Deep in the jungles of Vietnam, soldiers from both sides battled heat exhaustion and each other for nearly 20 long years. But the key to Communist victory wasn't weapons or stamina, it was a dirt road. The Ho Chi Minh Trail, winding through Vietnam, Laos, and Cambodia, started as a simple network of dirt roads and blossomed into the centerpiece of the winning North Vietnamese strategy during the Vietnam War, supplying weapons, troops, and psychological support to the South. The trail was a network of tracks, dirt roads, and river crossings that threaded west out of North Vietnam and south along the Truong Son Mountain Range between Vietnam and Laos. The journey to the South originally took six months. But, with engineering and ingenuity, the Vietnamese expanded and improved the trail. Towards the end of war, as the main roads detoured through Laos, it only took one week. Here is how it happened. In 1959, as relations deteriorated between the North and the South, a system of trails was constructed in order to infiltrate soldiers, weapons, and supplies into South Vietnam. The first troops moved in single-file along routes used by local ethnic groups, and broken tree branches at dusty crossroads were often all that indicated the direction. Initially, most of the Communist cadres who came down the trail were Southerners by birth who had trained in North Vietnam. They dressed like civilian peasants in black, silk pajamas with a checkered scarf. They wore Ho Chi Minh sandals on their feet, cut from truck tires, and carried their ration of cooked rice in elephants' intestines, a linen tube hung around the body. The conditions were harsh and many deaths were caused by exposure, malaria, and amoebic dysentery. Getting lost, starving to death, and the possibility of attacks by wild tigers or bears were constant threats. Meals were invariably just rice and salt, and it was easy to run out. Fear, boredom, and homesickness were the dominant emotions. And soldiers occupied their spare time by writing letters, drawing sketches, and drinking and smoking with local villagers. The first troops down the trail did not engage in much fighting. And after an exhausting six month trip, arriving in the South was a real highlight, often celebrated by bursting into song. By 1965, the trip down the trail could be made by truck. Thousands of trucks supplied by China and Russia took up the task amidst ferocious B-52 bombing and truck drivers became known as pilots of the ground. As traffic down the trail increased, so did the U.S. bombing. They drove at night or in the early morning to avoid air strikes, and watchmen were ready to warn drivers of enemy aircraft. Villages along the trail organized teams to guarantee traffic flow and to help drivers repair damage caused by air attacks. Their catch cries were, "Everything for our Southern brothers!" and, "We will not worry about our houses if the vehicles have not yet gotten through." Some families donated their doors and wooden beds to repair roads. Vietnamese forces even used deception to get the U.S. aircraft to bomb mountainsides in order to make gravel for use in building and maintaining roads. The all-pervading red dust seeped into every nook and cranny. The Ho Chi Minh Trail had a profound impact on the Vietnam War and it was the key to Hanoi's success. North Vietnamese victory was not determined by the battlefields, but by the trail, which was the political, strategic, and economic lynchpin. Americans recognized its achievement, calling the trail, "One of the great achievements in military engineering of the 20th century." The trail is a testimony to the strength of will of the Vietnamese people, and the men and women who used the trail have become folk heros.
Sâu trong những khu rừng của Việt Nam, những người lính của cả 2 bên đã giao tranh ác liệt trong vòng gần 20 năm. Nhưng chìa khóa thắng lợi của những người Cộng sản không phải là vũ khi hay sức chịu đựng mà là một con đường mòn. Đường mòn Hồ Chí Minh, trải dài qua Việt Nam, Lào và Campuchia, bắt đầu với một mạng lưới đường đất đơn giản và sau đó phát triển trở thành trung tâm của chiến lược thằng lợi của Miền bắc Việt Nam trong suốt chiến tranh Việt Nam, cung cấp vũ khí, quân đội, và ủng hộ tinh thần cho miền Nam. Con đường là một mạng lưới đường mòn, đường đất, và đường vượt sông len lỏi từ miền bắc vào miền nam dọc theo dãy Trường Sơn giữa Việt Nam và Lào. Một chuyến đi vào miền Nam như vậy mất khoảng 6 tháng. Nhưng, với kỹ thuật và sự khéo léo, người Việt Nam đã mở rộng và nâng cấp con đường. Cho tới cuối cuộc chiến, khi con đường chính đi vòng qua Lào, chỉ mất chừng 1 tuần. Và đây là cách mà nó diễn ra. Năm 1959, khi mà mối quan hệ giữa Miền Bắc và Miền Nam bị phá hoại, một hệ thống đường mòn đã được dựng lên nhằm đưa quân đội, vũ khí và trang thiết bị vào Miền Nam Việt Nam. Những người lính đầu tiên di chuyển từng hàng một theo những con đường của những người dân tộc thiểu số và những nhánh cây gãy tại những ngã rẽ thường giúp họ đi đúng hướng. Ban đầu, hầu hết những người Cộng sản nòng cốt đi theo con đường là những người Miền Nam được sinh ra và huấn luyện tại Miền Bắc. Họ ăn mặc như những người nông dân bình thường với quần đen, áo lụa và một chiếc khăn rằn. Họ đi dép cao su Hồ Chí Minh được cắt ra từ những chiếc lốp xe tải, và mang một khẩu phần cơm nhất định trong những túi ruột tượng, một dải vải dài quấn quanh cơ thể. Điều kiện thật là khắc nghiệt và nhiều người đã chết bởi tác hại của thời tiết, sốt rét, và chứng kiết lỵ amip. Bị lạc, đói tới chết, và khả năng bị tấn công bởi hổ hoặc gấu là những mối đe dọa thường trực. Những bữa ăn luôn luôn chỉ là cơm và muối, và dễ dàng bị cạn kiệt. Sợ hãi, chán nản và nhớ nhà là những cảm xúc chủ đạo. Và những người lính đã dành những thời gian rảnh để viết những bức thư vẽ phác họa, uống rượu và hút thuốc với những người dân địa phương. Những người lính đầu tiên đi trên con đường đã không phải gặp phải nhiều cuộc giao chiến. Và sau chuyến đi dài 6 tháng, việc tới được Miền Nam là một điểm nhấn, thường được kỉ niệm bằng những bài hát. Đến năm 1965, những chuyến đi trên con dường đã có thể thực hiện bằng ô tô tải Hàng nghìn xe tải được cung cấp bởi Trung Quốc và Nga thực hiện nhiệm vụ giữa làn bom B-52 dữ dội và những những người tài xế được biết đến như là những phi công trên mặt đất Những chuyến đi trên con đường ngày càng tăng, vì vậy quân Mỹ cũng tăng cường đánh bom tuyến đường. Họ lái xe vào ban đêm và rạng sáng để tránh những cuộc không kích, và những người canh gác đã sẵn sàng để cảnh báo tài xế về những chiếc phi cơ địch. Người dân quanh tuyến đường cũng tổ chức những đội để đảm bảo dòng lưu thông và giúp những lái xe sửa chữa những hư hại bởi những cuộc không kích. Với lời kêu goi, "Tất cả vì Miền Nam ruột thịt!" và "Xe chưa qua nhà không tiếc." Một vài gia đình còn quyên góp cửa và gỗ giường để sửa chữa những con đường. Lực lượng Việt Minh còn lừa những máy bay Mỹ đánh bom vào sườn núi để lấy đất đá xây dựng và bảo trì những con đường. Bụi đỏ từ con đường thấm vào từng ngóc ngách. Đường mòn Hồ Chí Minh có một tác động sâu sắc tới chiến tranh Việt Nam và nó là chìa khóa cho sự thành công của Hà Nội. Chiến thắng của Miền Bắc Việt Nam không phải do những trận đánh, mà là nhờ con đường mòn Hồ Chí Minh, đó là nhân tố chính trị, chiến lược, và kinh tế. Những người Mỹ nhận ra đươc thành tựu của nó, và gọi tên con đường là "Một trong những thành tựu vĩ đại trong kỹ thuật quân sự của thế kỷ 20." Con đường là bằng chứng của sức mạnh ý chí của nhân dân Việt Nam, và những người đàn ông và phụ nữ từng đi trên con đường trở thành những anh hùng dân tộc.