A public, Dewey long ago observed, is constituted through discussion and debate. If we are to call the tyranny of assumptions into question, and avoid doxa, the realm of the unquestioned, then we must be willing to subject our own assumptions to debate and discussion. It is in this spirit that I join into a discussion of one of the critical issues of our time, namely, how to mobilize different forms of capital for the project of state building.
Trong một nghiên cứu từ lâu trước đây,Dewey cho rằng : một cộng đồng được thiết lập dựa vào thảo luận và tranh luận. Nếu chúng ta muốn hỏi những giả thiết về cách lãnh đạo một quốc gia và những quan điểm thường được nhiều người chấp nhận thì chúng ta phải tự hỏi mình về những giả thiết đó, trước khi đem nó ra thảo luận và tranh luận. Và đó là điều mà tôi đã làm trước khi tham gia buổi thảo luận về một trong những vấn đề quyết định của thời đại chúng ta, đó là làm thế nào để sử dụng và chuyển đổi các loại vốn đầu tư cho dự án xây dựng tòa nhà chính phủ.
To put the assumptions very clearly: capitalism, after 150 years, has become acceptable, and so has democracy. If we looked in the world of 1945 and looked at the map of capitalist economies and democratic polities, they were the rare exception, not the norm. The question now, however, is both about which form of capitalism and which type of democratic participation. But we must acknowledge that this moment has brought about a rare consensus of assumptions. And that provides the ground for a type of action, because consensus of each moment allows us to act. And it is necessary, no matter how fragile or how provisional our consensus, to be able to move forward.
Giả thiết được thảo luận ở đây là : Chủ nghĩa tư bản , một hình thức đã tồn tại được 150 năm, và đã được xã hội chấp nhận, chế độ dân chủ cũng thế. Nếu chúng ta nhìn vào bối cảnh thế giới năm 1945 Bạn sẽ thấy chủ nghĩa tư bản và chế độ dân chủ được rất ít nước chấp nhận. Nhưng, ngày nay,người ta chỉ đặt câu hỏi là nên đi theo chủ nghĩa tư bản nào và chế độ dân chủ nào. Nhưng chúng ta phải thừa nhận rằng : bây giờ là thời điểm mà các giả thiết ít được ủng hộ trong quá khứ được chấp nhận. Và đó là cơ sở để chúng ta thực hiện bước tiếp theo, bời vì sự chấp nhận ở mỗi thời điểm cho phép chúng ta hành động Và cho dù sự đồng thuận không mạnh mẽ hay chỉ là tạm thời thì nó vẫn là thứ cần thiết để có thể tiến về phía trước.
But the majority of the world neither benefits from capitalism nor from democratic systems. Most of the globe experiences the state as repressive, as an organization that is concerned about denial of rights, about denial of justice, rather than provision of it. And in terms of experience of capitalism, there are two aspects that the rest of the globe experiences. First, extractive industry. Blood diamonds, smuggled emeralds, timber, that is cut right from under the poorest. Second is technical assistance. And technical assistance might shock you, but it's the worst form of -- today -- of the ugly face of the developed world to the developing countries. Tens of billions of dollars are supposedly spent on building capacity with people who are paid up to 1,500 dollars a day, who are incapable of thinking creatively, or organically.
Nhưng phần đa thế giới không nhận được lợi ích từ chủ nghĩa tư bản và chế độ dân chủ. Phần đa các nước trên thế giới đều trải qua trạng thái bị áp bức, bị phủ nhận quyền lợi , và phủ nhận công lý hơn là nhận được chúng. Và trong những trải nghiệm từ chủ nghĩa tư bản, Có 2 trải nghiệm mà các nước còn lại đều đã trải qua. Đầu tiên là về công nghiệp khai khoáng; kim cương máu; buôn lậu đá quý, gỗ bị lấy đi từ những nơi nghèo nhất Thứ hai là sự hỗ trợ kĩ thuật. Có thể bạn sẽ ngạc nhiên Nhưng hỗ trợ kỹ thuật là thứ tệ nhất thứ xấu xa nhất mà các nước phát triển mang lại cho các nước đang phát triển 10 tỷ đô la được dùng để phát triển năng lực của những người mà được trả 1500 đô la một ngày nhưng không có khả năng suy nghĩ một cách sáng tạo, hay suy nghĩ một cách hài hòa cân đối.
Next assumption -- and of course the events of July 7, I express my deep sympathy, and before that, September 11 -- have reminded us we do not live in three different worlds. We live in one world. But that's easily said. But we are not dealing with the implications of the one world that we are living in. And that is that if we want to have one world, this one world cannot be based on huge pockets of exclusion, and then inclusion for some. We must now finally come to think about the premises of a truly global world, in relationship to the regime of rights and responsibilities and accountabilities that are truly global in scope. Otherwise we will be missing this open moment in history, where we have a consensus on both the form of politics and the form of economics.
Giả thiết tiếp theo nhân tiện nhắc đến sự kiện ngày 7 tháng 7 Tôi muốn bày tỏ sự hối tiếc về sự kiện ngày 11 tháng 9 Điều này nhắc nhở chúng ta rằng Chúng ta không sống trong 3 thế giới khác nhau. Chúng ta sống trong cùng một thế giới. Đó là điều hiển nhiên. Nhưng chúng ta không cùng giải quyết những vấn đề ở trong thế giới này nơi mà chúng ta đang sống. Và thế giới này sẽ trở thành như thế nếu chúng ta muốn sống trong một thế giới, mà một số nước không có quyền lực và tiền bạc trong khi một số nước khác thì có. Bây giờ, chúng ta phải nghĩ về một thế giới thực sự liên quan đến hệ thống các quyền lợi và trách nhiệm. Đó là mới là một thế giới mà chúng ta cần hướng đến. Mặt khác chúng ta sẽ để lỡ mất thời điểm quan trọng trong lịch sử, thời điểm mà chúng ta có được sự đồng thuận về kiểu chế độ chính trị và loại hình kinh tế. Tổ chức nào được đưa ra dưới đây sẽ được chọn
What is one of these organizations to pick? We have three critical terms: economy, civil society and the state. I will not deal with those first two, except to say that uncritical transfer of assumptions, from one context to another, can only make for disaster. Economics taught in most of the elite universities are practically useless in my context. My country is dominated by drug economy and a mafia. Textbook economics does not work in my context, and I have very few recommendations from anybody as to how to put together a legal economy. The poverty of our knowledge must become the first basis of moving forward, and not imposition of the framework that works on the basis of mathematical modeling, for which I have enormous respect. My colleagues at Johns Hopkins were among the best.
Chúng ta có 3 tổ chức quan trọng nền kinh tế tổ chức xã hội và quốc gia Tôi sẽ không nói đến 2 tổ chức đầu, ngoài việc nói rằng việc lấy các giả thiết của một trường hợp này áp dụng vào trường hợp khác mà không xem xét kĩ lưỡng có thể dẫn đến thảm họa. Những kiến thức kinh tế được giảng dạy trong hầu hết các trường đại học danh tiếng thực tế là không giúp ích được gì cho trường hợp mà tôi đang xem xét Quê tôi được biết đến nhiều bởi ma túy và xã hội đen. Những kiến thức kinh tế không giúp được gì trong trường hợp này và có rất ít gợi ý về việc làm thế nào để xây dựng một nền kinh tế hợp pháp. Tìm ra những thứ mà chúng ta chưa biết là điều cơ bản đầu tiên để tiến đến mục tiêu mà chúng ta đưa ra, chứ không phải dựa vào các ý tưởng được lấy từ những mô hình toán học, cái mà tôi cực kì ngưỡng mộ. Các đồng nghiệp của tôi tại John Hopkins nằm trong số những người giỏi nhất.
Second, instead of debating endlessly about what is the structure of the state, why don't we simplify and say, what are a series of functions that the state in the 21st century must perform? Clare Lockhart and I are writing a book on this; we hope to share that much widely with -- and third is that we could actually construct an index to measure comparatively how well these functions that we would agree on are being performed in different places.
Thứ hai thay vì tranh luận mà không có hồi kết về cái gì là cấu trúc của một quốc gia? tại sao chúng ta không đơn giản hóa vấn đề bằng việc trả lời câu hỏi chức năng của một quốc gia trong thế kỷ 21 phải thực hiện là gì? Clare Lockhart và tôi đang viết một cuốn sách về vấn đề này. Chúng tôi muốn chia sẻ nó với mọi người. Thứ ba chúng ta thực sự có thể xây dựng một chỉ số để đo lường một cách tương đối các chức năng được thực hiện ở các quốc gia khác nhau tốt đến mức nào?
So what are these functions? We propose 10. And it's legitimate monopoly of means of violence, administrative control, management of public finances, investment in human capital, provision of citizenship rights, provision of infrastructure, management of the tangible and intangible assets of the state through regulation, creation of the market, international agreements, including public borrowing, and then, most importantly, rule of law.
Vậy các chức năng được chúng tôi xem xét là những cái nào? Chúng tôi đưa ra 10 chức năng Và đó là sự sở hữu hợp pháp các loại vũ khí; quản lý hành chính; quản lý tài chính công; đầu tư vào nguồn nhân lực; quyền công dân; cung cấp cơ sở hạ tầng; quản lý các tài sản vô hình, hữu hình của nhà nước thông qua các quy định; tạo lập thị trường; các điều ước quốc tế, bao gồm cả các khoản vay của chính phủ; Cuối cùng và quan trọng nhất là luật.
I won't elaborate. I hope the questions will give me an opportunity. This is a feasible goal, basically because, contrary to widespread assumption, I would argue that we know how to do this. Who would have imagined that Germany would be either united or democratic today, if you looked at it from the perspective of Oxford of 1943? But people at Oxford prepared for a democratic Germany and engaged in planning. And there are lots of other examples.
Tôi sẽ không đi vào chi tiết Tôi hi vọng các câu hỏi mà các bạn đưa ra trong phần thảo luận ở sau sẽ cho tôi cơ hội để giải thích về vấn đề này. Đây là một mục tiêu có thể đạt được, mặc dù hầu hết mọi người đều không nghĩ thế. Nhưng tôi khẳng định rằng chúng tôi biết cách để làm điều này. Ai có thể tưởng tượng được rằng ngày nay Đức sẽ theo chế độ dân chủ hay thống nhất, nếu bạn nhìn từ quan điểm của người Anh vào năm 1943? Nhưng người Anh đã chuẩn bị cho một nước Đức dân chủ và đã lên kế hoạch. Còn nhiều ví dụ khác nữa
Now in order to do this -- and this brings this group -- we have to rethink the notion of capital. The least important form of capital, in this project, is financial capital -- money. Money is not capital in most of the developing countries. It's just cash. Because it lacks the institutional, organizational, managerial forms to turn it into capital. And what is required is a combination of physical capital, institutional capital, human capital -- and security, of course, is critical, but so is information.
Bây giờ để đạt được mục tiêu này --và đây cũng là thứ mang các bạn đến với buổi thảo luận này. Chúng ta phải xem xét lại khái niệm về vốn. Loại hình vốn ít quan trọng nhất trong dự án này là vốn tài chính -- hay là tiền. Ở hầu hết các nước kém phát triển, tiền không được dùng làm vốn đầu tư. Nó chỉ là tiền mặt (chỉ để tiêu dùng và cất trữ) Vì những nước này thiếu các cơ quan,tổ chức tài chính; thiếu tính tổ chức; thiếu tính quản lý để có thể chuyển đổi nó thành vốn Và thứ chúng tôi cần ở đây là là sự kết hợp giữa vốn sản xuất, vốn từ các tổ chức, vốn con người, và chứng khoán- dĩ nhiên là nhân tố cực kì quan trọng Và thông tin cũng vậy.
Now, the issue that should concern us here -- and that's the challenge that I would like to pose to this group -- is again, it takes 16 years in your countries to produce somebody with a B.S. degree. It takes 20 years to produce somebody with a Ph.D. The first challenge is to rethink, fundamentally, the issue of the time. Do we need to repeat the modalities that we have inherited? Our educational systems are inherited from the 19th century. What is it that we need to do fundamentally to re-engage in a project, that capital formation is rapid? The absolute majority of the world's population are below 20, and they are growing larger and faster. They need different ways of being approached, different ways of being enfranchised, different ways of being skilled. And that's the first thing.
Bây giờ, vấn đề mà chúng tôi quan tâm ở đây và cũng là một thử thách mà tôi muốn đề xuất nó với mọi người ở đây. Phải mất 16 năm ở nước bạn để một người lấy bằng cử nhân. Phải mất 20 năm để một người lấy được bằng tiến sĩ. Thử thách đầu tiên là xem xét lại một cách đơn giản về vấn đề thời gian. Chúng tôi có cần phải nhắc lại hệ thống mà chúng tôi đang kế thừa không? Hệ thống giáo dục hiện nay của chúng tôi là thừa kế nền giáo dục của thể kỉ 19. Vậy, chúng tôi cần làm gì để thu hút vốn vào một dự án một cách nhanh chóng? Phần đa dân số trên thế giới là ở dưới độ tuổi 20 và số người trong độ tuổi này ngày càng tăng nhanh. Họ cần những cách khác nhau để tạo điều kiện cho họ, những cách khác nhau để họ được tự do, những cách khác nhau để họ đạt được các kĩ năng. Và đó là điều đầu tiên.
Second is, you're problem solvers, but you're not engaging your global responsibility. You've stayed away from the problems of corruption. You only want clean environments in which to function. But if you don't think through the problems of corruption, who will? You stay away from design for development. You're great designers, but your designs are selfish. It's for your own immediate use. The world in which I operate operates with designs regarding roads, or dams, or provision of electricity that have not been revisited in 60 years. This is not right. It requires thinking.
Thứ 2, bạn là người giải quyết vấn đề. Nhưng bạn không thực hiện trách nhiệm của mình với thế giới Bạn tránh xa những vấn đề tham nhũng. Bạn chỉ muốn làm cho môi trường nơi bạn sống và làm việc được tốt thôi. Nhưng nếu bạn không nghĩ về các vấn đề tham nhũng thì ai sẽ làm? Bạn không thiết kế cho sự phát triển. Các bạn là những người thiết kế tuyệt vời, nhưng những thiết kế của bạn chỉ vì lợi ích bản thân. Nó là để cho các bạn sử dụng. Đất nước mà tôi điều hành hoạt động với những thiết kế về đường xá, hay đê, hay nhà máy điện đã hoạt động trong 60 năm. Điều này không đúng.Nó cần được suy nghĩ
But, particularly, what we need more than anything else from this group is your imagination to be brought to bear on problems the way a meme is supposed to work. As the work on paradigms, long time ago showed -- Thomas Kuhn's work -- it's in the intersection of ideas that new developments -- true breakthroughs -- occur. And I hope that this group would be able to deal with the issue of state and development and the empowerment of the majority of the world's poor, through this means. Thank you. (Applause)
Nhưng,đặc biệt là cái mà chúng tôi cần hơn bất cứ cái gì từ các bạn là trí tưởng tượng của các bạn để lan truyền các ý tưởng như cách một ý tưởng trở thành một tập quán. Như nghiên cứu về nhìn nhận vấn đề trên nhiều góc độ, được biểu diễn lâu trước đây, Nghiên cứu của Thomas Kuhn Đó là về sự giao nhau giữa các ý tưởng mà từ đó những sự phát triển mới được tạo ra. Và tôi hi vọng rằng các bạn có thể giúp giải quyết vấn đề về quốc gia, về sự phát triển và về quyền quyết định của phần đa các nước nghèo trên thế giới bằng cách này. Cảm ơn. (vỗ tay)
Chris Anderson: So, Ashraf, until recently, you were the finance minister of Afghanistan, a country right at the middle of much of the world's agenda. Is the country gonna make it? Will democracy flourish? What scares you most?
Chris Anderson : vì vậy, Ashraf, cho đến gần đây bạn đã là bộ trưởng tài chính của Afghanistan, đất nước- trung tâm của những vấn đề trên thế giới Liệu đất nước bạn có làm được điều đó không? Liệu chế độ dân chủ có phát triển mạnh không?Điều gì khiến bạn sợ nhất?
Ashraf Ghani: What scares me most is -- is you, lack of your engagement. (Laughter) You asked me. You know I always give the unconventional answer. No. But seriously, the issue of Afghanistan first has to be seen as, at least, a 10- to 20-year perspective. Today the world of globalization is on speed. Time has been compressed. And space does not exist for most people. But in my world -- you know, when I went back to Afghanistan after 23 years, space had expanded. Every conceivable form of infrastructure had broken down. I rode -- traveled -- travel between two cities that used to take three hours now took 12. So the first is when the scale is that, we need to recognize that just the simple things that are infrastructure -- it takes six years to deliver infrastructure. In our world. Any meaningful sort of thing. But the modality of attention, or what is happening today, what's happening tomorrow.
Ashraf Ghani : Điều làm tôi sợ nhất là bạn sự thiếu quan tâm của bạn (cười) Bạn đã hỏi tôi.Bạn biết là tôi luôn đưa ra câu trả lời khác người. Không.Nhưng ,nói một cách nghiêm túc Vấn đề về Afghanistan đầu tiên phải được xem xét ít nhất từ 10 đến 20 năm Ngày nay, toàn cầu hóa đang diễn ra với tốc độ nhanh. Thời gian thực hiện đang bị rút ngắn lại Và không gian không còn tồn tại đối với phấn lớn mọi người. Nhưng ở nước tôi Bạn biết đấy, khi tôi trở về Afghnistan sau 23 năm, không gian đã được mở rộng. Các cơ sở hạ tầng đều đã hư hỏng. Tôi đi lại giữa 2 thành phố trước đây thường mất 3 tiếng, giờ tôi mất 12 tiếng để làm điều đó. Vì vậy, đầu tiên, khi qui mô của sự hư hỏng ở mức độ này. chúng tôi cần phải chấp nhận rằng đối với các cơ sở hạ tầng cơ bản, phải mất đến 6 năm để xây dựng xong. Ở nước tôi. Đối với bất cứ cơ sở hạ tầng quan trọng gì. Nhưng phương thức của sự chú ý. hay những gì đang xảy ra hôm nay, những gì sẽ xảy ra ngày mai.
Second is, when a country has been subjected to one of the most immense, brutal forms of exercise of power -- we had the Red Army for 10 continuous years, 110,000 strong, literally terrorizing. The sky: every Afghan sees the sky as a source of fear. We were bombed practically out of existence. Then, tens of thousands of people were trained in terrorism -- from all sides. The United States, Great Britain, joined for instance, Egyptian intelligence service to train thousands of people in resistance and urban terrorism. How to turn a bicycle into an instrument of terror. How to turn a donkey, a carthorse, anything. And the Russians, equally. So, when violence erupts in a country like Afghanistan, it's because of that legacy. But we have to understand that we've been incredibly lucky. I mean, I really can't believe how lucky I am here, standing in front of you, speaking. When I joined as finance minister, I thought that the chances of my living more than three years would not be more than five percent. Those were the risks. They were worth it.
Thứ 2 là Khi một quốc gia bị đàn áp bởi một trong những lực lượng tàn bạo nhất Chúng tôi phải nhờ đến Red Army trong 10 năm liên tục, 110 000 cuộc khủng bố. Bầu trời : Mỗi người dân Afghanistan nhìn bầu trời như nguồn gốc của sự sợ hãi Việc chúng tôi bị đánh bom gần như đã chấm dứt Sau đó, 10 ngàn người được huấn luyện về khủng bố trên tất cả các mặt. Ví dụ Mỹ , Anh và cơ quan tình báo Ai cập đã tham gia vào việc huấn luyện hàng nghìn người về phòng vệ và khủng bố ở đô thị. Làm thế nào để biến một chiếc xe đạp thành vũ khí. Và những thứ khác nữa như con lừa, xe ngựa tương tự như những người Nga. Vì vậy, khi hành động bạo lực diễn ra ở một đất nước như Afghanistan đó là do tài nguyên (mà nước này có : dầu mỏ) Nhưng chúng ta phải hiểu rằng chúng ta cực kỳ may mắn Ý tôi là tôi không thể tin nổi là mình đã rất may mắn khi được đứng ở đây đứng trước các bạn và diễn thuyết. Khi tôi nhận làm bộ trưởng tài chính Tôi đã nghĩ rằng khả năng sống thêm 3 năm nữa của tôi là không quá 5 %. Vì sẽ có nhiều rủi ro nếu nhận chức.Nhưng nó đáng
I think we can make it, and the reason we can make it is because of the people. You see, because, I mean -- I give you one statistic. 91 percent of the men in Afghanistan, 86 percent of the women, listen to at least three radio stations a day. In terms of their discourse, in terms of their sophistication of knowledge of the world, I think that I would dare say, they're much more sophisticated than rural Americans with college degrees and the bulk of Europeans -- because the world matters to them. And what is their predominant concern? Abandonment. Afghans have become deeply internationalist.
Tôi nghĩ chúng tôi có thể làm được. và lí do khiến chúng tôi có thể làm được điều này là vì chúng tôi là con người Bạn sẽ thấy là, bởi vì, ý tôi là tôi sẽ đưa cho bạn một thống kê có 91% đàn ông, và 86% phụ nữ ở Afghanistan nghe ít nhất 3 đài một ngày về đối thoại, về những thông tin trên thế giới Tôi nghĩ là tôi dám nói rằng Họ có nhiều hiểu biết hơn những người có cùng bằng cấp ở vùng nông thôn nươc mỹ và phần lớn người Châu Âu. Bởi vì thế giới ảnh hưởng đến họ Và những vấn đề chính mà họ quan tâm là gì? Việc bị bỏ rơi. Người Afghanistan trở thành người mang tư tưởng quốc tế
You know, when I went back in December of 2001, I had absolutely no desire to work with the Afghan government because I'd lived as a nationalist. And I told them -- my people, with the Americans here -- separate. Yes, I have an advisory position with the U.N. I went through 10 Afghan provinces very rapidly. And everybody was telling me it was a different world. You know, they engage. They see engagement, global engagement, as absolutely necessary to the future of the ordinary people. And the thing that the ordinary Afghan is most concerned with is -- Clare Lockhart is here, so I'll recite a discussion she had with an illiterate woman in Northern Afghanistan. And that woman said she didn't care whether she had food on her table. What she worried about was whether there was a plan for the future, where her children could really have a different life. That gives me hope. CA: How is Afghanistan going to provide alternative income to the many people who are making their living off the drugs trade?
Bạn biết đấy, khi tôi trở lại đây vào tháng 12 năm 2001 Tôi hoàn toàn không có tham vọng làm việc với chính phủ Afghanistan Bởi vì tôi là một người theo chủ nghĩa dân tộc Và tôi nói với họ, những người đồng hương và người Mỹ ở đây là khác biệt. Vâng, tôi làm ở vị trí tư vấn cho chính phủ Mỹ Tôi đã đi qua 10 tỉnh của Afganistan một cách nhanh chóng Và mọi người đều nói với tôi rằng đó là một thế giới khác Bạn biết đấy, họ quan tâm Họ nhìn thấy chiến tranh, chiến tranh toàn cầu như là một điều tất yếu đối với tương lai của loài người Và đó là điều mà người dân Afghanistan quan tâm nhất Clare Lockhart đang ở đây vì vậy, tôi sẽ kể về cuộc thảo luận của cô ấy với một phụ nữ mù chữ ở phía bắc Afghanistan Và người phụ nữ đó nói là cô không quan tâm nếu cô ấy có thức ăn ở trên bàn hay không Cái mà cô ấy lo lắng là nếu có một kế hoạch cho tương lai thì đó là nơi mà con của cô ấy có một cuộc sống khác Điều đó đã mang đến cho tôi hy vọng CA : Làm sao Afghanistan có thể tạo ra thu nhập thay thế cho những người dân cố thoát khỏi việc buôn bán ma túy?
AG: Certainly. Well, the first is, instead of sending a billion dollars on drug eradication and paying it to a couple of security companies, they should give this hundred billion dollars to 50 of the most critically innovative companies in the world to ask them to create one million jobs. The key to the drug eradication is jobs. Look, there's a very little known fact: countries that have a legal average income per capita of 1,000 dollars don't produce drugs.
AG : Chắc chắn rồi.Điều đầu tiên là thay vì chi hàng tỷ đô la vào việc tiêu hủy ma túy và trả cho những công ty an ninh Họ nên đầu tư hàng trăm tỷ đô la này cho 50 công ty sáng tạo ra các ý tưởng nổi tiếng trên thế giới để yêu cầu họ tạo ra hàng triệu công việc Chìa khóa của việc xóa bỏ ma túy là công việc Có một thực tế mà ít được biết đến là những quốc gia mà có mức thu nhập hợp pháp trung bình trên một đồng vốn từ 1000 đô la trở lên không sản xuất ma túy
Second, textile. Trade is the key, not aid. The U.S. and Europe should give us a zero percent tariff. The textile industry is incredibly mobile. If you want us to be able to compete with China and to attract investment, we could probably attract four to six billion dollars quite easily in the textile sector, if there was zero tariffs -- would create the type of job. Cotton does not compete with opium; a t-shirt does. And we need to understand, it's the value chain. Look, the ordinary Afghan is sick and tired of hearing about microcredit. It is important, but what the ordinary women and men who engage in micro-production want is global access. They don't want to sell to the charity bazaars that are only for foreigners -- and the same bloody shirt embroidered time and again. What we want is a partnership with the Italian design firms. Yeah, we have the best embroiderers in the world! Why can't we do what was done with northern Italy? With the Put Out system? So I think economically, the critical issue really is to now think through.
Thứ 2,là dệt may Thương mại là chìa khóa, không phải là viện trợ. Mỹ và Châu Âu không nên đánh thuế xuất nhập khẩu lên hàng hóa của chúng tôi Ngành dệt may cực kỳ lưu động Nếu bạn muốn chúng tôi có thể cạnh tranh được với Trung Quốc và thu hút đầu tư vào nước thì chúng tôi có thể thu hút được từ 4 đến 6 tỷ đô la khá dễ dàng vào ngành dệt may Nếu không có thuế sẽ tạo ra công việc từ ngành này Sợi bông không ngăn cản được thuốc phiện.. Nhưng một chiếc áo phông thì có thể Và chúng ta cần hiểu đó là dây chuyền giá trị. Người dân Afghanistan đã mệt mỏi và phát ốm khi phải nghe tín dụng vi mô. Điều đó là quan trọng nhưng cái mà người phụ nữ và đàn ông bình thường quan tâm đến sản xuất vi mô muốn là hội nhập với thế giới Họ không muốn bán hàng ở các hội chợ từ thiện cái mà chỉ để cho những người nước ngoài và những chiếc áo sơ mi giống nhau được thêu đi thêu lại một kiểu bằng tay Cái mà chúng tôi cần là trở thành đối tác với các công ty thiết kế của Ý Vâng, chúng tôi có những người thêu thùa giỏi nhất thế giới Vậy tại sao chúng tôi không thể làm như những gì mà người bắc ý đã làm ? cùng với hệ thống Put Out? Vì vậy tôi nghĩ một cách ít tốn kém nhất các vấn đề quan trọng bây giờ đã có giải pháp
And what I will say here is that aid doesn't work. You know, the aid system is broken. The aid system does not have the knowledge, the vision, the ability. I'm all for it; after all, I raised a lot of it. Yeah, to be exact, you know, I managed to persuade the world that they had to give my country 27.5 billion. They didn't want to give us the money.
Và những gì mà tôi sẽ tiếp tục nói ở đây là nguồn viện trợ đó không được sử dụng hiệu quả Bạn biết đấy, hệ thống viện trợ đã dừng lại Hệ thống viện trợ không hiểu biết, tầm nhìn và khả năng Tôi dành tất cả cho nó.Sau tất cả, tôi làm tăng lên nhiều điều về nó Vâng, nói một cách chính xác, bạn biết đấy Tôi đã xoay xở để thuyết phục thế giới rằng họ phải đưa cho chúng tôi 27.5 tỷ Nhưng họ đã không đưa tiền cho chúng tôi
CA: And it still didn't work?
CA : Và nó đã không hiệu quả
AG: No. It's not that it didn't work. It's that a dollar of private investment, in my judgment, is equal at least to 20 dollars of aid, in terms of the dynamic that it generates. Second is that one dollar of aid could be 10 cents; it could be 20 cents; or it could be four dollars. It depends on what form it comes, what degrees of conditionalities are attached to it. You know, the aid system, at first, was designed to benefit entrepreneurs of the developed countries, not to generate growth in the poor countries. And this is, again, one of those assumptions -- the way car seats are an assumption that we've inherited in governments, and doors. You would think that the US government would not think that American firms needed subsidizing to function in developing countries, provide advice, but they do. There's an entire weight of history vis-a-vis aid that now needs to be reexamined. If the goal is to build states that can credibly take care of themselves -- and I'm putting that proposition equally; you know I'm very harsh on my counterparts -- aid must end in each country in a definable period. And every year there must be progress on mobilization of domestic revenue and generation of the economy. Unless that kind of compact is entered into, you will not be able to sustain the consensus.
AG : Không.Không phải là nó không hiệu quả Một đô la từ đầu tư tư nhân, theo đánh giá của tôi tương đương với ít nhất 20 đô la từ viện trợ đó là về kết quả mà nó tạo ra Thứ 2, một đô la của viện trợ có thể tạo ra 10 cent có thể là 20 cent hoặc có thể là 4 đô la Nó phụ thuộc vào do đâu mà có nó, mức độ điều kiện đi kèm với khoản viện trợ là gì Bạn biết đấy, hệ thống viện trợ, trước tiên, được tạo ra để tạo thuận lợi cho các doanh nghiệp của các nước phát triển không phải để tạo ra sự phát triển cho các nước nghèo Và trở lại một trong những giả thiết-- cách các ghế ngồi trên ô tô là một giả thiết mà chúng tôi kế thừa từ các chính phủ, và các cửa sổ Bạn sẽ nghĩ rằng chính phủ Mĩ không nghĩ rằng các doanh nghiệp của họ cần trợ cấp để thực hiện ở các nước phát triển, cung cấp lời khuyên Nhưng họ có làm. Có cả một chiều dài lịch sử về viện trợ mà bây giờ cần được kiểm tra lại Nếu mục tiêu là để xây dựng các quốc gia có thể tự làm được và tôi đang đặt các nhiệm vụ đó như nhau Bạn biết là tôi rất khó tính với các đối tác của mình thì viện trợ phải kết thúc ở mỗi quốc gia trong một giai đoạn xác định Và mỗi năm phải có sự cải tiến về doanh thu trong nước và sự sản xuất của nền kinh tế. Nếu thóa thuận đó không được cam kết thì bạn sẽ không thể duy trì được sự đồng thuận.