The theme of my talk today is, "Be an artist, right now." Most people, when this subject is brought up, get tense and resist it: "Art doesn't feed me, and right now I'm busy. I have to go to school, get a job, send my kids to lessons ... " You think, "I'm too busy. I don't have time for art." There are hundreds of reasons why we can't be artists right now. Don't they just pop into your head?
Chủ đề của bài diễn thuyết của tôi hôm nay là "Trở thành một nghệ sĩ, ngay lúc này." Hầu hết mọi người, khi chủ đề này được đưa lên, trở lên căng thẳng và chống lại nó: "Nghệ thuật không nuôi tôi được, và bây giờ tôi đang bận. Tôi phải đi học, phải kiếm việc làm, cho con cái tôi đến chỗ học ..." Bạn nghĩ, "Tôi quá bận rộn. Tôi không có thời gian cho nghệ thuật." Có hàng trăm lý do để bạn không thể thành nghệ sĩ bây giờ. Chúng cứ nhảy vào đầu bạn phải không?
There are so many reasons why we can't be, indeed, we're not sure why we should be. We don't know why we should be artists, but we have many reasons why we can't be. Why do people instantly resist the idea of associating themselves with art? Perhaps you think art is for the greatly gifted or for the thoroughly and professionally trained. And some of you may think you've strayed too far from art. Well you might have, but I don't think so. This is the theme of my talk today. We are all born artists.
Có rất nhiều lý do tại sao chúng ta không thể trở thành, quả thật là chúng ta không chắc chắn tại sao chúng ta nên trở thành. Chúng ta không biết tại sao chúng ta nên là các nghệ sĩ, nhưng có rất nhiều lý do để không trở thành. Tại sao mọi người ngay lập tức chống lại ý tưởng của việc gắn họ với nghệ thuật? Có thể bạn nghĩ nghệ thuật là cho người vô cùng có năng khiếu hoặc cho người được đào tạo cẩn thận và chuyên nghiệp. Và có một vài trong số bạn có thể nghĩ rằng đã đi lạc quá xa khỏi nghệ thuật. Có thể bạn đã vậy, nhưng tôi không nghĩ vậy. Đây là chủ đề của bài diễn thuyết của tôi ngày hôm nay. Chúng ta đều là những nghệ sĩ bẩm sinh.
If you have kids, you know what I mean. Almost everything kids do is art. They draw with crayons on the wall. They dance to Son Dam Bi's dance on TV, but you can't even call it Son Dam Bi's dance -- it becomes the kids' own dance. So they dance a strange dance and inflict their singing on everyone. Perhaps their art is something only their parents can bear, and because they practice such art all day long, people honestly get a little tired around kids.
Nếu bạn có con, bạn sẽ biết điều tôi nói. Hầu hết những thứ trẻ con làm là nghệ thuật. Chúng vẽ với màu sáp trên tường. Chúng nhảy theo Son Dam Bi trên TV, nhưng bạn không thể gọi đó là điệu nhảy của Son Dam Bi - đó trở thành điệu nhảy của những đứa trẻ. Chúng nhảy một điệu nhảy lạ lùng và tra tấn mọi người bằng giọng hát. Có thể nghệ thuật của chúng là cái gì đó mà chỉ bố mẹ chúng có thể chịu đựng nổi, và bởi vì chúng luyện tập thứ nghệ thuật đó cả ngày trời, thực sự thì mọi người trở nên mệt mỏi một chút khi xung quanh những đứa trẻ.
Kids will sometimes perform monodramas -- playing house is indeed a monodrama or a play. And some kids, when they get a bit older, start to lie. Usually parents remember the very first time their kid lies. They're shocked. "Now you're showing your true colors," Mom says. She thinks, "Why does he take after his dad?" She questions him, "What kind of a person are you going to be?"
Trẻ con thỉnh thoảng cũng biểu diễn kịch một người -- chơi đồ hàng quả thực là kịch một người hay một vở kịch. Và một vài đứa trẻ, khi chúng lớn hơn chút nữa, bắt đầu nói dối. Thông thường bố mẹ nhớ lần đầu tiên mà con họ nói dối. Họ bị sốc. "Bây giờ nó đã lộ bản chất thật," Người mẹ nói. Cô ấy nghĩ, "Tại sao nó lại giống bố nó?" Cô ấy hỏi đứa con, "Con sẽ trở thành người như thế nào hả?"
But you shouldn't worry. The moment kids start to lie is the moment storytelling begins. They are talking about things they didn't see. It's amazing. It's a wonderful moment. Parents should celebrate. "Hurray! My boy finally started to lie!" All right! It calls for celebration. For example, a kid says, "Mom, guess what? I met an alien on my way home." Then a typical mom responds, "Stop that nonsense." Now, an ideal parent is someone who responds like this: "Really? An alien, huh? What did it look like? Did it say anything? Where did you meet it?" "Um, in front of the supermarket."
Nhưng bạn không nên lo lắng. Thời điểm mà những đứa trẻ bắt đầu nói dối là thời điểm mà việc kể chuyện bắt đầu. Chúng nói về những thứ mà chúng chưa nhìn thấy. Điều đó thật kinh ngạc. Đó là một giây phút tuyệt vời. Bố mẹ nên chúc mừng. "Ồ, con trai tôi cuối cùng đã bắt đầu nói dối!" Được rồi! Nó cần một lễ kỷ niệm. Ví dụ một đứa trẻ nói, "Mẹ, biết không? Con đã gặp một người ngoài hành tinh trên đường về nhà." Thì một bà mẹ thông thường sẽ đáp lại, "Dừng ngay điều vớ vẩn đó lại." Bây giờ, một bố mẹ lý tưởng là người mà đáp lại như thế này: "Thật á? Một người ngoài hành tinh, hả? Nó trông thế nào? Nó có nói gì không? Con gặp nó ở đâu?" "Ừm, trước siêu thị ạ."
When you have a conversation like this, the kid has to come up with the next thing to say to be responsible for what he started. Soon, a story develops. Of course this is an infantile story, but thinking up one sentence after the next is the same thing a professional writer like me does. In essence, they are not different. Roland Barthes once said of Flaubert's novels, "Flaubert did not write a novel. He merely connected one sentence after another. The eros between sentences, that is the essence of Flaubert's novel." That's right -- a novel, basically, is writing one sentence, then, without violating the scope of the first one, writing the next sentence. And you continue to make connections.
Khi bạn có một đối thoại như này, đứa trẻ phải nghĩ ra điều tiếp theo để nói và chịu trách nhiệm cho điều cậu ta bắt đầu. Sớm thôi một câu chuyện phát triển. Tất nhiên đây là một câu chuyện trẻ con, nhưng nghĩ ra một câu tiếp theo sau câu trước thì là thứ giống như một nhà văn chuyên nghiệp như tôi làm Trong bản chất, chúng không khác nhau. Roland Barthes một lần nói về các tiểu thuyết của Flaubert, "Flaubert không viết tiểu thuyết, Ông ấy chỉ nối một câu văn sau một câu văn khác. Tình yêu giữa những câu văn, đó là bản chất của các tiểu thuyết Flaubert." Đúng vậy -- một tiểu thuyết, đơn giản, chỉ là viết một câu văn, sau đó, để không phá vỡ giá trị của câu đầu tiên, viết câu tiếp theo. Và bạn tiếp tục tạo nên những kết nối.
Take a look at this sentence: "One morning, as Gregor Samsa was waking up from anxious dreams, he discovered that in his bed he had been changed into a monstrous verminous bug." Yes, it's the first sentence of Franz Kafka's "The Metamorphosis." Writing such an unjustifiable sentence and continuing in order to justify it, Kafka's work became the masterpiece of contemporary literature. Kafka did not show his work to his father. He was not on good terms with his father. On his own, he wrote these sentences. Had he shown his father, "My boy has finally lost it," he would've thought.
Hãy đọc câu văn này: "Vào một buổi sáng, khi mà Gregor Samsa thức dậy từ những giấc mơ đầy lo lắng, anh ấy nhận ra rằng trên chiếc giường anh ấy đã biến thành một con bọ rận kì quái." Vâng, đây là câu đầu tiên của tác phẩm "The Metamorphosis" của Franz Kafka Viết một câu văn vô nghĩa, và viết tiếp để chứng minh nó, Tác phẩm của Kafka trở thành kiệt tác của văn học đương đại. Kafka đã không đưa tác phẩm của mình cho bố xem. Ông ấy không có mối quan hệ tốt với bố mình. Tự mình, ông ấy viết những câu văn này. Nếu ông ấy cho bố mình xem, hẳn bố ông sẽ nghĩ "Con trai tôi cuối cùng đã mất nó,".
And that's right. Art is about going a little nuts and justifying the next sentence, which is not much different from what a kid does. A kid who has just started to lie is taking the first step as a storyteller. Kids do art. They don't get tired and they have fun doing it. I was in Jeju Island a few days ago. When kids are on the beach, most of them love playing in the water. But some of them spend a lot of time in the sand, making mountains and seas -- well, not seas, but different things -- people and dogs, etc. But parents tell them, "It will all be washed away by the waves." In other words, it's useless. There's no need. But kids don't mind. They have fun in the moment and they keep playing in the sand. Kids don't do it because someone told them to. They aren't told by their boss or anyone, they just do it.
Đúng vậy. Nghệ thuật chỉ là trở nên điên rồ một chút và biện minh bằng câu tiếp theo, việc mà không khác việc một đứa trẻ làm là mấy. Một đứa trẻ mà bắt đầu nói dối là bước một bước đầu tiên của người kể chuyện. Những đứa trẻ có tạo nên nghệ thuật. Chúng không trở nên mệt mỏi và thấy vui khi làm việc này. Tôi đã ở đảo Jeju một vài ngày trước đây. Khi những đứa trẻ trên bờ biển, phần lớn đều thích nghịch nước. Nhưng một vài đứa dành nhiều thời gian với cát, xây dựng những ngọn núi và biển -- thực ra, không phải biển, mà là những thứ khác -- con người và chó, vân vân. Nhưng bố mẹ nói với chúng, "Nó rồi cũng sẽ bị trôi sạch đi bởi sóng biển." Hay nói cách khác, nó vô ích. Không cần thiết. Nhưng những đứa trẻ không để ý. Chúng vui vẻ lúc đó và chúng tiếp tục chơi với cát. Trẻ con không làm gì bởi vì ai đó bảo chúng. Chúng không bị sai bảo bởi sếp hoặc bất cứ ai, chúng cứ làm thôi.
When you were little, I bet you spent time enjoying the pleasure of primitive art. When I ask my students to write about their happiest moment, many write about an early artistic experience they had as a kid. Learning to play piano for the first time and playing four hands with a friend, or performing a ridiculous skit with friends looking like idiots -- things like that. Or the moment you developed the first film you shot with an old camera. They talk about these kinds of experiences. You must have had such a moment. In that moment, art makes you happy because it's not work. Work doesn't make you happy, does it? Mostly it's tough.
Khi bạn còn nhỏ, tôi cá rằng bạn đã dành thời gian tận hưởng sự vui thú của thứ nghệ thuật còn sơ khai. Khi tôi yêu cầu sinh viên của tôi viết về giây phút hạnh phúc nhất của họ, rất nhiều viết về một trải nghiệm nghệ thuật đầu tiên họ có khi còn trẻ con. Học đánh đàn piano lần đầu tiên hay đánh đàn dùng bốn bàn tay với một người bạn, hoặc biểu diễn một bản kịch khôi hài ngớ ngẩn với những người bạn trông giống bọn ngốc -- những thứ như vậy. Hoặc giây phút làm một bộ phim đầu tiên mà quay với một chiếc máy quay cũ Họ nói về đủ loại trải nghiệm. Bạn chắc chắn cũng có một giây phút như vậy. Vào giây phút đó, nghệ thuật làm bạn vui bởi vì nó không phải là công việc. Công việc không làm bạn vui, phải không? Hầu như đều khó nhọc.
The French writer Michel Tournier has a famous saying. It's a bit mischievous, actually. "Work is against human nature. The proof is that it makes us tired." Right? Why would work tire us if it's in our nature? Playing doesn't tire us. We can play all night long. If we work overnight, we should be paid for overtime. Why? Because it's tiring and we feel fatigue. But kids, usually they do art for fun. It's playing. They don't draw to sell the work to a client or play the piano to earn money for the family. Of course, there were kids who had to. You know this gentleman, right? He had to tour around Europe to support his family -- Wolfgang Amadeus Mozart -- but that was centuries ago, so we can make him an exception. Unfortunately, at some point our art -- such a joyful pastime -- ends. Kids have to go to lessons, to school, do homework and of course they take piano or ballet lessons, but they aren't fun anymore. You're told to do it and there's competition. How can it be fun? If you're in elementary school and you still draw on the wall, you'll surely get in trouble with your mom. Besides, if you continue to act like an artist as you get older, you'll increasingly feel pressure -- people will question your actions and ask you to act properly.
Nhà văn người Pháp Michel Tournier có một câu nói nổi tiếng. Thực ra nó có hại một chút. "Công việc là chống lại bản chất con người. Bằng chứng là nó làm chúng ta mệt mỏi." Đúng không? Tại sao công việc lại làm chúng ta mệt mỏi nếu nó là trong bản chất? Vui chơi không làm chúng ta mệt mỏi. Chúng ta có thể chơi cả đêm dài. Nếu chúng ta làm việc cả đêm, chúng ta phải được trả thêm giờ. Tại sao? Bởi vì nó mệt mỏi và chúng ta cảm thấy mệt mỏi. Nhưng với những đứa trẻ, thông thường chúng làm nghệ thuật cho vui. Đó là vui chơi. Chúng không vẽ để bán cho một khách hàng hoặc chơi piano để kiếm tiền cho gia đình. Tất nhiên, có những người đã phải làm điều đó. Bạn biết quí ông này phải không? Ông ấy đã phải diễn khắp châu Âu để giúp gia đình mình -- Wolfgang Amadeus Mozart -- nhưng đó đã là hàng thế kỉ trước đây, nên chúng ta có thể coi đó là một ngoại lệ. Không may, vào một thời điểm nào đó nghệ thuật của chúng ta -- một thứ giải trí vui vẻ -- kết thúc. Những đứa trẻ phải đi đến lớp, đến trường, làm bài tập về nhà và tất nhiên chúng học piano hay ba lê, nhưng chúng không vui vẻ nữa. Khi mà bạn bị bảo phải làm thế và có một sự cạnh tranh. Vui thế nào được? Nếu bạn ở trong trường tiểu học và bạn vẫn vẽ lên tường, bạn chắc chắn sẽ gặp rắc rồi với mẹ bạn. Bên cạnh đó, nếu bạn tiếp tục hành động như một nghệ sĩ khi bạn lớn tuổi hơn nữa, bạn sẽ ngày càng chịu thêm áp lực -- mọi người sẽ chất vấn về hành động của bạn và yêu cầu bạn hành động đúng đắn.
Here's my story: I was an eighth grader and I entered a drawing contest at school in Gyeongbokgung. I was trying my best, and my teacher came around and asked me, "What are you doing?" "I'm drawing diligently," I said. "Why are you using only black?" Indeed, I was eagerly coloring the sketchbook in black. And I explained, "It's a dark night and a crow is perching on a branch." Then my teacher said, "Really? Well, Young-ha, you may not be good at drawing but you have a talent for storytelling." Or so I wished. "Now you'll get it, you rascal!" was the response. (Laughter) "You'll get it!" he said. You were supposed to draw the palace, the Gyeonghoeru, etc., but I was coloring everything in black, so he dragged me out of the group. There were a lot of girls there as well, so I was utterly mortified.
Đây là câu chuyện của tôi: khi tôi học lớp 8 và tôi tham dự một cuộc thi vẽ tại trường ở Gyeongbokgung. Tôi cố gắng hết sức, và thầy giáo của tôi đi xung quanh và hỏi tôi, "Em đang làm gì thế?" "Em đang vẽ chăm chú ạ," Tôi nói. "Tại sao em chỉ dùng mỗi màu đen?" Tất nhiên vì tôi đang cố gắng tô màu cuốn sách vẽ bằng màu đen. Và tôi giải thích. "Đó là một đêm tối và một con qua đang đậu trên một cành cây." Sau đó thầy giáo tôi nói. "Thật à? Uh, Young-ha, em có thể không giỏi vẽ nhưng em có tài năng cho việc kể chuyện đó." Tôi ước ông ấy đã nói như vậy. "Đi ra ngoài, đồ đùa cợt!" mới là lời đáp. (Tiếng cười) "Đi ra ngoài!" thầy nói. Cần phải vẽ cung điện, cung Gyeonghoeru, vân vân, nhưng tôi lại tô màu tất cả mọi thứ bằng màu đen, nên thầy đã lôi tôi ra khỏi nhóm đó. Cũng có cả rất nhiều cô gái ở đó, nên tôi đã vô cùng xấu hổ.
None of my explanations or excuses were heard, and I really got it big time. If he was an ideal teacher, he would have responded like I said before, "Young-ha may not have a talent for drawing, but he has a gift for making up stories," and he would have encouraged me. But such a teacher is seldom found. Later, I grew up and went to Europe's galleries -- I was a university student -- and I thought this was really unfair. Look what I found. (Laughter)
Không có lời giải thích hay lời bào chữa của tôi được lắng nghe, và tôi đã trải qua một việc lớn. Nếu ông ấy là một thầy giáo lý tưởng, ông ấy đáng ra đã đáp lại như tôi nói trước đó, "Young-ha có thể không có tài năng vẽ, nhưng em ấy có tài năng cho việc kể chuyện," và ông ấy nên khuyến khích tôi. Nhưng một giáo viên như vậy thật là khó tìm, Sau này, tôi lớn lên và đến những phòng tranh ở châu Âu -- Tôi đã là một sinh viên đại học -- và tôi đã nghĩ điều này là không công bằng. Hãy nhìn thấy thứ tôi tìm thấy này. (Tiếng cười)
Works like this were hung in Basel while I was punished and stood in front of the palace with my drawing in my mouth. Look at this. Doesn't it look just like wallpaper? Contemporary art, I later discovered, isn't explained by a lame story like mine. No crows are brought up. Most of the works have no title, Untitled. Anyways, contemporary art in the 20th century is about doing something weird and filling the void with explanation and interpretation -- essentially the same as I did. Of course, my work was very amateur, but let's turn to more famous examples.
Những tác phẩm như thế này được treo ở Besel trong khi tôi đã bị trừng trị và đứng trước cung điện đó với bức tranh của tôi trong mồm. Hãy nhìn này. Nó chỉ giống giấy dán tường phải không? Nghệ thuật hiện đại, sau này tôi khám phá ra rằng, không được giải thích bởi một câu chuyện vớ vẩn như của tôi. Không có con quạ nào được nói đến. Hầu hết những tác phẩm không có tiêu đề, Untitled. Nghệ thuật hiện đại vào thế kỉ 20 là việc làm cái gì đó kì quặc và thế chỗ trống bằng một lời giải thích hay một sự diễn giải -- bản chất giống với thứ tôi đã làm. Tất nhiên, tác phẩm của tôi rất là nghiệp dư, nhưng hãy chuyển sang những ví dụ nổi tiếng hơn
This is Picasso's. He stuck handlebars into a bike seat and called it "Bull's Head." Sounds convincing, right? Next, a urinal was placed on its side and called "Fountain". That was Duchamp. So filling the gap between explanation and a weird act with stories -- that's indeed what contemporary art is all about. Picasso even made the statement, "I draw not what I see but what I think." Yes, it means I didn't have to draw Gyeonghoeru. I wish I knew what Picasso said back then. I could have argued better with my teacher. Unfortunately, the little artists within us are choked to death before we get to fight against the oppressors of art. They get locked in. That's our tragedy.
Đây là của Picasso. Ông ấy gắn cái ghi đông vào một cái yên xe đạp và gọi nó là "Cái đầu bò". Nghe thuyết phục phải không? Tiếp theo, một cái bồn cầu được đặt khác đi và gọi là "Suối nước". Đó là của Duchamp. Vậy xóa đi khoảng trống giữa sự giải thích và một hành động kì quặc với những câu chuyện -- đó chính là nghệ thuật hiện đại. Picasso thậm chí còn nói một câu, "Tôi vẽ không phải thứ tôi nhìn thấy mà là thứ tôi nghĩ." Vâng, có nghĩa là tôi không cần phải vẽ Gyeonghoeru. Tôi ước tôi biết điều Picasso nói lúc trước. Tôi đã có thể tranh cãi với giáo viên của tôi tốt hơn. Thật không may, những nghệ sĩ nhỏ trong chúng ta đã bị bóp nghẹ đến chết trước khi chúng ta bắt đầu đáp lại những kẻ chống nghệ thuật. Họ bị khóa lại. Đó là bi kịch của chúng ta.
So what happens when little artists get locked in, banished or even killed? Our artistic desire doesn't go away. We want to express, to reveal ourselves, but with the artist dead, the artistic desire reveals itself in dark form. In karaoke bars, there are always people who sing "She's Gone" or "Hotel California," miming the guitar riffs. Usually they sound awful. Awful indeed. Some people turn into rockers like this. Or some people dance in clubs. People who would have enjoyed telling stories end up trolling on the Internet all night long. That's how a writing talent reveals itself on the dark side.
Vậy điều gì xảy ra khi những nghệ sĩ nhỏ bị khóa lại, bài trừ hoặc thậm chí giết chết? Ham muốn nghệ thuật của chúng ta không mất đi. Chúng ta muốn thể hiện, bộc lộ bản thân, nhưng với nghệ sĩ đã chết, ham muốn nghệ thuật sẽ bộc lộ dưới dạng tối tăm. Trong những quán karaoke, luôn có những người hát "She's Gone" hay "Hotel California" bắt chước những cây guitar. Thường thì họ hát một cách kinh khủng. Thực kinh khủng. Một vài người trở thành những rocker như thế. Hoặc một vài người nhảy nhót trong những câu lạc bộ. Những người thích thú kể chuyện cuối cùng lại lang thang trên Internet cả đêm. Một tài năng viết đã bộc lộ một mặt tối tăm như thế.
Sometimes we see dads get more excited than their kids playing with Legos or putting together plastic robots. They go, "Don't touch it. Daddy will do it for you." The kid has already lost interest and is doing something else, but the dad alone builds castles. This shows the artistic impulses inside us are suppressed, not gone. But they can often reveal themselves negatively, in the form of jealousy. You know the song "I would love to be on TV"? Why would we love it? TV is full of people who do what we wished to do, but never got to. They dance, they act -- and the more they do, they are praised. So we start to envy them. We become dictators with a remote and start to criticize the people on TV. "He just can't act." "You call that singing? She can't hit the notes." We easily say these sorts of things. We get jealous, not because we're evil, but because we have little artists pent up inside us. That's what I think.
Thỉnh thoảng chúng ta thấy những ông bố trở nên thích thú hơn con của họ chơi với Legos hay lắp ghép robot. Họ nói, "Đừng động vào nó. Bố sẽ làm cho con." Đứa con đã mất hứng và đi làm thứ khác, nhưng ông bố vẫn một mình xây những lâu đài. Điều này cho thấy rằng sự thôi thúc nghệ thuật trong chúng ta bị nén lại, không phải biến mất. Nhưng chúng lại có thể được lộ ra một cách tiêu cực, dưới dạng lòng ghen tị. Bạn biết bài hát "Tôi rất muốn lên TV"? Tại sao mọi người lại thích vậy? Trên TV có đầy người làm việc mà chúng ta ước được làm, nhưng lại không bao giờ làm. Họ nhảy, họ diễn -- và họ càng làm nhiều, họ lại được ca tụng. Vì vậy chúng ta bắt đầu ghen tị với họ. Chúng ta trở thành những nhà độc tài với cái điều khiển và bắt đầu phê phán những người trên TV. "Anh ta không diễn được." "Thế mà gọi là hát à?" Cô ta không thể đánh được các nốt." Chúng ta dễ dàng nói những thứ như thế này. Chúng ta trở nên ghen tị, không phải chúng ta xấu xa, nhưng bởi vì chúng ta có những nghệ sĩ nhỏ bé bị nhốt lại ở bên trong. Đó là điều tôi nghĩ.
What should we do then? Yes, that's right. Right now, we need to start our own art. Right this minute, we can turn off TV, log off the Internet, get up and start to do something. Where I teach students in drama school, there's a course called Dramatics. In this course, all students must put on a play. However, acting majors are not supposed to act. They can write the play, for example, and the writers may work on stage art. Likewise, stage art majors may become actors, and in this way you put on a show. Students at first wonder whether they can actually do it, but later they have so much fun. I rarely see anyone who is miserable doing a play. In school, the military or even in a mental institution, once you make people do it, they enjoy it. I saw this happen in the army -- many people had fun doing plays.
Vậy thì chúng ta nên làm gì? Vâng, đúng vậy. Ngay bây giờ, chúng ta cần bắt đầu nghệ thuật của chính chúng ta. Ngay lúc này, chúng ta có thể tắt TV, thoát khỏi Internet, đứng dậy và bắt đầu làm việc gì đó. Tôi dạy sinh viên ở trường kịch, có một khóa họ được gọi là Nghệ thuật kịch. Trong khóa học này, tất cả sinh viên phải tham gia một vở kịch. Tuy nhiên, những sinh viên ngành diễn không nhất thiết phải diễn. Ví dụ họ có thể viết một vở kịch. và những nhà biên kịch có thể làm việc với sân khấu. Cũng thế, những sinh viên ngành nghệ thuật sân khấu có thể trở thành diễn viên, và như vậy mà tạo nên một chương trình. Đầu tiên sinh viên tự hỏi không biết họ có thực sự có thể làm thế. nhưng sau đó họ có rất nhiều niềm vui. Tôi hiếm khi thấy ai đó mà buồn bã khi đóng kịch. Trong trường học, quân đội hay thậm chí trong viện tâm thần, khi bạn nói mọi người làm vậy, họ thích thú. Tôi đã chứng kiến trong quân đội -- mọi người vui vẻ diễn những vở kịch.
I have another experience: In my writing class, I give students a special assignment. I have students like you in the class -- many who don't major in writing. Some major in art or music and think they can't write. So I give them blank sheets of paper and a theme. It can be a simple theme: Write about the most unfortunate experience in your childhood. There's one condition: You must write like crazy. Like crazy! I walk around and encourage them, "Come on, come on!" They have to write like crazy for an hour or two. They only get to think for the first five minutes.
Tôi có một trải nghiệm khác: Trong lớp học viết của tôi, tôi đưa cho sinh viên một bài tập đặc biệt. Tôi có những sinh viên như bạn trong lớp học -- nhiều người không theo học ngành viết. Một vài người học ngành nghệ thuật hay âm nhạc và nghĩ rằng họ không thể viết. Nên tôi đưa cho họ giấy trắng và một chủ đề. Đó có thể là một chủ đề đơn giản: Viết về một việc không may mắn nhất trong thời thơ ấu của bạn. Với một điều kiện: Bạn phải viết như điên. Như điên! Tôi đi xung quanh và khuyến khích họ, "Nhanh lên, nhanh lên!" Họ phải viết như điên trong một hoặc hai tiếng. Họ chỉ được nghĩ trong năm phút đầu tiên.
The reason I make them write like crazy is because when you write slowly and lots of thoughts cross your mind, the artistic devil creeps in. This devil will tell you hundreds of reasons why you can't write: "People will laugh at you. This is not good writing! What kind of sentence is this? Look at your handwriting!" It will say a lot of things. You have to run fast so the devil can't catch up. The really good writing I've seen in my class was not from the assignments with a long deadline, but from the 40- to 60-minute crazy writing students did in front of me with a pencil. The students go into a kind of trance. After 30 or 40 minutes, they write without knowing what they're writing. And in this moment, the nagging devil disappears.
Lý do tôi làm họ viết như điên vì khi bạn viết chậm và có rất nhiều ý nghĩ xuất hiện trong đầu bạn, con quỷ của nghệ thuật chui vào. Con quỷ sẽ bảo bạn hàng trăm lý do tại sao bạn không thể viết: "Mọi người sẽ cười bạn. Đây không phải là bài viết tốt!" Câu kiểu gì thế này? Nhìn vào chữ viết của bạn!" Nó sẽ nói rất nhiều thứ. Bạn phải chạy thật nhanh để con quỷ không đuổi kịp Bài viết thực sự tốt tôi được đọc trong lớp của tôi không phải từ những bài tập với hạn nộp lâu, mà từ những sinh viên đã viết như điên trong 40 đến 60 phút trước tôi với một chiếc bút chì. Những sinh viên đó bước vào một trạng thái hôn mê. Sau 30 hoặc 40 phút, họ viết mà không biết mình đang viết. Và trong khoảnh khắc này, con quỷ mè nheo biến mất.
So I can say this: It's not the hundreds of reasons why one can't be an artist, but rather, the one reason one must be that makes us artists. Why we cannot be something is not important. Most artists became artists because of the one reason. When we put the devil in our heart to sleep and start our own art, enemies appear on the outside. Mostly, they have the faces of our parents. (Laughter) Sometimes they look like our spouses, but they are not your parents or spouses. They are devils. Devils. They came to Earth briefly transformed to stop you from being artistic, from becoming artists. And they have a magic question. When we say, "I think I'll try acting. There's a drama school in the community center," or "I'd like to learn Italian songs," they ask, "Oh, yeah? A play? What for?" The magic question is, "What for?" But art is not for anything. Art is the ultimate goal. It saves our souls and makes us live happily. It helps us express ourselves and be happy without the help of alcohol or drugs. So in response to such a pragmatic question, we need to be bold. "Well, just for the fun of it. Sorry for having fun without you," is what you should say. "I'll just go ahead and do it anyway." The ideal future I imagine is where we all have multiple identities, at least one of which is an artist.
Vậy nên tôi có thể nói: Không phải là vì hàng trăm lý do một người không thể là một nghệ sĩ, mà là vì một lí do làm chúng ta trở thành nghệ sĩ. Tại sao chúng ta không thể là một cái gì đó không quan trọng. Hầu hết các nghệ sĩ trở thành nghệ sĩ bởi vì lí do này. Chúng ta cho con quỷ trong trái tim ta ngủ và bắt đầu nghệ thuật của chính chúng ta, kẻ thù xuất hiện bên ngoài. Hầu như, chúng mang bộ mặt của bố mẹ chúng ta. (Tiếng cười) Thỉnh thoảng chúng giống như chồng hoặc vợ ta, nhưng chúng không phải cha mẹ cũng như vợ hay chồng bạn, Chúng là những con quỷ. Những con quỷ. Chúng xuống trái đất biến hình nhanh gọn để ngăn bạn khỏi nghệ thuật, khỏi trở thành nghệ sĩ. Và chúng có một câu hỏi đầy ma lực. Khi chúng ta nói, "Tôi nghĩ tôi sẽ thử diễn kịch. Có một trường kịch ở trung tâm cộng đồng," hoặc "Tôi muốn học những bài hát của người Italia," chúng hỏi, "Thế à? Một vở kịch? Vì điều gì?" Câu hỏi đầy ma lực, "Vì điều gì?" Nhưng nghệ thuật không phải vì điều gì. Nghệ thuật là mục tiêu cuối cùng. Nó cứu linh hồn của chúng ta và làm chúng ta sống vui vẻ. Nó giúp chúng ta thể hiện bản thân mình và vui vẻ mà không cần dùng đến rượu hay thuốc phiện. Vậy để đáp lại một câu hỏi giáo điều, chúng ta cần can đảm. "Chỉ cho vui thôi. Rất tiếc khi vui vẻ mà không có mày," đó là điều bạn cần nói. "Tôi sẽ đi tiếp và làm dù sao đi nữa." Tương lai lí tưởng mà tôi tưởng tượng là nơi mà chúng ta đều có nhiều danh tính, ít nhất một trong số đó là một nghệ sĩ.
Once I was in New York and got in a cab. I took the backseat, and in front of me I saw something related to a play. So I asked the driver, "What is this?" He said it was his profile. "Then what are you?" I asked. "An actor," he said. He was a cabby and an actor. I asked, "What roles do you usually play?" He proudly said he played King Lear. King Lear. "Who is it that can tell me who I am?" -- a great line from King Lear. That's the world I dream of. Someone is a golfer by day and writer by night. Or a cabby and an actor, a banker and a painter, secretly or publicly performing their own arts.
Khi tôi ở New York và vào một cái taxi. Tôi ngồi sau, và trước mặt tôi thấy một cái gì liên quan đến một vở kịch. Nên tôi đã hỏi người lái xe, "Đây là cái gì?" Ông ấy nói đó là tiểu sử của ông. "Vậy ông là ai?" Tôi hỏi. "Một diễn viên," ông ấy nói. Ông ấy là lái xe taxi và một diễn viên. Tôi hỏi, "Vai nào ông thường diễn?" Ông ấy tự hào nói ông đóng vai vua Lear. Vua Lear. "Nó là ai mà có thể biết tôi là ai?" - một lời thoại tuyệt vời từ vua Lear. Đó là thế giới tôi mơ về. Ai đó là một tay gôn ban ngày và là nhà văn ban đêm. Hoặc một lái xe taxi và một diễn viên, một nhân viên ngân hàng và một họa sĩ, bí mật hoặc công khai thể hiện nghệ thuật của chính họ.
In 1990, Martha Graham, the legend of modern dance, came to Korea. The great artist, then in her 90s, arrived at Gimpo Airport and a reporter asked her a typical question: "What do you have to do to become a great dancer? Any advice for aspiring Korean dancers?" Now, she was the master. This photo was taken in 1948 and she was already a celebrated artist. In 1990, she was asked this question. And here's what she answered: "Just do it." Wow. I was touched. Only those three words and she left the airport. That's it. So what should we do now? Let's be artists, right now. Right away. How? Just do it!
Vào năm 1990, Martha Graham, huyền thoại của nhảy hiện đại, đến Hàn Quốc. Người nghệ sĩ vĩ đại, vào tuổi 90, đến sân bay Gimpo và một phóng viên hỏi bà ấy một câu hỏi điển hỉnh: "Phải làm gì để trở thành một vũ công vĩ đại? Bà có lời khuyên nào cho những vũ công Hàn Quốc đầy khao khát?" Bây giờ, bà ấy là một bậc thầy. Bức ảnh này được chụp vào năm 1948 và khi đó bà ấy đã là một nghệ sĩ lừng danh. Vào năm 1990, bà ấy nhận được câu hỏi này. Và bà ấy đã trả lời: "Cứ làm thôi." Wow. Tôi xúc động. Chỉ với ba từ và cô ấy rời sân bay. Chỉ vậy thôi. Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Hãy trở thành nghệ sĩ, ngay bây giờ. Ngay bây giờ. Như thế nào? Cứ làm thôi!
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)