Now, a few years back, I was having a barbecue with friends and family. As usual, we talked about the weather, the good food or TV shows to watch. So nothing out of the ordinary until one attendee casually mentioned that he and his wife hadn't had sex in a long time. As you can imagine, what followed was an awkward silence. Until a six-year-old boy attending the barbecue with his parents blurted out that his parents had lots of sex and he could hear them all the time. And then the barbecue continued as if nothing had happened.
Vài năm trước, tôi dự tiệc thịt nướng cùng gia đình và bạn bè. Thường chúng tôi nói về thời tiết, đồ ăn hoặc chương trình truyền hình, như những người bình thường. Cho đến khi một vị khách kể rằng vợ chồng anh ta đã lâu không quan hệ tình dục. Bạn có thể tưởng tượng, những gì sau đó là sự im lặng đầy ngượng ngùng. Cho đến khi cậu con trai 6 tuổi trong bữa tiệc đi cùng ba mẹ buộc miệng rằng ba mẹ cậu ta đã quan hệ tình dục rất nhiều và cậu có thể nghe thấy rất nhiều lần. Và sau đó, bữa tiệc vẫn tiếp tục như chưa có gì xảy ra.
Now, when I'm not having barbecues, I am researching how people interact with each other and how that transfers to their interactions with technologies, so not all too surprisingly, after this very unique social interaction at the barbecue, I was left wondering why we, the audience, were so greatly ignoring what the adult so openly shared with us that evening. So why the silence and then the laughter at the boy's comment? Well, both of them were breaking a social rule: never talk about sex, money or politics at a dinner table. We assume that an adult knows this rule and sticks to it. So when such expectations are broken, we sanction the offender accordingly -- in our case, with ignorance. When a child, however, breaks such a rule, we attribute this to their naive understanding of our social manners and up to a certain age at least, do not openly sanction them for it.
Bây giờ, khi không dự tiệc thịt nướng nữa, tôi vẫn hay tìm hiểu xem mọi người tương tác với nhau thế nào và làm thế nào để chuyển sự tương tác của họ với công nghệ, mà không tạo quá nhiều bất ngờ. Sau sự kiện tương tác xã hội độc đáo tại bữa tiệc ấy, tôi đã tự hỏi mình tại sao tôi, một vị khán giả phớt lờ những gì người lớn đã rất cởi mở chia sẻ với nhau vào tối hôm ấy. Vậy tại sao mọi người im lặng và phá lên cười sau lời nói của cậu bé? Tất cả chúng ta đã phá vỡ quy luật xã hội không nói về quan hệ tình dục, tiền bạc hay chính trị trên bàn ăn. Chúng ta cứ giả định rằng người lớn biết và tuân theo quy luật này. Vì vậy khi một số kỳ vọng bị phá vỡ, ta xử phạt những người vi phạm, và với trường hợp trên là sự thờ ơ. Tuy nhiên, khi một đứa trẻ vi phạm ta lại cho rằng đó là sự thiếu hiểu biết về văn hóa ứng xử trong xã hội. Và ít nhất đến độ tuổi nhất định, không công khai xử phạt họ về điều đó.
Clearly, there is no official rule book for socially appropriate behaviors or even socially accepted dinner topics. In fact, our social norms are usually unwritten codes of conduct, and they change over time as we as a society change and learn. Less than a year ago, for instance, it was considered impolite not to shake hands when introducing yourself to someone. A few months and the worldwide spread of the coronavirus later and shaking hands may be something to be frowned upon and maybe even a thing of the past.
Rõ ràng, không có một cuốn sách quy tắc chính thức về những hành vi xã hội hoặc thậm chí về các chủ đề được chấp nhận trong bữa ăn tối. Thật ra, các chuẩn mực xã hội thường là quy tắc ứng xử bất thành văn, và chúng thay đổi theo thời gian như chúng ta thay đổi xã hội và học hỏi. Chưa đầy một năm trước, thật bất lịch sự khi không bắt tay lúc giới thiệu ai đó với người khác. Một vài tháng sau, sự lây lan của vi-rút Corona và bắt tay có thể bị phản đối hay thậm chí là một quy tắc lỗi thời.
The way we learn these social rules then is mostly by social rewards and social punishments. Now, as social animals, we aim for social approval and want to avoid other's disapproval. So we act in a way that is socially accepted and present ourselves in a socially desirable way to others. So we want to be seen as an individual that is smart, successful, sporty and active, creative, empathic and possibly all that at once. Now, through social media, our strive for social approval, and with it, our need for self-presentation and perfection has skyrocketed.
Cách mà ta học những quy tắc xã hội sau đó hầu hết là những phần thưởng và trừng phạt từ xã hội. Bây giờ, như những động vật xã hội, ta hướng tới sự chấp nhận xã hội và tránh sự phản đối của người khác. Vì vậy, ta hành xử theo cách được xã hội chấp nhận và thể hiện bản thân theo cách xã hội mong đợi. Ta muốn được xem là một cá nhân thông minh, thành công, biết chơi thể thao, năng động, sáng tạo, đồng cảm hoặc có những thứ đó cùng lúc. Bây giờ, thông qua mạng xã hội, nỗ lực để được xã hội công nhận, và khẳng định sự hoàn hảo của bản thân tăng vọt.
Clearly, there is a flip side to all of this. In any social interaction, we do not only look for others' approval, but we also constantly fear other's disapproval when we cannot live up to their expectations. Just consider an adult with incontinence problems or a drug addiction. If he or she had to talk to a health care professional, what would you expect to find? Or if a soldier returned from combat and had to talk about their fears or problems, do you think they would open up easily?
Rõ ràng, có một mặt tiêu cực cho tất cả điều này. Trong bất kỳ ứng xử xã hội nào, chúng ta không chỉ tìm sự chấp nhận từ người khác, mà còn sợ sự phản đối của người khác khi ta không thể làm thỏa mãn mong đợi của họ. Khi người lớn có vấn đề về tiểu tiện hoặc nghiện thuốc. Nếu anh hoặc cô ấy phải nói với chuyên gia chăm sóc sức khỏe, bạn mong đợi điều gì? Hay nếu một chiến binh trở về từ trận chiến và phải nói về nỗi sợ hoặc vấn đề của họ, bạn có nghĩ họ sẽ dễ bày tỏ ?
A team of USC researchers examined just that. So they looked at the data from the US Army. Traditionally, soldiers had to be interviewed by a human health care professional when returning from combat to check if everything is OK. Now, interestingly, the researchers found that soldiers hardly reported any problems after their returns. Surely many of them were truly fine, but the researchers also suspected that many soldiers did not dare to share their problems openly. After all, soldiers are trained to be strong and brave individuals that learn not to show any weaknesses. So openly admitting to have health problems, to have trouble sleeping or to have nightmares is not something easy to do for soldiers. The question then ultimately becomes how can we help individuals open up more easily and worry less about the judgment of others? Well, remember what I said earlier. We expect social evaluation in any social interaction. So how about we remove the social from the interaction? This is exactly what the team in the US did. In fact, they developed a virtual interviewer called SimSensei.
Một nhóm các nhà nghiên cứu của USC đã kiểm tra điều đó. Họ đã nhìn các số liệu từ quân đội US. Theo truyền thống, các người lính phải được phỏng vấn bởi các chuyên gia chăm sóc sức khỏe sau khi quay về từ trận chiến để kiểm tra xem mọi thứ có ổn không. Thật thú vị, các nhà nghiên cứu phát hiện các người lính hầu như không có vấn đề nào sau khi họ trở về. Chắc chắn, tất cả họ đều ổn, nhưng các nghiên cứu cũng đã nghi ngờ rằng nhiều người lính đã sợ chia sẻ về các vấn đề sức khỏe. Sau đó, binh lính được đào tạo để thành những cá nhân khỏe mạnh và dũng cảm, học cách không để lộ bất kỳ điểm yếu nào. Công khai thừa nhận các vấn đề sức khỏe, khó ngủ hoặc gặp ác mộng là điều không dễ làm đối với người lính. Câu hỏi cuối cùng là làm thế nào ta giúp các cá nhân mở lòng một cách dễ dàng hơn và ít lo lắng hơn về cách người khác nghĩ về họ. À, hãy nhớ lại những gì tôi đã nói. Chúng ta mong đợi sự đánh giá xã hội trong bất kỳ sự tương tác xã hội. Vì vậy làm thế nào để ta loại bỏ xã hội từ sự tương tác ? Đó chắc chắn là những gì mà đội nhóm ở Mỹ đã làm. Thật ra, họ đã tạo ra một người phỏng vấn ảo gọi là SimSensei.
So SimSensei is a digital avatar that has a humanlike appearance and can interact with clients through natural conversations. Now, when returning from combat, soldiers were now interviewed by the digital avatar instead of that human health care professional. And what happened? Well, once SimSensei was introduced, soldiers reported more health problems, like having nightmares or trouble sleeping. So machines can help remove the social from the equation and help people open up more easily.
SimSensei là một nhân vật ảo có hình dáng giống con người và có thể tương tác với khách hàng thông qua các cuộc trò chuyện tự nhiên. Quay trở về từ trận chiến, các binh lính được phỏng vấn bởi các hình ảnh kỹ thuật số thay vì bởi các chuyên gia y tế. Và chuyện gì đã xảy ra ? Ừm, khi SimSensei được giới thiệu, những người lính đã báo cáo nhiều vấn đề sức khỏe hơn, như gặp ác mộng hoặc khó ngủ. Vậy máy móc có thể giúp loại bỏ tương tác xã hội khỏi phương trình và giúp người ta mở rộng lòng mình hơn.
But careful, not all machines are created equal. Considering the tremendous advancements in technologies like computer graphics or natural language processing, machines have become increasingly humanlike. The question then ultimately becomes, which rules do we apply in these interactions? Do we still apply social rules when we interact with humanlike machines? So do we start to worry about social judgment again? This is exactly what I examine in my research.
Nhưng cẩn thận, không phải tất cả máy móc đều được tạo ra giống nhau. Xem xét đến sự tiến bộ to lớn trong nghệ như đồ họa máy tính hoặc xử lý ngôn ngữ tự nhiên, máy móc đang dần trở nên giống con người. Câu hỏi đó trở thành, chúng ta áp dụng quy tắc nào trong các sự tương tác này ? Ta còn áp dụng các quy tắc ấy khi tương tác với người máy? Vậy chúng ta có còn lo lắng về sự phán xét xã hội? Đó chính xác là cái tôi đã kiểm nghiệm trong bài nghiên cứu của mình.
Together with colleagues, we have developed a series of chatbots. These chatbots were programmed to simulate text-based conversations and they were designed to be either very social and humanlike or very functional and machine-like. So, for instance, our humanlike bots use so-called speed disfluencies and social language cues, like these "ohos", "ahas", "hmms" we humans love to use in our conversations to signal our presence to conversation partners. In contrast, our machine-like bots lacked such social cues and simply kept to the talking points. Since we were interested in how much people would open up in these different conversations, we ask participants a number of questions, which gradually grew more and more personal, up to the point where we would ask participants to share possibly very delicate information about themselves.
Cùng với các dồng nghiệp của mình, chúng tôi đã phát triển một loạt chatbots. Các chatbots được lập trình để đánh giá các cuộc hội thoại dựa trên văn bản và chúng được thiết kế để trông gần gũi như con người hoặc thiết thực như máy móc. Ví dụ Chatbot giống như chúng ta sử dụng cái gọi là lỗi tốc độ và các ngôn ngữ tín hiệu, như là “oho”, “aha”, “hmms” mà chúng ta thích sử dụng trong các cuộc trò chuyện để báo hiệu sự hiện diện của chúng ta cho đối phương trong cuộc trò chuyện. Ngược lại, máy chat tự động thiếu các dấu hiệu xã hội và đơn giản là giữ chủ đề của cuộc nói chuyện. Khi chúng tôi quan tâm đến mọi người sẽ cởi mở bao nhiêu trong từng cuộc trò chuyện khác nhau, chúng tôi hỏi những người tham gia một số câu hỏi, và dần dần nó càng trở nên cá nhân hơn đến thời điểm chúng tôi hỏi những người tham gia chia sẻ những thông tin cá nhân tế nhị.
Now, considering the findings from prior research, such as the one from the US Army before, we expected that people would apply more social rules in their interactions with these humanlike bots and act accordingly. So what did we find? Well, exactly that. So participants interacting with our humanlike bots were more concerned about social evaluation and as a result of this social apprehension, they also gave more socially desirable responses.
Giờ, xem xét những phát hiện từ các nghiên cứu trước, như là một cái từ quân đội Mỹ trước đó, chúng tôi đã hi vọng rằng mọi người nên áp dụng nhiều quy tắc xã hội trong các tương tác của họ với các bots giống người này và hành động một cách phù hợp. Vậy chúng tôi đã tìm thấy gì ? Chính xác là nó đấy. Những người tham gia tương tác với các máy chat giống người đã quan tâm hơn về các đánh giá xã hội và kết quả là e ngại xã hội, họ cũng đã đưa ra nhiều phản ứng mong muốn từ xã hội.
Let me give you an example. One of the most delicate questions that we asked participants was the number of prior sex partners they had had. When interacting with our humanlike bot, men reported to have significantly more prior sex partners and women reported to have significantly less than those men and women interacting with our mechanistic bot. So what does this all tell us? Well, first, men want to look good by having more prior sex partners and women by having less. Clearly, this already says a lot about what the different sexes consider socially desirable and how our expectations in society still differ across genders. But this opens up a whole new topic that I will better leave for other experts to discuss.
Để tôi đưa ra một ví dụ. Một trong những câu hỏi tế nhị nhất mà chúng tôi hỏi người tham gia là số người bạn tình mà họ có trước đó. Khi tương tác với các máy chat như người, báo cáo của đàn ông cho thấy họ có nhiều bạn tình hơn và phụ nữ báo cáo có ít hơn số người sử dụng cái máy chat tự động này. Vậy tất cả điều này nói lên điều gì? Đầu tiên, đàn ông muốn trông tốt hơn khi có nhiều bạn tình và phụ nữ thì có ít hơn. Rõ ràng, nó thật sự nói rất nhiều về những gì giữa các giới tính coi là mong muốn xã hội và kỳ vọng của chúng ta trong xã hội khác biệt giữa các giới tính. Nhưng nó mở ra một chủ đề hoàn toàn mới rằng tốt hơn tôi nên để các chuyên gia thảo luận.
Second, and maybe more importantly, from a consumer psychology perspective. People open up more easily when they interact with machines that are apparently just that -- machines. Today, a lot of sweat, money and tears is put into making machines basically indistinguishable from us. Now, this research can show that sometimes letting a machine be a machine is actually a good thing.
Thứ hai và có thể quan trọng hơn từ góc độ tâm lý của người tiêu dùng. Mọi người cởi mở nhiều hơn khi họ tương tác với máy móc dường như chỉ có vậy - máy móc. Hôm nay, nhiều mồ hôi, tiền và nước mắt được đưa vào chế tạo máy, về cơ bản nó chẳng khác gì với chúng ta. Bây giờ, một nghiên cứu chỉ ra rằng đôi khi để một cái máy là một cái máy thật sự là một điều tốt.
Which brings me to my third point. These machine interactions have been highly criticized at times. So you may have heard that Siri, Alexa or others make your kids rude or impolite. Hopefully, this research can show you a great upside of these machine interactions. In times of social media and our constant hunt for the next “like,” machines can give us grownups -- help us find that inner child again and give our constant need for self-presentation and perfection a time-out. For once, we do not need to worry if the number of prior sex partners is too high or too low, and instead it is OK to simply be who we are.
Cái tương tác máy móc này đã đôi khi bị chỉ trích rất nhiều. Bạn có thể đã nghe đến Siri, Alexa và nhiều ứng dụng khác khiến con bạn trở nên thô lỗ và bất lịch sự. Hi vọng rằng, nghiên cứu cho bạn thấy một cú lội ngược dòng tuyệt vời của việc tương tác máy móc này. Trong thời đại phương tiện truyền thông và việc săn tìm các lượt “thích” tiếp theo những chiếc máy có thể giúp chúng ta trưởng thành hơn giúp chúng ta tìm lại “đứa trẻ bên trong” và dành thời gian cho bản thân để khẳng định tầm nhìn và làm mới chính mình. Một lần, chúng ta không cần lo lắng nếu số lượng bạn tình trước đây quá cao hoặc quá thấp, và thay vào đó đơn giản là chúng ta là ai.
Ultimately, then, I think that these machines can remind us of a central element of what makes a good conversation partner: being nonjudgmental. so the next time you might encounter a unique social situation like mine at the barbecue, try to be less judgmental when another person openly shares their thoughts, feelings and problems with you. Many machines do this already, and maybe so should we.
Cuối cùng, tôi nghĩ những chiếc máy này có thể nhắc nhở chúng ta về yếu tố trung tâm để tạo nên một người nói chuyện tốt: không phán xét. Vậy lần sau bạn có thể gặp phải một trường hợp xã hội có một không hai như tôi tại bữa tiệc thịt nướng, hãy cố gắng ít phán xét hơn khi một ai đó thẳng thắn chia sẻ suy nghĩ của họ, cảm xúc và vấn đề với bạn. Nhiều máy móc đã làm được điều này, và có thể chúng ta nên làm thế.
Thank you very much.
Cảm ơn rất nhiều