So if I told you that this was the face of pure joy, would you call me crazy? I wouldn't blame you, because every time I look at this Arctic selfie, I shiver just a little bit. I want to tell you a little bit about this photograph.
Nếu tôi nói rằng đây là khuôn mặt chứa nét vui thuần khiết, thì bạn sẽ nói: điên hả? Tôi sẽ không trách bạn, vì mỗi khi nhìn vào ảnh tự chụp ở Bắc Cực này, tôi hơi rùng mình. Tôi muốn kể cho bạn nghe về tấm ảnh này.
I was swimming around in the Lofoten Islands in Norway, just inside the Arctic Circle, and the water was hovering right at freezing. The air? A brisk -10 with windchill, and I could literally feel the blood trying to leave my hands, feet and face, and rush to protect my vital organs. It was the coldest I've ever been. But even with swollen lips, sunken eyes, and cheeks flushed red, I have found that this place right here is somewhere I can find great joy.
Lúc ấy tôi đang bơi quanh trong quần đảo Lofoten ở Na Uy, ngay bên trong Vòng Bắc Cực, nước gần như đóng băng. Còn không khí? Âm 10 độ và gió, và tôi có thể cảm nhận máu đang đóng băng ở tay, ở chân và ở mặt, hối thúc tôi phải bảo vệ các phần cơ thể. Đó là độ lạnh mà nhất tôi từng trải. Nhưng với cơn lạnh đến tím môi, mắt lõm vào, và má đỏ bừng, tôi đã nhận ra đây đúng là nơi tôi có thể tìm thấy niềm vui lớn lao.
Now, when it comes to pain, psychologist Brock Bastian probably said it best when he wrote, "Pain is a kind of shortcut to mindfulness. It makes us suddenly aware of everything in the environment. It brutally draws us in to a virtual sensory awareness of the world much like meditation."
Khi nói về đau đớn, nhà tâm lý học Brock Bastian viết câu hay nhất có lẽ là: “Cơn đau làm ta tĩnh táo. Nó khiến chúng ta đột nhiên nhận thức rõ mọi thứ trong môi trường. Nó đẩy chúng ta vào nhận thức cảm giác ảo về thế giới giống như thiền.”
If shivering is a form of meditation, then I would consider myself a monk. (Laughter)
Nếu run rẩy là một hình thái của thiền, tôi có thể xem mình là một nhà sư. (Cười)
Now, before we get into the why would anyone ever want to surf in freezing cold water? I would love to give you a little perspective on what a day in my life can look like.
Bây giờ, trước khi chúng ta tìm hiểu tại sao mọi người đều muốn lướt sóng ở vùng nước lạnh, tôi muốn giới thiệu với bạn đôi nét về một ngày trong cuộc sống của tôi.
(Music)
(Nhạc)
(Video) Man: I mean, I know we were hoping for good waves, but I don't think anybody thought that was going to happen. I can't stop shaking. I am so cold.
(Video) Tôi biết chúng tôi luôn mong muốn có những con sóng hùng vĩ , nhưng ai biết được điều gì sẽ xảy ra. Người tôi cứ run lên bần bật. Tôi lạnh quá.
(Music)
(Nhạc)
(Applause)
(Vỗ tay)
Chris Burkard: So, surf photographer, right? I don't even know if it's a real job title, to be honest. My parents definitely didn't think so when I told them at 19 I was quitting my job to pursue this dream career: blue skies, warm tropical beaches, and a tan that lasts all year long. I mean, to me, this was it. Life could not get any better. Sweating it out, shooting surfers in these exotic tourist destinations. But there was just this one problem. You see, the more time I spent traveling to these exotic locations, the less gratifying it seemed to be. I set out seeking adventure, and what I was finding was only routine. It was things like wi-fi, TV, fine dining, and a constant cellular connection that to me were all the trappings of places heavily touristed in and out of the water, and it didn't take long for me to start feeling suffocated.
Chris Burkard: Đó là thợ ảnh lướt sóng, đúng không? Tôi thậm chí không biết liệu đó có phải là tên một nghề không. Bố mẹ tôi hoàn toàn không đồng ý khi tôi báo sẽ nghỉ việc ở tuổi 19 để theo đuổi nghề nghiệp mơ ước: bầu trời xanh, những bãi biển nhiệt đới ấm áp và làn da rám nắng nhiều năm. Với tôi đây mới là cuộc sống. Đời chẳng còn gì tuyệt hơn. Toát mồ hôi, chụp ảnh lướt sóng tại các địa điểm du lịch kỳ thú. Nhưng lại có một vấn đề. Bạn thấy đấy, tôi càng đến được nhiều nơi kỳ diệu thế này, thì tôi lại càng ít hài lòng. Tôi khao khát phiêu lưu, mà nơi tôi đến không còn là mới lạ đối với tôi nữa. Nó bình thường như là wi-fi, TV, bữa tối sang trọng, mạng di động với tôi đó là cái bẫy nhử khách của các điểm du lịch, rồi xuống nước, lên bờ, chẳng bao lâu nó khiến tôi ngộp thở vì chán.
I began craving wild, open spaces, and so I set out to find the places others had written off as too cold, too remote, and too dangerous to surf, and that challenge intrigued me. I began this sort of personal crusade against the mundane, because if there's one thing I've realized, it's that any career, even one as seemingly glamorous as surf photography, has the danger of becoming monotonous.
Tôi bắt đầu thèm muốn không gian hoang dã, rộng lớn, và tôi bắt đầu tìm những nơi được mô tả như là quá lạnh, quá xa, quá nguy hiểm để lướt sóng, thách thức đó kích thích tôi. Tôi bắt đầu làm chiến dịch cá nhân đi ngược với thói thường, bởi nếu có một điều tôi phát hiện được thì đó chính là bất kỳ nghề nghiệp nào, ngay cả nghề được xem hấp dẫn như chụp ảnh lướt sóng, cũng có nguy cơ trở nên tẻ nhạt.
So in my search to break up this monotony, I realized something: There's only about a third of the Earth's oceans that are warm, and it's really just that thin band around the equator. So if I was going to find perfect waves, it was probably going to happen somewhere cold, where the seas are notoriously rough, and that's exactly where I began to look. And it was my first trip to Iceland that I felt like I found exactly what I was looking for.
Vậy nên khi tìm cách phá bỏ sự tẻ nhạt này, tôi nhận ra vài điều: Chỉ có khoảng 1/3 các biển trên Trái Đất ấm áp, như dây băng mỏng bao quanh xích đạo. Vậy nếu muốn tìm được con sóng hoàn hảo, thì khả năng tìm thấy sẽ ở những nơi lạnh giá, nơi biển dữ dội khủng khiếp, và đó chính xác là nơi tôi tìm kiếm. Trong chuyến đi đầu tiên tới Iceland tôi đã tìm ra được đúng cái tôi đang kiếm tìm.
I was blown away by the natural beauty of the landscape, but most importantly, I couldn't believe we were finding perfect waves in such a remote and rugged part of the world. At one point, we got to the beach only to find massive chunks of ice had piled on the shoreline. They created this barrier between us and the surf, and we had to weave through this thing like a maze just to get out into the lineup. and once we got there, we were pushing aside these ice chunks trying to get into waves. It was an incredible experience, one I'll never forget, because amidst those harsh conditions, I felt like I stumbled onto one of the last quiet places, somewhere that I found a clarity and a connection with the world I knew I would never find on a crowded beach.
Vẻ đẹp của thiên nhiên làm tôi choáng ngợp, nhưng quan trọng nhất là, tôi không tin vào mắt mình nữa, con sóng quá hoàn hảo tại một nơi hiểm trở tận cùng thế giới. Lúc đó, chúng tôi tới bãi biển chỉ để tìm những tảng băng lớn mắc cạn ở bờ. Vì chúng tạo tấm chắn giữa chúng tôi và con sóng, và chúng tôi phải len lỏi qua mê cung này để bố trí đội hình rồi khi tới nơi, chúng tôi đẩy băng ra một phía cố gắng cưỡi sóng. Đó là một trải nghiệm quá tuyệt vời, một trải nghiệm khó quên, vì trong tình thế khắc nghiệt, tưởng chừng như mình lạc vào nơi vắng vẻ nhất, đâu đó tôi tìm thấy sự tinh khôi và một mối kết với thế giới mà tôi biết sẽ không tìm được trên một bãi biển đầy người.
I was hooked. I was hooked. (Laughter) Cold water was constantly on my mind, and from that point on, my career focused on these types of harsh and unforgiving environments, and it took me to places like Russia, Norway, Alaska, Iceland, Chile, the Faroe Islands, and a lot of places in between. And one of my favorite things about these places was simply the challenge and the creativity it took just to get there: hours, days, weeks spent on Google Earth trying to pinpoint any remote stretch of beach or reef we could actually get to. And once we got there, the vehicles were just as creative: snowmobiles, six-wheel Soviet troop carriers, and a couple of super-sketchy helicopter flights. (Laughter) Helicopters really scare me, by the way.
Tôi đã bị cắn câu rồi. Tôi bị mồi chài rồi. (Cười) Làn nước lạnh luôn trong tâm tưởng của tôi, và từ giây phút đó, công việc của tôi tập trung vào các môi trường nghiệt ngã, nó đưa tôi đến nhiều nơi như Nga, Na Uy, Alask, Ai-xơ-len, Chile, đảo Faroe, và nhiều nơi khác. Một trong những thứ tôi thích ở đó đơn giản là thử thách và sáng tạo, mà tôi phải có để đến được những nơi đó. Tôi phải vào Google Earth nhiều giờ, ngày, tuần để tìm chính xác vùng biển hay rạng san hô xa xôi mà chúng tôi có thể tới. Khi đến nới đó rồi, thì phương tiện đi lại của chúng tôi rất linh hoạt: xe trượt tuyết, xe việt dã Xô-viết sáu bánh, và đôi khi trực thăng thời tiền sử. (Cười) mà thực ra tôi cũng rất sợ đi trực thăng.
There was this one particularly bumpy boat ride up the coast of Vancouver Island to this kind of remote surf spot, where we ended up watching helplessly from the water as bears ravaged our camp site. They walked off with our food and bits of our tent, clearly letting us know that we were at the bottom of the food chain and that this was their spot, not ours. But to me, that trip was a testament to the wildness I traded for those touristy beaches.
Tôi nhớ một chuyến đi thuyền đặc biệt kinh dị đến nơi lướt ván hẻo lánh tại bờ biển của Vancouver Island, chúng tôi phải đứng dưới nước trơ mắt bất lực nhìn lũ gấu phá hoại lều trại. Chúng cướp đồ ăn và vải lều, chúng tôi đúng là mồi của chúng, ở đáy chuỗi thức ăn tự nhiên trong lãnh địa của gấu, không của chúng tôi. Nhưng với tôi, chuyến đi đó là một minh chứng tình yêu hoang dã mà tôi đánh đổi thay vì đến bãi biển du lịch.
Now, it wasn't until I traveled to Norway -- (Laughter) -- that I really learned to appreciate the cold. So this is the place where some of the largest, the most violent storms in the world send huge waves smashing into the coastline. We were in this tiny, remote fjord, just inside the Arctic Circle. It had a greater population of sheep than people, so help if we needed it was nowhere to be found. I was in the water taking pictures of surfers, and it started to snow. And then the temperature began to drop. And I told myself, there's not a chance you're getting out of the water. You traveled all this way, and this is exactly what you've been waiting for: freezing cold conditions with perfect waves. And although I couldn't even feel my finger to push the trigger, I knew I wasn't getting out. So I just did whatever I could. I shook it off, whatever. But that was the point that I felt this wind gush through the valley and hit me, and what started as this light snowfall quickly became a full-on blizzard, and I started to lose perception of where I was. I didn't know if I was drifting out to sea or towards shore, and all I could really make out was the faint sound of seagulls and crashing waves.
Nhưng nhằm nhò gì so với chuyến tôi đi Na Uy -- (Cười) -- tôi thực sự đã học cách trân trọng cái lạnh. Vậy, chính nơi đây các cơn bão mạnh nhất, hung dữ nhất trên thế giới tạo ra các cơn sóng lớn tàn phá bờ biển. Chúng tôi ở trên vịnh nhỏ, hẻo lánh ngay trong Vòng Bắc Cực. Cừu ở đây còn nhiều hơn cả người, vậy nếu cần tìm cứu trợ cũng không biết đâu mà tìm. Tôi đứng dưới nước để chụp ảnh lướt sóng, rồi tuyết bắt đầu rơi. Sau đó nhiệt độ bắt đầu giảm. Tôi tự nhủ, đây không phải là lúc ra khỏi nước. Mình đã đi cả đoạn đường dài, đây chính là cái mình mong đợi: thời tiết băng giá với con sóng hoàn hảo. Mặc dù tôi không thể cảm nhận được ngón tay bấm máy ảnh, tôi biết mình sẽ không từ bỏ. Nên tôi làm bất cứ thứ gì có thể. Tôi lắc tay, bất cứ gì, Nhưng đến lúc tôi cảm nhận được cơn gió tràn qua thung lũng và quật ngã tôi, cơn mưa tuyết chuyển thành trận bảo tuyết tăng cường, Và tôi bắt đầu mất nhận thức về không gian. Tôi không biết mình đang trôi ra biển hay dạt vào bờ rồi tôi chỉ còn nghe văng vẳng tiếng kêu nhạn biển mờ dần và tiếng sóng vỗ ầm.
Now, I knew this place had a reputation for sinking ships and grounding planes, and while I was out there floating, I started to get a little bit nervous. Actually, I was totally freaking out -- (Laughter) -- and I was borderline hypothermic, and my friends eventually had to help me out of the water. And I don't know if it was delirium setting in or what, but they told me later I had a smile on my face the entire time.
Bây giờ, tôi mới biết chính nơi đó nổi tiếng về các vụ đắm tàu và rơi máy bay, khi đang trôi, tôi bắt đầu căng thẳng. Thực ra, tôi chết khiếp -- (Cười)-- và tôi có dấu hiệu giảm thân nhiệt đồng đội phải kéo tôi ra khỏi mặt nước. Tôi không rõ mình có bị mê sảng gì không, nhưng sau đó mọi người bảo tôi đã cười suốt thời gian đó.
Now, it was this trip and probably that exact experience where I really began to feel like every photograph was precious, because all of a sudden in that moment, it was something I was forced to earn. And I realized, all this shivering had actually taught me something: In life, there are no shortcuts to joy. Anything that is worth pursuing is going to require us to suffer just a little bit, and that tiny bit of suffering that I did for my photography, it added a value to my work that was so much more meaningful to me than just trying to fill the pages of magazines. See, I gave a piece of myself in these places, and what I walked away with was a sense of fulfillment I had always been searching for.
Vâng, từ chính chuyến đi này có lẽ từ trải nghiệm sâu sắc đó tôi bắt đầu cảm thấy mỗi bức ảnh đều quý giá, bởi vì, mỗi bức hình là một là một may mắn bất chợt mà tôi quyết đạt được Và tôi nhận ra, cái run lẩy bẩy dạy tôi bài học : Ở đời, không có lối tắt nào đưa đến niềm vui. Bất cứ điều gì đáng theo đuổi luôn đòi buộc chúng ta nếm trải đau đớn dù chỉ một ít, và tôi đã chịu tí đau đớn đó vì các bức ảnh của mình. nó làm tăng giá trị và mang lại nhiều ý nghĩa cho công việc của tôi hơn là việc xuất hiện trên các trang báo. Bạn xem, tôi đã để lại một phần cơ thể của tôi ở những nơi này, và điều tôi mang về là ước mơ được thực hiện sau bao năm tìm kiếm.
So I look back at this photograph. It's easy to see frozen fingers and cold wetsuits and even the struggle that it took just to get there, but most of all, what I see is just joy.
Khi nhìn lại bức ảnh này, rất dễ nhận ra các ngón tay đông cứng, bộ đồ lặn lạnh cóng và cả những khó khăn đã vượt qua để đến được nơi đó, nhưng trên tất cả, điều mà tôi nhìn thấy lúc này chỉ còn là niềm vui.
Thank you so much.
Cảm ơn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)