The following are my opinions, and do not reflect the opinions or policies of any particular prosecutor's office.
Sau đây là ý kiến cá nhân của tôi, và không hề đề cập đến quan điểm hay chính sách của bất kì cơ quan công tố nào.
(Laughter)
(Cười)
I am a prosecutor. I believe in law and order. I am the adopted son of a police officer, a Marine and a hairdresser. I believe in accountability and that we should all be safe in our communities. I love my job and the people that do it. I just think that it's our responsibility to do it better.
Tôi là một công tố viên. Tôi tin vào pháp luật và trật tự. Tôi được nhận nuôi bởi một sĩ quan, một lính hải quân và một thợ cắt tóc. Tôi tin vào trách nhiệm. và rằng tất cả chúng ta phải được an toàn trong xã hội này. Tôi yêu công việc của mình, và đồng nghiệp của tôi. Và trách nhiệm của chúng tôi chính là cố gắng hoàn thiện nó.
By a show of hands, how many of you, by the age of 25, had either acted up in school, went somewhere you were specifically told to stay out of, or drank alcohol before your legal age?
Bằng cách giơ một cánh tay, hãy cho tôi biết ở đây có bao nhiêu người, trước 25 tuổi, quậy phá ở trường học, đến những nơi không được đến, dám lén uống rượu trước tuổi được phép?
(Laughter)
(Cười)
All right.
Được rồi.
How many of you shoplifted, tried an illegal drug or got into a physical fight -- yes, even with a sibling? Now, how many of you ever spent one day in jail for any of those decisions? How many of you sitting here today think that you're a danger to society or should be defined by those actions of youthful indiscretion?
Bao nhiêu người ở đây từng ăn cắp đồ ở cửa hàng, từng sử dụng chất kích thích, hay từng đi đánh nhau-- với ngay cả anh em ruột mình? Và bây giờ, ai trong số đó bị bắt giam một ngày vì một trong những tội trên? Và bao nhiêu người ở đây nghĩ mình là mối nguy hiểm cho xã hội và cần bị trừng trị vì những hành động trên?
(Laughter)
(Cười)
Point taken.
Vấn đề chính là ở đây.
When we talk about criminal justice reform, we often focus on a few things, and that's what I want to talk to you about today. But first I'm going to -- since you shared with me, I'm going to give you a confession on my part. I went to law school to make money. I had no interest in being a public servant, I had no interest in criminal law, and I definitely didn't think that I would ever be a prosecutor.
Khi chúng ta bàn về việc đổi mới pháp luật, chúng ta thường chỉ nhìn vào một vài khía cạnh, Đây chính là những gì mà hôm nay tôi muốn nói với các bạn. Nhưng trước tiên-- vì các bạn đã chia sẻ với tôi, nên sau đây sẽ đến lượt tôi thú tội. Mục đích học luật của tôi, ban đầu chỉ là để kiếm tiền. Khi đó tôi không thích làm công việc nhà nước, hay ngành pháp luật hình sự, tôi cũng chưa bao tưởng tượng có ngày mình sẽ trở thành một công tố viên.
Near the end of my first year of law school, I got an internship in the Roxbury Division of Boston Municipal Court. I knew of Roxbury as an impoverished neighborhood in Boston, plagued by gun violence and drug crime. My life and my legal career changed the first day of that internship. I walked into a courtroom, and I saw an auditorium of people who, one by one, would approach the front of that courtroom to say two words and two words only: "Not guilty." They were predominately black and brown. And then a judge, a defense attorney and a prosecutor would make life-altering decisions about that person without their input. They were predominately white. As each person, one by one, approached the front of that courtroom, I couldn't stop but think: How did they get here? I wanted to know their stories. And as the prosecutor read the facts of each case, I was thinking to myself, we could have predicted that. That seems so preventable... not because I was an expert in criminal law, but because it was common sense.
Lúc sắp học xong năm nhất, tôi nhận được giấy báo đi thực tập ở Roxbury, một chi nhánh thuộc toà án thành phố Boston. Tôi biết đến Roxbury như một khu ổ chuột ở Boston, nơi đầy rẫy các vụ xả súng và tội phạm ma tuý. Cuộc đời và sự nghiệp của tôi đã thay đổi kể từ ngày đầu tiên của kì thực tập đó. Có lần tôi bước vào một phòng xử án, và thấy căn phòng đầy người, từng người một bước lên phía trước để nói đúng hai từ: "Tôi vô tội." Họ đa phần là những người da màu. Sau đó quan toà, luật sư bào chữa và công tố viên sẽ đưa ra quyết định thay đổi cuộc đời họ, mà họ không có quyền can thiệp. Và họ đa phần là người da trắng. Khi từng người, từng người một, bước lên phía trước toà, khiến tôi không khỏi thắc mắc: Tại sao họ lại bị bắt? Tôi muốn tìm hiểu về họ. Khi công tố viên đọc hồ sơ của từng vụ án, tôi thầm nghĩ, ta có thể đoán trước tất cả điều này. Tất cả điều này có thể tránh được... không phải vì tôi là một chuyên gia pháp luật, mà là vì đây là điều tất yếu.
Over the course of the internship, I began to recognize people in the auditorium, not because they were criminal masterminds but because they were coming to us for help and we were sending them out without any.
Trong kì thực tập đó, tôi bắt đầu nhận ra rằng, những người ngày hôm đó không phải là những tên tội phạm sừng sỏ mà họ đến với chúng tôi để được giúp đỡ nhưng chúng tôi lại chẳng làm gì cả.
My second year of law school I worked as a paralegal for a defense attorney, and in that experience I met many young men accused of murder. Even in our "worst," I saw human stories. And they all contained childhood trauma, victimization, poverty, loss, disengagement from school, early interaction with the police and the criminal justice system, all leading to a seat in a courtroom. Those convicted of murder were condemned to die in prison, and it was during those meetings with those men that I couldn't fathom why we would spend so much money to keep this one person in jail for the next 80 years when we could have reinvested it up front, and perhaps prevented the whole thing from happening in the first place.
Vào năm thứ hai đại học, tôi làm trợ lí cho một luật sư bào chữa, và qua đó mà tôi gặp nhiều người trẻ tuổi bị buộc tội giết người. Nhưng ngay trong cả vụ "tàn nhẫn nhất" vẫn ẩn chứa những câu chuyện. Tuổi thơ bất hạnh với những chấn thương tâm lí, bị ngược đãi, nghèo đói, mất người thân, thất học, sớm sa vào vòng vây của cảnh sát và pháp luật, rồi kết quả là một ghế ngồi tại phòng xử án. Khi toà tuyên án tù chung thân cho những kẻ giết người kia, những người mà tôi được tiếp xúc, tôi không thể hiểu được tại sao ta lại chi quá nhiều tiền để nuôi một người trong tù trong vòng 80 năm tới khi mà số tiền đó có thể dùng để cải tạo họ, và có thể ngăn tất cả những chuyện này không xảy ra từ lúc chưa bắt đầu.
(Applause)
(Vỗ tay)
My third year of law school, I defended people accused of small street crimes, mostly mentally ill, mostly homeless, mostly drug-addicted, all in need of help. They would come to us, and we would send them away without that help. They were in need of our assistance. But we weren't giving them any. Prosecuted, adjudged and defended by people who knew nothing about them.
Khi học đến năm ba đại học, tôi bào chữa cho những người phạm những tội nhẹ, họ đa số bị tâm thần, họ đa số là vô gia cư, họ đa số nghiện ma tuý, tất cả đều cần sự giúp đỡ. Họ tìm đến chúng ta, còn chúng ta thì chẳng giúp được gì. Họ cần sự trợ giúp của chúng ta. Còn chúng ta thì dửng dưng. Họ bị truy tố, phán xét, bào chữa bởi những người không biết một chút gì về họ.
The staggering inefficiency is what drove me to criminal justice work. The unfairness of it all made me want to be a defender. The power dynamic that I came to understand made me become a prosecutor.
Chính sự kém hiệu quả của bộ máy pháp luật đã khiến tôi theo ngành này. Chính sự bất công đã khiến tôi muốn trở thành một luật sư. Chính những động lực này đã thúc đẩy tôi trở thành một công tố viên.
I don't want to spend a lot of time talking about the problem. We know the criminal justice system needs reform, we know there are 2.3 million people in American jails and prisons, making us the most incarcerated nation on the planet. We know there's another seven million people on probation or parole, we know that the criminal justice system disproportionately affects people of color, particularly poor people of color. And we know there are system failures happening everywhere that bring people to our courtrooms. But what we do not discuss is how ill-equipped our prosecutors are to receive them. When we talk about criminal justice reform, we, as a society, focus on three things. We complain, we tweet, we protest about the police, about sentencing laws and about prison. We rarely, if ever, talk about the prosecutor.
Tôi không muốn nói nhiều về những vấn đề như: Pháp luật nước ta cần phải thay đổi, rằng nước Mỹ đang bắt giam khoảng 2.3 triệu người trong tù, và trở thành nước giam giữ nhiều tội phạm nhất thế giới. Rằng có hơn bảy triệu người đang bị quản chế hoặc tạm tha, và luật pháp của chúng ta không hề công bằng với người da màu, đặc biệt là với những người nghèo. Rằng bất cứ lúc nào toà án cũng có thể sơ suất và khiến ta phải ngồi tù vô lý. Nhưng cái không ai để ý là năng lực các công tố viên của ta kém như thế nào. Khi nói về cải cách trong luật hình sự, xã hội thường chú tâm vào ba việc sau: phàn nàn, tranh luận, phản đối cách làm việc của cảnh sát, hình thức xử phạt và nhà tù. Chúng ta hiếm khi hoặc không bao giờ nhắc tới công tố viên.
In the fall of 2009, a young man was arrested by the Boston Police Department. He was 18 years old, he was African American and he was a senior at a local public school. He had his sights set on college but his part-time, minimum-wage job wasn't providing the financial opportunity he needed to enroll in school. In a series of bad decisions, he stole 30 laptops from a store and sold them on the Internet. This led to his arrest and a criminal complaint of 30 felony charges. The potential jail time he faced is what stressed Christopher out the most. But what he had little understanding of was the impact a criminal record would have on his future.
Vào mùa thu năm 2009, một chàng trai trẻ đã bị Sở Cảnh sát thành phố Boston bắt giữ. Cậu ta 18 tuổi, là người Mỹ gốc Phi, đang học lớp 12 tại một trường công lập. Mục tiêu của cậu ta là vào được đại học nhưng với tiền lương ít ỏi từ công việc bán thời gian,cậu ta không thể nào trả nổi tiền học phí của mình. Và trong một loạt các sai lầm, cậu ta đã lấy trộm 30 cái laptop từ một cửa hàng và rao bán chúng trên mạng. Điều này đã khiến cậu ta bị bắt và một bản cáo trạng với 30 tội danh khác. Số năm mà Christopher sắp phải ngồi tù là thứ khiến cậu ta lo sợ nhất. Tuy nhiên cái mà cậu ta không biết chính là hồ sơ phạm tội sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của cậu ta.
I was standing in arraignments that day when Christopher's case came across my desk. And at the risk of sounding dramatic, in that moment, I had Christopher's life in my hands. I was 29 years old, a brand-new prosecutor, and I had little appreciation for how the decisions I would make would impact Christopher's life. Christopher's case was a serious one and it needed to be dealt with as such, but I didn't think branding him a felon for the rest of his life was the right answer.
Và người được giao xử lý vụ án là tôi khi hồ sơ của Christopher đặt trên bàn tôi. Nghe có vẻ nói quá lên nhưng thật sự lúc đó, số phận của cậu ta đang nằm trong tay tôi. Tôi lúc đó 29 tuổi, mới chập chứng vào nghề, nhưng tôi hiểu được quyết định của tôi sẽ tác động như thế nào đến cuộc đời của Christopher như thế nào. Trường hợp của cậu ta rẩt nghiêm trọng và cậu ta cần phải trả giá vì điều đó nhưng tôi không nghĩ bắt anh ta sống cùng với vết nhơ này cả đời là câu trả lời đúng.
For the most part, prosecutors step onto the job with little appreciation of the impact of our decisions, regardless of our intent. Despite our broad discretion, we learn to avoid risk at all cost, rendering our discretion basically useless. History has conditioned us to believe that somehow, the criminal justice system brings about accountability and improves public safety, despite evidence to the contrary. We're judged internally and externally by our convictions and our trial wins, so prosecutors aren't really incentivized to be creative at our case dispositions, or to take risks on people we might not otherwise. We stick to an outdated method, counterproductive to achieving the very goal that we all want, and that's safer communities.
Hầu hết, các công tố viên bước vào nghề ít khi nhận thức được hậu quả của các quyết định mà họ đưa ra, bất kể có cố ý hay không. Mặc dù đã rất thận trọng, chúng tôi tìm đủ mọi cách để tránh các rủi ro bằng mọi giá, và khiến việc bảo mật nghề nghiệp gần như là vô dụng. Bằng cách nào đó, lịch sử đã khiến chúng ta tin rằng hệ thống tư pháp hình sự sẽ nâng cao trách nhiệm người dân tăng cường an ninh xã hội và thực tế đã chứng minh ngược lại. Chúng ta được xét xử hoàn toàn bằng cảm tính nên các công tố viên không được khuyến khích sáng tạo với công việc của mình, hoặc chấp nhận rủi ro cho người dân hoặc không. Ta cứ bám lấy lối mòn lạc hậu, và điều đó ngăn đã chúng tôi trong việc biến xã hội trở nên an toàn hơn.
Yet most prosecutors standing in my space would have arraigned Christopher. They have little appreciation for what we can do. Arraigning Christopher would give him a criminal record, making it harder for him to get a job, setting in motion a cycle that defines the failing criminal justice system today. With a criminal record and without a job, Christopher would be unable to find employment, education or stable housing. Without those protective factors in his life, Christopher would be more likely to commit further, more serious crime. The more contact Christopher had with the criminal justice system, the more likely it would be that he would return again and again and again -- all at tremendous social cost to his children, to his family and to his peers. And, ladies and gentlemen, it is a terrible public safety outcome for the rest of us.
Đa phần các công tố viên ở vị trí của tôi sẽ chọn cách khởi tố Christopher. Họ không đánh giá cao những gì chúng tôi có thể làm. Việc kiện Christopher sẽ khiến anh ta trở thành người có tiền án, và khó có thể xin được việc sau này, và bắt đầu một vòng lẩn quẩn của một chuỗi các thất bại của hệ thống tư pháp ngày nay. Với lý lịch như vậy và không có việc làm, Christopher sẽ không thể nuôi sống bản thân, được giáo dục hay có nhà ở ổn định. Nếu không ai giúp đỡ cuộc sống của anh, Christopher buộc phải phạm nhiều tội hơn và nghiêm trọng hơn. Cuộc đời anh ta càng dính vào pháp luật bao nhiêu, khả năng sẽ tái phạm của anh ta sẽ tăng lên bấy nhiêu cứ tiếp tục lặp lại như vậy-- và còn phải kể đến số tiền rất lớn từ xã hội để trợ cấp cho gia đình, con cái và những ai như anh ta. Và, thưa quý vị, đây chính là kết quả khủng khiếp của cái gọi là bảo đảm an ninh cộng đồng.
When I came out of law school, I did the same thing as everybody else. I came out as a prosecutor expected to do justice, but I never learned what justice was in my classes -- none of us do. None of us do.
Khi tôi mới tốt nghiệp đại học luật, tôi cũng như những luật sư khác. Tôi ôm hi vọng trở thành người thực thi công lý, nhưng tôi chưa bao giờ được học thế nào là công lý-- không ai được học. Không một ai.
And yet, prosecutors are the most powerful actors in the criminal justice system. Our power is virtually boundless. In most cases, not the judge, not the police, not the legislature, not the mayor, not the governor, not the President can tell us how to prosecute our cases. The decision to arraign Christopher and give him a criminal record was exclusively mine. I would choose whether to prosecute him for 30 felonies, for one felony, for a misdemeanor, or at all. I would choose whether to leverage Christopher into a plea deal or take the case to trial, and ultimately, I would be in a position to ask for Christopher to go to jail. These are decisions that prosecutors make every day unfettered, and we are unaware and untrained of the grave consequences of those decisions.
Tuy nhiên, công tố viên lại là người có quyền lực nhất trong hệ thống toà án hình sự. Quyền lực của chúng tôi gần như là vô hạn. Hầu như, không một thẩm phán, cảnh sát, cơ quan lập pháp, hay bất kì thị trưởng, thống đốc, Tổng thống nào được can thiệp vào việc của chúng tôi. Có nên khởi tố Christopher, khiến anh trở thành người có tiền án là tuỳ thuộc vào tôi. Tôi được quyền khởi tố anh ta với 30 tội danh, với một tội danh, chỉ với một tội nhẹ, hoặc không tội nào cả. Tôi có thể cho anh ta cơ hội để đàm phán một thoả thuận hoặc đưa vụ án ra toà, và thậm chí, là ra lệnh tống anh ta vào tù. Đây là những quyết định mà một công tố viên có thể tự do đưa ra mỗi ngày, và chúng tôi không biết và cũng không được dạy về hậu quả nghiêm trọng của các quyết định đó.
One night this past summer, I was at a small gathering of professional men of color from around the city. As I stood there stuffing free finger sandwiches into my mouth, as you do as public servant --
Vào một đêm hè năm ngoái, tôi tham dự một cuộc họp nhỏ của những người da đen có quyền lực từ khắp thành phố. Trong khi tôi đang nhét đầy miệng mình với bánh kẹp miễn phí, điều hay thấy ở một công chức,
(Laughter)
(Cười)
I noticed across the room, a young man waving and smiling at me and approaching me. And I recognized him, but I couldn't place from where, and before I knew it, this young man was hugging me. And thanking me. "You cared about me, and you changed my life." It was Christopher.
Tôi thấy bên kia căn phòng, một người đàn ông trẻ vẫy chào, mỉm cười và bước lại phía tôi. Tôi thấy anh ta rất quen nhưng không thể nhớ là đã gặp ở đâu, và trước khi tôi kịp nhớ ra thì anh ấy đã ôm chầm lấy tôi. Và cảm ơn tôi. "Anh đã quan tâm tôi và thay đổi cuộc đời tôi." Anh ấy chính là Christopher,
See, I never arraigned Christopher. He never faced a judge or a jail, he never had a criminal record. Instead, I worked with Christopher; first on being accountable for his actions, and then, putting him in a position where he wouldn't re-offend. We recovered 75 percent of the computers that he sold and gave them back to Best Buy, and came up with a financial plan to repay for the computers we couldn't recover. Christopher did community service. He wrote an essay reflecting on how this case could impact his future and that of the community. He applied to college, he obtained financial aid, and he went on to graduate from a four-year school.
Tôi đã không khởi kiện Christopher. Anh ấy không phải ra toà, vào tù, và hồ sơ không có tiền án. Thay vào đó, tôi đã giúp Christopher; đầu tiên là chịu trách nhiệm cho những việc anh ta đã làm, sau đó, bảo đảm anh ta sẽ không tái phạm lần nữa. Chúng tôi đã tìm lại ba phần tư số máy mà Christopher lấy cắp, và trả lại cửa hàng Best Buy, và lên một kế hoạch kiếm tiền bồi thường cho số máy tính không tìm lại được. Christopher đã đi lao động công ích. Cậu ấy đã viết một bài về ảnh hưởng của vụ án đến tương lai mình và tương lai của cộng đồng. Cậu đã nộp đơn vào đại học, nhận được hỗ trợ tài chính, và cậu ta đã tốt nghiệp sau bốn năm học đại học.
(Applause)
(Vỗ tay)
After we finished hugging, I looked at his name tag, to learn that Christopher was the manager of a large bank in Boston. Christopher had accomplished -- and making a lot more money than me --
Sau đó, tôi nhìn vào bảng tên trước áo cậu, và biết được cậu giờ là giám đốc của một ngân hàng lớn ở Boston, Christopher giờ đã thành đạt-- và còn kiếm nhiều tiền hơn cả tôi--
(Laughter)
(Cười)
He had accomplished all of this in the six years since I had first seen him in Roxbury Court. I can't take credit for Christopher's journey to success, but I certainly did my part to keep him on the path.
Cậu ta đã thực sự thành công trong sáu năm kể từ ngày đầu tiên tôi gặp cậu ấy ở toà án Roxbury. Tôi không thể nói tất cả thành công mà cậu ta đang có là nhờ tôi, nhưng tôi chắc chắn đã góp phần tạo nên thành công này.
There are thousands of Christophers out there, some locked in our jails and prisons. We need thousands of prosecutors to recognize that and to protect them. An employed Christopher is better for public safety than a condemned one. It's a bigger win for all of us. In retrospect, the decision not to throw the book at Christopher makes perfect sense. When I saw him that first day in Roxbury Court, I didn't see a criminal standing there. I saw myself -- a young person in need of intervention. As an individual caught selling a large quantity of drugs in my late teens, I knew firsthand the power of opportunity as opposed to the wrath of the criminal justice system. Along the way, with the help and guidance of my district attorney, my supervisor and judges, I learned the power of the prosecutor to change lives instead of ruining them.
Đang có hàng ngàn những Christopher ở ngoài kia, và đang bị nhốt trong tù và nhà lao. Chúng ta cần có hàng ngàn công tố viên nhận ra được điều này và bảo vệ những Christopher đó. Một Christopher có việc làm thì tốt hơn so với một Christopher là tội phạm. Đây là một thắng lợi lớn cho tất cả chúng ta. Nhìn lại, quyết định không đem Christopher ra toà là quyết định đúng đắn. Khi nhìn thấy cậu ấy lần đầu tiên ở toà Roxbury, tôi không thấy một tên tội phạm nào cả. Tôi thấy bản thân mình-- một người đang rất cần sự giúp đỡ. Từng là một thiếu niên bị bắt vì buôn bán ma tuý với số lượng lớn, nên tôi hiểu rất rõ giá trị của cơ hội được làm lại từ đầu khác hẳn với việc đối mặt với sự trừng phạt của pháp luật. Trong thời gian đó, với sự giúp đỡ và chỉ dẫn của luật sư quận, người giám sát và quan toà, tôi đã biết được khả năng của các công tố viên có thể cứu giúp cuộc sống của một người thay vì huỷ hoại nó.
And that's how we do it in Boston. We helped a woman who was arrested for stealing groceries to feed her kids get a job. Instead of putting an abused teenager in adult jail for punching another teenager, we secured mental health treatment and community supervision. A runaway girl who was arrested for prostituting, to survive on the streets, needed a safe place to live and grow -- something we could help her with. I even helped a young man who was so afraid of the older gang kids showing up after school, that one morning instead of a lunchbox into his backpack, he put a loaded 9-millimeter. We would spend our time that we'd normally take prepping our cases for months and months for trial down the road by coming up with real solutions to the problems as they presented.
Chúng tôi đã làm như thế ở Boston. Chúng tôi giúp một người phụ nữ bị bắt vì ăn trộm thức ăn cho con tìm được việc làm. Thay vì tống một đứa trẻ vào nhà tù dành cho người lớn vì đã đánh một đứa trẻ khác, chúng tôi đã cho cậu ta điều trị tâm lí và tạm tha có theo dõi. Một cô gái chạy trốn, bị bắt vì làm gái để kiếm sống, cần một nơi an toàn để sống và phát triển -- hay thứ gì đó chúng tôi có thể giúp cô ấy. Tôi thậm chí từng giúp một cậu bé vì sợ đám đầu gấu trong trường bắt nạt sau giờ học, buổi sáng hôm đó, thay vì bỏ hộp cơm trưa vào cặp, cậu đã bỏ một khẩu 9mm nạp đầy đạn. Chúng tôi thường chuẩn bị cho một vụ án từ tháng này qua tháng kia, thu thập tài liệu để tìm ra được giải pháp thực sự cho vấn đề.
Which is the better way to spend our time? How would you prefer your prosecutors to spend theirs? Why are we spending 80 billion dollars on a prison industry that we know is failing, when we could take that money and reallocate it into education, into mental health treatment, into substance abuse treatment and to community investment so we can develop our neighborhoods?
Vậy sử dụng thời gian thế nào là hiệu quả nhất? Bạn muốn công tố viên của bạn sử dụng thời gian như thế nào? Tại sao chúng ta lại chi 80 tỉ đô vào hệ thống nhà tù mà chúng ta biết là thất bại, trong khi ta có thể dùng số tiền đó để đầu tư vào giáo dục, vào điều trị sức khoẻ tâm lý , vào điều trị cai nghiện ma tuý và đầu tư vào cộng đồng để cộng động chúng ta phát triển hơn?
(Applause)
(Vỗ tay)
So why should this matter to you? Well, one, we're spending a lot of money. Our money. It costs 109,000 dollars in some states to lock up a teenager for a year, with a 60 percent chance that that person will return to the very same system. That is a terrible return on investment.
Vậy việc này ảnh hưởng gì đến bạn? Thứ nhất, chúng ta đang bỏ ra rất nhiều tiền. Là tiền của chúng ta. Tại một số bang, hằng năm phải tốn 109,000 đô để nhốt một thiếu niên trong tù, và 60% khả năng sẽ bị bắt lại vào cùng một nhà tù. Đây là sự thu hồi quá tệ cho một khoản đầu tư.
Number two: it's the right thing to do. If prosecutors were a part of creating the problem, it's incumbent on us to create a solution and we can do that using other disciplines that have already done the data and research for us.
Thứ hai: đây là điều đúng đắn cần phải làm. Nếu công tố viên là một trong những yếu tố tạo ra các rắc rối, thì bổn phận của chúng tôi là giải quyết chúng bằng cách sử dụng dữ liệu và nghiên cứu từ các ngành khác.
And number three: your voice and your vote can make that happen. The next time there's a local district attorney's election in your jurisdiction, ask candidates these questions. One: What are you doing to make me and my neighbors safer? Two: What data are you collecting, and how are you training your prosecutors to make sure that it's working? And number three: If it's not working for everybody, what are you doing to fix it? If they can't answer the questions, they shouldn't be doing the job.
Và thứ ba: tiếng nói và lá phiếu của bạn rất quan trọng. Lần tới, nếu địa phương bạn có tổ chức bầu cử luật sư với quyền hạn của mình, bạn hãy hỏi ứng cử viên: 1. Anh sẽ làm gì để tôi và cộng đồng tôi được an toàn hơn? 2. Anh sẽ thu thập những thông tin gì, và anh sẽ đào tạo các công tố viên như thế nào để họ biết tận dụng những dữ liệu đó? Và thứ ba: Nếu nó không hiệu quả với tất cả mọi người, anh sẽ làm gì để khắc phục? Nếu họ không trả lời được, thì công việc này không dành cho họ.
Each one of you that raised your hand at the beginning of this talk is a living, breathing example of the power of opportunity, of intervention, of support and of love. While each of you may have faced your own brand of discipline for whatever malfeasances you committed, barely any of you needed a day in jail to make you the people that you are today -- some of the greatest minds on the planet.
Mỗi một người đã giơ tay ở đầu buổi nói chuyện, là mỗi một ví dụ sống động về sức mạnh của cơ hội, của sự can thiệp, của sự ủng hộ, và cả của tình yêu. Có lẽ mỗi người các bạn đang phải chịu các hình phạt khác nhau vì bất cứ tội gì mà bạn mắc phải, nhưng hầu như không ai phải ngồi tù, để các bạn có được ngày hôm nay -- trở thành những người ưu tú nhất thế giới.
Every day, thousands of times a day, prosecutors around the United States wield power so great that it can bring about catastrophe as quickly as it can bring about opportunity, intervention, support and yes, even love. Those qualities are the hallmarks of a strong community, and a strong community is a safe one. If our communities are broken, don't let the lawyers that you elect fix them with outdated, inefficient, expensive methods.
Hàng ngày, có hàng ngàn công tố viên trên khắp nước Mỹ đang nắm giữ quyền lực rất lớn và nó có thể mang lại tai hoạ nhưng cũng có thể mang lại những cơ hội, sự can thiệp, sự ủng hộ, và vâng, cả tình yêu nữa. Đây là những đặc điểm của một cộng đồng vững mạnh, mà một cộng động vững mạnh thì an toàn. Nếu cộng đồng bạn có vấn đề gì, đừng để luật sư bạn đã chọn giải quyết chúng theo lối lạc hậu, kém hiệu quả, tốn kém.
Demand more; vote for the prosecutor who's helping people stay out of jail, not putting them in.
Yêu cầu nhiều hơn; hãy bỏ phiếu cho công tố viên nào giúp bạn tránh xa nhà tù chứ không phải bỏ tù bạn.
Demand better. You deserve it, your children deserve it, the people who are tied up in the system deserve it, but most of all, the people that we are sworn to protect and do justice for demand it.
Yêu cầu thứ tốt hơn. Bạn và con bạn xứng đáng với điều đó, những người mắc kẹt trong tù xứng đáng với điều đó, nhưng quan trọng nhất, là những người mà ta đã thề sẽ bảo vệ và mang lại công bằng.
We must, we must do better.
Chúng ta phải, chúng ta phải làm tốt hơn.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you very much.
Xin cảm ơn rất nhiều.