theory, full of very difficult integrals and formulas and mathematics and so forth. And it sort of worked, but it didn't work very well. The only way it worked is when the helium atoms were very, very far apart. And unfortunately, the helium atoms in liquid helium are right on top of each other.
Có một lý thuyết. Nó đề xuất bởi nhà vật lý toán học Nga. Đó là một lý thuyết phức tạp; Tôi sẽ nói cho bạn nó là gì sớm thôi. Nó thực sự là lý thuyết siêu phức tạp. Đầy những tích phân công thức phức tạp đầy toán và đại loại thế. Và nó chạy, nhưng nó không hoàn toàn ổn. Nó chỉ đúng khi phân tử heli phải rời xa, rất xa nhau. Và không may thay, những phân tử heli trong heli lỏng nằm chồng lên nhau.
Feynman decided, as a sort of amateur helium physicist, that he would try to figure it out. He had an idea, a very clear idea. He would try to figure out what the quantum wave function of this huge number of atoms looked like. He would try to visualize it, guided by a small number of simple principles. The small number of simple principles were very, very simple. The first one was that when helium atoms touch each other, they repel. The implication of that is that the wave function has to go to zero, it has to vanish when the helium atoms touch each other. The other fact is that in the ground state -- the lowest energy state of a quantum system -- the wave function is always very smooth; it has the minimum number of wiggles.
Feynman quyết định, theo kiểu nhà vật lý học heli nghiệp dư, và ông cố gắng tìm ra nó. Ông có ý tưởng, một ý tưởng rất rõ ràng. Ông cố tìm ra rằng hàm sóng lượng tử của số lớn phân tử sẽ trông thế nào. Ông cố gắng làm nó trực quan, theo một số nguyên tắc đơn giản. Một số nhỏ của các nguyên lý rất rất đơn giản. Đầu tiên là khi phân tử Heli chạm nhau, chúng đẩy nhau. Và giả định rằng hàm sóng phải về 0, và nó phải tan biến khi phân tử Heli chạm nhau. Sự thật khác là trạng thái đầu tiên-- trạng thái năng lượng thấp của hệ thống lượng tử-- hàm sóng thường rất mượt; là một số nhỏ nhất các giao động.
So he sat down -- and I imagine he had nothing more than a simple piece of paper and a pencil -- and he tried to write down, and did write down, the simplest function that he could think of, which had the boundary conditions that the wave function vanish when things touch and is smooth in between. He wrote down a simple thing -- so simple, in fact, that I suspect a really smart high-school student who didn't even have calculus could understand what he wrote down. The thing was, that simple thing that he wrote down explained everything that was known at the time about liquid helium, and then some.
Và ông ngồi xuống-- và tôi tưởng như ông chẳng còn gì khác hơn là một mẩu giấy và cây viết chì-- và ông cố ghi chép, và ông đã ghi chép. hàm đơn giản nhất ông nghĩ được, và các điều kiện biên và rằng hàm sóng tan biến khi va chạm xảy ra và nó mượt ở khoản giữa. Ông viết xuống một thứ đơn giản-- thực ra là quá đơn giản, mà tôi nghĩ rằng một học sinh thông minh thực sự ở trung học người chưa học đại số cũng có thể hiểu ông viết cái gì. Vấn đề là, thứ đơn giản mà ông viết ra giải thích tất cả những gì tại lúc được biết về heli lỏng, và sau đó một thời gian.
I've always wondered whether the professionals -- the real professional helium physicists -- were just a little bit embarrassed by this. They had their super-powerful technique, and they couldn't do as well. Incidentally, I'll tell you what that super-powerful technique was. It was the technique of Feynman diagrams.
Tôi luôn cố tự hỏi rằng chuyên gia-- một chuyên gia vật lý heli-- chắc sẽ hơi xấu hổ về điều này. Họ có những kỹ thuật siêu phàm, và họ không thể làm điều này. Ngẫu nhiên, tôi sẽ nói cho bạn biết kỹ thuật siêu phàm đó là gì. Nó chính là kỹ thuật lược đồ Feynman.
(Laughter)
(cười lớn)
He did it again in 1968. In 1968, in my own university -- I wasn't there at the time -- they were exploring the structure of the proton. The proton is obviously made of a whole bunch of little particles; this was more or less known. And the way to analyze it was, of course, Feynman diagrams. That's what Feynman diagrams were constructed for -- to understand particles. The experiments that were going on were very simple: you simply take the proton, and you hit it really sharply with an electron. This was the thing the Feynman diagrams were for.
Ông làm ra nó năm 1968. Vào năm 1968, trong đại học của tôi-- tôi không ở đó lúc đó-- họ đang nghiên cứu cấu trúc của proton. Proton hiển nhiên được là từ một nhóm các hạt nhỏ; nhưng điều này cũng được biết đến. Và cách nó được phân tích, hiển nhiên, bằng lược đồ Feynman. Đó là cái mà lược đồ Feynman được cấu trúc để làm-- để hiểu các hạt. Thí nghiệm được tiến hành rất đơn giản: ta đơn giản lấy proton, và ta va mạnh nó với electron. Đây là thứ lược đồ Feynman được dùng.
The only problem was that Feynman diagrams are complicated. They're difficult integrals. If you could do all of them, you would have a very precise theory, but you couldn't -- they were just too complicated. People were trying to do them. You could do a one-loop diagram. Don't worry about one loop. One loop, two loops -- maybe you could do a three-loop diagram, but beyond that, you couldn't do anything.
Vấn đề duy nhất là lược đồ Feynman khá phức tạp. Nó là những hàm tích phân khó. Nếu ta có thể giải được, ta có thể đạt được lý thuyết xúc tích. nhưng nếu ta không thể -- thì chúng thực sự quá phức tạp. Người ta cố gắng giải chúng. Bạn có thể làm nó trong lược đồ một vòng lặp. Đừng lo về vòng lặp tiếp theo. Một vòng, hai vòng--- có thể ta cần làm lược đồ ba vòng lặp, nhưng nhiều hơn thì ta không thể làm gì.
Feynman said, "Forget all of that. Just think of the proton as an assemblage, a swarm, of little particles." He called them "partons." He said, "Just think of it as a swarm of partons moving real fast." Because they're moving real fast, relativity says the internal motions go very slow. The electron hits it suddenly -- it's like taking a very sudden snapshot of the proton. What do you see? You see a frozen bunch of partons. They don't move, and because they don't move during the course of the experiment, you don't have to worry about how they're moving. You don't have to worry about the forces between them. You just get to think of it as a population of frozen partons." This was the key to analyzing these experiments. Extremely effective. Somebody said the word "revolution" is a bad word. I suppose it is, so I won't say "revolution," but it certainly evolved very, very deeply our understanding of the proton, and of particles beyond that.
Feynman nói "Quên chúng đi. Chỉ nghĩ đến proton thôi như là một nhóm, một bầy các hạt nhỏ" Ông gọi nó là "partons". Ông nói, "Chỉ nghĩ đến chúng như một nhóm các parton di chuyển nhanh." Bởi chúng di chuyển thật sự quá nhanh, Và suy ra rằng chuyển động nội sẽ rất chậm Khi Electron va chạm bất ngờ-- Nó giống như cú chụp bất ngờ của proton. Ta thấy gì? Ta thấy một nhóm các Partons bất động. Chúng không chuyển động, và bởi chúng không chuyển động trong quá trình thí nghiệm, bạn không phải lo lắng nó sẽ chuyển động ra sao. Bạn không phải lo về lực giữa chúng. Bạn chỉ cần nghĩ về chúng như một quần thể Partons bất động." Đây là mấu chốt để phân tích thí nghiệm này. Rất hiệu quả. Có người nói từ "cách mạng" là từ xấu. Tôi cho là vậy, nhưng nó bao hàm rất, rất sâu trong hiểu biết của ta về proton, và những hạt trên nó.
Well, I had some more that I was going to tell you about my connection with Feynman, what he was like, but I see I have exactly half a minute. So I think I'll just finish up by saying: I actually don't think Feynman would have liked this event. I think he would have said, "I don't need this." But ...
À, tôi có một số điều nữa tôi sắp nói với bạn về mối quan hệ với Feynman, rằng ông ta thế nào, nhưng tôi thấy tôi còn đúng nữa phút nữa. Nên tôi nghĩ tôi sẽ kết thúc bằng cách: Tôi không thực sự nghĩ Feynman có thể thích sự kiện này. Tôi nghĩ ông sẽ nói "tôi không cần điều này." Nhưng...
(Laughter)
(Cười lớn)
How should we honor Feynman? How should we really honor Feynman? I think the answer is we should honor Feynman by getting as much baloney out of our own sandwiches as we can.
Làm sao chúng ta tôn vinh Feynman? Làm sao chúng ta thực sự tôn vinh Feynman? Tôi nghĩ câu trả lời là chúng ta nên tôn vinh Feynman bằng cách lấy nhiều thịt nguội ra khỏi sandwich của ta nhiều nhất có thể.
Thank you.
Cám ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay).