Do you remember how big the world felt when we were younger? Because my childhood was filled with time travel and adventures. I sat in awe of how flowers grew from a simple seed. I remember looking up at the sky and wondering: Was the Earth moving? Was the sun moving? Or was I moving? And I filled the rest of the time by reading books about fantasy lands.
Bạn còn nhớ cảm giác thế giới rộng lớn thế nào khi chúng ta còn nhỏ không? Vì tuổi thơ của tôi tràn ngập những chuyến du hành thời gian và phiêu lưu Tôi đã từng ngạc nhiên khi thấy hoa được mọc lên từ một hạt giống đơn giản Tôi còn nhớ khi nhìn lên bầu trời và tự hỏi: Có phải trái đất đang chuyển động không? Hay là mặt trời? Hay là chính tôi? Và tôi lấp đầy thời gian còn lại bằng cách đọc sách về những vùng đất giả tưởng.
But slowly, the time travel and adventures of my youth became using my GPS to figure out how much traffic I'd inevitably be sitting in. The flowers became the screen saver to my laptop I spent way too much time on. I only saw the sunrise when pulling all-nighters to get work done. And those fantasy lands, well, those became essays and articles from underfunded newspapers. And yes, some of this is just a part of growing up, necessary even. But I realized the imaginative and creative forces that drove me had less and less space to thrive in my young adult life. And in being forced to look at the world as it is, I was missing out on the opportunity to look at the world as it could be.
Nhưng những chuyến du hành thời gian và phiêu lưu tuổi thơ dần dần trở thành việc sử dụng GPS để tìm hiểu xem tôi phải ngồi chờ bao lâu trong lúc tắc đường Những bông hoa trở thành màn hình chờ trên máy tính mà tôi đã dành quá nhiều thời gian cho nó. Tôi chỉ có thể thấy mặt trời mọc sau khi thức trắng đêm để hoàn thành công việc Và những vùng đất giả tưởng kia trở thành những bài luận và bài báo từ những tờ báo thiếu vốn Và đúng, một số điều này là một phần của quá trình trưởng thành, và cần thiết nữa. Nhưng tôi nhận ra sự tưởng tượng và sáng tạo mà đã từng thúc đẩy tôi dần dần càng có ít không gian để phát triển sau khi trưởng thành Và khi bị bắt buộc nhìn thế giới theo cách này, tôi đã bỏ lỡ cơ hội ngắm nhìn thế giới vốn có
Now more than ever, we live in a world that requires of us an imagination so that we can envision what could be different. And while I didn't come prepared today to answer the world's largest problems, I would like to make a case for how one tool can help us continue to build new worlds and find our place in it. Curiosity.
Bây giờ hơn bao giờ hết, chúng ta đang sống trong thế giới cần có trí tưởng tượng để chúng ta có thể hình dung ra những khả năng mới Mặc dù tôi không chuẩn bị câu trả lời cho những vấn đề lớn nhất của thế giới, tôi muốn chứng minh làm thế nào một công cụ có thể giúp ta tiếp tục phát triển thế giới mới và tìm vị trí của mình trong đó. Sự tò mò
I don't have any fancy graphs to show you all today, but I would like to think that I'm sort of an expert in the field as my entire life has been a case study in following my curiosities. It started super simple. My grampy and I would reimagine and act out the entire saga of The Odyssey with my Polly Pocket dolls, as one does at the age of four. And around the age of five, I asked for every religious book, I mean every religious book. Fast forwarding to 13, I read my first short story from the formidable James Baldwin, and my life was forever changed. Needless to say, I was grateful to be surrounded by a community of people that honored my interests. But as I got older, I began to get confronted by a big question: Are you sure about that?
Tôi không có những biểu đồ hay ho hôm nay nhưng tôi muốn nghĩ mình là một chuyên gia trong lĩnh vực này vì cả cuộc đời tôi đã là một nghiên cứu về việc theo đuổi sự tò mò Nó bắt đầu rất đơn giản Ông tôi và tôi tưởng tượng và diễn toàn bộ câu chuyện Odyssey với những con búp bê Polly Pocket của tôi, như một đứa trẻ 4 tuổi Và khoảng 5 tuổi tôi đã hỏi về mọi cuốn sách tôn giáo, ý tôi là mọi cuốn sách tôn giáo Lên 13 tuổi, tôi đã đọc truyện ngắn đầu tiên của mình từ James Baldwin ghê gớm, và cuộc sống tôi đã thay đổi từ đó. Khỏi phải nói, tôi rất biết ơn khi được ở trong một cộng đồng tôn trọng sở thích của tôi Nhưng khi tôi trưởng thành hơn, tôi bắt đầu đối diện với một câu hỏi quan trọng: Bạn có chắc về điều này không?
Now this was a question I really could not escape. In August of 2018, right as I was embarking on my next adventure. I was beginning my freshman year at Harvard right as my television show “Grown-ish” began filming season two. And I was at a crossroads, because acting for me has been more than a career. It's given me permission to explore my fantasies. I feel like I gain another level of empathy every time I step into a different character's shoes. But my education has been equally as pivotal. Because my education has fulfilled my endless desire to know: to know places, to know the events that have shaped us, the communities that have built us, the obstacles that have tried to stop us, the mistakes that haunt us. But selfishly, to know about myself and my place in the world.
Đây chính là câu hỏi tôi không thể trốn tránh được Vào tháng 8/2018, khi tôi bắt đầu chuyến phiêu lưu tiếp theo tôi bắt đầu năm nhất tại Harvard khi chương trình “Grown-ish” bắt đầu quay phần hai. Và tôi đã phân vân, vì diễn xuất không chỉ là một nghề nghiệp đối với tôi Nó cho phép tôi được khám phá trí tưởng tượng của mình Tôi cảm giác mình đạt được một cấp độ đồng cảm mới mỗi lần tôi vào vai nhân vật khác nhau Nhưng việc học của tôi đồng thời cũng rất quan trọng Vì việc học đáp ứng được sự tò mò vô hạn của tôi: về những địa điểm, sự kiện đã định hình chúng ta, những cộng đồng đã phát triển chúng ta, những trở ngại đã cố ngăn cản chúng ta những sai lầm ám ảnh chúng ta. Nhưng ích kỷ hơn là để hiểu về bản thân và vị trí của mình trong thế giới này
So my two lifelong passions were colliding, and I was being told by academic advisers and entertainment folk alike -- although no one on my team -- that there was no symbiotic relationship between the two worlds. I was searching for an "and," but I kept getting presented an "either-or." And I almost let those five words -- “Are you sure about that?” -- stop me.
Thế là hai đam mê đời tôi đã va vào nhau, Và tôi đã được khuyên từ các cố vấn học tập và từ ngành giải trí mặc dù không ai ủng hộ tôi họ đều cho rằng hai bên không thể có mối quan hệ tương đồng giữa hai thế giới Tôi đang tìm kiếm từ “và” nhưng tôi cứ tiếp tục nhận được “hoặc” Và tôi suýt để những từ “Bạn có chắc không” dừng tôi lại
But let me cut to the chase. I'm speaking to you now as a Harvard alum with a television show going into its sixth season.
Nhưng hãy để tôi đi thẳng vào vấn đề Tôi đang nói với tư cách cựu học sinh Harvard với một chương trình tivi đang tới mùa 6
(Applause)
(vỗ tay)
It's cool. And while my college predicament may have been unusual, I do think this experience is quite universal. Because, one, I’m far from the first person to go to school while working. But also I'd go so far as to say all of us juggle multiple interests, passions and jobs. Yet there comes a moment on our paths where we're expected to get serious, to find our one thing, stick to it. We're told that our multiple areas of interest that we are equally drawn to are incompatible. And hit with that all-too-familiar “Are you sure about that?” Suddenly we go from being expected to know math and a language, science and history, to operating in this narrow silo for the sake of becoming an expert or really good at one thing. I mean, think about how many times we ask each other the question, "What do you do?" Which is really a proxy in my mind for a much more pressing question, "Who are you right now?" Because what we do is only a fraction of who we are. And this culture of heralding expertise means that our curiosities are often mislabeled as distractions. I would love to think through what we could be missing out on by not actively prioritizing our curiosity.
Nó rất tuyệt Và mặc dù hoàn cảnh đại học khó khăn của tôi có thể bất thường tôi nghĩ trải nghiệm này khá là phổ biến Vì đầu tiên là tôi không phải là người đầu tiên vừa đi học vừa đi làm Nhưng tôi cũng chắc chắn rằng ai cũng xoay sở với nhiều sở thích, đam mê và công việc Và có những khoảnh khắc trên con đường của mình, mà chúng ta cần phải nghiêm túc, cần phải tìm ra một thứ và bám chặt lấy nó Chúng ta được bảo rằng những sở thích đa dạng mà chúng ta đều bị thu hút không thể tương thích với nhau và rồi gặp câu hỏi quá quen thuộc “Bạn có chắc về điều đó không?” Bỗng nhiên từ việc mong đợi chúng ta biết toán và ngôn ngữ khoa học và lịch sử chuyển sang vận hành một cái silo nhỏ với mục đích để trở thành một chuyên gia hoặc trở nên thực sự giỏi trong một việc gì đó Hãy nghĩ lại những lần chúng ta hỏi người khác “Bây giờ bạn đang làm gì?” mà với tôi, nó đại diện cho một câu hỏi quan trọng hơn nhiều “Bây giờ bạn là ai?” Vì việc chúng ta làm chỉ là một phần của chúng ta Và văn hoá ca ngợi sự chuyên môn này cho rằng sự tò mò của chúng ta thường bị coi là sự xao nhãng Tôi muốn suy nghĩ những gì chúng ta có thể bỏ lỡ khi không chủ động ưu tiên sự tò mò của chúng ta
Here, let me put it this way. Curiosity has been a lifeline for me. It's really easy to be 23 and a pessimist. It doesn't take many observational skills to see the deep flaws and fissures of our world, to see how close we remain to these systems of oppression we swear are behind us. And when I say I feel affected by these flaws, I'm not just talking about some existential "I have a degree in a social science" kind of way, but in the very real way that it affects me and my family and my community every day. It's also easy to be 23 and struggle to find your place. I remember so vividly being 16 and thinking that I could change the world. I was certain of it. I was one voting initiative away. I was one march away, I was one panel away from real change, the kind that lasts. And I remember when that assuredness was replaced by quicksand. It felt as though the more I moved and the more I struggled, the more I sank into the overwhelm. And I responded to feeling lost by finding comfort in my expertise, hiding behind this false sense of certainty, I really acted like I knew everything there was to know. I was suppressing my curiosity, but I realized that made it so much easier to pick apart every potential decision rather than take action.
Hãy để tôi giải thích theo cách này Sự tò mò đã từng là dây cứu sinh của tôi Thực sự rất dễ trở thành người bi quan vào tuổi 23 Nó không cần quá nhiều kĩ năng quan sát để thấy những khuyết điểm và khe nứt sâu của thế giới chúng ta để thấy chúng ta gần với những hệ thống áp bức này thế nào mà chúng ta không ngờ tới Và khi tôi bảo tôi cảm thấy bị ảnh hưởng bởi những điều này Tôi không chỉ nói tới những việc như kiểu “tôi có bằng khoa học xã hội” nhưng về thực tế nó đã ảnh hưởng đến tôi và gia đình và cộng đồng của tôi mỗi ngày Việc tìm thấy vị trí của mình rất khó khăn ở tuổi 23 Tôi nhớ rõ ở tuổi 16 nghĩ rằng mình có thể thay đổi thế giới Tôi đã rất tự tin và ủng hộ ý tưởng đó. Tôi đã đi được một chặng đường tôi chỉ còn một khoảng cách để tạo nên sự thay đổi đó một sự tác động lâu dài Và tôi nhớ khi sự chắc chắn đó được thay bằng cát lún Cảm giác như tôi càng cố vùng vẫy tôi càng thấy khó khăn hơn tôi càng bị choáng ngợp Và khi tôi phản ứng cảm giác lạc lõng đó bằng cách tìm kiếm sự an toàn trong chuyên môn của mình và trốn phía sau cảm giác chắc chắn giả dối này tôi đã ra vẻ mình thực sự biết mọi thứ Tôi đã kìm nén sự tò mò của mình nhưng tôi cũng nhận ra rằng việc xem xét các lựa chọn tiềm năng dễ dàng hơn so với hành động
Now while I can't speak for everyone's experiences, from conversations I've had with my peers and my mentors, I know this feeling isn't relegated to being 23. Choosing to take on both college and entertainment at the same time, blending my two worlds, was a necessary recommitment to my curiosity. I found such a joy in discovering just how much I didn't know. Lessons came from everywhere: classes like hip-hop sampling, on how neo soul and blues became the basis to a new sound taught me how media can be used as a way of preserving legacy, as a way of bringing past cultures into the present. Playing Tinker Bell gave me permission to reignite my imagination. My class on W.E.B. Du Bois is where I discovered the name for our television production company, 7th Sun. And building a television set and writers’ room gave me the ability to practice equitable hiring within an archaic system in real time.
Mặc dù tôi không thể nói thay cho kinh nghiệm của mọi người từ những cuộc trò chuyện với đồng nghiệp và người cố vấn tôi biết cảm giác này không chỉ dừng lại ở tuổi 23 Việc chọn đi học đại học và làm ở ngành giải trí cùng một lúc, hoà quyện hai thế giới của tôi, là sự cam kết cần thiết với sự tò mò của tôi Tôi đã tìm thấy niềm vui khi khám phá những điều mình chưa biết Những bài học từ khắp nơi: những lớp học như làm nhạc hip-hop, làm thế nào để dùng nhạc neo và blues thành một âm thanh mới, đã dạy tôi cách sử dụng truyền thông để bảo tồn di sản cũng như mang lại văn hoá cũ trở lại. Việc chơi bài Tinker Bell đã cho phép tôi khơi lại trí tưởng tượng của mình Lớp học về W.E.B Du Bois là nơi tôi tìm được tên cho công ty sản xuất truyền hình của tôi 7th Sun Và việc xây dựng máy thu hình và phòng biên kịch đã cho tôi khả năng tuyển dụng công bằng trong một hệ thống lỗi thời trong thực tế
And in an independent study created by Dr. Cornel West, I learned my biggest lesson of all. See, there are certain elements of our society that we deem as universal, immovable truths, when they're, in fact, subjective. Not only are they subjective, they're oftentimes responsible for these systems of oppression, for these dangerous misconceptions about people, for this feeling of stuckness, this feeling like nothing can change. And to me, these universal truths can range from everything as big as socioeconomic exploitation to that "Are you sure about that?" that stops you from going off on your own and exploring. Conversely, this means academics and entertainment are most potent in their abilities to demonstrate alternate realities. This lesson reinvigorated my love for these two spaces because I realized they'd always been primed for imagination and exploration and gave us the ability to explore what can blossom from curiosity. This perspective shift taught me that I was thinking too small because I thought the task at hand was to merely alter these systems at play rather than to imagine entirely new ways of being. Because the results of curiosity are immeasurable. From Galileo's reordering of the universe to how the musician Prince undefined masculinity for generations. And oftentimes these discoveries can jeopardize past ways of thinking.
Và trong một nghiên cứu độc lập bởi tiến sĩ Cornel West Tôi đã nhận được bài học lớn nhất trong tất cả Có những điều tất yếu trong xã hội chúng ta mà chúng ta coi đó là sự thật hiển nhiên và không thể thay đổi mà trong khi chúng thực ra là chủ quan Chúng không chỉ chủ quan mà chúng còn thường là nguyên nhân dẫn tới hệ thống áp bức cho những nhận định sai và nguy hiểm về con người cho cảm giác bế tắc này, cảm giác như không có gì có thể thay đổi Đối với tôi, những sự thật phổ quát này có thể bao gồm mọi thứ lớn lao như bóc lột kinh tế xã hội đến câu hỏi “Bạn có chắc về điều đó không?” khiến bạn không thể tiếp tục khám phá Ngược lại, điều này có nghĩa là học thuật và giải trí trở nên mạnh nhất trong việc thể hiện những thực tiễn khác nhau Bài học này đã giúp tôi khơi lại tình yêu với hai lĩnh vực này Vì tôi nhận ra cả hai đã luôn dành cho trí tưởng tượng và khám phá và cho chúng ta khả năng khám phá những gì có thể sinh ra từ sự tò mò. Việc thay đổi góc nhìn này đã dạy tôi rằng tôi đã suy nghĩ quá hẹp hỏi vì tôi tưởng việc của tôi chỉ là nhảy giữa hai hệ thống hơn là tưởng tượng những cách hoàn toàn mới Vì kết quả của sự tò mò không thể đo lường được Từ việc Galileo sắp xếp lại cả vũ trụ cho đến cách nhạc sĩ Prince không xác nhận được nam tính qua nhiều thế hệ Và nhiều lần những khám phá này có thể ảnh hưởng đến lối suy nghĩ cũ
I like to call the change that emerges from blossomed curiosities rupture. If tradition is this result of repetition, then rupture is the introduction of something fresh. It's bridging together two spaces often kept separate for the sake of achieving new ends, and it's of insisting that there are possibilities outside of the ones we've been presented with. But too often dreaming is relegated to the academy and to Silicon Valley, and to all of these exclusive institutions. When it is in fact the daily curiosities of every one of us that holds the most potential for rupture.
Tôi thích gọi sự thay đổi nảy sinh từ sự tò mò là sự tan vỡ Nếu truyền thống là kết quả từ sự lặp lại, thì sự tan vỡ là khởi đầu của cái gì đó hoàn toàn mới Việc kết nối hai thế giới tưởng như hoàn toàn tách biệt để đạt được nhiều mục tiêu mới và cũng như mở ra những khả năng ngoài những cái mà chúng ta đã thấy Nhưng việc mơ mộng quá nhiều thường bị đánh giá thấp trong trường học và trong Silicon Valley, và với tất cả những nơi khác. Trong khi sự tò mò hằng ngày trong mỗi chúng ta giữ tiềm năng lớn nhất để tạo nên sự tan vỡ.
Now if you aren't convinced just yet that you are a universe-shifting change maker, then it is my duty as a history nerd to remind you that most of these leaders of these social change movements that we credit with giving us the world that we live in today, change was not their day job. Dr. Martin Luther King Jr was a preacher paying attention to the works of Gandhi across the ocean while reading Tolstoy. But I also think of my own papa, who used his position within education to enfranchise Black children in Madison, Wisconsin. I think of my cousin, Anousheh Ansari, who went from looking up at the stars in Iran to flying to the space station. I think about the protesters in Iran led by women and children, putting their lives on the line because they're curious about what a society looks like that values women, life and freedom.
Nếu hiện tại bạn chưa tin rằng mình có thể thay đổi thế giới thì là người mê lịch sử, tôi có nhiệm vụ phải nhắc lại bạn rằng hầu hết những người đứng đầu trong phong trào thay đổi xã hội mà chúng ta tin rằng họ đã khiến thế giới trở nên như bây giờ, thay đổi vốn không phải là công việc chính của họ Tiến sĩ Martin Luther King Jr là một nhà truyền giáo tập trung vào các tác phẩm của Gandhi bên kia đại dương trong khi đọc Tolstoy Nhưng tôi cũng nghĩ đến bố tôi, người dùng vị trí của mình trong giáo dục để trao tự do cho trẻ em da đen ở Madison, Wisconsin Tôi nghĩ đến chị em họ của tôi, Anousheh Ansari người từng chỉ ngắm sao ở Iran giờ đã có thể bay tới trạm vũ trụ Tôi nghĩ đến những người biểu tình ở Iran dẫn đầu bởi phụ nữa và trẻ em, đang đặt cược tính mạng của mình vì họ muốn biết xã hội sẽ thế nào nếu như phụ nữ, đời sống và sự tự do được coi trọng
(Applause)
(vỗ tay)
Now if it isn't clear, do you know what the byproduct of curiosity is? Possibility, surprise!
Nếu hiện tại bạn vẫn chưa rõ, bạn có biết sản phẩm phụ của tò mò là gì không? Chính là cơ hội, ngạc nhiên chưa
(Laughter)
(cười)
Now I’ve graduated from Harvard, and my television show is ending. And a couple of years ago, this really would have terrified me to leave two spaces that I know so well. But because I've built a life centered on honoring my interests, everything from the glockenspiel to Octavia Butler, I walk excitedly towards what's next because I know somewhere between the two lies my next adventure. Chasing curiosity means that my purpose is constantly unfolding in front of me. All I have to do is pay attention. And similarly, each and every one of us have a special set of interests that are totally unique to us, like a thumbprint. So please join me in recommitting to curiosity. Because honoring your so-called distractions is an act of creating. It's to sit in the grandeur of all of our options. It's to acknowledge our infinite possibilities when the world tries to convince us it is indeed finite. So refuse to let your world get smaller, and let’s build new futures together.
Giờ tôi đã tốt nghiệp từ Harvard và chương trình của tôi sắp kết thúc Và vài năm trước, tôi sẽ rất hoảng sợ nếu như phải tách rời hai thế giới mà tôi biết quá rõ Nhưng vì tôi đã xây dựng cuộc sống bằng cách tập trung vào đam mê của mình mọi thứ từ glockenspiel đến Octavia Butler, Tôi rất hào hứng với tương lai sắp tới vì tôi biết hành trình của mình sẽ ở giữa hai thế giới này Theo đuổi tò mò cũng tức là liên tục mở ra mục tiêu trước mắt tôi. Tôi cần phải tập trung. Và tương tự như vậy, mọi người ở đây đều có những đam mê đặc biệt hoàn toàn của riêng mình, giống như dấu vân tay vậy. Vậy nên hãy cùng tôi khơi lại sự tò mò. Bởi vì tôn vinh sự xao lãng của bạn chính là sự sáng tạo để đạt được điều gì đó lớn lao trong mọi lựa chọn của chúng ta để thừa nhận khả năng vô hạn của chúng ta khi cả thế giới cố gắng thuyết phục chúng ta rằng nó hữu hạn Vậy nên đừng để thế giới chúng ta nhỏ lại và hãy cùng nhau xây dựng tương lai mới
Thank you.
Cảm ơn
(Applause)
(vỗ tay)