I'll never forget the sound of laughing with my friends. I'll never forget the sound of my mother's voice right before I fell asleep. And I'll never forget the comforting sound of water trickling down a stream. Imagine my fear, pure fear, when, at the age of 10, I was told I was going to lose my hearing. And over the next five years, it progressed until I was classified as profoundly deaf.
Tôi sẽ không bao giờ quên tiếng cười đùa cùng bạn bè. Tôi sẽ không bao giờ quên giọng nói của mẹ trước khi tôi đi vào giấc ngủ. Và tôi sẽ không bao giờ quên âm thanh êm dịu của nước nhỏ giọt xuống dòng suối. Hãy hình dung nỗi sợ của tôi, nỗi sợ hãi rất nguyên sơ, khi tôi được 10 tuổi, tôi được bảo là mình sẽ bị mất thính giác. Và suốt 5 năm sau đó, chuyện bắt đầu xảy ra cho đến khi tôi bị xếp vào diện bị điếc hoàn toàn.
But I believe that losing my hearing was one of the greatest gifts I've ever received. You see, I get to experience the world in a unique way. And I believe that these unique experiences that people with disabilities have is what's going to help us make and design a better world for everyone -- both for people with and without disabilities.
Nhưng tôi tin việc mất đi thính lực là một trong những món quà tuyệt vời nhất mà tôi từng được nhận. Bạn biết đấy, tôi phải trải nghiệm thế giới theo một cách đặc biệt. Và tôi tin rằng những kinh nghiệm đặc biệt mà những người khuyết tật có được sẽ giúp chúng ta tạo dựng nên một thế giới tốt đẹp hơn cho tất cả mọi người -- bất kể người đó có khuyết tật hay không.
I used to be a disability rights lawyer, and I spent a lot of my time focused on enforcing the law, ensuring that accommodations were made. And then I had to quickly learn international policy, because I was asked to work on the UN Convention that protects people with disabilities. As the leader of the NGO there, I spent most of my energy trying to convince people about the capabilities of people with disabilities. But somewhere along the way, and after many career transitions that my parents weren't so happy about --
Tôi từng là luật sư bảo vệ quyền lợi người khuyết tật, và tôi đã dành nhiều thời gian tập trung vào việc thực thi pháp luật, đảm bảo rằng các điều luật được thông qua. Và sau đó, tôi nhanh chóng phải tìm hiểu về các chính sách quốc tế, vì tôi được mời làm việc cho Công Ước Liên Hiệp Quốc về bảo vệ quyền lợi người khuyết tật. Với vai trò là lãnh đạo của tổ chức phi chính phủ, tôi cố gắng hết sức để thuyết phục mọi người về những khả năng của người khuyết tật. Nhưng đâu đó trên suốt chặng đường, và sau vài lần đổi công tác mà ba mẹ tôi không mấy hài lòng --
(Laughter)
(Cười)
I stumbled upon a solution that I believe may be an even more powerful tool to solve some of the world's greatest problems, disability or not. And that tool is called design thinking.
Tôi tình cờ tìm ra một phương án mà tôi tin rằng nó có thể là một công cụ đủ mạnh để giải quyết một vài vấn đề lớn nhất thế giới, khuyết tật hay không. Và phương pháp đó gọi là thiết lập tư duy.
Design thinking is a process for innovation and problem solving. There are five steps. The first is defining the problem and understanding its constraints. The second is observing people in real-life situations and empathizing with them. Third, throwing out hundreds of ideas -- the more the better, the wilder the better. Fourth, prototyping: gathering whatever you can, whatever you can find, to mimic your solution, to test it and to refine it. And finally, implementation: ensuring that the solution you came up with is sustainable.
Thiết lập tư duy là quá trình đổi mới và giải quyết vấn đề. Có năm bước: Đầu tiên, xác định vấn đề và hiểu rõ mặt hạn chế của nó. Thứ hai, quan sát mọi người trong tình huống thực tế, và cảm thông với họ. Thứ ba, ném ra cả trăm ý tưởng, càng nhiều càng tốt, càng điên rồ càng tốt Thứ tư, thử nghiệm: tập hợp bất cứ thứ gì bạn có thể bất cứ thứ gì bạn tìm thấy, để mô phỏng giải pháp và kiểm chứng nó và trao chuốt nó. Và cuối cùng, bổ sung: đảm bảo giải pháp mà bạn mang đến đủ khả năng chống đỡ được.
Warren Berger says that design thinking teaches us to look sideways, to reframe, to refine, to experiment and, probably most importantly, ask those stupid questions. Design thinkers believe that everyone is creative. They believe in bringing people from multiple disciplines together, because they want to share multiple perspectives and bring them together and ultimately merge them to form something new.
Warren Berger nói rằng thiết lập tư duy dạy chúng ta có cái nhìn đa chiều, để hệ thống lại, lọc lại và thử nghiệm và, có lẽ quan trọng nhất là, hỏi những câu ngu ngốc. Người thiết lập tư duy tin rằng tất cả mọi người đều sáng tạo. Họ tin vào việc mang mọi người đi theo phương pháp kỷ cương cùng nhau, bởi vì họ muốn chia sẻ nhiều quan điểm tập hợp chúng lại và cuối cùng hợp nhất chúng lại. để tạo thành một thứ mới mẻ.
Design thinking is such a successful and versatile tool that it has been applied in almost every industry. I saw the potential that it had for the issues I faced, so I decided to go back to school and get my master's in social design. This looks at how to use design to create positive change in the world. While I was there, I fell in love with woodworking. But what I quickly realized was that I was missing out on something. As you're working with a tool, right before it's about to kick back at you -- which means the piece or the tool jumps back at you -- it makes a sound. And I couldn't hear this sound. So I decided, why not try and solve it? My solution was a pair of safety glasses that were engineered to visually alert the user to pitch changes in the tool, before the human ear could pick it up. Why hadn't tool designers thought of this before?
Thiết lập tư duy là một phương pháp rất hiệu quả và linh hoạt nó đã được ứng dụng trong hầu hết các ngành công nghiệp. Tôi nhận thấy tiềm năng giải quyết được các vấn đề mà tôi đối mặt, vì thế tôi quyết định quay trở lại trường để học lấy tấm bằng cao học ngành hoạch định xã hội học. Nó giúp ta biết cách để áp dụng thiết kế tạo ra thay đổi tích cực trên thế giới. Trong thời gian học ở đó. tôi đã yêu thích nghề mộc. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra là mình đã bỏ sót điều gì đó. Khi bạn làm việc với một dụng cụ, ngay trước khi nó đánh ngược trở lại bạn - có nghĩa là một vật hoặc công cụ bật ngược lại -- nó tạo ra âm thanh. Tôi không nghe được âm thanh đó. vì thế tôi ĐÃ quyết định, sao không tìm cách giải quyết? Giải pháp của tôi là một cặp kính bảo vệ được thiết kế để báo vào thị giác người sử dụng nhằm hỗ trợ thay đổi công cụ, trước khi tai con người nghe được nó. Tại sao các nhà thiết kế dụng cụ không nghĩ tới điều này trước đó?
(Laughter)
(Cười)
Two reasons: one, I was a beginner. I wasn't weighed down by expertise or conventional wisdom. The second is: I was Deaf. My unique experience of the world helped inform my solution.
Có hai lí do: Một, tôi là người mới bắt đầu. Tôi không đặt nặng việc thành thạo hoặc sự hiểu biết thông thường. Thứ hai: Tôi bị điếc. Kinh nghiệm độc nhất thế giới giúp tôi thấm nhuần giải pháp của mình.
And as I went on, I kept running into more and more solutions that were originally made for people with disabilities, and that ended up being picked up, embraced and loved by the mainstream, disability or not. This is an OXO potato peeler. It was originally designed for people with arthritis, but it was so comfortable, everybody loved it. Text messaging: that was originally designed for people who are Deaf. And as you know, everybody loves that, too.
Và khi tôi tiếp tục, tôi vẫn tiếp tục vận dụng thật nhiều giải pháp được tạo ra dành riêng cho người khuyết tật, và cuối cùng đã được chọn, được chở che và yêu thương bởi xu thế chủ đạo, dù có khuyết tật hay không. Đây là dụng cụ gọt khoai hiệu OXO. Nó đơn thuần được thiết dành cho người bị chứng viêm khớp, nhưng nó cũng rất tiện lợi, ai cũng thích nó. Thông điệp ở đây là: Nó được thiết kế dành cho người điếc. Như bạn biết đó, mọi người cũng rất thích nó.
(Laughter)
(Cười)
I started thinking: What if we changed our mindset? What if we started designing for disability first -- not the norm? As you see, when we design for disability first, we often stumble upon solutions that are not only inclusive, but also are often better than when we design for the norm.
Tôi bắt đầu nghĩ: Nếu như chúng ta thay đổi cách nghĩ của mình? Nếu chúng ta bắt đầu thiết kế dành cho người khuyết tật trước -- không theo nguyên tắc? Như bạn thấy, khi chúng tôi thiết kế dành cho người khuyết tật trước, chúng tôi tình cờ tìm ra các giải pháp mà không hề nghĩ trước đó, nhưng thường là tốt hơn so với việc thiết kế theo nguyên tắc.
And this excites me, because this means that the energy it takes to accommodate someone with a disability can be leveraged, molded and played with as a force for creativity and innovation. This moves us from the mindset of trying to change the hearts and the deficiency mindset of tolerance, to becoming an alchemist, the type of magician that this world so desperately needs to solve some of its greatest problems.
Điều này làm tôi thấy hứng thú, bởi vì điều đó có nghĩa là năng lượng tiêu hao để giúp ai đó bị khuyết tật có thể dùng lực đẩy, đúc nặn và chơi với nó như sức ảnh hưởng của sự sáng tạo và cải tiến. Điều này chuyển chúng tôi từ lối suy nghĩ cố gắng thay đổi những trái tim và lối suy nghĩ thiếu sự khoan dung, để trở thành một nhà giả kim, loại pháp sư mà thế giới này liều lĩnh cần có để giải quyết các vấn đề to lớn.
Now, I also believe that people with disabilities have great potential to be designers within this design-thinking process. Without knowing it, from a very early age, I've been a design thinker, fine-tuning my skills. Design thinkers are, by nature, problem solvers. So imagine listening to a conversation and only understanding 50 percent of what is said. You can't ask them to repeat every single word. They would just get frustrated with you. So without even realizing it, my solution was to take the muffled sound I heard, that was the beat, and turn it into a rhythm and place it with the lips I read. Years later, someone commented that my writing had a rhythm to it. Well, this is because I experience conversations as rhythms. I also became really, really good at failing.
Giờ tôi cũng tin rằng người khuyết tật có tiềm năng rất lớn trở thành các nhà thiết kế cùng với quá trình thiết lập tư duy này. Thiếu sự hiểu biết từ khi còn rất nhỏ, tôi đã là một nhà thiết lập tư duy, điều chỉnh kỹ năng của mình. Những nhà thiết lập tư duy là, trở thành người giải quyết vấn đề. Vậy thử hình dung việc lắng nghe một cuộc trò chuyện và chỉ hiểu khoảng 50% câu chuyện. Bạn không thể yêu cầu họ lặp lại từng lời một. Họ sẽ chỉ tức giận với bạn mà thôi. Mà thậm chí không nhận ra điều đó, giải pháp của tôi là nghe được âm thanh bị chặn lại mà tôi nghe thấy, đó là nhịp điệu, và biến nó thành một giai điệu, đặt nó lên môi và đọc. Vài năm sau đó, nhiều người nhận xét bài viết của tôi có giai điệu trong đó. Vâng, đó là vì tôi cảm nhận các cuộc nói chuyện bằng giai điệu. Tôi cũng trở nên thật sự, thật sự giỏi trong việc gặp thất bại.
(Laughter)
(Cười)
Quite literally. My first semester in Spanish, I got a D. But what I learned was that when I picked myself up and changed a few things around, eventually, I succeeded. Similarly, design thinking encourages people to fail and fail often, because eventually, you will succeed. Very few great innovations in this world have come from someone succeeding on the first try.
Thật sự từ bỏ. Kì học đầu tiên ở Tây Ban Nha, tôi bị điểm D. Nhưng tôi cũng học được rằng khi tôi tự vực mình dậy và thay đổi một vài thứ xung quanh mình, Kết cục tôi đã thành công. Tương tự như vậy, việc thiết lập tư duy khuyến khích mọi người thất bại và thất bại thường xuyên, bởi vì cuối cùng, bạn sẽ thành công. Có rất ít các cuộc cách mạng vĩ đại trên thế giới này có được từ những người thành công ngay từ lúc đầu.
I also experienced this lesson in sports. I'll never forget my coach saying to my mom, "If she just didn't have her hearing loss, she would be on the national team." But what my coach, and what I didn't even know at the time, was that my hearing loss actually helped me excel at sports. You see, when you lose your hearing, not only do you adapt your behavior, but you also adapt your physical senses. One example of this is that my visual attention span increased. Imagine a soccer player, coming down the left flank. Imagine being goalkeeper, like I was, and the ball is coming down the left flank. A person with normal hearing would have the visual perspective of this. I had the benefit of a spectrum this wide. So I picked up the players over here, that were moving about and coming down the field. And I picked them up quicker, so that if the ball was passed, I could reposition myself and be ready for that shot.
Tôi cũng từng nếm trải bài học này từ thể thao. Tôi không bao giờ quên huấn luyện viên đã nói với mẹ tôi, "Nếu như cô ấy không bị điếc, cô ấy sẽ nằm trong đội tuyển quốc gia." Nhưng điều mà huấn luyện viên và tôi thậm chí không biết được lúc đó là, việc mất thính giác thật sự giúp tôi vượt trội trong thể thao. Việc mất thính giác không những làm bạn thích nghi với hành vi của mình mà còn làm bạn thích ứng với các cảm giác thể chất. Có một ví dụ, đó là khoảng cách tâm điểm thị giác của tôi tăng lên. Hãy hình dung một cầu thủ bóng đá đang chạy xuống phía cánh trái. Hình dung có một thủ môn, như tôi chẳng hạn, và bóng đang đi về phía cánh trái. Một người có thính giác bình thường sẽ thấy mục tiêu theo hướng đó. Tôi có thuận lợi là nhìn thấy quang cảnh rộng. Vì thế tôi dẫn dắt các cầu thủ ở đây, đang di chuyển đi xuống sân. Và tôi bắt kịp họ ngay lập tức vì thế nếu bóng sượt qua, tôi có thể xoay trở lại vị trí và sẵn sàng cho cú ghi điểm.
So as you can see, I've been a design thinker for nearly all my life. My observation skills have been honed so that I pick up on things that others would never pick up on. My constant need to adapt has made me a great ideator and problem solver. And I've often had to do this within limitations and constraints. This is something that designers also have to deal with frequently.
Như các bạn thấy đó, tôi đã là một nhà thiết lập tư duy gần như cả đời mình. khả năng quan sát của tôi được mài giũa vì thế tôi chọn những thứ này mà không chọn những thứ khác. Sự kiên định cần thích nghi đã biến tôi trở thành người có ý tưởng lớn và giải quyết các vấn đề. Tôi thường phải làm điều này mà bị các giới hạn và miễn cưỡng. Đây là điều mà các nhà thiết kế phải thường xuyên thỏa hiệp.
My work most recently took me to Haiti. Design thinkers often seek out extreme situations, because that often informs some of their best designs. And Haiti -- it was like a perfect storm.
Công việc của tôi gần đây hầu hết đưa tôi tới Haiti. Các nhà thiết lập tư duy thường tìm kiếm những trạng thái cực đoan, vì nó phù hợp với các thiết kế tốt nhất của họ. Và Haiti -- Ở đó giống như một cơn bão kinh hoàng.
I lived and worked with 300 Deaf individuals that were relocated after the 2010 earthquake. But five and a half years later, there still was no electricity; there still was no safe drinking water; there were still no job opportunities; there was still rampant crime, and it went unpunished. International aid organizations came one by one. But they came with pre-determined solutions. They didn't come ready to observe and to adapt based on the community's needs. One organization gave them goats and chickens. But they didn't realize that there was so much hunger in that community, that when the Deaf went to sleep at night and couldn't hear, people broke into their yards and their homes and stole these chickens and goats, and eventually they were all gone.
Tôi đã sống và làm việc với 300 người bị điếc. Nó đã được xây dựng lại sau trận động đất năm 2010. Nhưng một năm rưỡi sau đó, ở đó vẫn không có điện. Vẫn không có nguồn nước uống an toàn; vẫn không có các cơ hội nghề nghiệp; tội ác vẫn tràn lan và không bị trừng trị. Các viện trợ quốc tế cứ đến rồi đi. Nhưng họ đến với những giải pháp đã vạch ra trước. Họ không đến để sẵn sàng quan sát và thích ứng dựa trên sự cần thiết của cộng đồng ở đó. Có một tổ chức cho họ dê và gà. Nhưng họ không nhận ra rằng có quá nhiều người đói trong cộng đồng. Khi những người khiếm thính đến ngủ qua đêm và không thể nghe được, mọi người đã tràn vào sân và nhà của họ trộm số dê và gà đó, kết cuộc thì chúng bị lấy đi hết.
Now, if that organization had taken the time to observe Deaf people, to observe the community, they would have realized their problem and perhaps they would have come up with a solution, something like a solar light, lighting up a secure pen to put them in at night to ensure their safety.
Bây giờ, nếu tổ chức đó bỏ chút thời gian để quan sát những người khiếm thính, quan sát cộng đồng, họ sẽ nhận ra vấn đề của mình và có lẽ họ sẽ nghĩ ra một giải pháp hữu hiệu, cái gì đó như là đèn mặt trời, soi sáng hàng rào bảo vệ ở đó vào ban đêm để đảm bảo an toàn cho họ.
You don't have to be a design thinker to insert the ideas I've shared with you today. You are creative. You are a designer -- everyone is. Let people like me help you. Let people with disabilities help you look sideways, and in the process, solve some of the greatest problems.
Bạn không cần là một nhà thiết lập tư duy để đưa các ý kiến như tôi đã chia sẻ với các bạn hôm nay. Bạn có tính sáng tạo. Bạn là một nhà thiết kế -- tất cả mọi người ai cũng vậy. Hãy để mọi người như tôi giúp các bạn. Hãy để những người khuyết tật giúp bạn nhìn được nhiều hướng, và theo phương pháp, giải quyết các vấn đề lớn lao nhất.
That's it. Thank you.
Là thế đấy. Cảm ơn!
(Applause)
(Vỗ tay)