So in 1781, an English composer, technologist and astronomer called William Herschel noticed an object on the sky that didn't quite move the way the rest of the stars did. And Herschel's recognition that something was different, that something wasn't quite right, was the discovery of a planet, the planet Uranus, a name that has entertained countless generations of children, but a planet that overnight doubled the size of our known solar system. Just last month, NASA announced the discovery of 517 new planets in orbit around nearby stars, almost doubling overnight the number of planets we know about within our galaxy. So astronomy is constantly being transformed by this capacity to collect data, and with data almost doubling every year, within the next two decades, me may even reach the point for the first time in history where we've discovered the majority of the galaxies within the universe.
Năm 1781, một nhạc sĩ người Anh. nhà khoa học và thiên văn học tên là William Herschel nhìn thấy một vật thể trên trời không chuyển động giống như những ngôi sao khác. Phát hiện của Herschel có điều khác lạ, có điều gì đó không đúng, đó là việc khám phá được 1 hành tinh, sao Thiên Vương, cái tên này đã được nhiều thế hệ con cháu biết đến, nhưng đây lại là hành tinh đã tăng gấp đôi kích thước trong hệ Mặt trời của chúng ta chỉ trong 1 đêm Vào tháng trước, NASA đã thông báo việc khám phá được 517 hành tinh mới quay quanh những ngôi sao gần Mặt trời, số liệu đó lại gấp đôi tổng số hành tinh mà chúng ta biết trong thiên hà. Nhờ vậy, ngành thiên văn không ngừng phát triển để thu thập thông tin, và hầu như số liệu liên tục tăng gấp đôi mỗi năm, trong vòng 2 thập kỉ tiếp theo, ngay cả tôi cũng có thể hiểu được lần đầu tiên trong lịch sử chúng ta phát hiện vị trí của hầu hết các thiên hà trong vũ trụ.
But as we enter this era of big data, what we're beginning to find is there's a difference between more data being just better and more data being different, capable of changing the questions we want to ask, and this difference is not about how much data we collect, it's whether those data open new windows into our universe, whether they change the way we view the sky. So what is the next window into our universe? What is the next chapter for astronomy? Well, I'm going to show you some of the tools and the technologies that we're going to develop over the next decade, and how these technologies, together with the smart use of data, may once again transform astronomy by opening up a window into our universe, the window of time.
Nhưng khi chúng ta bước vào kỉ nguyên số điều chúng ta bắt đầu tìm kiếm chính là điểm khác nhau giữa số liệu ngày càng tốt hơn và số liệu ngày càng khác biệt, có khả năng thay đổi những câu hỏi ta đặt ra, và sự thay đổi này không phải việc số liệu ta thu thập được bao nhiêu, mà là số liệu đó có mở ra những cánh cửa mới vào vũ trụ hay không, và liệu có thay đổi cách ta quan sát bầu trời hay không. Vậy cửa sổ tiếp theo mở ra trong vũ trụ là gì? Chương tiếp theo của ngành thiên văn là gì? Tôi sẽ cho các bạn xem một số công cụ và qui trình công nghệ mà chúng ta sẽ phát triển trong thập kỉ tới, và cách những công nghệ này, cùng với việc sử dụng dữ liệu hợp lí, có thể một lần nữa làm thay đổi ngành thiên văn bằng việc mở ra cửa sổ mới trong vũ trụ của ta, cửa sổ thời gian.
Why time? Well, time is about origins, and it's about evolution. The origins of our solar system, how our solar system came into being, is it unusual or special in any way? About the evolution of our universe. Why our universe is continuing to expand, and what is this mysterious dark energy that drives that expansion?
Tại sao lại là thời gian? Vì thời gian là xuất phát điểm, và cũng chứa đựng qui trình tiến hoá. Nguồn gốc hệ Mặt trời của chúng ta, và quá trình hình thành của nó, có gì bất thường hay điểm đặc biệt nào không? Về sự hình thành của vũ trụ. Tại sao vũ trụ tiếp tục giãn nở, và năng lượng đen bí ẩn này là gì lại khiến nó giãn nở như vậy?
But first, I want to show you how technology is going to change the way we view the sky. So imagine if you were sitting in the mountains of northern Chile looking out to the west towards the Pacific Ocean a few hours before sunrise. This is the view of the night sky that you would see, and it's a beautiful view, with the Milky Way just peeking out over the horizon. but it's also a static view, and in many ways, this is the way we think of our universe: eternal and unchanging. But the universe is anything but static. It constantly changes on timescales of seconds to billions of years. Galaxies merge, they collide at hundreds of thousands of miles per hour. Stars are born, they die, they explode in these extravagant displays. In fact, if we could go back to our tranquil skies above Chile, and we allow time to move forward to see how the sky might change over the next year, the pulsations that you see are supernovae, the final remnants of a dying star exploding, brightening and then fading from view, each one of these supernovae five billion times the brightness of our sun, so we can see them to great distances but only for a short amount of time. Ten supernova per second explode somewhere in our universe. If we could hear it, it would be popping like a bag of popcorn. Now, if we fade out the supernovae, it's not just brightness that changes. Our sky is in constant motion. This swarm of objects you see streaming across the sky are asteroids as they orbit our sun, and it's these changes and the motion and it's the dynamics of the system that allow us to build our models for our universe, to predict its future and to explain its past.
Trước tiên, tôi muốn cho các bạn thấy công nghệ sẽ thay đổi cách chúng ta quan sát bầu trời như thế nào. Hãy tưởng tượng bạn đang ngồi bên những dãy núi ở phía Bắc của Chile nhìn về phía tây, hướng về Thái Bình Dương vài tiếng trước khi mặt trời mọc. Đây là bầu trời đêm bạn sẽ thấy, nó rất đẹp, dải Ngân Hà lấp ló phía đường chân trời. nhưng nó cũng là một góc nhìn tĩnh, về nhiều mặt thì đây là cách chúng ta nghĩ về vũ trụ: vĩnh cửu và không thay đổi. Nhưng vũ trụ không như thế. Vũ trụ thay đổi từ từng giây đến hàng tỉ năm. Các thiên hà hợp nhất và va chạm với tốc độ hàng nghìn dặm trong 1 giờ. Các ngôi sao sinh ra và chết đi, phát nổ quá mức cho phép như vậy. Thật ra, nếu chúng ta quay trở lại với bầu trời yên tĩnh ở Chile và cho phép tăng tốc thời gian để xem bầu trời thay đổi thế nào vào năm sau, những sự va đập mà bạn thấy chính là những siêu tân tinh, những gì sót lại từ những ngôi sao chết, nổ tung, loé sáng rồi nhạt dần, mỗi một siêu tân tinh này sáng gấp 5 tỉ lần Mặt trời, nên chúng ta có thể quan sát được từ những khoảng cách xa nhưng chỉ trong một thời gian ngắn. Trong 1 giây, có khoảng 10 vụ nổ siêu tân tinh diễn ra trong vũ trụ. Nếu chúng ta có thể nghe được, nó sẽ giống như tiếng bỏng ngô nổ. Bây giờ, nếu chúng ta làm mờ siêu tân tinh, không chỉ có độ sáng thay đổi. Bầu trời chuyển động liên tục. Nhóm vật thể bạn thấy chạy ngang bầu trời chính là những tiểu hành tinh quay quanh Mặt trời, và chính những sự thay đổi và chuyển động này và những hoạt động trong hệ Mặt trời cho phép chúng ta xây dựng được mô hình vũ trụ để dự đoán tương lai và giải thích quá khứ.
But the telescopes we've used over the last decade are not designed to capture the data at this scale. The Hubble Space Telescope: for the last 25 years it's been producing some of the most detailed views of our distant universe, but if you tried to use the Hubble to create an image of the sky, it would take 13 million individual images, about 120 years to do this just once.
Nhưng những chiếc kính thiên văn mà chúng ta dùng trong suốt thập kỉ vừa qua không được thiết kế để thu thập thông tin trong phạm vi đó. Kính viễn vọng không gian Hubble: trong 25 năm qua nó đã tạo được những cảnh chi tiết nhất của vũ trụ xa xôi, nhưng nếu bạn dùng kính Hubble để tạo 1 ảnh bầu trời, 1 lần sẽ tốn 13 triệu ảnh lẻ, khoảng 120 năm để làm được điều này.
So this is driving us to new technologies and new telescopes, telescopes that can go faint to look at the distant universe but also telescopes that can go wide to capture the sky as rapidly as possible, telescopes like the Large Synoptic Survey Telescope, or the LSST, possibly the most boring name ever for one of the most fascinating experiments in the history of astronomy, in fact proof, if you should need it, that you should never allow a scientist or an engineer to name anything, not even your children. (Laughter) We're building the LSST. We expect it to start taking data by the end of this decade. I'm going to show you how we think it's going to transform our views of the universe, because one image from the LSST is equivalent to 3,000 images from the Hubble Space Telescope, each image three and a half degrees on the sky, seven times the width of the full moon. Well, how do you capture an image at this scale? Well, you build the largest digital camera in history, using the same technology you find in the cameras in your cell phone or in the digital cameras you can buy in the High Street, but now at a scale that is five and a half feet across, about the size of a Volkswagen Beetle, where one image is three billion pixels. So if you wanted to look at an image in its full resolution, just a single LSST image, it would take about 1,500 high-definition TV screens. And this camera will image the sky, taking a new picture every 20 seconds, constantly scanning the sky so every three nights, we'll get a completely new view of the skies above Chile. Over the mission lifetime of this telescope, it will detect 40 billion stars and galaxies, and that will be for the first time we'll have detected more objects in our universe than people on the Earth. Now, we can talk about this in terms of terabytes and petabytes and billions of objects, but a way to get a sense of the amount of data that will come off this camera is that it's like playing every TED Talk ever recorded simultaneously, 24 hours a day, seven days a week, for 10 years. And to process this data means searching through all of those talks for every new idea and every new concept, looking at each part of the video to see how one frame may have changed from the next. And this is changing the way that we do science, changing the way that we do astronomy, to a place where software and algorithms have to mine through this data, where the software is as critical to the science as the telescopes and the cameras that we've built.
Điều đó thúc đẩy ta tạo ra công nghệ mới và kính viễn vọng mới, kính viễn vọng dù mờ mờ cũng thấy được cả vũ trụ ở phía xa xăm, nó còn có thể phóng đại hình ảnh để thấy được bầu trời càng nhanh càng tốt, những chiếc kính thiên văn tương tự kính quan sát cực đại , gọi tắt là LSST, cái tên có lẽ chán nhất mọi thời đại, dành cho một trong những thí nghiệm hấp dẫn nhất trong lịch sự ngành thiên văn, cũng chính là bằng chứng, nếu bạn cần, không nên để một nhà khoa học hay một kĩ sư đặt tên bất cứ cái gì, kể cả con bạn. Chúng tôi đang chế tạo LSST. Chúng tôi hi vọng sẽ thu thập thông tin bắt đầu từ cuối thập kỉ này. Tôi định chỉ cho bạn thấy cách chúng ta nghĩ sẽ thay đổi những quan điểm của chúng ta về vũ trụ, vì một bức ảnh từ LSST tương đương với 3 000 bức ảnh từ kính viễn vọng ở trạm không gian Hubble, mỗi ảnh trên không đạt 3.5 độ, rộng gấp 7 lần trăng tròn. À, làm cách nào bạn chụp được một bức ảnh ở phạm vi này? Bạn đặt chiếc máy ảnh kĩ thuật số lớn nhất trong lịch sử, dùng công nghệ tương tự như chức năng máy ảnh trong điện thoại của mình hoặc máy ảnh kĩ thuật số bạn có thể mua trên đường High Street, nhưng bây giờ phạm vi này chỉ ngang 5.5 feet, khoảng kích thước của chiếc Volkswagen Beetle, một ảnh chiếm 3 tỉ pixel. Vì vậy nếu bạn muốn phân tích toàn diện một ảnh, chỉ là một ảnh riêng lẻ từ kính LSST, sẽ cần khoảng 1 500 chiếc HDTV. Và máy ảnh này sẽ chụp lại ảnh bầu trời, mỗi lần chụp một bức ảnh mới mất 20 giây, quan sát bầu trời liên tục nên cứ mỗi 3 đêm, chúng ta sẽ có được một bức hoàn toàn mới về bầu trời ở Chi Lê. Về chức năng lâu dài của chiếc kính viễn vọng này, nó sẽ phát hiện ra được 40 tỉ ngôi sao và các ngân hà, và đó sẽ là lần đầu tiên chúng ta sẽ tìm ra nhiều đối tượng hơn trong vũ trụ so với con người trên Trái Đất. Bây giờ, chúng ta có thể nói về các thông số terabytes và petabytes và hàng tỉ các đối tượng khác, nhưng cách để hiểu được các số liệu này sẽ do máy ảnh phụ trách chính là giống như việc đồng thời phát những đoạn video của kênh TED Talk 24 giờ mỗi ngày, 7 ngày một tuần, trong 10 năm. Và để chuyển tải số liệu này có nghĩa là nghiên cứu qua tất cả các bài diễn thuyết để tìm ý tưởng mới và khái niệm mới, xem mỗi phần của video để hiểu cách khung ảnh được thay đổi thế nào trong cảnh tiếp theo. Và điều này thay đổi cách chúng ta nghiên cứu khoa học, thay đổi cách chúng ta nghiên cứu thiên văn, đến vị trí mà phần mềm và những thuật toán phải khai thác thông qua số liệu này, vị trí mà phần mềm cũng quan trọng đối với khoa học, giống như kính thiên văn và máy ảnh mà chúng ta đặt.
Now, thousands of discoveries will come from this project, but I'm just going to tell you about two of the ideas about origins and evolution that may be transformed by our access to data at this scale.
Hiện nay, hàng ngàn cuộc khám phá sẽ đến từ dự án này, nhưng tôi chỉ định kể bạn nghe khoảng 2 ý tưởng về xuất phát điểm và quá trình tiến hóa mà có lẽ được thay đổi bởi cách chúng ta tiếp cận số liệu ở phạm vi này.
In the last five years, NASA has discovered over 1,000 planetary systems around nearby stars, but the systems we're finding aren't much like our own solar system, and one of the questions we face is is it just that we haven't been looking hard enough or is there something special or unusual about how our solar system formed? And if we want to answer that question, we have to know and understand the history of our solar system in detail, and it's the details that are crucial. So now, if we look back at the sky, at our asteroids that were streaming across the sky, these asteroids are like the debris of our solar system. The positions of the asteroids are like a fingerprint of an earlier time when the orbits of Neptune and Jupiter were much closer to the sun, and as these giant planets migrated through our solar system, they were scattering the asteroids in their wake. So studying the asteroids is like performing forensics, performing forensics on our solar system, but to do this, we need distance, and we get the distance from the motion, and we get the motion because of our access to time.
5 năm trước, NASA từng khám phá hơn 1 000 hệ thống hành tinh xung quanh ngôi sao gần đó, nhưng hệ thống chúng ta đang tìm không giống như hệ thống Mặt Trời của ta, và một trong những câu hỏi chúng ta phải đối mặt là chỉ là việc chúng ta chưa từng quan sát đủ kĩ hoặc có gì đó đặc biệt hay bất thường về việc hệ thống Mặt Trời của chúng ta được hình thành như thế nào? Và nếu chúng ta muốn tìm ra đáp án, chúng ta phải biết và hiểu cụ thể lịch sử của hệ thống Mặt Trời, và những chi tiết đó rất quan trọng. Cho nên bây giờ, nếu chúng ta quan sát bầu trời, tại những hành tinh nhỏ theo luồng lướt ngang bầu trời, những hành tinh nhỏ này giống như mảnh vụn của hệ thống Mặt Trời. Những vị trí của các hành tinh nhỏ ban đầu giống như dấu vân tay khi quĩ đạo của Sao Hải Vương và Sao Mộc ngày càng gần Mặt Trời, và vì những hành tinh khổng lồ di chuyển qua hệ thống Mặt Trời, chúng sẽ phân tán những hành tinh nhỏ phía sau. Cho nên việc nghiên cứu những hành tinh nhỏ giống như việc giám định pháp y, giám định pháp y đối với hệ thống Mặt Trời, nhưng để làm được điều này, chúng ta cần khoảng cách, và chúng ta cần khoảng cách từ trong chuyển động, và chúng ta có sự chuyển động vì sự tiếp cận với thời gian
So what does this tell us? Well, if you look at the little yellow asteroids flitting across the screen, these are the asteroids that are moving fastest, because they're closest to us, closest to Earth. These are the asteroids we may one day send spacecraft to, to mine them for minerals, but they're also the asteroids that may one day impact the Earth, like happened 60 million years ago with the extinction of the dinosaurs, or just at the beginning of the last century, when an asteroid wiped out almost 1,000 square miles of Siberian forest, or even just last year, as one burnt up over Russia, releasing the energy of a small nuclear bomb. So studying the forensics of our solar system doesn't just tell us about the past, it can also predict the future, including our future.
Vậy điều này nói lên được gì? À, nếu bạn quan sát những hành tinh nhỏ màu vàng lướt ngang qua màn hình, những hành tinh nhỏ này đang di chuyển với tốc độ nhanh nhất, vì chúng gần chúng ta nhất, gần Trái Đất hơn. Những hành tinh nhỏ này vào một ngày nào đó chúng ta có thể gửi tàu vũ trụ đến đó, để khai thác khoáng chất, nhưng có lẽ một ngày nào đó chúng có thể ảnh hưởng đến Trái Đất, giống như vào 60 triệu năm trước xảy ra sự tuyệt chủng của loài khủng long, hoặc chỉ vào thời điểm đầu thế kỉ trước, khi một hành tinh nhỏ hủy diệt khoảng 1 000 dặm của rừng Siberian, hoặc mới năm ngoái, có một vụ cháy ở Nga, giải phóng nguồn năng lượng của một quả bom hạt nhân nhỏ. Vì vậy việc giám định pháp y cho hệ thống Mặt Trời không chỉ cho chúng ta thấy chuyện quá khứ, nó còn có thể dự đoán tương lai, bao gồm tương lai của chúng ta.
Now when we get distance, we get to see the asteroids in their natural habitat, in orbit around the sun. So every point in this visualization that you can see is a real asteroid. Its orbit has been calculated from its motion across the sky. The colors reflect the composition of these asteroids, dry and stony in the center, water-rich and primitive towards the edge, water-rich asteroids which may have seeded the oceans and the seas that we find on our planet when they bombarded the Earth at an earlier time. Because the LSST will be able to go faint and not just wide, we will be able to see these asteroids far beyond the inner part of our solar system, to asteroids beyond the orbits of Neptune and Mars, to comets and asteroids that may exist almost a light year from our sun. And as we increase the detail of this picture, increasing the detail by factors of 10 to 100, we will be able to answer questions such as, is there evidence for planets outside the orbit of Neptune, to find Earth-impacting asteroids long before they're a danger, and to find out whether, maybe, our sun formed on its own or in a cluster of stars, and maybe it's this sun's stellar siblings that influenced the formation of our solar system, and maybe that's one of the reasons why solar systems like ours seem to be so rare.
Nay khi chúng ta có khoảng cách, chúng ta quan sát được những hành tinh trong môi trường tự nhiên của nó, trong quĩ đạo quanh Mặt Trời. Vì vậy mỗi điểm trong sự mường tượng mà bạn có thể thấy là một hành tinh nhỏ có thật. Quĩ đạo của nó được tính từ lúc nó di chuyển ngang bầu trời. Màu sắc phản ánh cấu tạo của những hành tinh nhỏ này, khô và cứng như đá ở trung tâm, có nhiều nước và thô sơ ở phần rìa, những hành tinh nhỏ có nhiều nước có thể gieo giống giữa đại dương và biển cả mà chúng ta tìm được trên hành tinh của mình khi chúng oanh tạc vào Trái Đất lúc trước. Vì kính LSST sẽ có khả năng mờ đi và không chỉ rộng không thôi, chúng ta có thể quan sát những hành tinh nhỏ này ở khoảng cách xa bên trong hệ thống Mặt Trời, để những hành tinh nhỏ này vượt qua quĩ đạo của Sao Hải Vương và Sao Hỏa, đển sao chổi và những hành tinh nhỏ tồn tại trong khoảng 1 năm trong Mặt Trời. Và khi chúng ta tăng số lượng chi tiết của bức tranh, tăng theo hệ số trong khoảng 10 đến 100, đại khái thì chúng ta có thể tìm ra câu trả lời, có bằng chứng cho thấy còn nhiều hành tinh bên ngoài quĩ đạo của Sao Hải Vương, để tìm thấy những hành tinh nhỏ gây ảnh hưởng cho Trái Đất trước khi chúng trở thành mối đe dọa, và có lẽ để tìm hiểu xem liệu mặt trời tự nó hình thành hay là do một nhóm các ngôi sao hợp lại, và có lẽ nó chính là những ngôi sao anh chị em của mặt trời chi phối việc hình thành hệ thống mặt trời, và có lẽ đó là một trong những lí do tại sao những hệ thống tương tự hệ mặt trời của ta lại hiếm có như vậy.
Now, distance and changes in our universe — distance equates to time, as well as changes on the sky. Every foot of distance you look away, or every foot of distance an object is away, you're looking back about a billionth of a second in time, and this idea or this notion of looking back in time has revolutionized our ideas about the universe, not once but multiple times.
Bây giờ, khoảng cách và những thay đổi trong vũ trụ - khoảng cách tương đương với thời gian, cũng như những thay đổi trên bầu trời. Mỗi bước bạn quay đi, hay một vật cách xa một đoạn, bạn sẽ nhìn lại khoảng 1/ 1 000 000 trong đúng một giây, và ý tưởng này hoặc ý định nhìn lại đúng lúc đã thay đổi khái niệm của ta về vũ trụ, không chỉ một lần mà là rất nhiều lần.
The first time was in 1929, when an astronomer called Edwin Hubble showed that the universe was expanding, leading to the ideas of the Big Bang. And the observations were simple: just 24 galaxies and a hand-drawn picture. But just the idea that the more distant a galaxy, the faster it was receding, was enough to give rise to modern cosmology.
Lần đầu tiên là vào năm 1929, một nhà thiên văn tên là Edwin Hubble đã chứng minh vũ trụ đang giãn nở, dẫn đến khái niệm về vụ nổ Big Bang. Và việc quan sát rất đơn giản: chỉ có 24 ngân hà và một bức tranh vẽ tay. Nhưng chỉ có khái niệm một ngân hà nằm càng xa, thì nó càng lùi nhanh hơn, đủ để sinh ra một vũ trụ học hiện đại.
A second revolution happened 70 years later, when two groups of astronomers showed that the universe wasn't just expanding, it was accelerating, a surprise like throwing up a ball into the sky and finding out the higher that it gets, the faster it moves away. And they showed this by measuring the brightness of supernovae, and how the brightness of the supernovae got fainter with distance. And these observations were more complex. They required new technologies and new telescopes, because the supernovae were in galaxies that were 2,000 times more distant than the ones used by Hubble. And it took three years to find just 42 supernovae, because a supernova only explodes once every hundred years within a galaxy. Three years to find 42 supernovae by searching through tens of thousands of galaxies. And once they'd collected their data, this is what they found. Now, this may not look impressive, but this is what a revolution in physics looks like: a line predicting the brightness of a supernova 11 billion light years away, and a handful of points that don't quite fit that line.
Vụ xoay vòng thứ hai xảy ra vào 70 năm sau, khi 2 nhóm các thiên nhà thiên văn chứng minh vũ trụ không chỉ có giãn nở, nó còn gia tốc thêm, một cách đáng ngạc nhiên như việc ném một quả bóng lên không trung và phát hiện ra việc ném càng cao, thì nó càng di chuyển nhanh hơn. Và họ đã chứng minh điều này bằng cách đo độ sáng của siêu tân tinh, và độ sáng của siêu tân tinh sẽ mờ hơn như thế nào ở khoảng cách nhất định. Và việc quan sát này lại trở nên phức tạp hơn. Yêu cầu phải có những công nghệ mới và những chiếc kính viễn vọng mới, vì có nhiều siêu tân tinh trong các ngân hà cách xa gấp 2 000 lần so với những điểm từng dùng ở trạm không gian Hubble. Và mất khoảng 3 năm chỉ để tìm kiếm 42 siêu tân tinh, vì một siêu tân tinh chỉ nổ ra 100 năm 1 lần trong 1 ngân hà. 3 năm để tìm thấy 42 siêu tân tinh bằng cách tìm kiếm thông qua 10 000 ngân hà. Và khi họ thu thập tất cả dữ liệu, đây là điều chúng ta đã tìm thấy. Bây giờ, điều này có vẻ không gây ấn tượng lắm, nhưng đây là những gì mà cuộc cách mạng ngành vật lí đem lại: một đường dự kiến mức độ sáng của siêu tân tinh cách 11 tỉ năm ánh sáng, và một tập hợp điểm không tương thích với đường đó.
Small changes give rise to big consequences. Small changes allow us to make discoveries, like the planet found by Herschel. Small changes turn our understanding of the universe on its head. So 42 supernovae, slightly too faint, meaning slightly further away, requiring that a universe must not just be expanding, but this expansion must be accelerating, revealing a component of our universe which we now call dark energy, a component that drives this expansion and makes up 68 percent of the energy budget of our universe today.
Nhiều sự thay đổi nhỏ đem lại những kết quả lớn Nhiều sự thay đổi nhỏ cho phép chúng ta tiến hành khám phá, như hành tinh được tìm thấy bởi Herschel. Nhiều sự thay đổi nhỏ khiến chúng ta hiểu không đúng về vũ trụ. Cho nên 42 siêu tân tinh, hơi mờ nhạt, ý là từ từ cách xa dần, bắt buộc vũ trụ không chỉ là giãn nở, mà còn phải đẩy nhanh tốc độ giãn nở lên. chỉ ra thành phần của vũ trụ mà chúng ta đang gọi là nguồn năng lượng đen, thành phần mà thúc đẩy sự giãn nở và chiếm 68% ngân sách nguồn năng lượng của vũ trụ chúng ta hiện nay.
So what is the next revolution likely to be? Well, what is dark energy and why does it exist? Each of these lines shows a different model for what dark energy might be, showing the properties of dark energy. They all are consistent with the 42 points, but the ideas behind these lines are dramatically different. Some people think about a dark energy that changes with time, or whether the properties of the dark energy are different depending on where you look on the sky. Others make differences and changes to the physics at the sub-atomic level. Or, they look at large scales and change how gravity and general relativity work, or they say our universe is just one of many, part of this mysterious multiverse, but all of these ideas, all of these theories, amazing and admittedly some of them a little crazy, but all of them consistent with our 42 points.
Vậy cuộc cách mạng kế tiếp sẽ là gì đây? À, nguồn năng lượng đen là gì và tại sao nó lại tồn tại? Mỗi một đường cho thấy một mẫu khác nhau đối với việc nguồn năng lượng đen có thể là gì, cho thấy những thuộc tính của nguồn năng lượng đen. Tất cả chúng đều phù hợp với 42 điểm, nhưng nhiều ý tưởng ẩn sau những đường này thì vô cùng khác biệt. Nhiều người nghĩ nguồn năng lượng đen thay đổi theo thời gian, hoặc liệu những thuộc tính của nguồn năng lượng đen có khác biệt phụ thuộc vào những nơi mà bạn nhìn lên bầu trời hay không. Những điều khác tạo nên nhiều điều khác biệt và sự biến đổi đối với vật lí ở cấp độ dưới nguyên tử. Hoặc là, họ nhìn vào qui mô lớn, và thay đổi cách hoạt động của trọng lực và tính tương đối chung chung hoặc họ nói vũ trụ của chúng ta chỉ là một trong số, những phần của đa vũ trụ bí ẩn này, nhưng tất cả những ý tưởng này, tất cả những lí thuyết này, rất đáng ngạc nhiên và phải thừa nhận là có chút điên rồ, nhưng tất cả chúng thích hợp với 42 điểm của chúng ta.
So how can we hope to make sense of this over the next decade? Well, imagine if I gave you a pair of dice, and I said you wanted to see whether those dice were loaded or fair. One roll of the dice would tell you very little, but the more times you rolled them, the more data you collected, the more confident you would become, not just whether they're loaded or fair, but by how much, and in what way. It took three years to find just 42 supernovae because the telescopes that we built could only survey a small part of the sky. With the LSST, we get a completely new view of the skies above Chile every three nights. In its first night of operation, it will find 10 times the number of supernovae used in the discovery of dark energy. This will increase by 1,000 within the first four months: 1.5 million supernovae by the end of its survey, each supernova a roll of the dice, each supernova testing which theories of dark energy are consistent, and which ones are not. And so, by combining these supernova data with other measures of cosmology, we'll progressively rule out the different ideas and theories of dark energy until hopefully at the end of this survey around 2030, we would expect to hopefully see a theory for our universe, a fundamental theory for the physics of our universe, to gradually emerge.
Vì vậy làm cách nào chúng ta có thể hi vọng mình hiểu được điều này qua thập kỉ tiếp theo? À, hãy thử tưởng tượng nếu và tôi từng nói bạn muốn nhìn thấy liệu những viên xúc xắc này có được khởi động hay không. Một viên xúc xắc sẽ cho bạn biết rất ít, nhưng bạn càng quăng lên nhiều lần, bạn thu thập càng nhiều dữ liệu, bạn càng trở nên tự tin hơn, không chỉ liệu chúng có được khởi động hay không mà còn có số lượng bao nhiêu, và bằng cách nào. Phải mất 3 năm chỉ để tìm ra 42 siêu tân tinh. vì những chiếc kính viễn vọng mà chúng ta lắp đặt có thể chỉ quan sát được một phần nhỏ của bầu trời. Với LSST, chúng ta có được một quan điểm hoàn toàn mới về bầu trời ở đất nước Chi Lê cứ mỗi 3 đêm như vậy. Trong quá trình hoạt động vào đêm đầu tiên, sẽ tìm được số lượng siêu tân tinh gấp 10 lần được dùng trong việc khám phá nguồn năng lượng đen. Con số này sẽ tăng lên 1 000 trong vòng 4 tháng đầu tiên: 1.5 triệu siêu tân tinh ở cuối bảng khảo sát này, mỗi siêu tân tinh như viên xúc xắc, mỗi siêu tân tinh kiểm tra những thuyết năng lượng đen nào thích hợp, và những thuyết nào thì không. Và vì vậy, bằng cách kết hợp những dữ liệu về siêu tân tinh cùng những giới hạn khác trong vũ trụ học, chúng ta sẽ từ từ bác bỏ nhiều ý kiến và những lí thuyết khác nhau về năng lượng đen hi vọng tới cuối cuộc khảo sát vào năm 2030, chúng ta sẽ mong chờ hi vọng thấy được, một lí thuyết cho vũ trụ của chúng ta, một lí thuyết cơ bản về vật lí của vũ trụ của chúng ta, dần dần xuất hiện.
Now, in many ways, the questions that I posed are in reality the simplest of questions. We may not know the answers, but we at least know how to ask the questions. But if looking through tens of thousands of galaxies revealed 42 supernovae that turned our understanding of the universe on its head, when we're working with billions of galaxies, how many more times are we going to find 42 points that don't quite match what we expect? Like the planet found by Herschel or dark energy or quantum mechanics or general relativity, all ideas that came because the data didn't quite match what we expected. What's so exciting about the next decade of data in astronomy is, we don't even know how many answers are out there waiting, answers about our origins and our evolution. How many answers are out there that we don't even know the questions that we want to ask?
Bây giờ, theo nhiều cách, những câu hỏi tôi đặt ra thực tế là những câu đơn giản nhất. Chúng ta có lẽ không biết đáp án, nhưng ít nhất chúng ta biết cách trả lời các câu hỏi, Nhưng nếu việc xem xét kĩ 10 ngàn dải ngân hà cho thấy 42 siêu tân tinh khiến chúng ta hiểu không đúng về vũ trụ, khi chúng ta đang nghiên cứu hàng tỉ ngân hà, bao nhiêu lần chúng ta định đi tìm 42 điểm không tương thích với điều chúng ta mong đợi? Tương tự hành tinh được tìm thấy bởi Hershel hoặc năng lượng đen hoặc cơ học lượng tử hoặc thuyết tương đối, tất cả những ý tưởng này nảy sinh vì dữ liệu không tương thích với những gì chúng ta mong đợi. Điều thú vị về dữ liệu của thập kỉ tiếp theo trong thiên văn học, ngay cả chúng ta không hề biết bao nhiêu câu trả lời đang chờ đợi ngoài kia, những câu trả lời về nguồn gốc và sự tiến hóa của chúng ta. Hiện có bao nhiêu câu trả lời mà chúng ta không hề biết câu hỏi chúng ta muốn đặt ra?
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)