When we talk about corruption, there are typical types of individuals that spring to mind. There's the former Soviet megalomaniacs. Saparmurat Niyazov, he was one of them. Until his death in 2006, he was the all-powerful leader of Turkmenistan, a Central Asian country rich in natural gas. Now, he really loved to issue presidential decrees. And one renamed the months of the year including after himself and his mother. He spent millions of dollars creating a bizarre personality cult, and his crowning glory was the building of a 40-foot-high gold-plated statue of himself which stood proudly in the capital's central square and rotated to follow the sun. He was a slightly unusual guy. And then there's that cliché, the African dictator or minister or official. There's Teodorín Obiang. So his daddy is president for life of Equatorial Guinea, a West African nation that has exported billions of dollars of oil since the 1990s and yet has a truly appalling human rights record. The vast majority of its people are living in really miserable poverty despite an income per capita that's on a par with that of Portugal. So Obiang junior, well, he buys himself a $30 million mansion in Malibu, California. I've been up to its front gates. I can tell you it's a magnificent spread. He bought an €18 million art collection that used to belong to fashion designer Yves Saint Laurent, a stack of fabulous sports cars, some costing a million dollars apiece -- oh, and a Gulfstream jet, too. Now get this: Until recently, he was earning an official monthly salary of less than 7,000 dollars. And there's Dan Etete. Well, he was the former oil minister of Nigeria under President Abacha, and it just so happens he's a convicted money launderer too. We've spent a great deal of time investigating a $1 billion -- that's right, a $1 billion — oil deal that he was involved with, and what we found was pretty shocking, but more about that later. So it's easy to think that corruption happens somewhere over there, carried out by a bunch of greedy despots and individuals up to no good in countries that we, personally, may know very little about and feel really unconnected to and unaffected by what might be going on. But does it just happen over there? Well, at 22, I was very lucky. My first job out of university was investigating the illegal trade in African ivory. And that's how my relationship with corruption really began. In 1993, with two friends who were colleagues, Simon Taylor and Patrick Alley, we set up an organization called Global Witness. Our first campaign was investigating the role of illegal logging in funding the war in Cambodia. So a few years later, and it's now 1997, and I'm in Angola undercover investigating blood diamonds. Perhaps you saw the film, the Hollywood film "Blood Diamond," the one with Leonardo DiCaprio. Well, some of that sprang from our work. Luanda, it was full of land mine victims who were struggling to survive on the streets and war orphans living in sewers under the streets, and a tiny, very wealthy elite who gossiped about shopping trips to Brazil and Portugal. And it was a slightly crazy place. So I'm sitting in a hot and very stuffy hotel room feeling just totally overwhelmed. But it wasn't about blood diamonds. Because I'd been speaking to lots of people there who, well, they talked about a different problem: that of a massive web of corruption on a global scale and millions of oil dollars going missing. And for what was then a very small organization of just a few people, trying to even begin to think how we might tackle that was an enormous challenge. And in the years that I've been, and we've all been campaigning and investigating, I've repeatedly seen that what makes corruption on a global, massive scale possible, well it isn't just greed or the misuse of power or that nebulous phrase "weak governance." I mean, yes, it's all of those, but corruption, it's made possible by the actions of global facilitators. So let's go back to some of those people I talked about earlier. Now, they're all people we've investigated, and they're all people who couldn't do what they do alone. Take Obiang junior. Well, he didn't end up with high-end art and luxury houses without help. He did business with global banks. A bank in Paris held accounts of companies controlled by him, one of which was used to buy the art, and American banks, well, they funneled 73 million dollars into the States, some of which was used to buy that California mansion. And he didn't do all of this in his own name either. He used shell companies. He used one to buy the property, and another, which was in somebody else's name, to pay the huge bills it cost to run the place. And then there's Dan Etete. Well, when he was oil minister, he awarded an oil block now worth over a billion dollars to a company that, guess what, yeah, he was the hidden owner of. Now, it was then much later traded on with the kind assistance of the Nigerian government -- now I have to be careful what I say here — to subsidiaries of Shell and the Italian Eni, two of the biggest oil companies around. So the reality is, is that the engine of corruption, well, it exists far beyond the shores of countries like Equatorial Guinea or Nigeria or Turkmenistan. This engine, well, it's driven by our international banking system, by the problem of anonymous shell companies, and by the secrecy that we have afforded big oil, gas and mining operations, and, most of all, by the failure of our politicians to back up their rhetoric and do something really meaningful and systemic to tackle this stuff. Now let's take the banks first. Well, it's not going to come as any surprise for me to tell you that banks accept dirty money, but they prioritize their profits in other destructive ways too. For example, in Sarawak, Malaysia. Now this region, it has just five percent of its forests left intact. Five percent. So how did that happen? Well, because an elite and its facilitators have been making millions of dollars from supporting logging on an industrial scale for many years. So we sent an undercover investigator in to secretly film meetings with members of the ruling elite, and the resulting footage, well, it made some people very angry, and you can see that on YouTube, but it proved what we had long suspected, because it showed how the state's chief minister, despite his later denials, used his control over land and forest licenses to enrich himself and his family. And HSBC, well, we know that HSBC bankrolled the region's largest logging companies that were responsible for some of that destruction in Sarawak and elsewhere. The bank violated its own sustainability policies in the process, but it earned around 130 million dollars. Now shortly after our exposé, very shortly after our exposé earlier this year, the bank announced a policy review on this. And is this progress? Maybe, but we're going to be keeping a very close eye on that case. And then there's the problem of anonymous shell companies. Well, we've all heard about what they are, I think, and we all know they're used quite a bit by people and companies who are trying to avoid paying their proper dues to society, also known as taxes. But what doesn't usually come to light is how shell companies are used to steal huge sums of money, transformational sums of money, from poor countries. In virtually every case of corruption that we've investigated, shell companies have appeared, and sometimes it's been impossible to find out who is really involved in the deal. A recent study by the World Bank looked at 200 cases of corruption. It found that over 70 percent of those cases had used anonymous shell companies, totaling almost 56 billion dollars. Now many of these companies were in America or the United Kingdom, its overseas territories and Crown dependencies, and so it's not just an offshore problem, it's an on-shore one too. You see, shell companies, they're central to the secret deals which may benefit wealthy elites rather than ordinary citizens. One striking recent case that we've investigated is how the government in the Democratic Republic of Congo sold off a series of valuable, state-owned mining assets to shell companies in the British Virgin Islands. So we spoke to sources in country, trawled through company documents and other information trying to piece together a really true picture of the deal. And we were alarmed to find that these shell companies had quickly flipped many of the assets on for huge profits to major international mining companies listed in London. Now, the Africa Progress Panel, led by Kofi Annan, they've calculated that Congo may have lost more than 1.3 billion dollars from these deals. That's almost twice the country's annual health and education budget combined. And will the people of Congo, will they ever get their money back? Well, the answer to that question, and who was really involved and what really happened, well that's going to probably remain locked away in the secretive company registries of the British Virgin Islands and elsewhere unless we all do something about it. And how about the oil, gas and mining companies? Okay, maybe it's a bit of a cliché to talk about them. Corruption in that sector, no surprise. There's corruption everywhere, so why focus on that sector? Well, because there's a lot at stake. In 2011, natural resource exports outweighed aid flows by almost 19 to one in Africa, Asia and Latin America. Nineteen to one. Now that's a hell of a lot of schools and universities and hospitals and business startups, many of which haven't materialized and never will because some of that money has simply been stolen away. Now let's go back to the oil and mining companies, and let's go back to Dan Etete and that $1 billion deal. And now forgive me, I'm going to read the next bit because it's a very live issue, and our lawyers have been through this in some detail and they want me to get it right. Now, on the surface, the deal appeared straightforward. Subsidiaries of Shell and Eni paid the Nigerian government for the block. The Nigerian government transferred precisely the same amount, to the very dollar, to an account earmarked for a shell company whose hidden owner was Etete. Now, that's not bad going for a convicted money launderer. And here's the thing. After many months of digging around and reading through hundreds of pages of court documents, we found evidence that, in fact, Shell and Eni had known that the funds would be transferred to that shell company, and frankly, it's hard to believe they didn't know who they were really dealing with there. Now, it just shouldn't take these sorts of efforts to find out where the money in deals like this went. I mean, these are state assets. They're supposed to be used for the benefit of the people in the country. But in some countries, citizens and journalists who are trying to expose stories like this have been harassed and arrested and some have even risked their lives to do so. And finally, well, there are those who believe that corruption is unavoidable. It's just how some business is done. It's too complex and difficult to change. So in effect, what? We just accept it. But as a campaigner and investigator, I have a different view, because I've seen what can happen when an idea gains momentum. In the oil and mining sector, for example, there is now the beginning of a truly worldwide transparency standard that could tackle some of these problems. In 1999, when Global Witness called for oil companies to make payments on deals transparent, well, some people laughed at the extreme naiveté of that small idea. But literally hundreds of civil society groups from around the world came together to fight for transparency, and now it's fast becoming the norm and the law. Two thirds of the value of the world's oil and mining companies are now covered by transparency laws. Two thirds. So this is change happening. This is progress. But we're not there yet, by far. Because it really isn't about corruption somewhere over there, is it? In a globalized world, corruption is a truly globalized business, and one that needs global solutions, supported and pushed by us all, as global citizens, right here. Thank you. (Applause)
Khi chúng ta nói đến vấn đề tham nhũng, trong đầu chúng ta sẽ xuất hiện rất nhiều kiểu người. Có những cựu quan chức ảo tưởng Soviet. Saparmurat Niyazov là một người trong số họ. Khi mất vào năm 2006, ông ấy là một lãnh đạo nắm giữ tất cả quyền lực ở Turkmenistan, một quốc gia Trung Á giàu khí ga tự nhiên. Ông ta đam mê việc ban hành những nghị định lớn tầm cỡ tổng thống. Và một trong những nghị định đó là quy định đặt tên lại các tháng trong năm trong đó có những tháng mang tên ông ta và người mẹ của mình. Ông ta chi hàng triệu đô la phục vụ cho sự sùng bái cá nhân kỳ quái, và một thành tưu huy hoàng của ông ta là việc xây dựng tượng đài của chính mình làm bằng vàng cao khoảng 12m được đặt một cách đầy tự hào ở quảng trường trung tâm thủ đô nước này và quay theo hướng mặt trời di chuyển. Ông ta là người hơi kì lạ. Và một nhân vật nữa cũng kì quái như vậy, đó là nhà độc tài, một bộ trưởng, một quan chức Châu Phi tên là Teodorin Obiang. Cha của ông ta là tổng thống của nước Equatorial Guinea, một quốc gia Tây Phi có kim ngạch xuất khẩu dầu trị giá hàng tỉ đô la kể từ những năm 1990 nhưng lại có một thành tích về nhân quyền cực kì kinh hoàng. Đó là việc có vô số nhiều người dân hiện đang sống ở mức vô cùng nghèo khổ bất kể thu nhập đầu người ở mức cao tương đương với Bồ Đào Nha. Thế nhưng ông Obiang này lại mua được cho mình một lâu đài trị giá 30 triệu đô la ở Malibu, California. Tôi đã có dịp đứng trước cổng của tòa lâu đài đó. Có thể nói rằng đó là tòa lâu đài rất nguy nga tráng lệ. Ông ta đã mua một bộ sưu tập tranh trị giá 18 triệu Ơ-rô (khoảng hơn 23 triệu đô la Mỹ) đã từng thuộc sở hữu của nhà thiết kế thời trang Yves Saint Laurent, ngoài ra còn mua hàng loạt các xe hơi thể thao cáu cạnh mà một vài trong số đó trị giá cả triệu đô la -- có cả 1 chiếc máy bay Gulfstream Tiếp theo là câu một câu chuyện khác: Gần đây, mức lương chính thức của ông này một tháng là gần 7000 đô la. Và ông ta chính là Dan Etete. Ông ta là cựu bộ trưởng ngành dầu khí của Nigeria dưới thời tổng thống Abacha, và ông ta cũng vừa bị cáo buộc tội danh rửa tiền. Chúng tôi mất rất nhiều thời gian để điều tra khoản tiền 1 tỉ đô la -- chính xác là 1 tỉ đô la ạ-- là giá trị một hợp đồng dầu khí mà ông ta có liên quan và chúng tôi đã phát hiện ra một điều khá là kinh ngạc, tôi sẽ nói kĩ hơn ở phần sau. Thật dễ dàng để hiểu rằng tham nhũng xảy ra ở đâu đó ngoài kia, và do rất nhiều những người chuyên quyền và các cá nhân tham lam thực hiện gây ra tình hình xấu cho nhiều quốc gia mà cá nhân chúng ta có thể biết rất ít hoặc thực sự cảm thấy không liên quan và không bị ảnh hưởng bởi những gì đang xảy ra. Nhưng điều gì đang xảy ra ? Khi tôi 22 tuổi, tôi đã rất may mắn. Công việc của tôi khi còn đang học Đại học là điều tra việc buôn bán phi pháp ngà voi Châu Phi. Và đó là cách thức mối quan hệ của tôi với vấn nạn tham nhũng được thiết lập. Vào năm 1993, cùng với 2 người bạn đồng thời là đồng nghiệp của tôi tên là Simon Taylor và Patrick Alley, chúng tôi đã thành lập một tổ chức có tên gọi Tổ chức Minh bạch Toàn cầu (GW) Chiến dịch đầu tiên của chúng tôi là điều tra vai trò của việc tham gia phi pháp trong hoạt động hỗ trợ tài chính chiến tranh ở Cambuchia. Vài năm sau đó, vào năm 1997, khi tôi ở Angola tiến hành điều tra về vụ kim cương đỏ Có thể các bạn đã xem bộ phim của Hollywood có tên "Kim cương đỏ" có diễn viên Leonardo DiCaprio. Một vài chi tiết trong phim lấy ý tưởng từ công việc của chúng tôi. Luanda, là nơi có rất nhiều nạn nhân của mìn họ phải giành giật sự sống trên những con phố và những trẻ em mồ côi trong chiến tranh phải sống trong các cống ngầm dưới các con phố, và một nhóm ít người nhưng vô cùng giàu có thì đang truyền tai nhau câu chuyện về những chuyến du lịch mua sắm tới Brazil và Bồ Đào Nha. Đó là một nơi hơi điên rồ. Và khi ngồi trong một căn phòng khách sạn nóng bức và ngột ngạt tôi cảm thấy vô cùng choáng ngợp. Nhưng không phải choáng ngợp về những viên kim cương đỏ như máu. Mà vì tôi đang nói với rất nhiều người ở đó những người đang bàn luận về nhiều vấn đề: về một mạng lưới tham nhũng quy mô toàn cầu với hàng triệu đô la từ dầu khí bị biến mất. cũng như bàn về việc thành lập một tổ chức nhỏ chỉ vài người cố gắng suy nghĩ xem chúng tôi có thể xử lý vấn đề đó thế nào Và đó thực sự là một thách thức vô cùng lớn. Và trong những năm tôi và mọi người thực hiện chiến dịch điều tra, tôi đã thường xuyên nhìn thấy điều khiến cho tham nhũng trở thành vấn nạn toàn cầu với quy mô lớn như vậy, đó không phải là lòng tham hay sự lạm dụng quyền lực hay cái khái niệm mù mờ rằng do "quản lý yếu kém" Ý tôi là, tất cả các yếu tố đó là nguyên nhân nhưng tham nhũng tồn tại được chính là bởi những động thái của các cố vấn ở quy mô toàn cầu. Bây giờ chúng ta quay trở lại với những nhân vật mà tôi đã nói lúc đầu. Họ là những người đang bị chúng tôi điều tra, và bản thân họ không thể tự thực hiện những việc làm đó. Ví dụ như Obiang. Ông ta đã không thể có được những tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao hay những ngôi nhà xa hoa nếu không có một sự trợ giúp nào đó. Ông ta làm ăn với các ngân hàng trên toàn cầu. Một ngân hàng ở Paris đã mở các tài khoản của các công ty do chính ông ta kiểm soát, một trong các ngân hàng này được dùng để mua các tác phẩm nghệ thuật, và các ngân hàng ở Mỹ rót 73 triệu đô la vào các bang, một vài trong số các ngân hàng ở bang đó được sử dụng để mua tòa lâu đài ở California Và đương nhiên ông ta không thực hiện các giao dịch đó bằng tên của mình. Ông ta sử dụng các công ty mạo danh. Ông ta dùng một ngân hàng để mua bất động sản và một cái khác đứng tên người khác, để trả các hóa đơn cho chi phí khi đương chức. Và tiếp đến là Ông Dan Etete. Khi còn là một bộ trưởng phụ trách vấn đề dầu khí, ông ta cấp một lượng dầu khí có trị giá hiện hành tới hơn một tỉ đô la Mỹ cho một công ty mà, các bạn đoán xem, đúng vậy, công ty đó ông ta là người sở hữu bí mật. Và sau đó thì công ty này tiếp tục thực hiện việc buôn bán thuận lợi với sự trợ giúp rất tốt từ chính phủ Nigeria tôi phải thận trọng khi nói ở đây-- chính phủ Nigeria đã trợ cấp cho hai công ty Shell và Eni của Ý , là hai công ty dầu khí lớn nhất . Như vậy, thực tế là động cơ tham nhũng, tồn tại vượt qua biên giới của các quốc gia như Equatorial Guinea hay Nigeria hay Turkmenistan. Bộ máy tham nhũng đó được sự trợ giúp tích cực từ hệ thống ngân hàng quốc tế thông qua hình thức các công ty ẩn danh, hoặc bằng một điều bí mật nào đó mà chúng ta tiêu tốn các hoạt động khai khoáng dầu khí lớn, và trên hết là bằng sự sai lầm của các chính khách của chúng ta khi phản bội lại chính những tuyên bố hoa mĩ của họ và tiến hành các biện pháp có tính hệ thống và ý nghĩa để giải quyết được vấn nạn này. Trước hết nói về các ngân hàng. Không ngạc nhiên gì khi nói rằng các ngân hàng chấp nhận các khoản tiền thiếu minh bạch, đồng thời họ cũng ưu tiên cho các khoản lợi nhuận của mình theo một cách thức mang tính phá hoại. Ví dụ, ở Sarawak, Malaysia. Ngày nay khu vực này chỉ còn lại 5 % rừng còn nguyên vẹn. Vâng là 5 % ạ. Vậy đã xảy ra điều gì vậy? Đó là bởi một nhóm người và những phe cánh của họ đã kiếm được hàng triệu đô la từ hoạt động hỗ trợ tham nhũng ở một quy mô mang tính công nghiệp trong nhiều năm. Chúng tôi đã cử một điều tra viên bí mật đến các cuộc gặp vối các thành viên của nhóm lãnh đạo để lén quay phim và đoạn phim đó đã khiến nhiều người vô cùng tức giận, bạn có thể xem đoạn phim đó trên YouTube nhưng đoạn phim đã chứng minh những gì chúng tôi đã nghi ngờ trong một khoảng thời gian dài bởi vì nó cho thấy cách mà người đứng đầu bang này của Malaysia, bất kể những từ chối sau này, đều đã kiểm soát các giấy chứng nhận sở hữu rừng và đất để làm giàu cho mình và gia đình. và ngân hàng HSBC, chúng ta đều biết rằng HSBC có lập các tài khoản của những công ty mạo danh lớn nhất ở khu vực chịu trách nhiệm cho một vài tổn hại ở Sarawak và một vài nơi khác. Ngân hàng này đã vi phạm các chính sách bền vững của chính mình trong quá trình hoạt động, nhưng đã kiếm được gần 130 triệu đô la Mỹ. Và ngay sau khi chúng tôi công bố kết quả điều tra, chỉ mới đầu năm nay thôi, ngân hàng HSBC đã tuyên bố sẽ rà soát lại về vấn đề này. Liệu đây có phải là một bước tiến triển không? Cũng có thể, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục giám sát vụ việc đó một cách chặt chẽ. Tiếp theo chúng ta nói về vấn đề các công ty mạo danh. Tất cả chúng ta đều nghe đến vấn đề này rồi, tôi nghĩ vậy, và chúng ta đều hiểu rằng các công ty này đều được sử dụng cũng không nhiều lắm bởi những công ty và các đối tượng trốn tránh chi trả khoản tiền đóng góp cho xã hội, hay còn gọi là các khoản thuế, Nhưng điều chưa được biết đến đó là phương thức mà các công ty này đã được sử dụng để ăn cắp một khoản tiền lớn, một khoản tiền chuyển đổi, từ các nước nghèo. Và trong mỗi vụ tham nhũng mà chúng tôi điều tra, các công ty mạo danh lần lượt lộ diện, và đôi khi rất khó có thể tìm ra ai thực sự liên quan trong vụ tham nhũng. Một nghiên cứu gần đây của Ngân hàng thế giới trên 200 vụ tham nhũng. Kết quả là hơn 70% các vụ tham nhũng này đều sử dụng các công ty ẩn danh, tổng giả trị gần 56 tỉ đô la Mỹ. Rất nhiều trong số đó là các công ty ở Mỹ hay ở Anh, các nước thuộc địa Anh và nước phụ thuộc và đó không phải là vấn đề ở ngoài biên giới, mà nó cũng là vấn đề nằm trong chính quốc gia. Các bạn có thể thấy, các công ty ẩn danh trở thành tâm điểm của những giao dịch bí mật giúp đem lại lợi nhuận cho các nhóm người thay vì mang lại lợi ích cho người dân thường. Một vụ việc nghiêm trọng gần đây chúng tôi điều tra đó là làm thế nào mà chính phủ Cộng hòa dân chủ Congo lại bạn đi hàng loạt tài sản khai khoáng giá trị của nhà nước cho các công ty ẩn danh ở Đảo Virgin Anh. Chúng tôi đã nói với nhiều nguồn tin trong nước, chúng tôi tìm kiếm các tài liệu và các thông tin khác về công ty cố gắng ghép nối lại với nhau để có được cái nhìn hoàn chỉnh về thương vụ đó. Và chúng tôi đã bất ngờ khi phát hiện ra rằng những công ty ẩn danh này đã nhanh chóng chuyển rất nhiều tài sản cho các công ty khai khoáng lớn để thu về những khoản lợi nhuận khổng lồ các công ty này được niêm yết ở London Anh. Và tổ chức Vì sự tiến bộ của Châu Phi do ông Kofi Annan đứng đầu đã tính toán được số tiền mà Congo bị thất thoát là hơn 1,3 tỉ đô la từ những thương vụ như thế này. Con số đó gần như gấp đôi số tiền trong quỹ giáo dục và y tế hàng năm của nước này cộng lại. Và liệu người dân của Công có thể lấy lại số tiền của mình không? Thực ra câu trả lời cho câu hỏi đó và các câu hỏi như, ai là người thực sự liên can và điều gì đã xảy ra có lẽ vẫn còn chưa được hé mở ở các công ty bí ẩn trên vùng đảo Virgin nước Anh cũng như những nơi khác nữa nếu như tất cả chúng ta không làm một điều gì đó để tìm ra câu trả lời. VẬy còn các công ty khai khoáng, khí ga và dầu mỏ thì sao? Có lẽ nói về các công ty này thì hơi nhàm chán. Bởi vấn nạn tham nhũng trong lĩnh vực này không còn là điều xa lạ nữa. Vấn nạn tham nhũng xuất hiện ở mọi nơi, do vậy tại sao chúng ta lại chú ý đến lĩnh vực đó? Ồ bởi vì có rất nhiều vụ việc trong lĩnh vực này. Trong năm 2011, các công ty xuất khẩu tài nguyên thiên nhiên vượt quá những dòng hỗ trợ từ 19 xuống 1 ở Châu Phi, Châu Á và Mỹ Latin. 19 xuống 1. Và có rất nhiều trường học, đại học và bệnh viện cũng như các doanh nghiệp được thành lập, mà không không được sự hỗ trợ về tài chính và sẽ chẳng bao giờ có được bởi vì số tiền cần thiết đã bị đánh cắp. GIờ chúng ta nói về các công ty khai khoáng và dầu mỏ, điển hình là Dan Etete và thương vụ 1 tỉ đô la. Các bạn thứ lỗi, tôi sẽ không đọc nữa bởi vì đó là vấn đề rất sinh động và các luật sư của chúng tôi đã xem xét một số chi tiết trong vụ việc này và họ muốn chúng tôi nắm bắt được nó chính xác. Nhìn bề ngoài có vẻ như thương vụ này minh bạch Các chi nhánh của Shell và Eni trả cho chính phủ Nigeria để có được khu vực khai thác. Chính phủ Nigeria đã chuyển một khối lượng tiền tương đương, tới một tài khoản kếch xù của một công ty ẩn danh mà người chủ thực sự là Etete. Và đó là cách để rửa tiền. Và đây là kết quả chúng tôi có được. Sau nhiều tháng tìm kiếm nghiên cứu và đọc qua hàng trăm trang tài liệu từ tòa án chúng tôi đã tìm ra bằng chứng, trên thực tế Shell và Eni đều biết rằng các khoản tiền sẽ được chuyển đến công ty ẩn danh đó, và thành thật mà nói khó có thể tin rằng họ không biết thực sự người mà họ đang giao dịch là ai. Giờ thì chúng tôi không cần phải mất công sức như thế để tìm ra nơi mà những khoản tiền từ các thương vụ kiểu này sẽ đến. Ý tôi là đây chính là những tài sản của quốc gia Và đáng lẽ những tài sản này phải được sử dụng để phục vụ lợi ích của người dân nước đó. Nhưng ở một vài quốc gia, người dân và các nhà báo vẫn đang cố gắng tìm hiểu các vụ việc tương tự như này đồng thời đều bị bắt bớ và chịu sức ép thậm chí có nhiều người còn liều cả mạng sống của mình để tìm hiểu sự thật. Và cuối cùng thì, có những người tin rằng tham nhũng là điều khó tránh khỏi. Và đó là cách một số thương vụ đã được thực hiện. Thật quá khó và phức tạp để có thể thay đổi vấn đề. Vậy thì kết quả là gì? Chúng ta phải chấp nhận nó ư? Nhưng với tư cách là một người đấu tranh và điều tra, tôi có cái nhìn khác, bởi tôi đã nhìn thấy điều có thể xảy ra khi một ý tưởng có được động lực . Ví dụ như trong lĩnh vực khai khoáng và dầu mỏ, ngày nay đang bắt đầu xuất hiện những tiêu chuẩn về tính minh bạch toàn cầu giúp giải quyết được một số các vấn đề như thế này. Vào năm 1999, khi tổ chức Nhân chứng toàn cầu kêu gọi các công ty dầu mỏ phải trả tiền cho các thương vụ một cách minh bạch một vài người thậm chí đã cười vào sự ngây thơ của ý tưởng nhỏ đó. Nhưng hiển nhiên có hàng trăm nhóm xã hội dân sự trên toàn thế giới đã cùng với nhau đấu tranh cho sự minh bạch, và ngày nay nó đang trở thành những bộ luật và các tiêu chuẩn. 2/3 giá trị của các công ty khai khoáng và dầu mỏ trên thế giới đều chịu sự giám sát của luật minh bạch. Chính xác là 2/3 ạ. Vâng, như vậy là đang có sự thay đổi diễn ra. Đây là một bước tiến. TUy nhiên chúng ta vẫn chưa tới đích đâu ạ. Bởi vì thực sự không phải chỉ là vấn đề tham nhũng ở đâu đó ngoài kia đúng không ạ? Trong một thế giới được toàn cầu hóa, vấn nạn tham nhũng thực sự là vấn đề của toàn cầu, và cần phải có những giải pháp mang tính toàn cầu, cần có sự chúng tay hợp sức của tất cả chúng ta, công dân toàn cầu, ngay đây ạ. Xin chân thành cảm ơn (Vỗ tay)