I'm going to speak to you today about architectural agency. What I mean by that is that it's time for architecture to do things again, not just represent things. This is a construction helmet that I received two years ago at the groundbreaking of the largest project I, and my firm, have ever been involved in. I was thrilled to get it. I was thrilled to be the only person standing on the stage with a shiny silver helmet. I thought it represented the importance of the architect.
Hôm nay, tôi muốn chia sẻ về kiến trúc. Ý tôi là đã đến lúc kiến trúc phải đóng góp chút gì đó, không chỉ ở mặt biểu trưng. Đây là mũ bảo hiểm xây dựng tôi nhận từ 2 năm trước trong bước đột phá của dự án lớn nhất. mà tôi, và công ty từng tham gia. Tôi phấn khởi tham gia và là người duy nhất đứng trên sân khấu với chiếc mũ bảo hiểm ánh bạc. Tôi từng nghĩ nó đại diện cho tầm quan trọng của kiến trúc.
I stayed thrilled until I got home, threw the helmet onto my bed, fell down onto my bed and realized inside there was an inscription. (Laughter) Now, I think that this is a great metaphor for the state of architecture and architects today. We are for decorative purposes only. (Laughter)
Tâm trạng phấn khởi đó theo tôi về tận nhà, ném chiếc mũ bảo hiểm lên giường, nằm xuống giường, tôi chợt phát hiện bên trong có một tờ ghi chú. (Cười) Tôi nghĩ đây chính là một ẩn dụ tuyệt vời về hiện trạng kiến trúc và kiến trúc sư. Chúng ta đều chỉ vì mục đích trang trí. (Cười)
Now, who do we have to blame? We can only blame ourselves. Over the last 50 years the design and construction industry has gotten much more complex and has gotten much more litigious. And we architects are cowards. So, as we have faced liability, we have stepped back and back, and unfortunately, where there is liability, guess what there is: power. So, eventually we have found ourselves in a totally marginalized position, way over here.
Chúng ta phải đổ lỗi cho ai đây? Chúng ta chỉ có thể tự trách chính mình. Hơn 50 năm qua, ngành thiết kế và công nghiệp xây dựng ngày càng phức tạp và ngày càng nhiều tranh chấp. Và chúng ta, kiến trúc sư, đều nhút nhát. Cho nên, khi chúng ta đối mặt với nguy cơ, chúng ta có xu hướng ngày càng lùi bước, và không may là, nơi nào có nguy cơ, đoán xem, nơi đó có: quyền lực. Nên cuối cùng chúng ta bị dồn vào một vị thế bị cách li hoàn toàn, ở tận đây.
Now, what did we do? We're cowards, but we're smart cowards. And so we redefined this marginalized position as the place of architecture. And we announced, "Hey, architecture, it's over here, in this autonomous language we're going to seed control of processes." And we were going to do something that was horrible for the profession. We actually created an artificial schism between creation and execution, as if you could actually create without knowing how to execute and as if you could actually execute without knowing how to create.
Chúng ta, những kẻ nhát gan sẽ làm gì? nhưng chúng ta là những kẻ nhát gan thông minh. Chúng ta định nghĩa lại vị thế bị cách li là vị trí kiến trúc. Chúng ta thông báo, "Nè, ngành kiến trúc ở đây nè, nói theo ngôn ngữ tự trị chúng ta sẽ kiểm soát cách tiến hành." Và rồi chúng ta sắp làm một việc thật sự tồi tệ đối với ngành này. Chúng ta tạo ra một sự cách biệt giả tạo giữa việc thiết lập và thực hiện, giá như thiết lập mà không cần thực hiện, và giá như bạn có thể thực sự tiến hành mà không cần biết cách thiết lập ra sao.
Now, something else happened. And that's when we began to sell the world that architecture was created by individuals creating genius sketches. And that the incredible amount of effort to deliver those sketches for years and years and years is not only something to be derided, but we would merely write it off as merely execution. Now I'd argue that that is as absurd as stating that 30 minutes of copulation is the creative act, and nine months of gestation, and, God forbid, 24 hours of child labor is merely execution.
Bây giờ lại phát sinh vấn đề khác. Lúc chúng ta bắt đầu thuyết phục thế giới kiến trúc được thiết lập bởi những phác thảo tuyệt tác của từng cá nhân. Và nỗ lực phi thường để biến những phác thảo này trong biết bao năm qua không chỉ là thứ bị chế nhạo, mà chúng ta còn xóa bỏ nó như là thi hành án tử. Tôi muốn tranh luận thật vô lí khi cho rằng 30 phút giao hợp là hoạt động sáng tạo, và 9 tháng thai nghén, và, lạy trời đừng đến nỗi vậy, 24 tiếng lao động trẻ em chỉ đơn thuần là thi công.
So, what do we architects need to do? We need to stitch back creation and execution. And we need to start authoring processes again instead of authoring objects. Now, if we do this, I believe we can go back 50 years and start reinjecting agency, social engineering, back into architecture. Now, there are all kinds of things that we architects need to learn how to do, like managing contracts, learning how to write contracts, understanding procurement processes, understanding the time value of money and cost estimation.
Chúng ta, những kiến trúc sư, cần làm gì? cần kết nối lại sự thiết lập và thi công. Và chúng ta cần bắt đầu làm chủ lại quy trình như lúc trước thay vì thiết lập đối tượng. Nếu làm vậy, tôi tin chúng ta có thể quay lại 50 năm trước và bắt đầu đem công ty trung gian, kĩ thuật xã hội đưa vào kiến trúc. Giờ có nhiều việc kiến trúc sư cần học, như quản lí hợp đồng, học cách viết hợp đồng, nắm rõ quá trình thu mua, hiểu giá trị thời gian của tiền bạc và cách lập dự toán.
But I'm going to reduce this to the beginning of the process, into three very pedantic statements. The first is: Take core positions with your client. I know it's shocking, right, that architecture would actually say that.
Nhưng tôi không nói chuyện này mà đề cập lúc bắt đầu tiến hành, thông qua 3 bước mô phạm. Bước đầu tiên: thiết lập vị thế cốt lõi đối với khách hàng. Kiến trúc sư phát ngôn như thế nghe thật sốc.
The second position is: Actually take positions. Take joint positions with your client. This is the moment in which you as the architect and your client can begin to inject vision and agency. But it has to be done together. And then only after this is done are you allowed to do this, begin to put forward architectural manifestations that manifest those positions. And both owner and architect alike are empowered to critique those manifestations based on the positions that you've taken.
Bước thứ 2: ra quyết định rõ ràng Cùng khách hàng đưa quyết định cuối cùng. Thời điểm mà bạn, là một kiến trúc sư, cùng với khách hàng, bắt đầu thêm vào ý nghĩa của tầm nhìn và môi giới. Nhưng chúng phải được tiến hành cùng nhau. Chỉ sau khi làm xong chuyện này bạn mới làm bước tiếp theo: bắt đầu đề đạt những sự kiện liên quan kiến trúc để thể hiện những vị trí đó. Cả người chủ và kiến trúc sư được khuyến khích phê bình sự kiện đó dựa vào vị trí mà bạn nắm giữ.
Now, I believe that one really amazing thing will happen if you do this. I'd like to call it the lost art of productively losing control. You do not know what the end result is. But I promise you, with enough brain power and enough passion and enough commitment, you will arrive at conclusions that will transcend convention, and will simply be something that you could not have initially or individually conceived of.
Tôi tin một điều tuyệt vời sẽ xảy ra nếu bạn làm như vậy. Tôi gọi đó là việc thả lỏng kiểm soát một cách có năng suất Bạn không biết kết quả cuối cùng là gì. Nhưng tôi xin hứa, với năng lực của não bộ và niềm đam mê cùng sự tận tâm, bạn sẽ đạt được thành phẩm vượt xa sự thỏa thuận, và là điều mà bạn không thể hình dung ra ngay từ đầu hoặc tự sáng tạo ra được.
Alright, now I'm going to reduce all of this to a series of simple dumb sketches. This is the modus operandi that we have today. We roll 120-foot Spartan, i.e. our vision, up to our clients' gates of Troy. And we don't understand why they won't let us in. Right? Well, how about instead of doing that, we roll up to the gates something they want.
Giờ tôi sẽ đề cập tới những vấn đề liên quan những phác thảo ngớ ngẩn. Đây là phương thức làm việc của chúng ta ngày nay. Chúng ta đẩy người Spartan cao 120 feet, hay nói cách khác, tầm nhìn của ta, đến cổng thành Troy của khách hàng. Vậy mà chúng ta không hiểu lí do họ không cho chúng ta vào. Phải không? À, thế thì tại sao ta không đẩy đến cổng thứ họ muốn?
Now this is a little bit of a dangerous metaphor, because of course we all know that inside of the Trojan Horse were a bunch of people with spears. So, we can change the metaphor. Let's call the Trojan Horse the vessel by which you get through the gate, get through the constraints of a project. At which point, you and your client have the ability to start considering what you're going to put inside that vessel, the agency, the vision. And if you do that, you do that responsibly, I believe that instead of delivering Spartans, you can deliver maidens.
Đây là một ẩn dụ khá là nguy hiểm, vì dĩ nhiên chúng ta đều biết bên trong ngựa thành Troy là nhóm người cầm giáo. Ta có thể đổi ẩn dụ. Gọi ngựa thành Troy là chiếc tàu giúp bạn băng qua cổng thành, vượt qua những hạn chế của một công trình. Lúc đó, bạn và khách hàng của mình có thể bắt đầu cân nhắc về thứ mà bạn định đặt trong tàu, đại lý, tầm nhìn. Và nếu bạn làm vậy, bạn nên thực hiện một cách đầy trách nhiệm, Tôi tin thay vì cung cấp lính Spartan, bạn có thể bố trí các cô gái.
And if I could summarize that all up into one single sketch it would be this. If we are so good at our craft shouldn't we be able to conceive of an architectural manifestation that slides seamlessly through the project's and the client's constraints? Now, with that in mind, I'm going to show a project that's very dear to many people in this room-- well, maybe not dear, but certainly close to many people in this room. And that's a project that is just about to open next week, the new home for the Dallas Theater Center, the Dee and Charles Wyly Theatre.
Nếu tôi tóm tắt tất cả trong bản thảo đơn giản thì sẽ như vậy. Nếu chúng ta giỏi ngành của mình có phải chúng ta nên hiểu được sự kiện liên quan kiến trúc suôn sẻ lướt qua sự hạn chế của công trình và khách hàng? Với suy nghĩ đó, tôi định trình bày dự án rất gần gũi với mọi người tại đây - tuy không gần gũi, nhưng chắc quen thuộc với nhiều người ở đây. Và đó là dự án sắp đi vào hoạt động vào tuần tới, ngôi nhà mới của trung tâm nhà hát kịch Dallas, nhà hát kịch Dee và Charles Wyly.
Now, I'm going to present it on the same terms: issue, position and architectural manifestation. Now, the first issue that we faced was that the Dallas Theater Center had a notoriety that was beyond what you would expect of some place outside of the triumvirate of New York, Chicago and Seattle. And this had to do with the ambitions of the leadership. But it also had to do with something rather unusual, and that was this horrible little building that they'd been performing in.
Tôi sẽ trình bày theo thuật ngữ tương tự: vấn đề, vị thế và sự kiện liên quan kiến trúc. Bây giờ, vấn đề đầu tiên chúng ta đối mặt đó là nhà hát kịch Dallas nổi tiếng vượt ngoài trí tưởng tượng của bạn nó chỉ là kẻ đứng ngoài "chế độ tam hùng" của New York, Chicago và Seattle. Điều này liên quan tham vọng của lãnh đạo. Nhưng nó cũng liên quan tới một điều gì đó khá khác thường, và đó là: tòa nhà nhỏ xấu xí này, nơi họ biểu diến.
Why was this horrible little building so important to their renown and their innovation? Because they could do whatever they wanted to to this building. When you're on Broadway, you cannot tear the proscenium down. This building, when an artistic director wanted to do a "Cherry Orchard" and wanted people and wanted people to come out of a well on the stage, they brought a backhoe in, and they simply dug the hole. Well, that's exciting. And you can start to get the best artistic directors, scenic designers and actors from around the country to come to perform here because you can do things you can't do elsewhere.
Tại sao tòa nhà nhỏ xấu xí này lại quan trọng với danh tiếng và sự đổi mới của họ? Vì họ có thể làm bất cứ chuyện gì họ muốn đối với tòa nhà này. Khi bạn ở Broadway, bạn không thể làm đổ phần sân khấu trước. Tòa nhà này, khi nhà chỉ đạo nghệ thuật muốn làm vở "Vườn cherry" và muốn mọi người bước ra khỏi sân khấu, họ đem máy xúc gào ngược, và họ chỉ đơn giản đào cái hố. À, thật thú vị. Bạn bắt đầu có được giám đốc nghệ thuật giỏi nhất, nhà thiết kế phong cảnh, nghệ sĩ khắp nước đến đây biểu diễn bạn không thể làm ở nơi khác ngoài nơi đây.
So, the first position we took was, "Hey, we as architects had better not show up and do a pristine building that doesn't engender the same freedoms that this old dilapidated shed provided the company." The second issue is a nuance of the first. And that's that the company and the building was multiform. That meant that they were able to perform, as long as they had labor they were able to go between proscenium, thrust, flat floor, arena, traverse, you name it. All they needed was labor.
Vì vậy, vị trí đầu tiên chúng tôi nhận là, "Nè, tòa nhà mới mà kiến trúc sư bọn tôi xây ít nhất phải đem lại sự tự do tương tự như của tòa nhà cũ kĩ đổ nát trước đó." Vấn đề thứ hai là sắc thái của vấn đề thứ nhất. Và đó là công ti và tòa nhà đa dạng hình thức. Có nghĩa là chúng có thể dùng để biểu diễn, cũng như chúng có cố gắng trở thành trung gian trước sân khấu, cột chống, sàn phẳng, sân khấu, xà ngang, bạn có thể kể thêm. Tất cả những gì họ cần là lao động.
Well, something happened. In fact something happened to all institutions around the world. It started to become hard to raise operational costs, operational budgets. So, they stopped having inexpensive labor. And eventually they had to freeze their organization into something called a bastardized thruscenium.
Thật ra có chuyện xảy ra với các tổ chức trên khắp thế giới. Bắt đầu khó khăn trong việc nâng cao chi phí hoạt động, ngân sách hoạt động. Vì vậy, họ ngừng tuyển lao động rẻ mạt. Và thật ra họ phải ổn định tổ chức đi vào cái gọi là nhà thi đấu chất lượng kém.
So, the second position we took is that the freedoms that we provided, the ability to move between stage configurations, had better be able to be done without relying on operational costs. Alright? Affordably. The architectural manifestation was frankly just dumb. It was to take all the things that are known as front of house and back of house and redefine them as above house and below house.
Vị trí thứ hai chúng ta có chính là sự tự do chúng ta đem lại, khả năng di chuyển giữa các hiện trạng sân khấu, nên được tiến hành mà không cần dựa vào chi phí hoạt động. Được không? Có thể chấp nhận được. Hiện tượng kiến trúc nói thẳng ra chỉ là điều ngớ ngẩn. Lấy hết những thứ ở phía trước và phía sau ngôi nhà và đặt lại vị trí ở phía trên và phía dưới ngôi nhà.
At first blush you think, "Hey it's crazy, what could you possibly gain?" We created what we like to call superfly. (Laughter) Now, superfly, the concept is you take all the freedoms you normally associate with the flytower, and you smear them across flytower and auditorium. Suddenly the artistic director can move between different stage and audience configurations. And because that flytower has the ability to pick up all the pristine elements, suddenly the rest of the environment can be provisional. And you can drill, cut, nail, screw paint and replace, with a minimum of cost.
Lúc đầu bạn nghĩ, "Thật điên rồ, bạn có thể nhận được gì đây?" Chúng ta tạo ra cái chúng ta muốn gọi là superfly. (Cười) Bây giờ, superfly, ý nghĩa là bạn nhận tự do vốn có với sức mạnh siêu cấp, và bạn làm mờ đi sức mạnh siêu cấp và khán phòng. Đột nhiên giám đốc nghệ thuật có thể di chuyển giữa sân khấu khác nhau và hiện trạng khán giả. Và vì thanh chắn có khả năng nhận những yếu tố tinh mới, tự nhiên phần còn lại của môi trường có thể là tạm thời. Bạn có thể khoan, cắt, đóng đinh, bắt vít sơn và thay thế, với chi phí tối thiểu.
But there was a third advantage that we got by doing this move that was unexpected. And that was that it freed up the perimeter of the auditorium in a most unusual way. And that provided the artistic director suddenly the ability to define suspension of disbelief. So, the building affords artistic directors the freedom to conceive of almost any kind of activity underneath this floating object. But also to challenge the notion of suspension of disbelief such that in the last act of Macbeth, if he or she wants you to associate the parable that you're seeing with Dallas, with your real life, he or she can do so.
Có thuận lợi thứ ba là bằng cách di chuyển nhưng không như mong đợi. Và đó chính là giải phóng đường bao ngoài của hội trường theo cách lạ nhất. Và điều đó tạo cho giám đốc nghệ thuật khả năng xác định việc loại bỏ sự hoài nghi. Tòa nhà tạo tự do cho giám đốc nghệ thuật để nhận thức hầu hết các loại hình hoạt động ẩn dưới đối tượng trôi nổi này. Nhưng cũng thách thức quan điểm về việc loại bỏ sự hoài nghi. như hoạt động lần cuối của Macbeth, nếu anh ta hoặc cô ta muốn bạn liên kết truyện ngụ ngôn bạn thấy cùng Dallas, với cuộc sống thật của bạn, anh ta hoặc cô ta cũng có thể làm như vậy.
Now, in order to do this we and the clients had to do something fairly remarkable. In fact it really was the clients who had to do it. They had to make a decision, based on the positions we took to redefine the budget being from two thirds capital-A architecture and one-third infrastructure, to actually the inverse, two-thirds infrastructure and one-third capital-A architecture. That's a lot for a client to commit to before you actually see the fruition of the concept. But based on the positions, they took the educated leap of faith to do so. And effectively we created what we like to call a theater machine.
Để làm được, chúng ta và nhiều khách hàng phải làm chuyện gì đó đáng chú ý. Thật ra, chính những khách hàng là người phải làm chuyện này. Họ phải đưa ra quyết định, dựa vào vị trí chúng ta dùng đến để xác định lại ngân sách từ 2/3 tiền vốn từ ngành kiến trúc và 1/3 cơ sở hạ tầng, để đảo ngược hoàn toàn, 2/3 cơ sở hạ tầng và 1/3 tiền vốn từ ngành kiến trúc. Có nhiều điều để khách hàng chấp nhận trước khi bạn thật sự thấy được kết quả của khái niệm này. Nhưng căn cứ vào những vị trí, họ đưa bước nhảy vọt giáo dục về lòng tin để thực hiện. Và chúng ta tạo ra cái chúng ta gọi là chiếc máy hát một cách hiệu quả.
Now, that theater machine has ability to move between a whole series of configurations at the push of a button and a few stagehands in a short amount of time. But it also has the potential to not only provide multiform but multi-processional sequences. Meaning: The artistic director doesn't necessarily need to go through our lobby.
Hiện nay, chiếc máy hát đó có khả năng di chuyển giữa toàn bộ các cấu hình tại nút đẩy và vài người dọn dẹp hậu trường trong thời gian ngắn. Nhưng nó cũng có tiềm năng không chỉ cung cấp đa dạng còn đem lại nhiều chuỗi xử lí. Có nghĩa là: giám đốc nghệ thuật không cần thiết phải đi dọc hành lang.
One of the things that we learned when we visited various theaters is they hate us architects, because they say the first thing they have to do, the first five minutes of any show, is they have to get our architecture out of the mind of their patron. Well now there are potentials of this building to allow the artistic director to actually move into the building without using our architecture. So, in fact, there is the building, there is what we call the draw. You're going down into our lobby, go through the lobby with our own little dangly bits, whether you like them or not, up through the stair that leads you into the auditorium.
Chúng ta học được khi tham quan các nhà hát là họ ghét kiến trúc sư như chúng ta, vì họ nói điều đầu tiên họ phải làm, 5 phút đầu tiên của chương trình bất kì, chính là họ phải đưa kiến trúc ra khỏi tâm trí của khách hàng. Giờ có nhiều tiềm năng trong tòa nhà này cho phép giám đốc nghệ thuật thật sự chuyển vào trong tòa nhà mà không dùng kiến trúc của chúng ta. Sự thật là, có tòa nhà, có cái mà chúng ta gọi là đồ họa. Bạn sẽ đi dọc hành lang, đi ngang hành lang với mũi khoan đung đưa dù bạn có thích chúng hay không, đi lên cầu thang hướng bạn đến khán phòng.
But there is also the potential to allow people to move directly from the outside, in this case suggesting kind of Wagnerian entrance, into the interior of the auditorium. And here is the fruition of that in actuality. These are the two large pivoting doors that allow people to move directly from the outside, in or from the inside, out, performers or audience alike.
Nhưng cũng có tiềm năng cho phép mọi người di chuyển từ bên ngoài, trong trường hợp đề xuất một loại cổng ra vào kiểu Wagnerian, vào bên trong khán phòng. Và đây là kết quả của hiện thực. Có 2 cánh cửa lớn xoay quanh trục cho phép mọi người di chuyển ngay từ bên ngoài, vào trong hoặc từ bên trong, ra bên ngoài, những người biểu diễn hay khán giả tương tự.
Now, imagine what that could be. I have to say honestly this is not something yet the building can do because it takes too long. But imagine the freedoms if you could take this further, that in fact you could consider a Wagnerian entry, a first act in thrust, an intermission in Greek, a second act in arena, and you leave through our lobby with dangly bits. Now that, I would say, is architecture performing. It is taking the hand of the architect to actually remove the hand of the architect in favor of the hand of the artistic director.
Hãy hình dung diễn biến. Tôi phải nói thật đây không phải chuyện về một tòa nhà vì mất thời gian rất dài. Nhưng hãy hình dung sự tự do nếu bạn có thể nhìn xa hơn, thật ra bạn có thể xem xét lối vào kiểu Wagnerian, cảnh đầu tiên ở cột nước, thời gian tạm nghỉ ở Hi Lạp, cảnh thứ 2 ở đấu trường, và bạn có thể rời khỏi hành lang cùng mũi khoan đung đưa. Tôi muốn nói, việc trình diễn kiến trúc. Đó là nắm bàn tay của kiến trúc sư thật sự di chuyển bàn tay của kiến trúc sư nhờ vào bàn tay của giám đốc nghệ thuật.
I'll go through the three basic configurations. This is the flat floor configuration. You notice that there is no proscenium, the balconies have been raised up, there are no seats, the floor in the auditorium is flat.
Tôi sẽ trình bày 3 cơ cấu cơ bản. Đây là cơ cấu sàn phẳng. Bạn nhận ra không có phía trước sân khấu, nhiều ban công đã được nâng lên, không có chỗ ngồi, sàn khán phòng thì bằng phẳng.
The first configuration is easy to understand. The balconies come down, you see that the orchestra begins to have a rake that's frontal towards the end stage, and the seats come in.
Cơ cấu thứ nhất rất dễ hiểu. Nhiều ban công bị sụp, bạn thấy dàn nhạc bắt đầu hơi nghiêng về phía trước ở phía cuối sân khấu, và những chỗ ngồi có sẵn.
The third configuration is a little harder to understand. Here you see that the balconies actually have to move out of the way in order to bring a thrust into the space. And some of the seats need to actually change their direction, and change their rake, to allow that to happen.
Cơ cấu thứ 3 có chút hơi khó hiểu hơn. Bạn thấy đó, có nhiều ban công thật sự phải di chuyển ra khỏi đây. để đưa một lực đẩy vào trong không gian. Và có nhiều chỗ ngồi thật sự cần thay đổi phương hướng, và thay đổi độ nghiêng, cho phép chuyện đó xảy ra.
I'll do it again so you can see it. There you see it's the side balconies for the proscenium. And there it is in the thrust configuration.
Tôi sẽ làm lại điều này để bạn thấy. Tại đây bạn thấy nó nằm bên trong ban công phía trước sân khấu. Và điều này nằm trong cơ cấu thúc đẩy.
In order to do that, again, we needed a client who was willing to take educational risks. And they told us one important thing: "You shall not beta-test." Meaning, nothing that we do can we be the first ones to do it. But they were willing for us to apply technologies from other areas that already had failsafe mechanisms to this building.
Để làm được điều đó, lần nữa, chúng ta cần khách hàng chấp nhận rủi ro giáo dục, Họ nói với chúng tôi một điều quan trọng: "Bạn sẽ không làm phép thử beta." Nghĩa là, không có gì chúng ta có thể làm chúng ta có thể là tiên phong làm việc này. Họ đồng ý cho chúng ta áp dụng công nghệ từ những lĩnh vực khác đã có cơ chế an toàn cho tòa nhà này,
And the solution in terms of the balconies was to use something that we all know as a scoreboard lift. Now, if you were to take a scoreboard and drop it on dirt and whiskey, that would be bad. If you were not able to take the scoreboard out of the arena and be able to do the Ice Capades the next night, that would also be bad. And so this technology already had all the failsafe mechanisms and allowed the theater and our client to actually do this with confidence that they would be able to change over their configurations at will.
Và giải pháp liên quan những chiếc ban công là để dùng cái mà chúng ta biết như việc nâng bảng ghi điểm. Bây giờ, nếu bạn định lấy bảng ghi điểm và bỏ nó trên đất và trong rượu whiskey, điều đó sẽ tệ lắm. Nếu bạn không thể lấy bảng ghi điểm ra khỏi đấu trường và có thể làm cho Ice Capades vào đêm kế, điều đó cũng có lẽ sẽ tệ lắm. Và công nghệ này đã có những cơ chế an toàn và cho phép nhà hát và khách hàng thật sự làm được chuyện này với sự tự tin là họ sẽ có thể thay đổi những cấu hình bất cứ lúc nào.
The second technology that we applied was actually using things that you know from the stage side of an opera house. In this case what we're doing is we're taking the orchestra floor, lifting it up, spinning it, changing the rake, taking it back to flat floor, changing the rake again. In essence, you can begin to define rakes and viewing angles of people in the orchestra seating, at will.
Công nghệ thứ hai mà chúng ta đã áp dụng là dùng những thứ có thật mà bạn biết từ phía sân khấu trong nhà hát opera. Trường hợp này, hiện giờ là chúng ta đang lấy sàn của dàn nhạc, nâng nó lên, xoay vòng, thay đổi độ nghiêng, đưa nó trở lại sàn phẳng, đổi độ nghiêng lần nữa. Thực tế, bạn có thể bắt đầu xác định độ nghiêng và góc nhìn của nhiều người trong lúc ngồi xem dàn nhạc.
Here you see the chairs being spun around to go from proscenium or end stage to thrust configuration. The proscenium, also. As far as we know this is the first building in the world in which the proscenium can entirely fly out of the space. Here you see the various acoustic baffles as well as the flying mechanisms and catwalks over the auditorium. And ultimately, up in the flytower, the scene sets that allow the transformations to occur.
Tại đây bạn thấy ghế bị xoay vòng từ phía trước hay cuối sân khấu để đẩy mạnh cấu hình. Cũng tại phía trước sân khấu. Đây là tòa nhà đầu tiên trên thế giới mà phía trước sân khấu có thể hoàn toàn bay ra khỏi không gian. Bạn nhìn thấy nhiều bộ cản âm cũng như cơ cấu bay và lối đi qua khán phòng. Và cuối cùng, trên cùng của tòa tháp bay, khung cảnh thiết lập cho phép sự biến đổi diễn ra.
As I said, all that was in service of creating a flexible yet affordable configuration. But we got this other benefit, and that was the ability of the perimeter to suddenly engage Dallas on the outside. Here you see the building in its current state with blinds closed. This is a trompe l'oeil. Actually this is not a curtain. These are vinyl blinds that are integrated into the windows themselves, again with failsafe mechanisms that can be lifted such that you can completely demystify, if you chose, the operations of the theater going on behind, rehearsals and so forth. But you also have the ability to allow the audience to see Dallas, to perform with Dallas as the backdrop of your performance.
Như tôi đã nói, tất cả điều đó là nhắm phục vụ việc tạo ra một cơ chế linh hoạt có thể chấp nhận được. Nhưng chúng ta có lợi ích khác, và đó là khả năng của chu vi khi bất chợt kết hợp Dallas ở bên ngoài. Bạn thấy tòa nhà trong tình trạng hiện nay cùng những tấm màn khép lại. Đây là nghệ thuật vẽ tranh thật. Thật ra, cái này không phải tấm màn. Những tấm màn nhựa được kết hợp cùng những cửa sổ, một lần nữa cơ chế an toàn có thể được tăng cao để bạn có thể hoàn toàn sáng tỏ, nếu bạn đã chọn, sự phối hợp của nhà hát đứng phía sau, diễn tập... Nhưng bạn cũng có khả năng cho phép khán giả xem Dallas, trình diễn sau tấm màn sân khấu trong phần trình diễn của bạn.
Now, if I'll take you through -- this is an early concept sketch -- take you through kind of a mixture of all these things together. Effectively you would have something like this. You would be allowed to bring objects or performers into the performing chamber: "Aida," their elephants, you can bring the elephants in. You would be able to expose the auditorium to Dallas or vice versa, Dallas to the auditorium. You'd be able to open portions in order to change the procession, allow people to come in and out for an intermission, or to enter for the beginning or the end of a performance.
Bây giờ, nếu tôi đưa bạn đến - đây là bản thảo ý tưởng - đưa bạn đến loại hỗn hợp của nhiều thứ trộn lẫn nhau. Bạn sẽ có một ấn tượng sâu sắc tương tự. Bạn sẽ được phép mang những đồ vật hoặc người biểu diễn vào trong phòng biểu diễn. "Aida", chú voi, bạn có thể đem theo. Bạn sẽ có thể trình diễn từ khán phòng đến Dallas hoặc ngược lại, từ Dallas đến khán phòng. Bạn sẽ có thể mở nhiều phần để thay đổi qui trình, cho phép nhiều người ra vào lúc tạm nghỉ, hay đi vào lúc bắt đầu hoặc lúc kết thúc của một buổi diễn.
As I said, all the balconies can move, but they can also be disappeared completely. The proscenium can fly. You can bring large objects into the chamber itself. But most convincingly when we had to confront the idea of changing costs from architecture to infrastructure, is something that is represented by this. And again, this is not all the flexibilities of the building that is actually built, but at least suggests the ideas.
Như đã nói, tất cả ban công có thể di dời, nhưng cũng có thể biến mất hoàn toàn. Phía trước sân khấu có thể bay lượn. Bạn có thể mang những đồ vật to lớn vào trong phòng. Nhưng thuyết phục nhất là khi chúng ta phải đối mặt với ý tưởng của chi phí thay đổi từ kiến trúc sang cơ sở hạ tầng, là điều được trình bày. Và đây không phải tính uốn nắn của toàn nhà thật sự được xây, nhưng ít ra cũng đề xuất được ý tưởng nào đó.
This building has the ability, in short order, to go back to a flat floor organization such that they can rent it out. Now, if there is anyone here from American Airlines, please consider doing your Christmas party here. (Laughter) That allows the company to raise operational budgets without having to compete with other venues with much larger auditoriums. That's an enormous benefit.
Tòa nhà này có khả năng, nói ngắn gọn là, quay lại tổ chức tầng phẳng mà họ có thể tạm thuê nó. Nếu có ai làm ở hãng hàng không của Mĩ, làm ơn cân nhắc lại việc tổ chức tiệc Giáng Sinh ở đây. (Cười) Điều đó cho phép công ti nâng cao ngân sách hoạt động mà không cần cạnh tranh với địa điểm khác có nhiều khán phòng lớn hơn. Đó là một lợi ích to lớn.
So, the theater company has the ability to do totally hermetic, light-controlled, sound-controlled, great acoustics, great intimacy Shakespeare, but can also do Beckett with the skyline of Dallas sitting behind it. Here it is in a flat floor configuration. The theater has been going through its kind of paces.
Cho nên, công ti hát kịch có khả năng tiến hành toàn bộ hàn kín, điều chỉnh ánh sáng, độ vang âm thanh, sự liên quan mật thiết đến Shakespeare, nhưng cũng có thể áp dụng cho Beckett cùng hình dạng nền trời của Dallas ngồi phía sau đó. Đây là cơ cấu sàn phẳng. Nhà hát đã trải qua nhiều tiến triển rồi.
Here it is in an end stage configuration. It's actually beautiful. There was a rock band. We stood outside trying to see if the acoustics worked, and you could see the guys doing this but you couldn't hear them. It was very unusual. Here it is in a thrust configuration. And last but not least, you see this already has the ability to create events in order to generate operational budgets to overcome the building in fact performing to allow the company to overcome their biggest problem.
Đây là cơ cấu ở cuối sân khấu. Thật sự rất đẹp. Có một ban nhạc rock. Chúng ta đứng quan sát độ vang hoạt động, bạn có thể thấy người làm nhưng không thể nghe được họ. Điều này rất ư là phi thường. Đây là cơ cấu thúc đẩy. Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, bạn thấy khả năng tạo nhiều sự kiện để tạo ra ngân sách hoạt động khôi phục tòa nhà đang xây dựng để công ti vượt qua vấn đề lớn nhất.
I'm going to show you a brief time lapse. As I said, this can be done with only two people, and with a minimum amount of time. This is the first time that actually the changeover was done and so there is literally thousands of people because everyone was excited and wanted to be a part of it. So, in a way try to disregard all the thousands of ants running around. And think of it being done with just a few people. Again, just a couple people are required. (Laughter) I promise. Et voila. (Applause)
Tôi sẽ trình bày trong một khoảng thời gian ngắn. Chỉ cần 2 người là có thể làm được. trong thời gian tối thiểu. Đây là lần đầu tiên tiến hành thay đổi. và thật ra là có hàng ngàn người vì mọi người háo hức và muốn tham gia. Vì vậy, bằng cách cố gắng mặc kệ hàng ngàn con kiến đang bò xung quanh. Và nghĩ việc này được tiến hành với một vài người. Một lần nữa, chỉ vài người được yêu cầu. (Cười) Tôi xin hứa. Ở kia kìa. (Vỗ tay)
So, just in conclusion, a few shots. This is the AT&T Performing Arts Center's Dee and Charles Wyly Theater. There it is at night. And last but not least the entire AT&T Performing Arts Center. You can see the Winspear Opera House on the right and the Dee and Charles Wyly Theater on the left.
Vì vậy, tóm lại, một vài chi tiết. Đây là nhà hát kịch Dee và Charles Wyly của trung tâm trình diễn nghệ thuật AT&T. Trình diễn vào buổi tối. Cuối cùng là cả trung tâm trình diễn nghệ thuật AT&T. Nhà hát con sò Winspear bên phải, nhà hát kịch Dee và Charles Wyly nằm bên trái.
And to remind you that here is an example in which architecture actually did something. But we got to that conclusion without understanding where we were going, what we knew were a series of issues that the company and the client was confronted with. And we took positions with them, and it was through those positions that we began to take architectural manifestations and we arrived at a conclusion that none of us, really none of us could ever have conceived of initially or individually. Thank you. (Applause)
Và để nhắc nhở bạn rằng đây là một ví dụ mà kiến trúc thật sự đóng góp một phần. Nhưng chúng ta phải đi đến kết luận đó mà không hiểu nơi chúng ta sẽ đi, chúng ta đã biết về nhiều vấn đề ở công ti đó và khách hàng phải đối mặt. Ta nhắm vào những mục tiêu và qua đó, chúng ta bắt đầu nhận ra hiện thân của kiến trúc đi đến kết luận là không ai trong chúng ta, thật sự không ai trong chúng ta có thể hiểu được ngay từ đầu hay hiều về bản thân mình. Cảm ơn. (Vỗ tay)