I want to introduce you to an amazing woman. Her name is Davinia. Davinia was born in Jamaica, emigrated to the US at the age of 18, and now lives just outside of Washington, DC. She's not a high-powered political staffer, nor a lobbyist. She'd probably tell you she's quite unremarkable, but she's having the most remarkable impact. What's incredible about Davinia is that she's willing to spend time every single week focused on people who are not her: people not her in her neighborhood, her state, nor even in her country -- people she'd likely never meet.
Tôi muốn giới thiệu với các bạn một người phụ nữ tuyệt vời. Tên cô ấy là Davinia Davinia sinh ra ở Jamaica, di dân qua Mỹ năm 18 tuổi, và hiện đang sống ở vùng ngoại ô bang Washington, DC Cô ấy không phải là một chính trị viên quyền lực, cũng không phải người vận động phiếu bầu. Chắc cô ấy sẽ nói với bạn rằng mình không có gì nổi bật cả, nhưng thật ra cô ấy là người có tầm ảnh hưởng lớn nhất. Điều tuyệt vời về Davinia đó là mỗi tuần cô ấy đều sẵn sàng dành thời gian để quan tâm đến người khác: họ không phải láng giềng, không cùng bang, thậm chí khác quốc tịch những người có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ gặp.
Davinia's impact started a few years ago when she reached out to all of her friends on Facebook, and asked them to donate their pennies so she could fund girls' education. She wasn't expecting a huge response, but 700,000 pennies later, she's now sent over 120 girls to school. When we spoke last week, she told me she's become a little infamous at the local bank every time she rocks up with a shopping cart full of pennies.
Davinia bắt đầu có ảnh hưởng vài năm trước khi cô ấy liên lạc với tất cả bạn bè trên Facebook, vận động họ quyên góp tiền xu để thành lập quỹ khuyến học cho các bé gái. Dù ban đầu cô ấy không kì vọng điều gì lớn lao, nhưng lúc sau, với 700,000 xu (7,000 USD) mà cô ấy nhận được, có 120 bé gái đã được đến trường. Tuần trước, khi chúng tôi gặp nhau, cô ấy nói rằng ngân hàng chỗ cô ấy bắt đầu bàn tán xôn xao mỗi khi cô ấy đẩy cả một xe đầy tiền xu đến đó.
Now -- Davinia is not alone. Far from it. She's part of a growing movement. And there's a name for people like Davinia: global citizens. A global citizen is someone who self-identifies first and foremost not as a member of a state, a tribe or a nation, but as a member of the human race, and someone who is prepared to act on that belief, to tackle our world's greatest challenges. Our work is focused on finding, supporting and activating global citizens. They exist in every country and among every demographic.
Giờ thì Davina không còn đơn độc nữa. Phải nói là không hề. Cô ấy là một phần của một phong trào đang nở rộ. Và những người như Davina còn được gọi với cái tên: Công dân toàn cầu.. Trước nhất, một công dân toàn cầu phải tự xác định được mình không thuộc về một bang, một bộ lạc hay quốc gia nào cả, mà là một thành viên của toàn thể nhân loại, và đó phải là người sẵn sàng hành động vì niềm tin đó, để giải quyết những thách thức lớn nhất của thế giới. Nhiệm vụ của chúng tôi là tìm kiếm, hỗ trợ và vận động những công dân toàn cầu. Họ có mặt ở tất cả các quốc gia và giữa mọi nhân khẩu.
I want to make the case to you today that the world's future depends on global citizens. I'm convinced that if we had more global citizens active in our world, then every single one of the major challenges we face -- from poverty, climate change, gender inequality -- these issues become solvable. They are ultimately global issues, and they can ultimately only be solved by global citizens demanding global solutions from their leaders.
Tôi muốn nói với các bạn rằng tương lai của thế giới phụ thuộc vào các công dân toàn cầu. Tôi tin rằng nếy chúng ta có nhiều công dân toàn cầu hơn trên thế giới, thì mỗi thách thức lớn mà chúng ta đang phải đối mặt - từ tình trạng nghèo đói, thay đổi khí hậu, bất bình đẳng giới - những vấn đề này sẽ có thể giải quyết được. Về bản chất, chúng đều là vấn đề của toàn cầu, và chỉ được giải quyết triệt để một khi công dân toàn cầu buộc các nhà lãnh đạo đưa ra giải pháp.
Now, some people's immediate reaction to this idea is that it's either a bit utopian or even threatening. So I'd like to share with you a little of my story today, how I ended up here, how it connects with Davinia and, hopefully, with you.
Lúc này sẽ có người lập tức đáp trả: điều này xem ra có phần viễn vông, thậm chí còn đáng sợ nữa. Do đó, hôm nay tôi muốn chia sẻ mấy điều về mình với các bạn, làm thế nào mà tôi lại đứng đây, và điều này có liên hệ gì với Davina và, có thể là với cả các bạn nữa.
Growing up in Melbourne, Australia, I was one of those seriously irritating little kids that never, ever stopped asking, "Why?" You might have been one yourself. I used to ask my mum the most annoying questions. I'd ask her questions like, "Mum, why I can't I dress up and play with puppets all day?" "Why do you want fries with that?" "What is a shrimp, and why do we have to keep throwing them on the barbie?"
Tôi lớn lên ở Melbourne, Úc, và từng là một trong những đứa trẻ phiền phức không bao giờ ngừng hỏi "Tại sao?" Có lẽ bạn cũng từng như thế. Tôi thường hỏi mẹ tôi toàn những chuyện phiền phức. Mấy câu đại loại như, "Mẹ, sao con không được mặc đẹp và chơi với những con rối cả ngày?" "Tại sao mẹ muốn ăn khoai tây chiên với thứ đó?" "Tôm là gì, sao mình phải đặt nó trên vỉ nướng? (đồng âm với Barbie).
(Laughter)
(tiếng cười)
"And mum -- this haircut. Why?"
"Mà mẹ ơi, kiểu tóc này. Tại sao?"
(Laughter)
(tiếng cười)
The worst haircut, I think. Still terrible.
Kiểu tóc xấu nhất, tôi nghĩ vậy. giờ vẫn xấu.
As a "why" kid, I thought I could change the world, and it was impossible to convince me otherwise. And when I was 12 and in my first year of high school, I started raising money for communities in the developing world. We were a really enthusiastic group of kids, and we raised more money than any other school in Australia. And so I was awarded the chance to go to the Philippines to learn more. It was 1998. We were taken into a slum in the outskirts of Manila. It was there I became friends with Sonny Boy, who lived on what was literally a pile of steaming garbage. "Smoky Mountain" was what they called it. But don't let the romance of that name fool you, because it was nothing more than a rancid landfill that kids like Sonny Boy spent hours rummaging through every single day to find something, anything of value.
Là cậu bé hay hỏi "Tại sao", tôi từng tin mình có thể thay đổi thế giới và không gì chứng minh được rằng tôi không thể. Vào năm 12 tuổi và đang ở năm nhất trung học, Tôi bắt đầu quyên góp tiền cho các đất nước đang phát triển. Bọn tôi là một đám trẻ rất hăng hái, đã quyên góp được nhiều nhất trong các trường ở Úc. Nên nhóm tôi được thưởng một chuyến đến Philippines để học hỏi thêm. Khi đó là năm 1998. Chúng tôi được đưa đến một khu ổ chuột ở ngoại ô Manila. Tôi kết bạn với một cậu tên là Sonny Boy, cậu ấy sống trên một núi rác bốc khói, theo đúng nghĩa đen luôn. Người ở đó gọi nó là "Smoky Mountain". Nhưng đừng để cái tên lãng mạn đó đánh lừa bạn, vì nó chẳng hơn gì một bãi rác bốc mùi mà mỗi ngày những đứa trẻ như Sonny Boy tốn hàng giờ lục tung lên chỉ để tìm ra thứ gì đó có giá trị.
That night with Sonny Boy and his family changed my life forever, because when it came time to go to sleep, we simply laid down on this concrete slab the size of half my bedroom with myself, Sonny Boy, and the rest of his family, seven of us in this long line, with the smell of rubbish all around us and cockroaches crawling all around. And I didn't sleep a wink, but I lay awake thinking to myself, "Why should anyone have to live like this when I have so much? Why should Sonny Boy's ability to live out his dreams be determined by where he's born, or what Warren Buffett called 'the ovarian lottery?'" I just didn't get it, and I needed to understand why.
Chính buổi tối ở cùng với cả nhà Sonny Boy đã thay đổi tôi mãi mãi, vì khi đến giờ đi ngủ, chúng tôi chỉ nằm trên nền bê tông nhỏ như vầy, bằng nửa phòng ngủ của tôi tôi, Sonny Boy, và người nhà cậu ấy, 7 người nằm thành đường thẳng dài thế này, xung quanh chúng tôi toàn là mùi rác và gián bò khắp nơi. Và tôi không ngủ ngay, tôi nằm đó và nghĩ, "Tại sao có người phải chịu sống cảnh như thế này trong khi tôi lại có quá nhiều? Tại sao cơ hội để Sonny Boy thực hiện ước mơ của mình lại phụ thuộc vào nơi cậu ấy sinh ra, hay vào cái mà Warren Buffett gọi là "giải độc đắc lúc mới lọt lòng"? Tôi chỉ không thể hiểu, và tôi cần phải hiểu tại sao.
Now, I only later came to understand that the poverty I'd seen in the Philippines was the result of decisions made or not made, man-made, by a succession of colonial powers and corrupt governments who had anything but the interests of Sonny Boy at heart. Sure, they didn't create Smoky Mountain, but they may as well have. And if we're to try to help kids like Sonny Boy, it wouldn't work just to try to send him a few dollars or to try to clean up the garbage dump on which he lived, because the core of the problem lay elsewhere. And as I worked on community development projects over the coming years trying to help build schools, train teachers, and tackle HIV and AIDS, I came to see that community development should be driven by communities themselves, and that although charity is necessary, it's not sufficient. We need to confront these challenges on a global scale and in a systemic way. And the best thing I could do is try to mobilize a large group of citizens back home to insist that our leaders engage in that systemic change.
Giờ đây, khi lớn lên tôi mới hiểu rằng sự nghèo khó mà tôi thấy ở Philippines là do những quyết định chủ quan, được đưa ra hoặc không từ một loạt bộ máy thực dân và chính phủ tham nhũng chính là những kẻ có tất cả, chỉ trừ lòng quan tâm đến Sonny Boy. Tất nhiên, họ không tạo ra "Ngọn núi khói", nhưng họ có liên quan. Và nếu chúng ta muốn giúp những đứa trẻ như Sonny Boy, thì nó không chỉ dừng lại ở việc cho cậu ấy vài đồng hoặc giúp dọn dẹp bãi rác nơi cậu ấy sống, bởi vì cốt lõi vấn đề nằm ở chỗ khác. Và một khi tôi phát triển những dự án cộng đồng trong những năm tới giúp xây trường học, đào tạo giáo viên, và giải quyết vấn đề HIV và AIDS, tôi nhận ra rằng việc phát triển cộng đồng cần được thực hiện trên động lực của chính cộng đồng, và tổ chức từ thiện là cần thiết, nhưng vẫn chưa đủ. Ta cần đối mặt với những thách thức này trên phạm vi toàn cầu, bằng một cách có hệ thống. Và điều tốt nhất tôi có thể làm là cố gắng huy động một lực lượng công dân đông đảo trở về để thuyết phục các nhà lãnh đạo tham gia vào sự thay đổi hệ thống đó.
That's why, a few years later, I joined with a group of college friends in bringing the Make Poverty History campaign to Australia. We had this dream of staging this small concert around the time of the G20 with local Aussie artists, and it suddenly exploded one day when we got a phone call from Bono, the Edge and Pearl Jam, who all agreed to headline our concert. I got a little bit excited that day, as you can see.
Đó là lý do vì sao một vài năm sau đó, tôi cùng với một nhóm bạn ở đại học tham gia vào hoạt động đưa chiến dịch "Đẩy lùi nghèo đói" đến Úc. Chúng tôi có giấc mơ tổ chức buổi hoà nhạc nhỏ vào khoảng thời gian của G20, với những nghệ sĩ Úc ở địa phương, vào một ngày, nó bỗng trở thành sự thật khi chúng tôi nhận được điện thoại từ Bono, the Edge và Pearl Jam, họ đều đồng ý tham gia để quảng bá buổi hoà nhạc của chúng tôi. Tôi có hơi phấn khích vào ngày hôm đó, bạn thấy đó.
(Laughter)
(tiếng cười)
But to our amazement, the Australian government heard our collective voices, and they agreed to double investment into global health and development -- an additional 6.2 billion dollars. It felt like --
Nhưng ngạc nhiên hơn nữa, chính phủ Úc nghe thấy tiếng nói chung của chúng tôi, và họ đồng ý đầu tư gấp đôi vào việc phát triển sức khoẻ toàn cầu thêm 6.2 tỉ đô la nữa. Tôi cảm giác như --
(Applause)
(tiếng vỗ tay)
It felt like this incredible validation. By rallying citizens together, we helped persuade our government to do the unthinkable, and act to fix a problem miles outside of our borders.
Giống như sự thừa nhận đáng kinh ngạc của các bạn vậy. Khi tập hợp công dân lại, chúng tôi thuyết phục được chính phủ làm điều mà không ai nghĩ tới, và hành động để sửa chữa vấn đề xa xôi bên kia lãnh thổ.
But here's the thing: it didn't last. See, there was a change in government, and six years later, all that new money disappeared. What did we learn? We learned that one-off spikes are not enough. We needed a sustainable movement, not one that is susceptible to the fluctuating moods of a politician or the hint of an economic downturn. And it needed to happen everywhere; otherwise, every individual government would have this built-in excuse mechanism that they couldn't possibly carry the burden of global action alone.
Nhưng đây là vấn đề: Nó không tồn tại. Đã có một sự thay đổi trong chính phủ, vậy mà sáu năm sau, tất cả chỗ tiền đó biến mất. Chúng tôi đã học được gì? Chúng tôi học được rằng 1 cuộc vận động là không đủ. Chúng ta cần một sự thay đổi bền vững, chứ không phải một thứ thay đổi theo tâm trạng thất thường của 1 chính trị gia hoặc là dấu hiệu của một đợt suy thoái kinh tế. Và nó cần phải diễn ra ở khắp mọi nơi; nếu không, mỗi một chính phủ sẽ viện lại cái cớ quen thuộc họ không có khả năng gánh gánh nặng toàn cầu một mình.
And so this is what we embarked upon. And as we embarked upon this challenge, we asked ourselves, how do we gain enough pressure and build a broad enough army to win these fights for the long term? We could only think of one way. We needed to somehow turn that short-term excitement of people involved with the Make Poverty History campaign into long-term passion. It had to be part of their identity. So in 2012, we cofounded an organization that had exactly that as its goal. And there was only one name for it: Global Citizen.
Và đây là những gì chúng tôi bắt tay vào làm. Và khi chúng tôi bắt đầu làm, chúng tôi tự hỏi, làm thế nào để tạo đủ áp lực và xây dựng một lực lượng đủ lớn để thắng trận chiến này về dài? Chúng tôi chỉ có thể nghĩ ra 1 cách. Chúng tôi phải tìm cách biến sự phấn khích ngắn hạn của những người tham gia chiến dịch "Đẩy lùi nghèo đói" thành niềm đam mê dài hạn. Nó phải là một phần nhân cách của họ. Vì vậy, năm 2012, chúng tôi đồng sáng lập một tổ chức có mục đích như trên. Và chỉ có một cái tên duy nhất cho nó: Công dân toàn cầu.
But this is not about any one organization. This is about citizens taking action. And research data tells us that of the total population who even care about global issues, only 18 percent have done anything about it. It's not that people don't want to act. It's often that they don't know how to take action, or that they believe that their actions will have no effect. So we had to somehow recruit and activate millions of citizens in dozens of countries to put pressure on their leaders to behave altruistically.
Điều quan trọng không phải là tổ chức này của ai. Mà chính là mọi công dân cùng nhau hành động. Thống kê cho chúng tôi biết rằng trong tổng số những người có để tâm đến vấn đề toàn cầu, chỉ có 18% đã biến nó thành hành động. Không phải là mọi người không muốn hành động. Thường là do họ không biết phải làm thế nào, hoặc họ cho rằng hành động của mình sẽ không có tác dụng gì. Nên chúng tôi phải tìm cách tuyển dụng và vận động hàng triệu công dân từ hàng chục quốc gia để gây áp lực lên các nhà lãnh đạo ở nước mình để họ cư xử vị tha.
And as we did so, we discovered something really thrilling, that when you make global citizenship your mission, you suddenly find yourself with some extraordinary allies. See, extreme poverty isn't the only issue that's fundamentally global. So, too, is climate change, human rights, gender equality, even conflict. We found ourselves shoulder to shoulder with people who are passionate about targeting all these interrelated issues.
Và khi làm như vậy, chúng tôi phát hiện ra một điều thật li kì, khi bạn xem sứ mệnh của mình là công dân toàn cầu, đột nhiên bạn tìm thấy được những đồng minh không tưởng. Bạn thấy đó, nghèo đói không phải vấn đề duy nhất mang tính toàn cầu. Thay đổi khí hậu cũng vậy, nhân quyền, bình đẳng giới, thậm chí xung đột. Chúng tôi thấy mình là đồng minh với những ai đang tìm hướng đi để giải quyết mọi vấn đề liên quan đến nhau này.
But how did we actually go about recruiting and engaging those global citizens? Well, we used the universal language: music. We launched the Global Citizen Festival in the heart of New York City in Central Park, and we persuaded some of the world's biggest artists to participate. We made sure that these festivals coincided with the UN General Assembly meeting, so that leaders who need to hear our voices couldn't possible ignore them.
Nhưng chúng tôi đã thực sự làm gì để tuyển dụng và tham gia cùng các công dân toàn cầu đó? Thực ra, chúng tôi dùng một ngôn ngữ quốc tế: Âm nhạc. Chúng tôi tổ chức Lễ hội Công dân Toàn cầu ở trung tâm thành phố New York, ở Central Park, và chúng tôi đã thuyết phục được vài nghệ sĩ lớn trên thế giới tham gia. Chúng tôi tìm cách để lễ hội diễn ra cùng lúc với cuộc họp Đại hội đồng Liên hợp quốc, để những nhà lãnh đạo nào cần nghe tiếng nói của chúng tôi sẽ không thể làm ngơ được.
But there was a twist: you couldn't buy a ticket. You had to earn it. You had to take action on behalf of a global cause, and only once you'd done that could you earn enough points to qualify. Activism is the currency. I had no interest in citizenship purely as some sort of feel-good thing. For me, citizenship means you have to act, and that's what we required. And amazingly, it worked. Last year, more than 155,000 citizens in the New York area alone earned enough points to qualify. Globally, we've now signed up citizens in over 150 countries around the world. And last year, we signed up more than 100,000 new members each and every week of the whole year.
Nhưng có một trở ngại thế này: Vé tham dự không thể mua bằng tiền. Mà phải tìm cách để đạt được. Bạn phải làm một nhiệm vụ với tư cách một công dân toàn cầu, và chỉ khi hoàn thành thì bạn mới đủ điểm để đạt yêu cầu. Hành động là tiền. Tôi không hề xem quyền công dân là một thứ để cảm thấy tự hào. Với tôi, là công dân thì phải hành động, đó là yêu cầu của chúng tôi. Và thật kỳ diệu, nó có hiệu quả. Năm ngoái, chỉ tính riêng New York đã có hơn 155,000 công dân đạt đủ điểm yêu cầu. Tính trên thế giới, công dân của hơn 150 nước đã đăng kí Và năm ngoái, chúng tôi có hơn 100,000 thành viên mới mỗi tuần trong cả năm.
See, we don't need to create global citizens from nothing. We're already everywhere. We just need to be organized and motivated to start acting. And this is where I believe we can learn a lot from Davinia, who started taking action as a global citizen back in 2012. Here's what she did. It wasn't rocket science. She started writing letters, emailing politicians' offices. She volunteered her time in her local community. That's when she got active on social media and started to collect pennies -- a lot of pennies.
Bạn thấy đó, không cần phải tạo ra công dân toàn cầu từ con số không. Chúng ta đã có mặt khắp mọi nơi rồi. Chúng ta chỉ cần được phân công và động viên để bắt đầu hành động. Và tôi tin đây chính là bài học lớn mà chúng ta học từ Davina, người đã hành động từ 2012 với tư cách công dân toàn cầu. Đây là những gì cô ấy đã làm. Chuyện không diễn ra trong một sớm một chiều đâu. Cô ấy bắt đầu bằng cách viết thư, gửi email đến văn phòng các chính trị gia. Cô ấy làm việc tình nguyện ở tổ chức cộng đồng địa phương. Đó là khi cô ấy tích cực hoạt động trên mạng xã hội và bắt đầu thu thập tiền xu- rất nhiều tiền xu.
Now, maybe that doesn't sound like a lot to you. How will that achieve anything? Well, it achieved a lot because she wasn't alone. Her actions, alongside 142,000 other global citizens', led the US government to double their investment into Global Partnership for Education. And here's Dr. Raj Shah, the head of USAID, making that announcement. See, when thousands of global citizens find inspiration from each other, it's amazing to see their collective power. Global citizens like Davinia helped persuade the World Bank to boost their investment into water and sanitation. Here's the Bank's president Jim Kim announcing 15 billion dollars onstage at Global Citizen, and Prime Minister Modi of India affirmed his commitment to put a toilet in every household and school across India by 2019. Global citizens encouraged by the late-night host Stephen Colbert launched a Twitter invasion on Norway. Erna Solberg, the country's Prime Minister, got the message, committing to double investment into girls' education. Global citizens together with Rotarians called on the Canadian, UK, and Australian governments to boost their investment into polio eradication. They got together and committed 665 million dollars.
Có thể bạn sẽ thấy như thế là không nhiều. Bấy nhiêu thôi làm sao nên chuyện? Kì thực là nên chuyện lớn luôn đấy, vì cô ấy đâu chỉ một mình. Hành động của cô ấy, cùng với 142,000 công dân toàn cầu khác, đã khiến chính phủ Mỹ đổ tiền ra gấp đôi để đầu tư cho Hội Giáo dục Toàn cầu Còn đây là giáo sư Raj Shah, giám đốc của USAID, đang tuyên bố sẽ đầu tư. Bạn thấy đó, khi hàng ngàn công dân toàn cầu tìm được cảm hứng từ nhau, Thật tuyệt vời khi chứng kiến sức mạnh tập thể. Công dân toàn cầu như Davinia đã thuyết phục được Ngân Hàng Thế giới đẩy mạnh đầu tư vào hệ thống nước sạch và vệ sinh. Đây là chủ tịch ngân hàng Jim Kim đang tuyên bố đầu tư 15 tỉ đô la trên sân khấu của Công dân Toàn cầu, và thủ tướng Modi của Ấn Độ khẳng định cam kết xây nhà vệ sinh ở mỗi hộ gia đình và trường học trên toàn Ấn Độ trước 2019. Các thành viên của tổ chức được MC Stephen Colbert khuyến khích đã tiến hành "tấn công" trang Twitter của Na Uy. Erna Solberg, thủ thướng nước này, đã nhận được thông điệp, và hứa sẽ đầu tư gấp đôi cho chương trình giáo dục cho các bé gái. Các công dân toàn cầu cùng với Rotarians kêu gọi chính phủ Canada, Anh và Úc thúc đẩy đầu tư vào diệt trừ bệnh bại liệt Họ liên kết lại và hứa đầu tư 665 tỉ đô la.
But despite all of this momentum, we face some huge challenges. See, you might be thinking to yourself, how can we possibly persuade world leaders to sustain a focus on global issues? Indeed, the powerful American politician Tip O'Neill once said, "All politics is local." That's what always got politicians elected: to seek, gain and hold onto power through the pursuit of local or at very best national interests.
Nhưng sau tất cả, chúng tôi lại đối mặt với vài thử thách Bạn có lẽ đang tự hỏi làm sao chúng tôi thuyết phục được các nhà lãnh đạo thế giới duy trì mối quan tâm của họ đến vấn đề toàn cầu? Thật vậy, chính khách Mỹ quyền lực, Tip O'Neill từng nói, "Tất cả hoạt động chính trị đều thuộc về địa phương." Đó là những gì giúp các chính trị gia được bầu: Tìm kiếm, đạt được và giữ vững quyền lực qua việc giải quyết các vấn đề địa phương vì lợi ích toàn quốc gia.
I experienced this for the first time when I was 21 years old. I took a meeting with a then-Australian Foreign Minister who shall remain nameless --
Tôi trải nghiệm điều này lần đầu khi tôi 21 tuổi Tôi tham dự 1 buổi họp với một bộ trưởng ngoại giao khi đó của Úc mà tôi sẽ không nói tên.
[Alexander Downer]
[Alexander Downer]
(Laughter)
(tiếng cười)
And behind closed doors, I shared with him my passion to end extreme poverty. I said, "Minister -- Australia has this once-in-a-lifetime opportunity to help achieve the Millennium Development Goals. We can do this." And he paused, looked down on me with cold, dismissive eyes, and he said, "Hugh, no one gives a funk about foreign aid." Except he didn't use the word "funk." He went on. He said we need to look after our own backyard first.
Lúc gặp riêng, tôi bày tỏ với ông ấy nguyện vọng chấm dứt tình trạng bần cùng. Tôi nói,"Thưa Bộ trưởng, đây là cơ hội ngàn năm có một của Úc để đạt được Mục tiêu Phát triển Thiên Niên Kỷ. Chúng ta làm được." Và ông ấy cắt lời tôi, khinh khỉnh nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ, rồi nói, "Hugh này, chẳng tên nào quan tâm tới viện trợ nước ngoài đâu." Ngoại trừ ông ta không dùng từ "funk" Ông ta nói tiếp. Ông ta nói, lo xong chuyện nhà đã, rồi hẵn lo chuyện thiên hạ.
This is, I believe, outdated, even dangerous thinking. Or as my late grandfather would say, complete BS. Parochialism offers this false dichotomy because it pits the poor in one country against the poor in another. It pretends we can isolate ourselves and our nations from one another. The whole world is our backyard, and we ignore it at our peril. See, look what happened when we ignored Rwanda, when we ignore Syria, when we ignore climate change. Political leaders ought to give a "funk" because the impact of climate change and extreme poverty comes right to our shore.
Tôi thấy lối nghĩ này lạc hậu, mà còn nguy hiểm nữa. Hay như ông quá cố của tôi nói: vớ va vớ vẩn (BullShit). Chủ nghĩa địa phương đã sinh ra tư tưởng phân chia trắng-đen sai lệch nó xem người nghèo nước này và nước khác hoàn toàn đối lập nhau. Nó vờ vịt rằng ta có thể tách mình và nước mình khỏi nước khác. Cả thế giới này mới đúng là nhà chúng ta. vậy mà ta vẫn cứ "sống chết mặc nó". Nhìn đi, chuyện gì xảy ra khi ta phớt lờ Rwanda, khi mặc kệ Syria, khi chúng ta bỏ qua thay đổi khí hậu. Các nhà chính trị cũng nên "quan tâm chút" chứ, vì ảnh hưởng của thay đổi khí hậu và sự nghèo khó quét tới tận nhà chúng ta rồi.
Now, global citizens -- they understand this. We live in a time that favors the global citizen, in an age where every single voice can be heard. See, do you remember when the Millennium Development Goals were signed back in the year 2000? The most we could do in those days was fire off a letter and wait for the next election. There was no social media. Today, billions of citizens have more tools, more access to information, more capacity to influence than ever before. Both the problems and the tools to solve them are right before us. The world has changed, and those of us who look beyond our borders are on the right side of history.
Giờ đây, những công dân toàn cầu họ hiểu được điều này. Chúng ta sống trong thời đại có lợi cho công dân toàn cầu, nơi mà mọi tiếng nói cá nhân đều được tôn trọng. Bạn còn nhớ không lúc Mục tiêu phát triển Thiên niên kỷ được ký, vào năm 2000 đấy? Thời đó, chúng ta giỏi lắm cũng chỉ gửi được một lá thư khẩn. và chờ đến cuộc bầu cử tiếp theo. Không hề có mạng xã hội. Ngày nay, hàng tỉ công dân có nhiều phương tiện hơn, tiếp cận với thông tin nhiều hơn Có tiềm năng ảnh hưởng hơn bao giờ hết. Cả vấn đề và cách giải quyết đều ở ngay trước mặt chúng ta. Thế giới thay đổi rồi, và những ai trong chúng ta nhìn xa hơn đang đi đúng lộ trình của lịch sử.
So where are we? So we run this amazing festival, we've scored some big policy wins, and citizens are signing up all over the world. But have we achieved our mission? No. We have such a long way to go.
Vậy chúng ta đi tới đâu rồi? Chúng ta có lễ hội tuyệt vời này chúng ta đã ghi điểm thành công ở vài chính sách, và công dân trên toàn thế giới đang gia nhập đội ngũ. Nhưng chúng ta đã hoàn thành sứ mệnh chưa? Chưa. Con đường chúng ta phải đi còn dài lắm.
But this is the opportunity that I see. The concept of global citizenship, self-evident in its logic but until now impractical in many ways, has coincided with this particular moment in which we are privileged to live. We, as global citizens, now have a unique opportunity to accelerate large-scale positive change around the world. So in the months and years ahead, global citizens will hold world leaders accountable to ensure that the new Global Goals for Sustainable Development are tracked and implemented. Global citizens will partner with the world's leading NGOs to end diseases like polio and malaria. Global citizens will sign up in every corner of this globe, increasing the frequency, quality and impact of their actions. These dreams are within reach. Imagine an army of millions growing into tens of millions, connected, informed, engaged and unwilling to take no for an answer.
Nhưng đây là cơ hội chúng ta thấy. Khái niệm công dân toàn cầu, đúng rành rành về lý nhưng tới giờ còn vài điểm chưa thiết thực, lại xuất hiện trùng với thời điểm chúng ta được ban đặc ân sống. Là công dân toàn cầu, ta hiện có được thời cơ đặc biệt để nhanh chóng tạo ra thay đổi tích cực có quy mô trên toàn thế giới. Vậy trong những năm tháng tới, công dân toàn cầu sẽ giúp các lãnh đạo có trách nhiệm đảm bảo Mục tiêu Toàn cầu mới vì Phát triển Bền vững được giám sát và triển khai Công dân toàn cầu sẽ hợp tác với các tổ chức phi chính phủ hàng đầu để xoá bỏ các bệnh như bại liệt và sốt rét. Công dân toàn cầu sẽ tham gia từ khắp năm châu địa cầu, tăng tần suất hoạt động, chất lượng và ảnh hưởng của họ. Những giấc mơ này không hề ngoài tầm với. Tưởng tượng xem, một đội ngũ từ 1 triệu người thành 10 triệu, được kết nối, nắm được tình hình, cùng nhau hành động với "không" luôn là câu trả lời miễn cưỡng.
Over all these years, I've tried to reconnect with Sonny Boy. Sadly, I've been unable to. We met long before social media, and his address has now been relocated by the authorities, as often happens with slums. I'd love to sit down with him, wherever he is, and share with him how much the time I spent on Smoky Mountain inspired me. Thanks to him and so many others, I came to understand the importance of being part of a movement of people -- the kids willing to look up from their screens and out to the world, the global citizens. Global citizens who stand together, who ask the question "Why?," who reject the naysayers, and embrace the amazing possibilities of the world we share.
Những năm qua, Tôi cố liên lạc lại với Sonny Boy. Đáng tiếc, tôi không làm được. Chúng tôi gặp nhau lâu trước khi mạng xã hội ra đời. và địa chỉ của cậu ấy đã bị chính quyền thay đổi, chuyện thường ngày ở các khu ổ chuột. Tôi muốn ngồi tâm sự với cậu ấy, dù giờ này cậu ấy ở đâu, và nói cậu ấy nghe thời gian ở "Ngọn núi khói" với tôi ý nghĩa thế nào. Nhờ cậu ấy và rất nhiều người khác, Tôi hiểu được tầm quan trọng của việc tham gia phong trào của quần chúng, họ là những đứa trẻ sẵn sàng dời mắt khỏi màn hình để nhìn ra thế giới, những công dân toàn cầu. Những công dân toàn cầu là những người ở cạnh nhau, những người luôn hỏi "Vì sao?", những người không nói lời từ chối, và trân quý những khả năng tuyệt vời của ngôi nhà chúng ta chung sống.
I'm a global citizen.
Tôi là 1 công dân toàn cầu
Are you?
Bạn thì sao?
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(tiếng vỗ tay)