Well, the subject of difficult negotiation reminds me of one of my favorite stories from the Middle East, of a man who left to his three sons, 17 camels. To the first son, he left half the camels; to the second son, he left a third of the camels; and to the youngest son, he left a ninth of the camels. The three sons got into a negotiation -- 17 doesn't divide by two. It doesn't divide by three. It doesn't divide by nine. Brotherly tempers started to get strained. Finally, in desperation, they went and they consulted a wise old woman. The wise old woman thought about their problem for a long time, and finally she came back and said, "Well, I don't know if I can help you, but at least, if you want, you can have my camel." So then, they had 18 camels. The first son took his half -- half of 18 is nine. The second son took his third -- a third of 18 is six. The youngest son took his ninth -- a ninth of 18 is two. You get 17. They had one camel left over. They gave it back to the wise old woman.
Chủ đề về cuộc đàm phán khó khăn gợi cho tôi về một trong những câu chuyện yêu thích của tôi từ Trung Đông, về một người đàn ông để lại cho ba đứa con trai của ông ta 17 con lạc đà. Ông ta để lại cho người con cả phân nửa số lạc đà; cho người con thứ một phần ba số lạc đà; và cho người con út một phần chín số lạc đà. Và ba người con trai cùng nhau đàm phán. 17 không chia hết hai. Nó cũng không chia hết cho ba. Cũng như không chia hết cho chín. Tình hình bắt đầu căng thẳng. Cuối cùng, không biết phải làm sao, họ đến gặp và hỏi ý kiến một bà lão thông thái. Bà lão thông tháo nghĩ về vấn đề đó một lúc lâu, và cuối cùng bà ta quay lại và nói, "Thực sự ta cũng không biết là có thể giúp cho các người không, nhưng ít nhất, nếu các người muốn, các ngươi có thể lấy con lạc đà của ta." Vậy là họ có 18 con lạc đà. Người con cả lấy phân nửa -- phân nửa của 18 là chín. Người con thứ lấy một phần ba -- một phần ba của 18 là sáu. Người con út lấy một phần chín -- một phần chín của 18 là hai. Và tổng cộng là 17. Họ còn một con lạc đà sót lại. Họ trả nó cho bà lão thông thái.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Now, if you think about that story for a moment, I think it resembles a lot of the difficult negotiations we get involved in. They start off like 17 camels, no way to resolve it. Somehow, what we need to do is step back from those situations, like that wise old woman, look at the situation through fresh eyes and come up with an 18th camel. Finding that 18th camel in the world's conflicts has been my life passion.
Và nếu các bạn nghĩ về câu chuyện đó, Tôi nghĩ nó giống với nhiều cuộc đàm phán khó khăn mà chúng ta tham gia. Chúng bắt đầu như là 17 con lạc đà -- không có cách nào để giải quyết. Bằng cách nào đó, cái chúng ta cần phải làm là lùi một bước, giống như bà lão thông thái, nhìn vấn đề thông qua con mắt trong sáng và nghĩ tới con lạc đà thứ 18 Bây giờ, tìm con lạc đà thứ 18 trong các cuộc xung động trên thế giới đã trở thành đam mê của cuộc đời tôi.
I basically see humanity a bit like those three brothers. We're all one family. We know that scientifically, thanks to the communications revolution, all the tribes on the planet -- all 15,000 tribes -- are in touch with each other. And it's a big family reunion. And yet, like many family reunions, it's not all peace and light. There's a lot of conflict, and the question is: How do we deal with our differences? How do we deal with our deepest differences, given the human propensity for conflict and the human genius at devising weapons of enormous destruction? That's the question.
Tôi cơ bản thấy con người chút nào đó giống ba anh em kia; chúng ta là một gia đình. Chúng ta biết rằng một cách khoa học, cảm ơn những cuộc cách mạng truyền thông tất cả các bộ lạc trên hành tinh, tất cả 15000 bộ lạc, liên lạc với nhau. Và nó là một cuộc họp mặt gia đình lớn. Và giống như nhiều cuộc họp mặt gia đình, nó không phải lúc nào cũng bình yên và tươi sáng cả. Có nhiều mẫu thuẫn. Và câu hỏi là, chúng ta giải quyết các vấn đề của chúng ta như thế nào? Chúng ta giải quyết những sự khác biệt sâu thẳm nhất như thế nào, dựa vào bản chất mang xu hướng xung đột và trí thông minh của con người trong việc chế tao vũ khí hủy diệt hàng loạt? Đó là câu hỏi.
As I've spent the last better part of three decades, almost four, traveling the world, trying to work, getting involved in conflicts ranging from Yugoslavia to the Middle East to Chechnya to Venezuela -- some of the most difficult conflicts on the face of the planet -- I've been asking myself that question. And I think I've found, in some ways, what is the secret to peace. It's actually surprisingly simple. It's not easy, but it's simple. It's not even new. It may be one of our most ancient human heritages. The secret to peace is us. It's us who act as a surrounding community around any conflict, who can play a constructive role.
Tôi đã dùng phần tươi đẹp của ba thập kỷ mới đây -- gần như bốn -- du lịch thế giới, cố gắng làm việc, tham gia vào các mâu thuẫn từ Yugoslavia đến Trung Đông đến Chechnya đến Venezuela, một vài trong những xung đột khó khăn nhất trên hành tinh, Tôi đã tự đặt câu hỏi đó. Và nghĩ rằng tôi đã tìm thấy, trong một số cách nào đó, bí mật của hòa bình. Nó thật sự đơn giản một cách bất ngờ. Nó không dễ, nhưng đơn giản. Nó thậm chí không mới. Nó có thể là một trong những di sản xưa nhất của con người. Bí mật của hòa bình là chúng ta. Nó là chúng ta, những người hoạt động như là một cộng đồng vây quanh xung đột,
Let me give you just a story, an example.
những người tham gia với vai trò xây dựng.
About 20 years ago, I was in South Africa, working with the parties in that conflict, and I had an extra month, so I spent some time living with several groups of San Bushmen. I was curious about them, about the way in which they resolve conflict. Because, after all, within living memory, they were hunters and gatherers, living pretty much like our ancestors lived for maybe 99 percent of the human story. And all the men have these poison arrows that they use for hunting -- absolutely fatal. So how do they deal with their differences? Well, what I learned is, whenever tempers rise in those communities, someone goes and hides the poison arrows out in the bush, and then everyone sits around in a circle like this, and they sit and they talk and they talk. It may take two days, three days, four days, but they don't rest until they find a resolution or better yet -- a reconciliation. And if tempers are still too high, then they send someone off to visit some relatives, as a cooling-off period.
Để tôi kể cho các bạn nghe một câu chuyện, một ví dụ. Khoảng 20 năm trước, tôi ở Nam Phi (South Africa) làm việc với các nhóm trong cuộc xung đột, và tôi đã có thêm một tháng, vì vậy tôi dùng nó để sống với vài nhóm ở San Bushmen. Tôi đã tò mò về họ và cách họ giải quyết xung đột. Bởi vì, sau cùng, trong ký ức cuộc sống, họ là những thợ săn và người thu lượm, sống giống như là tổ tiên của chúng ta khoảng 99% lịch sử con người. Và tất cả đàn ông có các mũi tên độc dùng để săn bắn -- cực kỳ chết người. Vậy, họ giải quyết những sự khác nhau của họ như thế nào? Cái mà tôi học được là mỗi khi sự căng thẳng xảy ra trong cộng đồng, một ai đó đi giấu các mũi tên độc trong bụi rậm, và rồi mọi người ngồi thành vòng tròn như thế này, và họ ngồi, họ nói chuyện, và họ nói. Có thể mất đến 2 ngày, 3 ngày, 4 ngày, nhưng họ không ngừng nghỉ tới khi họ tìm ra được cách giải quyết hay là một cách hòa giải tốt hơn. Và nếu không khí căng thẳng vẫn cao, họ cử một ai đó đi thăm vài người thân như là một giai đoạn làm nguội.
Well, that system is, I think, probably the system that kept us alive to this point, given our human tendencies. That system, I call "the third side." Because if you think about it, normally when we think of conflict, when we describe it, there's always two sides -- it's Arabs versus Israelis, labor versus management, husband versus wife, Republicans versus Democrats. But what we don't often see is that there's always a third side, and the third side of the conflict is us, it's the surrounding community, it's the friends, the allies, the family members, the neighbors. And we can play an incredibly constructive role.
Hệ thống đó tôi nghĩ rằng là hệ thống mà giữ cho chúng ta sống sót để thời điểm này, căn cứ vào các khuynh hướng của con người. Hệ thống đó, tôi gọi nó là phía thứ ba. Bởi vì nếu bạn nghĩ về nó, bình thường khi chúng ta nghĩ về mâu thuẫn, khi chúng ta mô tả nó, thì luôn có hai phía. Ả Rập với Israel, công nhân với quản lý, chồng với vợ, Dân Chủ với Cộng Hòa, nhưng cái mà chúng ta không thường thấy là luôn có một phía thứ ba. Và bên phía thứ ba của mâu thuẫn là chúng ta, đó là cộng đồng xung quanh, đó là những bạn, là những đồng minh, là những thành viên trong gia đình, là những người hàng xóm. Và chúng ta có thể đóng một vai trò xây dựng cực kỳ to lớn.
Perhaps the most fundamental way in which the third side can help is to remind the parties of what's really at stake. For the sake of the kids, for the sake of the family, for the sake of the community, for the sake of the future, let's stop fighting for a moment and start talking. Because, the thing is, when we're involved in conflict, it's very easy to lose perspective. It's very easy to react. Human beings -- we're reaction machines. And as the saying goes, when angry, you will make the best speech you will ever regret.
Có thể cách cơ bản nhất mà bên thứ ba có thể giúp là nhắc nhở các bên cái gì thật sự là vấn đề. Cho lợi ích của bon trẻ, cho lợi ích của gia đình, cho lợi ích của cộng đồng, cho lợi ích của tương lai, Hãy dừng tranh cãi một chút và bắt đầu nói chuyện. Vì, vấn đề lề, khi chúng ta ở trong một cuộc xung đột, rất dễ mất đi tầm nhìn, nó rất dễ để phản ứng lại. Con người: chúng ta là những cổ máy phản ứng. Và như câu nói đó, khi tức giận, bạn sẽ nói bài nói tuyệt vời nhất mà bạn sẽ phải hối hận.
(Laughter)
Và vì vậy bên thứ ba nhắc nhở chúng ta điều đó.
And so the third side reminds us of that. The third side helps us go to the balcony, which is a metaphor for a place of perspective, where we can keep our eyes on the prize.
Bên thứ ba giúp chúng ta đi tới ban công, đây là một ẩn dụ cho một nơi mà chúng ta có thể chú ý tới vấn đề chính.
Let me tell you a little story from my own negotiating experience. Some years ago, I was involved as a facilitator in some very tough talks between the leaders of Russia and the leaders of Chechnya. There was a war going on, as you know. And we met in the Hague, in the Peace Palace, in the same room where the Yugoslav war-crimes tribunal was taking place. And the talks got off to a rather rocky start when the vice president of Chechnya began by pointing at the Russians and said, "You should stay right here in your seats, because you're going to be on trial for war crimes." And then he turned to me and said, "You're an American. Look at what you Americans are doing in Puerto Rico." And my mind started racing, "Puerto Rico? What do I know about Puerto Rico?" I started reacting.
Tôi kể cho các bạn một câu chuyện nhỏ từ kinh nghiệm đàm phán của chính tôi. Vài năm trước, tôi tham gia với tư cách là người hòa giải trong vài cuộc đàm phán rất hóc búa giữa các lãnh tụ của Nga và các lãnh tụ của Chechnya Có một cuộc chiến đang diễn ra, như các bạn biết. Và chúng tôi họp ở Tòa Án Quốc Tế (The Hague), trong Cung Điện Hòa Bình (Peace Palace), trong cùng một phòng, nơi mà tòa án tội ác chiến tranh Yugoslav đã được xét xử. Và cuộc nói chuyện khởi đầu rất khó chịu khi mà phó tổng thống của Chechnya bắt đầu bằng cách chỉ vào bên Nga và nói, "Các người nên ngồi yên trên ghế, vì các người sẽ bị xét xử vì tội ác chiến tranh." Và rồi ông ta tiếp tục, và quay sang tôi và nói, "Ông là người Mỹ. Nhìn lại xem người Mỹ đang làm gì ở Puerto Rico." Và đầu óc tôi bắt đầu chạy, "Puerto Rico? Tôi biết gì về Puerto Rico?" Tôi bắt đầu phản ứng lại,
(Laughter)
nhưng rồi tôi cố gắng nhớ là đi lên ban công.
But then, I tried to remember to go to the balcony. And then when he paused and everyone looked at me for a response, from a balcony perspective, I was able to thank him for his remarks and say, "I appreciate your criticism of my country and I take it as a sign that we're among friends and can speak candidly to one another."
Và rồi khi ông ta dừng lại, và mọi người nhìn tôi chờ đợi phản hồi, từ cái nhìn từ ban công, tôi đã có thể cảm ơn vì sự lưu ý của ông ta và nói, "Tôi thật sự biết ơn vì sự phê bình của ông cho đất nước tôi, và tôi nhận nó như là dấu hiệu chúng ta là bạn và có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau.
(Laughter)
Và cái mà chúng ta đang bàn ở đây không phải là về Puerto Rico hay là quá khứ.
"And what we're here to do is not to talk about Puerto Rico or the past. We're here to see if we can figure out a way to stop the suffering and the bloodshed in Chechnya." The conversation got back on track. That's the role of the third side, to help the parties go to the balcony.
Cái mà chúng ta đang bàn ở đây là tìm cách dừng lại sự đau khổ và đổ máu ở Chechnya." Và cuộc đối thoại quay lại chủ đề chính. Đó chính là vai trò của phía thứ ba, là để giúp cho các bên có thể đi tới ban công.
Now let me take you, for a moment, to what's widely regarded as the world's most difficult conflict, or the most impossible conflict, the Middle East. Question is: where's the third side there? How could we possibly go to the balcony? Now, I don't pretend to have an answer to the Middle East conflict, but I think I've got a first step -- literally, a first step -- something that any one of us could do as third-siders. Let me just ask you one question first. How many of you in the last years have ever found yourself worrying about the Middle East and wondering what anyone could do? Just out of curiosity, how many of you? OK, so the great majority of us. And here, it's so far away. Why do we pay so much attention to this conflict? Is it the number of deaths? There are a hundred times more people who die in a conflict in Africa than in the Middle East. No, it's because of the story, because we feel personally involved in that story. Whether we're Christians, Muslims or Jews, religious or non-religious, we feel we have a personal stake in it.
Và bây giờ để tôi nói một chút và mà được đa số coi là xung đột khó khăn nhất trên thế giới, hay là cuộc xung đột gần như không thể giải quyết, đó là vấn đề Trung Đông (Middle East). Câu hỏi là: Ở đó thì phía thứ ba là ai? Làm thế nào để chúng ta đi đến ban công? Bây giờ tôi không giả bộ là có một câu trả lời cho vấn đề ở Trung Đông, nhưng tôi nghĩ tôi biết bước đầu tiên, cơ bản là bước đầu tiên, thứ mà ai trong chúng ta cũng có thể làm trong vai trò là phía thứ ba. Để tôi hỏi các bạn một câu hỏi trước. Bao nhiêu trong các bạn trong các năm gần đây từng thấy mình quan tâm đến vấn đề ở Trung Đông và tự hỏi ai có thể làm gì? Chỉ tò mò thôi, bao nhiêu người? Ok, vậy là hầu hết mọi người. Và đây, điều này rất xa vời. Tại sao chúng ta lại phải quan tâm đến cuộc xung đột này? Có phải là vì số người chết? Số lượng người chết gấp hàng trăm lần trong một cuộc xung đột ở Châu Phi hơn là ở Trung Đông. Không phải vì số người chết, nó là vì câu chuyện ở đó, vì mỗi cá nhân chúng ta cảm thấy liên quan đến câu chuyện đó. Dù chúng ta là Đạo Thiên Chúa, Đạo Hồi hay là Đạo Do Thái, theo đạo hay không theo đạo, chúng ta cảm thấy chúng ta có liên quan đến nó.
Stories matter; as an anthropologist, I know that. Stories are what we use to transmit knowledge. They give meaning to our lives. That's what we tell here at TED, we tell stories. Stories are the key. And so my question is -- yes, let's try and resolve the politics there in the Middle East, but let's also take a look at the story. Let's try to get at the root of what it's all about. Let's see if we can apply the third side to it. What would that mean? What is the story there?
Những câu chuyện mang tầm quan trọng lớn. Tôi biết điều đó với cương vị là một nhân chủng học. Những câu chuyện mà chúng ta dùng để truyền tải kiến thức. Chúng mang đến ý nghĩa cho cuộc sống. Điều mà chúng ta làm ở TED - chúng ta kể chuyện. Các câu chuyện là chìa khóa. Và vì vậy câu hỏi của tôi là, Vâng, thử giải quyết chính trị ở Trung Đông, nhưng hãy cũng nhìn vào câu chuyện. Thử nhìn vào gốc rễ của tất cả mọi chuyện. Thử xem nếu chúng ta có thể áp dụng bên thứ ba vào. Điều đó nghĩa là gì? Và câu chuyện ở đây là gì?
Now, as anthropologists, we know that every culture has an origin story. What's the origin story of the Middle East? In a phrase, it's: Four thousand years ago, a man and his family walked across the Middle East, and the world has never been the same since. That man, of course, was Abraham. And what he stood for was unity, the unity of the family; he's the father of us all. But it's not just what he stood for, it's what his message was. His basic message was unity too, the interconnectedness of it all, the unity of it all. And his basic value was respect, was kindness toward strangers. That's what he's known for, his hospitality. So in that sense, he's the symbolic third side of the Middle East. He's the one who reminds us that we're all part of a greater whole. Now, think about that for a moment.
Bây giờ, với tư cách là những nhà nhân chủng học, chúng ta biết rằng mọi nền văn hóa đều có một câu chuyện về nguồn gốc của nó. Câu chuyện về nguồn gốc của Trung Đông là gì? Trong một mệnh đề, nó như thế này: 4.000 năm trước, một người đàn ông và gia đình ông ta đi xuyên qua Trung Đông, và thế giới lúc đó chưa như bây giờ. Người đàn ông đó, tất nhiên, là Abraham. Và cái mà ông ta đi là vì sự đoàn kết, sự kết gia đình. Ông ta là cha của tất cả chúng ta. Nhưng không phải chỉ là cái mà ông ta đai diện, nó là thông điệp của ông ta. Thông điệp ban sơ của ông ta cũng là đoàn kết, sự liên hệ của nó và sự đoàn kết của nó. Và giá trị cơ bản của ông ta là sự tôn trọng, là lòng tốt với những người lạ. Đó là cái mà ông ta nổi tiếng, lòng hiếu khách của ông ta. Vì vậy, ông ta là phía thứ ba tượng trưng của Trung Đông. Ông ta là người nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta là một phần của một tập thể lớn hơn. Bây giờ, các bạn hãy -- bây giờ nghĩ về điều đó một chút.
Today, we face the scourge of terrorism. What is terrorism? Terrorism is basically taking an innocent stranger and treating them as an enemy whom you kill in order to create fear. What's the opposite of terrorism? It's taking an innocent stranger and treating them as a friend whom you welcome into your home, in order to sow and create understanding or respect, or love.
Hiện tại, chúng ta đối mặt với khủng bố. Khủng bố là gì? Khủng bố cơ bản là lấy người lạ và đối xử với họ như là kẻ thù mà bạn muốn tiêu diệt để gây ra sợ hãi. Cái gì là đối lập của chủ nghĩa khủng bố? Đó là lấy người lạ và đối xử với họ như là bạn bè người mà bạn chào đón ở nhà mình để kết giao bằng hữu và tạo sự hiểu biết, hay kính trọng, hay tình yêu thương.
So what if, then, you took the story of Abraham, which is a third-side story, what if that could be -- because Abraham stands for hospitality -- what if that could be an antidote to terrorism? What if that could be a vaccine against religious intolerance? How would you bring that story to life? Now, it's not enough just to tell a story. That's powerful, but people need to experience the story. They need to be able to live the story. How would you do that? And that was my thinking of how would you do that. And that's what comes to the first step here. Because the simple way to do that is: you go for a walk. You go for a walk in the footsteps of Abraham. You retrace the footsteps of Abraham. Because walking has a real power. You know, as an anthropologist, walking is what made us human. It's funny -- when you walk, you walk side-by-side, in the same common direction. Now if I were to come to you face-to-face and come this close to you, you would feel threatened. But if I walk shoulder-to-shoulder, even touching shoulders, it's no problem. Who fights while they walk? That's why in negotiations, often, when things get tough, people go for walks in the woods.
Vậy chuyện gì xảy ra nếu bạn lấy câu chuyện của Abraham, là câu chuyện của phía thứ ba, chuyện gì nếu điều đó có thể là -- vì Abraham tượng trưng cho lòng hiếu khách -- chuyện gì xảy ra nếu đó là liều thuốc cho chủ nghĩa khủng bố? Chuyện gì xảy ra nếu đó là liều vắc-xin chống lại phân biệt tôn giáo? Làm cách nào bạn đem câu chuyện đó vào đời sống? Bây giờ nó không đủ khi chỉ kể một câu chuyện -- đó là mạnh mẽ -- nhưng người ta cần trải nghiệm câu chuyện. Họ cần phải có thể sống như câu chuyện. Làm cách nào bạn làm được điều đó? Và đó là suy nghĩ của tôi làm cách nào mà để làm được điều đó. Và đó là điều dẫn đến bước đầu tiên. Vì cách đơn giản để thực hiện điều đó là đi bộ. Bạn đi bộ theo hành trình của Abraham. Bạn men theo hành trình của Abraham. Vì đi bộ có một sức mạnh thực sự. Các bạn biết, là một nhà nhân chủng học, đi bộ là cái mà làm cho chúng là là con người. Nó buồn cười, khi bạn đi bộ, bạn đi kề bên nhau về cùng một hướng. Bây giờ, nếu tôi đi đến bạn mặt đối mặt và đi đến gần bạn thế này, bạn sẽ cảm thấy bị đe dọa. Nhưng nếu tôi đi bộ vai kề vai, thậm chí chạm vai, thì không vấn đề gì cả. Ai chiến đâu khi đi bộ? Đó là lý do tại sao trong đàm phá, thường khi mọi thứ trở nên căng thẳng, người ta đi bô trong rừng.
So the idea came to me of, what about inspiring a path, a route -- think the Silk Route, think the Appalachian Trail -- that followed in the footsteps of Abraham? People said, "That's crazy. You can't. You can't retrace the footsteps of Abraham -- it's too insecure, you've got to cross all these borders, it goes across 10 different countries in the Middle East, because it unites them all." And so we studied the idea at Harvard. We did our due diligence. And then a few years ago, a group of us, about 25 of us from 10 different countries, decided to see if we could retrace the footsteps of Abraham, going from his initial birthplace in the city of Urfa in Southern Turkey, Northern Mesopotamia. And we then took a bus and took some walks and went to Harran, where, in the Bible, he sets off on his journey. Then we crossed the border into Syria, went to Aleppo, which, turns out, is named after Abraham. We went to Damascus, which has a long history associated with Abraham. We then came to Northern Jordan, to Jerusalem -- which is all about Abraham -- to Bethlehem, and finally, to the place where he's buried, in Hebron. So effectively, we went from womb to tomb. We showed it could be done. It was an amazing journey.
Vì vậy ý tưởng đến với tôi về cái mà truyền cảm hứng một lối đi, một con đường -- nghĩ về con đường tơ lụa, nghĩ về con đường Appalachian -- đã đi theo bước chân của Abraham Người ta nói: "Thật điên rồi. Không thể làm được. Không thể nào đi lại con đường của Abraham được. Nó quá nguy hiểm. Các bạn phải đi qua tất cả các biên giới. Nó đi ngang qua 10 quốc gia khác nhau ở Trung Đông, bởi vì nó thống nhất tất cả." Và vì vậy chúng tôi nghiên cứu ý tưởng đó ở Harvard. Chúng tôi chuẩn bị. Và rồi một vài năm trước, nhóm chúng tôi, khoảng 25 người từ 10 quốc gia khác nhau, quyết định thử xem chúng tôi có thể đi lại hành trình của Abraham không, đi từ nới ông ấy sinh ra ở thành phố Urfa ở phía nam Thổ Nhĩ Kỳ, phía bắc Mesopotamia. Và chúng tôi đi xe buýt và đi bộ và đi tới Harran, nơi, theo kinh thánh, ông bắt đầu cuộc hành trình. Rồi chúng tôi đi qua biên giới vào Syria, đi tới Aleppo, nơi mà hóa ra có tên được đặt theo Abraham. Chúng tôi đi tới Damascus, nơi mà có một lịch sử lâu đời liên quan đến Abraham. Chúng tôi đến phía bắc Jordan, tới Jerusalem, nơi mà mọi thức về Abraham, tới Bethlehem, và cuối cùng tới nơi mà ông ta được chôn cất ở Hebron. Thật hiệu quả, chúng tôi đã đi từ nơi sinh ra đến nơi chết đi. Chúng tôi đã chứng minh nó có thể làm được. Nó là một cuộc hành trình tuyệt vời. Tôi hỏi các bạn một câu.
Let me ask you a question. How many of you have had the experience of being in a strange neighborhood or strange land, and a total stranger, perfect stranger, comes up to you and shows you some kindness -- maybe invites you into their home, gives you a drink, gives you a coffee, gives you a meal? How many of you have ever had that experience? That's the essence of the Abraham Path. That's what you discover as you go into these villages in the Middle East where you expect hostility, and you get the most amazing hospitality, all associated with Abraham: "In the name of Father Ibrahim, let me offer you some food." So what we discovered is that Abraham is not just a figure out of a book for those people; he's alive, he's a living presence.
Bao nhiêu người trong các bạn đã từng có kinh nghiệm ở trong một khu phố lạ, hay là một miền đất lạ, và một người hoàn toàn xa lạ, một người xa lạ hoàn hảo, đi đến bạn và cho bạn thấy sự tốt bụng, có thể là mời bạn đến nhà họ, mời bạn ly nước, mời bạn cà phê, mời bạn một bữa ăn? Bao nhiêu người trong các bạn đã từng có kinh nghiệm đó? Đó chính là bản chất của con đường Abraham. Nhưng cái mà bạn khám phá, là bạn đi tới những ngôi làng ở Trung Đông nơi mà bạn mong đợi sự hiếu khách, và bạn nhận được sự hiếu khách tuyệt vời nhất, tất cả liên quan đến Abraham. "Nhân danh cha Abraham, tôi mang cho bạn một ít thức ăn." Vì vậy cái mà chúng tôi đã khám phá là Abraham không phải chỉ là một hình tượng trong sách đối với những người ở đó, Ông ta sống, ông ta là một hình tượng sống.
And to make a long story short, in the last couple of years now, thousands of people have begun to walk parts of the path of Abraham in the Middle East, enjoying the hospitality of the people there. They've begun to walk in Israel and Palestine, in Jordan, in Turkey, in Syria. It's an amazing experience. Men, women, young people, old people -- more women than men, actually, interestingly.
Và để làm một câu chuyện dài ngắn lại, trong vài năm gần đây, hàng ngàn người đã bắt đầu đi bộ từng phần của con đường Abraham ở Trung Đông, tận hưởng lòng hiếu khách của người dân ở đó. Họ bắt đầu đi bộ ở Israel và Palestine, ở Jordan, ở Thổ Nhĩ Kỳ, ở Syria. Nó là một trải nghiệm tuyệt vời. Đàn ông, phụ nữ, thanh niên, người già -- nhiều phụ nữ hơn đàn ông, thật sự, một cách thú vị.
For those who can't walk, who are unable to get there right now, people started to organize walks in cities, in their own communities. In Cincinnati, for instance, they organized a walk from a church to a mosque to a synagogue and all had an Abrahamic meal together. It was Abraham Path Day. In São Paulo, Brazil, it's become an annual event for thousands of people to run in a virtual Abraham Path Run, uniting the different communities. The media love it; they really adore it. They lavish attention on it because it's visual and it spreads the idea, this idea of Abrahamic hospitality, of kindness towards strangers. And just a couple weeks ago, there was an NPR story on it. Last month, there was a piece in the Manchester Guardian about it, two whole pages. And they quoted a villager who said, "This walk connects us to the world." He said, "It was like a light that went on in our lives -- it brought us hope." And so that's what it's about.
Những người không thể đi, những người mà không thể tới đó bây giờ, người ta bắt đầu tổ chức các cuộc đi bộ đồng hành ở các thành phố, trong chính cộng đồng của họ. Cụ thể là ở Cincinmati, người ta tổ chức một cuộc đi bộ từ một nhà thờ Thiên Chúa tới một nhà thờ Hồi giáo rồi tới một nhà thờ Do Thái và tất cả có một bữa ăn Abraham cùng nhau. Nó là ngày con đường Abraham. Ở Sao Paulo, Brazil, nó trở thành một sự kiện thường niên cho hàng ngàn người chạy trong một con đường Abraham tưởng tượng, kết nối nhiều cộng đồng khác nhau. Các phương tiện truyền thông yêu thích và quý mến nó. Họ chú rất nhiều đến nó vì nó bắt mắt, và nó truyền bá tư tưởng, tư tưởng về lòng hiếu khách của Abraham về lòng tốt đối với những người xa lạ. Và mới chỉ vài tuần trước, có một câu chuyện trên đài phát thanh quốc gia (NPR) về nó. Tháng trước, có một mẫu chuyện trong tờ Guardian, trong tờ Manchester Guardian, về nó -- hẳn hai trang. Và họ trích dẫn một người dân làng rằng, "Cuộc đi bộ này kết nối chúng tôi với thế giới." Ông ta nói nó giống như là một tia sáng lóe lên trong cuộc đời chúng tôi. Nó mang chúng tôi hy vọng. Và nó là như vậy.
But it's not just about psychology; it's about economics. Because as people walk, they spend money. And this woman right here, Um Ahmad, is a woman who lives on the path in Northern Jordan. She's desperately poor. She's partially blind, her husband can't work, she's got seven kids. But what she can do is cook. And so she's begun to cook for some groups of walkers who come through the village and have a meal in her home. They sit on the floor -- she doesn't even have a tablecloth. She makes the most delicious food, that's fresh from the herbs in the surrounding countryside. And so more and more walkers have come, and lately she's begun to earn an income to support her family. And so she told our team there, she said, "You have made me visible in a village where people were once ashamed to look at me." That's the potential of the Abraham Path.
Nhưng nó không phải chỉ là về tâm lý, nó còn về kinh tế, vì khi người ta đi bộ người ta tiêu tiền. Và người phụ nữ này, Um Ahmad, là một phụ nữ sống ở trên đường ở Bắc Jordan. Bà ta cực kỳ nghèo. Bà ta mù một bên, chồng bà ta mất sức lao động, Bà ta có bảy đứa con. Nhưng cái mà ba ta có thể làm là nấu ăn. Và vì vậy bà ta bắt đầu nấu ăn cho vài nhóm những người đi bộ đi ngang qua làng và có một bữa ăn trong nhà bà ta. Họ ngồi dưới sàn. Bà ta thậm chí không có khăn trải. Bà ta nấu đồ ăn ngon nhất từ thảo mộc tươi có sẵn ở vùng quê này. Và vì vậy ngày càng nhiều người đi bộ đến. Và mới đây bà ta bắt đầu có thu nhập để hỗ trợ gia đình. Và vì vậy bà ta kể với nhóm chúng tôi, bà ta nói, "Các bạn đã làm cho tôi được nhìn nhận trong một ngôi làng mà mọi người từng mất mặt khi nhìn tôi." Đó là tiềm năng của con đường Abraham.
There are literally hundreds of those kinds of communities across the Middle East, across the path. The potential is basically to change the game. And to change the game, you have to change the frame, the way we see things -- to change the frame from hostility to hospitality, from terrorism to tourism. And in that sense, the Abraham Path is a game-changer.
Có hàng trăm cộng đồng kiểu như vậy ở Trung Đông, dọc theo con đường. Cái tiềm năng cơ bản là thay đổi trò chơi. Và để đổi trò chơi này, bạn phải thay đổi cái khung, cái cách mà chúng ta nhìn sự việc == để thay đổi cái khung từ thù địch sang hiếu khách, từ khủng bố sang du lịch, Và với tư tưởng đó, con đường Abraham là nhân tố thay đổi cuộc chơi.
Let me just show you one thing. I have a little acorn here that I picked up while I was walking on the path earlier this year. Now, the acorn is associated with the oak tree, of course -- grows into an oak tree, which is associated with Abraham. The path right now is like an acorn; it's still in its early phase. What would the oak tree look like? When I think back to my childhood, a good part of which I spent, after being born here in Chicago, I spent in Europe. If you had been in the ruins of, say, London in 1945, or Berlin, and you had said, "Sixty years from now, this is going to be the most peaceful, prosperous part of the planet," people would have thought you were certifiably insane. But they did it, thanks to a common identity, Europe, and a common economy. So my question is, if it can be done in Europe, why not in the Middle East? Why not, thanks to a common identity, which is the story of Abraham, and thanks to a common economy that would be based, in good part, on tourism?
Để tôi cho các bạn xem một thứ. Tôi có một trái sồi nhỏ ở đây mà tôi đã nhặt được trong khi tôi đi bộ vào đầu năm đây. Bây giờ quả sồi thì gắn với cây sồi, tất nhiên rồi -- lớn lên thành một cây sồi, cái mà gắn với Abraham. Con đường bây giờ thì giống như một trái sồi; Nó vẫn chỉ mới ở giai đoạn đầu. Cây sồi sẽ trông như thế nào? Tôi nghĩ về thời thơ ấu của tôi một khoảng thời gian đẹp, sau khi tôi sinh ra ở Chicago. Tôi ở Châu Âu. Nếu bạn đã từng ở trong một đống hoang tàn, như là, Luân Đôn vào năm 1945, hay Berlin, và bạn nói, "60 năm sau, đây sẽ là phần thanh bình, giàu có nhất của hành tinh," người ta sẽ nghĩ bạn thật điên rồ. Nhưng họ làm được, cảm ơn đại diện chung -- Châu Âu -- và nền kinh tế chung. Vì vậy câu hỏi của tôi là, nếu người ta làm được ở Châu Âu, thì tại sao không ở Trung Đông? Tại sao không, cảm ơn đại diện chung -- chính là câu chuyện về Abraham -- và cảm ơn nền kinh tế chung có thể dựa trên phần tốt của du lịch?
So let me conclude, then, by saying that in the last 35 years, as I've worked in some of the most dangerous, difficult and intractable conflicts around the planet, I have yet to see one conflict that I felt could not be transformed. It's not easy, of course. But it's possible. It was done in South Africa. It was done in Northern Ireland. It could be done anywhere. It simply depends on us. It depends on us taking the third side. So let me invite you to consider taking the third side, even as a very small step. We're about to take a break in a moment. Just go up to someone who's from a different culture, a different country, a different ethnicity -- some difference -- and engage them in a conversation. Listen to them. That's a third-side act. That's walking Abraham's Path. After a TED Talk, why not a TED Walk?
Vì vậy tôi kết luận với tư cách là trong 35 năm vừa qua, tôi làm việc trong những nơi nguy hiểm, khó khăn và nan giải về xung đột nhất hành tinh, Tôi chưa từng thấy một xung đột nào mà tôi cảm thấy không thể nào thay đổi được. Nó không dễ, tất nhiên, nhưng nó có thể. Nó đã từng thành công ở Nam Phi. Nó đã từng thành công ở Bắc Ireland. Nó có thể thành công ở bất cứ nơi nào. Nó chỉ đơn giản là dựa vào chúng ta. Nó dựa vào chúng ta như là phía thứ ba. Vì vậy để tôi mời bạn xem xét làm bên thứ ba dù chỉ với một bước rất nhỏ. Chúng ta sắp đến giờ giải lao. Các bạn hãy gặp một ai đó người có một nền văn hóa khác, một đất nước khác, một chủng tộc khác, và sự khác biệt, và nói chuyện với họ; lắng nghe họ, Đó là hành động của bên thứ ba. Đó là đi theo con đường Abraham. Sau một buổi nói chuyện của TED (TEDTalk), tại sao không là một cuộc đi bộ của TED (TEDWalk)?
(Laughter)
Vì vậy tôi để cho các bạn
So let me just leave you with three things. One is, the secret to peace is the third side. The third side is us. Each of us, with a single step, can take the world, can bring the world a step closer to peace. There's an old African proverb that goes: "When spiderwebs unite, they can halt even the lion." If we're able to unite our third-side webs of peace, we can even halt the lion of war.
ba điều. Một là, bí mật của hòa bình là bên thứ ba. Bên thứ ba là chúng ta, mỗi chúng ta, với một chỉ bước, có thể mang thế giới một bước gần hơn tới hòa bình, Có một câu tục ngữ cổ của Châu Phi rằng: "Khi các lưới nhện kết hợp, chúng có thể cản cả một con sư tử." Nếu chúng ta có thể kết hợp những cái lưới bên thứ ba của hòa bình, chúng ta có thể cản cả con sư tử chiến tranh.
Thank you very much.
Cảm ơn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)