A lot of people call me a "justice architect." But I don't design prisons. I don't design jails. I don't design detention centers, and I don't even design courthouses. All the same, I get a call every week, saying, "OK, but you design better prisons, right? You know, like those pretty ones they're building in Europe." And I always pause. And I invite them, and I invite you today, to imagine a world without prisons. What does that justice feel and look like? What do we need to build to get there? I'd like to show you some ideas today of things that we're building. And I'm going to start with an early prototype.
Rất nhiều người gọi tôi là "kiến trúc sư của công lý". Nhưng tôi không thiết kế nhà tù. Tôi không thiết kế nhà giam. Tôi không thiết kế trung tâm giam cầm, thậm chí còn không thiết kế phòng toà án. Nhưng mỗi tuần tôi đều nhận được một cuộc gọi, nói rằng: "Được rồi, nhưng chị tạo ra những nhà tù tốt hơn phải không? Chị biết đấy, giống mấy cái mà người ta xây bên châu Âu ấy." Và tôi luôn ngừng lại suy nghĩ. Tôi mời họ, và mời các bạn tới hôm nay, tưởng tượng một thế giới không nhà tù. Công lý có cảm giác thế nào và trông ra sao? Ta cần xây cái gì để đạt được nó? Tôi muốn bật mí cho các bạn về những thứ mà chúng tôi đang xây dựng. Và tôi sẽ bắt đầu từ nguyên mẫu ban đầu.
This I built when I was five. I call it "the healing hut." And I built it after I got sent home from school for punching this kid in the face because he called me the N-word. OK, he deserved it. It happened a lot, though, because my family had desegregated a white community in rural Virginia. And I was really scared. I was afraid. I was angry. And so I would run into the forest, and I would build these little huts. They were made out of twigs and leaves and blankets I had taken from my mom. And as the light would stream into my refuge, I would feel at peace. Despite my efforts to comfort myself, I still left my community as soon as I could, and I went to architecture school and then into a professional career designing shopping centers, homes for the wealthy and office buildings, until I stepped into a prison for the first time.
Tôi làm cái này khi lên năm tuổi, tôi gọi nó là "lều hồi phục". Tôi làm nó sau khi bị đuổi về nhà từ trường vì tội đấm vào mặt một đứa vì nó gọi tôi là đứa lập dị. Chà, đáng đời hắn. Nó xảy ra rất nhiều lần bởi vì gia đình tôi sống tách biệt với cộng đồng da trắng nơi vùng quê Virginia. Và tôi đã rất hoảng sợ. Tôi sợ hãi. Tôi giận dữ. Và vì vậy tôi chạy vào rừng và làm nên những cái lều nhỏ này. Chúng đươc làm từ cành cây, lá và mền mà mẹ cho tôi. Và như nguồn ánh sáng len lỏi vào nơi tôi trốn tránh, tôi cảm nhận được sự bình yên. Dù rất cố gắng để trấn an bản thân, tôi vẫn rời khỏi cộng đồng mình sống sớm nhất có thể, tôi vào trường kiến trúc rồi trở thành người thiết kế trung tâm mua sắm chuyên nghiệp, nhà cho người giàu có, và những cao ốc văn phòng, cho đến khi tôi bước vào một nhà tù lần đầu tiên.
It was the Chester State Correctional Institution in Pennsylvania. And my friend, she invited me there to work with some of her incarcerated students and teach them about the positive power of design. The irony is so obvious, right? As I approached this concrete building, these tiny little windows, barbed wire, high walls, observation towers, and on the inside, these cold, hard spaces, little light or air, the guards are screaming, the doors are clanking, there's a wall of cells filled with so many black and brown bodies. And I realized that what I was seeing was the end result of our racist policies that had caused mass incarceration. But as an architect, what I was seeing was how a prison is the worst building type we could have created to address the harm that we're doing to one another. I thought, "Well, could I design an alternative to this, other than building a prettier prison?" It didn't feel good to me; it still doesn't feel good. But back then, I just didn't know what to do. What do we build instead of this?
Đó là Trại cải tạo liên bang Chester tại bang Pennsylvania. Bạn tôi, cô ấy mời tôi đến để làm việc với một vài tù nhân là bạn cô ấy để dạy cho họ về sức mạnh tích cực của việc thiết kế. Thật mỉa mai phải không? Khi tôi đến gần toà nhà bê tông, những ô cửa sổ bé tí, với rào thép gai, tường cao, cùng với tháp quan sát, và ở phía trong, với những khoảng không tối, lạnh lẽo, không hề có ánh sáng hay không khí, lính gác thì la hét, những cái cửa kêu lách cách, hàng dài những buồng giam ních đầy người da đen. Tôi nhận ra thứ trước mắt mình chính là kết quả của chính sách phân biệt đối xử đã dẫn đến cảnh tù đày quy mô này. Nhưng là một kiến trúc sư, với tôi nhà tù là loại kiến trúc tồi tệ nhất mà chúng ta có thể tạo ra để gây tổn thương cho người khác. Tôi nghĩ rằng: "Liệu mình có thể thay đổi điều này hơn là việc chỉ tạo ra một nhà tù tốt hơn?" Tôi không cảm thấy dễ chịu chút nào, đến giờ vẫn vậy. Nhưng vào lúc đó, tôi thực không biết phải làm gì. Chúng ta có thể xây gì để thay thế?
And then I heard about restorative justice. I felt at peace again, because here was an alternative system that says when a crime is committed, it is a breach of relationship, that the needs of those who have been harmed must be addressed first; that those who have committed the offense have an obligation to make amends. And what they are are really intense dialogues, where all stakeholders come together to find a way to repair the breach. Early data shows that restorative justice builds empathy; that it reduces violent reoffending by up to 75 percent; that it eases PTSD in survivors of the most severe violence. And because of these reasons, we see prosecutors and judges and district attorneys starting to divert cases out of court and into restorative justice so that some people never touch the system altogether. And so I thought, "Well, damn -- why aren't we designing for this system?"
Và khi tôi nghe nói đến "phục hồi công lý". Tôi lại cảm thấy thanh thản, vì nó là một hệ thống thay thế nói rằng khi phạm phải một tội ác, nó trở thành lỗ hổng trong mối quan hệ, rằng nhu cầu của những người bị hại cần phải được chỉ ra trước; rằng những người đã phạm phải tội lỗi có trách nhiệm phải bồi thường. Và thực sự chúng là những buổi đối thoại đầy xúc cảm, nơi mà những người chủ trì tìm cách hàn gắn lỗ hổng cùng với nhau. Những dữ liệu ban đầu cho thấy "phục hồi công lý" tăng sự cảm thông; nhờ đó giảm đến 75% khả năng tái phạm; và làm dịu nỗi căng thẳng sau sang chấn ở người sống sót. Và vì những lí do này, chúng tôi thấy rằng bên khởi tố, thẩm phán, và luật sư quận dần chuyển những vụ án ra khỏi toà án và sử dụng với "phục hồi công lý" để những bị cáo không bao giờ phạm tội nữa. Và thế là tôi nghĩ: "Chà, sao chúng ta lại không thiết kế cho hệ thống này?"
(Applause)
(Vỗ tay)
Instead of building prisons, we should be building spaces to amplify restorative justice. And so I started in schools, because suspensions and expulsions have been fueling the pathway to prison for decades. And many school districts -- probably some of your own -- are turning to restorative justice as an alternative. So, my first project -- I just turned this dirty little storage room into a peacemaking room for a program in a high school in my hometown of Oakland. And after we were done, the director said that the circles she was holding in this space were more powerful in bringing the community together after fighting at school and gun violence in the community, and that students and teachers started to come here just because they saw it as a space of refuge. So what was happening is that the space was amplifying the effects of the process.
Thay vì xây nhà tù, chúng ta nên xây nên những nơi giúp lan toả "phục hồi công lý". Vì vậy tôi bắt đầu trong các trường học, vì việc đình chỉ và đuổi học đã góp phần tăng tỉ lệ tội phạm vài thập kỉ qua. Và tại nhiều khu vực trường -- có thể là của chính bạn -- đang dần chuyển sang sử dụng "phục hồi công lý". Dự án đầu tiên của tôi -- tôi đã biến một phòng kho nhỏ đầy bụi thành phòng hoà giải cho một chương trình ở một trường cấp ba tại quê nhà tôi, Oakland. Sau khi chúng tôi hoàn thành, hiệu trưởng nói rằng nhóm mà cô ấy phụ trách ở nơi đó đã trở nên mạnh mẽ hơn trong việc kết nối cộng đồng sau vụ đánh nhau ở trường và vụ xả súng trong cộng đồng, và rằng học sinh và giáo viên bắt đầu đến đây vì họ cảm thấy nó như một nơi trú ẩn vậy. Những gì đang xảy ra chính là nơi ấy đang lan toả hiệu ứng của quá trình đó.
OK, then I did something that architects always do, y'all. I was like, I'm going to build something massive now, right? I'm going to build the world's first restorative justice center all by myself. And it's going to be a beautiful figure on the skyline, like a beacon in the night. Thousands of people will come here instead of going to court. I will single-handedly end mass incarceration and win lots of design awards.
Rồi sau đó tôi làm điều mà mọi kiến trúc sư thường làm. Tôi nghĩ rằng: "Chà, giờ mình sẽ xây dựng thứ gì đó lớn lao phải không?" Tôi sẽ tự mình xây dựng nên trung tâm "phục hồi công lý" đầu tiên trên thế giới. Và nó sẽ trở thành một biểu tượng đẹp đẽ trên bầu trời, như ngọn hải đăng trong đêm đen vậy. Hàng ngàn người sẽ đến đây thay vì phải đến toà án. Tôi sẽ chặn đứng việc cầm tù bằng một tay và thắng hàng tá giải thưởng thiết kế.
(Laughter)
(Cười)
And then I checked myself --
Và sau đó tôi do dự --
(Laughter)
(Cười)
because here's the deal: we are incarcerating more of our citizens per capita than any country in the world. And the fastest-growing population there are black women. Ninety-five percent of all these folks are coming home. And most of them are survivors of severe sexual, physical and emotional abuse. They have literally been on both sides of the harm. So I thought, uh, maybe I should ask them what we should build instead of prisons.
bởi vì đây là vấn đề: tính theo đầu người, chúng ta đang cầm tù số người dân nhiều hơn bất cứ nước nào trên thế giới. và phụ nữ da đen đang là nguyên nhân dẫn đến gia tăng dân số nhanh. 95% phụ nữ nhóm này đang trở về nhà. Phần lớn là nạn nhân của việc ngược đãi tình dục, thể chất, và tinh thần tàn bạo. Họ đã bị tổn thương cả trong lẫn ngoài theo nghĩa đen. Nên tôi nghĩ rằng, có lẽ mình nên hỏi họ rằng chúng ta nên làm gì thay vì xây nhà tù.
So I returned with a restorative justice expert, and we started to run the country's first design studios with incarcerated men and women around the intersection of restorative justice and design. And it was transformative for me. I saw all these people behind walls in a totally different way. These were souls deeply committed to their personal transformation and being accountable. They were creative, they were visionary.
Nên tôi trở lại cùng với chuyên gia về "phục hồi công lý", và chúng tôi bắt đầu xây dựng xưởng mẫu đầu tiên của cả nước cùng với những người bị cầm tù ở cả hai giới quanh giao lộ của "phục hồi công lý" và thiết kế. Và nó đã thay đổi tôi hoàn toàn. Tôi gặp những người đằng sau song sắt trong hoàn cảnh hoàn toàn khác. Đây là những linh hồn thực sự mong muốn thay đổi bản thân và chịu trách nhiệm về tội lỗi của mình. Họ sáng tạo và đầy trí tưởng tượng.
Danny is one of those souls. He's been incarcerated at San Quentin for 27 years for taking a life at the age of 21. From the very beginning, he's been focused on being accountable for that act and doing his best to make amends from behind bars. He brought that work into a design for a community center for reconciliation and wellness. It was a beautiful design, right? So it's this green campus filled with these circular structures for victim and offender dialogue. And when he presented the project to me, he started crying. He said, "After being in the brutality of San Quentin for so long, we don't think reconciliation will happen. This design is for a place that fulfills the promise of restorative justice. And it feels closer now."
Danny là một trong những người đó. Anh đã bị giam tại San Quentin suốt 27 năm vì đã phạm tội giết người năm 21 tuổi. Ngày từ ban đầu, anh đã rất chú ý tới việc chịu trách nhiệm cho hành động đó và cố gắng hết sức để bù đắp từ phía sau song sắt. Anh ấy dùng điểu đó để thiết kế cho trung tâm cộng động cho việc giải quyết mối bất hoà và tạo ra những điều tốt đẹp. Là một thiết kế tuyệt vời phải không? Khuôn viên xanh này bao gồm những kiến trúc hình cầu để tổ chức những buổi nói chuyện cho cả tội phạm và nạn nhân. Và khi anh ấy đưa tôi dự án của mình, anh ấy đã khóc. Anh ấy nói: "Sau khoảng thời gian dài bị đối xử tàn nhẫn trong trại San Quentin, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ việc hoà giải có thể xảy ra. Bản thiết kế đảm bảo nơi này trở thành nơi thực hiện lời hứa "phục hồi công lý". Và bây giờ nó đã gần hơn rất nhiều."
I know for a fact that just the visualization of spaces for restorative justice and healing are transformative. I've seen it in our workshops over and over again. But I think we know that just visualizing these spaces is not enough. We have to build them. And so I started to look for justice innovators. They are not easy to find. But I found one.
Tôi biết sự thật rằng chỉ riêng việc hình dung ra nơi để "phục hồi công lý" và phục hồi vết thương đã là chuyển biến đáng kể. Tôi đã thấy điều đó lặp đi lặp lại trong xưởng của mình. Nhưng chúng tôi biết việc chỉ hình dung những nơi này thôi là không đủ. Chúng tôi phải thực sự xây chúng. Vậy nên tôi bắt đầu tìm đến những nhà cải tiến tư pháp. Họ rất khó tìm. Nhưng tôi đã tìm thấy một nơi.
I found the Center for Court Innovation. They were bringing Native American peacemaking practices into a non-Native community for the very first time in the United States. And I approached them, and I said, "OK, well, as you set up your process, could I work with the community to design a peacemaking center?" And they said yes. Thank God, because I had no backup to these guys. And so, in the Near Westside of Syracuse, New York, we started to run design workshops with the community to both locate and reenvision an old drug house to be a peacemaking center. The Near Westside Peacemaking Project is complete. And they are already running over 80 circles a year, with a very interesting outcome, and that it is the space itself that's convincing people to engage in peacemaking for the very first time in their lives.
Tôi tìm thấy Trung tâm cải tiến Toà án. Họ mang những truyền thống hoà giải của người Mỹ bản địa đến cộng đồng không phải bản địa lần đầu tiên tại Mỹ. Tôi tiếp cận họ và nói: "Được rồi, khi bạn thiết lập chương trình của mình, liệu tôi có thể làm việc với cộng đồng để thiết lập các trung tâm hoà giải?" Và họ đồng ý. Cảm ơn Chúa, vì đã cho họ hỗ trợ. Vì vậy, ở nơi Cận Tây Syracuse, bang New York, chúng tôi bắt đầu thử nghiệm mẫu xưởng tại cộng đồng, bằng cách vừa xác định và biến một nhà thuốc cũ thành trung tâm hoà giải. Bây giờ, Dự án Hoà giải Cận Tây đã hoàn thành. Và họ tổ chức dự án cho hơn 80 nhóm mỗi năm, với những kết quả khả quan, và chính dự án đó đã thuyết phục mọi người bắt đầu việc hoà giải đầu tiên trong cuộc đời họ.
Isabel and her daughter are some of those community members. And they had been referred to peacemaking to heal their relationship after a history of family abuse, sexual abuse and other issues that they'd been having in their own family and the community. And, you know, Isabel didn't want to do peacemaking. She was like, "This is just like going to court. What is this peacemaking stuff?" But when she showed up, she was stressed, she was anxious. But when she got in, she kind of looked around, and she settled in. And she turned to the coordinator and said, "I feel comfortable here -- at ease. It's homey." Isabel and her daughter made a decision that day to engage and complete the peacemaking process. And today, their relationship is transformed; they're doing really well and they're healing.
Isabel và con gái cô là một trong những thành viên của cộng đồng. Và họ đã tham khảo việc hoà giải để hồi phục mối quan hệ của mình từ việc chịu đựng bạo lực gia đình, xâm hại tình dục và hàng tá vấn đề khác trong gia đình và cộng đồng của họ. Và bạn biết không, ban đầu Isabel đã từ chối thực hiện. Cô ấy nói: "Việc này như là đến toà án vậy. Cái thứ hòa giải này là gì đây?" Nhưng khi cô ấy xuất hiện ở chỗ chúng tôi, cô ấy đầy căng thẳng và lo lắng. Khi cô ấy bước vào, cô nhìn quanh, và ổn định chỗ ngồi. Và cô ấy quay sang phụ trách viên và nói: "Tôi cảm thấy thoái mái ở đây -- thật yên bình. Nơi đây thật ấm cúng." Ngày hôm đó, Isabel và con gái đã quyết định tham gia và hoàn thành khoá hoà giải. Bây giờ, mối quan hệ giữa họ đã thay đổi; họ đang rất ổn định và đang hồi phục tốt.
So after this project, I didn't go into a thing where I'm going to make a huge peacemaking center. I did want to have peacemaking centers in every community. But then a new idea emerged. I was doing a workshop in Santa Rita Jail in California, and one of our incarcerated designers, Doug, said, "Yeah, you know, repairing the harm, getting back on my feet, healing -- really important. But the reality is, Deanna, when I get home, I don't have anywhere to go. I have no job -- who's going to hire me? I'm just going to end up back here."
Sau dự án này, tôi quyết định không xây trung tâm hoà giải khổng lồ nữa. Tôi vẫn muốn có trung tâm hoà giải ở mỗi cộng đồng. Nhưng sau đó tôi nảy ra một ý tưởng mới. Tôi đang xây một xưởng trong nhà tù Santa Rita ở California, và một trong những tù nhân thiết kế của chúng tôi, Doug, nói: "Bạn biết đấy, sửa chữa sai lầm, tự lực trên đôi chân mình, phục hồi -- là điều quan trọng. Nhưng Deanna, sự thực là, khi tôi về nhà, tôi không có nơi nào để đi cả. Không có việc làm -- ai sẽ thuê tôi đây? Tôi rồi cũng sẽ vào đây lại thôi."
And you know what, he's right, because 60 to 75 percent of those returning to their communities will be unemployed a year after their release. We also know, if you can't meet your basic economic needs, you're going to commit crime -- any of us would do that. So instead of building prisons, what we could build are spaces for job training and entrepreneurship. These are spaces for what we call "restorative economics." Located in East Oakland, California, "Restore Oakland" will be the country’s first center for restorative justice and restorative economics.
Và bạn biết không, anh ấy nói đúng, vì từ 60% đến 75% tù nhân được trả về cộng đồng đều bị thất nghiệp sau một năm được thả. Ta cũng biết rằng, nếu bạn không được đáp ứng nhu cầu kinh tế cơ bản, bạn sẽ phạm tội -- ai trong số chúng ta cũng sẽ như vậy. Vậy thay vì xây dựng những nhà tù, chúng ta có thể xây dựng nơi dành cho rèn luyện việc làm và khởi nghiệp. Đây những nơi chúng tôi gọi là "phục hồi kinh tế". Được đặt tại Đông Oakland, California, "Phục hồi Oakland" sẽ là trung tâm đầu tiên trong nước cho cả việc "phục hồi công lý" và "phục hồi kinh tế".
(Applause)
(Vỗ tay)
So here's what we're going to do. We're going to gut this building and turn it into three things. First, a restaurant called "Colors," that will break the racial divide in the restaurant industry by training low-wage restaurant workers to get living-wage jobs in fine dining. It does not matter if you have a criminal record or not. On the second floor, we have bright, open, airy spaces to support a constellation of activist organizations to amplify their cry of "Healthcare Not Handcuffs," and "Housing as a human right." And third, the county's first dedicated space for restorative justice, filled with nature, color, texture and spaces of refuge to support the dialogues here. This project breaks ground in just two months. And we have plans to replicate it in Washington D.C., Detroit, New York and New Orleans.
Đây là những gì chúng tôi dự định, chúng tôi sẽ biến toà nhà này thành công trình "ba trong một". Đầu tiên, một nhà hàng mang tên"Colors," sẽ phá bỏ sự phân biệt trong ngành công nghiệp nhà hàng bằng cách đào tạo nhân công lương thấp có được công việc với đồng lương đủ ăn, bất kể việc bạn đã phạm tội hay chưa. Trên tầng hai sẽ là không gian sáng sủa và thoáng đãng dành cho những tổ chức hoạt động xã hội nhằm lan toả khẩu hiệu "Chăm sóc sức khoẻ thay vì Còng tay" và "Cung cấp nhà cùng với Nhân quyền". Và tầng ba là nơi dành cho việc "phục hồi công lý" đầu tiên cả nước, đầy màu sắc tự nhiên và không gian trống cho các buổi đối thoại. Dự án được hoàn thành chỉ trong hai tháng. Và chúng tôi dự định nhân rộng nó ở Washington D.C., Detroit, New York và New Orleans.
(Applause)
(Vỗ tay)
So you've seen two things we can build instead of prisons. And look, the price point is better. For one jail, we can build 30 restorative justice centers.
Vậy bạn đã thấy được hai thứ có thể thay thế nhà tù. Và điều này còn có lợi về mặt kinh tế hơn nhiều. Với một nhà tù, chúng tôi có thể xây dựng 30 trung tâm "phục hồi công lý"
(Applause)
(Vỗ tay)
That is a better use of your tax dollars.
Đây là cách hiệu quả hơn để sử dụng tiền thuế của bạn,
So I want to build all of these. But building buildings is a really heavy lift. It takes time. And what was happening in the communities that I was serving is we were losing people every week to gun violence and mass incarceration. We needed to serve more people and faster and keep them out of the system. And a new idea emerged from the community, one that was a lot lighter on its feet. Instead of building prisons, we could build villages on wheels. It's called the Pop-Up Resource Village, and it brings an entire constellation of resources to isolated communities in the greater San Francisco area, including mobile medical, social services and pop-up shops. And so what we're doing now is we're building this whole village with the community, starting with transforming municipal buses into classrooms on wheels that bring GED and high school education across turf lines.
nên tôi muốn xây dựng chúng. Nhưng việc xây dựng chúng rất khó khăn, cần có thời gian. Và điều đang xảy ra trong cộng đồng mà tôi đang phục vụ là chúng tôi mất người mỗi tuần vì bạo lực súng và việc tống giam. Chúng tôi phải phục vụ nhiều người hơn và nhanh hơn và đưa họ ra khỏi hệ thống. Rồi một ý tưởng được đưa ra từ cộng đồng, và nó rất dễ thực hiện. Thay vì xây dựng nhà tù, chúng tôi xây dựng những ngôi làng trên xe. Nó gọi là Làng tài nguyên lưu động, và nó cung cấp hàng tá những tài nguyên cho những cộng đồng biệt lập trong khu vực rộng lớn hơn của San Francisco, bao gồm cả y tế, dịch vụ xã hội và cửa hàng lưu động, Điều chúng tôi đang làm là xây dựng cả ngôi làng cùng với cộng đồng, bắt đầu bằng việc biến những xe buýt thành phố thành lớp học để cung cấp chương trình cấp ba và chuẩn bị kì thi tốt nghiệp.
(Applause)
(Vỗ tay)
We will serve thousands of more students with this. We're creating mobile spaces of refuge for women released from jail in the middle of the night, at their most vulnerable. Next summer, the village will launch, and it pops up every single week, expanding to more and more communities as it goes. So look out for it.
Bằng cách này, chúng tôi sẽ giúp đỡ hàng ngàn học sinh. Chúng tôi tạo ra những nơi trú ẩn lưu động cho phụ nữ được thả khỏi tù vào giữa đêm, lúc họ dễ bị tổn thương nhất. Mùa hè tới, ngôi làng sẽ được tiến hành, và nó sẽ xuất hiện từng tuần, ngày càng mở rộng ở những nơi nó đến. Vậy nên hãy chào đón nó nhé.
(Applause)
(Vỗ tay)
So what do we build instead of prisons? We've looked at three things: peacemaking centers, centers for restorative justice and restorative economics and pop-up villages. But I'm telling you, I have a list a mile long. This is customized housing for youth transitioning out of foster care. These are reentry centers for women to reunite with their children. These are spaces for survivors of violence. These are spaces that address the root causes of mass incarceration. And not a single one of them is a jail or a prison. Activist, philosopher, writer Cornel West says that "Justice is what love looks like in public."
Vậy chúng ta có thể xây gì thay nhà tù? Chúng tôi có ba thứ: trung tâm hoà giải, trung tâm cho "phục hồi công lý" và "phục hồi kinh tế" và làng lưu động. Nhưng để bạn biết, tôi còn cả hàng dài các dự định. Đây là ngôi nhà được thiết kế riêng cho các trẻ chuyển ra khỏi nhà nhận nuôi. Đây là những trung tâm cho phụ nữ được đoàn tụ với con cái của họ. Đây là nơi dành cho những người đã phải chịu hành hạ. Đây là nơi chỉ ra nguyên nhân chính dẫn đến việc tống giam. Và không có bất kì cái nào trong số chúng là nhà tù cả. Nhà hoạt động xã hội, triết gia, nhà văn Cornel West nói: "Bản chất của công lý là tình yêu"
So with this in mind, I ask you one more time to imagine a world without prisons, and join me in creating all the things that we could build instead.
Với với điều này, tôi mời các bạn một lần nữa hãy tưởng tượng thế giới không nhà tù, và thay vào đó cùng với tôi tạo ra những thứ tốt đẹp hơn.
Thank you.
Cảm ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)