On November 5th, 1990, a man named El-Sayyid Nosair walked into a hotel in Manhattan and assassinated Rabbi Meir Kahane, the leader of the Jewish Defense League. Nosair was initially found not guilty of the murder, but while serving time on lesser charges, he and other men began planning attacks on a dozen New York City landmarks, including tunnels, synagogues and the United Nations headquarters. Thankfully, those plans were foiled by an FBI informant. Sadly, the 1993 bombing of the World Trade Center was not. Nosair would eventually be convicted for his involvement in the plot. El-Sayyid Nosair is my father.
Vào ngày 05/11/1990, một người đàn ông tên El-Sayyid Nosair bước vào một khách sạn ở Manhattan và sát hại Rabbi Meir Kahane, thủ lĩnh Liên minh Phòng Thủ người Hồi Giáo. Ban đầu Nosair được cho là vô tội, nhưng trong thời gian thụ án một tội danh nhỏ hơn, hắn và đồng bọn bắt đầu lên kế hoạch tấn công một loạt các công trình quan trọng ở New York, bao gồm đường hầm, toà nhà giáo hội Hồi Giáo và trụ sở chính Liên Hợp Quốc. May thay, kế hoạch đó bị phanh phui nhờ một người đưa tin của FBI. Chỉ tiếc rằng, kế hoạch đánh bom năm 1993 vào Trung Tâm Thương Mại Thế giới lại không bị phát hiện. Nosair cuối cùng cũng bị kết án vì tham gia vào vụ tấn công này. Và El-Sayyid Nosair chính là cha của tôi.
I was born in Pittsburgh, Pennsylvania in 1983 to him, an Egyptian engineer, and a loving American mother and grade school teacher, who together tried their best to create a happy childhood for me. It wasn't until I was seven years old that our family dynamic started to change. My father exposed me to a side of Islam that few people, including the majority of Muslims, get to see. It's been my experience that when people take the time to interact with one another, it doesn't take long to realize that for the most part, we all want the same things out of life. However, in every religion, in every population, you'll find a small percentage of people who hold so fervently to their beliefs that they feel they must use any means necessary to make others live as they do.
Tôi sinh ra ở Pittsburgh, bang Pennsylvania năm 1983 bởi ông, một kĩ sư người Ai Cập và người mẹ yêu dấu là giáo viên tiểu học người Mỹ. Họ đã cố gắng cho tôi một tuổi thơ tốt đẹp nhất. Mọi thứ thay đổi khi tôi lên 7, mối quan hệ trong gia đình bắt đầu thay đổi. Cha cho tôi tiếp xúc với một bộ mặt của người Hồi Giáo, mà rất ít người (kể cả phần đông tín đồ Hồi Giáo) biết đến. Kinh nghiệm của tôi cho thấy khi dành thời gian tương tác với nhau sẽ không tốn nhiều thời gian để nhận ra hầu hết chúng ta muốn có cùng một thứ trong cuộc sống. Tuy nhiên, ở mỗi một tôn giáo, mỗi một dân tộc, bạn sẽ thấy có một cơ số nhỏ những người có đức tin mãnh liệt đến nỗi họ thấy rằng cần phải dùng mọi cách để khiến người khác cũng sống như họ.
A few months prior to his arrest, he sat me down and explained that for the past few weekends, he and some friends had been going to a shooting range on Long Island for target practice. He told me I'd be going with him the next morning. We arrived at Calverton Shooting Range, which unbeknownst to our group was being watched by the FBI. When it was my turn to shoot, my father helped me hold the rifle to my shoulder and explained how to aim at the target about 30 yards off. That day, the last bullet I shot hit the small orange light that sat on top of the target and to everyone's surprise, especially mine, the entire target burst into flames. My uncle turned to the other men, and in Arabic said, "Ibn abuh." Like father, like son. They all seemed to get a really big laugh out of that comment, but it wasn't until a few years later that I fully understood what they thought was so funny. They thought they saw in me the same destruction my father was capable of. Those men would eventually be convicted of placing a van filled with 1,500 pounds of explosives into the sub-level parking lot of the World Trade Center's North Tower, causing an explosion that killed six people and injured over 1,000 others. These were the men I looked up to. These were the men I called ammu, which means uncle.
Vài tháng trước khi bị bắt, cha tôi ngồi xuống và giải thích vì sao những cuối tuần vừa rồi, ông và vài người bạn đã đến một bãi tập bắn ở Long Island để luyện tập. Ông bảo tôi sẽ được đi cùng ông vào sáng hôm sau. Chúng tôi đến bãi tập bắn Calverton, không ai trong chúng tôi biết rằng mình đang bị FBI theo dõi. Đến lượt tôi, cha giúp tôi giữ khẩu súng trường trên vai và giải thích cách ngắm bắn mục tiêu cách khoảng 30 m. Hôm đó, viên đạn cuối cùng mà tôi bắn đã trúng chiếc đèn màu cam nằm trên đỉnh mục tiêu và trong sự kinh ngạc của mọi người, đặc biệt là của tôi mục tiêu nổ tung. Chú tôi quay sang những người khác, nói bằng tiếng Ả Rập: "Ibn Abuh." "Cha nào con nấy." Bọn họ cười vang trước lời nhận xét đó, nhưng phải đến vài năm sau tôi mới hiểu hết ý nghĩa của tràng cười đó. Họ nghĩ họ thấy ở tôi sự phá hủy tương tự như ở cha tôi. Những người đó cuối cùng cũng bị kết án vì đã đặt một xe tải chở gần 700kg thuốc nổ ở tầng trệt bãi đỗ xe tòa tháp Bắc trung tâm thương mại thế giới, gây nên vụ nổ giết chết 6 người và làm hơn 1000 người khác bị thương. Đây là những người mà tôi kính trọng, những người tôi gọi là "ammu", nghĩa là chú. Vào năm lên 19,
By the time I turned 19, I had already moved 20 times in my life, and that instability during my childhood didn't really provide an opportunity to make many friends. Each time I would begin to feel comfortable around someone, it was time to pack up and move to the next town. Being the perpetual new face in class, I was frequently the target of bullies. I kept my identity a secret from my classmates to avoid being targeted, but as it turns out, being the quiet, chubby new kid in class was more than enough ammunition. So for the most part, I spent my time at home reading books and watching TV or playing video games. For those reasons, my social skills were lacking, to say the least, and growing up in a bigoted household, I wasn't prepared for the real world. I'd been raised to judge people based on arbitrary measurements, like a person's race or religion.
tôi đã chuyển nhà được 20 lần trong đời, chính vì sự bất ổn suốt thời thơ ấu đó tôi đã không có nhiều cơ hội để kết bạn. Khi bắt đầu kết thân được với ai đó cũng là lúc tôi gói ghém đồ đạc và chuyển đến nơi khác. Vì luôn là học sinh mới trong lớp, tôi thường xuyên bị bắt nạt. Tôi thường giấu kín danh tính để tránh bị chú ý, nhưng hóa ra, một đứa trẻ mũm mĩm, im lặng trong lớp còn cho họ nhiều lí do hơn để chú ý tới tôi. Thế nên hầu hết thời gian, tôi ở nhà, đọc sách, xem TV hoặc chơi điện tử. Vì những lí do đó, tôi thiếu đi những kĩ năng xã hội, nói một cách nhẹ nhàng, lớn lên trong một gia đình có đức tin mù quáng, thế giới thực dường như không dành cho tôi. Tôi được dạy để phán xét người khác dựa trên những tiêu chí độc đoán, như chủng tộc hoặc tôn giáo.
So what opened my eyes? One of my first experiences that challenged this way of thinking was during the 2000 presidential elections. Through a college prep program, I was able to take part in the National Youth Convention in Philadelphia. My particular group's focus was on youth violence, and having been the victim of bullying for most of my life, this was a subject in which I felt particularly passionate. The members of our group came from many different walks of life. One day toward the end of the convention, I found out that one of the kids I had befriended was Jewish. Now, it had taken several days for this detail to come to light, and I realized that there was no natural animosity between the two of us. I had never had a Jewish friend before, and frankly I felt a sense of pride in having been able to overcome a barrier that for most of my life I had been led to believe was insurmountable. Another major turning point came when I found a summer job at Busch Gardens, an amusement park. There, I was exposed to people from all sorts of faiths and cultures, and that experience proved to be fundamental to the development of my character. Most of my life, I'd been taught that homosexuality was a sin, and by extension, that all gay people were a negative influence. As chance would have it, I had the opportunity to work with some of the gay performers at a show there, and soon found that many were the kindest, least judgmental people I had ever met. Being bullied as a kid created a sense of empathy in me toward the suffering of others, and it comes very unnaturally to me to treat people who are kind in any other way than how I would want to be treated. Because of that feeling, I was able to contrast the stereotypes I'd been taught as a child with real life experience and interaction. I don't know what it's like to be gay, but I'm well acquainted with being judged for something that's beyond my control.
Vậy, cái gì đã khiến tôi thức tỉnh? Một trong những trải nghiệm đầu tiên làm thay đổi tư tưởng này là cuộc bầu cử tổng thống năm 2000. Thông qua một chương trình dự bị đại học, tôi đã được tham gia Hội nghị thanh niên quốc gia ở Philadelphia. Trọng tâm của nhóm tôi là về bạo lực trong giới trẻ, từng là nạn nhân của trò bắt nạt trong một thời gian dài, đây là chủ đề khiến tôi cảm thấy cực kì hứng thú. Thành viên trong nhóm chúng tôi đến từ rất nhều tầng lớp. Một ngày trước bế mạc hội nghị, tôi phát hiện ra một trong số những đứa trẻ tôi kết thân là người Do Thái. Thực sự thì, cần nhiều ngày để tôi có thể hiểu ra, nhưng tôi nhận ra rằng chẳng có sự thù địch tự nhiên nào giữa hai chúng tôi cả. Tôi chưa từng có người bạn Do Thái nào trước kia, và tôi thực sự cảm thấy tự hào khi có thể vượt qua một rào cản mà cả cuộc đời tôi đã được định là không thể vượt qua nổi. Một bước ngoặt lớn khác xuất hiện khi tôi làm thêm mùa hè ở Busch Garden, một công viên giải trí. Tôi được tiếp xúc với những người từ tất cả các đức tin và văn hóa, trải nghiệm đó là nền móng cho việc hình thành tính cách sau này của tôi. Gần như suốt cuộc đời, tôi được dạy rằng đồng tính là tội lỗi, và hơn thế, rằng tất cả người đồng tính đều xấu. May mắn thay, tôi đã có cơ hội làm việc với những người đồng tính trong chương trình đó, tôi nhanh chóng nhận ra rất nhiều người là những người nhân hậu nhất, ít so đo nhất mà tôi từng gặp. Từng là một đứa trẻ bị bắt nạt tôi đồng cảm với sự đau khổ của người khác, với tôi, thật khó khi phải đối xử với người tốt khác với cách mà tôi muốn được đối xử. Bởi vì cảm giác đó, tôi mới có thể so sánh những hình mẫu được dạy khi còn nhỏ với những kinh nghiệm và tương tác trong cuộc sống thật. Tôi không biết người đồng tính là như thế nào, nhưng tôi hiểu cảm giác bị đánh giá vì một thứ vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Then there was "The Daily Show." On a nightly basis, Jon Stewart forced me to be intellectually honest with myself about my own bigotry and helped me to realize that a person's race, religion or sexual orientation had nothing to do with the quality of one's character. He was in many ways a father figure to me when I was in desperate need of one. Inspiration can often come from an unexpected place, and the fact that a Jewish comedian had done more to positively influence my worldview than my own extremist father is not lost on me.
Sau đó là "The Daily Show". Hàng tối, Jon Stewart bắt tôi phải thành thực với bản thân về sự cuồng tin của chính mình giúp tôi nhận ra rằng chủng tộc, tôn giáo hay giới tính của một người hoàn toàn không liên quan gì đến nhân cách của họ. Ông ấy như một người cha khi tôi cần cha nhất. Cảm hứng thường đến từ những nơi không ngờ tới nhất, và sự thật là một diễn viên hài người Do Thái ảnh hưởng tốt đến thế giới quan của tôi nhiều hơn là người cha cực đoan. Một ngày nọ, tôi nói với mẹ
One day, I had a conversation with my mother about how my worldview was starting to change, and she said something to me that I will hold dear to my heart for as long as I live. She looked at me with the weary eyes of someone who had experienced enough dogmatism to last a lifetime, and said, "I'm tired of hating people." In that instant, I realized how much negative energy it takes to hold that hatred inside of you.
về sự thay đổi trong cách tôi nhìn nhận thế giới, và bà nói với tôi một điều mà tôi sẽ luôn nhớ mãi trong tim. Bà nhìn tôi với đôi mắt mệt mỏi của một người từng trải qua quá nhiều chủ nghĩa giáo lý, và nói: "Mẹ quá mệt mỏi vì phải ghét người khác rồi." Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng cần nhiều năng lượng như thế nào để duy trì lòng thù hận trong bạn.
Zak Ebrahim is not my real name. I changed it when my family decided to end our connection with my father and start a new life. So why would I out myself and potentially put myself in danger? Well, that's simple. I do it in the hopes that perhaps someone someday who is compelled to use violence may hear my story and realize that there is a better way, that although I had been subjected to this violent, intolerant ideology, that I did not become fanaticized. Instead, I choose to use my experience to fight back against terrorism, against the bigotry. I do it for the victims of terrorism and their loved ones, for the terrible pain and loss that terrorism has forced upon their lives. For the victims of terrorism, I will speak out against these senseless acts and condemn my father's actions. And with that simple fact, I stand here as proof that violence isn't inherent in one's religion or race, and the son does not have to follow the ways of his father. I am not my father.
Zak Ebrahim không phải là tên thật của tôi. Tôi đã đổi tên khi gia đình tôi quyết định chấm dứt mọi quan hệ với cha và bắt đầu một cuộc sống mới. Vậy tại sao tôi lại nói ra câu chuyện của mình và lao đầu vào nguy hiểm? Rất đơn giản, tôi làm điều này với hy vọng rằng một ngày nào đó, ai đó phải sống chung với bạo lực nghe được câu chuyện này và nhận ra rằng, có một cách khác tốt hơn, dù bị buộc phải tiếp xúc với tư tưởng bạo lực và cố chấp này, tôi đã không trở thành một kẻ cuồng tín. Thay vào đó, tôi chọn sử dụng kinh nghiệm của mình để đấu tranh với khủng bố, và với sự cuồng tin. Tôi làm điều này vì những nạn nhân của khủng bố và người thân của họ, vì những nỗi đau và mất mát mà khủng bố đã gây ra. Vì những nạn nhân này, tôi sẽ lên tiếng chống lại những hành động vô nghĩa và lên án hành động của cha tôi. Với sự thật đó, tôi đứng đây để minh chứng rằng bạo lực không phải là vốn có trong tôn giáo hay chủng tộc và con trai không cần phải đi theo con đường của cha anh ta. Tôi không phải là cha tôi. Xin cảm ơn. (Vỗ tay)
Thank you. (Applause)
Cảm ơn tất cả mọi người. (Vỗ tay)
Thank you, everybody. (Applause)
Cảm ơn tất cả mọi người. (Vỗ tay)
Thank you all. (Applause)
Cảm ơn rất nhiều. (Vỗ tay)
Thanks a lot. (Applause)