I'm a little nervous, because my wife Yvonne said to me, she said, "Geoff, you watch the TED Talks."
Tôi đang hơi chút lo lắng vì Yvonne vợ tôi nói với tôi rằng "Geoff, anh sẽ phát biểu trên TED Talks."
I said, "Yes, honey, I love TED Talks."
Tôi đáp lại, "Đúng thế, em yêu, anh rất thích TED Talks."
She said, "You know, they're like, really smart, talented -- "
Cô ấy lại nói, "Anh biết đấy, những người nghe TED Talks, họ thực sự rất thông minh và tài năng"
I said, "I know, I know." (Laughter)
"Anh biết, anh biết mà." (Tiếng cười)
She said, "They don't want, like, the angry black man." (Laughter)
Vợ tôi lại nói, "Họ không muốn nghe những người da đen hay nổi nóng." (Tiếng cười)
So I said, "No, I'm gonna be good, Honey, I'm gonna be good. I am." But I am angry. (Laughter) And the last time I looked, I'm --
Thế nên tôi nói, "Không, anh sẽ không nổi nóng đâu, em yêu, Anh sẽ hòa nhã. Anh hứa." Nhưng thực sự hiện giờ tôi đang rất tức giận. (Tiếng cười) Và lần cuối cùng tôi, tôi--
(Applause) So this is why I'm excited but I'm angry. This year, there are going to be millions of our children that we're going to needlessly lose, that we could -- right now, we could save them all. You saw the quality of the educators who were here. Do not tell me they could not reach those kids and save them. I know they could. It is absolutely possible. Why haven't we fixed this? Those of us in education have held on to a business plan that we don't care how many millions of young people fail, we're going to continue to do the same thing that didn't work, and nobody is getting crazy about it -- right? -- enough to say, "Enough is enough." So here's a business plan that simply does not make any sense.
(Vỗ tay) Lý do mà tôi vừa thấy vui mừng lại vừa thấy tức giận là vì Năm nay, sẽ có hàng triệu đứa trẻ mà chúng ta sẽ đánh mất một cách vô ích, những đứa trẻ mà chúng ta có thể bảo vệ tất cả chúng ngay bây giờ đây. Bạn đã thấy năng lực của các nhà giáo dục có mặt ở đây. Đừng nói với tôi là họ không tiếp cận được những đứa trẻ này và bảo vệ chúng. Tôi biết họ có thể. Họ hoàn toàn có thể. Vậy tại sao chúng ta đã không làm thế? Có những nhà giáo trong số chúng ta vẫn tiếp tục cái cách giảng dạy mà không quan tâm xem có bao nhiêu triệu người trẻ tuổi không tiếp thu được, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục làm những điều vô bổ tương tự, mà chẳng có ai phát cáu về việc đó và nói, "Đủ rồi đấy." Đó chính là một phương pháp giáo dục vô nghĩa.
You know, I grew up in the inner city, and there were kids who were failing in schools 56 years ago when I first went to school, and those schools are still lousy today, 56 years later. And you know something about a lousy school? It's not like a bottle of wine. Right? (Laughter) Where you say, like, '87 was like a good year, right? That's now how this thing -- I mean, every single year, it's still the same approach, right? One size fits all, if you get it, fine, and if you don't, tough luck. Just tough luck. Why haven't we allowed innovation to happen? Do not tell me we can't do better than this.
Tôi lớn lên ở khu vực nội thành, và đã có những đứa trẻ không được đi học vào 56 năm trước khi tôi lần đầu tiên cắp sách đến trường, và những ngôi trường này vẫn tệ hại cho tới hôm nay, 56 năm sau đó. Có ai biết thế nào là một ngôi trường tệ hại không? Nó không giống như một chai rượu. Đúng không? (Tiếng cười) Nơi bạn nói rằng năm 87 là một năm tốt, đúng không? Mỗi một năm trôi qua, nền giáo dục vẫn giữ nguyên cái lối mòn ấy. Một nền giáo dục cho tất cả mọi người. Nếu bạn hấp thụ được nền giáo dục đó, tốt, nếu bạn không thể, chỉ đơn giản là bạn không gặp may. Tại sao chúng ta không cho phép giáo dục được đổi mới? Đừng nói với tôi là chúng ta không thể làm gì tốt hơn.
Look, you go into a place that's failed kids for 50 years, and you say, "So what's the plan?" And they say, "We'll, we're going to do what we did last year this year." What kind of business model is that? Banks used to open and operate between 10 and 3. They operated 10 to 3. They were closed for lunch hour. Now, who can bank between 10 and 3? The unemployed. They don't need banks. They got no money in the banks. Who created that business model? Right? And it went on for decades. You know why? Because they didn't care. It wasn't about the customers. It was about bankers. They created something that worked for them. How could you go to the bank when you were at work? It didn't matter. And they don't care whether or not Geoff is upset he can't go to the bank. Go find another bank. They all operate the same way. Right? Now, one day, some crazy banker had an idea. Maybe we should keep the bank open when people come home from work. They might like that. What about a Saturday? What about introducing technology?
Nhìn xem, bạn đi vào một nơi từng gây thất vọng cho bọn trẻ trong 50 năm, và bạn nói, "Kế hoạch thế nào?" Và họ nói, "Năm nay chúng tôi sẽ làm tương tự như năm ngoái." Vậy đấy là cái phương pháp giảng dạy gì thế? Các ngân hàng từng mở cửa và hoạt động từ 10 giờ sáng tới 3 giờ chiều. và đóng cửa vào giờ nghỉ trưa. Nhưng bây giờ, ai có thể gửi tiền vào ngân hàng trong khoảng 10 giờ sáng tới 3 giờ chiều? Chỉ có những người thất nghiệp thôi. Họ không cần ngân hàng. Họ không có chút tiền nào trong các ngân hàng. Ai đã tạo ra mô hình kinh doanh đó? Mô hình đó vẫn tiếp tục trong nhiều thập kỷ. Bạn có biết tại sao không? Bởi vì họ không quan tâm. Không phải là từ phía khách hàng. Mà là các chủ ngân hàng. Họ tạo ra một cái gì đó có ích cho họ. Làm sao mà bạn có thể đi đến ngân hàng khi bạn đang trong giờ làm việc? Điều đó không quan trọng. Và họ cũng chẳng quan tâm có phải Geoff đang buồn bã hay không nếu anh ta không thể đến ngân hàng đó, vậy thì đi tìm một ngân hàng khác. Tất cả các ngân hàng đều có cách thức hoạt động giống nhau. Rồi một ngày nào đó, một ông chủ ngân hàng điên rồ nào đó có một ý tưởng. Có lẽ chúng ta vẫn nên mở cửa ngân hàng khi mọi người tan sở. Họ có thể thích việc đó. Sao không mở cửa vào ngày thứ 7 nhỉ? Và giới thiệu cả công nghệ nữa?
Now look, I'm a technology fan, but I have to admit to you all I'm a little old. So I was a little slow, and I did not trust technology, and when they first came out with those new contraptions, these tellers that you put in a card and they give you money, I was like, "There's no way that machine is going to count that money right. I am never using that, right?"
Tôi là một fan hâm mộ công nghệ, nhưng tôi phải thừa nhận với các bạn rằng tôi hơi cổ hủ. Tôi hơi chậm chạp, và tôi đã không tin tưởng mấy vào công nghệ, và khi lần đầu tiên ngân hàng đưa những cái máy kì cục vào sử dụng, những cái máy mà khi bạn đút thẻ vào sẽ có tiền xổ ra, Tôi phản ứng theo kiểu như, "Không đời nào cái máy đấy sẽ đếm đúng tiền. Còn lâu tôi mới dùng mấy cái đồ đó."
So technology has changed. Things have changed. Yet not in education. Why? Why is it that when we had rotary phones, when we were having folks being crippled by polio, that we were teaching the same way then that we're doing right now? And if you come up with a plan to change things, people consider you radical. They will say the worst things about you. I said one day, well, look, if the science says -- this is science, not me -- that our poorest children lose ground in the summertime -- You see where they are in June and say, okay, they're there. You look at them in September, they've gone down. You say, whoo! So I heard about that in '75 when I was at the Ed School at Harvard. I said, "Oh, wow, this is an important study." Because it suggests we should do something. (Laughter) Every 10 years they reproduce the same study. It says exactly the same thing: Poor kids lose ground in the summertime. The system decides you can't run schools in the summer.
Công nghệ đã thay đổi. Mọi thứ đều thay đổi. Chỉ có giáo dục là không. Tại sao? Tại sao việc dạy học từ cái thời chúng ta còn dùng điện thoại cổ từ thời con người còn khiếp đảm vì căn bệnh bại liệt vẫn hệt như bây giờ? Tại sao? Và nếu bạn nghĩ ra một kế hoạch nào đó để thay đổi mọi thứ, người khác sẽ coi bạn là kẻ cấp tiến. Họ sẽ nói những điều tồi tệ nhất về bạn. Một ngày nào đó, nếu khoa học nói rằng-- khoa học nói nhé, không phải tôi đâu - rằng những đứa trẻ nghèo đói nhất của chúng ta không có kì nghỉ hè vào mùa hè-- Bạn thấy nơi chúng ở trong tháng sáu và nói rằng, tốt rồi, chúng ở đó. Rồi bạn đến ngó chúng vào tháng 9 nhưng chúng đã đi mất rồi. Bạn kêu, whoo! Tôi biết điều này vào năm 75 khi tôi còn theo học trường Giáo Dục tại Harvard. Tôi đã nói, "Oh, wow, đây là một nghiên cứu quan trọng." Bởi vì nó gợi ý cho chúng ta thấy nên làm một cái gì đó. (Tiếng cười) Cứ 10 năm một họ lại sao chép cùng một nghiên cứu. Nghiên cứu đó phản ánh chính xác cùng một điều: Trẻ em nghèo không có được nghỉ hè. Nền giáo dục đó không cho các trường học hoạt động vào mùa hè.
You know, I always wonder, who makes up those rules? For years I went to -- Look, I went the Harvard Ed School. I thought I knew something. They said it was the agrarian calendar, and people had — but let me tell you why that doesn't make sense. I never got that. I never got that, because anyone knows if you farm, you don't plant crops in July and August. You plant them in the spring. So who came up with this idea? Who owns it? Why did we ever do it? Well it just turns out in the 1840s we did have, schools were open all year. They were open all year, because we had a lot of folks who had to work all day. They didn't have any place for their kids to go. It was a perfect place to have schools. So this is not something that is ordained from the education gods.
Tôi luôn tự hỏi ai là người đã đặt ra những quy tắc này? Trong nhiều năm theo học tại trường Giáo Dục của Harvard. Tôi nghĩ rằng tôi cũng biết một ít gì đó. Họ nói rằng đó là lịch nông nghiệp, và mọi người đều theo cái lịch đó — nhưng hãy để tôi cho bạn biết lý do tại sao điều đó chẳng có tí nghĩa lý gì. Tôi chưa bao giờ nhận thấy ý nghĩa gì. Chưa bao giờ. vì bất cứ ai làm nghề nông cũng biết rằng chẳng bao giờ lại đi cấy vào tháng bảy và tháng tám cả. Mùa xuân mới là mùa đi cấy. Vậy ai là người nảy ra ý tưởng này? Ai sở hữu nó? Tại sao chúng ta luôn làm thế? Hóa ra là trong thập niên 1840 chúng ta đã từng làm thế, trường học mở quanh năm suốt tháng vì có rất nhiều người phải làm việc cả ngày. Họ không có nơi nào để gửi gắm bọn trẻ. Và trường học là nơi hoàn hảo lúc bấy giờ. Do đó, trường học không phải là một cái gì đó được định đoạt bởi các vị thần giáo dục.
So why don't we? Why don't we? Because our business has refused to use science. Science. You have Bill Gates coming out and saying, "Look, this works, right? We can do this." How many places in America are going to change? None. None. Okay, yeah, there are two. All right? Yes, there'll be some place, because some folks will do the right thing. As a profession, we have to stop this. The science is clear.
Vậy tại sao không phải là chúng ta? Vì giáo dục của chúng ta từ chối việc sử dụng khoa học. Bạn có thể thấy Bill Gates đi đến và nói rằng, "Hãy nhìn xem, cái này rất có hiệu quả đấy. Chúng ta có thể làm điều này." Có bao nhiêu nơi trên nước Mỹ sẽ thay đổi? Không một nơi nào. Liệu có một hai nơi nào đó chăng? Có, sẽ có, bởi vì có những người sẽ làm cái gì đó đúng đắn. Là người trong nghề, chúng ta phải ngăn chặn điều này. Khoa học rất rõ ràng.
Here's what we know. We know that the problem begins immediately. Right? This idea, zero to three. My wife, Yvonne, and I, we have four kids, three grown ones and a 15-year-old. That's a longer story. (Laughter) With our first kids, we did not know the science about brain development. We didn't know how critical those first three years were. We didn't know what was happening in those young brains. We didn't know the role that language, a stimulus and response, call and response, how important that was in developing those children. We know that now. What are we doing about it? Nothing. Wealthy people know. Educated people know. And their kids have an advantage. Poor people don't know, and we're not doing anything to help them at all. But we know this is critical.
Đây là những gì mà chúng ta biết. Chúng ta biết rằng vấn đề bắt đầu ngay lập tức. Phải vậy không? Ý tưởng này, từ không đến ba. Vợ tôi, Yvonne, và tôi, chúng tôi có bốn đứa con, ba đứa đã trưởng thành, còn đứa bé nhất 15 tuổi. Đó là một câu chuyện dài. (Tiếng cười) Với ba đứa đầu tiên, chúng tôi không biết gì về khoa học về sự phát triển não bộ. Chúng tôi không biết trong 3 năm đầu đời, bộ não của một đứa trẻ phát triển thế nào. Chúng tôi không biết có những gì diễn ra trong những bộ não non nớt đó. Chúng tôi không biết vai trò của ngôn ngữ, một sự kích thích và phản ứng, gọi và trả lời, quan trọng thế nào đối với sự phát triển của trẻ. Bây giờ thì chúng ta biết tất cả những điều đó. Nhưng chúng ta lại chẳng làm gì cả. Người giàu biết. Người có học biết. Và những đứa con của họ có lợi thế. Người nghèo không biết, mà chúng ta lại không làm bất cứ điều gì để giúp họ. Nhưng chúng ta đều biết việc này rất quan trọng.
Now, you take pre-kindergarten. We know it's important for kids. Poor kids need that experience. Nope. Lots of places, it doesn't exist. We know health services matter. You know, we provide health services and people are always fussing at me about, you know, because I'm all into accountability and data and all of that good stuff, but we do health services, and I have to raise a lot of money. People used to say when they'd come fund us, "Geoff, why do you provide these health services?" I used to make stuff up. Right? I'd say, "Well, you know a child who has cavities is not going to, uh, be able to study as well." And I had to because I had to raise the money. But now I'm older, and you know what I tell them? You know why I provide kids with those health benefits and the sports and the recreation and the arts? Because I actually like kids. I actually like kids. (Laughter) (Applause)
Bây giờ, con bạn sắp bước vào tuổi mẫu giáo. Chúng ta biết giai đoạn này rất quan trọng với bọn trẻ. Trẻ em nghèo cần được đi học. Nhưng không. Ở rất nhiều nơi, chúng không được học. Chúng ta biết dịch vụ y tế quan trọng. Chúng ta cung cấp các dịch vụ y tế và mọi người cứ luôn vây lấy tôi vì tôi là người có trách nhiệm duy nhất và là người quản lý dữ liệu và cả những thứ khác nữa, nhưng chúng ta làm dịch vụ y tế và tôi phải đi quyên rất nhiều tiền. Những người đến tài trợ chúng tôi từng hỏi, "Geoff, tại sao anh lại cung cấp các dịch vụ y tế này?" Tôi từng tạo ra những thứ này. Tôi nói với họ, "Vâng, anh biết đấy, một đứa trẻ bị sâu răng sẽ, uh, không thể học tốt." Và tôi phải làm thế bởi vì tôi phải đi quyên tiền. Nhưng bây giờ khi tôi già hơn, bạn có biết tôi nói gì với họ không? Bạn có biết tại sao tôi cung cấp cho trẻ em những lợi ích sức khỏe này và các môn thể thao và giải trí và nghệ thuật không? Bởi vì tôi thực sự thích trẻ em. Thực sự đấy. (Tiếng cười) (Vỗ tay)
But when they really get pushy, people really get pushy, I say, "I do it because you do it for your kid." And you've never read a study from MIT that says giving your kid dance instruction is going to help them do algebra better, but you will give that kid dance instruction, and you will be thrilled that that kid wants to do dance instruction, and it will make your day. And why shouldn't poor kids have the same opportunity? It's the floor for these children. (Applause)
Nhưng khi chúng trở nên tham vọng, người lớn cũng tham vọng theo. Tôi nói, "Tôi làm điều đó vì bạn làm điều đó cho con của bạn." Bạn có thể chưa đọc một nghiên cứu từ MIT nói rằng dạy con bạn học khiêu vũ sẽ giúp chúng làm đại số tốt hơn, Khi bạn hướng dẫn đứa trẻ học nhảy, bạn sẽ thấy vui mừng khi đứa trẻ muốn làm theo hướng dẫn đó, điều đó làm bạn thấy vui cả ngày. Vậy tại sao những đứa trẻ nghèo khó lại không có cùng cơ hội như vậy? Đó là sàn nhà cho các em. (Vỗ tay)
So here's the other thing. I'm a tester guy. I believe you need data, you need information, because you work at something, you think it's working, and you find out it's not working. I mean, you're educators. You work, you say, you think you've got it, great, no? And you find out they didn't get it. But here's the problem with testing. The testing that we do -- we're going to have our test in New York next week — is in April. You know when we're going to get the results back? Maybe July, maybe June. And the results have great data. They'll tell you Raheem really struggled, couldn't do two-digit multiplication -- so great data, but you're getting it back after school is over. And so, what do you do? You go on vacation. (Laughter) You come back from vacation. Now you've got all of this test data from last year. You don't look at it. Why would you look at it? You're going to go and teach this year. So how much money did we just spend on all of that? Billions and billions of dollars for data that it's too late to use. I need that data in September. I need that data in November. I need to know you're struggling, and I need to know whether or not what I did corrected that. I need to know that this week. I don't need to know that at the end of the year when it's too late.
Còn có một điều khác. Tôi là người làm đề. Tôi tin rằng bạn cần dữ liệu, bạn cần thông tin, bởi vì bạn làm một cái gì đó, bạn nghĩ rằng nó hoạt động, và bạn nhận thấy là nó không có hiệu quả. Ý tôi là, các bạn là những nhà giáo dục. Bạn làm việc, bạn nói, bạn nghĩ rằng bạn hiểu giáo dục? Bạn nhận ra rằng không phải thế. Nhưng vấn đề với việc kiểm tra, đó là, Những bài kiểm tra mà chúng ta đưa ra-- chúng tôi sẽ có bài kiểm tra ở New York vào tuần tới- trong tháng tư. Bạn có biết khi nào thì chúng ta sẽ có kết quả không? Có thể là tháng 6, có thể là tháng 7. Và kết quả đó sẽ rất hữu ích. Chúng sẽ nói cho bạn biết Raheem đã thực sự phấn đấu, không thể làm phép nhân hai chữ sô - kết quả tuyệt vời như vậy, nhưng bạn chỉ nhận được sau khi học kỳ kết thúc. Vậy bạn sẽ làm gì? Bạn đi xả hơi ở đâu đó. (Tiếng cười) Bạn trở lại sau kỳ nghỉ. Bây giờ bạn đã nhận được tất cả các kết quả kiểm tra từ năm ngoái. Bạn không liếc qua nó. Tại sao bạn phải để ý nó? Bạn sẽ lại tiếp tục dạy học năm nay. Chúng ta đã chi bao nhiêu tiền vào tất cả những việc đó? Hàng tỷ và hàng tỷ đô la cho những dữ liệu đã quá muộn để sử dụng. Tôi cần dữ liệu đó vào tháng chín. Tôi cần các dữ liệu trong tháng mười một. Tôi cần phải biết bạn đang nỗ lực, và tôi cần phải biết liệu việc tôi làm có sửa chữa được điều đó. Tôi cần phải biết trong tuần này. Tôi không cần biết điều đó vào cuối năm khi lúc đó quá muộn rồi.
Because in my older years, I've become somewhat of a clairvoyant. I can predict school scores. You take me to any school. I'm really good at inner city schools that are struggling. And you tell me last year 48 percent of those kids were on grade level. And I say, "Okay, what's the plan, what did we do from last year to this year?" You say, "We're doing the same thing." I'm going to make a prediction. (Laughter) This year, somewhere between 44 and 52 percent of those kids will be on grade level. And I will be right every single time.
Vì khi tôi già đi, tôi sẽ trở thành nhà tiên tri. Tôi có thể dự đoán được điểm số ở trường. Bạn đưa tôi vào bất kỳ trường học. Tôi thích những trường trong nội thành hơn. Bạn nói với tôi rằng năm ngoái 48 % trẻ em ở đây được đi học. Và tôi nói, "được rồi, vậy chương trình giảng dạy thế nào, chúng ta đã làm gì từ năm ngoái đến năm nay?" Bạn nói, "Mọi thứ vẫn như cũ." Và tôi sẽ đoán trước cho bạn xem điều gì xảy ra.(Tiếng cười) Năm nay, khoảng 44 tới 52% số trẻ em sẽ bắt đầu đi học. Và tôi sẽ luôn luôn đúng.
So we're spending all of this money, but we're getting what? Teachers need real information right now about what's happening to their kids. The high stakes is today, because you can do something about it.
Chúng ta sẽ tiêu tất cả chỗ tiền này, nhưng chúng ta sẽ nhận lại được gì? Ngay bây giờ đây, giáo viên cần có thông tin thực về chương trình học của bọn trẻ. Tình thế ngày hôm nay là mạo hiểm, vì bạn có thể làm gì đó cho điều này.
So here's the other issue that I just think we've got to be concerned about. We can't stifle innovation in our business. We have to innovate. And people in our business get mad about innovation. They get angry if you do something different. If you try something new, people are always like, "Ooh, charter schools." Hey, let's try some stuff. Let's see. This stuff hasn't worked for 55 years. Let's try something different. And here's the rub. Some of it's not going to work. You know, people tell me, "Yeah, those charter schools, a lot of them don't work." A lot of them don't. They should be closed. I mean, I really believe they should be closed. But we can't confuse figuring out the science and things not working with we shouldn't therefore do anything. Right? Because that's not the way the world works.
Còn một vấn đề khác mà tôi cho rằng chúng ta cần phải để tâm tới. Chúng ta không thể ngăn chặn sự đổi mới, cách tân trong giáo dục. Chúng ta phải đổi mới. Tất cả những ai trong ngành giáo dục đều đang điên đầu với đổi mới. Họ tức giận nếu bạn làm một cái gì đó khác biệt. Nếu bạn thử một cái gì mới, người ta luôn phản ứng kiểu như "Ôi, đúng là trường ủy nhiệm". Này, hãy thử cái khác xem. Nhìn xem. Cái thứ này đã không hoạt động 55 năm rồi Hãy thử một cái gì khác đi. Và đây chính là vấn đề. Có thể một phần nào đó không hoạt động. Người ta nói với tôi rằng, "Đúng đấy, những cái trường ủy nhiệm này, rất nhiều trường chẳng hoạt động tí hiệu quả nào." Nhiều trường không hoạt động. Chúng nên bị đóng cửa. Ý tôi là, tôi thật sự tin là chúng sẽ bị đóng cửa. Nhưng chúng ta không thể nhầm lẫn việc tính toán khoa học với những thứ không hiệu quả Vì đó không phải là cách mà thế giới chuyển động.
If you think about technology, imagine if that's how we thought about technology. Every time something didn't work, we just threw in the towel and said, "Let's forget it." Right? You know, they convinced me. I'm sure some of you were like me -- the latest and greatest thing, the PalmPilot. They told me, "Geoff, if you get this PalmPilot you'll never need another thing." That thing lasted all of three weeks. It was over. I was so disgusted I spent my money on this thing. Did anybody stop inventing? Not a person. Not a soul. The folks went out there. They kept inventing. The fact that you have failure, that shouldn't stop you from pushing the science forward.
Nếu bạn nghĩ về công nghệ, hãy tưởng tượng nếu đó là cách chúng ta nghĩ về công nghệ. Cứ mỗi khi một cái gì đó hoạt động không hiệu quả, chúng ta chán nản và nói "Quên xừ nó đi". Phải thế không? Bạn biết đấy, họ đã thuyết phục tôi. Tôi bảo đảm rằng nhiều người trong số các bạn cũng hành động như tôi thứ tuyệt vời nhất và tân tiến nhất, máy tính PalmPilot. Họ nói với tôi rằng, "Geoff, nếu anh có chiếc PalmPilot này, anh sẽ không bao giờ cần tới thứ khác." Chiếc máy tính đó dùng được trong 3 tuần. Và rồi đi tong. Tôi đã thật sự phẫn nộ khi bỏ ra đống tiền mua chiếc máy tính đó. Có ai ngừng phát minh không? Không một ai. Không một tâm hồn nào. Người ta vẫn đi ra ngoài kia. Vẫn tiếp tục phát minh. Sự thật rằng bạn đã thất bại không làm bạn chùn bước trước khát khao phát triển khoa học.
Our job as educators, there's some stuff we know that we can do. And we've got to do better. The evaluation, we have to start with kids earlier, we have to make sure that we provide the support to young people. We've got to give them all of these opportunities. So that we have to do. But this innovation issue, this idea that we've got to keep innovating until we really nail this science down is something that is absolutely critical.
Giáo dục là nghề của chúng ta, có những thứ chúng ta biết chúng ta có thể làm. Và chúng ta phải làm tốt hơn. Sự đánh giá, chúng ta phải bắt đầu với những đứa trẻ sớm hơn, chúng ta phải chắc chắn rằng chúng ta mang lại sự hỗ trợ cho những người trẻ. Chúng ta phải mang lại cho họ tất cả các cơ hội. Chúng ta cần phải làm điều đó. Nhưng vấn đề cách tân này, ý tưởng rằng chúng ta phải tiếp tục cách tân cho tới khi chúng ta thực sự đạt được khoa học là thứ vô cùng quan trọng.
And this is something, by the way, that I think is going to be a challenge for our entire field. America cannot wait another 50 years to get this right. We have run out of time. I don't know about a fiscal cliff, but I know there's an educational cliff that we are walking over right this very second, and if we allow folks to continue this foolishness about saying we can't afford this — So Bill Gates says it's going to cost five billion dollars. What is five billion dollars to the United States? What did we spend in Afghanistan this year? How many trillions? (Applause)
Nhân tiện, đó cũng là điều mà tôi nghĩ là sẽ là thách thức cho toàn ngành giáo dục. Nước Mỹ không thể đợi thêm 50 năm nữa để đạt được điều này. Chúng ta đã đánh mất quá nhiều thời gian rồi. Tôi chằng biết gì về bờ vực ngân sách, nhưng tôi biết sẽ có một vực thẳm giáo dục mà chúng ta đang tiến tới gần mỗi giây mỗi phút, và nếu chúng ta cho phép những người khác tiếp tục làm điều ngớ ngẩn tiếp tục phủ định rằng chúng ta không thể đổi mới. Bill Gates nói sẽ mất 5 tỉ đô la. 5 tỉ đô là gì đối với nước Mỹ? Chúng ta đã chi ra bao nhiêu cho trận chiến Afghanistan năm nay? Bao nhiêu tỷ tỷ? (Vỗ tay)
When the country cares about something, we'll spend a trillion dollars without blinking an eye. When the safety of America is threatened, we will spend any amount of money. The real safety of our nation is preparing this next generation so that they can take our place and be the leaders of the world when it comes to thinking and technology and democracy and all that stuff we care about. I dare say it's a pittance, what it would require for us to really begin to solve some of these problems.
Khi đất nước quan tâm tới một cái gì đó, chúng ta sẽ chi ra một tỷ tỷ đô la không chớp mắt. Khi sự an toàn của nước Mỹ bị đe dọa, chúng ta sẵn sàng chi ra bất cứ một khoản tiền nào. Sự an toàn thật sự của quốc gia chúng ta là chuẩn bị cho thế hệ sau này như thế chúng có thể bảo vệ đất nước và trở thành những nhà lãnh đạo lỗi lạc của thế giới khi nói tới tư duy và công nghệ và dân chủ và tất cả những thứ nằm trong sự quan tâm của chúng ta. Tôi dám chắc rằng đó chỉ là một khoản tiền còm mà chúng ta cần chi ra để thực sự bắt đầu giải quyết những vấn đề này.
So once we do that, I'll no longer be angry. (Laughter) So, you guys, help me get there. Thank you all very much. Thank you. (Applause)
Khi nào mà chúng ta làm được thế, tôi sẽ không còn giận dữ nữa. Các bạn của tôi, hãy giúp tôi làm điều đó. Cảm ơn các bạn rất nhiều. Xin cảm ơn. (Vỗ tay)
John Legend: So what is the high school dropout rate at Harlem Children's Zone?
John Legend: Vậy tỉ lệ bỏ học cao nhất tại tổ chức Harlem Children's Zone là bao nhiêu?
Geoffrey Canada: Well, you know, John, 100 percent of our kids graduated high school last year in my school. A hundred percent of them went to college. This year's seniors will have 100 percent graduating high school. Last I heard we had 93 percent accepted to college. We'd better get that other seven percent. So that's just how this goes. (Applause)
Geoffrey Canada: Như anh biết đấy, John, 100% trẻ tốt nghiệp trung học năm ngoái ở trường tôi. 100% bọn trẻ tiếp tục lên đại học. Và tỉ lệ tốt nghiệp trung học năm nay cũng vẫn là 100% Tôi có nghe nói rằng có 93% học sinh chấp nhận tiếp tục lên đại học. Chúng ta nên nhận 7% còn lại. Như thế đấy. (Vỗ tay)
JL: So how do you stick with them after they leave high school?
JL: Làm thế nào anh có thể dõi theo bọn trẻ sau khi chúng tốt nghiệp phổ thông?
GC: Well, you know, one of the bad problems we have in this country is these kids, the same kids, these same vulnerable kids, when you get them in school, they drop out in record numbers. And so we've figured out that you've got to really design a network of support for these kids that in many ways mimics what a good parent does. They harass you, right? They call you, they say, "I want to see your grades. How'd you do on that last test? What are you talking about that you want to leave school? And you're not coming back here." So a bunch of my kids know you can't come back to Harlem because Geoff is looking for you. They're like, "I really can't come back." No. You'd better stay in school. But I'm not kidding about some of this, and it gets a little bit to the grit issue. When kids know that you refuse to let them fail, it puts a different pressure on them, and they don't give up as easy. So sometimes they don't have it inside, and they're, like, "You know, I don't want to do this, but I know my mother's going to be mad." Well, that matters to kids, and it helps get them through. We try to create a set of strategies that gets them tutoring and help and support, but also a set of encouragements that say to them, "You can do it. It is going to be hard, but we refuse to let you fail."
GC: Anh biết đấy, một trong những vấn đề tồi tệ của nước ta là những đứa trẻ này, những đứa trẻ dễ bị tồn thương này, khi anh đưa chúng đến trường học, thì chúng lại bỏ học với con số kỉ lục. Và chúng ta nhận ra rằng chúng ta phải thiết kế một mạng lưới hỗ trợ thật sự cho những đứa trẻ này bằng nhiều cách giống như một người cha, một người mẹ tốt. Chúng làm phiền bạn. Chúng gọi điện cho bạn và nói: "Tớ muốn xem điểm của bạn. Bài thi trước của bạn thế nào? Bạn sẽ nói gì khi bạn muốn bỏ học. Và bạn sẽ không quay trở lại đây nữa." Rất nhiều học sinh của tôi biết là bạn không thể quay lại Harlem vì Geoff đang tìm bạn. Kiểu như là "Tôi thật sự không thể quay lại." Không. Tốt hơn hết là bạn nên ở trường. Tôi không đùa cợt tẹo nào về chuyện này. đây là một vấn đề nghiêm túc. Khi bọn trẻ biết rằng bạn sẽ không để chúng thất bại, điều đó sẽ tạo ra một áp lực khác với chúng và chúng sẽ không từ bỏ dễ dàng. Đôi khi, chúng không cảm thấy điều đó. Chúng nói rằng "Thầy/Cô biết đấy, em không muốn bỏ học, nhưng em biết là mẹ em sẽ phát điên lên mất." Đó là điều quan trọng với bọn trẻ. Chúng ta cố gắng tạo ra những chiến lược để dìu dắt, giúp đỡ, hỗ trợ, và khuyến khích bọn trẻ để nói với chúng rằng, "Con có thể làm được. Mọi việc có thể khó khăn nhưng chúng ta sẽ không để con thất bại."
JL: Well, thank you Dr. Canada. Please give it up for him one more time.
JL: Cảm ơn rất nhiều, Tiến Sĩ Canada. Xin một tràng pháo tay nữa cho Tiến Sĩ thưa quý vị.
(Applause)
(Vỗ tay)