When Homer’s Iliad was first written down in the 8th century BCE, the story of the Trojan war was already an old one. From existing oral tradition, audiences knew the tales of the long siege, the epic duels outside the city walls, and the cunning trick that finally won the war. In the end, the magnificent city was burned to the ground, never to rise again. But had it ever existed?
Khi sử thi Iliad của Homer lần đầu được viết vào thế kỉ thứ tám trước Công nguyên, cuộc chiến thành Troy đã là một câu chuyện dân gian quen thuộc. Nhờ vào văn hóa truyền miệng, mọi người biết đến một cuộc vây hãm dài ngày, trận tỉ thí sống còn bên ngoài thành và mưu mẹo đã đưa đến chiến thắng. Cuối cùng, cả thành phố phồn hoa chìm trong lửa, và không bao giờ vực dậy được. Nhưng liệu thành Troy có thực sự tồn tại?
By the time the field of archaeology began to take shape in the 19th century, many were skeptical, considering the epic to be pure fiction, a founding myth imagining a bygone heroic era. But some scholars believed that behind the superhuman feats and divine miracles there must have been a grain of historical truth - a war that was really fought, and a place where it happened.
Vào khoảng thời gian khảo cổ học bắt đầu định hình vào thế kỉ 19, rất nhiều người hoài nghi, rằng câu chuyện hoàn toàn là hư cấu, một thần thoại do trí tưởng tượng vẽ ra về thời kì anh hùng đã qua. Nhưng một số học giả tin rằng đằng sau chiến công phi thường và những điều kì diệu hẳn phải ẩn giấu một sự thật lịch sử - một cuộc chiến thực sự đã xảy ra, và một nơi đã xảy ra nó. Frank Calvert là một người tin như thế,
Frank Calvert was one such believer. He had spent his youth traveling and learning about ancient civilizations before accompanying his brother Frederick on a diplomatic mission to the northwest Anatolian region of Çanakkale. It was here that Homer described the Greek encampment at the mouth of the Scamander river. And it was here that fate brought Frank into contact with a journalist and geologist named Charles Maclaren.
ông đã dành cả tuổi trẻ để đi và học về những nền văn minh cổ đại trước khi cùng em trai là Frederick theo sứ mệnh ngoại giao đến vùng Tây Bắc Anatolia thuộc Çanakkale. Tại đây, Homer đã mô tả về sự định cư của người Hy Lạp ở bờ sông Scamander. Chính tại đây, số phận đã đưa Frank gặp gỡ một nhà báo, nhà địa chất tên là Charles Maclaren.
Locals and travelers had long speculated that Troy might’ve stood on one of the surrounding hilltops. But Maclaren had been one of the first to publish a detailed topographical study of the area. He believed he had found the site – a 32-meter mound known by the name Hisarlık, derived from the Turkish word for “fortress.” Soon after meeting with him in 1847, the Calverts bought 2,000 acres of farmland that included part of the hill. Before they could explore any further, the Crimean War broke out and forestalled their archaeological ambitions for several years.
Người dân địa phương đã nghiên cứu rằng thành Troy có lẽ đã nằm trên một trong những đỉnh đồi bao quanh. Nhưng Maclaren đã trở thành một trong những người đầu tiên công bố nghiên cứu chi tiết về khu vực này. Ông tin đã tìm ra vị trí một mô đất cao 32m được biết đến với cái tên Hisarlik, có nguồn gốc từ tiếng Thổ Nhĩ Kì nghĩa là "pháo đài". Ngay sau khi gặp ông vào 1847, anh em Calvert đã mua 2000 mẫu đất trong khu đất này bao gồm cả phần đồi. Trước khi họ có thể khám phá thêm, chiến tranh Krym đã nổ ra và cản trở những hoài bão khảo cổ của họ trong nhiều năm.
After the war’s end, Frank Calvert began to survey the site, but lacked the funds for a full excavation. This was where the wealthy German businessman and amateur archaeologist Heinrich Schliemann came in. At Calvert’s invitation,
Sau khi chiến tranh kết thúc, Frank Calvert bắt đầu nghiên cứu vị trí, nhưng thiếu kinh phí để có thể khai thác toàn diện. Đây là lúc thương gia người Đức giàu có và là nhà khảo cổ học nghiệp dư Heinrich Schliemann xuất hiện. Theo lời mời của Calvert,
Schliemann visited the grounds in 1868, and decided to excavate. Eager to find the ancient city, Schliemann tore massive trenches all the way to the base of the hill. There, he uncovered a hoard of precious artifacts, jewelry, and metalwork, including two diadems and a copper shield. Schliemann took full credit for the discovery, announcing that he had found Troy and the treasure of its king Priam. But the real treasure was elsewhere. When later archaeologists studied the site, they realized that the mound consisted of no less than nine cities, each built atop the ruins of the last. The layer Schliemann had uncovered dated back to the Mycenaean Age, more than 1,000 years too early for Homer.
Schliemann đến thăm mảnh đất vào 1868, và quyết định khai quật nó. Hào hứng tìm kiếm thành phố cổ, Schliemann đã đào rất nhiều hầm, rãnh xung quanh nền móng ngọn đồi. Tại đây, ông đã phát hiện một kho báu những tạo tác quý giá, trang sức và đồ kim loại, bao gồm hai vương miện và một chiếc khiên bằng đồng. Từ khám phá này, Schiliemann được ghi nhận đã tìm ra thành Troy và kho báu của vua Priam. Nhưng kho báu thực sự ở một nơi khác. Khi những nhà khảo cổ kế tiếp nghiên cứu vị trí này, họ nhận ra rằng mô đất bao gồm ít nhất chín thành phố, phần mới được xây trên phần sụp đổ của địa tầng trước. Những khám phá của Schliemann lại có niên đại từ thời kì Mycenae sớm hơn 1000 năm so với Homer.
But inside the mound was indeed evidence for a city that had thrived during the Bronze Age, with charred stone, broken arrowheads, and damaged human skeletons suggesting a violent end. It was Troy VII, contained in the middle layers and now ravaged for a second time by Schliemann’s careless excavation. The settlement, spanning some 200,000 square meters and home to as many as 10,000 people, thrived until around 1180 BCE. Its position at the southern entrance of the Dardanelles strait would’ve made a formidable strategic location for both defense and trade. Most importantly, there are the remains of a massive fortification wall – perhaps the very same one from which Priam and Hector once watched the Greeks approach.
Nhưng ở trong mô đất là những bằng chứng thực rằng một thành phố đã phát triển mạnh mẽ trong thời đại đồ Đồng với đá than hóa, những đầu mũi tên gãy. và những bộ xương người bị hư hại đặt giả thiết cho một kết cục tàn bạo. Đó là Troy VII, nằm vùi trong những địa tầng văn hóa ở giữa, giờ bị tàn phá thêm lần nữa bởi sự khai quật bất cẩn của Schliemann. Sự định cư mở rộng khoảng 200,000 mét vuông và là nơi trú chân cho 10,000 người, phát triển mạnh mẽ đến tận khoảng năm 1180 trước Công nguyên. Nằm ở cổng Nam eo biển Dardanelles tạo nên một vị trí chiến lược cho cả phòng thủ lẫn thương mại. Quan trọng nhất, vẫn còn tàn tích của một bức tường đồ sộ - có lẽ chính là bức tường mà Priam và Hector đã đứng nhìn quân Hy Lạp tiến đến gần.
Of course, it’s difficult to be certain that these ruins are the true remains of ancient Troy, and scholars still dispute whether the Trojan War as described by Homer ever happened. Yet the evidence is strong enough that UNESCO has labelled Hisarlık the archeological site of Troy. Regardless of its identity, thanks to persistence, a bit of faith, and a lot of research, archaeologists are bringing the long-buried secrets of an ancient, lost city to light.
Tất nhiên, rất khó để chắc rằng những tàn tích này là từ thành Troy cổ, và các học giả vẫn tranh cãi liệu chiến tranh thành Troy mà Homer miêu tả có thực sự xảy ra. Song với những bằng chứng đủ mạnh mẽ, UNESCO đã công nhận Hirarlik là di tích thành Troy cổ. Bất kể sự thật có là gì, nhờ sự kiên gan bền bỉ, niềm tin, và rất nhiều nghiên cứu, mà những nhà khảo cổ học đã và đang khai quật những bí mật bị chôn vùi