Every presentation needs this slide in it. (Laughter) It's beautiful, isn't it? Do you see? All the points, all the lines -- it's incredible. It is the network; and in my case, the network has been important in media, because I get to connect to people. Isn't it amazing? Through that, I connect to people. And the way that I've been doing it has been multifaceted. For example, I get people to dress up their vacuum cleaners. (Laughter) I put together projects like Earth Sandwich, where I ask people to try and simultaneously place two pieces of bread perfectly opposite each other on the Earth. And people started laying bread in tribute, and eventually a team was able to do it between New Zealand and Spain. It's pretty incredible -- the video's online. Connecting to people in projects like YoungmeNowme for example. In YoungmeNowme, the audience was asked to find a childhood photograph of themselves and restage it as an adult. (Laughter) This is the same person -- top photo, James, bottom photo, [Jennifer]. Poignant. This was a Mother's Day gift. (Laughter) Particularly creepy. (Applause) (Laughter) My favorite of these photos, which I couldn't find, is there's a picture of a 30 year-old woman or so with a little baby on her lap, and the next photo is a 220-lb man with a tiny, little old lady peaking over his shoulder.
Tất cả những điều cần trình bày có trong slide này. (Cười) Nó đẹp, phải không các bạn? Bạn thấy chứ? Tất cả các điểm, tất cả các đường kẻ. Không thể tin được. Nó là một mạng lưới. Và trong trường hợp của tôi, truyền thông cần một mạng lưới như thế, vì tôi cần kết nối với mọi người. Thật kinh ngạc phải không? Bằng cách đó, tôi kết nối với mọi người. Tôi đang làm điều đó bằng nhiều cách. Chẳng hạn, tôi nhờ mọi người mặc đồ cho máy hút bụi của họ. (Cười) Tôi đặt cùng các dự án giống như Trái Đất Sandwich, tôi có bảo họ thử tìm hai chỗ khác nhau để đặt hai miếng bánh mì ở hai nơi trái ngược nhau trên Trái Đất. Mọi người bắt đầu làm theo và cuối cùng có một nhóm người tham gia từ New Zealand đến Tây Ban Nha. Hơi khó tin. Một video trực tuyến. Kết nối mọi người thông qua các dự án như YoungmeNowme là một ví dụ. Tham da YoungmeNowme khán giả được yêu cầu tìm lại một bức ảnh thời thơ ấu của mình và diễn lại tư thế đó. (Cười) Đây là cùng một người -- ảnh trên, James, ảnh dưới, [Jennifer]. Xót xa thay. Còn đây là quà tặng nhân Ngày của Mẹ. (Cười) Thật đáng sợ. (Vỗ tay) (Cười) Có một tấm ảnh mà tôi thích nhưng không thể tìm thấy, ảnh một người phụ nữ chạc 30 tuổi ôm đứa con nhỏ vào lòng, còn ảnh sau đó là là một người đàn ông gần 100kg với một người phụ nữ già khụ nhỏ bé quàng tay qua cổ anh ta.
But this project changed the way that I thought about connecting to people. This is project called Ray. And what happened was I was sent this piece of audio and had no idea who generated the audio. Somebody said, "You have to listen to this." And this is what came to me.
Nhưng rồi dự án này thay đổi cách mà tôi nhìn nhận việc kết nối mọi người lại. Tên dự án này gọi là Ray Sau khi tôi đã nhận được một đoạn âm thanh mà không biết người nào đã tạo ra đoạn âm thanh này. Anh ta nói, "Bạn nhất định phải nghe". Đấy, bắt đầu như vậy đây.
Recording: Hi, my name is Ray, and on yesterday my daughter called me because she was stressed out because of things that were going on on her job that she felt was quite unfair. Being quite disturbed, she called for comfort, and I didn't really know what to tell her, because we have to deal with so much mess in our society. So I was led to write this song just for her, just to give her some encouragement while dealing with stress and pressures on her job. And I figured I'd put it on the Internet for all employees under stress to help you better deal with what you're going through on your job. Here's how the song goes.
Nghi âm: Chào, tên tôi là Ray, hôm qua, cô con gái gọi cho tôi bởi nó đang căng thẳng bởi nhiều thứ trong công việc của nó mà nó thấy không công bằng. Tâm trạng bối rối, nó gọi để mong dễ chịu hơn, nhưng tôi lại không biết làm sao để khuyên con, bởi chúng tôi phải đối phó với rất nhiều các mối quan hệ phức tạp bên ngoài. Thế nên tôi viết bài hát này cho con gái để an ủi phần nào đó mỗi khi bị căng thẳng và áp lực trong công việc. Và tôi thấy mình nên chia sẻ trên internet cho tất cả những nhân viên bị căng thẳng để giúp họ xử lý tốt hơn trong công việc thường ngày. Bài hát viết như thế này.
♫ I'm about to whip somebody's ass ♫
♫ Tôi sắp sữa đánh ai đó thôi ♫
♫ Oh, I'm about to whip somebody's ass ♫
♫ Tôi sắp sữa đánh ai đó thôi ♫
♫ Oh, if you don't leave me alone, ♫
♫ Oh, nếu như bạn không để tôi yên ♫
♫ you gonna have to send me home ♫
♫ thì bạn sẽ phải đuổi tôi về nhà ♫
♫ 'Cause I'm about to whip somebody's ass ♫
♫ bởi vì tôi sắp sửa đánh ai đó thôi ♫
Now you might not be able to sing that out loud, but you can hum it to yourself, and you know what the words are. And let it give you some strength to get the next few moments on your job. All right. Stay strong. Peace.
Thế nào, có lẽ bạn sẽ chẳng dám hát to, nhưng bạn có thể lẩm nhẩm, và tự hiểu những gì nói ra. Và bài hát sẽ giúp bạn mạnh mẽ hơn để giải quyết những công việc phía trước. Tất cả đều ổn. Nghị lực và thanh thản.
Ze Frank: So -- yeah. No, no, no, shush. We've got to go quickly. So I was so moved by this -- this is incredible. This was connecting, right. This was, at a distance, realizing that someone was feeling something, wanting to affect them in a particular way, using media to do it, putting it online and realizing that there was a greater impact. This was incredible; this is what I wanted to do. So the first thing I thought of is we have to thank him. And I asked my audience, I said, "Listen to this piece of audio. We have to remix it. He's got a great voice. It's actually in the key of B flat. And have to do something with it." Hundreds of remixes came back -- lots of different attempts. One stood out in particular. It was done by a guy named Goose.
Ze Frank: Vậy đấy -- Tuyệt. Không, không, không, suỵt. Chúng ta cần phải lẹ lên. Tôi đã thấy phấn khích bởi bài hát này. Thật không thể tin nổi. Nó đã kết nối được, đúng vậy. Ở một xa, biết được người nào đó đang cảm thấy ra sao, và muốn an ủi họ bằng một cách khác, bằng mọi phương tiện rồi gửi lên internet và thấy rằng nó có ảnh hưởng tích cực. Khó tin. Đó là những gì tôi muốn làm. Thế nên trước hết là tôi nghĩ đến việc cảm ơn anh ta. Tôi đã hỏi các vị khách của mình, "Nghe đoạn âm thanh này đi. Chúng ta cần hòa âm lại. Giọng anh chàng hay cực. Chuẩn như nốt B giáng vậy. Và cần phải làm gì đó với đoạn âm thanh này. Và hàng trăm bản hòa âm đã gửi lại -- từ những sự nỗ lực khác nhau. Có một bản phối trội hơn cả. Được hoàn thành bởi anh chàng nào đó tên Goose.
Remix: ♫ I'm about to whip somebody's ass ♫
Bản phối âm: ♫ Tôi sắp sữa đánh ai đó thôi ♫
♫ Oh, I'm about to whip somebody's ass ♫
♫ Oh, tôi sắp sữa đánh ai đó thôi ♫
♫ Oh, if you don't leave me alone, ♫
♫ Oh, nếu bạn không để cho tôi yên, ♫
♫ You gonna have to send me home ♫
♫ bạn sẽ phải đuổi tôi về nhà ♫
♫ Cuz I'm about to whip somebody's ass ♫
♫ Vì tôi sắp sữa đánh ai đó thôi ♫ ♫
♫ I'm about to whip some ♫ --
♫ Tôi sắp sữa đánh ♫ --
ZF: Great, so it was incredible. That song -- (Applause) Thank you. So that song, somebody told me that it was at a baseball game in Kansas City. In the end, it was one of the top downloads on a whole bunch of music streaming services. And so I said, "Let's put this together in an album." And the audience came together, and they designed an album cover. And I said, "If you put it all on this, I'm going to deliver it to him, if you can figure out who this person is," because all I had was his name -- Ray -- and this little piece of audio and the fact that his daughter was upset. In two weeks, they found him. I received and email and it said, "Hi, I'm Ray. I heard you were looking for me." (Laughter) And I was like, "Yeah, Ray. It's been an interesting two weeks." And so I flew to St. Louis and met Ray, and he's a preacher -- (Laughter) among other things.
ZF: Quá hay. Không thể hơn được nữa. Bài hát này -- (Vỗ tay) Cám ơn. Bài hát đó, có người mách tôi là trong một trận bóng chày ở Thành phố Kansas. Cuối trận đấu, nó đã được tải về nhiều nhất từ một dịch vụ tải nhạc trực tuyến. Và tôi trả lời là, "Hãy tập hợp lại thành một đĩa nhạc." Và độc giả đã tụ hợp lại, và thiết kế nên bìa album. Tôi bảo rằng "Nếu các bạn làm xong, tôi sẽ chuyển album đến cho cậu ta, nhưng sao có thể hình dung ra anh ta là ai," vì tôi chỉ biết mỗi tên anh ta, Ray, và đoạn nghi âm giọng hát này chỉ biết chắc là con gái anh ta buồn. Rồi 2 tuần sau đó, chúng tôi tìm thấy cậu chàng. Tôi nhận được một email nói là, "Chào, tôi là Ray. Hình như anh đang tìm tôi." (Tiếng cười) Tôi khoái chí, "Thật hả, Ray. Hai tuần qua thật thú vị." Và tôi đã bay đến St. Louis gặp Ray, anh là một người truyền giáo. (Cười) Còn nhiều điều khác nữa.
So but anyways, here's the thing -- is it reminds me of this, which is a sign that you see in Amsterdam on every street corner. And it's sort of a metaphor for me for the virtual world. I look at this photo, and he seems really interested in what's going on with that button, but it doesn't seem like he is really that interested in crossing the street. (Laughter) And it makes me think of this. On street corners everywhere, people are looking at their cell phones, and it's easy to dismiss this as some sort of bad trend in human culture. But the truth is life is being lived there. When they smile -- right, you've seen people stop -- all of a sudden, life is being lived there, somewhere up in that weird, dense network. And this is it, right, to feel and be felt. It's the fundamental force that we're all after. We can build all sorts of environments to make it a little bit easier, but ultimately, what we're trying to do is really connect with one other person. And that's not always going to happen in physical spaces. It's also going to now happen in virtual spaces, and we have to get better at figuring that out. I think, of the people that build all this technology in the network, a lot of them aren't very good at connecting with people. This is kind of like something I used to do in third grade.
Dù gì, cái này đây, nó nhắc tôi nhớ đến, một biển hiệu mà các bạn có thể thấy ở các góc đường Amsterdam. Và nó khiến tôi nghĩ đến một thế giới ảo. Tôi nhìn vào tấm ảnh, thấy anh ta rất chú tâm vào cái nút đó chứ chẳng phải anh ta muốn băng sang đường. (Cười) Và tôi nghĩ. Ở mọi ngã tư đường, người ta nhìn vào chiếc di động của họ, rất dễ để bỏ qua điều này như thể một thói quen xấu trong văn hóa. Nhưng đó là sự thật, cuộc sống hiện diện ở đó. Khi chúng ta cười -- đó, bạn thấy người ta dừng lại -- và tức thì, cuộc sống của họ, đã ở đâu đó trên những hệ thống mạng dày đặc. Vậy đấy, cảm nhận và được cảm nhận. Đó là điều cơ bản. mà chúng ta muốn. Chúng ta có thể tạo nên một môi trường để làm điều đó dễ dàng hơn, nhưng cuối cùng thì tất cả những gì ta cố gắng làm là để kết nối mọi người lại với nhau. Và việc (kết nối) này không phải luôn xảy ra trong không gian thực. Mà bây giờ nó còn diễn ra trong không gian ảo, và chúng ta dễ dàng bày tỏ hơn. Tôi nghĩ rằng người tạo ra công nghệ của hệ thống mạng, phần lớn không đáp ứng tốt cho việc kết nối con người. Còn đây là cách tương tự mà tôi thường áp dụng hồi năm cấp 3.
(Laughter)
(Cười)
So here's a series of projects over the last few years where I've been inspired by trying to figure out how to really facilitate close connection. Sometimes they're very, very simple things. A Childhood Walk, which is a project where I ask people to remember a walk that they used to take as a child over and over again that was sort of meaningless -- like on the route to the bus stop, to a neighbor's house, and take it inside of Google Streetview. And I promise you, if you take that walk inside Google Streetview, you come to a moment where something comes back and hits you in the face. And I collected those moments -- the photos inside Google Streetview and the memories, specifically. "Our conversation started with me saying, 'I'm bored,' and her replying, 'When I'm bored I eat pretzels.' I remember this distinctly because it came up a lot." "Right after he told me and my brother he was going to be separating from my mom, I remember walking to a convenience store and getting a cherry cola." "They used some of the morbidly artist footage, a close-up of Chad's shoes in the middle of the highway. I guess the shoes came off when he was hit. He slept over at my house once, and he left his pillow. It had 'Chad' written in magic marker on it. He died long after he left the pillow at my house, but we never got around to returning it."
Sau đây là một loạt các dự án trong những năm gần đây tại những nơi mà tôi có cảm hứng để phác thảo nên bằng cách nào đó tạo ra các mối quan hệ thực sự thân thiết Đôi khi chỉ là những điều rất, rất đơn giản. Childhood Walk, là một dự án như vậy tôi nhờ mọi người nhớ lại lối đi mà khi còn trẻ nhỏ họ hay bước qua những điều chừng vô nghĩa, trên đường đến trạm xe buýt, đi sang nhà hàng xóm, và đưa lên hệ thống của Google Streetview. Và tôi hứa với bạn là, nếu bạn đi dạo như thế trong Google Streetview, bạn sẽ cảm thấy điều gì đó đang quay trở lại ngay trước mặt bạn. Và tôi góp nhặt những khoảnh khắc đó -- những bức ảnh đưa lên Google Streetview và những kỷ niệm đặc biệt. "Câu chuyện của chúng tôi bắt đầu khi tôi nói rằng 'Tôi buồn,' và cô nói lại , 'Khi tôi buồn tôi ăn bánh còng' Tôi nhớ điều đó khá rõ bởi nó hay xuất hiện." "Ngay sau khi anh nói với em trai tôi và tôi là anh chuẩn bị đi xa nhà, Tôi nhớ là mình đã tìm đến một cửa hàng tạp hóa và mua một thanh kẹo cola." "They used some of the morbidly artist footage, mô tả đôi giầy của Chad ở giữa con đường cao tốc. Tôi đoán là đôi giầy bay lên mắc phải trên đó khi anh ta bị tông xe. Anh ta tá túc nhà tôi một lần, và đã để quên lại chiếc vớ. Nó là dấu hiệu của "Chad" để lại. Lâu sau khi anh ta để quên chiếc với, anh đã mất. nhưng chúng tôi không tìm cách để trả lại nó."
Sometimes they're a little bit more abstract. This is Pain Pack. Right after September 11th, last year, I was thinking about pain and the way that we disperse it, the way that we excise it from our bodies. So what I did is I opened up a hotline -- a hotline where people could leave voicemails of their pain, not necessarily related to that event. And people called in and left messages like this.
Đôi khi họ cũng hơi mâu thuẫn. Dự án PaniPack. Sau ngày 11 tháng 9 năm ngoái, Tôi luôn nghĩ về nỗi đau và làm sao để vượt qua nó, cách nào để chúng tôi có thể tập. Và tôi đã đã lập một đường dây điện thoại nóng, để mọi người có thể nhắn lại những nỗi buồn của mình, không nhất thiết phải liên quan đến sự kiện này. Và mọi người đã gọi đến và để lại lời nhắn như sau.
Recording: Okay, here's something. I'm not alone, and I am loved. I'm really fortunate. But sometimes I feel really lonely. And when I feel that way even the smallest act of kindness can make me cry. Like even people in convenience stores saying, "Have a nice day," when they're accidentally looking me in the eye.
Đoạn nghi âm: Tôi đây, có vài chuyện. Tôi đang cô đơn, và tôi có người yêu. Thấy mình rất may mắn. Nhưng đôi khi tôi vẫn thấy cô đơn. Và khi tôi cảm thấy vậy thì dù chỉ là những hành động nho nhỏ nhưng cũng đủ làm tôi khóc. Như khi đi vào cửa hàng tạp hóa ai nói, "Chúc ngày mới tốt lành," khi đột nhiên họ nhìn thẳng vào mắt tôi.
ZF: So what I did was I took those voicemails, and with their permission, converted them to MP3s and distributed them to sound editors who created short sounds using just those voicemails. And those were then distributed to DJs who have made hundreds of songs using that source material. (Music) We don't have time to play much of it. You can look at it online.
ZF: Tôi thu lại tất cả những lời nhắn này, và với sự đồng ý của họ, tôi chuyển sang định dạng file MP3 và gửi đến người biên tập âm thanh để tạo nên những đoạn âm thanh ngắn từ những tin nhắn thoại này. và sau đó chuyển đến các DJ người tạo ra hàng trăm bản nhạc từ những âm thanh có sẵn ban đầu. (Nhạc) Chúng ta không có đủ thời gian để nghe nhiều. Bạn có thể lên mạng tìm nghe.
"From 52 to 48 with love" was a project around the time of the last election cycle, where McCain and Obama both, in their speeches after the election, talked about reconciliation, and I was like, "What the hell does that look like?" So I thought, "Well let's just give it a try. Let's have people hold up signs about reconciliation." And so some really nice things came together. "I voted blue. I voted red. Together, for our future." These are very, very cute little things right. Some came from the winning party. "Dear 48, I promise to listen to you, to fight for you, to respect you always." Some came from the party who had just lost. "From a 48 to a 52, may your party's leadership be as classy as you, but I doubt it." But the truth was that as this start becoming popular, a couple rightwing blogs and some message boards apparently found it to be a little patronizing, which I could also see. And so I started getting amazing amounts of hate mail, death threats even. And one guy in particular kept on writing me these pretty awful messages, and he was dressed as Batman. And he said, "I'm dressed as Batman to hide my identity." Just in case I thought the real Batman was coming after me; which actually made me feel a little better -- like, "Phew, it's not him."
"From 52 to 48 with love" là dự án trong suốt thời gian diễn ra cuộc bầu cử vừa qua, giữa Thượng nghĩ sĩ Mc Cain và Obama, trong những bài phát biểu sau bầu cử, nói về sự hòa giải, tôi tự hỏi, "Nó là cái quái gì thế?" Vậy nên tôi nghĩ, "Chúng ta thử một lần xem. Mọi người cùng đưa ra một dấu hiệu nói về sự hòa giải." Và có một vài điều dễ thương gửi đến. "Tôi thích màu xanh. Tôi thích màu đỏ. Cùng nhau vì tương lại chúng ta." Cái này rất dễ thương phải không. Một số khác gửi từ đảng chiến thắng. "48 ạ, Tôi sẽ lắng nghe và cổ vũ cho bạn, luôn tôn trọng bạn." Số khác thì gửi từ tiệc của những người thua cuộc. "From a 48 to a 52, người lãnh đạo của các bạn có ưu tú như bạn không, tôi nghi ngờ điều đó." Sự thật là điều này đã dần phổ biến. trên blog của cánh hữu hay các bảng thông báo rõ ràng là để bày tỏ sự ủng hộ. điều đó tôi cũng có thể thấy. Và tôi bắt đầu nhận ra hàng loạt các thư ghét bỏ, thậm chí là dọa giết. Và có một gã liên tục gửi cho tôi những lời nhắn khủng khiếp, và ký tên là Người dơi. Anh ta nói, "Tôi ký tên Người dơi để dấu danh tính của mình." Những lúc tôi nghĩ có người dơi thật đang đi sau mình Khiến tôi cảm thấy khá hơn chút xíu. Như thể, "Hú hồn, đó không phải anh ta."
So what I did -- unfortunately, I was harboring all this kind of awful experience and this pain inside of me, and it started to eat away at my psyche. And I was protecting the project from it, I realized. I was protecting it -- I didn't want this special, little group of photographs to get sullied in some way. So what I did, I took all those emails, and I put them together into something called Angrigami, which was an origami template made out of this sort of vile stuff. And I asked people to send me beautiful things made out of the Angrigami. (Laughter) But this was the emotional moment. One of my viewer's uncles died on a particular day and he chose to commemorate it with a piece of hate. It's amazing.
Những gì tôi làm -- tôi lại vô tình hàm chứa những trải nghiệm khiếp sợ và gây ra tổn thương bên trong mình và nó bắt đầu ám ảnh tâm trí tôi. Và tôi nhận ra rằng tôi đang bảo vệ dự án. Tôi không muốn những thứ này, mấy tấm ảnh khiến tôi mất tập trung. Thế nên, tôi gom tất cả các email đó lại, và đưa vào cái gọi là Angrigami, đây là một mô hình xếp giấy origami và làm ra cái thứ chả có ý nghĩa gì hết Tôi nhờ mọi người gửi lại những gì đẹp đẽ khác mà họ chế được Angrigami. (Cười) Đó là cảm xúc nhất thời. Người chú một độc giả của tôi mất trong một ngày đặc biệt và anh ta cũng dùng nó trong lễ tang. Chẳng hiểu sao nữa.
The last thing I'm going to tell you about is a series of projects called Songs You Already Know, where the idea was, I was trying to figure out to address particular kinds of emotions with group projects. So one of them was fairly straightforward. A guy said that his daughter got scared at night and could I write a song for her, his daughter. And I said, "Oh yeah, I'll try to write a mantra that she can sing to herself to help herself go to sleep." And this was "Scared."
Và dự án cuối cùng tôi sẽ kể cho các bạn nghe tên là Songs You Already Know, ý tưởng bắt đầu khi tôi đang cố đi tìm những cảm xúc để tiến hành các dự án. Một vài cái thì rất đơn giản. một người đàn ông nói là con gái ông bị ác mộng hồi hôm và hỏi tôi liệu có thể viết cho con gái ông một bài hát không. Và tôi nói, được thôi, Tôi sẽ thử viết một câu thần chú để cô ta tự hát cho dễ ngủ hơn. Và đây là "Ác mộng."
(Video) ♫ This is a song that I sing when I'm scared of something ♫
(Video) ♫ Đây là bài hát tôi hát khi tôi thấy sợ một điều gì đó ♫
♫ I don't know why but it helps me get over it ♫
♫ Không hiểu sao nó lại làm tôi vượt qua nỗi sợ hãi ♫
♫ The words of the song just move me along ♫
♫ Tôi hát theo lời của bài hát ♫
♫ And somehow I get over it ♫
♫ Và bằng cách nào đó tôi hết sợ hãi♫
♫ At least I don't suck at life ♫
♫ Ít ra là cuộc sống của tôi không quá tệ♫
♫ I keep on trying despite ♫
♫ Dù thế nào tôi vẫn sẽ cố gắng♫
♫ At least I don't suck at life ♫
♫ Ít ra là cuộc sống của tôi không quá tệ♫
♫ I keep on trying despite ♫
♫ Dù thế nào tôi vẫn sẽ cố gắng ♫
♫ This is a song that I sing when I'm scared of something ♫
♫ Đây là bài hát tôi hát khi tôi thấy sợ một điều gì đó ♫
Okay, so I wrote that song, right. Thank you. So the nice thing was is he walked by his daughter's room at some point, and she actually was singing that song to herself. So I was like, "Awesome. This is great."
Tôi đã viết bài hát đó đấy. Cảm ơn. Và điều thú vị là khi khi anh ta đi ngang qua phòng con gái mình, và nghe thấy cô đang hát bài hát này. "Thật tuyệt"
And then I got this email. And there's a little bit of a back story to this. And I don't have much time. But the idea was that at one point I did a project called Facebook Me Equals You, where I wanted to experience what it was like to live as another person. So I asked for people's usernames and passwords to be sent to me. And I got a lot, like 30 in a half an hour. And I shut that part down. And I chose two people to be, and I asked them to send me descriptions of how to act as them on Facebook. One person sent me a very detailed description; the other person didn't. And the person who didn't, it turned out, had just moved to a new city and taken on a new job. So, you know, people were writing me and saying, "How's your new job?" I was like, "I don't know. Didn't know I had one."
Sau đó tôi nhận được một email. Có một vài câu chuyện phía sau nó. Tôi không có nhiều thơi gian. Ý tưởng bắt đầu từ khi tôi bắt tay vào dự án Facebook Me Equals You, để thử xem như thế nào khi sống trong Facebook của người khác. Thế nên tôi cần mọi người cho tôi tên và mật khẩu của họ. khoảng 30 thư gửi về trong nửa tiếng sau. Và tôi kết thúc việc nhận hồi âm. Tôi chọn 2 người để thử, và tôi nhờ họ viết ra những hướng dẫn làm sao để làm giống như họ trên Facebook Người đầu gửi về cho tôi một hướng dẫn chi tiết. Còn người kia thì không gửi gì. Hóa ra người không gửi đó mới chuyển đến một thành phố mới và công việc mới. Nên, bạn biết đấy, mọi người viết hỏi tôi, "Thế nào rồi, công việc mới ấy?" Tôi chỉ có thể viết, "Tôi không biết Chẳng biết thế nào nữa."
But anyway, this same person, Laura, ended up emailing me a little bit after that project. And I felt badly for not having done a good job. And she said, "I'm really anxious, I just moved to a new town, I have this new job, and I've just had this incredible amount of anxiety." So she had seen the "Scared" song and wondered if I could do something. So I asked her, "What does it feel like when you feel this way?" And she wrote a sort of descriptive set of what it felt like to have had this anxiety. And so what I decided to do. I said, "Okay, I'll think about it." And so quietly in the background, I started sending people this.
Nhưng dù sao, cũng từ một người, Laura, ở cuối danh sách những email trong dự án này. Tôi cảm thấy chán mình đã chẳng hoàn thành công việc. Và cô nói là "Tôi cảm thấy bối rối, Tôi mới chuyển đến thành phố khác, một công việc khác, và tôi đang rất chộn rộn." Và cô ta gửi cho tôi bài hát "Kinh khủng" và hỏi xem liệu tôi có thể làm gì không. Tôi nói với cô ta, "Bạn cảm thấy như nào thì cứ để nó như vậy" Và cô ta liệt kê ra hàng loạt mô tả những cảm giác lo lắng. Và những gì tôi làm là. Tôi nói, "Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ về điều này." Và nhanh chóng, tôi lặng lẽ gửi cho mọi người cái này.
(Audio) ♫ Hey ♫
Âm thanh ♫ Hey ♫
♫ You're okay ♫
♫ Bạn không sao cả ♫
♫ You'll be fine ♫
♫ Rồi bạn sẽ ổn thôi ♫
So I asked people whether they had basic audio capabilities, just so they could sing along to the song with headphones on, so I could just get their voices back. And this is the kind of thing that I got back.
Và tôi nhờ mọi người nếu họ có khả năng thu âm được, chỉ cần hát vào theo đoạn nhạc đó với headphone có thu âm, và tôi chờ mọi người gửi lại âm thanh của họ Và đây là một trong những đoạn âm gửi về.
Recording: ♫ Hey ♫
Nghi âm: ♫ Hey ♫
♫ You're okay ♫
♫ Bạn không sao cả ♫
♫ You'll be fine ♫
♫ Rồi bạn sẽ ổn thôi ♫
ZF: So that's one of the better ones, really. But what's awesome is, as I started getting more and more and more of them, all of a sudden I had 30, 40 voices from around the world. And when you put them together, something magical happens, something absolutely incredible happens, and all of a sudden I get a chorus from around the world. And what was really great is, I'm putting all this work together in the background, and Laura sent me a follow-up email because a good month had passed by. And she said, "I know you've forgotten about me. I just want to say thanks for even considering it." And then a few days later I sent her this.
ZF: Đó là đoạn nghi âm tốt nhất, thật đấy. Nhưng kinh dị hơn là sau đó tôi nhận được ngày càng nhiều các đoạn nghi âm, tổng cộng có đến 30, hay 40 giọng từ khắp nơi trên thế giới. Và khi pha trộn các âm lại, một điều kỳ diệu đã xẩy ra, điều gì đó thực sự không thể tin được đã xẩy ra, và tôi có được một đoạn điệp khúc từ mọi nơi trên thế giới Và điều tuyệt vời nhất là, tôi xắp xếp những tác phẩm này lại trong một chỉnh thể, và Laura gửi cho tôi một email khác mãi vài vài tháng đó. Và cô ta nói, "Tôi biết là anh đã quên tôi. Tôi chỉ muốn cảm ơn vì anh đã từng quan tâm." Và vài ngày sau đó tôi gửi cô ta cái này.
(Audio) ♫ Right now, it feels like I forgot to turn the light on ♫
(Âm thanh) ♫ Lúc này, dường như tôi đã quên mở đèn lên ♫
♫ And things that looked so good yesterday ♫
♫ Và những việc tốt đẹp của ngày hôm qua ♫
♫ are now shades of gray ♫
♫ giờ đây đã phai nhòa ♫
♫ And it seems like the world is spinning ♫
♫ Và dường như thế giới đang quay cuồng ♫
♫ while I'm standing still ♫
♫ khi mà tôi đứng yên ♫
♫ Or maybe I am spinning I can't tell ♫
♫ Hoặc tôi có thể cũng đang quay cuồng mà tôi không biết♫
♫ And then you say ♫
♫ Và rồi bạn nói ♫
♫ Hey ♫
♫ Hey ♫
♫ You're okay ♫
♫ Bạn không sao cả ♫
♫ You'll be fine ♫
♫ Rồi bạn sẽ ổn thôi ♫
♫ Just breathe ♫
♫ Hãy thở đều ♫
♫ And now the words sing ♫
♫ Và hãy hát ♫
♫ Hey ♫
♫ Hey ♫
♫ You're okay ♫
♫ Bạn không sao cả ♫
♫ You'll be fine ♫
♫ Bạn sẽ ổn thôi ♫
♫ Just breathe ♫
♫ Hãy thở đều ♫
♫ Now everybody sings ♫
♫ Giờ thì mọi người cùng hát nào ♫
♫ Hey ♫
♫ Hey ♫
♫ You're okay ♫
♫ Bạn không sao cả ♫
♫ You'll be fine ♫
♫ Bạn sẽ ổn thôi ♫
♫ Just breathe ♫
♫ Hãy thở đều ♫
♫ Hey ♫
♫ Hey ♫
♫ You're okay ♫
♫ Bạn không sao cả ♫
♫ You'll be fine ♫
♫ Bạn sẽ ổn thôi ♫
♫ Just breathe ♫
♫ Hãy thở đều ♫
♫ Hey ♫
♫ Hey ♫
♫ You're okay ♫
♫ Bạn không sao cả ♫
♫ You'll be fine ♫
♫ Bạn sẽ ổn thôi ♫
♫ Just breathe ♫
♫ Just breathe ♫
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)