What has the War on Drugs done to the world? Look at the murder and mayhem in Mexico, Central America, so many other parts of the planet, the global black market estimated at 300 billion dollars a year, prisons packed in the United States and elsewhere, police and military drawn into an unwinnable war that violates basic rights, and ordinary citizens just hope they don't get caught in the crossfire, and meanwhile, more people using more drugs than ever. It's my country's history with alcohol prohibition and Al Capone, times 50.
Cuộc chiến chống ma túy đã gây nên những gì cho thế giới? Những vụ giết người và tình trạng lộn xộn ở Mexico, Trung Mỹ, và nhiều nơi khác trên hành tinh này, thị trường chợ đen toàn cầu trị giá khoảng 300 tỷ đô một năm, tù nhân tràn ngập tại Mỹ và các nơi khác, cảnh sát và quân đội chìm vào cuộc chiến bất phân thắng bại vốn vi phạm những quyền cơ bản, và những thường dân chỉ hi vọng họ không lọt vào giữa hai làn đạn, trong lúc đó, vẫn có nhiều người sử dụng ma túy hơn bao giờ hết. Nó bằng lịch sử đất nước tôi, với rượu cấm và Al Capone, nhân lên 50.
Which is why it's particularly galling to me as an American that we've been the driving force behind this global drug war. Ask why so many countries criminalize drugs they'd never heard of, why the U.N. drug treaties emphasize criminalization over health, even why most of the money worldwide for dealing with drug abuse goes not to helping agencies but those that punish, and you'll find the good old U.S. of A.
Đó là lý do tại sao, là một người Mỹ, tôi thật sự cảm thấy buồn bực khi chúng ta là động lực dẫn đến cuộc chiến ma túy toàn cầu này. Hãy hỏi tại sao các nước cấm sử dụng những loại thuốc họ chưa từng nghe tới? Tại sao các đạo luật của LHQ xem trọng hình sự hóa vấn đề sức khỏe, thậm chí hầu hết tiền trên khắp thế giới chi cho đấu tranh chống ma túy, không phải dùng để hỗ trợ mà là để trừng phạt, và bạn sẽ tìm thấy cái tốt của nước Mỹ cũ kỹ.
Why did we do this? Some people, especially in Latin America, think it's not really about drugs. It's just a subterfuge for advancing the realpolitik interests of the U.S. But by and large, that's not it. We don't want gangsters and guerrillas funded with illegal drug money terrorizing and taking over other nations. No, the fact is, America really is crazy when it comes to drugs. I mean, don't forget, we're the ones who thought that we could prohibit alcohol. So think about our global drug war not as any sort of rational policy, but as the international projection of a domestic psychosis. (Applause)
Tại sao chúng ta làm thế? Một số người, đặc biệt ở Mỹ Latin, cho rằng vấn đề không phải ở ma túy. mà chỉ là để ngụy trang cho sự xâm chiếm của chính sách thực dụng tại Mỹ. Nhưng thật ra, không phải vậy. Chúng tôi không muốn những tội phạm được tài trợ bởi tiền từ ma túy tiến hành khủng bố và xâm chiếm các quốc gia khác. Không, thực tế là, nước Mỹ phát điên khi nói về ma túy. Đừng quên, chúng ta từng cho rằng có thể cấm rượu. Vậy hãy nghĩ về cuộc chiến ma túy toàn cầu không phải như một chính sách, mà là như một dự án quốc tế nhằm giải quyết những rối loạn nội bộ. (Vỗ tay)
But here's the good news. Now it's the Russians leading the Drug War and not us. Most politicians in my country want to roll back the Drug War now, put fewer people behind bars, not more, and I'm proud to say as an American that we now lead the world in reforming marijuana policies. It's now legal for medical purposes in almost half our 50 states, millions of people can purchase their marijuana, their medicine, in government- licensed dispensaries, and over half my fellow citizens now say it's time to legally regulate and tax marijuana more or less like alcohol. That's what Colorado and Washington are doing, and Uruguay, and others are sure to follow.
Nhưng đây là tin tốt. Hiện nay Nga đang dẫn đầu cuộc chiến chống ma túy, không phải chúng ta. Hầu hết các chính trị gia nước tôi đều muốn chấm dứt cuộc chiến này, giảm số người bị bắt giam, không phải tăng thêm, là một người Mỹ, tôi tự hào nói rằng hiện nay chúng tôi đang dẫn đầu trong cải tổ các chính sách về cần sa. Cần sa hiện hợp pháp cho mục đích y học ở hầu như một nửa trong số 50 bang, hàng triệu người có thể mua cần sa, thuốc, tại nhà thuốc có cấp phép của chính phủ, và hơn một nửa bạn bè tôi nói rằng đã đến lúc để điều chính và đánh thuế cần sa một cách hợp pháp ít nhiều cũng phải như rượu. Đó là điều Colorado và Washington đang làm và Uruquay, và các nơi khác chắc chắn theo.
So that's what I do: work to end the Drug War. I think it all started growing up in a fairly religious, moral family, eldest son of a rabbi, going off to university where I smoked some marijuana and I liked it. (Laughter) And I liked drinking too, but it was obvious that alcohol was really the more dangerous of the two, but my friends and I could get busted for smoking a joint.
Và đó cũng là công việc của tôi: kêu gọi chấm dứt cuộc chiến ma túy. Cuộc đời của tôi bắt đầu trong một gia đình gia giáo là con trai cả của một giáo sĩ Do Thái nhập học đại học nơi tôi hút một ít cần sa và tôi thấy rất thích. (Cười) Và tôi cũng thích uống rượu, vốn nguy hiểm hơn hút cần sa, thế mà chúng tôi có thể bị bắt cho dù chỉ hút một ít.
Now, that hypocrisy kept bugging me, so I wrote my Ph.D dissertation on international drug control. I talked my way into the State Department. I got a security clearance. I interviewed hundreds of DEA and other law enforcement agents all around Europe and the Americas, and I'd ask them, "What do you think the answer is?" Well, in Latin America, they'd say to me, "You can't really cut off the supply. The answer lies back in the U.S., in cutting off the demand." So then I go back home and I talk to people involved in anti-drug efforts there, and they'd say, "You know, Ethan, you can't really cut off the demand. The answer lies over there. You've got to cut off the supply." Then I'd go and talk to the guys in customs trying to stop drugs at the borders, and they'd say, "You're not going to stop it here. The answer lies over there, in cutting off supply and demand." And it hit me: Everybody involved in this thought the answer lay in that area about which they knew the least.
Cho đến giờ, điều vô lý này vẫn làm tôi suy nghĩ vì thế luận án tiến sĩ của tôi là về kiểm soát ma túy quốc tế Tôi đã kiến nghị đến Bộ Ngoại Giao, nhưng bị bảo an trục xuất Tôi phỏng vấn hàng trăm đặc vụ thi hành luật và chống ma túy trên khắp châu Âu và châu Mỹ, và tôi hỏi họ, "Anh nghĩ câu trả lời là gì?" Ở Mỹ La-tinh, họ bảo tôi rằng, "Anh không thể nào thật sự cắt bỏ nguồn cung được, câu trả lời phải là từ Mỹ, phải cắt giảm nguồn cầu." Thế nên tôi quay lại Mỹ để nói chuyện với những người chống ma túy, và họ nói, "Anh biết không, Ethan, anh không thể cắt giảm nguồn cầu. Câu trả lời phải ở phía bên kia. Anh phải cắt giảm nguồn cung." Thế là tôi đi nói chuyện với nhân viên hải quan nỗ lực ngăn ma túy qua biên giới, và họ nói, "Anh không thể giảm ma túy từ đây. Câu trả lời là ở kia, anh phải cắt cả nguồn cung và nguồn cầu." Thế là tôi nhận ra: Tất cả các bên có liên quan nghĩ rằng câu trả lời nằm ở nơi họ ít biết nhất.
So that's when I started reading everything I could about psychoactive drugs: the history, the science, the politics, all of it, and the more one read, the more it hit you how a thoughtful, enlightened, intelligent approach took you over here, whereas the politics and laws of my country were taking you over here. And that disparity struck me as this incredible intellectual and moral puzzle.
Sau đó tôi bắt đầu nghiên cứu những tài liệu mà tôi có về thuốc kích thích: nguồn gốc, khoa học, chính trị, mọi thứ. Và càng đọc, bạn sẽ càng thấy rõ cách làm của các nhà chính trị và luật pháp tại nước tôi không phải là một cách tiếp cận hoàn chỉnh và khôn ngoan. Sự bất cân xứng này mang đến một vấn đề khó giải quyết cả về mặt trí tuệ lẫn đạo đức.
There's probably never been a drug-free society. Virtually every society has ingested psychoactive substances to deal with pain, increase our energy, socialize, even commune with God. Our desire to alter our consciousness may be as fundamental as our desires for food, companionship and sex. So our true challenge is to learn how to live with drugs so they cause the least possible harm and in some cases the greatest possible benefit.
Có lẽ một xã hội không ma túy không bao giờ tồn tại. Gần như mỗi xã hội đều sử dụng chất kích thích để giảm đau, tăng lực, xã hội hóa, thậm chí để giao tiếp với thần. Chúng ta khao khát thay đổi tư duy có lẽ cũng như chúng ta khao khát thức ăn, tình cảm hay tình dục vậy. Cho nên, vấn đề của chúng ta là phải học cách sống với thuốc kích thích làm giảm tác hại đến mức thấp nhất thậm chí còn đạt lợi ích tốt nhất trong một số trường hợp.
I'll tell you something else I learned, that the reason some drugs are legal and others not has almost nothing to do with science or health or the relative risk of drugs, and almost everything to do with who uses and who is perceived to use particular drugs. In the late 19th century, when most of the drugs that are now illegal were legal, the principal consumers of opiates in my country and others were middle-aged white women, using them to alleviate aches and pains when few other analgesics were available. And nobody thought about criminalizing it back then because nobody wanted to put Grandma behind bars. But when hundreds of thousands of Chinese started showing up in my country, working hard on the railroads and the mines and then kicking back in the evening just like they had in the old country with a few puffs on that opium pipe, that's when you saw the first drug prohibition laws in California and Nevada, driven by racist fears of Chinese transforming white women into opium-addicted sex slaves. The first cocaine prohibition laws, similarly prompted by racist fears of black men sniffing that white powder and forgetting their proper place in Southern society. And the first marijuana prohibition laws, all about fears of Mexican migrants in the West and the Southwest. And what was true in my country, is true in so many others as well, with both the origins of these laws and their implementation. Put it this way, and I exaggerate only slightly: If the principal smokers of cocaine were affluent older white men and the principal consumers of Viagra were poor young black men, then smokable cocaine would be easy to get with a prescription from your doctor and selling Viagra would get you five to 10 years behind bars. (Applause)
Một điều nữa là: nguyên nhân 1 số thuốc kích thích được xem là hợp pháp, trong khi số khác lại không không liên quan gì đến khoa học hay sức khỏe hoặc những rủi ro của thuốc kích thích mà liên quan đến ai là người sử dụng và ai được xem là người sử dụng đối với một số loại thuốc cụ thể. Cuối thế kỷ 19, khi hầu hết các loại thuốc bất hợp pháp hiện nay vẫn còn hợp pháp, khách hàng mua thuốc phiện ở nước tôi và các nước khác là phụ nữ trung niên da trắng cho mục đích giảm đau khi các liệu pháp khác chưa tồn tại. Và lúc đó không ai nghĩ đến việc xử phạt vì không ai muốn đưa bà nội mình vào tù. Đến khi hàng trăm trong số hàng ngàn người Trung Quốc bắt đầu nhập cư vào nước tôi, làm việc nặng nhọc ở trạm xe và hầm mỏ và trở về nhà vào buổi tối hút một ít thuốc phiện bằng tẩu giống như khi họ còn ở quê nhà thì đạo luật cấm ma túy đầu tiên ra đời tại California và Nevada, xuất phát từ nỗi sợ người Trung Quốc sẽ biến phụ nữ da trắng thành nô lệ tình dục nghiện thuốc. Luật cấm cocaine đầu tiên, tương tự, ra đời từ nỗi sợ người da đen ở phía Nam quên mất địa vị của họ khi hút loại bột trắng này. Và đạo luật cấm cần sa, đều là vì dân nhập cư Mexico ở phía Tây và Tây Nam. Những điều xảy ra ở nước tôi, cũng xảy ra ở các nước khác, đúng với cả nguồn gốc và áp dụng của các đạo luật này. Tóm lại như thế này, và tôi chỉ phóng đại một chút thôi: Nếu phần lớn những người hút cocaine là các phụ nữ trung niên da trắng giàu có và phần lớn người dùng Viagra là thanh niên da đen nghèo, thì cocaine sẽ dễ dàng mua theo toa bác sĩ còn người bán Viagra sẽ vào tù từ 5 đến 10 năm (Vỗ tay)
I used to be a professor teaching about this. Now I'm an activist, a human rights activist, and what drives me is my shame at living in an otherwise great nation that has less than five percent of the world's population but almost 25 percent of the world's incarcerated population. It's the people I meet who have lost someone they love to drug-related violence or prison or overdose or AIDS because our drug policies emphasize criminalization over health. It's good people who have lost their jobs, their homes, their freedom, even their children to the state, not because they hurt anyone but solely because they chose to use one drug instead of another.
Tôi từng là giảng viên giảng dạy về điều này Nhưng giờ tôi là nhà hoạt động, hoạt động vì quyền con người với động lực chính là sự hổ thẹn của tôi khi sống ở một quốc gia lẽ ra thật tuyệt vời với ít hơn 5% dân số thế giới nhưng lại chiếm gần 25% số người bị giam giữ trên thế giới. Họ là những người đã mất đi người thân trong bạo lực và giam giữ do chất kích thích do dùng quá liều hay do AIDS bởi vì các chính sách xem trọng việc xử phạt hơn là sức khỏe. Họ là những người tốt mất đi việc làm, mất nhà, mất tự do, thậm chí mất con cho nhà nước, không phải vì họ đã làm tổn thương ai mà chỉ vì họ đã chọn dùng sai loại thuốc mà thôi.
So is legalization the answer? On that, I'm torn: three days a week I think yes, three days a week I think no, and on Sundays I'm agnostic. But since today is Tuesday, let me just say that legally regulating and taxing most of the drugs that are now criminalized would radically reduce the crime, violence, corruption and black markets, and the problems of adulterated and unregulated drugs, and improve public safety, and allow taxpayer resources to be developed to more useful purposes. I mean, look, the markets in marijuana, cocaine, heroin and methamphetamine are global commodities markets just like the global markets in alcohol, tobacco, coffee, sugar, and so many other things. Where there is a demand, there will be a supply. Knock out one source and another inevitably emerges. People tend to think of prohibition as the ultimate form of regulation when in fact it represents the abdication of regulation with criminals filling the void. Which is why putting criminal laws and police front and center in trying to control a dynamic global commodities market is a recipe for disaster. And what we really need to do is to bring the underground drug markets as much as possible aboveground and regulate them as intelligently as we can to minimize both the harms of drugs and the harms of prohibitionist policies.
Vậy thì xiết chặt luật pháp có đúng không? Tôi vẫn luôn day dứt về câu hỏi này: 3 ngày trong tuần tôi nghĩ là đúng, 3 ngày còn lại tôi lại cho rằng sai, đến Chủ nhật thì tôi cũng không biết nữa. Nhưng mà bởi vì hôm nay là Thứ ba, tôi cho rằng dùng luật điều chỉnh và đánh thuế hầu hết thuốc kích thích đang bị cấm sẽ giảm đáng kể tình trạng phạm tội, bạo lực, tham nhũng và chợ đen, giải quyết vấn đề dùng thuốc cấm, khi chưa đủ tuổi cải thiện an ninh trật tự, và mang đến nguồn thuế cho các mục đích tốt hơn. Ý tôi là, thị trường cần sa, cocaine, heroin và methamphetamine là thị trường hàng hóa toàn cầu cũng như thị trường rượu, thuốc lá, cà phê, đường, ... toàn cầu. Khi có cầu, tất sẽ có cung. Cắt giảm nguồn này thì nguồn khác sẽ xuất hiện. Người ta có xu hướng cho rằng cấm là hình thức điều chỉnh cơ bản khi thực tế nó chỉ thể hiện sự thất bại của luật pháp khi dùng xử phạt để lấp chỗ trống. Đó cũng là lý do việc đưa luật hình sự và cảnh sát ra trong nỗ lực khống chế một thị trường hàng hóa sôi động toàn cầu là một bước đi thảm họa. Điều chúng ta thật sự cần làm là thanh lọc thị trường thuốc kích thích đen cho càng trong sạch càng tốt và điều tiết thị trường một cách thông minh để giảm thiểu cả tác hại của thuốc kích thích lẫn tác hại của các chính sách cấm đoán.
Now, with marijuana, that obviously means legally regulating and taxing it like alcohol. The benefits of doing so are enormous, the risks minimal. Will more people use marijuana? Maybe, but it's not going to be young people, because it's not going to be legalized for them, and quite frankly, they already have the best access to marijuana. I think it's going to be older people. It's going to be people in their 40s and 60s and 80s who find they prefer a little marijuana to that drink in the evening or the sleeping pill or that it helps with their arthritis or diabetes or maybe helps spice up a long-term marriage. (Laughter) And that just might be a net public health benefit.
Như vậy, với cần sa, đó nghĩa là điều chỉnh hợp pháp và thu thuế như với rượu. Lợi ích của điều này rất lớn, trong khi rủi ro lại thấp. Liệu sẽ có nhiều người dùng cần sa hơn không? Có lẽ, nhưng sẽ không phải là thiếu niên, vì đó là không hợp pháp, và thẳng thắn mà nói, họ đã có nguồn cần sa rồi. Có thể sẽ có thêm người già hút cần sa, những người vào khoảng 40, 60 hay 80 tuổi cần 1 ít cần sa để dễ ngủ hơn vào đêm hay là để chữa bệnh viêm khớp hoặc béo phì hoặc cũng có thể để tăng cảm hứng hôn nhân. (Cười) Và đó cũng là lợi ích công cộng.
As for the other drugs, look at Portugal, where nobody goes to jail for possessing drugs, and the government's made a serious commitment to treating addiction as a health issue. Look at Switzerland, Germany, the Netherlands, Denmark, England, where people who have been addicted to heroin for many years and repeatedly tried to quit and failed can get pharmaceutical heroin and helping services in medical clinics, and the results are in: Illegal drug abuse and disease and overdoses and crime and arrests all go down, health and well-being improve, taxpayers benefit, and many drug users even put their addictions behind them.
Đối với các loại thuốc kích thích khác, có thể học Bồ Đào Nha, nơi không ai phải vào tù vì sở hữu ma túy, và chính phủ cam kết xem nghiện thuốc là vấn đề sức khỏe. Hay lấy Thụy Sĩ, Đức, Hà Lan, Đan Mạch, Anh làm gương, nơi người nghiện heroin nhiều năm liên tục tái nghiện có thể dùng heroin y tế và dịch vụ hỗ trợ tại các phòng khám, kết quả là: Sử dụng thuốc bất hợp pháp, bệnh tật, dùng quá liều, tội phạm, bắt giữ đều giảm, sức khỏe và phúc lợi tăng, lợi ích thuế, và nhiều người không còn tái nghiện.
Look at New Zealand, which recently enacted a law allowing certain recreational drugs to be sold legally provided their safety had been established. Look here in Brazil, and some other countries, where a remarkable psychoactive substance, ayahuasca, can be legally bought and consumed provided it's done so within a religious context. Look in Bolivia and Peru, where all sorts of products made from the coca leaf, the source of cocaine, are sold legally over the counter with no apparent harm to people's public health. I mean, don't forget, Coca-Cola had cocaine in it until 1900, and so far as we know was no more addictive than Coca-Cola is today.
Có thể nhìn sang New Zealand, gần đây ban hành luật cho phép một số thuốc kích thích được sử dụng hợp pháp miễn là phải an toàn. Gần đây thì có Brazil, và 1 số nước khác, nơi ayahuasca, chất gây ảo giác mạnh, được mua bán hợp pháp miễn là theo đúng quy định tôn giáo. Còn ở Bolivia và Peru, nơi các sản phẩm từ lá coca, nguyên liệu để làm ra cocaine, được bán hợp pháp qua biên giới mà không gây hại đến sức khỏe công cộng. Đừng quên, Coca-cola chứa cocaine đến tận thế kỷ 19, và đến giờ thì chưa có thứ nào gây nghiện hơn Coca-Cola.
Conversely, think about cigarettes: Nothing can both hook you and kill you like cigarettes. When researchers ask heroin addicts what's the toughest drug to quit, most say cigarettes. Yet in my country and many others, half of all the people who were ever addicted to cigarettes have quit without anyone being arrested or put in jail or sent to a "treatment program" by a prosecutor or a judge. What did it were higher taxes and time and place restrictions on sale and use and effective anti-smoking campaigns. Now, could we reduce smoking even more by making it totally illegal? Probably. But just imagine the drug war nightmare that would result.
Ngược lại, hãy nghĩ về thuốc lá: Không có thứ gì vừa quyến rũ vừa giết người như thuốc lá. Khi các nhà khoa học hỏi người nghiện heroin khó bỏ nhất là cái gì, hầu hết đều trả lời là thuốc lá. Thế mà ở nước tôi và rất nhiều nước khác, một nửa số người nghiện thuốc lá đã bỏ được mà không có ai bị bắt hay tống giam hay đưa đến "trại cai nghiện" bởi công tố viên hay quan tòa. Lý do họ bỏ là do thuế tăng, thời gian, địa điểm cấm bán và sử dụng và các chiến dịch chống thuốc lá hiệu quả. Vậy thì, chúng ta có thể giảm thuốc lá hơn nữa hay không, bằng cách cấm hoàn toàn? Có thể. Nhưng hãy nghĩ đến cơn ác mộng chiến tranh thuốc lá sau đó.
So the challenges we face today are twofold. The first is the policy challenge of designing and implementing alternatives to ineffective prohibitionist policies, even as we need to get better at regulating and living with the drugs that are now legal. But the second challenge is tougher, because it's about us. The obstacles to reform lie not just out there in the power of the prison industrial complex or other vested interests that want to keep things the way they are, but within each and every one of us. It's our fears and our lack of knowledge and imagination that stands in the way of real reform. And ultimately, I think that boils down to the kids, and to every parent's desire to put our baby in a bubble, and the fear that somehow drugs will pierce that bubble and put our young ones at risk. In fact, sometimes it seems like the entire War on Drugs gets justified as one great big child protection act, which any young person can tell you it's not.
Vậy nên thách thức hiện tại của chúng ta có 2 tầng. Một tầng là thách thức về chính sách thiết kế và thực hiện các biện pháp thay thế cho chính sách cấm không hiệu quả, thậm chí cả khi chúng ta cần phải tăng cường điều chỉnh và sống chung hợp pháp với thuốc kích thích. Thử thách thứ hai còn khó khăn hơn, bởi vì đó là về chính chúng ta. Chướng ngại của cải cách không chỉ do quyền lực phức tạp của nhà tù công nghiệp hay những lợi ích của việc giữ nguyên đường lối cũ, mà còn ở trong mỗi chúng ta. Chính sự sợ hãi và thiếu kiến thức cũng như thiếu tầm nhìn của chúng ta ngăn cản công cuộc cải cách thực sự. Và cuối cùng, là do con em của chúng ta, cùng với khát vọng của các bậc cha mẹ giữ con trong những bong bóng xà phòng với nỗi sợ thuốc kích thích sẽ đâm vỡ những bong bóng này và làm hại bọn trẻ. Thật ra, đôi khi có vẻ như toàn bộ cuộc chiến ma túy được bào chữa như hoạt động bảo vệ trẻ em, điều mà mỗi 1 người trẻ đều phủ định.
So here's what I say to teenagers. First, don't do drugs. Second, don't do drugs. Third, if you do do drugs, there's some things I want you to know, because my bottom line as your parent is, come home safely at the end of the night and grow up and lead a healthy and good adulthood. That's my drug education mantra: Safety first.
Vậy thì đây là cách tôi nói với thiếu niên vị thành niên. Thứ nhất, đừng dùng ma túy. Thứ nhì, đừng dùng ma túy. Thứ ba, nếu dùng ma túy, thì cần phải biết một vài điều, bởi vì cuối cùng thì bậc cha mẹ nào cũng muốn con về nhà an toàn, và lớn lên khỏe mạnh tốt đẹp. Đó là câu thần chú giáo huấn của tôi: An toàn là trên hết.
So this is what I've dedicated my life to, to building an organization and a movement of people who believe we need to turn our backs on the failed prohibitions of the past and embrace new drug policies grounded in science, compassion, health and human rights, where people who come from across the political spectrum and every other spectrum as well, where people who love our drugs, people who hate drugs, and people who don't give a damn about drugs, but every one of us believes that this War on Drugs, this backward, heartless, disastrous War on Drugs, has got to end.
Và tôi đã dành cả đời mình, để tổ chức và ủng hộ phong trào phản đối những cấm đoán sai lầm của quá khứ, xây dựng chính sách quản lý chất kích thích trên cơ sở khoa học, lòng trắc ẩn, sức khỏe và quyền con người, để cho mọi người với quan điểm chính trị khác nhau mọi tổ chức chính trị, bao gồm người thích thuốc kích thích, người ghét thuốc kích thích, cả người không quan tâm, đều phải tin rằng: Cuộc chiến ma túy, cuộc chiến lạc hậu, vô cảm, thảm họa này, cần phải chấm dứt.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you. Thank you.
Xin cảm ơn. Cảm ơn.
Chris Anderson: Ethan, congrats — quite the reaction. That was a powerful talk. Not quite a complete standing O, though, and I'm guessing that some people here and maybe a few watching online, maybe someone knows a teenager or a friend or whatever who got sick, maybe died from some drug overdose. I'm sure you've had these people approach you before. What do you say to them?
Chris Anderson: Ethan, Xin chúc mừng - phản ứng thật lớn. Bài thuyết trình rất mạnh mẽ. Nhưng không phải mọi người đều hưởng ứng, và tôi nghĩ một vài người ở đây, cùng với một số khác xem qua mạng, ai đó biết một trẻ vị thành niên hay một người bạn hoặc bất cứ ai bệnh tật, có lẽ chết do dùng thuốc quá liều. Tôi chắc là họ đã từng nói chuyện với anh rồi. Anh đã nói gì với họ?
Ethan Nadelmann: Chris, the most amazing thing that's happened of late is that I've met a growing number of people who have actually lost a sibling or a child to a drug overdose, and 10 years ago, those people just wanted to say, let's line up all the drug dealers and shoot them and that will solve it. And what they've come to understand is that the Drug War did nothing to protect their kids. If anything, it made it more likely that those kids were put at risk. And so they're now becoming part of this drug policy reform movement. There's other people who have kids, one's addicted to alcohol, the other one's addicted to cocaine or heroin, and they ask themselves the question: Why does this kid get to take one step at a time and try to get better and that one's got to deal with jail and police and criminals all the time? So everybody's understanding, the Drug War's not protecting anybody.
Ethan Nadelmann: Chris, điều thú vị nhất gần đây là tôi càng ngày càng gặp nhiều người đã từng mất người thân vì dùng thuốc quá liều, và 10 năm trước, họ chỉ muốn túm cổ bọn bán thuốc phiện và bắn bỏ, vậy là xong. Nhưng giờ họ đã hiểu ra rằng chiến tranh ma túy sẽ không cứu được bọn trẻ. Ngược lại, còn làm cho chúng gặp nhiều nguy hiểm hơn. Vậy nên giờ đây họ đã hòa nhập vào chiến dịch cải cách chính sách này. Cũng có những người có con em, đứa thì nghiện rượu, đứa thì nghiện cocaine hay heroin và họ tự hỏi rằng: Sao đứa này có thể cố gắng từng chút một và trở nên tốt hơn, trong khi đứa kia ngồi tù thường xuyên liên quan tới cảnh sát và tội phạm? Cuối cùng mọi người đều hiểu, cuộc chiến ma túy không bảo vệ ai.
CA: Certainly in the U.S., you've got political gridlock on most issues. Is there any realistic chance of anything actually shifting on this issue in the next five years?
CA: Chắc rằng ở Mỹ có nhiều quan điểm chính trị đối lập về nhiều vấn đề. Anh thấy liệu có thể có thay đổi điều gì trong 5 năm tới hay không?
EN: I'd say it's quite remarkable. I'm getting all these calls from journalists now who are saying to me, "Ethan, it seems like the only two issues advancing politically in America right now are marijuana law reform and gay marriage. What are you doing right?" And then you're looking at bipartisanship breaking out with, actually, Republicans in the Congress and state legislatures allowing bills to be enacted with majority Democratic support, so we've gone from being sort of the third rail, the most fearful issue of American politics, to becoming one of the most successful.
EN: Khá rõ ràng. Tôi nhận được nhiều cuộc gọi từ các phóng viên, nói với tôi rằng, "Ethan, có vẻ như 2 vấn đề đang có tiến triển chính trị ở Mỹ hiện nay là cải cách luật cần sa và hôn nhân đồng tính Là điều anh đang làm phải không?" Và còn hiện tượng hợp tác hai đảng, khi Đảng Cộng hòa trong Quốc hội và luật cho phép thuốc lưu hành được chấp thuận bởi phần đông Đảng Dân chủ, và chúng ta phát triển từ vấn đề đáng lo ngại nhất trong lịch sử chính trị Mỹ, thành vấn đề được giải quyết thành công nhất.
CA: Ethan, thank you so much for coming to TEDGlobal. EN: Chris, thanks so much.
CA: Rất cảm ơn anh đã tham gia TEDGlobal. EN: Cảm ơn nhiều.
CA: Thank you. EN: Thank you. (Applause)
CA: Cảm ơn. EN: Cảm ơn. (Vỗ tay)