The night before I was heading for Scotland, I was invited to host the final of "China's Got Talent" show in Shanghai with the 80,000 live audience in the stadium. Guess who was the performing guest? Susan Boyle. And I told her, "I'm going to Scotland the next day." She sang beautifully, and she even managed to say a few words in Chinese: 送你葱 So it's not like "hello" or "thank you," that ordinary stuff. It means "green onion for free." Why did she say that? Because it was a line from our Chinese parallel Susan Boyle -- a 50-some year-old woman, a vegetable vendor in Shanghai, who loves singing Western opera, but she didn't understand any English or French or Italian, so she managed to fill in the lyrics with vegetable names in Chinese. (Laughter) And the last sentence of Nessun Dorma that she was singing in the stadium was "green onion for free." So [as] Susan Boyle was saying that, 80,000 live audience sang together. That was hilarious.
Đêm trước khi tôi đến X-cốt-len Tôi được mới tới dẫn vòng chung kết của chương trình "Tài năng Trung Quốc" ở Thượng Hải với 80,000 khán giả trong sân vận động. Các bạn đoán xem ai là vị khách mời biểu diễn? Susan Boyle Và tôi nói với bà ấy, "Tôi sẽ tới X-cốt-len ngày mai." Bà ấy đã hát rất hay. và còn nói được một vài từ tiếng Trung Quốc. [Tiếng Trung Quốc] Nên nó không giống như "Xin chào" hay "cảm ơn," một câu nói thông thường. Mà nó có nghĩa "hành lá miễn phí." Tại sao bà ấy lại nói thế? Bởi vì đó là một đoạn của một Susan Boyle khác của nước Trung Quốc chúng tôi, - một phụ nữ khoảng 50 tuổi, làm nghề bán rau ở Thượng Hải bà này yêu thích opera phương Tây, nhưng không hiểu tiếng Anh hay tiếng Pháp hay tiếng Ý, nên bà đã thêm vào lời nhạc bằng những tên loại rau bằng tiếng Trung Quốc. (Cười) Và câu cuối cùng của bản Nessun Dorma bà ấy đang hát ở sân vận động là "hành lá miễn phí." Nên khi Susan Boyle nói câu đó, 80,000 khán giả đồng thanh hát. Rất vui nhộn.
So I guess both Susan Boyle and this vegetable vendor in Shanghai belonged to otherness. They were the least expected to be successful in the business called entertainment, yet their courage and talent brought them through. And a show and a platform gave them the stage to realize their dreams. Well, being different is not that difficult. We are all different from different perspectives. But I think being different is good, because you present a different point of view. You may have the chance to make a difference.
Nên tôi nghĩ cả Susan Bolye và người bán rau này ở Thượng Hải là những người đặc biệt. Không ai nghĩ rằng họ có thể thành công trong ngành có tên là giải trí, nhưng sự dũng cảm và tài năng của họ đã giúp họ vượt qua. Và một chương trình và một cái bục đã cho họ sân khấu để thực hiện giấc mơ của họ. Vâng, tạo ra sự khác biệt không quá khó. Chúng ta đều khác nhau với những quan điểm khác nhau. Nhưng tôi nghĩ rằng sự khác biệt là điều tốt, vì quý vị đưa ra một quan điểm khác. Quý vị có thể có cơ hội tạo ra ảnh hưởng đặc biệt.
My generation has been very fortunate to witness and participate in the historic transformation of China that has made so many changes in the past 20, 30 years. I remember that in the year of 1990, when I was graduating from college, I was applying for a job in the sales department of the first five-star hotel in Beijing, Great Wall Sheraton -- it's still there. So after being interrogated by this Japanese manager for a half an hour, he finally said, "So, Miss Yang, do you have any questions to ask me?" I summoned my courage and poise and said, "Yes, but could you let me know, what actually do you sell?" I didn't have a clue what a sales department was about in a five-star hotel. That was the first day I set my foot in a five-star hotel.
Thế hệ của tôi đã rất may mắn khi chứng kiến và tham gia vào sự biến đổi mang tính lịch sử của Trung Quốc đã tạo ra nhiều thay đổi trong 20, 30 năm qua. Tôi nhớ rằng vào năm 1990, khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi xin việc ở phòng kinh doanh của một khách sạn 5 sao ở Bắc Kinh, Great Wall Sheraton -- khách sạn đó vẫn còn. Sau khi được phỏng vấn bởi vị giám đốc người Nhật trong nửa giờ, ông này cuối cùng nói, "Vâng, cô Yang, cô có câu hỏi nào dành cho tôi không?" Tôi lấy hết can đảm và bình tĩnh và nói, "Vâng, nhưng ông có thể cho tôi biết, ông thực sự bán cái gì?" Tôi không biết phòng kinh doanh là thế nào trong một khách sạn 5 sao. Đó là ngày đầu tiên tôi đặt chân vào một khách sạn 5 sao.
Around the same time, I was going through an audition -- the first ever open audition by national television in China -- with another thousand college girls. The producer told us they were looking for some sweet, innocent and beautiful fresh face. So when it was my turn, I stood up and said, "Why [do] women's personalities on television always have to be beautiful, sweet, innocent and, you know, supportive? Why can't they have their own ideas and their own voice?" I thought I kind of offended them. But actually, they were impressed by my words. And so I was in the second round of competition, and then the third and the fourth. After seven rounds of competition, I was the last one to survive it. So I was on a national television prime-time show. And believe it or not, that was the first show on Chinese television that allowed its hosts to speak out of their own minds without reading an approved script. (Applause) And my weekly audience at that time was between 200 to 300 million people.
Trong thời gian đó tôi đi thử giọng -- đợt thử giọng lần đầu công khai của đài truyền hình quốc gia Trung Quốc -- với một nghìn những người tốt nghiệp đại học khác. Người sản xuất nói với chúng tôi họ đang tìm kiếm một khuôn mặt dễ thương, ngây thơ và trẻ đẹp. Nên khi tới lượt tôi, tôi đứng dậy và nói, "Tại sao những phụ nữ nổi tiếng trên truyền hình lúc nào cũng phải đẹp, dễ thương, ngây thơ và, như anh biết, còn phải được việc? Tại sao họ không thể có ý kiến riêng và tiếng nói riêng?" Tôi nghĩ là tôi đã xúc phạm họ. Nhưng thực ra, họ ấn tượng với lời nói của tôi. Và do đó tôi vào vòng thi thứ hai, và sau đó là vòng 3 và vòng 4. Sau 7 vòng thi, chỉ còn lại tôi. Vậy là tôi phụ trách một chương trình truyền hình quốc gia vào giờ vàng. Và quý vị tin hay không, nhưng đó là chương trình đầu tiên trên truyền hình Trung Quốc cho phép người dẫn nói lên suy nghĩ của riêng họ mà không đọc lời thoại được phê duyệt trước. (Vỗ tay) Và khán giả hàng tuần của tôi ở thời điểm đó là từ 200 đến 300 triệu người.
Well after a few years, I decided to go to the U.S. and Columbia University to pursue my postgraduate studies, and then started my own media company, which was unthought of during the years that I started my career. So we do a lot of things. I've interviewed more than a thousand people in the past. And sometimes I have young people approaching me say, "Lan, you changed my life," and I feel proud of that. But then we are also so fortunate to witness the transformation of the whole country. I was in Beijing's bidding for the Olympic Games. I was representing the Shanghai Expo. I saw China embracing the world and vice versa. But then sometimes I'm thinking, what are today's young generation up to? How are they different, and what are the differences they are going to make to shape the future of China, or at large, the world?
Chỉ sau vài năm, tôi quyết định tới Mỹ và trường Đại học Columbia để học bằng sau đại học, và sau đó thành lập một công ty truyền thông riêng, mà tôi đã không nghĩ tới trong những năm tôi bắt đầu sự nghiệp. Chúng tôi đã làm nhiều việc. Tôi đã từng phỏng vấn hơn một nghìn người. Và đôi khi một số bạn trẻ đến với tôi và nói, "Cô Lan, cô đã thay đổi đời cháu," và tôi thấy tự hào về việc đó. Nhưng sau đó chúng tôi cũng rất may khi chứng kiến sự cải cách của cả nước. Tôi đã ở trong nhóm đấu thầu của Bắc Kinh để tổ chức Thế Vận Hội. Tôi đại diện cho Triển lãm Thượng Hải. tôi đã thấy Trung Quốc đang hội nhập với thế giới và ngược lại. Nhưng đôi khi tôi nghĩ, thế hệ trẻ ngày nay sẽ làm gì? Họ khác nhau thế nào, và họ sẽ tạo ra những ảnh hưởng đặc biệt gì để hình thành tương lai của Trung Quốc, hay nói rộng hơn, là thế giới?
So today I want to talk about young people through the platform of social media. First of all, who are they? [What] do they look like? Well this is a girl called Guo Meimei -- 20 years old, beautiful. She showed off her expensive bags, clothes and car on her microblog, which is the Chinese version of Twitter. And she claimed to be the general manager of Red Cross at the Chamber of Commerce. She didn't realize that she stepped on a sensitive nerve and aroused national questioning, almost a turmoil, against the credibility of Red Cross. The controversy was so heated that the Red Cross had to open a press conference to clarify it, and the investigation is going on.
Nên ngày hôm nay tôi muốn nói với các bạn trẻ thông qua kênh truyền thông xã hội. Trước hết, họ là ai? Họ trông như thế nào? Vâng, đây là cô gái có tên là Guo Meimei -- 20 tuổi, xinh đẹp. Cô khoe những chiếc túi, quần áo và xe hơi đắt tiền của mình trên một tiểu blog của cô ấy, là phiên bản tiếng Trung Quốc của Twitter. Và cô tự nhận là tổng giám đốc của Hội Chữ Thập Đỏ ở Phòng Thương Mại. Cô ấy đã không biết rằng rằng cô đã động chạm tới một vấn đề rất nhạy cảm và khiến cả nước nghi ngờ giống như là một vụ lùm xùm chống lại sự trung thực của Hội Chữ Thập Đỏ Vụ tranh cãi này quá nóng tới mức Hội Chữ Thập Đỏ phải mở một cuộc họp báo để làm rõ và cuộc điều tra đang diễn ra.
So far, as of today, we know that she herself made up that title -- probably because she feels proud to be associated with charity. All those expensive items were given to her as gifts by her boyfriend, who used to be a board member in a subdivision of Red Cross at Chamber of Commerce. It's very complicated to explain. But anyway, the public still doesn't buy it. It is still boiling. It shows us a general mistrust of government or government-backed institutions, which lacked transparency in the past. And also it showed us the power and the impact of social media as microblog.
Cho tới ngày hôm nay chúng tôi biết rằng chính cô gái đó đã bịa ra tiêu đề đó-- có thể là do cô ấy cảm thấy tự hào khi liên quan tới hoạt động nhân đạo. Tất cả những đồ đắt tiền đó được bạn trai cô ta tặng làm quà anh này đã từng là ủy viên trong một tiểu ban của Hội Chữ Thập Đỏ ở Phòng Thương Mại. Rất khó giải thích. Nhưng dù sao, công chúng vẫn không chấp nhận. Nó vẫn là đề tài nóng hổi Nó cho thấy nhiều người không tin vào chính phủ hoặc những cơ quan được chính phủ hậu thuẫn, những tổ chức trước đấy thiếu tính minh bạch. Và nó cũng cho chúng ta thấy sức mạnh và tác động của truyền thông xã hội ví dụ như tiểu blog.
Microblog boomed in the year of 2010, with visitors doubled and time spent on it tripled. Sina.com, a major news portal, alone has more than 140 million microbloggers. On Tencent, 200 million. The most popular blogger -- it's not me -- it's a movie star, and she has more than 9.5 million followers, or fans. About 80 percent of those microbloggers are young people, under 30 years old. And because, as you know, the traditional media is still heavily controlled by the government, social media offers an opening to let the steam out a little bit. But because you don't have many other openings, the heat coming out of this opening is sometimes very strong, active and even violent.
Tiểu blog bùng nổ trong năm 2010, với số người viếng thăm tăng gấp đôi và thời gian tiêu tốn vào nó tăng gấp 3 Sina.com, một cổng tin tức lớn, chỉ riêng nó đã có hơn 140 triệu người dùng tiểu blog. Trên Tencent, đó là 200 triệu. Người viết blog được yêu thích nhất -- không phải tôi -- mà là một ngôi sao điện ảnh, cô ấy có hơn 9.5 triệu người theo dõi, hay người hâm mộ. Khoảng 80% những người dùng tiểu blog là thanh niên, dưới 30 tuổi. Và bởi vì, như quý vị biết, truyền thông truyền thống vẫn bị chính phủ kiểm soát gắt gao, truyền thông xã hội tạo một cơ chể mở để cho phép thả lỏng một chút. Nhưng vì quý vị không có nhiều cơ chế mở khác, sức nóng từ nút mở này đôi khỉ rất mạnh mẽ và thậm chí mãnh liệt.
So through microblogging, we are able to understand Chinese youth even better. So how are they different? First of all, most of them were born in the 80s and 90s, under the one-child policy. And because of selected abortion by families who favored boys to girls, now we have ended up with 30 million more young men than women. That could pose a potential danger to the society, but who knows; we're in a globalized world, so they can look for girlfriends from other countries. Most of them have fairly good education. The illiteracy rate in China among this generation is under one percent. In cities, 80 percent of kids go to college. But they are facing an aging China with a population above 65 years old coming up with seven-point-some percent this year, and about to be 15 percent by the year of 2030. And you know we have the tradition that younger generations support the elders financially, and taking care of them when they're sick. So it means young couples will have to support four parents who have a life expectancy of 73 years old.
Như vậy thông qua sử dụng tiểu blog, chúng ta thậm chí có thể hiểu rõ hơn thanh niên Trung Quốc. Vậy họ khác nhau như thế nào? Trước hết, phần lớn họ được sinh ra trong những năm 80 và 90 theo chính sách một con. Và vì việc phá thai có chọn lọc bởi những gia đình trọng nam khinh nữ, giờ đây kết quả là chúng ta có số nam nhiều hơn nữ là 30 triệu. Điều đó có thể gây hiểm họa cho xã hội, nhưng ai mà biết được; chúng ta đang ở trong một thế giới toàn cầu hóa, nên họ có thể tìm kiếm bạn gái ở những nước khác. Phần lớn họ được giáo dục khá tốt. Tỉ lệ mù chữ ở Trung Quốc trong thế hệ này là dưới 1%. Ở thành phố, 80% trẻ em đi học đại học. Nhưng họ đang đối mặt với một Trung Quốc già hóa với dân số trên 65 tuổi lên tới khoảng 7% trong năm nay và khoảng 15% đến năm 2030. Và quý vị biết chúng tôi có truyền thống là người trẻ hỗ trợ người già về mặt tài chính, và chăm sóc họ khi họ ốm. Nên điều này có nghĩa là đôi vợ chồng trẻ sẽ phải nuôi 4 bố mẹ có tuổi thọ trung bình là 73.
So making a living is not that easy for young people. College graduates are not in short supply. In urban areas, college graduates find the starting salary is about 400 U.S. dollars a month, while the average rent is above $500. So what do they do? They have to share space -- squeezed in very limited space to save money -- and they call themselves "tribe of ants." And for those who are ready to get married and buy their apartment, they figured out they have to work for 30 to 40 years to afford their first apartment. That ratio in America would only cost a couple five years to earn, but in China it's 30 to 40 years with the skyrocketing real estate price.
Do vậy, việc kiếm sống không dễ dàng đối với thanh niên. Người có trình độ đại học không thiếu. Ở vùng thành thị, người có trình độ đại học có lương khởi điểm khoảng 400 đô la Mỹ một tháng, còn tiền thuê nhà trung bình trên $500. Vậy họ làm gì? Họ phải ở chung -- chen chúc trong một không gian chật hẹp để tiết kiệm tiền và họ tự gọi là "lũ kiến" Và với những người chuẩn bị xây dựng gia đình và mua căn hộ riêng, họ tính họ phải làm việc từ 30 đến 40 năm mớ đủ tiền mua căn hộ đầu tiên. Với tỉ lệ đó ở Mỹ một cặp vợ chồng chỉ cần kiếm tiền trong 5 năm, nhưng ở Trung Quốc, đó là 30 đến 40 năm vì giá bất động sản tăng phi mã.
Among the 200 million migrant workers, 60 percent of them are young people. They find themselves sort of sandwiched between the urban areas and the rural areas. Most of them don't want to go back to the countryside, but they don't have the sense of belonging. They work for longer hours with less income, less social welfare. And they're more vulnerable to job losses, subject to inflation, tightening loans from banks, appreciation of the renminbi, or decline of demand from Europe or America for the products they produce. Last year, though, an appalling incident in a southern OEM manufacturing compound in China: 13 young workers in their late teens and early 20s committed suicide, just one by one like causing a contagious disease. But they died because of all different personal reasons. But this whole incident aroused a huge outcry from society about the isolation, both physical and mental, of these migrant workers.
Trong 200 triệu người lao động nhập cư, 60% là thanh niên. Họ thấy mình như bị kẹp giữa khu vực nông thôn và thành thị. Phần lớn không muốn quay lại miền quê, nhưng họ không có cảm giác thuộc về thành thị. Họ làm việc nhiều giờ hơn với ít thu nhập hơn, ít phúc lợi xã hội hơn. Và họ dễ bị mất việc, chịu đựng lạm phát, ngân hàng xiết chặt vốn vay, sự tăng giá của đồng nhân dân tệ hay sự giảm sút nhu cầu của châu Âu hay châu Mỹ đối với những sản phẩm họ sản xuất. Tuy nhiên, năm ngoái, một vụ việc kinh hãi ở một tổ hợp sản xuất thiết bị OEM ở Trung Quốc: 13 công nhân trẻ tuổi khoảng 18-19 và 20-21 tuổi đã tự vẫn từng người một giống như một căn bệnh truyền nhiễm. Nhưng họ đã chết vì tất cả những lí do cá nhân khác nhau. Nhưng toàn bộ vụ này đã khiến cả xã hội bất bình về sự cách ly cả về mặt thể chất và tinh thần, của những công nhân nhập cư này.
For those who do return back to the countryside, they find themselves very welcome locally, because with the knowledge, skills and networks they have learned in the cities, with the assistance of the Internet, they're able to create more jobs, upgrade local agriculture and create new business in the less developed market. So for the past few years, the coastal areas, they found themselves in a shortage of labor.
Với những người quay trở về quê, họ thấy mình được địa phương rất chào đón, vì vơi kiến thức, kỹ năng và mạng lưới họ đã họ ở thành phố, với sự trợ giúp của Internet, họ có thể tạo ra nhiều việc làm hơn, cải thiện nông nghiệp và tạo ra doanh nghiệp mới ở những thị trường kém phát triển hơn. Nên trong vài năm qua, khu vực duyên hải đã thấy thiếu lao động.
These diagrams show a more general social background. The first one is the Engels coefficient, which explains that the cost of daily necessities has dropped its percentage all through the past decade, in terms of family income, to about 37-some percent. But then in the last two years, it goes up again to 39 percent, indicating a rising living cost. The Gini coefficient has already passed the dangerous line of 0.4. Now it's 0.5 -- even worse than that in America -- showing us the income inequality. And so you see this whole society getting frustrated about losing some of its mobility. And also, the bitterness and even resentment towards the rich and the powerful is quite widespread. So any accusations of corruption or backdoor dealings between authorities or business would arouse a social outcry or even unrest.
Những biểu đồ này cho thấy một bức tranh xã hội tổng quát hơn. Đầu tiên là hệ số Engels thể hiện chi phí nhu cầu thiết yếu hàng ngày đã giảm tỉ lệ trong suốt thập kỷ qua, về mặt thu nhập gia đình, tới khoảng 37% Nhưng sau đó trong 2 năm qua, nó tăng lại tới 39%, cho thấy chi phí sinh hoạt tăng. Hệ số Gini đã vượt qua mức nguy hiểm là 0.4 Giờ là 0.5 -- thậm chí còn tệ hơn là ở Mỹ -- thể hiện sự mất cân đối trong thu nhập. Và như vậy quý vị thấy cả xã hội đang trở nên bức xúc vì mất đi một phần tính linh động. Và sự cay đắng và thậm chí thù ghét với người giàu và người có quyền khá sâu rộng. Vậy nên mọi cáo buộc tham nhũng hoặc giao dịch đi cửa sau giữa chính quyền và doanh nghiệp sẽ dấy lên sự bất bình trong xã hội hay thậm chí là nghi ngờ
So through some of the hottest topics on microblogging, we can see what young people care most about. Social justice and government accountability runs the first in what they demand. For the past decade or so, a massive urbanization and development have let us witness a lot of reports on the forced demolition of private property. And it has aroused huge anger and frustration among our young generation. Sometimes people get killed, and sometimes people set themselves on fire to protest. So when these incidents are reported more and more frequently on the Internet, people cry for the government to take actions to stop this.
Vậy là nhờ một số chủ đề nóng nhất trên tiểu blog, chúng ta có thể thấy điều mà giới trẻ quan tâm nhất. Sự công bằng xã hội và trách nhiệm của chính phủ là điều họ cần trước tiên. Trong khoảng thập kỷ qua, sự đô thị hóa và phát triển nhanh chóng cho chúng ta thấy nhiều báo cáo về việc phá hủy cưỡng chế nhà riêng của người dân. Và nó đã gây ra sự giận dữ và bức xúc trong giới trẻ của chúng ta. Đôi khi có người bị giết, và có người tự thiêu để phản đối. Nên khi những vụ này được đưa tin ngày càng thường xuyên trên Internet, người ta kêu gọi chính chủ có hành động ngăn chặn việc này.
So the good news is that earlier this year, the state council passed a new regulation on house requisition and demolition and passed the right to order forced demolition from local governments to the court. Similarly, many other issues concerning public safety is a hot topic on the Internet. We heard about polluted air, polluted water, poisoned food. And guess what, we have faked beef. They have sorts of ingredients that you brush on a piece of chicken or fish, and it turns it to look like beef. And then lately, people are very concerned about cooking oil, because thousands of people have been found [refining] cooking oil from restaurant slop. So all these things have aroused a huge outcry from the Internet. And fortunately, we have seen the government responding more timely and also more frequently to the public concerns.
Một tin tốt lành là đầu năm nay, hội đồng nhà nước đã thông qua một quy định mới về việc trưng dụng và phá dỡ nhà và đã thông qua quyền ra lệnh phá dỡ cưỡng chế từ chính quyền địa phương tới tòa án. Tương tự, nhiều vấn đề khác về sự an toàn của người dân là đề tài nóng trên Internet. Chúng ta đã nghe tới không khí bị ô nhiễm, nước bị ô nhiễm, thực phẫm nhiễm độc. Và quý vị biết không, chúng tôi có cả thịt bò giả Người ta có những loại nguyên liệu mà quý vị quết lên miếng thịt gà hay cá, và nó biến thành thứ trông giống thịt bò. Và gần đây, người dân rất quan ngại về dầu ăn, vì hàng nghìn người đã bị phát hiện chế biến dầu ăn từ nước thải của các nhà hàng. Tất cả những việc này đã gây ra sự phản đối kịch liệt trên Internet. Và thật may mắn, chúng tôi đã thấy chính phủ ứng phó kịp thời hơn cũng như thường xuyên hơn đối với những quan ngại của người dân.
While young people seem to be very sure about their participation in public policy-making, but sometimes they're a little bit lost in terms of what they want for their personal life. China is soon to pass the U.S. as the number one market for luxury brands -- that's not including the Chinese expenditures in Europe and elsewhere. But you know what, half of those consumers are earning a salary below 2,000 U.S. dollars. They're not rich at all. They're taking those bags and clothes as a sense of identity and social status. And this is a girl explicitly saying on a TV dating show that she would rather cry in a BMW than smile on a bicycle. But of course, we do have young people who would still prefer to smile, whether in a BMW or [on] a bicycle.
Tuy thanh niên dường nhưng rất chắc chắn về sự tham gia của họ đối với việc thiết lập chính sách công, nhưng đôi khi họ hơi mất định hướng về thứ họ muốn cho cuộc sống cá nhân của họ. Trung Quốc chẳng bao lâu sẽ vượt Mỹ là thị trường số một của những thương hiệu xa xỉ -- đó là chưa tính tới chi tiêu của người Trung Quốc ở Châu Âu và những nơi khác. Nhưng quý vị biết đó, một nửa những người tiêu dùng này có lương dưới 2,000 đô la Mỹ. Họ không giàu chút nào cả. Họ đang lấy những cái túi và quần áo kia để thể hiện cái tôi và vị trí xã hội. Và đây là cô gái đã nói thẳng trên một chương trình hò hẹn trên truyền hình rằng cô thà khóc trong một chiếc xe BMW hơn là cười trên một chiếc xe đạp. Nhưng dĩ nhiên, chúng tôi có những thanh niên vẫn muốn cười hơn, dù đó là ở trong xe BMW hay là trên xe đạp.
So in the next picture, you see a very popular phenomenon called "naked" wedding, or "naked" marriage. It does not mean they will wear nothing in the wedding, but it shows that these young couples are ready to get married without a house, without a car, without a diamond ring and without a wedding banquet, to show their commitment to true love. And also, people are doing good through social media. And the first picture showed us that a truck caging 500 homeless and kidnapped dogs for food processing was spotted and stopped on the highway with the whole country watching through microblogging. People were donating money, dog food and offering volunteer work to stop that truck. And after hours of negotiation, 500 dogs were rescued. And here also people are helping to find missing children. A father posted his son's picture onto the Internet. After thousands of resends in relay, the child was found, and we witnessed the reunion of the family through microblogging.
Trong bức tranh tiếp theo, quý vị thấy một hiện tượng rất phổ biến gọi tên là đám cưới 'trần', hay hôn nhân 'trần'. Nó không có nghĩa là họ không mặc gì trong đám cưới, mà nó thể hiện những đôi trẻ này sẵn sàng cưới mà không có nhà, xe hơi, nhẫn kim cương và không có tiệc cưới, để cho thấy quyết tâm của họ với một tình yêu chân chính. Người dân cũng đang làm việc tốt thông qua truyền thông xã hội. Và bức tranh đầu tiên cho chúng ta thấy một xe tải đang nhốt 500 con chó bị bắt cóc và không nhà cửa để chế biến thức ăn đã bị phát hiện và bị chặn trên đường cao tốc và cả nước đang theo dõi thông qua tiểu blog. Người dân đang quyên góp tiền, thức ăn cho chó và làm công tác tình nguyện để chặn xe tải đó. Và sau nhiều giờ thương lượng, 500 con chó đã được giải thoát. Và đây là cảnh người dân đang giúp tìm trẻ lạc. Một người cha đăng ảnh của con trai mình trên Internet. Sau hàng ngàn tin đi tin lại, đứa trẻ đã được tìm thấy, và chúng tôi đã chứng kiến gia đinh đoàn tụ thông qua tiểu blog.
So happiness is the most popular word we have heard through the past two years. Happiness is not only related to personal experiences and personal values, but also, it's about the environment. People are thinking about the following questions: Are we going to sacrifice our environment further to produce higher GDP? How are we going to perform our social and political reform to keep pace with economic growth, to keep sustainability and stability? And also, how capable is the system of self-correctness to keep more people content with all sorts of friction going on at the same time? I guess these are the questions people are going to answer. And our younger generation are going to transform this country while at the same time being transformed themselves.
Như vậy, hạnh phúc là từ phổ biến nhất chúng ta đã nghe trong vòng hai năm qua. Hạnh phúc không chỉ liên quan tới những trải nghiệm cá nhân và giá trị cá nhân, mà đó còn là môi trường. Người dân đang suy nghĩ về những câu hỏi sau: Chúng ta liệu sẽ đánh đổi môi trường của chúng ta hơn nữa để tạo ra GDP cao hơn? Chúng ta sẽ thực hiện cải cách chính trị và xã hội như thế nào để theo kịp với tăng trưởng kinh tế, để giữ sự ổn định và bền vững? Và hệ thống có khả năng tự sửa chữa như thế nào để khiến ngày càng nhiều người hài lòng với mọi loại bất đồng xảy ra cùng một lúc? Theo tôi, đây là những câu hỏi người dân sẽ tự trả lời. Và thế hệ trẻ của chúng ta sẽ thay đổi đất nước này đồng thời chính họ cũng thay đổi.
Thank you very much.
Xin cảm ơn quý vị rất nhiều.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)