Charles and Ray were a team. They were husband and wife. Despite the New York Times' and Vanity Fair's best efforts recently, they're not brothers. (Laughter) And they were a lot of fun. You know, Ray was the one who wore the ampersands in the family. (Laughter)
Charles và Ray là một đội. Họ là hai vợ chồng. Mặc cho những nỗ lực hết sức của New York Time và Vanity Fair gần đây họ vẫn không phải anh em. (Laughter) Họ rất hài hước. Ray là người có ký hiệu & trên trán. (Tiếng cười)
We are going to focus on Charles today, because it is Charles' 100th birthday. But when I speak of him, I'm really speaking of both of them as a team. Here's Charles when he was three. So he would be 100 this June. We have a lot of cool celebrations that we're going to do. The thing about their work is that most people come to the door of furniture -- I suspect you probably recognize this chair and some of the others I'm going to show you. But we're going to first enter through the door of the Big Top. The whole thing about this, though, is that, you know, why am I showing it? Is it because Charles and Ray made this film? This is actually a training film for a clown college that they had. They also practiced a clown act when the future of furniture was not nearly as auspicious as it turned out to be. There is a picture of Charles. So let's watch the next clip.
Chúng tôi sẽ tập trung vào Charles hôm nay, bởi hôm nay là sinh nhật 100 của ông. Nhưng khi tôi nói về ông, chính là tôi nói về cả hai bọn họ như là một đội. Đây là Charles lúc ba tuổi. Ông sẽ đạt một trăm tuổi vào tháng Sáu này. Chúng ta có rất nhiều điều hay phải làm để kỷ niệm. Những thứ về công việc của họ là thứ mà hầu hết mọi người bước đến cánh cửa thế giới nội thất -- Tôi nghĩ bạn có thể nhận ra chiếc ghế này và một số thứ khác tôi sắp trình chiếu. Nhưng đầu tiên chúng ta sẽ đi vào cánh cửa của tòa Big Top. Tất cả mọi thứ về nó, mặc dù, đó là, tại sao tôi lại trình bày nó? Có phải bởi vì Charles và Ray làm nên bộ phim này? Thực ra đây là bộ phim thử nghiệm họ đã làm trong thời sinh viên. Họ còn thể hiện diễn biến của vai hề khi tương lai của nội thất đã trở nên gần như không còn thuận lợi nữa. Có rất nhiều bức ảnh của Charlies. Hãy xem clip tiếp theo.
The film that we're about to see is a film they made for the Moscow World's Fair.
Bộ phim chúng ta sắp xem là một bộ phim họ làm để tham dự hội chợ Moscow.
Video: This is the land. It has many contrasts. It is rough and it is flat. In places it is cold. In some it is hot. Too much rain falls on some areas, and not enough on others. But people live on this land. And, as in Russia, they are drawn together into towns and cities. Here is something of the way they live.
Video: Đây là mảnh đất. Nó có rất nhiều điều tương phản. Nó gồ ghề và bằng phẳng. Tại nhiều nơi thì lạnh giá. Tại nhiều nơi lại nóng nực. Quá nhiều mưa rơi tại một số vùng, và không đủ cho những nơi khác. Nhưng con người sống trên mảnh đất này. Và, cũng như tại Nga, người ta chung sống cùng nhau tại các thị trấn và thành phố. Có một đều gì đó trong cách sống của họ.
Eames Demetrios: Now, this is a film that was hardly ever seen in the United States. It was on seven screens and it was 200 feet across. And it was at the height of the Cold War. The Nixon-Khrushchev Kitchen Debate happened about 50 feet from where this was shown. And yet, how did it start? You know, commonality, the first line in Charles' narration was, "The same stars that shine down on Russia shine down on the United States. From the sky, our cities look much the same." It was that human connection that Charles and Ray always found in everything. And you can imagine, and the thing about it is, that they believed that the human mind could handle this number of images because the important thing was to get the gestalt of what the images were about.
Bây giờ, nó là một bộ phim đã từng rất khó khăn để được xem tại Mỹ. Nó có bảy màn và dài 200 feet. (khoảng 70m) Và nó đã từng vào đỉnh điểm của cuộc chiến tranh lạnh. Cuộc tranh cãi trong nội bộ giữa Nixon và Khrushchev đã xảy ra cách khoảng 15 mét từ nơi bộ phim được chiếu. Nó đã bắt đầu như thế nào? Sự tương đồng, dòng đầu tiên trong bài tường thuật của Charles "Những ngôi sao chiếu sáng xuống nước Nga cũng chiếu xuống nước Mỹ. Từ trên bầu trời, những thành phố của chúng ta trông càng giống nhau nhiều." Đó là sự mối liên kết giữa con người mà Charles và Ray luôn tìm thấy từ mọi thứ. Và bạn có thể tưởng tượng, những thứ về nó, họ tin rằng trí óc con người có thể xử lý số lượng những bức ảnh đó bởi điều quan trọng là hiểu được đại ý của những bức ảnh nói lên.
So that was just a little snip. But the thing about Charles and Ray is that they were always modeling stuff. They were always trying things out. I think one of the things I am passionate about, my grandparents work, I'm passionate about my work, but on top of all that I'm passionate about a holistic vision of design, where design is a life skill, not a professional skill. And you know, those of us with kids often want our kids to take music. I'm no exception. But it's not about them becoming Bono or Tracy Chapman. It's about getting that music thing going through their heads and their thinking.
Đó chỉ là những thứ bình thường. Nhưng điều đáng nói về Charles và Ray là họ luôn luôn thiết kế những mô hình. Họ luôn cố gắng tạo ra những thứ giá trị. Tôi nghĩ một trong những thứ khiến tôi say mê, đó là công việc của ông bà tôi, Tôi say mê công việc của tôi, nhưng đỉnh cao nhất của những thứ tôi say mê là về cách nhìn tầm nhìn toàn diện về thiết kế, nơi mà thiết kế là một kỹ năng sống, chứ không phải là một kỹ năng chuyên môn. Nhiều người trong chúng ta thường muốn con cái mình cảm thụ âm nhạc. Tôi không phải ngoại lệ. Nhưng không phải là muốn chúng trở thành Bono hay Tracy Chapman. Mà là muốn âm nhạc truyền cảm hứng vào đầu óc chúng và suy nghĩ của chúng.
Design is the same way. Design has to become that same way. And this is a model that they did of that seven-screen presentation. And Charles just checking it out there. So now we're going to go through that door of furniture. This is an unusual installation of airport seating. So what we're going to see is some of the icons of Eames furniture.
Thiết kế cũng giống như vậy. Thiết kế phải trở thành một cách thức giống như vậy. Và đây là một mô hình do họ thiết kế gồm bảy màn trình chiếu. Và Charles đang kiểm tra lại thiết kế Và bây giờ chúng ta sẽ nói về cánh cửa nội thất kia. Đây là một chiếc ghế hiếm gặp ở phòng đợi sân bay. Chúng ta sẽ thấy tiếp theo là một số những tác phẩm dấu ấn trong nội thất của Eames.
And the thing about their furniture is that they said the role of the designer was essentially that of a good host, anticipating the needs of the guest. So those are cool images. But these are ones I think are really cool. These are all the prototypes. These are the mistakes, although I don't think mistakes is the right word in design. It's just the things you try out to kind of make it work better. And you know some of them would probably be terrible chairs. Some of them are kind of cool looking. It's like "Hey, why didn't they try that?" It was that hands-on iterative process which is so much like vernacular design and folk design in traditional cultures.
Một điều về thiết kế nội thất của họ nói lên rằng: vai trò của người thiết kế về bản chất như một người chủ nhà giỏi, đoán được những mong muốn cần thiết của người khách. Những hình ảnh kia rất đẹp mắt. Nhưng chỉ một thứ tôi nghĩ thực sự đẹp. Tất cả chúng đều là nguyên mẫu. Đó là những sai sót, mặc dù tôi không nghĩ những sai sót là từ nên dùng trong thiết kế. Nó chỉ là những thứ mà bạn thử để làm cho công việc tốt hơn. Và bạn thấy rằng một số trong chúng có thể là những chiếc ghế tồi tệ. Một số nhìn cũng đẹp mắt. Giống như kiểu "Này, sao họ không thử cái đó?" Đó là việc bắt tay bào một quá trình lặp đi lặp lại cũng giống như những thiết kế bản xứ và những thiết kế dân gian trong văn hóa truyền thống.
And I think that's one of the commonalities between modernism and traditional design. I think it may be a real common ground as we kind of figure out what on earth to do in the next 20 or 30 years. The other thing that's kind of cool is that you look at this and in the media when people say design, they actually mean style. And I'm really here to talk about design. But you know the object is just a pivot. It's a pivot between a process and a system.
Và tôi nghĩ rằng đó là một trong những tương đồng giữa chủ nghĩa hiện đại và thiết kế truyền thống. Tôi nghĩ nó có thể là một bối cảnh chung thực sự với những gì chúng ta hình dung về những việc cần làm trên trái đất trong vòng 20 hoặc 30 năm tới. Một thứ khác cũng khá thú vị đó là bạn nhìn vào nó và trên phương tiện truyền thông khi con người nói thiết kế, họ thực sự ý nói đến phong cách. Và tôi thực sự ở đây để nói về thiết kế. Nhưng bạn biết không, đối tượng không chỉ là then chốt. Nó là một then chốt giữa một tiến trình trong một hệ thống.
And this is a little film I made about the making of the Eames lounge chair. The design process for Charles and Ray never ended in manufacturing. It continued. They were always trying to make thing better and better. Because it's like as Bill Clinton was saying about Rwandan health clinics. It's not enough to create one. You've got to create a system that will work better and better. So I've always liked this prototype picture. Because it just kind of, you know, doesn't get any more basic than that. You try things out.
Đây là một bộ phim nhỏ tôi đã làm về quá trình thiết kế chiếc đi văng của Eames. Tiến trình thiết kế với Charles và Ray không bao giờ kết thúc trong sản xuất. Nó vẫn tiếp diễn. Họ luôn cố gắng làm mọi thứ tốt hơn và tốt hơn. Bởi vì nó giống như Bill Clinton từng nói về thực hành phòng bệnh ở Rwandan. Nó không đủ để tạo ra một thứ. Bạn phải tạo ra một hệ thống mà sẽ làm việc tốt hơn và tốt hơn. Tôi luôn thích những bức hình vật mẫu thế này. Bởi vì nó rất nguyên bản Chúng ta thử xem
This is a relatively famous chair. Its early version had an "X" base. That's what the collectors like. Charles and Ray liked this one because it was better. It worked better: "H" base, much more practical. This is something called a splint. And I was very touched by Dean Kamen's work for the military, or for the soldiers, because Charles and Ray designed a molded plywood splint. This is it. And they'd been working on furniture before. But doing these splints they learned a lot about the manufacturing process, which was incredibly important to them.
Đây là một chiếc ghế tương đối nổi tiếng. Nó là phiên bản sớm có chân bệ chữ X. Đó là điều mà những người sưu tầm thích. Charles và Ray thích thiết kế này bởi nó tốt hơn. Nó tốt hơn: loại Chân chữ "H", nhiều thực tiễn hơn. Đây là một thứ gọi là thanh nẹp. Và tôi đã rất xúc động bởi công việc của Dean Kamen trong quân ngũ, hay là cho những binh sỹ, bởi vì Charles và Ray đã thiết kế một thanh nẹp đường gờ bằng gỗ ép. Đây là nó Và tuy họ đã từng làm về nội thất trước đó. Nhưng làm những thanh nẹp này họ đã học hỏi được rất nhiều trong quá trình sản xuất, là một điều vô cùng quan trọng đối với họ.
I'm trying to show you too much, because I want you to really get a broth of ideas and images. This is a house that Charles and Ray designed. My sister is chasing someone else. It's not me. Although I endorse heartily the fact that he stole her diary, it's not me. And then this is a film, on the lower left, that Charles and Ray made. Now look at that plastic chair. The house is 1949. The chair is done in 1949.
Tôi đang cố trình bày cho các vị quá nhiều, bởi vì tôi muốn quý vị thực sự hiểu được những ý tưởng tuyệt vời và những hình ảnh. Đây là một ngôi nhà mà Charles và Ray thiết kế. Chị gái tôi đang đuổi bắt một ai đó. Không phải tôi. Mặc dù tôi thành thật chứng nhận rằng người này đã ăn cắp nhật ký của chị ấy, nhưng đó không phải tôi. Và đây là một đoạn phim, vào góc dưới bên trái,do Charles và Ray làm. Bây giờ, hãy nhìn chiếc ghế plastic. Ngôi nhà vào năm 1949, Chiếc ghế đã được làm ra năm 1949.
Charles and Ray, they didn't obsess about style for it's own sake. They didn't say, "Our style is curves. Let's make the house curvy." They didn't say, "Our style is grids. Let's make the chair griddy." They focused on the need. They tried to solve the design problem. Charles used to say, "The extent to which you have a design style is the extent to which you have not solved the design problem." It's kind of a brutal quote. This is the earlier design of that house. And again, they managed to figure out a way to make a prototype of a house -- architecture, very expensive medium.
Charles và Ray, họ không bị ám ảnh về phong cách cho chính nó. Họ đã không nói, "Phong cách của chúng tôi là những đường cong. hãy làm cho ngôi nhà uốn lượn." Họ không nói, "Phong cách của chúng tôi là kẻ ô. Hãy làm chiêc ghế kẻ ô." Họ tập trung vào những điều cần thiết. Họ cố gắng giải quyết những vấn đề trong thiết kế. Charles thường nói, "Bạn đặt phong cách thiết kế ở mức độ nào.. thì bạn chưa giải quyết được vấn đề mấu chốt trong thiết kế ở mức độ đó" Đó là một trích dẫn táo bạo. Đâu là thiết kế trước của ngôi nhà đó. Và một lần nữa, họ cố gắng tìm ra cách tạo ta một mô hình mẫu của một ngôi nhà, kiến trúc nhà, một công cụ khá đắt đối với nhà thiết kế
Here's a film we've been hearing things about. The "Powers of Ten" is a film they made. If we watch the next clip, you're going to see the first version of "Powers of Ten," upper left. The familiar one on the lower right. The Eames' film Tops, lower left. And a lamp that Charles designed for a church.
Đây là một bộ phim chúng ta từng nghe nhiều thứ về nó. "Sức mạnh của số Mười" là bộ phim họ đã làm. Nếu chúng ta xem đoạn phim tiếp theo. bạn sẽ thấy phiên bản đầu tiên của "Sức mạnh của số Mười", góc trên bên trái. Bản quen thuộc hơn ở góc dưới bên phải. Phim Tops của Eames, góc dưới bên trái. Và một chiếc đèn Charles thiết kế cho một nhà thờ.
Video: Which in turn belongs to a local group of galaxies. These form part of a grouping system much as the stars do. They are so many and so varied that from this distance they appear like the stars from Earth.
Video: Đến lượt, nó thuộc về nhóm cục bộ của những thiên hà. Những mẫu kia là thành phần của một hệ thống nhóm nhiều như những vì sao. Chúng rất nhiều và rất đa dạng từ khoảng cách này chúng xuất hiện như những ngôi sao trông từ mặt đất.
ED: You've seen that film, and what's so great about this whole conference is that everybody has been talking about scale. Everybody here is coming at it from a different way. I want to give you one example. E.O. Wilson once told me that when he looked at ants -- he loved them, of course, and he wanted to learn more about them -- he consciously looked at them from the standpoint of scale. So here is the tiny creature. And yet simply by changing the frame of reference it reveals so much, including what ended up being the TED Prize.
Bạn đã xem bộ phim này rồi, điều tuyệt vời về nó là cả hội nghị người ta đã bàn tán về tỷ lệ. Tất cả mọi người ở đây nhìn nhận nó theo nhiều cách. Tôi muốn cho bạn một ví dụ. E.O Wilson một lần nói với tôi răng khi ông nhìn vào những con kiến ông yêu chúng, tất nhiên, ông muốn học hỏi về chúng ông cố ý nhìn chúng từ quan điểm của tỷ lệ. Vậy đây là một loài bé nhỏ. Nhưng mà đơn giản chỉ thay đổi khung hình của vật mẫu nó tiết lộ rất nhiều thứ, bao gồm những thứ cuối cùng trở thành giải thưởng TED.
Modeling, they tried modeling all the time. They were always modeling things. And I think part of that is that they never delegated understanding. And I think in our family we were very lucky, because we learned about design backwards. Design was not something other. It was part of the business of life in general. It was part of the quality of life. And here is some family pictures. And you can see why I'm down on style, with a haircut like that. But anyway, (Laughter) I remember the cut grapefruit that we would have at the Eames house when I was a kid. So we're going to watch another film.
Dựng mô hình, họ cố dựng mô hình mọi lúc. Họ luôn luôn mô hình hóa các thứ. Và tôi nghĩ một phần của điều đó là họ không bao giờ đại diện cho sự hiểu biết. Và tôi nghĩ trong gia đình mình, chúng tôi đã rất may mắn, bởi chúng tôi đã học về hậu trường thiết kế. Thiết kế không phải những gì khác. Nhìn chung nó là một phần công việc của cuộc sống. Nó là một thành phần của chất lượng cuộc sống. Và đây là một số bức ảnh gia đình. Và bạn có thể trông thấy tại sao tôi luôn kém phong cách, với mái tóc như ở kia. Nhưng dù sao, (Tiếng cười) Tôi nhớ trái kiểu tóc trái nho mà chúng tôi có tại nhà Eames khi tôi còn bé. Chúng ta sẽ xem những bộ phim khác.
This is a film, the one called Toys. You can see me, I have the same haircut, in the upper right corner. Upper left is a film they did on toy trains. Lower right is a solar do-nothing toy. Lower left is Day-of-the-Dead toys. Charles used to say that toys are not as innocent as they appear. They are often the precursor to bigger things. And these ideas -- that train up there, being about the honest use of materials, is totally the same as the honest use of materials in the plywood.
Đây là một bộ phim, với tiêu đề Đồ chơi. Bạn có thể thấy tôi, với bộ tóc như vậy, ở góc trên bên phải. Góc trên bên trái là một đoạn phim họ làm về đoàn tàu đồ chơi. Góc dưới bên phải là đồ chơi hình mặt trời. Góc dưới bên trái là đồ chơi Ngày của cái chết. Charles thường nói rằng những đồ chơi không ngây thơ như vẻ ngoài của nó. Chúng thường báo hiệu trước cho những thứ lớn lao hơn. Và những ý tưởng này -- con tàu trên kia, là một cách sử dụng chân thực các chất liệu, nó hoàn toàn tương tự với cách sử dụng chân thực của chất liệu của gỗ ép.
And now I'm going to test you. This is a letter that my grandfather sent to my mom when she was five years old. So can you read it? Lucia angel, okay, eye.
Bây giờ tôi sẽ kiểm tra các bạn. Đây là một bức thư mà ông ngoại gửi cho mẹ tôi khi bà mới 5 tuổi. Bạn có thể đọc nó không? Lucia angel, okay, eye.
Audience: Saw many trains.
Saw many trains.
ED: Awl, also, good that the leather crafter's guild is here. Also, what is he doing? Row, rowed. Sun? No. Well is there another name for a sunrise? Dawn, very good. Also rode on one. I ...
Awl, rất tốt đó là miếng da của phường thủ công. Anh ấy đang làm gì? Cuộn, Rowed. Sun? Không, có một cái tên khác cho mặt trời mọc? Dawn (bình minh), rất tốt. Also rode on one, I ...
Audience: You had, I hope you had --
You had, I hope you had --
ED: Now you've been to the website Dogs of Saint Louis in the late, in the mid-1930's, then you'd know that was a Great Dane. So, I hope you had a
Bạn đã truy cập trang web Dogs of Saint Louis vào cuối, giữa những năm 1930, thì bạn sẽ biết đó là Great Dane. I hope you had a
Audience: Nice time, time --
nice time --
ED: Time at. Citizen Kane, rose --
Time at. Citizen Kane, rose --
Audience: Rosebud.
Rosebud.
ED: No, bud. "D"'s right. At Buddy's --
Không, "bud" có chữ "D" và "s" ở bên phải. Buddy's
Audience: Party. Love.
Partly. Love.
ED: Okay, good. So, "I saw many trains and also rode on one. I hope you had a nice time at Buddy's party." So you guys did pretty good, cool. So my mom and Charles had this great relationship where they'd send those sorts of things back and forth to one another. And it's all part of the, you know, they used to say, "Take your pleasure seriously."
Vâng, rất tốt. Ghép lại: "I saw many trains and also rode on one. I hope you had a nice time at Buddy's party." Vậy là các bạn làm khá tốt, tuyệt. Mẹ tôi và ông ngoại Charles có mối quan hệ rất tốt đẹp họ thường gửi qua lại nhau những bức thư kiểu như vậy. Và đó là tất cả các phần của một thứ, họ thường nói, "Hãy vui vẻ một cách nghiêm túc."
These are some images from a project of mine that's called Kymaerica. It's sort of an alternative universe. It's kind of a reinterpretation of the landscape. Those plaques are plaques we've been installing around North America. We're about to do six in the U.K. next week. And they honor events in the linear world from the fictional world. So, of course, since it's bronze it has to be true.
Sau đây là một số bức ảnh từ một dự án của tôi gọi là Kymaerica. Một kiểu một vũ trụ khác thay thế Nó là một kiểu diễn giải lại những khung cảnh. Những bảng này được chúng tôi lắp đặt quanh Bắc Mỹ. Chúng tôi sẽ lắp đặt sáu chiếc tại Anh vào tuần tới. Và chúng vinh danh những sự kiện trong thế giới thực thông qua thế giới hư cấu. Đương nhiên, màu đồng của chúng phải là thật.
Video: Kymaerica with waterfalls, tumbling through our --
Kymaerica với những thác nước, dập dềnh qua chúng ta --
ED: This is one of the traditional Kymaerican songs. And so we had spelling bees in Paris, Illinois.
Đây là một trong những bài hát truyền thống của Kymaerican. Và chúng tôi đã đánh vần cùng nhau tại Paris, Illinois.
Video: Your word is N. Carolina.
Từ của bạn là N. Carolina.
Girl: Y-I-N-D-I-A-N-A.
Y-I-N-D-I-A-N-A.
ED: And then Embassy Row is actually a historical site, because in the Kymaerican story this is where the Parisian Diaspora started, where there embassy was. So you can actually visit and have this three-dimensional fictional experience there. And the town has really embraced it. We had the spelling bee in conjunction with the Gwomeus Club.
Kế đó, Phố đại sứ thực sự là một di tích lịch sử bởi trong câu chuyện Kymaerican đó là khởi nguồn của Cộng đồng người Do Thái Pari, nơi cư ngụ của các đại sứ. Vậy nên bạn có thể tham quan và có một không gian ba chiều hư cấu cho những trải niệm nơi đây. Thị trấn đã thực sự bảo bọc nó. Chúng tôi có một cuộc đánh vần giao lưu với Gwomeus Club.
But what is really cool is that we take our visual environment as inevitable. And it's not. Other things could have happened. The Japanese could have discovered Monterey. And we could have been born 100,000 years ago. And there are a lot of fun things. This is the Museum of the Bench. They have trading cards and all sorts of cool things. And you're kind of trapped in the texture of Kymaerica. The Tahatchabe, the great road building culture. A guy named Nobu Naga, the so-called Japanese Columbus. But now I'm going to return you to the real world.
Nhưng điều thực sự thú vị đó là chúng tôi cảm nhận môi trường trực quan này như thể thật quen thuộc. Sự thực thì nó không quen thuộc. Những việc khác có thể xảy ra. Người Nhật Bản có thể đã khám phá Monterey. Và chúng ta có thể đã được sinh ra 100,000 năm trước. Và có rất nhiều thứ vui thú ở đó. Đây là Bảo tàng của Bench (ghế đá). Họ có các thẻ mua sắm và tất cả các thứ thú vị. Bạn như bị kẹt trong khung cảnh thế giới của Kymaerica. Tahatchabe, tuyến đường vĩ đại xây dựng nên văn hóa. Một chàng trai tên Nobu Naga, còn được gọi là phiên bản Nhật Bản của Colombus. Còn bây giờ quay lại với thế giới thực tại.
And this is Cranbrook. I've got a real treat for you, which is the first film that Charles ever made. So let's watch that. Nobody's ever seen it. Cranbrook is very generous to let us show it for the first time here. It's a film about Maya Gretel, a famous ceramicist, and a teacher at Cranbrook. And he made it for the 1939 faculty exhibition. Silent. We don't have a track for it yet. Very simple. It's just a start. But it's that learn-by-doing thing. You want to learn how to make films? Go make a movie. And you try something out.
Đây là Cranbrook. Tôi có một thiết đãi cho các bạn, đó là bộ phim đầu tiên mà Charles từng làm. Vậy hãy xem nó. Chưa có ai từng được xem nó. Cranbrook rất phong phú để chúng ta chiếu nó lần đầu tiên ở đây. Đó là một bộ phim về Maya Gretel, một nhà làm gốm nổi tiếng và một nhà giáo tại Cranbrook. Ông làm nó cho buổi triển lãm 1939. Lặng yên. Chúng ta chưa có dấu vết của nó. Rất đơn giản. Nó chỉ là một sự bắt đầu. Nhưng điều đáng nói là học hỏi được qua những việc làm. Bạn có muốn học cách làm phim? Hãy làm một bộ phim. Và bạn cố thử một số thứ.
But here is what's really great. See that chair there? The orange one? That's the organic chair. 1940. At the same time that Charles was doing that chair, he was doing this film. So my point is that this scope of vision, this holistic vision of design, was with them from the beginning. It wasn't like "Oh, we made some chairs and got successful. Now we're going to do some movies." It was always part of how they looked at the world. And that's what's really powerful. And I think that all of us in this room, as you move design forward, it's not about just doing one thing. It's about how you approach problems. And there is this huge, beautiful commonality between design, business and the world. So we're going to do the last clip. And I've shown you some of the images. I just want to focus on sound now. So this is Charles' voice.
Nhưng đây là điều thực sự to lớn. Bạn có thấy chiếc ghế kia? Chiếc màu cam? Đó là chiếc ghế hữu cơ. 1940. Cùng thời gian Charles đang làm chiếc ghế đó, ông làm luôn đoạn phim này. Quan điểm của tôi là pham vi của tầm nhìn, và sự triết lý trong góc nhìn của thiết kế, đã luôn gắn với họ ngay từ lúc bắt đầu. Nó không phải như: "Ồ chúng ta đã làm một vài chiếc ghế và có được thành công. Bây giờ chúng ta sẽ làm một vài đoạn phim." Nó luôn là một phần trong cách nhìn của họ vào thế giới. Điều đó thực sự mạnh mẽ. Và tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta trong khán phòng này, cũng như các bạn những nhà làm phim triển vọng, nó không phải chỉ là làm một thứ. Mà nó là cách bạn tiếp cận với trở ngại. Và điều đó to lớn như thế, vẻ đẹp tương đồng giữa thiết kế, công việc và thế giới. Chúng ta sẽ chiếu clip cuối cùng. Tôi đã trình bày cho các bạn một số bức ảnh. Bây giờ tôi chỉ muốn tập trung vào âm thanh. Đây là giọng của Charles.
Charles Eames: In India, those without, and the lowest in caste, eat very often, particularly in southern India, they eat off of a banana leaf. And those a little bit up the scale eat off of a sort of a low-fired ceramic dish. And a little bit higher, why they have a glaze on a thing they call a thali. If you're up the scale a little bit more, why, a brass thali. And then things get to be a little questionable. There are things like silver-plated thalis. And there is solid silver thalis. And I suppose some nut has had a gold thali that he's eaten off of.
Tại Ấn Độ, bọn họ, những con người thuộc tầng lớp thấp nhất, thường ăn uốn, đặc biệc là ở miền nam Ấn Độ, họ ăn trên một tàu lá chuối. Và những người thuộc tầng lớp cao hơn một chút ăn bằng một loại bát đất nung rẻ tiền. Và cao hơn một chút, tại sao họ tráng men lên một thứ mà họ gọi là thali. Lên cao hơn một chút nữa, tại sao, thali đồng thau. Và mọi thứ trở nên khiến bạn đặt một số câu hỏi. Có những thứ giống như đĩa mạ bạc thali. Và lại có những thali bạc đặc. Và tôi cho rằng một số công tử còn sử dụng thali vàng trong bữa ăn.
But you can go beyond that. And the guys that have not only means, but a certain amount of knowledge and understanding, go to the next step, and they eat off a banana leaf. And I think that in these times when we fall back and regroup, that somehow or other, the banana leaf parable sort of got to get working there, because I'm not prepared to say that the banana leaf that one eats off of is the same as the other eats off of. But it is that process that has happened within the man that changes the banana leaf.
Nhưng bạn hãy nghĩ xa hơn. Nhưng kẻ đó không chỉ có của cải, mà còn có một mức độ nhất định hiểu biết và tri thức, tiến tới bước tiếp theo, và họ sẽ ăn luôn cả tàu lá chuối. Và tôi nghĩ về những thời gian trước khi chúng ta quay lại thời bầy đàn, có một điều gì đó, chiếc lá chuối ngụ ý một loại mà chúng ta phải làm việc trên đó, bởi vì tôi chưa sẵn sàng nói ra rằng chiếc lá chuối mà một người ăn mất cũng là một không khác gì khi người khác ăn nó Nhưng có một quá trình đã xảy ra trong con người làm thay đổi chiếc tàu lá chuối.
ED: I've been looking forward to sharing that quote with you. Because that's part of where we've got to get to. And I also want to share this one. "Beyond the age of information is the age of choices." And I really think that's where we are. And it's kind of cool for me to be part of a family and a tradition where he was talking about that in 1978. And part of why this stuff is important and all the things that we do are important, is that these are the ideas we need. And I think that this is all part of surrendering to the design journey. That's what we all need to do. Design is not just for designers anymore. It's a process. It's not style. All that great thinking needs to really get about solving pretty key problems. I really thank you for your time. (Applause)
Tôi luôn mong đợi được chia sẻ câu trích dẫn đó với các bạn. Bởi vì đó là một phần của nơi tôi phải đến. Và tôi còn muốn chia sẻ điều này nữa. "Vượt qua thời đại của thông tin sẽ là thời đại của sự lựa chọn." Và tôi thực sự nghĩ rằng đó là nơi chúng ta ở. Và thật thú vị cho tôi được là một thành viên trong gia đình và một truyền thống nơi ông đang nói về nó năm 1978. Và một phần của lý do tại sao những thứ trên lại thật quan trọng và tất cả mọi thứ chúng ta làm đều quan trọng, đó là chúng là những ý tưởng chúng ta cần. Và tôi nghĩ rằng đó là tất cả của quy phục trước chuyến du hành của thiết kế. Đó là điều tất cả chúng ta cần làm. Thiết kế không chỉ còn dành cho nhà thiết kế nữa. Nó là một tiến trình. Nó không phải phong cách. Tất cả những suy nghĩ lớn cần thực sự đạt được sự giải quyết các vấn đề then chốt. Tôi chân thành cảm ơn các bạn. (Applause)