A great way to start, I think, with my view of simplicity is to take a look at TED. Here you are, understanding why we're here, what's going on with no difficulty at all. The best A.I. in the planet would find it complex and confusing, and my little dog Watson would find it simple and understandable but would miss the point. (Laughter) He would have a great time. And of course, if you're a speaker here, like Hans Rosling, a speaker finds this complex, tricky. But in Hans Rosling's case, he had a secret weapon yesterday, literally, in his sword swallowing act. And I must say, I thought of quite a few objects that I might try to swallow today and finally gave up on, but he just did it and that was a wonderful thing.
1 cách đơn giản để bắt đầu la cùng nhìn vào TED. Và bạn đang ở website này, biết được vì sao chúng ta ở đây, những gì đang diễn ra mà không có bất cứ sự khó khăn nào cả. Trí tuệ nhân tạo tốt nhất trên thế giới có lẽ cũng thấy nó thật phức tạp và rối rắm, nhưng chú chỏ nhỏ Watson của tôi sẽ thấy nó thật đơn giản và dễ hiểu, nhưng nó thực ra không hiểu gì cả. (khán giả cười) Nó sẽ có một thời gian vui vẻ Và tất nhiên, nếu bạn là diễn giả, giống như Hans Rosling ở đây người diễn giả sẽ thấy việc này thật sự khó. Nhưng trong trường hợp của Hans Rosling, Ngày hôm qua, anh ta có một vũ khí bí mật trong màn biểu diễn nuốt kiếm của anh ấy theo nghĩa đen. Và tôi phải nói rằng tôi đã nghĩ đến một vài vật mà tôi có thể cố gắng nuốt ngày hôm nay và cuối cùng đã phải chịu thua nhưng anh ấy đã làm được và điều đó thật tuyệt vời
So Puck meant not only are we fools in the pejorative sense, but that we're easily fooled. In fact, what Shakespeare was pointing out is we go to the theater in order to be fooled, so we're actually looking forward to it. We go to magic shows in order to be fooled. And this makes many things fun, but it makes it difficult to actually get any kind of picture on the world we live in or on ourselves.
Puck không chỉ cõ nghĩa là chúng ta bị lừa về mặt từ ngữ mà nói chung chúng ta cũng dễ dàng bị lừa. Shakespeare đã chỉ ra rằng chúng ta chúng ta đi xem kịch chỉ để bị lừa cho nên chúng ta thật sự mong chờ nó chúng ta đi xem ảo thuật chỉ để bị lừa Và điều này làm cho nhiều thứ trở nên thú vị, nhưng cũng gây khó khăn khi chúng ta muốn hiểu về thế giới của chúng ta, hay chính bản thân chúng ta.
And our friend, Betty Edwards, the "Drawing on the Right Side of the Brain" lady, shows these two tables to her drawing class and says, "The problem you have with learning to draw is not that you can't move your hand, but that the way your brain perceives images is faulty. It's trying to perceive images into objects rather than seeing what's there." And to prove it, she says, "The exact size and shape of these tabletops is the same, and I'm going to prove it to you." She does this with cardboard, but since I have an expensive computer here I'll just rotate this little guy around and ... Now having seen that -- and I've seen it hundreds of times, because I use this in every talk I give -- I still can't see that they're the same size and shape, and I doubt that you can either.
và bà bạn của chúng ta, Betty Edwards, người ở trên bức hình bên phải của ..., cho lớp học vẽ xem hai cái bàn này và nói vấn đề của các em với việc học vẽ không phải là các em không thể điều khiển tay mà là cách bộ não của các em cảm nhận hình ảnh là sai Các em cố gắng cảm nhận hình ảnh thành các vật thể hơn là xem có gì thật sự ở đó Và để chứng minh điều đó, bà ấy nói, kích thước và hình dáng chính xác của những cái bàn này là như nhau, và tôi sẽ chứng minh cho các bạn thấy Bà ấy chứng minh bằng giấy bìa cứng, nhưng bởi vì tôi có ở đây một cái máy vi tính rất đắt tiền Tôi sẽ xoay cái bàn này và.. Và tôi đã thấy điều này, như hàng trăm lần trước, Bởi vì tôi dùng cái này cho tất cả mọi bài nói chuyện của tôi-- Tôi vẫn không thể thấy rằng hai cái bàn này có cùng kích thước và hình dáng, và tôi nghi ngờ là bạn cũng giống như tôi thôi.
So what do artists do? Well, what artists do is to measure. They measure very, very carefully. And if you measure very, very carefully with a stiff arm and a straight edge, you'll see that those two shapes are exactly the same size. And the Talmud saw this a long time ago, saying, "We see things not as they are, but as we are." I certainly would like to know what happened to the person who had that insight back then, if they actually followed it to its ultimate conclusion.
Vậy nghệ sĩ làm gì? Nghệ sĩ đo đạc Họ đo đạc rất, rất cẩn thận Và nếu các bạn đo rất cẩn thận với một bàn tay cứng ngắc và một cái thước thẳng bạn sẽ thấy rằng hai hình này có kích thước y hệt nhau và người Talmud đã nhận thấy điều này từ rất lâu rồi, họ nói rằng chúng ta nhìn mọi vật không phải như chúng vốn có, mà chính là chúng ta như thế nào Chắc chắn là tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với người có ý tưởng này nếu họ thật sự theo nó đến kết luận cuối cùng
So if the world is not as it seems and we see things as we are, then what we call reality is a kind of hallucination happening inside here. It's a waking dream, and understanding that that is what we actually exist in is one of the biggest epistemological barriers in human history. And what that means: "simple and understandable" might not be actually simple or understandable, and things we think are "complex" might be made simple and understandable. Somehow we have to understand ourselves to get around our flaws. We can think of ourselves as kind of a noisy channel. The way I think of it is, we can't learn to see until we admit we're blind. Once you start down at this very humble level, then you can start finding ways to see things. And what's happened, over the last 400 years in particular, is that human beings have invented "brainlets" -- little additional parts for our brain -- made out of powerful ideas that help us see the world in different ways. And these are in the form of sensory apparatus -- telescopes, microscopes -- reasoning apparatus -- various ways of thinking -- and, most importantly, in the ability to change perspective on things.
Cho nên nếu thế giới không như nó vẫn như thế, và chúng ta nhìn mọi vật như chính chúng ta thì cái mà chúng ta gọi là thực tế, chi là một dạng ảo giác diễn ra bên trong bộ não. Nó chỉ như một giấc mơ lúc chúng ta đang thức Và việc hiểu rằng đó là nơi chúng ta tồn tại là một trong những trở ngại lớn nhật trong lịch sử loài người Và những gì đơn giản và dễ hiểu thật ra lại không đơn giản và dễ hiểu và những thứ gì chúng ta nghĩ là phức tạp lại đơn giản và dễ hiểu Bằng cách nào đó chúng ta phải hiểu bản thân để vượt qua những sai lầm của chúng ta Chúng ta nghĩ bản thân như một loại kênh ồn ào Cách tôi nghĩ là, chúng ta không thể học nhìn cho đến khi chúng ta thú nhận là chúng ta mù Một khi bạn bắt đầu một cách khiêm tốn bạn có thể bắt đầu tìm ra cách xem xét mọi vật Và những gì đã xảy ra trong bốn trong năm vừa qua là con người đã sáng tạo ra những "tư tưởng" như những phần nhỏ của bộ não, tạo nên từ nhữn ý tưởng lớn lao, giúp chúng ta nhìn nhận thế giới theo nhiều cách khác nhau Và những thứ này trong dạng thiết bị cảm ứng kính thiên văn, kính hiển vi- bộ máy lí luận những cách suy nghĩ khác nhau, và quan trọng nhất, trong khả năng thay đổi ý kiến về mọi vật
I'll talk about that a little bit. It's this change in perspective on what it is we think we're perceiving that has helped us make more progress in the last 400 years than we have in the rest of human history. And yet, it is not taught in any K through 12 curriculum in America that I'm aware of.
Tôi sẽ nói thêm về vấn đề này Chính sự thay đổi trong ý kiến này và những gì chúng ta nghĩ là chúng ta cảm nhận được là những thứ giúp chúng ta phát triển trong bốn trăm năm qua hơn tất cả những phát triển trong phần lịch sử còn lại của loài người Nhưng tôi biết những thứ đó lại không được dạy trong chương trình từ mẫu giáo đến lớp 12 ở Mỹ
So one of the things that goes from simple to complex is when we do more. We like more. If we do more in a kind of a stupid way, the simplicity gets complex and, in fact, we can keep on doing it for a very long time. But Murray Gell-Mann yesterday talked about emergent properties; another name for them could be "architecture" as a metaphor for taking the same old material and thinking about non-obvious, non-simple ways of combining it. And in fact, what Murray was talking about yesterday in the fractal beauty of nature -- of having the descriptions at various levels be rather similar -- all goes down to the idea that the elementary particles are both sticky and standoffish, and they're in violent motion. Those three things give rise to all the different levels of what seem to be complexity in our world.
Vì vậy một trong những thứ đi từ đơn giản đế phức tạp đó là khi chúng ta làm gì nhiều hơn, chúng ta thích thứ đó nhiều hơn. Nếu chúng ta làm được nhiều thứ hơn một cách ngu ngốc điều đơn giản trở nên phức tạp Và sự thật là chúng ta có thể tiếp tục làm như vậy rất lâu Nhưng Murray Gell-Mann đã bàn về "các vật ứng biến" ngày hôm qua hay còn có tên gọi khác là "kiến trúc" như là một phép ẩn dụ cho việc lấy những vật liệu bình thường và nghĩ ra những cách không hiển nhiên, không đơn giản để kết hợp những vật liệu đó. Và những gì Murray nói hôm qua về vấn đề vẻ đẹp tự nhiên, lại có những đặc điểm giống nhau ở các cấp khác nhau, tất cả chỉ có nghĩa là các phần tử nhỏ rất xa nhau và chúng di chuyển hỗn loạn 3 điều này dẫn đến những cấp độ khác nhau trong thế giới phức tạp của chúng ta.
But how simple? So, when I saw Roslings' Gapminder stuff a few years ago, I just thought it was the greatest thing I'd seen in conveying complex ideas simply. But then I had a thought of, "Boy, maybe it's too simple." And I put some effort in to try and check to see how well these simple portrayals of trends over time actually matched up with some ideas and investigations from the side, and I found that they matched up very well. So the Roslings have been able to do simplicity without removing what's important about the data.
Nhưng đơn giản như thế nào? Khi tôi thấy những thứ "Gapminder" của Rosling vài năm trước Tôi nghĩ rằng đó là thứ tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy trong việc thể hiện những ý tưởng phức tạp một cách đơn giản Nhưng sau đó tôi nghĩ rằng có thể nó quá đơn giản Và tôi đã cố gắng thử và kiểm tra xem những xu hướng đơn giản này có thật sự đúng với những ý tưởng và nghiên cứu khác không, Và tôi thấy rằng chúng rất hợp với nhau Vì vậy Roslings đã có thể đạt được sự đơn giản mà không phải lấy đi những dữ liệu quan trọng
Whereas the film yesterday that we saw of the simulation of the inside of a cell, as a former molecular biologist, I didn't like that at all. Not because it wasn't beautiful or anything, but because it misses the thing that most students fail to understand about molecular biology, and that is: why is there any probability at all of two complex shapes finding each other just the right way so they combine together and be catalyzed? And what we saw yesterday was every reaction was fortuitous; they just swooped in the air and bound, and something happened. But in fact, those molecules are spinning at the rate of about a million revolutions per second; they're agitating back and forth their size every two nanoseconds; they're completely crowded together, they're jammed, they're bashing up against each other. And if you don't understand that in your mental model of this stuff, what happens inside of a cell seems completely mysterious and fortuitous, and I think that's exactly the wrong image for when you're trying to teach science.
Trong khi bộ phim chúng ta xem hôm qua về sự mô phỏng phần bên trong một tế bào Là một nhà cựu sinh vật học phân tử, tôi không thích bộ phim đấy một chút nào Không phải bởi vì nó không đẹp hay gì đấy Mà nó thiếu đi kiến thức mà hầu hết sinh viên không hiểu vè sinh vật học phân tử, và đó là, tại sao hai vật thể phức tạp lại có khả năng tìm đến nhau một cách chính xác và kết hợp với nhau và tạo nên phản ứng? Và những gì chúng ta thấy hôm qua đó là mọi phản ứng đều là ngẫu nhiên Chúng chỉ bay trong không khí, va đập vào nhau và mọi thứ xảy ra Nhưng sự thật là những phân tử này xoay với tốc độ khoảng một triệu vòng một giây Kích thước của chúng thay đổi mỗi 2 phần tỉ giây Chúng tập trung lại với nhau, ép chặt vào nhau va chạm với nhau Và nếu các bạn không hình dung được trong đầu về mô hình này, thì những gì xảy ra bên trong một tế bào hoàn toàn bí hiểm và ngẫu nhiên Và tôi nghĩ rằng đó là một điều sai lầm khi bạn cố gắng dạy môn khoa học.
So, another thing that we do is to confuse adult sophistication with the actual understanding of some principle. So a kid who's 14 in high school gets this version of the Pythagorean theorem, which is a truly subtle and interesting proof, but in fact it's not a good way to start learning about mathematics. So a more direct one, one that gives you more of the feeling of math, is something closer to Pythagoras' own proof, which goes like this: so here we have this triangle, and if we surround that C square with three more triangles and we copy that, notice that we can move those triangles down like this. And that leaves two open areas that are kind of suspicious ... and bingo. That is all you have to do. And this kind of proof is the kind of proof that you need to learn when you're learning mathematics in order to get an idea of what it means before you look into the, literally, 1,200 or 1,500 proofs of Pythagoras' theorem that have been discovered.
Vì vậy một điều khác chúng ta làm là nhầm lẫn giữa sự phức tạp của người lớn với việc hiểu rõ bản chất của một số nguyên tắc. Vì vậy một cậu bé 14 tuổi hiểu được phiên bản này của định lý Pythago, phiên bản này thật sự là một cách chứng minh tinh vi và thú vị nhưng thật sự đó không phải là cách tốt để bắt đầu học toán. Vì vậy cách trực tiếp hơn, cho nhiều cảm xúc về toán học hơn là cách gần giống với cách chứng minh của Pythago như thế này. Chúng ta có tam giác này, nếu chúng ta vẽ thêm xung quanh hình vuông C ba tam giác nữa, chúng ta vẽ lại toàn bộ hình này chúng ta nhận thấy rằng có thể di chuyển những tam giác này xuống dưới như thế này và còn lại 2 vùng có vẻ khả nghi Và thế là chúng ta đã chứng minh xong Và cách chứng minh này là cách mà các bạn cần học khi bạn học toán để hiểu được ý nghĩa của nó trước khi bạn học 12 hay 1500 cách chứng minh của định lý Pythago đã được phát hiện.
Now let's go to young children. This is a very unusual teacher who was a kindergarten and first-grade teacher, but was a natural mathematician. So she was like that jazz musician friend you have who never studied music but is a terrific musician; she just had a feeling for math. And here are her six-year-olds, and she's got them making shapes out of a shape. So they pick a shape they like -- like a diamond, or a square, or a triangle, or a trapezoid -- and then they try and make the next larger shape of that same shape, and the next larger shape. You can see the trapezoids are a little challenging there.
Nào bây giờ chúng ta sẽ bàn về những đứa trẻ. Đây là một giáo viên rất khác thường cô ấy là giáo viên mẫu giáo và lớp một nhưng thật sự là một nhà toán học bẩm sinh Cô ấy giống như bạn nhạc sĩ jazz của bạn, tuy cô ấy chưa từng học về âm nhạc nhưng lại là một nhạc sĩ tuyệt vời. Cô ấy có cảm nhận về toán học Và đây là những cô cậu bé sáu tuổi, cô giáo bảo những cô cậu bé này làm ra những hình khác nhau từ một hình ban đầu Các học sinh chọn hình chúng thích, hình kim cương, hay hình vuông, hình tam giác, hay hình thang-- và chúng cố gắng làm những hình ban đầu thành những hình to hơn và giống hình ban đầu. Bạn có thể thấy rằng những hình thang rất khó làm.
And what this teacher did on every project was to have the children act like first it was a creative arts project, and then something like science. So they had created these artifacts. Now she had them look at them and do this ... laborious, which I thought for a long time, until she explained to me was to slow them down so they'll think. So they're cutting out the little pieces of cardboard here and pasting them up.
Và cô giáo viên này cho các học sinh làm một thứ ban đầu như là những tác phẩm nghệ thuật và sau đấy là khoa học. Bọn trẻ sẽ tạo nên những tác phẩm này. Bây giờ cô ấy cho học sinh nhìn và làm nhũng công việc tưởng như là nhàm chán này, Tôi đã suy nghĩ không hiểu vì sao, cho đến khi cô ấy giải thích là để làm chậm học sinh lại để chúng suy nghĩ Học sinh cắt những miếng bìa cứng thành từng miếng nhỏ và dán chúng lại với nhau
But the whole point of this thing is for them to look at this chart and fill it out. "What have you noticed about what you did?" And so six-year-old Lauren there noticed that the first one took one, and the second one took three more and the total was four on that one, the third one took five more and the total was nine on that one, and then the next one. She saw right away that the additional tiles that you had to add around the edges was always going to grow by two, so she was very confident about how she made those numbers there. And she could see that these were the square numbers up until about six, where she wasn't sure what six times six was and what seven times seven was, but then she was confident again. So that's what Lauren did.
Nhưng ý nghĩa của những việc này là để cho học sinh điền vào bảng "Các em có nhận thấy các em vừa làm gì không?" Lauren 6 tuổi nhận thấy rằng cái đầu tiên cần một miếng và cái thứ hai cần 3 tổng cộng cần đến 4 miếng cho cái đó Cái thứ 3 cần 5, và tổng cộng là 9 miếng cho cái đó Và đến cái tiếp theo. Và em ấy thấy ngay rằng những miêng gạch cần thêm vào xung quanh cạnh này sẽ gấp đôi lên Em ấy rất tự tin để làm những số này Và em ấy biết rằng phải bình phương những con số này lên, cho đến con số 6. Em ấy không biết 6 nhân 6 là bao nhiêu và 7 nhân 7 là bao nhiêu Nhưng sau đó em ấy tự tin trở laị Đó là những gì Lauren làm.
And then the teacher, Gillian Ishijima, had the kids bring all of their projects up to the front of the room and put them on the floor, and everybody went batshit: "Holy shit! They're the same!" No matter what the shapes were, the growth law is the same. And the mathematicians and scientists in the crowd will recognize these two progressions as a first-order discrete differential equation and a second-order discrete differential equation, derived by six-year-olds. Well, that's pretty amazing. That isn't what we usually try to teach six-year-olds.
Và sau đấy cô giáo Gilian Ishijima cho các em học sinh mang tất cả những tác phẩm đến trước phòng, và để chúng lên sàn Và mọi người ồ lên. Ôi trời ơi! Tất cả mọi thứ đều giống nhau! Quy luật nhân lên là không thay đổi với tất cả mọi hình. Và những nhà toán học và khoa học trong các bạn sẽ nhận ra rằng hai quá trình này là phương trình đạo hàm bậc nhất và phương trình đạo hàm bậc hai được tìm ra bởi một em học sinh 6 tuổi. Điều đấy thật tuyệt vời. Đây không phải là điều chúng ta hay dạy những em học sinh 6 tuổi
So, let's take a look now at how we might use the computer for some of this. And so the first idea here is just to show you the kind of things that children do. I'm using the software that we're putting on the $100 laptop. So I'd like to draw a little car here -- I'll just do this very quickly -- and put a big tire on him. And I get a little object here and I can look inside this object, I'll call it a car. And here's a little behavior: car forward. Each time I click it, car turn. If I want to make a little script to do this over and over again, I just drag these guys out and set them going. And I can try steering the car here by ... See the car turn by five here? So what if I click this down to zero? It goes straight. That's a big revelation for nine-year-olds. Make it go in the other direction. But of course, that's a little bit like kissing your sister as far as driving a car, so the kids want to do a steering wheel; so they draw a steering wheel. And we'll call this a wheel. See this wheel's heading here? If I turn this wheel, you can see that number over there going minus and positive. That's kind of an invitation to pick up this name of those numbers coming out there and to just drop it into the script here, and now I can steer the car with the steering wheel.
Hãy xem bằng cách nào chúng ta có thể dùng máy vi tính để giải những bài toán này. Ý tưởng đầu tiên chỉ để chỉ cho các bạn thấy cách trẻ con hay làm Tôi sẽ dùng phần mềm trên chiếc máy tính 100 đô Mỹ này Tôi vẽ một cái xe ô tô nhỏ ở đây Tôi sẽ vẽ rất nhanh, vẽ thêm một cái bánh xe to Tôi đã có vật thể xe ô tô, tôi có thể tùy biến vật thể này Tôi sẽ gọi đây là xe ô tô. Mỗi lần tôi ấn nút, cái xe xoay. Nếu tôi muốn làm một đoạn mã để làm đi làm lại hành vi này Tôi chỉ việc kéo thả những dòng lệnh này . Tôi có thể lái chiếc xe này bạn có thể thấy chiếc xe xoay bởi con số 5 trong dòng lệnh này không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi chuyển xuống 0? Cái xe đi thẳng. Đó là cả một khám phá lớn cho một đứa trẻ 9 tuổi Cho cái xe đi theo hường khác nhưng tất nhiên đấy giống như hôn em gái bạn cũng như là lái xe. Bọn trẻ muốn có một cái vô lăng chúng ta sẽ vẽ một cái vô lăng Chúng ta sẽ gọi đây là cái bánh lái Xem cái bánh lái này đang hướng về đâu Nếu tôi xoay cái bánh xe, bạn có thể thấy rằng các con số chuyển từ âm sang dương Đó giống như một lời mời để lấy những con số này và thả vào dòng lệnh ở đây. Và bây giờ tôi có thể điều khiển cái xe này với cái bánh lái.
And it's interesting. You know how much trouble the children have with variables, but by learning it this way, in a situated fashion, they never forget from this single trial what a variable is and how to use it. And we can reflect here the way Gillian Ishijima did. So if you look at the little script here, the speed is always going to be 30. We're going to move the car according to that over and over again. And I'm dropping a little dot for each one of these things; they're evenly spaced because they're 30 apart. And what if I do this progression that the six-year-olds did of saying, "OK, I'm going to increase the speed by two each time, and then I'm going to increase the distance by the speed each time? What do I get there?" We get a visual pattern of what these nine-year-olds called acceleration.
Thật thú vị. Bạn đã biết trẻ em gặp khó khăn thế nào với các ẩn số Nhưng nếu học bằng cách này, trong một tình huống giả định chúng sẽ không bao giờ quên ẩn số là gì và làm cách nào để dùng nó. Chúng ta có thể làm lại theo cách Gilian Ishijima đã làm Nếu bạn nhìn đoạn mã này tốc độ sẽ luôn là 30. Chúng ta sẽ di chuyển cái xe với tốc độ như thế Tôi sẽ vẽ những cái chấm nhỏ cho từng cái Chúng cách đều nhau vì chúng đều cách xa 30 Và nều tôi làm cách này như một đứa trẻ 6 tuổi làm bằng cách tăng tốc độ gấp đôi mỗi lần, và sau đó tôi tăng khoảng cách theo tốc độ mỗi lần Tôi sẽ được gì? Chúng ta sẽ có hình ảnh mà một đứa trẻ 9 tuổi sẽ gọi là sự tăng tốc.
So how do the children do science?
Như vậy thì trẻ con học khoa học như thế nào?
(Video) Teacher: [Choose] objects that you think will fall to the Earth at the same time.
Giáo viên: Những vật thể các em nghĩ sẽ rơi xuống đất cùng lúc--
Student 1: Ooh, this is nice.
Học sinh: Thật tuyệt
Teacher: Do not pay any attention to what anybody else is doing. Who's got the apple?
Giáo viên: Đừng để ý đến những gì người khác đang làm. Ai có quả táo?
Alan Kay: They've got little stopwatches. Student 2: What did you get? What did you get? AK: Stopwatches aren't accurate enough.
Alan Kay: Họ có những cái đồng hồ bấm giờ nhỏ Giáo viên: Bây giờ các em có những gì? Lúc trước các em có những gì? Alan Kay: Đồng hồ bấm giờ không đủ chính xác.
Student 3: 0.99 seconds.
Một cô học sinh: 0.99 giây
Teacher: So put "sponge ball" ...
Giáo viên: Lấy quả bóng cao su--
Student 4l: [I decided to] do the shot put and the sponge ball because they're two totally different weights, and if you drop them at the same time, maybe they'll drop at the same speed.
Cô học sinh: Ta có một quả tạ và một quả bóng cao su, Bởi vì chúng có khối lượng hoàn toàn khác nhau. Và nếu các em thả các quả bóng cùng lúc, Chúng có lẽ sẽ rơi cùng tốc độ
Teacher: Drop. Class: Whoa!
Giáo viên: Thả đi nào.
AK: So obviously, Aristotle never asked a child about this particular point because, of course, he didn't bother doing the experiment, and neither did St. Thomas Aquinas. And it was not until Galileo actually did it that an adult thought like a child, only 400 years ago. We get one child like that about every classroom of 30 kids who will actually cut straight to the chase.
Alan Kay: Chắc chắn là Aristotle không bao giờ hỏi một đứa trẻ về thí nghiệm thả quả bóng này cả, Bởi vì chắc chắn là Aristotle không bao giờ làm thí nghiệm này cả Và St. Thomas Aquinas cũng vậy. Cho đến khi Galileo thật sự làm thí nghiệm này thì một người lớn mới suy nghĩ như một đứa trẻ Chỉ mới 400 năm trước. Trong mỗi lớp học 30 học sinh ta lại có một học sinh hiểu các vấn đề ngay lập tức.
Now, what if we want to look at this more closely? We can take a movie of what's going on, but even if we single stepped this movie, it's tricky to see what's going on. And so what we can do is we can lay out the frames side by side or stack them up. So when the children see this, they say, "Ah! Acceleration," remembering back four months when they did their cars sideways, and they start measuring to find out what kind of acceleration it is. So what I'm doing is measuring from the bottom of one image to the bottom of the next image, about a fifth of a second later, like that. And they're getting faster and faster each time, and if I stack these guys up, then we see the differences; the increase in the speed is constant. And they say, "Oh, yeah. Constant acceleration. We've done that already." And how shall we look and verify that we actually have it? So you can't tell much from just making the ball drop there, but if we drop the ball and run the movie at the same time, we can see that we have come up with an accurate physical model.
Nếu chúng ta muốn xem một cách gần hơn Chúng ta hãy xem một đoạn phim về những gì xảy ra, cho dù chúng ta xem chậm lại những đoạn phim này, cũng thật khó để thấy điều gì đang xảy ra. Chúng ta có thể đặt các khung hình cạnh nhau. hoặc đặt chúng chồng lên nhau. Khi những đứa trẻ nhìn thấy điều này, chúng sẽ nhận ra: "À, sự tăng tốc" nhớ lại bốn tháng trước khi chúng di chuyển những chiếc xe. và khi chúng bắt đầu đo đạc để tìm ra sự tăng tốc làm gì Và tôi đang đo từ đáy của một hình đến đáy của hình tiếp theo, và khoảng 1/5 giây sau chúng càng lúc càng nhanh Và nếu tôi dồn những thứ này lại với nhau, chúng ta sẽ thấy sự khác nhau giữa chúng, sự tăng tốc là không đổi Và bọn trẻ nói, ồ phải, sự tăng tốc ổn định Chúng ta đã làm thứ này rồi Bằng cách nào chúng ta có thể kiểm chứng đó là sự tăng tốc ổn định? Chúng ta không thể biết gì nhiều nếu chỉ thả trái bóng xuống Nhưng nếu chúng ta thả trái bóng xuống và cho đoạn phim chạy cùng lúc Ta có thể thấy ta đã tìm ra một mô hình vật lý chính xác.
Galileo, by the way, did this very cleverly by running a ball backwards down the strings of his lute. I pulled out those apples to remind myself to tell you that this is actually probably a Newton and the apple type story, but it's a great story. And I thought I would do just one thing on the $100 laptop here just to prove that this stuff works here. So once you have gravity, here's this -- increase the speed by something, increase the ship's speed. If I start the little game here that the kids have done, it'll crash the space ship. But if I oppose gravity, here we go ... Oops! (Laughter) One more. Yeah, there we go. Yeah, OK?
Galileo đã làm điều này rất thông minh bằng các cho một trái bóng chạy xuống dưới những dây đàn. Tôi lấy những quả táo này ra chỉ để nhắc tôi nói với các bạn rằng đay thật sự là một loại câu chuyện kiểu như Newton và trái táo Nhưng đấy là một câu chuyện hay. Và tôi nghĩ là tôi sẽ làm một thứ trên chiếc máy vi tính 100 đô này chỉ để chứng minh là những vấn đề này là thật. Một khi bạn có trọng lực tăng tốc độ chừng này tăng tốc độ con tàu. Nếu tôi bắt đầu trò chơi này Chiếc phi thuyền sẽ bị rơi. Nhưng nếu tôi chống lại trọng lực, và đây-- Ối (Khán giả cười) Một lần nữa Được không?
I guess the best way to end this is with two quotes: Marshall McLuhan said, "Children are the messages that we send to the future," but in fact, if you think of it, children are the future we send to the future. Forget about messages; children are the future, and children in the first and second world and, most especially, in the third world need mentors. And this summer, we're going to build five million of these $100 laptops, and maybe 50 million next year. But we couldn't create 1,000 new teachers this summer to save our life. That means that we, once again, have a thing where we can put technology out, but the mentoring that is required to go from a simple new iChat instant messaging system to something with depth is missing. I believe this has to be done with a new kind of user interface, and this new kind of user interface could be done with an expenditure of about 100 million dollars. It sounds like a lot, but it is literally 18 minutes of what we're spending in Iraq -- we're spending 8 billion dollars a month; 18 minutes is 100 million dollars -- so this is actually cheap. And Einstein said, "Things should be as simple as possible, but not simpler." Thank you.
Tôi nghĩ cách tốt nhất để kết thúc là hai câu nói này Marshall McLuhan nói "Trẻ con là thông điệp chúng ta gửi vào tương lai" Nhưng nếu bạn nghĩ lại trẻ con thật sự là tương lai mà chúng ta gửi vào tương lai Hãy quên những thông điệp đi. Trẻ con là tương lai Và trẻ con ở các nước thế giới thứ nhất và thứ 2 và đặc biệt là trẻ em ở các nước thế giới thứ ba cần những người thầy Và mùa hè này chúng ta sẽ hoàn thành 5 triệu chiếc máy vi tính giá 100 đô mỗi chiếc và có thể là 50 triệu chiếc năm sau Nhưng chúng ta không thể tạo nên một nghìn giáo viên mới trong mùa hè này Có nghĩa là một lần nữa chúng ta có thứ mà chúng ta có thể nhưng vấn đề truyền đạt kiến thức từ một hệ thống truyền tải thông điệp iChat đơn giản đến những thứ sâu xa hơn đang thực sự thiếu. Tôi tin rằng điều này phải được thưc hiện trong một loại giao diện mới và loại giao diện mới này có thể được thực hiện với chi phí khoảng 100 triệu đô Nghe có vẻ nhiều nhưng khoảng chi phí đó chỉ bằng những gì chúng ta tiêu ở Iraq trong vòng 18 phút Chúng ta tiêu tốn 8 tỉ đô một tháng. 18 phút là 100 triệu đô Vì vậy số tiền này thật sự rất rẻ Và như Einstein đã nói "Mọi thứ nên đơn giản hết mức có thể, nhưng không thể đơn giản hơn được nữa" Cảm ơn các bạn