I want to start with a story, a la Seth Godin, from when I was 12 years old. My uncle Ed gave me a beautiful blue sweater -- at least I thought it was beautiful. And it had fuzzy zebras walking across the stomach, and Mount Kilimanjaro and Mount Meru were kind of right across the chest, that were also fuzzy. And I wore it whenever I could, thinking it was the most fabulous thing I owned.
Tôi muốn bắt đầu bằng một câu chuyện diễn ra ở Seth Godin từ khi tôi 12 tuổi. Chú Ed tặng tôi một chiếc áo len xanh tuyệt đẹp ít ra là tôi nghĩ nó đẹp. Nó có những con ngựa vằn mờ mờ đi ngang qua phần bụng, núi Kilimanjaro và núi Meru thì nằm ngang qua ngực, phần này cũng mờ mờ. Tôi mặc bất cứ khi nào có thể, nghĩ rằng nó là thứ tuyệt vời nhất tôi có.
Until one day in ninth grade, when I was standing with a number of the football players. And my body had clearly changed, and Matt, who was undeniably my nemesis in high school, said in a booming voice that we no longer had to go far away to go on ski trips, but we could all ski on Mount Novogratz. (Laughter) And I was so humiliated and mortified that I immediately ran home to my mother and chastised her for ever letting me wear the hideous sweater. We drove to the Goodwill and we threw the sweater away somewhat ceremoniously, my idea being that I would never have to think about the sweater nor see it ever again.
Cho đến một ngày vào năm lớp chín, khi tôi đang đứng với một số cầu thủ bóng đá. Cả con người tôi đã hoàn toàn thay đổi, và Matt, người là đối thủ "không đội trời chung" của tôi ở cấp ba, nói oang oang rằng chúng ta không còn phải đi xa để được trượt tuyết nữa, mà có thể cùng trượt trên núi Novogratz. (Tiếng cười) Tôi cảm thấy bẽ mặt và xấu hổ đến mức tôi chạy ngay về nhà với mẹ và trách phạt bà vì để tôi mặc cái áo "gớm guốc". Chúng tôi lái xe tới Goodwill và ném chiếc áo len đi theo cách có phần câu nệ, ý định của tôi là để không bao giờ phải nghĩ về chiếc áo len hay nhìn thấy nó nữa.
Fast forward -- 11 years later, I'm a 25-year-old kid. I'm working in Kigali, Rwanda, jogging through the steep slopes, when I see, 10 feet in front of me, a little boy -- 11 years old -- running toward me, wearing my sweater. And I'm thinking, no, this is not possible. But so, curious, I run up to the child -- of course scaring the living bejesus out of him -- grab him by the collar, turn it over, and there is my name written on the collar of this sweater.
Tua nhanh một chút -- 11 năm sau, tôi là một đứa trẻ 25 tuổi. Tôi đang làm việc ở Kigali, Rwanda, đang chạy bộ qua những đoạn dốc, khi tôi thấy, một đứa bé trai, ở cách tôi khoảng hơn 3m -- 11 tuổi đang chạy về phía tôi, mặc chiếc áo len của tôi. Và tôi nghĩ, không, điều này là không thể. Nhưng vì, tò mò, tôi chạy đến chỗ đứa bé -- đương nhiên rồi Làm cậu hoảng sợ như thể Chúa sống dậy túm lấy cổ áo cậu ấy, lật ngược lại, và thấy tên tôi được viết trên cổ chiếc áo len.
I tell that story, because it has served and continues to serve as a metaphor to me about the level of connectedness that we all have on this Earth. We so often don't realize what our action and our inaction does to people we think we will never see and never know. I also tell it because it tells a larger contextual story of what aid is and can be. That this traveled into the Goodwill in Virginia, and moved its way into the larger industry, which at that point was giving millions of tons of secondhand clothing to Africa and Asia. Which was a very good thing, providing low cost clothing. And at the same time, certainly in Rwanda, it destroyed the local retailing industry. Not to say that it shouldn't have, but that we have to get better at answering the questions that need to be considered when we think about consequences and responses.
Tôi kể truyện đấy, bởi vì nó đã được sử dụng và sẽ tiếp tục được sử dụng như một vị dụ về mức độ của những mối liên hệ mà chúng ta có trên Trái Đất này. Chúng ta thường không nhận ra hành động và sự ì trệ của mình đã làm gì những người mà chúng ta nghĩ rằng sẽ không bao giờ biết và nhìn thấy. tôi nói điều này vì nó kể ra một câu chuyện với ngữ cảnh lớn hơn về khái niệm của sự giúp đỡ và sự giúp đỡ đó có thể là gì. Điều đó dẫn đến tổ chức Goodwill ở Virgina, và đưa nó trở thành một ngành công nghiệp lớn hơn, mà ở đó, tại thời điểm đó, đang ủng hộ hàng triệu tấn quần áo cũ cho Châu Phi và Châu Á. Đó là một điều tốt, cung cấp quần áo với giá thấp. Và cũng tại thời điểm đó, ở Rwanda tất nhiên, điều đó sẽ phá hủy ngành công nghiệp bán lẻ địa phương. Không những chúng ta không nên làm điều đấy, mà chúng ta phải có câu trả lời tốt hơn cho những câu hỏi cần được quan tâm đến khi chúng ta nghĩ về những hậu quả và những sự hưởng ứng.
So, I'm going to stick in Rwanda, circa 1985, 1986, where I was doing two things. I had started a bakery with 20 unwed mothers. We were called the "Bad News Bears," and our notion was we were going to corner the snack food business in Kigali, which was not hard because there were no snacks before us. And because we had a good business model, we actually did it, and I watched these women transform on a micro-level. But at the same time, I started a micro-finance bank, and tomorrow Iqbal Quadir is going to talk about Grameen, which is the grandfather of all micro-finance banks, which now is a worldwide movement -- you talk about a meme -- but then it was quite new, especially in an economy that was moving from barter into trade.
Vì vậy, tôi sẽ nói về Rwanda, những năm 1985, 1986, nơi tôi đang làm hai việc. Tôi đã mở cửa hàng bánh với 20 người mẹ chưa chồng. chúng tôi gọi đó là "Những vấn đề xấu mới nảy sinh" và quan niệm rằng chúng tôi sẽ vơ vét việc kinh doanh đồ ăn nhanh tại các góc phố ở Kigali, điều này không khó bởi vì làm gì có đồ ăn vặt trước khi chúng tôi đến. Bởi vì chúng tôi có hình mẫu kinh doanh tốt, chúng tôi đã thật sự làm được, và tôi nhìn những người phụ nữ này biến đổi theo cấp độ vi mô. Nhưng tại thời điểm đó, tôi bắt đầu một ngân hàng tài chính vi mô, và ngày mai Iqbal Quadir sẽ nói về Grameen, cái được xem là ông nội của các ngân hàng tài chính vi mô, Mà bây giờ là một phong trào trên toàn thế giới - bạn nói về một meme nhưng nó khá mới mẻ, đặc biệt khi ở trong một nền kinh tế Đang chuyển từ trao đổi sang thương mại.
We got a lot of things right. We focused on a business model; we insisted on skin in the game. The women made their own decisions at the end of the day as to how they would use this access to credit to build their little businesses, earn more income so they could take care of their families better.
Chúng ta đã làm đúng rất nhiều thứ. Chúng ta tập trung vào một mô hình kinh doanh; chúng ta chấp nhận chịu rủi ro về tài chính khi tham gia "cuộc chơi". Cuối cùng thì những người phụ nữ tự ra quyết định của riêng họ như khi làm thế nào họ sẽ sử dụng điều này truy cập vào tín dụng để xây dựng việc kinh doanh nhỏ của họ, thu nhập cao hơn bởi vì thế họ có thể chăm sóc cho gia đình tốt hơn.
What we didn't understand, what was happening all around us, with the confluence of fear, ethnic strife and certainly an aid game, if you will, that was playing into this invisible but certainly palpable movement inside Rwanda, that at that time, 30 percent of the budget was all foreign aid. The genocide happened in 1994, seven years after these women all worked together to build this dream. And the good news was that the institution, the banking institution, lasted. In fact, it became the largest rehabilitation lender in the country. The bakery was completely wiped out, but the lessons for me were that accountability counts -- got to build things with people on the ground, using business models where, as Steven Levitt would say, the incentives matter. Understand, however complex we may be, incentives matter.
Điều chúng ta không hiểu, điều xảy ra xung quanh chúng ta, cùng với sự kết hợp của nỗi sợ, xung đột các tộc người và chắc chắn là một trò chơi cứu trợ, nếu bạn làm, chơi vào sự chuyển động vô hình nhưng chắc chắn rõ ràng ở Rwanda này, cái mà tại thời điểm đó, 30% ngân sách là từ sự giúp đỡ của nước ngoài. Sự diệt chủng xảy ra vào năm 1994, bảy năm sau khi những người phụ nữ này làm việc với nhau để xây dựng giấc mơ này. Và tin tốt là cơ quan, ngân hàng đã tồn tại. Thực chất, nó trở thành nơi cho vay lớn nhất đất nước. Tiệm bánh đã bị phá bỏ hoàn toàn, nhưng tôi học được rằng ta phải có trách nhiệm -- phải xây dựng cùng người khác từ nền tảng ban đầu, áp dụng những hình mẫu kinh doanh ở nơi mà, như Steven Levitt sẽ nói, sự thúc đẩy mới quan trọng. Thấu hiểu, dù chúng ta có phức tạp đến mấy, sự thúc đẩy mới quan trọng.
So when Chris raised to me how wonderful everything that was happening in the world, that we were seeing a shift in zeitgeist, on the one hand I absolutely agree with him, and I was so thrilled to see what happened with the G8 -- that the world, because of people like Tony Blair and Bono and Bob Geldof -- the world is talking about global poverty; the world is talking about Africa in ways I have never seen in my life. It's thrilling. And at the same time, what keeps me up at night is a fear that we'll look at the victories of the G8 -- 50 billion dollars in increased aid to Africa, 40 billion in reduced debt -- as the victory, as more than chapter one, as our moral absolution.
Vậy nên khi Chris nói cho tôi thấy sự tuyệt vời của mọi thứ đang diễn ra trên thế giới, chúng ta đang nhìn thấy sự thay đổi trong tư tưởng của thời đại, một mặt tôi hoàn toàn đồng tình với anh ấy, và tôi hồi hộp chờ xem điều gì sẽ xảy ra với nhóm G8 -- thế giới, bởi vì những người như Tony Blair và Bono và cả Bob Geldof -- thế giới đang nói về sự nghèo nàn toàn cầu; thế giới đang nói về Châu Phi theo cái cách tôi chưa từng thấy bao giờ. Nó thật ly kì. Và cùng lúc đó, điều khiến tôi thức giấc hàng đêm là nỗi sợ mà chúng ta sẽ nhìn thấy trong chiến thắng của nhóm G8 -- 50 tỷ đô trong việc hỗ trợ Châu Phi, 40 tỷ trong việc giảm nợ nần -- như một chiến thắng, hơn cả một chương mới, như sự xá tội về đạo đức cho chúng ta.
And in fact, what we need to do is see that as chapter one, celebrate it, close it, and recognize that we need a chapter two that is all about execution, all about the how-to. And if you remember one thing from what I want to talk about today, it's that the only way to end poverty, to make it history, is to build viable systems on the ground that deliver critical and affordable goods and services to the poor, in ways that are financially sustainable and scaleable. If we do that, we really can make poverty history.
Và thực chất, chúng ta nhìn nhận điều đó như một chương mở đầu, tán dương nó, đóng nó lại, và nhận thức được rằng chúng ta cần chương tiếp theo về cách thực hiện, tất tần tật về cách làm. Và nếu bạn nhớ được một điều trong số những thứ tôi muốn nói ngày hôm nay, đó là cách duy nhất để kết thúc đói nghèo, để làm nên lịch sử, là xây dựng những hệ thống có thể đứng vững được mà chuyển được hàng hóa nguy cấp với giá cả phải chăng cùng những dịch vụ đến cho người nghèo, theo cách mà tài chính sẽ ổn định và mở rộng được. Nếu chúng ta làm thế, chúng ta có thể làm nên lịch sử của sự nghèo khổ.
And it was that -- that whole philosophy -- that encouraged me to start my current endeavor called "Acumen Fund," which is trying to build some mini-blueprints for how we might do that in water, health and housing in Pakistan, India, Kenya, Tanzania and Egypt. And I want to talk a little bit about that, and some of the examples, so you can see what it is that we're doing. But before I do this -- and this is another one of my pet peeves -- I want to talk a little bit about who the poor are. Because we too often talk about them as these strong, huge masses of people yearning to be free, when in fact, it's quite an amazing story. On a macro level, four billion people on Earth make less than four dollars a day.
Và nó là như vậy -- toàn bộ cái triết lý đấy -- đã khuyến khích tôi bắt đầu sự nỗ lực hiện tại của tôi gọi là "Quỹ Mũi Nhọn", nơi đang cố gắng để tạo ra những thiết kế mini Vì chúng ta có thể làm điều đó đối với nguồn nước, sức khoẻ và nhà ở ở Pakistan, Ấn Độ, Kenya, Tanzania và Ai Cập. Tôi muốn nói về nó một chút, và một số ví dụ, để các bạn có thể thấy điều chúng ta đang làm. Nhưng trước khi tôi làm vậy -- và đây là một việc nữa khiến tôi khó chịu -- Tôi muốn nói một chút về việc ai là người nghèo. Vì chúng ta thường nói về họ như những nhóm người khỏe, to lớn khát khao được tự do, trong khi thực chất, đó là một câu chuyện tuyệt vời. Ở cấp độ vĩ mô, bốn tỷ người trên trái đất làm ra ít hơn bốn đô la một ngày.
That's who we talk about when we think about "the poor." If you aggregate it, it's the third largest economy on Earth, and yet most of these people go invisible. Where we typically work, there's people making between one and three dollars a day. Who are these people? They are farmers and factory workers. They work in government offices. They're drivers. They are domestics. They typically pay for critical goods and services like water, like healthcare, like housing, and they pay 30 to 40 times what their middleclass counterparts pay -- certainly where we work in Karachi and Nairobi. The poor also are willing to make, and do make, smart decisions, if you give them that opportunity.
Những người chúng ta nói về khi chúng ta đến "người nghèo". Nếu các bạn tính tổng số, đó sẽ là nền kinh tế lớn thứ ba trên Trái Đất, vậy mà phần lớn những người này vô hình. Nơi họ thường làm việc, có những người làm được khoảng 1 đến 3 đô một ngày. Những người này là ai ? Họ là những người nông dân và công nhân nhà máy. Họ làm việc các văn phòng chính phủ. Họ là những lái xe. Họ là những người hầu. Họ chủ yếu trả tiền cho hàng hóa nguy cấp và các dịch vụ như nước, sự chăm sóc sức khỏe, nhà ở, và họ trả gấp 30 đến 40 lần Những gì các tầng lớp trung lưu phải trả Chắc chắn nơi chúng tôi làm việc ở Karachi và Nairobi. người nghèo cũng sẵn sàng đưa ra, chắc chắc đưa ra những quyết định thông minh nếu bạn cho họ cơ hội
So, two examples. One is in India, where there are 240 million farmers, most of whom make less than two dollars a day. Where we work in Aurangabad, the land is extraordinarily parched. You see people on average making 60 cents to a dollar. This guy in pink is a social entrepreneur named Ami Tabar. What he did was see what was happening in Israel, larger approaches, and figure out how to do a drip irrigation, which is a way of bringing water directly to the plant stock. But previously it's only been created for large-scale farms, so Ami Tabar took this and modularized it down to an eighth of an acre. A couple of principles: build small. Make it infinitely expandable and affordable to the poor.
thế nên, có hai ví dụ một ở Ấn Độ, nơi có 240 triệu nông dân phần lớn họ chỉ làm ra ít hơn hai đô một ngày nơi chúng tôi làm việc là ở Aurangabad, nơi đó đất đai cực kỳ khô cằn bạn có thể thấy thu nhập trung bình của mọi người là 60 cent đến 1 đô người đàn ông mặc áo hồng là 1 chủ thầu tên Ami Tabar những gì anh ấy đã làm mà bạn đã được thấy là những gì xảy ra ở Israel, Và tìm ra làm thế nào để làm một đập thủy lợi Để có cách đưa nước trực tiếp vào kho của nhà máy. Nhưng trước đây nó chỉ được tạo ra cho các trang trại quy mô lớn, Do đó, Ami Tabar đã lấy nó và đồng bộ hóa nó xuống một phần tám của một mẫu Anh. Một vài nguyên tắc xây dựng nhỏ Làm nó trở trở nên phổ biến và có giá cả hợp lý cho người nghèo
This family, Sarita and her husband, bought a 15-dollar unit when they were living in a -- literally a three-walled lean-to with a corrugated iron roof. After one harvest, they had increased their income enough to buy a second system to do their full quarter-acre. A couple of years later, I meet them. They now make four dollars a day, which is pretty much middle class for India, and they showed me the concrete foundation they had just laid to build their house. And I swear, you could see the future in that woman's eyes. Something I truly believe.
Gia đình này, Sarita và chồng, đã mua một đơn vị 15 đô la Khi họ đang sống trong một - theo nghĩa đen là ba bức tường Với cái mái tôn sắt gợn sóng. Sau mỗi vụ thu hoạch, thu nhập của họ đã tăng đủ Để mua một hệ thống thứ hai để làm đầy một phần tư mẩu anh của họ. Một vài năm sau, tôi gặp lại họ Giờ đây họ kiếm được 4 đô la một ngày, như nhiều tầng lớp trung lưu ở Ấn Độ, Và họ đã chỉ cho tôi nền móng mà họ vừa đặt để xây nên ngôi nhà của họ và tôi thề là tôi đã nhìn thấy tương lai nơi đôi mắt của người phụ nữ ấy có điều gì đó thật sự rất đáng tin tưởng
You can't talk about poverty today without talking about malaria bed nets, and I again give Jeffrey Sachs of Harvard huge kudos for bringing to the world this notion of his rage -- for five dollars you can save a life. Malaria is a disease that kills one to three million people a year. 300 to 500 million cases are reported. It's estimated that Africa loses about 13 billion dollars a year to the disease. Five dollars can save a life. We can send people to the moon; we can see if there's life on Mars -- why can't we get five-dollar nets to 500 million people?
Bạn không thể nói về đói nghèo ngày hôm nay mà không nói về màn giường chống bệnh sốt rét, Và tôi lại cho Jeffrey Sachs của Harvard mang vinh quang to lớn cho thế giới Ý niệm về cơn thịnh nộ của anh ta - rằng năm đô la bạn có thể cứu sống một người. bệnh sốt rét đã cướp đi sinh mạng của 1 đến 3 triệu người mỗi năm 300 đến 500 triệu trường hợp đã được báo cáo người ta ước tính rằng Châu Phi đã mất khoảng 13 tỉ đô la mỗi năm cho những bệnh dịch 5 đô la có thể cứu một mạng sống chúng ta có thể cử người lên mặt trăng, tìm hiểu liệu có sự sống trên sao hỏa hay không? vậy tại sao lại không thể trao số tiền 5 đô la cho 500 triệu người
The question, though, is not "Why can't we?" The question is how can we help Africans do this for themselves? A lot of hurdles. One: production is too low. Two: price is too high. Three: this is a good road in -- right near where our factory is located. Distribution is a nightmare, but not impossible. We started by making a 350,000-dollar loan to the largest traditional bed net manufacturer in Africa so that they could transfer technology from Japan and build these long-lasting, five-year nets. Here are just some pictures of the factory.
câu hỏi đặt ra là "Tại sao chúng ta không thể?" câu hỏi ở đây là làm sao để chúng ta có thể giúp người Châu Phi tự làm những điều này cho bản thân họ có rất nhiều trở ngại. thứ nhất: năng suất thấp. Thứ hai: giá thành cao. Ba: đây là một con đường phù hợp nơi chúng tôi đặt nhà máy góp phần vào cơn ác mộng, nhưng không phải là không thể chúng tôi bắt đầu vay nợ 350000 đô la để xây dựng một nhà máy sản xuất màn giường truyền thống ở Tazania vì thế họ có thể chuyển giao công nghệ từ Nhật bản và quá trình kéo dài 5 năm đây là một vài hình ảnh của nhà máy
Today, three years later, the company has employed another thousand women. It contributes about 600,000 dollars in wages to the economy of Tanzania. It's the largest company in Tanzania. The throughput rate right now is 1.5 million nets, three million by the end of the year. We hope to have seven million at the end of next year. So the production side is working. On the distribution side, though, as a world, we have a lot of work to do. Right now, 95 percent of these nets are being bought by the U.N., and then given primarily to people around Africa. We're looking at building on some of the most precious resources of Africa: people. Their women.
ngày nay, sau 3 năm, công ty đã đi vào thuê hơn hàng nghìn phụ nữ đóng góp 600000 đô la vào nền kinh tế của Tazania đó là công ty lớn nhất Tazania Tỷ lệ bán ra hiện nay là 1,5 triệu cái màn, 3 triệu lưới cuối năm vừa qua chúng tôi mong là sẽ đạt được 7 triệu trong cuối năm tới vì thế, phía nhà sản xuất đang làm việc về phía nhà phân phối, tuy nhiên như các công ty khác, chúng tôi có rất nhiều việc phải làm hiện nay, 95% màn được thu mua bởi Mỹ Và sau đó chủ yếu dành cho những người ở Châu Phi. Chúng tôi đang xem xét xây dựng trên một số tài nguyên quý giá nhất của châu Phi: con người. những người phụ nữ
And so I want you to meet Jacqueline, my namesake, 21 years old. If she were born anywhere else but Tanzania, I'm telling you, she could run Wall Street. She runs two of the lines, and has already saved enough money to put a down payment on her house. She makes about two dollars a day, is creating an education fund, and told me she is not marrying nor having children until these things are completed. And so, when I told her about our idea -- that maybe we could take a Tupperware model from the United States, and find a way for the women themselves to go out and sell these nets to others -- she quickly started calculating what she herself could make and signed up.
Và vì vậy tôi muốn bạn gặp Jacqueline, một người trùng với tên tôi, 21 tuổi giá mà cô ấy được sinh ra ở một nơi khác, không phải Tazania Tôi kể bạn nghe, cô ấy có thể chạy tới Wall Street. cô ấy chạy 2 vòng và đã có thể kiếm đủ tiền để thanh toán tiền nhà của cô ấy cô ấy làm ra 2 đô mỗi ngày và đang lập ra một quỹ giáo dục cô nói rằng cô sẽ không kết hôn hay có con cho đến khi những thứ này hoàn thành và khi cô ấy nói với tôi về ý tưởng của cô Có thể chúng ta có thể lấy một hình mẫu Tupperware từ Hoa Kỳ, và tìm ra cách để phụ nữ tự đi ra ngoài và bán những tấm màn này cô ấy nhanh chúng tính toán những gì có thể làm và thực hiện
We took a lesson from IDEO, one of our favorite companies, and quickly did a prototyping on this, and took Jacqueline into the area where she lives. She brought 10 of the women with whom she interacts together to see if she could sell these nets, five dollars apiece, despite the fact that people say nobody will buy one, and we learned a lot about how you sell things. Not coming in with our own notions, because she didn't even talk about malaria until the very end. First, she talked about comfort, status, beauty. These nets, she said, you put them on the floor, bugs leave your house. Children can sleep through the night; the house looks beautiful; you hang them in the window. And we've started making curtains, and not only is it beautiful, but people can see status -- that you care about your children. Only then did she talk about saving your children's lives. A lot of lessons to be learned in terms of how we sell goods and services to the poor.
chúng tôi lấy ý tưởng từ bài học ở IDEO, một trong những công ty yêu thích của chúng tôi Và nhanh chóng đã làm một bản kế hoạch về điều này, chúng tôi đưa Jacqueline đến nơi cô ấy sống cô ấy mang theo 10 người phụ nữ cô quen biết cùng xem xét liệu cô ấy có thể bán những cái màn với 5 đô la 1 cái tuy nhiên sự thật là không có ai mua và chúng tôi đã học được rất nhiều cách làm sao để kinh doanh điều này không đến từ ý niệm của chính chúng tôi với vì cô ấy thậm chí còn không nói về bệnh sốt rét cho đến cuối cùng đầu tiên cô ấy nói về sự tiện lợi, vị thế, vẻ đẹp cô nói rằngnhững cái lưới này khi đặt đặt chúng lên sàn, muỗi sẽ tránh xa bạn trẻ em có thể ngủ ngon suốt đêm căn nhà trở nên đẹp hơn bạn có thể treo chúng ở cửa sổ và chính tôi bắt đầu làm nhửng cái màn và nó không chỉ làm đẹp mà mọi người còn thấy được họ chăm sóc con mình thế nào chỉ khi cô ấy nói về việc cứu sống trẻ em có rất nhiều bài học chúng tôi học được trong thời gian học cách làm sao để bán hàng hàng hóa, dịch vụ cho người nghèo
I want to end just by saying that there's enormous opportunity to make poverty history. To do it right, we have to build business models that matter, that are scaleable and that work with Africans, Indians, people all over the developing world who fit in this category, to do it themselves. Because at the end of the day, it's about engagement. It's about understanding that people really don't want handouts, that they want to make their own decisions; they want to solve their own problems; and that by engaging with them, not only do we create much more dignity for them, but for us as well. And so I urge all of you to think next time as to how to engage with this notion and this opportunity that we all have -- to make poverty history -- by really becoming part of the process and moving away from an us-and-them world, and realizing that it's about all of us, and the kind of world that we, together, want to live in and share. Thank you. (Applause)
tôi muốn kết thúc bằng việc nói rằng có rất nhiều cơ hội để làm nên lịch sử nghèo đói Để làm điều đó đúng, chúng ta phải xây dựng các mô hình kinh doanh quan trọng, Có thể mở rộng và làm việc với người châu Phi, người da đỏ, Mọi người trên khắp thế giới đang phát triển Những người phù hợp trong lĩnh vực này, để làm điều đó. Bởi vì điều quan trọng cuối cùng, đó là về sự tham gia. Được hiểu rằng mọi người thực sự không muốn làm người ngoài cuộc rằng họ muốn tự đưa ra quyết định của riêng mình rằng họ muốn tự giải quyết mọi rắc rối của mình Và bằng cách tham gia với họ, Không chỉ làm chúng tôi tạo ra nhiều phẩm giá cho họ, mà còn có cho chúng tôi nữa Và vì vậy tôi thúc giục tất cả các bạn nghĩ tới lần tới Làm thế nào để tham gia với khái niệm và cơ hội này Mà tất cả chúng ta đều có - để làm cho lịch sử nghèo đói - trở thành một phần của quá trình và loại bỏ nó khỏi thế giới của chúng ta và của mọi người Và nhận ra rằng đó là về tất cả chúng ta, và về một thế giới mà ở đó chúng ta có thể cùng nhau chung sống và sẻ chia. Xin cảm ơn Vỗ tay