Clouds. Have you ever noticed how much people moan about them? They get a bad rap. If you think about it, the English language has written into it negative associations towards the clouds. Someone who's down or depressed, they're under a cloud. And when there's bad news in store, there's a cloud on the horizon. I saw an article the other day. It was about problems with computer processing over the Internet. "A cloud over the cloud," was the headline. It seems like they're everyone's default doom-and-gloom metaphor. But I think they're beautiful, don't you? It's just that their beauty is missed because they're so omnipresent, so, I don't know, commonplace, that people don't notice them. They don't notice the beauty, but they don't even notice the clouds unless they get in the way of the sun. And so people think of clouds as things that get in the way. They think of them as the annoying, frustrating obstructions, and then they rush off and do some blue-sky thinking. (Laughter) But most people, when you stop to ask them, will admit to harboring a strange sort of fondness for clouds. It's like a nostalgic fondness, and they make them think of their youth. Who here can't remember thinking, well, looking and finding shapes in the clouds when they were kids? You know, when you were masters of daydreaming? Aristophanes, the ancient Greek playwright, he described the clouds as the patron godesses of idle fellows two and a half thousand years ago, and you can see what he means. It's just that these days, us adults seem reluctant to allow ourselves the indulgence of just allowing our imaginations to drift along in the breeze, and I think that's a pity. I think we should perhaps do a bit more of it. I think we should be a bit more willing, perhaps, to look at the beautiful sight of the sunlight bursting out from behind the clouds and go, "Wait a minute, that's two cats dancing the salsa!" (Laughter) (Applause) Or seeing the big, white, puffy one up there over the shopping center looks like the Abominable Snowman going to rob a bank. (Laughter) They're like nature's version of those inkblot images, you know, that shrinks used to show their patients in the '60s, and I think if you consider the shapes you see in the clouds, you'll save money on psychoanalysis bills. Let's say you're in love. All right? And you look up and what do you see? Right? Or maybe the opposite. You've just been dumped by your partner, and everywhere you look, it's kissing couples. (Laughter) Perhaps you're having a moment of existential angst. You know, you're thinking about your own mortality. And there, on the horizon, it's the Grim Reaper. (Laughter) Or maybe you see a topless sunbather. (Laughter) What would that mean? What would that mean? I have no idea. But one thing I do know is this: The bad press that clouds get is totally unfair. I think we should stand up for them, which is why, a few years ago, I started the Cloud Appreciation Society. Tens of thousands of members now in almost 100 countries around the world. And all these photographs that I'm showing, they were sent in by members. And the society exists to remind people of this: Clouds are not something to moan about. Far from it. They are, in fact, the most diverse, evocative, poetic aspect of nature. I think, if you live with your head in the clouds every now and then, it helps you keep your feet on the ground. And I want to show you why, with the help of some of my favorite types of clouds. Let's start with this one. It's the cirrus cloud, named after the Latin for a lock of hair. It's composed entirely of ice crystals cascading from the upper reaches of the troposphere, and as these ice crystals fall, they pass through different layers with different winds and they speed up and slow down, giving the cloud these brush-stroked appearances, these brush-stroke forms known as fall streaks. And these winds up there can be very, very fierce. They can be 200 miles an hour, 300 miles an hour. These clouds are bombing along, but from all the way down here, they appear to be moving gracefully, slowly, like most clouds. And so to tune into the clouds is to slow down, to calm down. It's like a bit of everyday meditation. Those are common clouds. What about rarer ones, like the lenticularis, the UFO-shaped lenticularis cloud? These clouds form in the region of mountains. When the wind passes, rises to pass over the mountain, it can take on a wave-like path in the lee of the peak, with these clouds hovering at the crest of these invisible standing waves of air, these flying saucer-like forms, and some of the early black-and-white UFO photos are in fact lenticularis clouds. It's true. A little rarer are the fallstreak holes. All right? This is when a layer is made up of very, very cold water droplets, and in one region they start to freeze, and this freezing sets off a chain reaction which spreads outwards with the ice crystals cascading and falling down below, giving the appearance of jellyfish tendrils down below. Rarer still, the Kelvin–Helmholtz cloud. Not a very snappy name. Needs a rebrand. This looks like a series of breaking waves, and it's caused by shearing winds -- the wind above the cloud layer and below the cloud layer differ significantly, and in the middle, in between, you get this undulating of the air, and if the difference in those speeds is just right, the tops of the undulations curl over in these beautiful breaking wave-like vortices. All right. Those are rarer clouds than the cirrus, but they're not that rare. If you look up, and you pay attention to the sky, you'll see them sooner or later, maybe not quite as dramatic as these, but you'll see them. And you'll see them around where you live. Clouds are the most egalitarian of nature's displays, because we all have a good, fantastic view of the sky. And these clouds, these rarer clouds, remind us that the exotic can be found in the everyday. Nothing is more nourishing, more stimulating to an active, inquiring mind than being surprised, being amazed. It's why we're all here at TED, right? But you don't need to rush off away from the familiar, across the world to be surprised. You just need to step outside, pay attention to what's so commonplace, so everyday, so mundane that everybody else misses it. One cloud that people rarely miss is this one: the cumulonimbus storm cloud. It's what's produces thunder and lightning and hail. These clouds spread out at the top in this enormous anvil fashion stretching 10 miles up into the atmosphere. They are an expression of the majestic architecture of our atmosphere. But from down below, they are the embodiment of the powerful, elemental force and power that drives our atmosphere. To be there is to be connected in the driving rain and the hail, to feel connected to our atmosphere. It's to be reminded that we are creatures that inhabit this ocean of air. We don't live beneath the sky. We live within it. And that connection, that visceral connection to our atmosphere feels to me like an antidote. It's an antidote to the growing tendency we have to feel that we can really ever experience life by watching it on a computer screen, you know, when we're in a wi-fi zone. But the one cloud that best expresses why cloudspotting is more valuable today than ever is this one, the cumulus cloud. Right? It forms on a sunny day. If you close your eyes and think of a cloud, it's probably one of these that comes to mind. All those cloud shapes at the beginning, those were cumulus clouds. The sharp, crisp outlines of this formation make it the best one for finding shapes in. And it reminds us of the aimless nature of cloudspotting, what an aimless activity it is. You're not going to change the world by lying on your back and gazing up at the sky, are you? It's pointless. It's a pointless activity, which is precisely why it's so important. The digital world conspires to make us feel eternally busy, perpetually busy. You know, when you're not dealing with the traditional pressures of earning a living and putting food on the table, raising a family, writing thank you letters, you have to now contend with answering a mountain of unanswered emails, updating a Facebook page, feeding your Twitter feed. And cloudspotting legitimizes doing nothing. (Laughter) And sometimes we need — (Applause) Sometimes we need excuses to do nothing. We need to be reminded by these patron goddesses of idle fellows that slowing down and being in the present, not thinking about what you've got to do and what you should have done, but just being here, letting your imagination lift from the everyday concerns down here and just being in the present, it's good for you, and it's good for the way you feel. It's good for your ideas. It's good for your creativity. It's good for your soul. So keep looking up, marvel at the ephemeral beauty, and always remember to live life with your head in the clouds. Thank you very much. (Applause)
Những đám mây. Bạn có nhận thấy rằng có rất nhiều người than vãn về chúng không? Luôn miệng rên rỉ. Nếu bạn để ý, trong tiếng Anh có rất nhiều những tổ hợp từ tiêu cực về những đám mây. Để nói về một người buồn bã hay chán nản, có cụm "be under a cloud". Và khi nhắc đến tin xấu, lại dùng "a cloud on the horizon". Hôm trước, có một bài báo Nói về một vấn đề trong xử lý máy tính trên mạng. Tiêu đề của nó là "A cloud over the cloud". Cứ như thể mọi người đều mặc định những đám mây là ẩn dụ về bất hạnh và u ám vậy. Nhưng chúng rất đẹp mà, bạn không thấy sao? Chỉ là người ta thường quên mất vẻ đẹp của mây vì chúng nhan nhản quá, xem nào, tầm thường quá, nên người ta không thèm để ý. Không nhận ra vẻ đẹp đã đành, và thậm chí cũng không nhận ra bản thân những đám mây nữa chỉ trừ lúc mây che lấp mặt trời. Và vì thế người ta nghĩ về chúng như là những vật thể ngáng đường vậy. Họ nghĩ rằng mây là những vật cản phiền phức, khó chịu, nên họ bỏ qua và cho rằng bầu trời xanh trong mới là đẹp. (Cười) Nhưng phần lớn mọi người, nếu bạn dừng lại hỏi họ, sẽ thú nhận rằng họ có một niềm yêu thích kỳ lạ đối với những đám mây. Một sự yêu mến đầy hoài niệm, vì chúng khiến họ nghĩ về tuổi trẻ. Có ai ở đây chưa từng ngước nhìn và tưởng tượng hình dạng của những đám mây khi còn nhỏ? Bạn biết đấy, khi bạn là bậc thầy mơ mộng? Aristophanes, nhà soạn kịch Hy Lạp cổ đại, đã miêu tả mây là những nữ thần bảo trợ của người nhàn hạ hai ngàn rưỡi năm về trước, và hẳn các bạn đều hiểu ý ông ấy. Chỉ là bây giờ, người lớn chúng ta thường miễn cưỡng khi nuông chiều cho bản thân được có những tưởng tượng được bay theo làn gió, và tôi nghĩ như thế thật đáng tiếc. Có lẽ chúng ta nên tưởng tượng nhiều hơn một chút. Có lẽ, chúng ta nên sẵn lòng hơn một chút, ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của ánh nắng tỏa ra từ phía sau những đám mây, và nói, "Nhìn kìa, hai chú mèo đang nhảy điệu salsa!" (Cười) (Vỗ tay) Hoặc là nhìn vật thể to, trắng, xốp mềm bên kia phía trên trung tâm mua sắm nhìn như người tuyết sắp cướp ngân hàng vậy. (Cười lớn) Mây giống như phiên bản tự nhiên của những hình ảnh làm bằng mực, mà bác sĩ tâm thần thường cho bệnh nhân xem vào những năm 60, và tôi nghĩ nếu thường nghĩ về những hình ảnh mình thấy trong mây, bạn sẽ tiết kiệm được kha khá tiền đi điều trị tâm lý đấy. Xem nào, nếu như đang yêu thì khi nhìn lên đó bạn sẽ thấy gì? Đúng không nào? Nhưng có thể là ngược lại Nếu bạn vừa bị người yêu đá, mà nhìn đi đâu cũng thấy người ta hôn nhau thì... (Cười lớn) Nếu bạn đang hối tiếc về sự tồn tại của mình. Tức là, đang nghĩ về cái chết. Và kìa, ở phía chân trời, là Thần Chết. (Cười lớn) Hoặc giả bạn nhìn thấy một cô nàng tắm nắng với bộ ngực trần. (Cười lớn) Thế có nghĩa là gì? Là thế nào ý nhỉ? Tôi không biết nữa. Nhưng tôi biết chắc rằng: Tai tiếng mà mây có thật không công bằng chút nào. Tôi nghĩ ta nên đấu tranh vì chúng. Chính vì vậy, một vài năm trước, tôi bắt đầu "Hiệp Hội Trân Trọng Mây". Giờ đã có 10000 thành viên ở xấp xỉ 100 quốc gia trên thế giới. Và tất cả những tấm hình tôi đang cho các bạn xem đều là do các thành viên gửi tới. Và hiệp hội tồn tại để nhắc nhở người ta rằng: Đừng có than vãn về những đám mây. Bởi vì chúng, thực chất, là khía cạnh đa dạng, gợi hình và nên thơ nhất của thiên nhiên. Tôi nghĩ, thỉnh thoảng mơ màng một chút lại giúp bạn luôn tỉnh táo và thực tế. Và tôi sẽ cho các bạn biết lý do, với sự giúp đỡ của một vài loại mây mà tôi ưa thích. Đầu tiên là, mây ti - cirrus, tiếng Latin nghĩa là mớ tóc. Nó hoàn toàn được tạo từ các tinh thể băng đổ xuống từ các phần phía trên của tầng đối lưu, và khi các tinh thể băng này rơi xuống, chúng xuyên qua những lớp khác nhau với mức gió khác nhau. Chúng tăng tốc, giảm tốc, khiến mây có dạng như được vẽ bằng cọ vậy, hình dáng này được gọi là vệt rơi. Và những cơn gió trên kia có thể rất, rất dữ tợn. Với tốc độ khoảng 320, 480 km/h. Những đám mây lúc nào cũng bị cuốn theo thật mạnh, nhưng khi xuống đến dưới này, chúng có vẻ trôi nhẹ nhàng, chậm chạp, như phần lớn những đám mây khác. Và vì vậy hòa vào mây có nghĩa là chậm lại, bình tâm lại. Giống như ngồi thiền một chút mỗi ngày . Đó là mây thường. Thế còn loại hiếm hơn thì sao, mây thấu kính chẳng hạn, mây thấu kính có dạng UFO? Loại mây này hình thành ở những vùng núi. Khi gió thổi qua, dâng lên để vượt qua núi, nó có thể đi theo một đường dạng sóng ở chỗ khuất của đỉnh núi, với những đám mây này lởn vởn trên nóc của những luồng khí thẳng đứng vô hình. Loại có dạng giống như đĩa bay này, và một vài tấm ảnh UFO đen trắng thời đầu thực chất là mây thấu kính. Thế đấy. Hiếm hơn một chút là mây vệt rơi dạng lỗ. Là khi một lớp được tạo thành bởi những giọt nước nhỏ rất rất lạnh, và có chỗ sẽ bắt đầu đông cứng lại. Việc đóng băng này tạo nên một phản ứng dây chuyền lan ra bên ngoài với các tinh thể băng rơi xuống như thác đổ, tạo nên hình dạng những cái tua sứa rủ xuống. Hiếm hơn nữa là mây Kelvin–Helmholtz. Tên không được hay cho lắm. Cần đặt lại. Nhìn giống như một loạt các cơn sóng bị vỡ, tạo nên bởi những cơn gió cắt. Gió nằm phía trên và dưới tầng mây có sự khác biệt lớn, và ở giữa, là luồng khí nhấp nhô này. Và nếu sự khác biệt giữa tốc độ đó là vừa đủ, đỉnh của luồng khí cuộn tròn trong những đợt sóng vỡ rất đẹp này - giống như lốc xoáy. Được rồi. Đó là loại mây hiếm hơn mây ti, nhưng chúng không quá hiếm. Nếu bạn ngước nhìn lên và chú ý vào bầu trời, sớm muộn gì cũng thấy chúng thôi, có thể không ấn tượng như trong hình, nhưng bạn sẽ thấy. Bạn sẽ thấy chúng xung quanh nơi bạn sống. Mây là loại hình trưng bày thiên nhiên bình đẳng nhất, bởi vì tất cả chúng ta đều có thể nhìn thấy quang cảnh bầu trời tuyệt đẹp. Và những đám mây này, loại mây hiếm, nhắc nhở ta rằng có thể tìm thấy điều kỳ diệu mỗi ngày. Còn gì bổ dưỡng và thú vị với bộ óc chủ động và ham học hỏi bằng sự ngạc nhiên và sự choáng ngợp? Đó là lý do chúng ta đều ở đây, tại TED, phải không? Nhưng bạn không phải vội vàng tránh xa khỏi những điều quen thuộc, trên khắp thế giới để được ngạc nhiên. Chỉ cần bước ra ngoài, chú ý đến những thật giản đơn, thường nhật, thật nhỏ nhặt đến nỗi mọi người khác đều bỏ qua. Một đám mây mà người ta hiếm khi bỏ lỡ là đây: mây bão vũ tích. Là loại mây tạo ra sấm, sét và mưa đá. Mây này lan ra từ đỉnh của cái đe khổng lồ trải dài 16km trong khí quyển này. Nó biểu hiện kiến trúc tráng lệ của bầu khí quyển của chúng ta. Nhưng ở bên dưới, nó là hiện thân của lực đẩy mạnh mẽ, mãnh liệt làm phát động bầu khí quyển. Ở đó là được kết nối với mưa rào và mưa đá, được kết nối với bầu khí quyển của chúng ta. Đó, là để nhắc nhở chúng ta là những sinh thể sống trong đại dương không khí này. Ta không sống dưới bầu trời. Ta ở trong nó. Và sự kết nối đó, sự kết nối về cảm giác với bầu trời với tôi đó là phương thuốc chữa lành. Cứu ta khỏi khuynh hướng ngày càng rõ mà chúng ta đang có, cảm thấy rằng chúng ta có thể thực sự cảm nhận cuộc sống bằng việc ngắm nó quan màn hình máy tính, xem nào, khi ta ở trong vùng có wi-fi miễn phí. Nhưng loại mây chứng tỏ rõ ràng nhất rằng việc ngắm mây đáng giá hơn bao giờ hết là loại này, mây tích. Thấy không? Nó tạo nên một ngày đầy nắng. Nếu bạn nhắm mắt lại và nghĩ về mây, có thể loại này sẽ xuất hiện trong tâm trí bạn. Tất cả những hình mây được trình chiếu lúc đầu đều là mây tích. Đường nét sắc sảo, sinh động của hình dáng này khiến nó là loại tốt nhất để tưởng tượng hình thù. Và nó nhắc nhở chúng ta về bản chất không mục đích của việc ngắm mây, một hành động mới vu vơ làm sao. Bạn sẽ không thay đổi thế giới bằng việc nằm xuống và ngước nhìn bầu trời, đúng không? Hành động đó vô nghĩa, cũng chính xác là lý do khiến nó quan trọng. Thế giới số âm mưu khiến chúng ta cảm thấy thường xuyên bận rộn, không ngừng bận rộn. Bạn biết đấy, khi bạn không phải đương đầu với áp lực truyền thống của việc kiếm sống đặt thức ăn lên bàn, nuôi gia đình, viết thư cảm ơn, thì giờ đây bạn phải đấu tranh với trả lời một núi email, cập nhật Facebook, theo dõi Twitter. Và ngắm mây hợp pháp hóa việc chẳng làm gì. (Cười lớn) Và đôi khi chúng ta cần — (Vỗ tay) Đôi khi chúng ta cần viện cớ để không làm gì cả. Chúng ta cần được nhắc nhở bởi những nữ thần bảo hộ của người nhàn hạ là cần chậm lại sống trong hiện tại, không cần nghĩ đến những việc bạn sẽ phải làm hay đáng lẽ đã nên làm. Chỉ cần ở đây, mặc cho trí tưởng tượng vút bay từ những mối bận tâm thường ngày. Chỉ cần sống trong hiện tại, việc đó tốt cho bạn, tốt cho cảm xúc của bạn. Tốt cho những ý tưởng. Tốt cho khả năng sáng tạo. Tốt cho tâm hồn bạn. Thế nên hãy cứ ngước lên, ngạc nhiên trước vẻ đẹp phù du kia, và luôn nhớ phải sống mơ mộng trên mây một chút. Cám ơn rất nhiều. (Vỗ tay)