I grew up in a very small village in Canada, and I'm an undiagnosed dyslexic. I had a really hard time in school. In fact, my mother told me eventually that I was the little kid in the village who cried all the way to school. I ran away. I left when I was 25 years old to go to Bali, and there I met my incredible wife, Cynthia, and together, over 20 years, we built an amazing jewelry business. It was a fairy tale, and then we retired. Then she took me to see a film that I really didn't want to see. It ruined my life -- (Laughter) "The Inconvenient Truth" and Mr. Gore. I have four kids, and even if part of what he says is true, they're not going to have the life that I had. And I decided at that moment that I would spend the rest of my life doing whatever I could to improve their possibilities. So here's the world, and here we are in Bali. It's a tiny, little island -- 60 miles by 90 miles. It has an intact Hindu culture. Cynthia and I were there. We had had a wonderful life there, and we decided to do something unusual. We decided to give back locally.
Tôi trưởng thành tại một thị trấn rất nhỏ ở Canada, và tôi được chấn đoán bị chứng thiểu năng học tập (dyslexic). Tôi gặp rất nhiều khó khăn ở trường. Cuối cùng thì mẹ tôi cũng nói là tôi là đứa nhóc mít ướt mỗi lần đến trường. Tôi bỏ đi. Tôi đi đến Bali khi tôi 25 tuổi. Và ở đó, tôi gặp được người vợ tuyệt vời của mình, Cynthia, và trong hơn 20 năm, chúng tôi cùng nhau gầy dựng thành công 1 cơ sở kinh doanh vàng bạc đá quý. Nó như một câu chuyện thần tiên vậy, rồi sau đó chúng tôi về hưu. Bà ấy dẫn tôi đi xem 1 cuốn phim mà tôi thực sự không muốn xem. Cuốn phim đã phá hủy cuộc đời tôi -- (Tiếng cười) "1 sự thật cay đắng" và Ông Al Gore. Tôi có 4 người con, và dù ông Al Gore chỉ nói đúng 1 phần đi chăng nữa, thì những đứa con tôi cũng sẽ không được sống một cuộc sống như tôi từng có. Và tôi liền quyết định rằng tôi sẽ bỏ cả cuộc đời còn lại của mình làm tất cả những gì có thể để cải thiện điều đó. Đây là thế giới, và ở đây chính là Bali. là một hòn đảo rất rất nhỏ -- rộng 100, dài 150 cây số. Ở đây, nền văn hóa Hindu vẫn được bảo toàn nguyên vẹn. Cynthia và tôi đã ở đó. Chúng tôi có một cuộc sống tuyệt vời, và rồi chúng tôi quyết định làm một cái gì đó khác thường một chút. Chúng tôi quyết định giúp đỡ lại người dân địa phương ở đây.
And here it is: it's called the Green School. I know it doesn't look like a school, but it is something we decided to do, and it is extremely, extremely green. The classrooms have no walls. The teacher is writing on a bamboo blackboard. The desks are not square. At Green School, the children are smiling -- an unusual thing for school, especially for me. And we practice holism. And for me it's just the idea that, if this little girl graduates as a whole person, chances are she'll demand a whole world -- a whole world -- to live on. Our children spend 181 days going to school in a box. The people that built my school also built the prison and the insane asylum out of the same materials. So if this gentleman had had a holistic education, would he be sitting there? Would he have had more possibilities in his life?
Và đây, cái này được gọi là Ngôi Trường Xanh. Tôi biết là trông nó không giống như một ngôi trường, nhưng đó là điều mà chúng tôi đã quyết định làm, và nó hoàn toàn, hoàn toàn "xanh". Các lớp học không có vách tường. Giáo viên thì viết trên bảng làm bằng tre. Bàn học không phải hình vuông. Học tại Ngôi Trường Xanh, bọn trẻ rất vui vẻ -- là một điều lạ đối với trường học, đặc biệt là với tôi. Và chúng tôi thực hành giáo dục toàn diện. Đối với tôi, đó chỉ là một ý tưởng cho rằng nếu bé gái nhỏ này tốt nghiệp ra trường như một người toàn vẹn, thì rất có thể cô bé sẽ đòi hỏi một thế giới cũng toàn vẹn, để sống. Mỗi năm, con cái của chúng ta đi học 181 ngày trong 1 "chiếc hộp". Những người thợ xây dựng nên trường học cũng xây dựng nhà tù và những trại tâm thần trên cùng loại vật liệu. Vậy nếu người đàn ông này có được 1 hệ thống giáo dục toàn diện, liệu ông ta có ngồi ở đó không? Liệu còn cơ may nào trong cuộc đời của ông ta?
The classrooms have natural light. They're beautiful. They're bamboo. The breeze passes through them. And when the natural breeze isn't enough, the kids deploy bubbles, but not the kind of bubbles you know. These bubbles are made from natural cotton and rubber from the rubber tree. So we basically turned the box into a bubble. And these kids know that painless climate control may not be part of their future. We pay the bill at the end of the month, but the people that are really going to pay the bill are our grandchildren. We have to teach the kids that the world is not indestructible. These kids did a little graffiti on their desks, and then they signed up for two extra courses. The first one was called sanding and the second one was called re-waxing. But since that happened, they own those desks. They know they can control their world.
Các lớp học ở đây có ánh sáng tự nhiên. Được xây lên từ tre rất tuyệt vời. Những cơn gió nhẹ lùa qua. Và nếu như vậy cũng chưa đủ, thì những đứa trẻ sẽ trải những bong bóng khí ra, không phải là loại mà bạn từng thấy. Loại bong bóng khí này được làm từ cô tông tự nhiên và cao su lấy từ cây cao su. Và chúng tôi chuyển lớp học vào bên trong bong bóng khí. Và những đứa trẻ biết rằng trong tương lại chúng không bị lệ thuộc vào hệ thống điều hòa không khí. Chúng ta ăn mặn, nhưng con cháu của chúng ta mới thực sự là những người khát nước. Chúng ta phải dạy bọn trẻ rằng thế giới không phải là không thể bị phá hủy. Những đứa trẻ này vẽ hình lên bàn học của chúng, và rồi chúng nó đăng ký 2 lớp học ngoại khóa. Lớp thứ nhất dạy chà nhám, và lớp thứ 2 dạy đánh bóng. Nhưng khi làm vậy, chúng sở hữu bàn học của mình. Chúng biết rằng chúng có thể làm chủ được thế giới của mình.
We're on the grid. We're not proud of it. But an amazing alternative energy company in Paris is taking us off the grid with solar. And this thing is the second vortex to be built in the world, in a two-and-a-half meter drop on a river. When the turbine drops in, it will produce 8,000 watts of electricity, day and night. And you know what these are. There's nowhere to flush. And as long as we're taking our waste and mixing it with a huge amount of water -- you're all really smart, just do the math. How many people times how much water. There isn't enough water. These are compost toilets, and nobody at the school wanted to know about them, especially the principal. And they work. People use them. People are okay. It's something you should think about doing. Not many things didn't work. The beautiful canvas and rubber skylights got eaten by the sun in six months. We had to replace them with recyclable plastic. The teachers dragged giant PVC whiteboards into the classrooms. So we had some good ideas: we took old automobile windshields, put paper behind them and created the first alternative to the whiteboard.
Chúng tôi xài điện từ mạng lưới trong khu vực; chúng tôi không tự hào về điều đó. nhưng một công ty điện xoay chiều tuyệt vời ở Paris đã hướng dẫn chúng tôi xài năng lượng mặt trời. Và đây là xoáy nước thứ 2 được xây dựng trên thế giới, có 2,5 bậc đo nước trên 1 con sông. Khi tuốcbin hoạt động, sẽ tạo ra 8000 watt điện, cả ngày và đêm. Và bạn cũng biết đây là cái gì. Ở đây không có chỗ để giựt nước. Và cứ phải dùng rất nhiều nước để xả đi những chất thải -- các bạn thử tự tính mà xem. Số lượng người nhân lên với số lượng nước. Thì nước sẽ không đủ mà xài. Đây là nhà vệ sinh phân ủ. Không ai ở trong trường muốn biết đến thứ này, đặc biệt là hiệu trưởng. Và nó hoạt động tốt, mọi người chấp nhận và sử dụng. Đó là một số thứ các bạn nên cân nhắc để làm. Hầu như cái gì cũng hoạt động hiệu quả. Những tấm vải bạt và cao su trên trần bị mục rữa do mặt trời mỗi sáu tháng. Chúng tôi phải sử dụng những miếng nhựa tái chế. Giáo viên mang những tấm bảng trắng làm bằng nhựa PVC vào lớp học, rồi chúng tôi có 1 vải ý tưởng mới mẻ. Chúng tôi lấy những tấm kiếng chắn gió của xe hơi, rồi dán giấy đằng sau để tạo ra một thứ thay thế cho bảng trắng.
Green School sits in south-central Bali, and it's on 20 acres of rolling garden. There's an amazing river traveling through it, and you can see there how we manage to get across the river. I met a father the other day; he looked a little crazed. I said, "Welcome to Green School." He said, "I've been on an airplane for 24 hours." I asked him, "Why?" He said, "I had a dream once about a green school, and I saw a picture of this green school, I got on an airplane. In August I'm bringing my sons." This was a great thing. But more than that, people are building green houses around Green School, so their kids can walk to school on the paths. And people are bringing their green industries, hopefully their green restaurants, to the Green School. It's becoming a community. It's becoming a green model. We had to look at everything. No petrochemicals in the pavement. No pavement. These are volcanic stones laid by hand. There are no sidewalks. The sidewalks are gravel. They flood when it rains, but they're green.
Ngôi Trường Xanh tọa lạc ở miền Trung Nam Bali, nằm trên một mảnh vườn 80.000 mét vuông. Có một con sông chảy ngang qua, và các bạn thấy đây chúng tôi đã xây cầu để băng qua sông như thế nào. Hôm nọ, tôi có gặp 1 vị phụ huynh, trông anh ta khá là hứng khởi. Tôi nói: "Chào mừng đến với Ngôi Trường Xanh." Anh ta nói: "Tôi ngồi máy bay tới 24 tiếng đồng hồ." Tôi mới hỏi: "Tại sao?" Anh nói: "Tôi có lần mơ về 1 ngôi trường xanh, và rồi tôi bắt gặp được hình ảnh về ngôi trường này, nên tôi mới bay qua đây. Tháng Tám tới tôi sẽ dắt con tôi tới đây." Đó là một dấu hiệu tuyệt vời. Nhưng hơn thế nữa, mọi người đang xây dựng nhà ở xanh xung quanh Ngôi Trường Xanh. nên những đứa trẻ có thể đi bộ tới trường trên các con đường mòn. Và mọi người đang mang tới Ngôi Trường Xanh, những ngành công nghiệp xanh của họ, hy vọng là sẽ có nhà hàng xanh nữa. Và rồi nó trở thành 1 cộng đồng Và trở thành một hình mẫu xanh. Chúng ta phải nhìn tới mọi khía cạnh. Không có chất hóa dầu trên mặt đường. Không có mặt đường. Đây là những viên đá núi lửa được sắp xếp bằng tay. Cũng không có vệ đường. Vệ đường là những hàng sỏi, chúng sẽ bị cuốn đi khi trời mưa, nhưng chúng hoàn toàn "xanh".
This is the school buffalo. He's planning to eat that fence for dinner. All the fences at Green School are green. And when the kindergarten kids recently moved their gate, they found out the fence was made out of tapioca. They took the tapioca roots up to the kitchen, sliced them thinly and made delicious chips. Landscaping. We manage to keep the garden that was there running right up to the edge of each of the classrooms. We dropped them gently in. We made space for these guys who are Bali's last black pigs. And the school cow is trying to figure out how to replace the lawnmower on the playing field.
Đây là những con trâu được nuôi ở trường. Chúng chuẩn bị dùng cái hàng rào đó làm bữa tối. Tất cả các hàng rào ở Ngôi Trường Xanh đều xanh. Gần đây, khi những đứa bé ở nhà trẻ dời cái cổng trường, chúng phát hiện ra rằng những hàng rào này được làm bằng tapioca (bột sắn hột). Bọn trẻ lấy những cái rễ mang vào nhà bếp, thái mỏng để làm đồ ăn chơi rất ngon. Cảnh quan. Chúng tôi sắp xếp sao cho vườn tượt được gần sát với các lớp học. Chúng tôi chăm sóc khá đàng hoàng. Và không quên chừa chỗ cho những con heo mọi ở Bali. Và những con bò thì cố gắng làm sao để thay thế cho máy cắt cỏ ở sân chơi.
These young ladies are living in a rice culture, but they know something that few people know in a rice culture. They know how to plant organic rice, they know how to look after it, they know how to harvest and they know how to cook it. They're part of the rice cycle and these skills will be valuable for them in their future. This young man is picking organic vegetables. We feed 400 people lunch every day and it's not a normal lunch. There's no gas. Local Balinese women cook the food on sawdust burners using secrets that only their grandmothers know. The food is incredible.
Những cô gái nhỏ này cũng sống trong vùng văn minh lúa nước, nhưng chúng biết nhiều thứ mà hầu như không ai biết. Chúng biết làm thế nào để trồng lúa hữu cơ, làm sao để chăm bón, làm sao để gặt hái và còn biết chế biến món ăn với nó nữa. Chúng chính là 1 phần trong chu kỳ trồng lúa, và những kỹ năng đó sẽ rất có giá trị trong tương lai. Cậu bé này gặt được rau hữu cơ. Chúng tôi làm bữa trưa cho 400 người mỗi ngày. Và không phải là một bữa cơm bình thường; chúng tôi không xài gas. Những phụ nữ địa phương ở Bali nấu nướng bằng mùn cưa đốt cháy và sử dụng những bí quyết gia truyền. Đồ ăn ở đây rất tuyệt.
Green School is a place of pioneers, local and global. And it's a kind of microcosm of the globalized world. The kids are from 25 countries. When I see them together, I know that they're working out how to live in the future. Green School is going into its third year with 160 children. It's a school where you do learn reading -- one of my favorites -- writing -- I was bad at it -- arithmetic. But you also learn other things. You learn bamboo building. You practice ancient Balinese arts. This is called mud wrestling in the rice fields. The kids love it. The mothers aren't quite convinced.
Ngôi Trường Xanh là một nơi của những người tiên phong, của địa phương của toàn cầu. Và nó như là một thế giới nhỏ của một thế giới được toàn cầu hóa. Những đứa trẻ đến từ 25 quốc gia. Lần đầu nhìn thấy chúng, tôi biết rằng chúng sẽ tìm ra cách để sống trong tương lai. Ngôi Trường Xanh đã hoạt động đến năm thứ 3 với 160 đứa trẻ. Đây là trường dạy bằng đọc -- cũng là môn tôi thích nhất -- dạy viết -- tôi dở tệ môn này -- và số học. Nhưng bạn cũng học được nhiều thứ khác. Bạn học về xây nhà bằng tre. Được học về những môn nghệ thuật của người Bali cổ. Đây được gọi là đấu vật trên bùn ở những đồng lúa. Những đứa trẻ rất thích trò này. Những các bà mẹ thì không hài lòng cho lắm.
(Laughter)
(Tiếng cười)
We've done a lot of outrageous things in our lives, and we said, okay, local, what does "local" mean? Local means that 20 percent of the population of the school has to be Balinese, and this was a really big commitment. And we were right. And people are coming forward from all over the world to support the Balinese Scholarship Fund, because these kids will be Bali's next green leaders. The teachers are as diverse as the student body, and the amazing thing is that volunteers are popping up. A man came from Java with a new kind of organic agriculture. A woman came from Africa with music. And together these volunteers and the teachers are deeply committed to creating a new generation of global, green leaders. The Green School effect -- we don't know what it is. We need someone to come and study it. But what's happening, our learning-different kids -- dyslexic -- we've renamed them prolexic -- are doing well in these beautiful, beautiful classrooms. And all the kids are thriving.
Chúng ta đã và đang làm rất nhiều điều khó coi trong đời sống của mình, và chúng ta bảo nhau rằng, được thôi, địa phương hóa. Nhưng địa phương hóa nghĩa là sao? Địa phương hóa có nghĩa là 20% số học sinh của trường phải là người Bali. Và đó là điều quan trọng. Và chúng tôi đã đúng. Và nhiều người từ rất nhiều quốc gia khác nhau đến hỗ trợ cho Quỹ Học Bổng Bali, bởi vì những đứa trẻ này sắp tới sẽ trở thành những nhà lãnh đạo xanh của Bali. Giáo viên cũng đến từ nhiều quốc gia như các học sinh. Và điều tuyệt vời là có nhiều người tình nguyện. 1 người đàn ông đến từ Java với 1 nền nông nghiệp hữu cơ mới mẻ. 1 phụ nữa đến từ Châu Phi với âm nhạc của cô. Và những người tình nguyện và các giáo viên quan tâm sâu sắc tới việc xây dựng một thế hệ mới của những nhà lãnh đạo xanh, toàn cầu. Hiệu ứng của Ngôi Trường Xanh -- chúng tôi cũng không biết đó là cái gì. Chúng tôi cần ai đó nghiên cứu về nó. Nhưng điều gì đang xảy ra, những đứa trẻ khó khăn trong học tập của chúng ta -- gọi là thiểu năng trí tuệ (dyslexic) -- chúng tôi đổi tên thành prolexic -- chúng đang học tập tại các lớp học ở đây. Và tất cả chúng đều rất háo hức.
And how did we do all this? On giant grass. It's bamboo. It comes out of the ground like a train. It grows as high as a coconut tree in two months and three years later it can be harvested to build buildings like this. It's as strong and dense as teak and it will hold up any roof. When the architects came, they brought us these things, and you've probably seen things like this. The yellow box was called the administration complex. (Laughter) We squashed it, we rethought it, but mainly we renamed it "the heart of school," and that changed everything forever. It's a double helix. It has administrators in it and many, many other things.
Và chúng tôi đã làm điều đó như thế nào? Chúng tôi dùng thứ này. Đó là tre. Chúng lớn nhanh như thổi. Chúng đạt chiều cao của một cây dừa trong 2 tháng. Và sau 3 năm thì có thể thu hoạch để xây nhà. Nó rất đặc và chắc nhu gỗ tếch. Và chịu đựng được tất cả loại nóc nhà. Khi những kiến trúc sư đến, họ mang cho chúng tôi những thứ này, và ắt hẳn là bạn đã từng thấy chúng. Cái hộp vàng là khu liên hợp quản trị. (Tiếng cười) Chúng tôi bàn tới bàn lui rất nhiều, nhưng chủ yếu là chúng tôi đã đổi tên cho nó -- trái tim của ngôi trường. Và nó đã thay đổi mọi thứ. Cái này gọi là vòng xoắn kép. Các người quản lý ở trong đó và nhiều thứ khác nữa.
And the problem of building it -- when the Balinese workers saw long reams of plans, they looked at them and said, "What's this?" So we built big models. We had them engineered by the engineers. And Balinese carpenters like this measured them with their bamboo rulers, selected the bamboo and built the buildings using age-old techniques, mostly by hand. It was chaos. And the Balinese carpenters want to be as modern as we do, so they use metal scaffolding to build the bamboo building and when the scaffolding came down, we realized that we had a cathedral, a cathedral to green, and a cathedral to green education. The heart of school has seven kilometers of bamboo in it. From the time the foundations were finished, in three months it had roofs and floors. It may not be the biggest bamboo building in the world, but many people believe that it's the most beautiful.
Và vấn đề nảy sinh khi xây dựng là -- khi các công nhân Bali nhìn thấy những cái lỗ khoan trong đồ án, họ mới thắc mắc và hỏi đây là cái gì. Và rồi chúng tôi làm một mô hình lớn. Được gia công bởi các kỹ sư. Và những người thợ mộc Bali đo đạc chúng với thước đo bằng tre, chọn lọc và rồi xây dựng sử dụng những kỹ thuật đã lỗi thời, và đa phần là làm bằng tay chân. Nó như một đống hỗn độn. Và những người thợ mộc Bali cũng muốn được tiên tiến như chúng ta nên họ sử dụng những dàn giáo bằng kim loại để xây công trình bằng tre này. Và khi hoàn thành, chúng tôi mới nhận ra là chúng tôi vừa xây được một giáo đường, 1 giáo đường hướng tới màu xanh, một giáo đường giáo dục xanh. Trung tâm của trường có tới 7 cây số chiều dài của tre. Từ lúc nền móng được hoàn tất, trong 3 tháng là xong phần sàn và mái. Có lẽ nó không phải là công trình bằng tre lớn nhất thế giới nhưng nhiều người tin rằng đây là công trình đẹp nhất.
Is this doable in your community? We believe it is. Green School is a model we built for the world. It's a model we built for Bali. And you just have to follow these simple, simple rules: be local, let the environment lead and think about how your grandchildren might build.
Liệu có thể làm được điều này trong cộng đồng của bạn không? Chúng tôi tin là có thể. Ngôi Trường Xanh là một hình mẫu mà chúng tôi xây dựng cho thế giới. Là một hình mẫu chúng tôi xây dựng cho Bali. Và bạn chỉ cần nhớ những quy tắt đơn giản thôi: hãy địa phương hóa, hãy để môi trường dẫn dắt và nghĩ về con cháu cũng chúng ta sẽ xây dựng thế giới như thế nào.
So, Mr. Gore, thank you. You ruined my life, but you gave me an incredible future. And if you're interested in being involved in finishing Green School and building the next 50 around the world, please come and see us.
Thưa Ông Al Gore, rất cám ơn ông. Ông đã hủy hoại đời tôi, nhưng ông đã cho tôi một tương lai tuyệt vời. Và nếu bạn có hứng thú tham gia hoàn tất Ngôi Trường Xanh và xây dựng thêm 5-7 chục cái nữa khắp thế giới. hãy tới đây với chúng tôi.
Thank you.
Xin cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)