I really am honored to be here, and as Chris said, it's been over 20 years since I started working in Africa. My first introduction was at the Abidjan airport on a sweaty, Ivory Coast morning. I had just left Wall Street, cut my hair to look like Margaret Mead, given away most everything that I owned, and arrived with all the essentials -- some poetry, a few clothes, and, of course, a guitar -- because I was going to save the world, and I thought I would just start with the African continent.
Tôi rất vinh dự được ở đây, như Chris nói Đã hơn 20 năm từ khi làm việc ở Châu Phi. Buổi giới thiệu đầu là ở sân bay Abidjan trên bờ biển Ivory buổi sáng nóng nực. Tôi chỉ vừa rời phố Wall, cắt kiểu tóc giống như Margaret Mead, vứt đi hầu như mọi thứ mà tôi có, và đến đó với tất cả những sự thiết yếu-- vài bài thơ, vài bộ đồ, dĩ nhiên có ghita vì tôi đang định cứu thế gới. và tôi nên bắt đầu với lục địa châu Phi
But literally within days of arriving I was told, in no uncertain terms, by a number of West African women, that Africans didn't want saving, thank you very much, least of all not by me. I was too young, unmarried, I had no children, didn't really know Africa, and besides, my French was pitiful. And so, it was an incredibly painful time in my life, and yet it really started to give me the humility to start listening.
Nhưng theo nghĩa đen ở những ngày đầu,tôi được biết,trong điều kiện không chắc chắn bởi một số phụ nữ miến Tây châu Phi, rằng người dân châu Phi không muốn được cứu, cảm ơn,ít nhất tất cả không phải từ tôi Tôi lúc đó còn rất trẻ, chưa có chồng con chưa biết rõ về châu Phi, bên cạnh đó tiếng Pháp của tôi còn rất nhiều hạn chế. Cho nên, đó là khoảng thời gian rất thương tâm đối với tôi và song nó thật sự đã ban cho tôi sự khiêm tốn để bắt đầu lắng nghe.
I think that failure can be an incredibly motivating force as well, so I moved to Kenya and worked in Uganda, and I met a group of Rwandan women, who asked me, in 1986, to move to Kigali to help them start the first microfinance institution there. And I did, and we ended up naming it Duterimbere, meaning "to go forward with enthusiasm." And while we were doing it, I realized that there weren't a lot of businesses that were viable and started by women, and so maybe I should try to run a business, too. And so I started looking around, and I heard about a bakery that was run by 20 prostitutes. And, being a little intrigued, I went to go meet this group, and what I found was 20 unwed mothers who were trying to survive.
Tôi nghĩ sự thất bại đó có thể thành động lực thúc đẩy phi thường, nên tôi đã chuyển đến Kenya và làm việc ở Uganda, và gặp một nhóm phụ nữ Rwanda, họ kêu tôi vào năm 1986, chuyển đến Kigali để giúp họ bắt đầu tổ chức kinh tế vi mô ở đó. Và tôi đồng ý, chúng tôi kết thúc việc đặt tên nó là Duterimbere, Tiến đến đam mê, tôi thực hiện tôi thấy ít có công việc khả thi và bắt đầu bởi phụ nữ, và có thể tôi cũng nên cố gắng gầy dựng sự nghiệp. Tôi bắt đầu nhìn xung quanh, và tôi nghe về 1 tiệm bánh điều hành bởi 10 cô "gái" Bị hấp dẫn đôi chút, tôi đến gặp nhóm này điều mà tôi tìm được là 20 bà mẹ đơn thân đang cố gắng sinh tồn.
And it was really the beginning of my understanding the power of language, and how what we call people so often distances us from them, and makes them little. I also found out that the bakery was nothing like a business, that, in fact, it was a classic charity run by a well-intentioned person, who essentially spent 600 dollars a month to keep these 20 women busy making little crafts and baked goods, and living on 50 cents a day, still in poverty. So, I made a deal with the women. I said, "Look, we get rid of the charity side, and we run this as a business and I'll help you." They nervously agreed. I nervously started, and, of course, things are always harder than you think they're going to be.
Và nó thật sự đã khởi nguồn cho tôi vốn hiểu biết về sức mạnh của ngôn ngữ và cái cách mà bạn gọi người khác sẽ đưa bạn ra xa khỏi họ, và khiến họ trở nên nhỏ bé. Tôi cũng tìm thấy tiệm bánh đó không có gì giống với việc kinh doanh, sự thật, nó là 1 quỹ từ thiện được thực hiện bỏi một mạnh thường quân, người đã dành 600$ mỗi tháng để tạo điều kiện cho 20 phụ nữ này bận rộn với sự khéo léo và những chiếc bánh nhỏ, và sống với thu nhập 50 cent một ngày chưa thoát nghèo. Tôi giao dịch với họ, "Ta thôi cần dựa vào các từ thiện Ta sẽ kinh doanh và tôi sẽ giúp các cô." Họ đồng ý với sự lo lắng. Tôi cũng vậy khi bắt đầu, và dĩ nhiên mọi việc luôn phức tạp hơn bạn nghĩ.
First of all, I thought, well, we need a sales team, and we clearly aren't the A-Team here, so let's -- I did all this training. And the epitome was when I literally marched into the streets of Nyamirambo, which is the popular quarter of Kigali, with a bucket, and I sold all these little doughnuts to people, and I came back, and I was like, "You see?" And the women said, "You know, Jacqueline, who in Nyamirambo is not going to buy doughnuts out of an orange bucket from a tall American woman?" And like -- (Laughter) -- it's a good point.
Đầu tiên, tôi nghĩ cần một nhóm bán hàng, và chúng ta rõ ràng không phải Đội A, nên hãy-- tôi đã làm tất cả việc đào tạo. Và điều trích yếu là khi tôi diễu hành trên các đường phố, theo nghĩa đen, ở Nyamirambo,một bộ phận phổ biến của Kigali, với một cái xô, và tôi đã bán những chiếc bánh donut nho nhỏ đến mọi người và tôi trở lại, tôi như kiểu "Thấy chưa?" họ nói :"Cô biết đấy, Jacqueline, ai ở Nyamirambo lại không mua những chiếc bánh donut đựng trong cái túi màu cam từ 1 người phụ nữ Mỹ cao ráo?" - Và thích-- (Cười)-- một điểm cộng.
So then I went the whole American way, with competitions, team and individual. Completely failed, but over time, the women learnt to sell on their own way. And they started listening to the marketplace, and they came back with ideas for cassava chips, and banana chips, and sorghum bread, and before you knew it, we had cornered the Kigali market, and the women were earning three to four times the national average. And with that confidence surge, I thought, "Well, it's time to create a real bakery, so let's paint it." And the women said, "That's a really great idea." And I said, "Well, what color do you want to paint it?" And they said, "Well, you choose." And I said, "No, no, I'm learning to listen. You choose. It's your bakery, your street, your country -- not mine." But they wouldn't give me an answer. So, one week, two weeks, three weeks went by, and finally I said, "Well, how about blue?" And they said, "Blue, blue, we love blue. Let's do it blue." So, I went to the store, I brought Gaudence, the recalcitrant one of all, and we brought all this paint and fabric to make curtains, and on painting day, we all gathered in Nyamirambo, and the idea was we would paint it white with blue as trim, like a little French bakery. But that was clearly not as satisfying as painting a wall of blue like a morning sky.
Sau đó tôi cả chặn đường Mỹ, với sự cạnh tranh , đồng đội và cá nhân. Thất bại hoàn toàn, nhưng thời gian dần trôi, họ học được cách bán riêng. Và họ bắt đầu nghe đến chỗ chợ, và họ trở lại với các ý tưởng như khoai mì chiên, chuối chiên, và bánh mì bo bo, và trước khi bạn biết nó chúng tôi đã phân vân về chợ Kigali, và họ kiếm được khoảng gấp ba đến bốn lần trung bình cả nước. Và với sự tự tin tăng lên, tôi nghĩ "Đến lúc mở một tiệm bánh đúng nghĩa rồi, hãy bắt đầu sơn nó thôi". Và họ nói "Một ý kiến rất tuyệt vời." Tôi nói "Các cô muốn sơn màu gì nào?" Họ nói "Theo ý cô." tôi thì "Không, Không, tôi đang học nghe. Các cô chọn đi. Cửa tiệm, con phố, đất nước nữa--không phải tôi" Nhưng họ không cho tôi câu trả lời. Một tuần, hai tuần, ba tuần trôi qua, và cuối cùng tôi nói "Màu xanh nước biển được chứ? Và họ bảo "Được được, chúng tôi thích nó." Vậy nên tôi đến cửa hàng, mang theo Gaudence, người ngoan cố nhất, và mang hết đống sơn và vải để làm thảm, và trong ngày sơn, chúng tôi tập hợp ở Nyamirambo, và ý tưởng là chúng tôi sẽ sơn trắng và xanh theo thứ tự, giống như một tiệm bánh Pháp nhỏ. Nhưng rõ ràng là nó không thoả mãn bằng việc sơn bức tường màu xanh như bầu trời.
So, blue, blue, everything became blue. The walls were blue, the windows were blue, the sidewalk out front was painted blue. And Aretha Franklin was shouting "R-E-S-P-E-C-T," the women's hips were swaying and little kids were trying to grab the paintbrushes, but it was their day. And at the end of it, we stood across the street and we looked at what we had done, and I said, "It is so beautiful." And the women said, "It really is." And I said, "And I think the color is perfect," and they all nodded their head, except for Gaudence, and I said, "What?" And she said, "Nothing." And I said, "What?" And she said, "Well, it is pretty, but, you know, our color, really, it is green." And -- (Laughter)
Nên, xanh, xanh, mọi thứ đều màu xanh. Tường, cửa sổ xanh vỉa hè ra phí trước cũng được sơn xanh. Và Aretha Kranklin hét "T-Ô-N-T-R-Ọ-N-G" hông của họ lúc lắc và những đứa nhỏ cố lấy mấy cây cọ, nhưng đó là ngày của chúng. Và vài lúc hoàn thành, chúng tôi đứng bên đường và nhìn vào thành quả, tôi nói "Thật là đẹp". Họ trả lời "Thật sự rất đẹp". Tôi nói "Tôi nghĩ màu sác thật hoàn hảo," Tất thẩy gật đầu, trừ Gaudence, tôi hỏi "Gì cơ chứ?" Cô ta bảo "Không có gì". Tôi hỏi "Gì chứ?" Cô ta nói "Nó đẹp, cô biết đấy, màu của ta Thật sự, nó là xanh lá cây" Và-- (Cười).
-- I learned then that listening isn't just about patience, but that when you've lived on charity and dependent your whole life long, it's really hard to say what you mean. And, mostly because people never really ask you, and when they do, you don't really think they want to know the truth. And so then I learned that listening is not only about waiting, but it's also learning how better to ask questions.
-- Tôi học được rằng việc lắng nghe không chỉ về tính kiên nhẫn mà nó còn là khi bạn sống với việc từ thiện và phụ thuộc suốt cả đời, thật khó để diễn tả ý bạn muốn nói. Và hầu như con người không bao giờ hỏi bạn và khi họ hỏi, bạn thật sự không nghĩ họ muốn biết sự thật. Và tôi học được lắng nghe không chỉ là chờ đợi, mà còn là học cách hỏi tốt hơn.
And so, I lived in Kigali for about two and a half years, doing these two things, and it was an extraordinary time in my life. And it taught me three lessons that I think are so important for us today, and certainly in the work that I do. The first is that dignity is more important to the human spirit than wealth. As Eleni has said, when people gain income, they gain choice, and that is fundamental to dignity. But as human beings, we also want to see each other, and we want to be heard by each other, and we should never forget that. The second is that traditional charity and aid are never going to solve the problems of poverty.
Vậy nên, tôi đã ở Kigali khoảng hai năm rưỡi, làm việc đó khoảng thời gian phi thường của đời tôi. Và nó dạy tôi ba bài học tôi nghĩ rằng rất quan trọng với chúng ta ngày nay, và chắc chắn là trong công việc tôi làm. Thứ nhất là nhân phẩm đến tâm hồn người quan trọng hơn so với sự giàu có. Như Eleni có nói, khi con người có tiền, họ có sự lựa chọn, và điều đó là nền tảng cho phẩm chất. Nhưng là con người, chúng ta cũng muốn thấy nhau, và muốn được nghe đến lẫn nhau, và chúng ta không bao giờ quên điều đó. Điều thứ hai là từ thiện và viện trợ truyền thống không bao giờ giúp xoá nghèo.
I think Andrew pretty well covered that, so I will move to the third point, which is that markets alone also are not going to solve the problems of poverty. Yes, we ran this as a business, but someone needed to pay the philanthropic support that came into the training, and the management support, the strategic advice and, maybe most important of all, the access to new contacts, networks and new markets. And so, on a micro level, there's a real role for this combination of investment and philanthropy. And on a macro level -- some of the speakers have inferred that even health should be privatized. But, having had a father with heart disease, and realizing that what our family could afford was not what he should have gotten, and having a good friend step in to help, I really believe that all people deserve access to health at prices they can afford. I think the market can help us figure that out, but there's got to be a charitable component, or I don't think we're going to create the kind of societies we want to live in.
Tôi nghĩ Andrew che đậy nó rất tốt, nên tôi chuyển sang phần ba điều mà những chợ đơn lẻ cũng không giải quyết các vấn đề về sự nghèo. Đúng vậy, chúng tôi kinh doanh nó, nhưng vài người cần trả tiền ủng hộ từ thiện khi đang đào tạo, và ủng hộ quản lí, tư vấn chiến lược và có thể điều quan trọng nhất chính là cách hội nhập vào các mối liên lạc mới, mạng lưới mới và những khu chợ mới. Vậy nên, trong mức độ vi mô, có 1 vai trò thực sự cho sự kết hợp giữa đầu tư và từ thiện. Và trên cấp độ vĩ mô-- một số các diễn giả đã suy luận là thậm chí sức khoẻ cũng nên tư nhân hoá. Nhưng, có một ông bố với căn bệnh tim, và nhận ra rằng những gì gia đình chúng ta có không phải những thứ mà ông ấy lẽ ra phải có, nhờ một người bạn tốt bước vào giúp đỡ, tôi thật sự tin tất cả mọi người xứng đáng được để ý sức khoẻ và chi phí mà họ có khả năng chi trả. Tôi nghĩ chợ có thể giúp ta tìm ra, nhưng có thể đó là một thành phần từ thiện hay là tôi không nghĩ chúng ta sắp tạo ra một loại xã hội chúng ta muốn sống.
And so, it was really those lessons that made me decide to build Acumen Fund about six years ago. It's a nonprofit, venture capital fund for the poor, a few oxymorons in one sentence. It essentially raises charitable funds from individuals, foundations and corporations, and then we turn around and we invest equity and loans in both for-profit and nonprofit entities that deliver affordable health, housing, energy, clean water to low income people in South Asia and Africa, so that they can make their own choices. We've invested about 20 million dollars in 20 different enterprises, and have, in so doing, created nearly 20,000 jobs, and delivered tens of millions of services to people who otherwise would not be able to afford them.
Vậy, các bài học này thật sự đã đưa tôi đến quyết định xây dựng Quỹ Nhạy Bén khoảng sáu năm trước Nó là một quỹ phi lợi nhuận,quỹ đầu tư mạo hiểm cho người nghèo một vài nghịch lý trong một câu. Nó chủ yếu lập nên quỹ từ thiện từ các cá nhân, các tổ chức và hợp tác, rồi quan sát, đầu tư công bằng và cho vay với thực thể lợi nhuận và cả phi lợi nhuận mà cung cấp y tế, nhà cửa, năng lượng nước sạch với giá cả phải chắng đến những người có thu nhập thấp ở Nam Châu Á và Châu Phi để họ có thể có sự lựa chọn riêng. Chúng tôi đã đầu tư khoảng 20 triệu đôla trong 20 doanh nghiệp, và làm như vậy, chúng tôi đã tạo gần 20000 công việc và cung cấp hàng chục triệu dịch vụ đến những người không đủ khả năng cho trả nếu không làm như vậy.
I want to tell you two stories. Both of them are in Africa. Both of them are about investing in entrepreneurs who are committed to service, and who really know the markets. Both of them live at the confluence of public health and enterprise, and both of them, because they're manufacturers, create jobs directly, and create incomes indirectly, because they're in the malaria sector, and Africa loses about 13 billion dollars a year because of malaria. And so as people get healthier, they also get wealthier.
Tôi muốn kể cho các bạn hai câu chuyên. Cả hai đều ở Châu Phi. Cả hai đều về việc đầu tư các doanh nhân người mà được kí kết với dịch vụ, và thật sự biết rõ về các khu chợ. Cả hai sống ở hợp lưu của y tế công cộng và các doanh nghiệp, và cả hai, vì họ là các nhà sản xuất, trực tiếp tạo ra công việc, trực tiếp tạo ra các nguồn thu nhập vì họ đang ở trong khu vực sốt rét và châu Phi mất gần 13 tỉ đô la năm vì dịch sốt rét Và khi con người khoẻ hơn, họ cũng sẽ sung sướng hơn.
The first one is called Advanced Bio-Extracts Limited. It's a company built in Kenya about seven years ago by an incredible entrepreneur named Patrick Henfrey and his three colleagues. These are old-hand farmers who've gone through all the agricultural ups and downs in Kenya over the last 30 years. Now, this plant is an Artemisia plant; it's the basic component for artemisinin, which is the best-known treatment for malaria. It's indigenous to China and the Far East, but given that the prevalence of malaria is here in Africa, Patrick and his colleagues said, "Let's bring it here, because it's a high value-add product." The farmers get three to four times the yields that they would with maize.
Đầu tiên được gọi là Bio tiên tiến - chiết xuất giới hạn. Được xây dựng ở Kenya tầm bảy năm trước Bởi một doanh nhân đặc biệt tên là Patrick Henfrey và và đồng nghiệp. Họ là những nông dân lão luyện đã trải qua các thời kì hưng-suy trong nền nông nghiệp ở Kenya hơn 30 năm. Bây giờ, đây là một cái cây Artemisa; là một thành phần cơ bản cho artemisinin, thuốc trị phổ biến nhất cho bệnh sốt rét. Nó thuộc bản địa Trung Quốc và Viễn Đông, nhưng cho tỉ lệ sốt rét là ở Châu Phi, Patrickvà đồng nghiệp nói rằng :'Hãy mang chúng đến nơi này, vì nó là một sản phẩm thêm vào giá trị cao" Nông dân tăng ba đến bốn lần năng suất đối với ngô bắp.
And so, using patient capital -- money that they could raise early on, that actually got below market returns and was willing to go the long haul and be combined with management assistance, strategic assistance -- they've now created a company where they purchase from 7,500 farmers. So that's about 50,000 people affected. And I think some of you may have visited -- these farmers are helped by KickStart and TechnoServe, who help them become more self-sufficient. They buy it, they dry it and they bring it to this factory, which was purchased in part by, again, patient capital from Novartis, who has a real interest in getting the powder so that they can make Coartem. Acumen's been working with ABE for the past year, year and a half, both on looking at a new business plan, and what does expansion look like, helping with management support and helping to do term sheets and raise capital. And I really understood what patient capital meant emotionally in the last month or so. Because the company was literally 10 days away from proving that the product they produced was at the world-quality level needed to make Coartem, when they were in the biggest cash crisis of their history.
Vậy nên, sử dụng vốn kiên nhẫn-- họ có thể tăng tiền lên sớm thật sự ở dưới mức trở lại thị trường và sẵn lòng ra sức lâu dài và được kết hợp với sự trợ giúp quản lí, chiến lược hỗ trợ -- họ đã tạo ra một công ty nơi mà họ thu mua được từ 7500 nông dân. Nên là có khoảng 50000 người bị tác động. Và tôi nghĩ có thể một vài bạn đã đến đây- Những người nông dân này được KickStart và Technoserve giúp đỡ để trở nên tự túc hơn. Họ mua nó, sấy khô và mang đến nhà máy, được mua từng phần, lần nữa, vố đầu tư từ Novartis, người có niềm đam mê với phấn để họ có thể làm Coartem. Acumen đã làm việc với ABE trong năm qua, một năm rưỡi, cả hai nhắm tới kế hoạch kinh doanh mới và sự bành trướng diễn ra như sao, giúp với hỗ trợ quản lí và giúp làm tấm hạn và gia tăng vốn. Và tôi thật sự hiểu vốn kiên nhẫn có nghĩa một cách cảm xúc, hình như trong tháng trước . Bởi vì công ty theo nghĩa đen là mười ngày từ khi chứng minh rằng sản phẩm của họ đủ mức độ chất lượng cần thiết của thế giới để làm Coartem, khi họ trong cuộc khủng hoảng tiền mặt lớn nhất lịch sử cuả họ
And we called all of the social investors we know. Now, some of these same social investors are really interested in Africa and understand the importance of agriculture, and they even helped the farmers. And even when we explained that if ABE goes away, all those 7,500 jobs go away too, we sometimes have this bifurcation between business and the social. And it's really time we start thinking more creatively about how they can be fused. So Acumen made not one, but two bridge loans, and the good news is they did indeed meet world-quality classification and are now in the final stages of closing a 20-million-dollar round, to move it to the next level, and I think that this will be one of the more important companies in East Africa.
Chúng tôi đã gọi tất cả nhà đầu tư xã hội mà chúng tôi biết. Bây giờ, một số nhà đầu tư xã hội đó đã thật sự quan tâm đến Châu Phi và hiểu được tầm quan trọng nông nghiệp, và họ thậm chí đã giúp đỡ các nông dân. Và thậm chí khi chúng tôi giải thích nếu ABE biến mất, tất cả 7500 công việc kia cũng biến mất, chúng tôi thi thoảng chia đường giữa kinh doanh và xã hội. Và nó thật sự là thời điểm bắt đầu nghĩ sáng tạo hơn về cách hợp nhất chúng. Nên Acumen làm được không chỉ một, mà là cho vay hai cầu và tin tốt là họ đã thật sự gặp phân loại chất lượng thế giới và bây giờ trong những trận cuối cùng đến với vòng 20 triệu đô, để chuyển đến vị trí cao hơn và tôi nghĩ rằng nó sẽ trở thành một trong các công ty quan trọng hơn trong Đông Á.
This is Samuel. He's a farmer. He was actually living in the Kibera slums when his father called him and told him about Artemisia and the value-add potential. So he moved back to the farm, and, long story short, they now have seven acres under cultivation. Samuel's kids are in private school, and he's starting to help other farmers in the area also go into Artemisia production -- dignity being more important than wealth.
Đây là Samuel. Một người nông dân. Thật ra anh đã sống ở khu ổ chuột Kibera khi ba anh ta gọi và kể anh và kể về Artemisia và tiềm năng gia tăng giá trị. Nên anh ta trở về nông trại, và, nó là mẫu chuyện dài, họ bây giờ có bảy mẫu đất trồng. Các con của Samuel đang học trường tư , anh ấy đàn bắt đầu giúp đỡ các nông dân ở khu vực cũng đi vào sản xuất Artemisia-- nhân phẩm trở nên quan trọng hơn của cải
The next one, many of you know. I talked about it a little at Oxford two years ago, and some of you visited A to Z manufacturing, which is one of the great, real companies in East Africa. It's another one that lives at the confluence of health and enterprise. And this is really a story about a public-private solution that has really worked. It started in Japan. Sumitomo had developed a technology essentially to impregnate a polyethylene-based fiber with organic insecticide, so you could create a bed net, a malaria bed net, that would last five years and not need to be re-dipped.
Tiếp đến, rất nhiều các bạn biết. Tôi đã nói đôi chút về nó ở Oxford hai năm trước một số các bạn đã tham quan chế tạo A - Z một trong những công ty thật, tuyệt nhất ở Đông Phi. Nó là một công ty khác ở hợp lưu giữa sức khoẻ và doanh nghiệp. Và đây thật sự là một câu chuyện về một tình huống công- tư thật sự đã hoạt đông. Nó bắt đầu ở Nhật Bản. Sumitomo đã phát triển một kĩ thuật cần thiết để sản sinh một sợi polyethylene dựa trên thuốc trừ sâu hữu cơ, nên bạn có thể làm một cái màn ngủ, một màn ngủ sốt rét, kéo dài tận năm năm không cần nhúng lại.
It could alter the vector, but like Artemisia, it had been produced only in East Asia. And as part of its social responsibility, Sumitomo said, "Why don't we experiment with whether we can produce it in Africa, for Africans?" UNICEF came forward and said, "We'll buy most of the nets, and then we'll give them away, as part of the global fund's and the U.N.'s commitment to pregnant women and children, for free." Acumen came in with the patient capital, and we also helped to identify the entrepreneur that we would all partner with here in Africa, and Exxon provided the initial resin.
Nó có thể thay đổi véc- tơ, nhưng giống với Artemisia, nó được sản xuất duy nhất ở Đông Á. Và vì một phần trách nhiệm xã hội của nó Sumitomo nói rằng: "Sao không thử nghiệm với bất kể là có thể sản xuất ở châu Phi, cho người Châu Phi?" UNICEF tiến đến và nói : "Ta sẽ mua hầu hết số lưới, và sau đó chuyển chúng đi, vì một phần cam kết của quỹ toàn cầu và Liên Hiệp Quốc cho phụ nữ có thai và trẻ em được tự do." Acumen đã đến vốn kiên nhẫn, chúng tôi cũng giúp xác định người thầu mà chúng tôi sẽ hợp tác ở tại Châu Phi này và Exxon cung cấp nhựa thông ban đầu.
Well, in looking around for entrepreneurs, there was none better that we could find on earth than Anuj Shah, in A to Z manufacturing company. It's a 40-year-old company, it understands manufacturing. It's gone from socialist Tanzania into capitalist Tanzania, and continued to flourish. It had about 1,000 employees when we first found it. And so, Anuj took the entrepreneurial risk here in Africa to produce a public good that was purchased by the aid establishment to work with malaria.
Trong việc tìm các nhà doanh nhân, chúng tôi không tìm được người nào trên trái đất tốt hơn Anuj Shah trong công ty sản xuất A đến Z. Công ty đã được 40 năm tuổi, nó hiểu rõ việc chế tạo. Nó đã đi từ Tanzania xã hội chủ nghĩa vào Tanzania tư bản và tiếp tục thịnh vượng. Có khoảng 1,000 công nhân khi chúng tôi tìm đến lần đầu. Và nên, Anụ gánh rủi ro thầu khoán ở tại Châu Phi này đê sản xuất mặt hàng công cộng được mua bởi thành lập viện trợ để hoạt động với thuốc chống sốt rét.
And, long story short, again, they've been so successful. In our first year, the first net went off the line in October of 2003. We thought the hitting-it-out-of-the-box number was 150,000 nets a year. This year, they are now producing eight million nets a year, and they employ 5,000 people, 90 percent of whom are women, mostly unskilled. They're in a joint venture with Sumitomo. And so, from an enterprise perspective for Africa, and from a public health perspective, these are real successes.
Và, một mẫu chuyện dài, lần nữa họ đã rất thành công. Trong năm đầu tiên, cái lưới đầu tiên đã ra khỏi dây chuyền vào tháng 10 năm 2003, Chúng tôi đã nghĩ con số ra-khỏi-vỏ-hộp là 15000 lưới một năm. Năm nay, họ đang sản xuất tám triệu lưới một năm, và tuyển dụng 5000 người, 90% là phụ nữ, hầu như không có kĩ năng. Họ đang liên doanh với Sumitomo. Và nên, từ một góc độ doanh nghiệp cho Châu Phi và từ góc độ sức khoẻ cộng đồng , là những thành công có thật.
But it's only half the story if we're really looking at solving problems of poverty, because it's not long-term sustainable. It's a company with one big customer. And if avian flu hits, or for any other reason the world decides that malaria is no longer as much of a priority, everybody loses. And so, Anuj and Acumen have been talking about testing the private sector, because the assumption that the aid establishment has made is that, look, in a country like Tanzania, 80 percent of the population makes less than two dollars a day. It costs, at manufacturing point, six dollars to produce these, and it costs the establishment another six dollars to distribute it, so the market price in a free market would be about 12 dollars per net. Most people can't afford that, so let's give it away free. And we said, "Well, there's another option. Let's use the market as the best listening device we have, and understand at what price people would pay for this, so they get the dignity of choice. We can start building local distribution, and actually, it can cost the public sector much less."
Nhưng mới là nửa câu chuyện nếu ta thật ta nhìn vào việc giải quyết vấn đề nghèo, bởi vì nó không bền vững lâu dài. Nó là công ty với khách hàng lớn. Và nếu dịch cúm gia cầm ập đến, với bất kì lí do nào khác thế giới quyết định sốt rét sẽ không còn ưu tiên, tất cả mọi người thua, Và nên, Anuj và Acumen đã nói về việc kiểm tra khu vực hẻo lánh, vì giải định rằng thành lập viện trợ được hình thành là đó, nhìn xem, trong một nước giống Tanzania, 80% dân số kiếm ít hơn hai đô một ngày. Nó định giá, tại điểm chế tạo, sáu đô để sản xuất chúng, và nó định giá thành lập sáu đô khác để phân phối nó, nên giá chợ ở chợ tự do sẽ là khoảng 12 đô một cái lưới. Hầu hết mọi người không đủ khả năng trả nó nên hãy chuyển nó miễn phí. và chúng tôi nói :"Có lựa chọn khác Hãy dùng chợ như thiết bị nghe tốt nhất mà ta có, và hiểu được với mức giá nào mọi người sẽ chi được, để họ có địa vị được chọn. Ta có thể bắt đầu xây dựng phân phối điaj phương và thật ra, nó có thể định giá khu vực công cộng ít hơn nhiều."
And so we came in with a second round of patient capital to A to Z, a loan as well as a grant, so that A to Z could play with pricing and listen to the marketplace, and found a number of things. One, that people will pay different prices, but the overwhelming number of people will come forth at one dollar per net and make a decision to buy it. And when you listen to them, they'll also have a lot to say about what they like and what they don't like. And that some of the channels we thought would work didn't work. But because of this experimentation and iteration that was allowed because of the patient capital, we've now found that it costs about a dollar in the private sector to distribute, and a dollar to buy the net. So then, from a policy perspective, when you start with the market, we have a choice. We can continue going along at 12 dollars a net, and the customer pays zero, or we could at least experiment with some of it, to charge one dollar a net, costing the public sector another six dollars a net, give the people the dignity of choice, and have a distribution system that might, over time, start sustaining itself.
Và nên chúng tôi đến với trận thứ hai của vốn kiên nhẫn đến A-Z, tiền vay cũng như trợ cấp, nên A-Z có thể chơi với giá cả và lắng nghe khu chợ, và tìm một số thứ. Một, mọi người sẽ trả nhiều mức giá, nhưng con số áp đảo sẽ là trước một đô một cái lưới và quyết định mua nó. Và khi nghe họ, họ cũng sẽ có nhiều điều để nói về những gì họ thích và không thích. Và một số các kênh mà chúng tôi nghĩ sẽ làm được việc không hoạt động, Nhưng vì thử nghiệm và sự lặp lại được cho phép này vì các thủ đô kiên nhẫn, bây giờ chúng ta nhận ra rằng nó định giá khoảng một đô trong khu vực hẻo lán để phân phối và mua một đô vậy nên, trong một khía cạnh hợp đồng, khi bạn bắt đầu với chợ, ta có một lựa chọn ta có thể tiếp tục duy trì 12$ một lưới, và khách hàng trả không, hoặc ta có thể thử nghiệm mọt số ít, để tính giá một đô một lưới, định giá khu vực công cộng cho sáu đô khác một lưới, ban cho mọi người địa vị lựa chọn, và có một hệ thống phân phối có thể, qua thời gian, nó bắt đầu tự kéo dài
We've got to start having conversations like this, and I don't think there's any better way to start than using the market, but also to bring other people to the table around it. Whenever I go to visit A to Z, I think of my grandmother, Stella. She was very much like those women sitting behind the sewing machines. She grew up on a farm in Austria, very poor, didn't have very much education. She moved to the United States, where she met my grandfather, who was a cement hauler, and they had nine children. Three of them died as babies. My grandmother had tuberculosis, and she worked in a sewing machine shop, making shirts for about 10 cents an hour. She, like so many of the women I see at A to Z, worked hard every day, understood what suffering was, had a deep faith in God, loved her children and would never have accepted a handout. But because she had the opportunity of the marketplace, and she lived in a society that provided the safety of having access to affordable health and education, her children and their children were able to live lives of real purpose and follow real dreams.
ta cần bắt đầu các cuộc trò chuyện như này và tôi không nghĩ có cách nào tốt hơn để bắt đầu hơn việc dùng khu chợ, nhưng cũng mang đến những khách hàng xung quanh khác. bất kể tôi tham quan từ A đến Z ở đâu, tôi nghĩ về bà tôi, Stella. Bà ấy rất giống những người phụ nữ ngồi sau những chiếc máy may này, Bà lớn lên từ một nông trại ở Úc, nghèo khó, không được giáo dục nhiều. Bà chuyển đến Hoa Kì, nơi bà gặp ông tôi, là một thợ xi măng, và họ sinh chín người con. ba người đã mất từ khi còn sơ sinh. Bà tôi bị bệnh lao, và bà đã trong một tiệm may, may áo sơ mi kiếm được mười xu một giờ. Bà ấy, giống rất nhiều phụ nữ mà tôi thấy ở A-Z, làm việc chăm chỉ mỗi ngày, hiểu rõ sức chịu đựng ra sao, có một niềm tin mãnh liệt ở Chúa, yêu thương con cái và không bao giờ chấp nhận đầu hàng. Nhưng vì bà có cơ hội ở nơi chợ, và bà ấy sống trong một xã hội cung cấp sự an toàn cho việc đến gần với khả năng được giáo dục và an toàn y tế con của bà và của họ được sống cuộc sống có mục đích có thật và theo đuổi những ước mơ có thật.
I look around at my siblings and my cousins -- and as I said, there are a lot of us -- and I see teachers and musicians, hedge fund managers, designers. One sister who makes other people's wishes come true. And my wish, when I see those women, I meet those farmers, and I think about all the people across this continent who are working hard every day, is that they have that sense of opportunity and possibility, and that they also can believe and get access to services, so that their children, too, can live those lives of great purpose. It shouldn't be that difficult. But what it takes is a commitment from all of us to essentially refuse trite assumptions, get out of our ideological boxes. It takes investing in those entrepreneurs that are committed to service as well as to success. It takes opening your arms, both, wide, and expecting very little love in return, but demanding accountability, and bringing the accountability to the table as well. And most of all, most of all, it requires that all of us have the courage and the patience, whether we are rich or poor, African or non-African, local or diaspora, left or right, to really start listening to each other. Thank you. (Applause)
Tôi nhìn quanh vào anh chị tôi và anh chị em họ-- như tôi đã nói, có rất nhiều hình ảnh của chúng tôi,-- và tôi thấy thầy cô, những nhà chơi nhạc, quản lí từ thiện tìm lời, nhà thiết kế Một người chị đã biến điều ước của những người khác thành thực. Và điều ước của tôi, khi tôi thấy những phụ nữ này, khi tôi gặp các nông dân đó, và tôi nghĩ về tất cả những người đi qua lục địa này những người lao động cần mẫn mỗi ngày, rằng họ có ý thức về cơ hội và khả năng, và họ cũng có thể tin và đến gần với các dịch vụ, để con họ, cũng có thể sống những cuộc sống với những mục đích tươi đẹp. Nó không nên mang mức độ khó như vậy. Nhưng điều mà nó cần là sự cam kết từ tất cả chúng ta để một cách cần thiết từ chối các sự nhàm chán giả thoát ra khỏi chiếc hộp tư tưởng của ta. Nó đem sự dầu tư từ những doanh nhân mà đã được cam kết cho dịch vụ ngày càng thành công. Nó mở rộng vòng tay bạn, cả hai cánh tay, rộng mở, và mong chờ những đáp trả yêu thương nhưng yêu cầu trách nhiệm, và cũng như mang trách nhiệm đến mặt bằng Và hầu hết trong tất cả, hầu hết nó yêu cầu tất cả chúng ta dũng khí và kiên nhẫn, bất kể chúng ta giàu hay nghèo, là người châu Phi hay không, địa phương hay hải ngoại, trái hay phải, thật sự bắt nhịp lắng nghe lẫn nhau. Cảm ơn các bạn. (Vỗ tay).