I'll just start talking about the 17th century. I hope nobody finds that offensive. I -- you know, when I -- after I had invented PCR, I kind of needed a change. And I moved down to La Jolla and learned how to surf. And I started living down there on the beach for a long time. And when surfers are out waiting for waves, you probably wonder, if you've never been out there, what are they doing? You know, sometimes there's a 10-, 15-minute break out there when you're waiting for a wave to come in. They usually talk about the 17th century. You know, they get a real bad rap in the world. People think they're sort of lowbrows. One day, somebody suggested I read this book. It was called -- it was called "The Air Pump," or something like "The Leviathan and The Air Pump." It was a real weird book about the 17th century. And I realized, the roots of the way I sort of thought was just the only natural way to think about things. That -- you know, I was born thinking about things that way, and I had always been like a little scientist guy. And when I went to find out something, I used scientific methods. I wasn't real surprised, you know, when they first told me how -- how you were supposed to do science, because I'd already been doing it for fun and whatever. But it didn't -- it never occurred to me that it had to be invented and that it had been invented only 350 years ago. You know, it was -- like it happened in England, and Germany, and Italy sort of all at the same time. And the story of that, I thought, was really fascinating. So I'm going to talk a little bit about that, and what exactly is it that scientists are supposed to do. And it's, it's a kind of -- You know, Charles I got beheaded somewhere early in the 17th century. And the English set up Cromwell and a whole bunch of Republicans or whatever, and not the kind of Republicans we had. They changed the government, and it didn't work. And Charles II, the son, was finally put back on the throne of England. He was really nervous, because his dad had been, you know, beheaded for being the King of England And he was nervous about the fact that conversations that got going in, like, bars and stuff would turn to -- this is kind of -- it's hard to believe, but people in the 17th century in England were starting to talk about, you know, philosophy and stuff in bars. They didn't have TV screens, and they didn't have any football games to watch. And they would get really pissy, and all of a sudden people would spill out into the street and fight about issues like whether or not it was okay if Robert Boyle made a device called the vacuum pump. Now, Boyle was a friend of Charles II. He was a Christian guy during the weekends, but during the week he was a scientist. (Laughter) Which was -- back then it was sort of, you know, well, you know -- if you made this thing -- he made this little device, like kind of like a bicycle pump in reverse that could suck all the air out of -- you know what a bell jar is? One of these things, you pick it up, put it down, and it's got a seal, and you can see inside of it, so you can see what's going on inside this thing. But what he was trying to do was to pump all the air out of there, and see what would happen inside there. I mean, the first -- I think one of the first experiments he did was he put a bird in there. And people in the 17th century, they didn't really understand the same way we do about you know, this stuff is a bunch of different kinds of molecules, and we breathe it in for a purpose and all that. I mean, fish don't know much about water, and people didn't know much about air. But both started exploring it. One thing, he put a bird in there, and he pumped all the air out, and the bird died. So he said, hmm... He said -- he called what he'd done as making -- they didn't call it a vacuum pump at the time. Now you call it a vacuum pump; he called it a vacuum. Right? And immediately, he got into trouble with the local clergy who said, you can't make a vacuum. Ah, uh -- (Laughter) Aristotle said that nature abhors one. I think it was a poor translation, probably, but people relied on authorities like that. And you know, Boyle says, well, shit. I make them all the time. I mean, whatever that is that kills the bird -- and I'm calling it a vacuum. And the religious people said that if God wanted you to make -- I mean, God is everywhere, that was one of their rules, is God is everywhere. And a vacuum -- there's nothing in a vacuum, so you've -- God couldn't be in there. So therefore the church said that you can't make a vacuum, you know. And Boyle said, bullshit. I mean, you want to call it Godless, you know, you call it Godless. But that's not my job. I'm not into that. I do that on the weekend. And like -- what I'm trying to do is figure out what happens when you suck everything out of a compartment. And he did all these cute little experiments. Like he did one with -- he had a little wheel, like a fan, that was sort of loosely attached, so it could spin by itself. He had another fan opposed to it that he had like a -- I mean, the way I would have done this would be, like, a rubber band, and, you know, around a tinker toy kind of fan. I know exactly how he did it; I've seen the drawings. It's two fans, one which he could turn from outside after he got the vacuum established, and he discovered that if he pulled all the air out of it, the one fan would no longer turn the other one, right? Something was missing, you know. I mean, these are -- it's kind of weird to think that someone had to do an experiment to show that, but that was what was going on at the time. And like, there was big arguments about it in the -- you know, the gin houses and in the coffee shops and stuff. And Charles started not liking that. Charles II was kind of saying, you know, you should keep that -- let's make a place where you can do this stuff where people don't get so -- you know, we don't want the -- we don't want to get the people mad at me again. And so -- because when they started talking about religion and science and stuff like that, that's when it had sort of gotten his father in trouble. And so, Charles said, I'm going to put up the money give you guys a building, come here and you can meet in the building, but just don't talk about religion in there. And that was fine with Boyle. He said, OK, we're going to start having these meetings. And anybody who wants to do science is -- this is about the time that Isaac Newton was starting to whip out a lot of really interesting things. And there was all kind of people that would come to the Royal Society, they called it. You had to be dressed up pretty well. It wasn't like a TED conference. That was the only criteria, was that you be -- you looked like a gentleman, and they'd let anybody could come. You didn't have to be a member then. And so, they would come in and you would do -- Anybody that was going to show an experiment, which was kind of a new word at the time, demonstrate some principle, they had to do it on stage, where everybody could see it. So they were -- the really important part of this was, you were not supposed to talk about final causes, for instance. And God was out of the picture. The actual nature of reality was not at issue. You're not supposed to talk about the absolute nature of anything. You were not supposed to talk about anything that you couldn't demonstrate. So if somebody could see it, you could say, here's how the machine works, here's what we do, and then here's what happens. And seeing what happens, it was OK to generalize, and say, I'm sure that this will happen anytime we make one of these things. And so you can start making up some rules. You say, anytime you have a vacuum state, you will discover that one wheel will not turn another one, if the only connection between them is whatever was there before the vacuum. That kind of thing. Candles can't burn in a vacuum, therefore, probably sparklers wouldn't either. It's not clear; actually sparklers will, but they didn't know that. They didn't have sparklers. But, they -- (Laughter) -- you can make up rules, but they have to relate only to the things that you've been able to demonstrate. And most the demonstrations had to do with visuals. Like if you do an experiment on stage, and nobody can see it, they can just hear it, they would probably think you were freaky. I mean, reality is what you can see. That wasn't an explicit rule in the meeting, but I'm sure that was part of it, you know. If people hear voices, and they can't see and associate it with somebody, that person's probably not there. But the general idea that you could only -- you could only really talk about things in that place that had some kind of experimental basis. It didn't matter what Thomas Hobbes, who was a local philosopher, said about it, you know, because you weren't going to be talking final causes. What's happening here, in the middle of the 17th century, was that what became my field -- science, experimental science -- was pulling itself away, and it was in a physical way, because we're going to do it in this room over here, but it was also what -- it was an amazing thing that happened. Science had been all interlocked with theology, and philosophy, and -- and -- and mathematics, which is really not science. But experimental science had been tied up with all those things. And the mathematics part and the experimental science part was pulling away from philosophy. And -- things -- we never looked back. It's been so cool since then. I mean, it just -- it just -- untangled a thing that was really impeding technology from being developed. And, I mean, everybody in this room -- now, this is 350 short years ago. Remember, that's a short time. It was 300,000, probably, years ago that most of us, the ancestors of most of us in this room came up out of Africa and turned to the left. You know, the ones that turned to the right, there are some of those in the Japanese translation. But that happened very -- a long time ago compared to 350 short years ago. But in that 350 years, the place has just undergone a lot of changes. In fact, everybody in this room probably, especially if you picked up your bag -- some of you, I know, didn't pick up your bags -- but if you picked up your bag, everybody in this room has got in their pocket, or back in their room, something that 350 years ago, kings would have gone to war to have. I mean, if you can think how important -- If you have a GPS system and there are no satellites, it's not going to be much use. But, like -- but, you know, if somebody had a GPS system in the 17th century some king would have gotten together an army and gone to get it, you know. If that person -- Audience: For the teddy bear? The teddy bear? Kary Mullis: They might have done it for the teddy bear, yeah. But -- all of us own stuff. I mean, individuals own things that kings would have definitely gone to war to get. And this is just 350 years. Not a whole lot of people doing this stuff. You know, the important people -- you can almost read about their lives, about all the really important people that made advances, you know. And, I mean -- this kind of stuff, you know, all this stuff came from that separation of this little sort of thing that we do -- now I, when I was a boy was born sort of with this idea that if you want to know something -- you know, maybe it's because my old man was gone a lot, and my mother didn't really know much science, but I thought if you want to know something about stuff, you do it -- you make an experiment, you know. You get -- you get, like -- I just had a natural feeling for science and setting up experiments. I thought that was the way everybody had always thought. I thought that anybody with any brains will do it that way. It isn't true. I mean, there's a lot of people -- You know, I was one of those scientists that was -- got into trouble the other night at dinner because of the post-modernism thing. And I didn't mean, you know -- where is that lady? Audience: Here. (Laughter) KM: I mean, I didn't really think of that as an argument so much as just a lively discussion. I didn't take it personally, but -- I just -- I had -- I naively had thought, until this surfing experience started me into the 17th century, I'd thought that's just the way people thought, and everybody did, and they recognized reality by what they could see or touch or feel or hear. At any rate, when I was a boy, I, like, for instance, I had this -- I got this little book from Fort Sill, Oklahoma -- This is about the time that George Dyson's dad was starting to blow nuclear -- thinking about blowing up nuclear rockets and stuff. I was thinking about making my own little rockets. And I knew that frogs -- little frogs -- had aspirations of space travel, just like people. And I -- (Laughter) I was looking for a -- a propulsion system that would like, make a rocket, like, maybe about four feet high go up a couple of miles. And, I mean, that was my sort of goal. I wanted it to go out of sight and then I wanted this little parachute to come back with the frog in it. And -- I -- I -- I got this book from Fort Sill, Oklahoma, where there's a missile base. They send it out for amateur rocketeers, and it said in there do not ever heat a mixture of potassium perchlorate and sugar. (Laughter) You know, that's what you call a lead. (Laughter) You sort of -- now you say, well, let's see if I can get hold of some potassium chlorate and sugar, perchlorate and sugar, and heat it; it would be interesting to see what it is they don't want me to do, and what it is going to -- and how is it going to work. And we didn't have -- like, my mother presided over the back yard from an upstairs window, where she would be ironing or something like that. And she was usually just sort of keeping an eye on, and if there was any puffs of smoke out there, she'd lean out and admonish us all not to blow our eyes out. That was her -- You know, that was kind of the worst thing that could happen to us. That's why I thought, as long as I don't blow my eyes out... I may not care about the fact that it's prohibited from heating this solution. I'm going to do it carefully, but I'll do it. It's like anything else that's prohibited: you do it behind the garage. (Laughter) So, I went to the drug store and I tried to buy some potassium perchlorate and it wasn't unreasonable then for a kid to walk into a drug store and buy chemicals. Nowadays, it's no ma'am, check your shoes. And like -- (Laughter) But then it wasn't -- they didn't have any, but the guy had -- I said, what kind of salts of potassium do you have? You know. And he had potassium nitrate. And I said, that might do the same thing, whatever it is. I'm sure it's got to do with rockets or it wouldn't be in that manual. And so I -- I did some experiments. You know, I started off with little tiny amounts of potassium nitrate and sugar, which was readily available, and I mixed it in different proportions, and I tried to light it on fire. Just to see what would happen, if you mixed it together. And it -- they burned. It burned kind of slow, but it made a nice smell, compared to other rocket fuels I had tried, that all had sulfur in them. And, it smelt like burnt candy. And then I tried the melting business, and I melted it. And then it melted into a little sort of syrupy liquid, brown. And then it cooled down to a brick-hard substance, that when you lit that, it went off like a bat. I mean, the little bowl of that stuff that had cooled down -- you'd light it, and it would just start dancing around the yard. And I said, there is a way to get a frog up to where he wants to go. (Laughter) So I started developing -- you know, George's dad had a lot of help. I just had my brother. But I -- it took me about -- it took me about, I'd say, six months to finally figure out all the little things. There's a lot of little things involved in making a rocket that it will actually work, even after you have the fuel. But you do it, by -- what I just-- you know, you do experiments, and you write down things sometimes, you make observations, you know. And then you slowly build up a theory of how this stuff works. And it was -- I was following all the rules. I didn't know what the rules were, I'm a natural born scientist, I guess, or some kind of a throwback to the 17th century, whatever. But at any rate, we finally did have a device that would reproduceably put a frog out of sight and get him back alive. And we had not -- I mean, we weren't frightened by it. We should have been, because it made a lot of smoke and it made a lot of noise, and it was powerful, you know. And once in a while, they would blow up. But I wasn't worried, by the way, about, you know, the explosion causing the destruction of the planet. I hadn't heard about the 10 ways that we should be afraid of the -- By the way, I could have thought, I'd better not do this because they say not to, you know. And I'd better get permission from the government. If I'd have waited around for that, I would have never -- the frog would have died, you know. At any rate, I bring it up because it's a good story, and he said, tell personal things, you know, and that's a personal -- I was going to tell you about the first night that I met my wife, but that would be too personal, wouldn't it. So, so I've got something else that's not personal. But that... process is what I think of as science, see, where you start with some idea, and then instead of, like, looking up, every authority that you've ever heard of I -- sometimes you do that, if you're going to write a paper later, you want to figure out who else has worked on it. But in the actual process, you get an idea -- like, when I got the idea one night that I could amplify DNA with two oligonucleotides, and I could make lots of copies of some little piece of DNA, you know, the thinking for that was about 20 minutes while I was driving my car, and then instead of going -- I went back and I did talk to people about it, but if I'd listened to what I heard from all my friends who were molecular biologists -- I would have abandoned it. You know, if I had gone back looking for an authority figure who could tell me if it would work or not, he would have said, no, it probably won't. Because the results of it were so spectacular that if it worked it was going to change everybody's goddamn way of doing molecular biology. Nobody wants a chemist to come in and poke around in their stuff like that and change things. But if you go to authority, and you always don't -- you don't always get the right answer, see. But I knew, you'd go into the lab and you'd try to make it work yourself. And then you're the authority, and you can say, I know it works, because right there in that tube is where it happened, and here, on this gel, there's a little band there that I know that's DNA, and that's the DNA I wanted to amplify, so there! So it does work. You know, that's how you do science. And then you say, well, what can make it work better? And then you figure out better and better ways to do it. But you always work from, from like, facts that you have made available to you by doing experiments: things that you could do on a stage. And no tricky shit behind the thing. I mean, it's all -- you've got to be very honest with what you're doing if it really is going to work. I mean, you can't make up results, and then do another experiment based on that one. So you have to be honest. And I'm basically honest. I have a fairly bad memory, and dishonesty would always get me in trouble, if I, like -- so I've just sort of been naturally honest and naturally inquisitive, and that sort of leads to that kind of science. Now, let's see... I've got another five minutes, right? OK. All scientists aren't like that. You know -- and there is a lot -- (Laughter) There is a lot -- a lot has been going on since Isaac Newton and all that stuff happened. One of the things that happened right around World War II in that same time period before, and as sure as hell afterwards, government got -- realized that scientists aren't strange dudes that, you know, hide in ivory towers and do ridiculous things with test tube. Scientists, you know, made World War II as we know it quite possible. They made faster things. They made bigger guns to shoot them down with. You know, they made drugs to give the pilots if they were broken up in the process. They made all kinds of -- and then finally one giant bomb to end the whole thing, right? And everybody stepped back a little and said, you know, we ought to invest in this shit, because whoever has got the most of these people working in the places is going to have a dominant position, at least in the military, and probably in all kind of economic ways. And they got involved in it, and the scientific and industrial establishment was born, and out of that came a lot of scientists who were in there for the money, you know, because it was suddenly available. And they weren't the curious little boys that liked to put frogs up in the air. They were the same people that later went in to medical school, you know, because there was money in it, you know. I mean, later, then they all got into business -- I mean, there are waves of -- going into your high school, person saying, you want to be rich, you know, be a scientist. You know, not anymore. You want to be rich, you be a businessman. But a lot of people got in it for the money and the power and the travel. That's back when travel was easy. And those people don't think -- they don't -- they don't always tell you the truth, you know. There is nothing in their contract, in fact, that makes it to their advantage always, to tell you the truth. And the people I'm talking about are people that like -- they say that they're a member of the committee called, say, the Inter-Governmental Panel on Climate Change. And they -- and they have these big meetings where they try to figure out how we're going to -- how we're going to continually prove that the planet is getting warmer, when that's actually contrary to most people's sensations. I mean, if you actually measure the temperature over a period -- I mean, the temperature has been measured now pretty carefully for about 50, 60 years -- longer than that it's been measured, but in really nice, precise ways, and records have been kept for 50 or 60 years, and in fact, the temperature hadn't really gone up. It's like, the average temperature has gone up a tiny little bit, because the nighttime temperatures at the weather stations have come up just a little bit. But there's a good explanation for that. And it's that the weather stations are all built outside of town, where the airport was, and now the town's moved out there, there's concrete all around and they call it the skyline effect. And most responsible people that measure temperatures realize you have to shield your measuring device from that. And even then, you know, because the buildings get warm in the daytime, and they keep it a little warmer at night. So the temperature has been, sort of, inching up. It should have been. But not a lot. Not like, you know -- the first guy -- the first guy that got the idea that we're going to fry ourselves here, actually, he didn't think of it that way. His name was Sven Arrhenius. He was Swedish, and he said, if you double the CO2 level in the atmosphere, which he thought might -- this is in 1900 -- the temperature ought to go up about 5.5 degrees, he calculated. He was thinking of the earth as, kind of like, you know, like a completely insulated thing with no stuff in it, really, just energy coming down, energy leaving. And so he came up with this theory, and he said, this will be cool, because it'll be a longer growing season in Sweden, you know, and the surfers liked it, the surfers thought, that's a cool idea, because it's pretty cold in the ocean sometimes, and -- but a lot of other people later on started thinking it would be bad, you know. But nobody actually demonstrated it, right? I mean, the temperature as measured -- and you can find this on our wonderful Internet, you just go and look for all NASAs records, and all the Weather Bureau's records, and you'll look at it yourself, and you'll see, the temperature has just -- the nighttime temperature measured on the surface of the planet has gone up a tiny little bit. So if you just average that and the daytime temperature, it looks like it went up about .7 degrees in this century. But in fact, it was just coming up -- it was the nighttime; the daytime temperatures didn't go up. So -- and Arrhenius' theory -- and all the global warmers think -- they would say, yeah, it should go up in the daytime, too, if it's the greenhouse effect. Now, people like things that have, like, names like that, that they can envision it, right? I mean -- but people don't like things like this, so -- most -- I mean, you don't get all excited about things like the actual evidence, you know, which would be evidence for strengthening of the tropical circulation in the 1990s. It's a paper that came out in February, and most of you probably hadn't heard about it. "Evidence for Large Decadal Variability in the Tropical Mean Radiative Energy Budget." Excuse me. Those papers were published by NASA, and some scientists at Columbia, and Viliki and a whole bunch of people, Princeton. And those two papers came out in Science Magazine, February the first, and these -- the conclusion in both of these papers, and in also the Science editor's, like, descriptions of these papers, for, you know, for the quickie, is that our theories about global warming are completely wrong. I mean, what these guys were doing, and this is what -- the NASA people have been saying this for a long time. They say, if you measure the temperature of the atmosphere, it isn't going up -- it's not going up at all. We've doing it very carefully now for 20 years, from satellites, and it isn't going up. And in this paper, they show something much more striking, and that was that they did what they call a radiation -- and I'm not going to go into the details of it, actually it's quite complicated, but it isn't as complicated as they might make you think it is by the words they use in those papers. If you really get down to it, they say, the sun puts out a certain amount of energy -- we know how much that is -- it falls on the earth, the earth gives back a certain amount. When it gets warm it generates -- it makes redder energy -- I mean, like infra-red, like something that's warm gives off infra-red. The whole business of the global warming -- trash, really, is that -- if the -- if there's too much CO2 in the atmosphere, the heat that's trying to escape won't be able to get out. But the heat coming from the sun, which is mostly down in the -- it's like 350 nanometers, which is where it's centered -- that goes right through CO2. So you still get heated, but you don't dissipate any. Well, these guys measured all of those things. I mean, you can talk about that stuff, and you can write these large reports, and you can get government money to do it, but these -- they actually measured it, and it turns out that in the last 10 years -- that's why they say "decadal" there -- that the energy -- that the level of what they call "imbalance" has been way the hell over what was expected. Like, the amount of imbalance -- meaning, heat's coming in and it's not going out that you would get from having double the CO2, which we're not anywhere near that, by the way. But if we did, in 2025 or something, have double the CO2 as we had in 1900, they say it would be increase the energy budget by about -- in other words, one watt per square centimeter more would be coming in than going out. So the planet should get warmer. Well, they found out in this study -- these two studies by two different teams -- that five and a half watts per square meter had been coming in from 1998, 1999, and the place didn't get warmer. So the theory's kaput -- it's nothing. These papers should have been called, "The End to the Global Warming Fiasco," you know. They're concerned, and you can tell they have very guarded conclusions in these papers, because they're talking about big laboratories that are funded by lots of money and by scared people. You know, if they said, you know what? There isn't a problem with global warming any longer, so we can -- you know, they're funding. And if you start a grant request with something like that, and say, global warming obviously hadn't happened... if they -- if they -- if they actually -- if they actually said that, I'm getting out. (Laughter) I'll stand up too, and -- (Laughter) (Applause) They have to say that. They had to be very cautious. But what I'm saying is, you can be delighted, because the editor of Science, who is no dummy, and both of these fairly professional -- really professional teams, have really come to the same conclusion and in the bottom lines in their papers they have to say, what this means is, that what we've been thinking, was the global circulation model that we predict that the earth is going to get overheated that it's all wrong. It's wrong by a large factor. It's not by a small one. They just -- they just misinterpreted the fact that the earth -- there's obviously some mechanisms going on that nobody knew about, because the heat's coming in and it isn't getting warmer. So the planet is a pretty amazing thing, you know, it's big and horrible -- and big and wonderful, and it does all kinds of things we don't know anything about. So I mean, the reason I put those things all together, OK, here's the way you're supposed to do science -- some science is done for other reasons, and just curiosity. And there's a lot of things like global warming, and ozone hole and you know, a whole bunch of scientific public issues, that if you're interested in them, then you have to get down the details, and read the papers called, "Large Decadal Variability in the..." You have to figure out what all those words mean. And if you just listen to the guys who are hyping those issues, and making a lot of money out of it, you'll be misinformed, and you'll be worrying about the wrong things. Remember the 10 things that are going to get you. The -- one of them -- (Laughter) And the asteroids is the one I really agree with there. I mean, you've got to watch out for asteroids. OK, thank you for having me here. (Applause)
Tôi sẽ nói về thế kỉ 17 Tôi mong không làm mất lòng ai Sau khi tôi phát minh ra PCR, tôi cảm thấy cần một sự thay đổi Tôi chuyển đến La Jolla và học lướt sóng Tôi định cư ở bờ biển suốt một thời gian dài Khi những tay lướt sóng ngoài kia đợi sóng đến, nếu chưa từng đến đó, chắc bạn sẽ tự hỏi họ đang làm gì vậy? Đôi khi phải chờ 10 - 15 phút, mới có sóng đến Họ thường nói chuyện về thế kỉ 17 Bạn biết đó, họ là những kẻ có tiếng xấu trên thế giới Người ta nghĩ người thời đó là loại ít học Một ngày, có người khuyên tôi đọc một quyển sách Có tên là -- "Chiếc máy bơm không khí", hay đại loại "Con tàu" khổng lồ và Chiếc máy bơm không khí" Nó thực sự là một quyển sách kỳ quặc về thế kỷ 17 Tôi nhận ra nguồn gốc của cách mà tôi suy nghĩ chỉ là cách tự nhiên để nghĩ về mọi vật Bạn biết đấy, từ khi sinh ra tôi đã suy nghĩ theo hướng đó, và tôi vẫn luôn muốn giống như một nhà khoa học nhí khi tôi tìm tòi điều gì đó, Tôi đều áp dụng những phương pháp khoa học Tôi đã không quá bất ngờ khi lần đầu tiên họ chỉ tôi cách -- cách mà bạn nên nghiên cứu khoa học bởi tôi vốn đã luôn làm khoa học như thế vì sở thích của tôi bất kỳ thứ gì Nhưng không phải thế, chúng chưa bao giờ xảy ra với tôi rằng nó phải được phát minh ra và rằng nó đã được phát minh ra chỉ mới 350 năm trước Bạn biết đấy, như khi nó xảy ra ở Anh, và Đức, và Ý, vào khoảng cùng 1 thời điểm Và câu chuyện về điều đó, đối với tôi, nó thật mê hoặc Cho nên tôi sẽ nói một chút về chuyện đó, và chuyện chính xác thì các nhà khoa học phải làm gì Nó giống như là -- Khi vua Charles đệ nhất bị chặt đầu đâu đó hồi đầu thế kỷ 17. Và kẻ kiêu ngạo người Anh, Cromwell cùng một lũ người của Đảng Cộng Hòa gì đó, nhưng không giống loại Đảng Cộng Hòa của chúng ta Họ thay đổi bộ máy chính quyền, và nó không có tác dụng. Và Vua Charles đệ nhị, người con trai, cuối cùng đã được trở lại trên ngai vàng nước Anh. Ông ấy cảm thấy lo lắng, vì cha mình, đã từng bị xử tử vì làm Vua nước Anh Và ông ấy lo về một sự thật rằng những cuộc nói chuyện được diễn ra trong những quán bar sẽ trở thành --- cái này hơi khó tin một chút, nhưng người Anh ở thế kỉ 17, họ bắt đầu nói về, triết học các kiểu trong quán bar. Họ không có tivi, và cũng không có trận bóng nào để xem. Và họ cứ trở nên rất bực bội, rồi bỗng nhiên tất cả đổ ra đường và đánh nhau về những vấn đề chẳng hạn như Robert Boyle liệu có ổn không nếu chế tạo được cái máy hút chân không.\ Lúc bấy giờ, Boyle là bạn của Charles đệ nhị. Ông là một con chiên vào những ngày cuối tuần, nhưng trong tuần thì ông lại là một nhà khoa học (Cười) Điều mà -- vào thời đó thì đại loại là, bạn biết đó -- nếu bạn tạo ra thứ này-- anh ấy đã tạo ra thiết bị nho nhỏ, giống như kiểu cái ống bơm xe đạp nhưng ngược lại, có thể rút hết không khí ra ngoài -- bạn biết hộp đựng chuông chứ? Thứ mà, bạn nhặt lên, đặt nó xuống, và nó có một dấu niêm phong, và bạn có thể thấy hết bên trong, bạn có thể thấy có gì diễn ra bên trong nó Nhưng điều anh ta đang cố làm là rút hết không khí ra ngoài, và quan sát chuyện gì xảy ra bên trong. Tôi nghĩ một trong những thí nghiệm đầu tiên anh ta đã làm là anh ta đưa 1 con chim vào trong đó Và người ở thế kỷ 17, họ thật sự không hiểu chuyện theo cách mà chúng ta hiểu về điều này, rằng không khí là một đống các phân tử khác nhau, và chúng ta hít nó vào là có mục đích Ý tôi là, cá không biết gì nhiều về nước, và con người lúc đó không biết nhiều về không khí Nhưng cả hai đều bắt đầu khám phá. Anh ta đưa con chim vào trong, rút hết không khí ra ngoài, và con chim đó chết. Và anh ta nói, hmm... Anh ta gọi những gì mình đã làm -- lúc đó thì họ không gọi nó là máy hút chân không. Giờ bạn gọi nó là máy hút chân không; nhưng anh ta đã gọi là máy hút bụi. Phải không? Và ngay lập tức, anh gặp rắc rối với giới giáo sĩ địa phương họ nói ông ta không thể tạo ra máy hút bụi. À, uh -- (Cười) Aristotle nói rằng thiên nhiên ghét cay ghét đắng nó. Tôi nghĩ có lẽ đó là một cách truyền đạt tệ, nhưng lúc đó người ta tin vào những gì chính quyền nói. Và bạn biết đấy, Boyle nói, "Chết tiệt" "Tôi tạo ra mấy thứ đó bằng tất cả thời gian tôi có" "Ý tôi là, bất kể là thứ gì mà đã giết con chim đó" "và tôi sẽ gọi nó là máy hút bụi" Và những người sùng đạo nói rằng "Nếu Chúa muốn anh tạo ra --" ý tôi là, Chúa có mặt ở khắp nơi, đó là một quy tắc của họ, Chúa hiện hữu mọi nơi. Và một cái máy hút bụi -- lại không có gì trong đó cả, "cho nên Chúa không thể ở trong đó" "Vì vậy, nhà thờ có đề cập anh không được làm ra máy hút bụi" Và Boyle nói, "thật ngớ ngẩn" "Nếu bạn muốn gọi nó là vô thần," "Cứ việc gọi nó là vô thần" "Nhưng đó không phải việc của tôi. Tôi hứng thú với điều đó" "Tôi chế tạo vào cuối tuần. Và kiểu --" "điều tôi đang làm là tìm hiểu chuyện gì xảy ra" "khi bạn hút hết mọi thứ ra khỏi gian phòng." Và anh ta làm tất cả những thí nghiệm nhỏ đáng yêu như thế Một lần anh ta có 1 bánh xe nhỏ như một chiếc quạt, mà nó được đính vào khá lỏng lẻo, nên có thể tự xoay Anh ta có một chiếc quạt khác trái ngược lại mà giống như -- ý tôi là, nếu để tôi làm thì nó sẽ như 1 cái dây chun bao quanh một cái quạt đồ chơi Tôi biết chính xác cách anh ta làm; tôi từng thấy những bản vẽ Nó là 2 chiếc quạt, một chiếc anh ta có thể xoay từ bên ngoài sau khi anh ta lắp đặt máy hút bụi, và anh ta phát hiện ra rằng nếu rút hết không khí ra bên ngoài, chiếc quạt này sẽ không làm quay chiếc còn lại nữa, đúng chứ? Có thứ gì đó đang thiếu, bạn biết đó. Ý tôi là- khá là lạ khi nghĩ có ai đó phải làm thí nghiệm để chứng minh điều này, nhưng đó là những gì diễn ra hồi đó Và có một cuộc tranh luận rất sôi nổi về chuyện đó bạn biết đó, trong các hầm rượu và quán cà phê và đại loại vậy Và Charles bắt đầu không thích điều này Charles đệ nhị đại khái nói rằng, bạn nên giữ nó -- hãy kiếm một nơi mà bạn có thể làm những việc chế tạo như vậy nơi người ta không trở nên rất là -- bạn biết đó, chúng ta không muốn -- người dân nổi giận với tôi lần nữa. Nên -- Bởi vì khi họ bắt đầu nói về tôn giáo và khoa học và những thứ tương tự, đó là khi nó đã khiến cha ông ta gặp rắc rối Vây nên, Charles nói, "Tôi sẽ cung cấp tiền" "Cho các anh một tòa nhà" "Các anh có thể đến gặp nhau trong đó nhưng miễn đừng nói chuyện về tôn giáo" Và thỏa thuận này ổn đối với Boyle Anh ta nói, "OK, chúng tôi sẽ bắt đầu tổ chức những cuộc gặp" Và bất cứ ai muốn làm khoa học -- Đây là khoảng thời điểm Isaac Newton bắt đầu nghĩ ra rất nhiều những điều thú vị Và có đủ các thể loại người đã đến với Xã Hội Hoàng Gia, họ gọi nó như vậy. Bạn sẽ phải ăn mặc khá là lịch sự Nó không giống một buổi hội nghị TED đâu Tiêu chí duy nhất lúc đó là bạn phải -- trông như một quý ông, và họ sẽ để cho bất kì ai đến Không cần phải là một thành viên Và như vậy, họ cứ thế đến đó Bất cứ ai chuẩn bị trình diễn một thí nghiệm, đây là khái niệm khá mới mẻ hồi đó chứng minh vài nguyên tắc, họ phải làm điều đó trên sân khấu cho tất cả mọi người cùng xem Vì vậy họ -- phần thật sự quan trọng của việc này là, bạn không được nói chuyện về hệ quả cuối cùng, ví dụ. Chúa được đưa ra khỏi bức tranh Bản chất thật sự của thực tế không phải là vấn đề Bạn không được nói chuyện về bản chất tuyệt đối của bất cứ thứ gì Bạn không được nói chuyện về điều gì mà bạn không thể chứng minh Nên nếu có ai đó thấy được, bạn có thể nói, đây là cách máy hoạt động, đây là những gì chúng tôi làm, và đây là những gì xảy ra Và thấy những điều xảy ra, thì được phép khái quát, và nói, tôi chắc chắn điều này sẽ xảy ra bất kì thời điểm nào chúng tôi làm những thứ thế này Và như thế bạn có thể bắt đầu tạo ra một số luật lệ Bạn nói, mỗi khi bạn có trạng thái của máy hút bạn sẽ khám phá ra là bánh xe này sẽ không làm xoay bánh xe khác, nếu sự liên kết duy nhất giữa chúng là bất kì cái gì đã từng tồn tại ở đó trước trạng thái máy hút Nến không thể cháy trong máy hút, vậy nên, có lẽ là pháo cũng không thể Không rõ ràng rằng pháo có thật sự như vậy hay không nhưng họ không biết điều đó Họ làm gì có pháo. Nhưng họ -- (Cười) -- bạn có thể bịa ra luật, nó chỉ cần phải có mối liên kết với những thứ mà bạn đã có thể chứng minh Và phần lớn những minh chứng phải được nhìn thấy tận mắt Ví dụ bạn làm một thí nghiệm trên sân khấu, mà không ai nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy,họ sẽ nghĩ bạn quái đản Ý tôi, thực tế là những gì bạn thấy được Đây không phải quy định minh bạch tại những buổi họp nhưng tôi chắc chắn nó cũng là một phần Nếu người ta nghe những giọng nói, mà không nhìn thấy và liên kết chúng với một ai đó, thì người đó có lẽ không ở đấy Nhưng ý tưởng tổng quát là bạn chỉ có thể bạn chỉ có thể thực sự nói về mọi vật ở nơi đó khi nó có bản chất thực nghiệm nào đó Không quan trọng việc Thomas Hobbes, một nhà triết học địa phương, nói gì về điều này, bạn biết đấy, bởi vì bạn không nói về hệ quả cuối cùng Điều đang xảy ra ở đây giữa thế kỉ 17, là thứ mà đã trở thành lĩnh vực của tôi -- khoa học, khoa học thực nghiệm -- đã tự tháo lui, một cách hữu hình, vì ta phải làm nó trong một căn phòng, nhưng nó cũng là về -- điều mà đã xảy ra thật tuyệt vời Khoa học đã được đồng bộ với thần học thuyết, và triết học. và -- toán học, thứ mà thực sự không phải khoa học Nhưng khoa học thực nghiệm đã được buộc chặt với tất cả những thứ đó Và phần toán học và phần khoa học thực nghiệm đã tháo lui khỏi triết học Và -- mọi thứ -- chúng ta không bao giờ nhìn lại Mọi chuyện trở nên thật tuyệt từ lúc đó Ý tôi là -- nó -- gỡ rối một thứ mà đã từng hết sức cản trở công nghệ khỏi việc phát triển Và tất cả mọi người trong căn phòng này -- Đây là mới chỉ 350 năm trước. Hãy nhớ đó là một khoảng thời gian ngắn Có lẽ 300.000 năm trước hầu hết chúng ta, tổ tiên của hầu hết chúng ta trong phòng này, đi lên từ Châu Phi và đã rẽ trái Bạn biết đấy, những người rẽ phải, có vài người như vậy trong bản dịch của người Nhật. Nhưng chuyện đó đã xảy ra rất lâu về trước so với 350 năm ngắn ngủi Nhưng trong vòng 350 năm đó, nơi đó đã trải qua rất nhiều thay đổi Thật ra, có lẽ mọi người trong phòng này, đặc biệt là nếu bạn cầm túi của bạn lên -- một số người, tôi biết, bạn đã không cầm túi lên nhưng nếu bạn cầm túi lên, tất cả mọi người ở đây có trong túi, hoặc trong phòng ở nhà của họ, một thứ gì đó mà 350 năm trước, các vị vua đã sẵn sàng ra trận để có được Nếu bạn nghĩ được rằng nó quan trọng đến thế nào Nếu bạn có GPS mà lại không tồn tại các vệ tinh thì nó khá là vô dụng Nhưng, như kiểu -- bạn biết đấy, nếu ai đó có GPS vào thế kỉ thứ 17 ông vua nào đó đã có thể tập hợp cả một đội quân để đi và cướp lấy nó Nếu như người đó -- Khán giả: Cho con gấu bông á? KM: Họ có thể làm thế cho gấu bông, yeah Nhưng -- tất cả chúng ta đều sở hữu Ý tôi là, các cá nhân sở hữu các thứ mà vua chúa chắc chắn đã ra trận để có được Và đây mới chỉ là 350 năm Không phải có quá nhiều người làm điều này Những người quan trọng bạn gần như có thể đọc về cuộc đời của họ, tất cả những người quan trọng mà đã dẫn đầu Và, ý tôi là -- những thứ kiểu này, tất cả những thứ này đến từ sự phân chia đó của thứ nhỏ bé này mà chúng ta làm -- Khi tôi còn là một cậu bé tôi kiểu như được sinh ra với một ý tưởng rằng nếu bạn muốn biết điều gì có thể vì bố tôi đã từng đi vắng thường xuyên, và mẹ tôi không biết nhiều về khoa học nhưng tôi đã nghĩ nếu bạn muốn biết điều gì đó về mọi thứ, bạn phải làm nó-- làm một thí nghiệm, bạn biết đó Bạn sẽ có được -- kiểu như -- Chỉ là tôi có một tình cảm tự nhiên với khoa học và việc sắp đặt thí nghiệm. Tôi tưởng đó là cách tất cả mọi người nghĩ Tôi tưởng bất kì ai với bất kì bộ não nào cũng sẽ như vậy Điều đó không đúng Có rất nhiều người -- Bạn biết đấy, tôi đã từng là một trong những nhà khoa học mà -- gặp rắc rối một buổi nọ trong bữa tối vì một điếu rất lạc hậu Và tôi không có ý, bạn biết đấy --người phụ nữ đó đâu rồi? Khán giả: Ở đây (Cười) Ý tôi là, tôi đã không thực sự coi đó là cuộc tranh cãi chỉ là một cuộc tranh luận sôi nổi Tôi không cảm thấy công kích cá nhân Tôi chỉ -- Tôi đã ngây thơ nghĩ, cho đến khi trải nghiệm lướt sóng dẫn tôi đến với thế kỉ 17 Tôi đã nghĩ rằng đó là cách mà con người ta tư duy, Và tất cả mọi người đều vậy, và họ nhận ra thực tế, qua những gì họ thấy hoặc chạm vào hoặc cảm nhận hoặc nghe được Và dù sao, khi tôi còn bé, Tôi, ví dụ như, tôi có -- Tôi có một cuốn sách nhỏ từ Fort Sill, Oklahoma -- Đây là về thời điểm mà bố của George Dyson đã bắt đầu thổi hạt nhân-- nghĩ đến khởi động tên lửa hạt nhân các thứ Tôi đã từng nghĩ về việc làm ra những tên lửa nhỏ của mình Và tôi đã biết rằng ếch-- những con ếch nhỏ -- có tham vọng được du ngoạn vũ trụ giống hệt như con người. Và tôi -- (Cười) Tôi đã tìm kiếm -- một hệ thống đẩy mà sẽ kiểu như, làm cho một cái tên lửa, có thể là cao khoảng 4 thước, bay lên trời vài dặm Và, ý tôi là, đó kiểu như là mục tiêu của tôi Tôi muốn nó bay khỏi tầm nhìn rồi tôi muốn có chiếc dù nhỏ này quay trở lại với con ếch cùng với nó Và tôi -- Tôi có cuốn sách này từ Fort Sill, Oklahoma, nó có một căn cứ tên lửa Họ gửi nó cho những nhà tên lửa nghiệp dư và nó nói trong cuốn sách tuyệt đối không làm nóng hỗn hợp kali perchlorate và đường (Cười) Bạn biết đấy, Thế mới gọi là hướng dẫn (Cười) Bạn kiểu--Giờ bạn nói, xem nào, để xem nếu mình có thể kiếm được một chút kali clorat và đường, perchlorate và đường, và làm nóng nó; sẽ thú vị để xem điều họ không muốn mình gây ra là gì, và điều gì sẽ xảy ra-- nó sẽ hoạt động ra sao Và nhà tôi lúc đó không có -- kiểu như là, mẹ tôi chủ trì cái sân sau quan sát từ một cửa sổ tầng trên, nơi mà bà đứng là ủi quần áo hay gì đó Và bà thường kiểu như là, vẫn để ý tới, xem nếu có làn khói nào ngoài kia, bà sẽ nhoài ra và la rầy tất cả chúng tôi đừng có nghịch bay mắt ra ngoài Đấy là một câu nói của bà-- Đấy kiểu như điều tệ nhất có thể xảy ra với chúng tôi Đó là lý do tôi nghĩ, miễn mình không làm bay mắt ra ngoài... Tôi có thể không quan tâm đến sự thật là việc làm nóng dung dịch này bị cấm Tôi sẽ làm, một cách cẩn thận, nhưng tôi sẽ làm Nó cũng chỉ như là những việc cấm khác bạn làm nó sau gara (Cười) Thế là tôi đến hiệu thuốc và tôi cố mua một chút kali perchlorate và hồi đó nó cũng không vô lý khi một đứa trẻ con đi vào hiệu thuốc để mua hóa chất Ngày nay thì, không thưa bà, kiểm tra lại giày của bà đi. Và kiểu -- (Cười) Nhưng hồi đó nó không-- Họ không có kali, nhưng-- Tôi nói, ở đây có loại muối hay kali nào? Và anh ta có kali nitrat Và tôi nói, chắc là tác dụng như nhau, bất kể nó là gì Tôi chắc chắn phải liên quan gì đến tên lửa thì nó mới có trong sách Và thế là tôi -- tôi làm vài thí nghiệm Bạn biết đấy, bắt đầu với lượng hóa chất nhỏ nhất kali nitrat và đường, thứ mà sẵn có, và tôi trộn nó theo nhiều tỉ lệ khác nhau, và tôi cố đốt nó chỉ để xem điều gì sẽ xảy ra, nếu bạn trộn nó với nhau Và nó -- nó đã cháy Nó cháy khá chậm, nhưng có mùi khá dễ chịu, so với nhiều loại nhiên liệu tên lửa khác mà tôi từng thử, mà đều chứa lưu huỳnh Và, nó có mùi như kẹo bị cháy Và sau đó tôi thử làm tan chảy nó Rồi nó chảy thành một thứ chất lỏng như siro, màu nâu Và rồi nó nguội thành một vật cứng như gạch mà khi bạn đốt nó, nó nổ giống như một con dơi Ý tôi là, cái bát chứa thứ đó khi nguội -- Bạn đốt nó, và nó cứ nhảy xung quanh sân Và tôi nói, đấy là một cách để đưa con ếch đến nơi nó muốn (Cười) Vậy nên tôi bắt đầu phát triển -- bạn biết đấy, bố của George nhận được nhiều sự trợ giúp, tôi thì chỉ có anh trai Nhưng tôi -- mất khoảng Khoảng 6 tháng để cuối cùng tìm ra tất cả những điều nhỏ nhặt Có rất nhiều những điều nhỏ nhặt trong việc chế tạo một cái tên lửa hoạt động thật sự, kể cả sau khi bạn đã có nhiên liệu Nhưng bạn làm nó, bằng -- Điều mà tôi -- Bạn biết đấy, bạn làm các thí nghiệm, và thỉnh thoảng ghi lại các thứ bạn quan sát, bạn biết đấy Và rồi dần dần bạn xây dựng một giả thuyết về cơ chế hoạt động của thứ này Và nó là -- Tôi đã tuân theo mọi quy tắc Lúc đó tôi cũng đâu biết các quy tắc là gì, Chắc tôi là một nhà khoa học bẩm sinh thôi, hay kiểu giống như hồi thế kỉ 17 Nhưng dù gì, cuối cùng chúng tôi cũng làm được có một thiết bị mà sẽ liên tục đưa con ếch ra khỏi tầm nhìn và mang nó về nguyên vẹn Và chúng tôi đã không -- Ý tôi là, chúng tôi không hề sợ hãi Chúng tôi nên sợ, vì nó tạo ra rất nhiều khói và rất nhiều tiếng động, và nó rất mạnh, bạn biết đấy Và cứ lâu lâu, nó sẽ nổ Nhưng tôi không hề lo lắng, với việc, về, bạn biết đấy, những vụ nổ gây ra sự hủy diệt của cả hành tinh Tôi đã không được nghe về 10 cách mà chúng ta nên cảm thấy sợ cái -- Nhân tiện, Tôi đã có thể nghĩ, mình không nên làm việc này vì người ta đã bảo đừng làm, bạn biết đấy Và mình nên xin phép chính quyền Nếu tôi đã ngồi đợi được phép, thì tôi đã không bao giờ -- con ếch đã chết mất, bạn biết đấy Dù sao thì, tôi nói về chuyện này vì nó là một câu chuyện hay, và anh ta nói, kể những thứ riêng tư Bạn biết đấy, và đó là một chuyện riêng tư Tôi đã định kể về tối đầu tiên tôi gặp vợ tôi, nhưng thế lại hơi riêng tư quá, nhỉ Vậy nên, tôi có một chuyện khác không phải chuyện riêng tư Nhưng là.. quá trình là điều mà tôi nghĩ là khoa học Thấy đấy, nơi bạn bắt đầu với một ý tưởng, và rồi thay vì, kiểu như, tìm kiếm những thẩm quyền mà bạn từng nghe đến Đôi khi bạn làm hành động mà-- nếu về sau bạn chuẩn bị viết một bản thảo, bạn muốn tìm hiểu xem đã có những ai làm nó Nhưng trong quá trình làm, bạn có một ý tưởng -- như, khi tôi có một ý tưởng vào đêm nọ rằng tôi có thể khuếch đại DNA với 2 oligonucleotide và tôi có thể làm ra nhiều nhân bản của mảnh DNA nào đó bạn biết đấy, suy nghĩ về việc đó mất khoảng 20 phút khi tôi đang lái xe, rồi thay vì thực hiện--Tôi quay lại và nói với mọi người về nó, nhưng nếu tôi nghe theo những gì bạn bè tôi, các nhà sinh học phân tử, nói thì tôi đã bỏ ý định đó Bạn biết đấy, nếu mà tôi đã quay lại tìm một nhà cầm quyền mà có thể nói cho tôi liệu nó có tác dụng hay không, anh ta sẽ nói, không, khả năng là nó sẽ vô dụng Bởi kết quả của nó quá ấn tượng đến mức nếu thành công nó sẽ thay đổi cách tất cả làm sinh học phân tử Không ai muốn một nhà hóa học tham gia vào động chạm đồ đạc của họ và thay đổi mọi thứ Nhưng nếu bạn tìm đến người có thẩm quyền không phải bạn sẽ luôn nhận được câu trả lời đúng, thấy không Nhưng tôi biết, bạn đi vào phòng thí nghiệm bạn cố làm nó hoạt động cho bạn, và rồi bạn chính là thẩm quyền và bạn được nói rằng, tôi biết nó có tác dụng mà bởi ngay kia, trong ống nghiệm đó là nơi nó đã xảy ra và đây, trên chất keo này có một cái đai nhỏ mà tôi biết chính là DNA, và nó chính là DNA tôi muốn khuếch đại nên là thế đó! Nó có hoạt động Đó là cách bạn làm khoa học Rồi bạn nói, chà, làm gì để nó hoạt động tốt hơn đây? Rồi bạn tìm ra các cách làm hiệu quả hơn nữa Nhưng bạn luôn làm việc từ các sự thật mà bạn đã khiến chúng có hiệu lực cho bạn bằng cách làm thí nghiệm: thứ bạn có thể làm trên sân khấu Và không có kĩ xảo nào đằng sau nó. Nó hoàn toàn -- bạn phải rất trung thực với những gì mà bạn đang làm nếu nó thực sự sẽ hoạt động Ý tôi là, bạn không thể bịa ra kết quả, rồi làm một thí nghiệm nữa dựa trên đó Vậy bạn phải thành thật Tôi cơ bản là rất thành thật Trí nhớ tôi khá tệ, kém chân thật sẽ khiến tôi gặp rắc rối nếu tôi, kiểu -- vì vậy nên tôi cứ trở nên tự nhiên trung thực và tự nhiên tò mò, và điều đó dường như dẫn đến loại khoa học đó Giờ, xem nào.. Tôi còn 5 phút nữa phải không? OK. Không phải mọi nhà khoa học đều như vậy đâu Bạn biết đấy -- Và có rất nhiều -- (Cười) Có rất nhiều -- nhiều diễn biến từ khi Isaac Newton và những thứ đó xảy ra Một trong những việc xảy ra ngay khoảng Thế chiến thứ 2 trong khoảng thời gian trước đó, và chắc chắn là cả sau đó, chính quyền--nhận ra rằng các nhà khoa học không phải bọn lập dị bạn biết đấy, nhốt mình trong những tháp ngà và làm những điều nực cười với các ống nghiệm Các nhà khoa học-- khiến cho Thế chiến thứ 2 như chúng ta biết, khá khả thi Họ tạo ra những thứ nhanh hơn Họ tạo ra những khẩu súng lớn hơn Bạn biết đấy, họ tạo ra thuốc cho phi công nếu có bị làm sao trong quá trình Họ làm tất cả những thứ -- và rồi cuối cùng là 1 quả bom khổng lồ để kết thúc mọi thứ, phải không? Và tất cả mọi người lùi lại và nói, bạn biết không, chúng ta phải đầu tư vào việc này, bởi vì bất cứ ai sở hữu nhiều nhất những người này làm việc ở những nơi này, sẽ chiếm vị trí ưu thế ít nhất là ở trong quân đợi, và có lẽ là trong cả kinh tế Và họ bắt đầu tham gia vào, và ngành khoa học và sự thành lập ngành công nghệ ra đời, và từ đó có rất nhiều những nhà khoa học mà tham gia vào chỉ vì tiền, bạn biết đấy, bởi vì bỗng dưng nó có lợi, Và họ không giống những cậu bé mày mò muốn đưa ếch lên trời cao Họ giống loại người mà sau đó học ở trường Y, vì sẽ kiếm được nhiều tiền. Ý tôi là, sau đó, họ đều tham gia kinh doanh -- Ý tôi, có rất nhiều -- khi bạn bước vào cấp 3, người ta nói, bạn muốn trở nên giàu có, hãy trở thành nhà khoa học Không thế nữa, giờ nếu muốn giàu, bạn trở thành doanh nhân Nhưng rất nhiều người tham gia vì tiền, quyền và để du ngoạn Trước đó khi mà việc du ngoạn rất đơn giản Và những người đó không nghĩ -- họ không -- không phải lúc nào họ cũng nói cho bạn sự thật Họ không kí kết điều gì cả, mà thực ra ấy, việc này luôn có lợi cho họ, nói thật với bạn là như vậy Và những người mà tôi đang nói tới là những người -- họ nói họ là một thành viên của ủy ban gọi là, kiểu, Ủy ban Liên Chính phủ về Biến đổi Khí hậu Và họ -- họ có những cuộc hợp lớn nơi mà họ cố tìm ra cách mà -- cách để liên tục chứng minh rằng trái đất đang nóng dần lên, khi mà điều đó lại đối lập với cảm giác của hầu hết mọi người Ý tôi là, nếu bạn thực sự đi đo nhiệt độ trong 1 khoảng thời gian -- Ý tôi là, giờ thi nhiệt độ đã được đo khá là cẩn thận trong suốt 50, 60 năm rồi -- có khi là lâu hơn thế, nhưng bằng những cách rất chi tiết, và các ghi chép đã được giữ trong suốt 50 60 năm và thật ra, nhiệt độ không thực sự tăng lên nhiều Nó kiểu như, nhiệt độ trung bình thì đã tăng lên chỉ một chút chút, bởi vì nhiệt độ ban đêm tại các đài khí tượng đã tăng lên một chút Nhưng có một lời giải thích chính đáng về việc đó Đó là các đài khí tượng đều xây dựng ở ngoại ô, nơi mà có các sân bay, và giờ thì các thị trấn cũng chuyển ra đó, nhà bê tông khắp nơi và họ gọi đó là hiệu ứng đường chân trời Và những người chịu trách nhiệm nhiều nhất về việc đo nhiệt độ, nhận ra là bạn phải ngăn cách thiết bị đo của bạn khỏi nó Và ngay cả lúc đó, bạn biết đấy bởi vì các tòa nhà ấm hơn vào ban ngày, khiến cho ban đêm cũng ấm hơn một chút, Nên nhiệt độ tăng lên một tí Nó phải thế. Nhưng không nhiều. Không kiểu như, bạn biết đấy -- người đầu tiên -- có ý tưởng là chúng ta chuẩn bị bị rán chín, thật ra, anh ta không nghĩ theo cách đó Tên anh ta là Sven Arrhenius Người Thụy Điển, và anh ta nói, nếu nhân đôi lượng CO2 trong bầu khí quyển, điều mà anh ta nghĩ có thể sẽ -- đây đang là năm 1900 nhé -- nhiệt độ sẽ phải tăng lên đến 5.5 độ, theo tính toán của anh ta Anh ta đã nghĩ trái đất như là, bạn biết đấy, như một thứ hoàn toàn cách nhiệt mà chẳng có gì bên trong, chỉ có năng lượng đi đến và đi khỏi Và rồi anh ta nghĩ ra một giả thuyết, và anh ta nói, cái này sẽ hay ho đây, bởi vì Thụy Điển sẽ có mùa sinh trường dài hơn, và bạn biết đấy, các tay lướt sóng thích điều này, hội lướt sóng nói, ý tưởng tuyệt đấy, bởi vì đại dương thỉnh thoảng khá là lạnh, và -- nhưng về sau đó nhiều người bắt đầu nghĩ việc ấm lên này là tệ Nhưng không ai thực sự chứng minh nó, phải không? Ý tôi là, nhiệt độ như đo được -- bạn có thể tìm được trên internet tuyệt vời của chúng ta, bạn chỉ cần tìm kiếm mọi ghi chép của NASA, và của Dự báo thời tiết, và bạn sẽ tự nhìn vào đó, và bạn sẽ thấy rằng nhiệt độ -- nhiệt độ ban đêm đo được trên bề mặt trái đất đã tăng lên một chút xíu Nên nếu bạn chia trung bình với nhiệt độ ban ngày, có vẻ nó tăng khoảng tầm 0.7 độ, trong thế kỉ này Nhưng thật ra là nó chỉ tăng -- vào ban đêm mà thôi, nhiệt độ ban ngày vẫn vậy Và -- giả thuyết của Arrhenius và những người quan tâm việc nóng lên họ nói, yeah, chắc hẳn nó phải tăng cả vào ban ngày, nếu nó là hiệu ứng nhà kính Giờ mọi người thích những thứ mà có, kiểu, tên gọi như thế nhỉ? mà họ có thể hình dung ra, phải không? Ý tôi là -- nhưng nhiều người không thích những thứ này, nên là -- bạn không háo hức với mọi thứ như với chứng cứ thật sự, bạn biết đấy, điều mà sẽ là chứng cứ cho sự tăng cường của lưu thông nhiệt đới những năm 90 Có một văn bản ra đời vào tháng 2 và nhiều người trong các bạn có lẽ chưa nghe tới nó "Bằng chứng cho sự biến thiên thập kỉ lớn trong Ngân sách năng lượng bức xạ nhiệt đới" Xin lỗi. Những giấy tờ này được công bố bởi NASA và vài nhà khoa học ở Columbia, và Viliki và một đống người ở Princeton Và những giấy tờ đó ra mắt trong Tạp chí Khoa học, Ngày 1/2 và chúng -- những kết luận trong các giấy tờ này, và cả trong giấy tờ của biên tập viên Tạp chí Khoa học, miêu tả về các văn bản này, bạn biết đấy, ngắn gọn là, giả thuyết của chúng ta về nóng lên toàn cầu là toàn hoàn sai Những gì mà mấy ông này đang làm, và đây--NASA đã từng nói thế suốt 1 thời gian dài Họ nói, nếu bạn đo nhiệt độ bầu khí quyển, nó không hề tăng lên -- không hề tăng. Chúng tôi đã làm việc này rất cẩn thận trong 20 năm, từ các vệ tinh, và nó không tăng Và trong các văn bản này, họ cho thấy một điều còn ấn tượng hơn nhiều, đó là thứ họ đã làm mà họ gọi là bức xạ -- và tôi sẽ không nói chi tiết về vấn đề này, nó khá phức tạp, nhưng nó không phức tạp như những gì họ làm bạn tưởng bằng những ngôn từ họ dùng trong văn bản. Nếu bạn thật sự đọc nó, họ nói, mặt trời sinh ra 1 lượng năng lượng nhất định chúng ta biết nó nhiều đến thế nào nó rơi xuống trái đất, và trái đất trả lại một lượng nhất định Khi nó ấm lên nó sinh ra -- sinh ra kiểu như tia hồng ngoại, như kiểu một thứ gì đó ấm lên sẽ sinh ra hồng ngoại Toàn bộ cái việc nóng lên toàn cầu -- rác rưởi, thật sự, nếu như--nếu có quá nhiều CO2 trong bầu khí quyển thì cái nhiệt mà đang cố thoát ra sẽ không thể thoát ra. Nhưng nhiệt đến từ mặt trời thì, cái mà khoảng 350 nanomet, ngay tại trung tâm của nó -- đi xuyên ngay qua CO2 Vậy nên bạn vẫn bị làm nóng lên, mà không giải tỏa được chút nào Mấy ông này đã đo đạc tất cả những thứ đó Bạn có thể nói về nó, và bạn có thể viết những bản báo cáo, và xin tiền chính phủ để làm, nhưng -- họ đã thực sự đo đạc nó, và hóa ra là suốt 10 năm qua -- đấy là lý do họ nói "thập kỉ" -- cái mức năng lượng -- của cái họ gọi là "mất cân bằng" đã vượt quá những gì được mong đợi Kiểu, cái lượng mất cân bằng -- tức, nhiệt đi vào mà không đi ra mà bạn nhận được từ việc nhân đôi lượng CO2, nhân tiện là chúng ta còn xa mới đạt đến mức đấy Nhưng nếu chúng ta đạt mức đó vào khoảng 2025 hay gì đó, có gấp đôi lượng CO2 so với năm 1900, họ nói Ngân khố năng lượng sẽ tăng khoảng -- nói cách khác, 1 watt trên 1 cm vuông nhiệt nữa sẽ đi vào mà không thoát ra Nên trái đất tất yếu sẽ nóng lên Họ tìm ra trong nghiên cứu này -- 2 nghiên cứu này bởi 2 đội khác nhau -- là 5.5 watts trên 1 mét vuông nhiệt đã đi vào từ 1998, 1999, và nó không hề ấm dần lên Nên cái giả thuyết này rỗng tuếch Mấy cái văn bản này nên được gọi là, "Cái kết của Sự thất bại Ấm lên toàn cầu" Họ lo lắng rằng, và bạn có thể thấy họ có những kết luận rất thận trọng trong các văn bản, bởi họ đang nói về những phòng thí nghiệm lớn mà được đầu tư rất rất nhiều tiền bởi những con người đang sợ hãi Bạn biết đấy, nếu họ nói, ông biết không? Chẳng còn vấn đề nóng lên toàn cầu nữa đâu nên chúng ta có thể -- bạn biết đấy họ đang gây quỹ Và nếu bạn khơi nguồn 1 yêu cầu với 1 thứ kiểu như thế, và nói, rõ ràng là nóng lên toàn cầu chưa hề xảy ra... nếu họ -- nếu họ thực sự -- nếu họ thực sự nói thế ấy, Tôi sẽ biến khỏi đây. (Cười) Tôi cũng sẽ đứng lên và -- (Cười) (Vỗ tay) Họ phải nói như thế Họ phải rất thận trọng Nhưng tôi đang muốn nói là, bạn có thể vui mừng, bởi biên tập của tạp chí Khoa học, người mà không hề ngốc, và cả 2 đội khá là -- rất là chuyên nghiệp này, họ đều đã cùng đi đến 1 kết luận và ở dòng cuối của văn bản của họ họ phải nói, điều này có nghĩa là, là những gì chúng ta đã và đang nghĩ, rằng mô hình lưu thông toàn cầu mà chúng ta dự tính rằng trái đất sẽ trở nên quá nóng đều sai. Sai bởi một nhân tố lớn Nhân tố không hề nhỏ. Họ chỉ -- họ chỉ hiểu sai một sự thật đó là trái đất này -- rõ ràng có một cơ chế nào đó đang hoạt động mà không ai biết tới, bởi nhiệt cứ đi vào mà nó không hề bị nóng lên Nên hành tinh này là một thứ khá kì diệu, bạn biết đấy, nó to và khủng khiếp -- và to và tuyệt vời, và nó làm tất cả những việc này mà chúng ta không hề biết đến tí gì Nên ý tôi là, lý do tôi tổng hợp lại tất cả những điều này OK, đây là cách mà bạn nên làm khoa học -- một phần khoa học đã được thực hiện vì vài lý do khác, hoặc chỉ là sự tò mò Và có rất nhiều thứ giống như việc nóng lên toàn cầu, và lỗ thủng tầng ozone và bạn biết đấy, cả một đống những vấn đề khoa học công khai, mà nếu bạn cảm thấy hứng thú, thì bạn phải bắt tay vào những chi tiết, và đọc những giấy tờ gọi là, "Sự biến thiên lớn trong thập kỉ về.." Bạn phải tìm ra ý nghĩa của những từ đó Và nếu bạn chỉ nghe lời những gã mà đang thổi phồng các vấn đề đó, và làm ra rất nhiều tiền từ việc đó, bạn sẽ bị thông tin sai lệch, và bạn sẽ lo lắng về những thứ sai lệch Hãy nhớ 10 thứ mà sẽ giúp bạn. Cái mà -- một trong số đó-- (Cười) Và các tiểu hành tinh là thứ mà tôi thật sự tán thành ở đây Ý tôi là, bạn phải trông chừng các tiểu hành tinh. OK, cảm ơn rất nhiều (Vỗ tay)