There's an old saying, "Just because you can't see something, doesn't mean it's not there." My work is -- it's a reflection of myself. What I wanted to do is to show the world that the little things can be the biggest things. We all seem to think that, you know, if we look down on the ground, there's nothing there. And we use the word "nothing." Nothing doesn't exist, because there is always something. My mother told me that, when I was a child, that I should always respect the little things.
Có một câu nói: "Thứ bạn không nhìn thấy không có nghĩa là nó không tồn tại." Công việc của tôi -- là sự phản ánh của chính con người tôi. Điều tôi muốn làm đó chính là cho thế giới thấy được những thứ nhỏ bé có thể trở thành những thứ to lớn nhất. Chúng ta thường hay nghĩ rằng, nếu chúng ta nhìn xuống dưới mặt đất, không có thứ gì cả. Và chúng ta dùng từ: "Không có gì." Không có gì là không tồn tại; vì sẽ luôn luôn có một thứ gì đó. Khi tôi còn bé, mẹ tôi nói rằng, tôi phải nên chú ý đến những thứ nhỏ bé.
What made me do this work? I shall go into my story. This all started when I was age five. What made me do it? At school, I will admit this: academically, I couldn't express myself. So I was, more or less, classed as "nothing." My world was seen as less. So I decided I didn't really want to be a part of that world. I thought, I need to retreat into something else. So when my mother used to take me to school, she thought I was at school, and I used to do a U-turn, when her back was turned, and run off and hide in the shed at the back of the garden.
Điều gì đã khiến tôi làm công việc này? Tôi sẽ kể câu chuyện của mình. Việc này xảy ra khi tôi 5 tuổi. Tại sao tôi làm vậy? Ở trường, tôi phải thừa nhận rằng về học tập, tôi không thể hiện được gì. Vậy nên tôi gần như được xếp vào loại "kẻ bất tài." Thế giới của tôi nhỏ bé hơn. Vậy nên tôi quyết định không muốn trở thành 1 phần của thế giới đó. Tôi đã nghĩ rằng, tôi cần lùi lại và bắt đầu một thứ gì khác. Vậy nên khi mẹ tôi từng đưa tôi đến trường bà nghĩ rằng tôi đang ở trường, nhưng lúc đó tôi thường đổi ý khi bà quay đi, chạy và trốn vào kho ở trong vườn.
Now, the one time I was in the shed, and my mother suspected something, thinking I was at school. My mother was like the woman in Tom and Jerry. So you'd just see her feet. (Laughter) So I was hiding in the shed, like that. And all of a sudden ... And then I saw her legs. And then she said -- grabbed me like that, because my mother was quite big -- and she lifted me up and she says, "How come you're not at school?" I told her I couldn't face it because the way the teacher was treating me, ridiculing me, and using me as an example of failure. So I told her. At that age, obviously, I couldn't express it that way, but I told her I didn't feel right. And then she just said, "You're going back to school tomorrow." And walked off. And I didn't expect that, because I expected one of these ... But I didn't get it.
Có một lần tôi ở trong kho và mẹ tôi nghi ngờ nghĩ rằng tôi đang ở trường. Mẹ tôi lúc đó giống như người đàn bà trong Tom và Jerry. nên bạn chỉ thấy được mỗi chân của bà. (Tiếng cười) Vậy nên khi tôi đang trốn ở trong kho như thế Bỗng nhiên... tôi nhìn thấy chân của mẹ. Và bà túm lấy tôi như thế này, vì người mẹ tôi khá là lớn nhấc bổng tôi lên và nói, "Tại sao con lại không ở trường?" Tôi kể với bà rằng tôi không thể chịu được cái cách mà giáo viên đối xử với tôi, nhạo báng chế giễu tôi, và đưa tôi ra làm ví dụ cho sự thất bại. Và tôi đã kể hết cho bà nghe. Vào cái tuổi ấy rõ ràng rằng tôi sẽ không thể diễn tả hết được như vậy nhưng tôi nói rằng tôi không được vui. Và mẹ tôi nói: "Con sẽ phải quay lại trường vào ngày mai" Và bà bỏ đi.Tôi không nghĩ rằng sẽ như vậy bởi vì tôi mong chờ một điều gì khác hơn.. Nhưng tôi không hiểu.
So I'm sitting there thinking. And as I looked down on the ground, I noticed there was some ants running around. And I went into this little fantasy world. And I thought, "These ants, are they looking for the queen ant? Or do they need somewhere to live?" So I thought "Perhaps, if I made these ants some apartments, they'll move in." (Laughter) So I did. And how I set about that, I got some splinters of wood. And I sliced the little splinters of wood with a broken shard of glass, constructed this little apartment. Well it looked like a little shanty shed when I'd finished. But I thought, perhaps the ant won't know, it'll probably move in. And so they did. That was a bit crude, at the time. And I made all these little apartments and little merry-go-rounds, seesaws and swings, little ladders. And then I encouraged the ants to come 'round by putting sugar and things like that. And then I sat down and all the ants came along. And all I could hear was "Is this for us?"
Vậy nên tôi cứ ngồi đấy và suy nghĩ. Và khi tôi nhìn xuống dưới đất, tôi nhìn thấy có một vài chú kiến bò xung quanh. Tôi đi vào thế giới tưởng tượng nhỏ bé ấy. Và tôi nghĩ, "Những chú kiến này có phải đang tìm kiến chúa không nhỉ, hay chúng đang cần nơi nào để làm tổ?" Rồi tôi nghĩ "Có lẽ, nếu tôi làm cho các con kiến một vài căn hộ chúng nó sẽ đến sống." (Tiếng cười) Thế là tôi thực hiện. Và tôi bắt đầu làm nó thế này, tôi đã lấy một vài mảnh vụn gỗ. Sau đó chia những miếng gỗ đó bằng một mảnh vỡ thủy tinh, và dựng lên thành 1 căn phòng nhỏ. Khi tôi hoàn thành, nó trông như một cái chòi lụp xụp vậy. Nhưng tôi nghĩ, có lẽ những con kiến sẽ không biết, có thể chúng sẽ chui vào. Và chúng đã vào. Lúc đó, nó hơi thô sơ. Tôi tiếp tục làm những căn phòng nhỏ này, những cái đu quay, bập bênh, thang nhỏ xíu Rồi tôi nhử đàn kiến đến bằng cách rải đường xung quanh. Sau đó tôi ngồi xuống và cả đàn kiến kéo đến. Và tất cả những gì tôi nghe được "Cái này là cho chúng tôi sao?"
(Laughter)
(Tiếng cười)
And I say, "Yes, they're all for you." And they moved in, and decided not to pay me any rent. (Laughter) And from there I was watching this little world. It became part of me.
Và tôi trả lời, "Đúng, tất cả." Chúng lần lượt bò vào và quyết định không trả cho tôi chút tiền thuê nào. (Tiếng cười) Và từ đó tôi quan sát thế giới nhỏ này. Nó đã trở thành một phần cuộc sống của tôi
When I discovered that I had this gift, I wanted to experiment with this world that we can't see. So I realized that there was more to life than just everything that we see around us that's huge. So I started to educate myself on this molecular level. And as I got older, I continued. I showed my mother. My mother told me to take it smaller.
Khi tôi nhận ra mình có năng khiếu này, tôi muốn tạo ra một thế giới mà chúng ta không thể nhìn thấy. Và rồi tôi nhận ra rằng có rất nhiều thứ trong cuộc sống này hơn là những gì to lớn xung quanh chúng ta thường nhìn thấy . Vây nên tôi bắt đầu rèn luyện mình ở cấp độ phân tử. Và khi tôi lớn hơn chút nữa, tôi vẫn tiếp tục. Tôi đưa cho mẹ xem. Mẹ tôi nói rằng cần làm nó nhỏ hơn.
Now I shall show you something here. And I'll explain. As you can see, that's a pinhead.
Bây giờ tôi sẽ cho các bạn xem. Tôi sẽ giải thích. Như các bạn thấy, đó là cái đầu đinh.
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Now that is called the Huf Haus. The gentleman who commissioned me to do this was a gentleman called Peter Huf. And he says to me "Willard, can you put my house on a pinhead?"
Và nó được gọi là "Ngôi nhà Huf". Một người đàn ông đã nhờ tôi làm và người đó tên là Peter Huf. Và anh ta nói tôi "Willard, anh có thể đặt ngôi nhà của tôi trên cái đầu đinh không?"
(Laughter)
(Tiếng cười)
So I say, "How are you going to fit in there?"
Tôi nói, "Vậy làm sao anh có thể sống vừa ở trên đó?"
(Laughter)
(Tiếng cười)
And then he said to me, "I don't believe you can do it. Can you really do it?"
Và anh ta nói tôi, "Tôi không tin. Anh có thể làm được chứ?"
And I says, "Well, try me." And then he said, "But I don't believe that you can do this." So I said, "OK."
Rồi tôi nói, "Vậy thách tôi đi" Và anh ta nói "Nhưng tôi không tin anh có thể". Thế là tôi nói "Thôi được"
So, to cut a long story short, I went home, went underneath the microscope, and I crushed up a piece of glass, crushed it up. And underneath the microscope there were splinters of glass. Some of them were quite jagged. So I was crushing up these pieces of glass, which, as you can see, that's the actual frame of the house. And the actual roof is made up of a fiber, which I found in my sister's old teddy bear. (Laughter) So I got the teddy bear and I said, "Do you mind if I pull out one of your fibers?" So I did. And I looked at it beneath the microscope. And some of it was flat. So I decided to slice these up with the tool that I make by -- I sharpen the end of a needle into a blade. And then I actually slow down my whole nervous system. And then I work between my heartbeat, I have one-and-a-half seconds to actually move. And at the same time I have to watch I don't inhale my own work, at the same time. (Laughter) (Applause) Because that has happened to me.
để cắt ngắn đoạn đối thoại. Tôi trở về nhà, dưới lớp kính hiển vi, tôi bắt đầu nghiền một miếng thủy tinh. Và dưới kính hiển vi có những mảnh vụn thủy tinh. Một số trong chúng khá lởm chởm. Thế nên tôi nhấn những miếng thủy tinh, như bạn có thể nhìn thấy, đó chính là khung của ngôi nhà. Và cái mái của nó thì được làm thớ sợi tôi tìm thấy từ con gấu bông cũ của em gái (Tiếng cười) Thế là tôi lấy con gấu bông và nói "Cho tao lấy một sợI vải nhé? " Và tôi lấy. Tôi nhìn lại nó ở dưới lớp hiển vi. Và một vài chỗ hơi phẳng bẹt Thế là tôi quyết định lát mỏng chúng với dụng cụ mà tôi chế tạo ra -- tôi mài mũi kim thành một lưỡi dao nhỏ. Và rồi hệ thần kinh của tôi chùng xuống. Tôi làm việc trong lo lắng, tôi chỉ có 1,5 giây để thực sự di chuyển. Và ngay lúc đó tôi vừa phải quan sát và vừa không hít vào tác phẩm của mình. (Tiếng cười) (Tiếng vỗ tay) Bởi vì nó đã xảy ra với tôi rồi.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So what I did, like I said, come back to the glass. I found these little bits of glass. And I had to make them square. So I'm thinking "How can I do this?" So what I did, I got an oilstone. Broke the edge of an oilstone off. And what I did, I took pieces of glass. And I started to rub them. I used a little tweezer which I made from a hair clip. And I built rubber around the end of the tweezer so it wouldn't crush the glass. And then I started rubbing, very very gently, till some of the edges were quite square. And then I constructed it. And how I constructed it, is by making grooves in the top of the pinhead. And then pushing the glass in with its own friction. And as I was doing it, what happened? The instrument that I used turned into a catapult. And it went like this ... And then that was it.
Đó là những gì tôi làm, quay trở lại với miếng thủy tinh. Tôi tìm ra vài mẩu thủy tinh và phải làm nó thành hình vuông. Rồi tôi nghĩ "Sao có thể làm đây?" Rồi tôi lấy cục đá mài dao. Bẻ một góc của nó. Tôi lấy mẩu thủy tinh và bắt đầu chà nó Tôi dùng một cái gắp nhỏ mà tôi đã chế tạo từ một cái kẹp tóc. Tôi quấn miếng cao su cuối cái nhíp để nó không đè bẹp miếng kính. Và tôi bắt đầu chà nó, từ từ chầm chậm, cho đến khi các cạnh của nó vuông vắn. Tôi bắt đầu xây dựng. Và tôi dựng nó lên bằng cách làm một cách rãnh trên đầu đinh Và đẩy miếng kính vào với chút ma sát. Trong khi tôi làm, chuyện gì đã xảy ra? Cái công cụ tôi dùng trở thành cái ná. Và nó như thế này... Như thế.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Gone. So I'm thinking, "Mr. Huf isn't going to be very happy when I told him his house has gone to another, into the atmosphere somewhere." So to cut the story short, I decided that I had to go back and do it. So I found some more. And I decided to, sort of, construct it very, very slowly, holding my breath, working between my heartbeat, and making sure everything is leveled. Because it's such a small sculpture, nothing can go wrong. And I decided to build it up. Then I used fibers out of my jumper, which I held and stretched. And made the beams going around the house. And the actual windows and the balcony had to be sort of constructed. I used a money spider's web to actually attach certain things, which sent me insane. But I managed to do it. And when I finished it, I came back the next day. I noticed that the house was occupied. Have we ever heard of a dust mite? Darren dust mite and his family moved in.
Hỏng. Tôi nghĩ rằng, "Ông Huf sẽ không vui khi tôi nói rằng ngôi nhà của anh ấy đã biến mất đi vào một không gian nào khác." Để cắt ngắn câu chuyện, tôi quyết định quay trở lại hoàn thành nó. Tôi tìm ra được vài điều mới. Tôi quyết định dựng nó thật chậm, nín thở, làm việc bằng cả trái tim và chắc chắn rằng mọi thứ đều nhau. Bởi vì nó là một tác phẩm điêu khắc nhỏ, mọi thứ phải thật chính xác. Và tôi quyết định dựng nó lên. Sau đó tôi dùng sợi len ở áo len của tôi, rồi giữ và kéo căng nó. Sau đó làm những cái xà xung quanh nhà. Và những cửa sổ ở ban công cần phải được xây dựng. Tôi dùng một cái mạng nhện để nối các thứ lại với nhau, điều mà làm tôi phát điên. Nhưng tôi kiềm chế và làm nó. Sau khi hoàn thành, tôi quay trở lại vào ngày hôm sau. Tôi thấy rằng ngôi nhà đang được sử dụng. Các bạn đã nghe về mạt nhà bao giờ chưa? Mạt nhà Darren và gia đình đã chuyển vào.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So basically I'd completed the house. And there you are.
Về cơ bản tôi đã hoàn thành xong ngôi nhà. Và nó đây.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
(Laughter)
(Tiếng cười)
Right. As you can see, Bart Simpson is having a little argument. I think they're arguing about the space on the pin. There's not enough room for the two of them. So I didn't think he was going to throw Bart off. I think he was just warning him actually. But this one was made out of a nylon tag out of my shirt. What I did, I plucked the tag out and put it underneath the microscope. I used the needle which has got a slight blade on the end. Can anybody see the blade on the end of that needle?
Đúng vậy. Như các bạn đã thấy, Bart Simpson có một số tranh luận. Tôi nghĩ rằng họ đang tranh luận về không gian trên cái đinh. Nó không đủ chỗ cho 2 người. Tôi không nghĩ rằng anh ta sẽ đuổi Bart đi. Tôi nghĩ anh ta sẽ chỉ cảnh báo. Nhưng cái này được làm từ dây buộc nylon trong cái áo của tôi. Tôi giật sợi dây đó ra và đặt xuống dưới kính hiển vi. Tôi dùng cây kim có lưỡi dao mỏng. Có ai có thể nhìn được lưỡi dao mỏng ở cuối cây kim này không?
Audience: No.
Khán giả: Không.
WW: So what I did is the same process where I just kind of hold my breath and just work away very, very slowly, manipulating the plastic, cutting it, because it behaves different. Whenever you work on that level, things behave different. Because it's on this molecular level things change and they act different. And sometimes they turn into little catapults and things go up in the air. And, you know, all different things happen. But I had to make a little barrier, going around it, out of cellophane, to stop it moving. Then static electricity set in. And it went ... And I'm trying to remove it. And the static is interfering with everything. So there is sweat dripping off my head, because I have to carve Homer Simpson like that, in that position. And after I've cut out the shape, then I have to make sure that there is room for Bart's neck.
WW: Tôi làm những quy trình giống như vậy tôi nín thở hồi hộp và cứ làm việc như vậy thật chậm rãi, thành thạo dùng chất dẻo plastic, cắt nó, bởi nó rất khác nhau. Khi mà bạn làm việc đến mức độ đó, mọi chuyện trở nên khác đi. Bởi vì ở cấp độ phân tử đó, mọi vật đều thay đổi và chúng vận hành khác nhau. Đôi khi chúng trở thành những cái máy phóng nhỏ và mọi thứ bay vào không khí. Mọi thứ đều thay đổi. Nhưng tôi cần làm một cái hàng rào xung quanh, qua tấm bóng kính để nó không còn di chuyển. Và dòng điện tĩnh học chạy vào. Và nó như thế này... Và tôi cố gắng tháo nó ra. Nhưng nó cản trở tất cả mọi thứ. Và mồ hôi nhỏ từng giọt trên trán tôi, bởi vì tôi cần phải khắc Homer Simpson ở ngay vị trí đó. Và khi tôi cắt xong hình dáng, tôi cần phải chắc rằng có đủ chỗ cho cổ của Bart.
So after I've done the same thing, then I have to paint it. And after I've actually sculpted them, I have to paint them. I experimented with a -- I found a dead fly. And I plucked the hair off the fly's head. Decided to make a paintbrush. (Laughter) But I would never do it to a living fly. (Laughter) Because I've heard a fly in pain. And they go "Meow! Ow!" Even though they get on our nerves, I would never kill an insect because, "All creatures great and small" -- there is a hymn that says that. So what I decided to do is to pluck fine hair out of my face. And I looked at it underneath the microscope. That was the paintbrush. And whilst I'm painting I have to be very careful, because the paint starts to turn into little blobs. And it starts to dry very quickly. So I have to be very quick. If I'm not, it will end up looking not like what it's supposed to look like. It could end up looking like Humpty Dumpty or somebody else. So I have to be very very careful.
Nên khi tôi làm những thứ như vậy, tôi phải sơn nó. Và khi tôi hoàn thành điêu khắc chúng, tôi phải sơn chúng. Tôi thử nghiệm với một --- Tôi tìm thấy một con ruồi chết. Và tôi giật cọng lông trên đầu con ruồi ra Quyết định lấy nó làm cây cọ. (Tiếng cười) Nhưng tôi sẽ không làm như vậy nếu như nó là một con ruồi còn đang sống. (Tiếng cười) Bởi vì tôi nghe thấy tiếng ruồi trong đau đớn. Nó như vầy "Meow!Ow!" Mặc dù nó làm chúng ta cảm thấy khó chịu nhưng tôi không bao giờ giết côn trùng. bởi vì "Mọi loại và kích thước sinh vật" -- một bài thánh ca đã dạy thế. Thế là tôi quyết định làm là bứt một sợi lông trên mặt mình. Và tôi nhìn vào kính hiển vi đó chính là cây cọ. và trong khi sơn, tôi phải rất cẩn thận, bởi vì màu sơn có thể trở thành những đốm màu nhỏ. Và nó khô rất nhanh. Nên tôi cần phải làm thật nhanh. Nếu không, tôi sẽ phải kết thúc bằng việc nhìn nó không như mong đợi. Nó có thể nhìn như Humpty Dumpty hoặc một người nào khác. Nên tôi phải rất cẩn thận.
This one took me approximately, I would say, six to seven weeks. My work, rough estimate, sometimes five, six to seven weeks; you can't always anticipate. (Applause) As you can see, that's Charlton Heston brought down to size. (Laughter) He says to me, "Willard" -- You can see him saying, "Why me?" I says, "I enjoyed your film. That's why." As you can see, there's an aphid fly there. That's just to show the scale and the actual size of the sculpture. I would say it probably measures ... a quarter of a millimeter. In America they say a period stop. So say if you cut a period stop in half, a full stop, that's about the size of the whole thing. It's made -- the chariot is made of gold.
Tôi phải nói rằng việc này tốn khoảng 6 đến 7 tuần thời gian của tôi. Công việc của tôi, gần như ước tính đôi lúc 5, 6 đến 7 tuần; bạn không thể cứ gấp rút làm cho nhanh. (Tiếng vỗ tay) Như bạn đã thấy, đó là mô hình Charlton Heston thu nhỏ. (Tiếng cười) Anh ấy nói với tôi, "Willard" -- Bạn có thể nhìn thấy anh ta nói, "Sao lại là tôi?" Tôi nói, "Vì tôi yêu thích bộ phim này." Như bạn đã thấy, có một con bọ chét bay đến. Nó như là một thang đo cho các bạn thấy kích thước thật của mẫu điêu khắc này. Tôi phải nói rằng nó gần như được đo ... một phần tư của milimet. Ở Mỹ họ gọi nó là một khoảng dừng. Vậy nên nếu bạn bỏ đi một phần hai của khoảng dừng đó, một phần đó chính là kích thước thực của tác phẩm này. Cỗ xe ngựa được làm từ vàng.
And Charlton Heston is made of a floating fiber, which I took out of the air. When the sunlight comes through the window you see these little fibers. And what I normally do is walk 'round a room -- (Laughter) -- trying to find one. And then I put it underneath the microscope. I remember one time I was doing it, and the window was open. And there was a lady standing by the bus stop. And she saw me walking around like this. (Laughter) And then she looked at me. And then I went ... And then she went, "Hmm, OK, he's not mad." Yeah, to actually do this thing -- the actual chariot is made of gold. I had a 24-karat gold ring. And I cut off a little flake of gold. And I bent it 'round, and made it into the chariot. And the horse is made from nylon. And the spider's web is for the reins on the horse. To get the symmetrical shape of the horse was very difficult, because I had to get the horse to rear up and look as though it was in some kind of action.
Và Charlton Heston được làm từ sợi nổi mà tôi lấy từ không khí. Khi mặt trời chiếu qua cửa sổ bạn sẽ thấy những sợi nhỏ này. Và những gì tôi thường làm là đi xung quanh phòng -- (Tiếng cười) -- cố gắng tìm vật liệu và sau đó đặt dưới kính hiển vi. Tôi nhớ có một lần tôi đang làm như vậy, cửa sổ phòng đang mở. Một người phụ nữ đang đứng ở trạm xe buýt. Và bà ta nhìn tôi như vầy. (Tiếng cười) Và khi bà ta nhìn tôi. Tôi như thế này... Và bà ta "Hmm, anh ta không bị điên." Vâng, để làm được thứ đó -- chính cái cỗ xe ngựa bằng vàng đó. Tôi có một cái nhẫn vàng 24 Carat. Và tôi cắt ra một mảnh nhỏ vàng. Tôi uốn tròn nó, và làm thành cỗ xe ngựa. Con ngựa thì được làm thì nylon. Và mạng nhện thì dùng làm dây cương. Để tạo hình dạng đối xứng cho con ngựa là rất khó, bởi vì tôi phải làm cho con ngựa ngẩng lên để nhìn như thể nó đang phi.
When I did this one, a gentleman seen it and said to me, "There's no way you can do this, you must have used some kind of machine. There's no way a man can do that. It must be a machine." So I says, "OK then, if you say it's a machine ..." (Laughter) (Applause) That one took me approximately six weeks. (Applause)
Khi tôi làm cái này, một người đàn ông thấy và nói với tôi rằng "Không có cách nào có thể làm được, anh cần phải dùng đến máy. Không có cách nào con người có thể làm. Cần phải dùng đến máy móc." Nên tôi nói, "Được thôi, nếu anh nói cần dùng máy" (Tiếng cười) (Tiếng vỗ tay) Nó tốn của tôi khoảng 6 tuần. (Tiếng vỗ tay)
The most famous statue in the world. This one, I would say, was a serious challenge. (Laughter) Because I had to put the torch on the top. That one is, more or less, the same type of process. The bottom of it is carved from a grain of sand, because I wanted to get a bit of the stone effect. I used a microscopic shard of diamond to actually carve the actual base. Well, I can look at this one and I can be very proud of this, because that statue has always sort of kept an image in my head of, you know, the beginning of people coming to America. So it's sort of Ellis Island, and seeing America for the first time. And that's the first thing they saw. So I wanted to have that little image. And this is it. (Laughter)
Bức tượng nổi tiếng nhất trên thế giới. Cái này, tôi phải nói là thử thách cực kỳ khó khăn. (Tiếng cười) Bởi vì tôi phải đặt ngọn đuốc lên trên cùng. Cái đó cũng được làm với các bước trình tự như vậy. Phần cuối được khắc từ một hạt cát, vì tôi muốn lấy một chút hiệu ứng tác động của đá. Tôi dùng một miếng kim cương rất nhỏ để có thể thực sự khắc cái đế như vậy. Tôi có thể nhìn vào cái này và rất tự hào về nó vì bức tượng này luôn luôn tồn tại hình ảnh của nó trong đầu tôi, sự khởi đầu của người di cư đến Mỹ. Nó là Đảo Ellis và nhìn về Mỹ lần đầu tiên. Đó là những gì người ta nhìn thấy. Nên tôi muốn có hình ảnh nhỏ ấy. Và nó đây. (Tiếng cười)
And we all know that is the Hulk. I wanted to create movement in the eye of a needle. Because we know we see needles, but people aren't familiar with the eye of a needle apart from putting a thread through it. So I broke the needle. And made a needle look like the Hulk's broken it. It's -- I had to make little holes in the base of the needle, to shove his feet in. So most of my work, I don't use glue. They go in with their own friction. And that's how I managed to do it. As you can see, he's looking at the moment. He's got a little grimace on his face. And his mouth must be probably about three microns. So the eyes are probably about one micron or something.
Chúng ta đều biết về Hulk. Tôi muốn tạo sự chuyển động trong lỗ kim. Bởi vì chúng ta biết rằng khi nhìn lỗ kim, nhưng mọi người không quen với lỗ kim bị tách rời khỏi sợi chỉ xuyên qua nó. Thế nên tôi bẻ cây kim. Và làm nó trở nên như thể là Hulk đã bẻ gãy nó. Tôi phải làm những cái lỗ nhỏ ở dưới cây kim để nhét chân của nó vào. Hầu hết những tác phẩm của tôi tôi đều không dùng đến keo hồ. Chúng đều dính vào do lực ma sát. Và đó là điều tôi làm. Như các bạn thấy, trên mặt anh ta có một chút nhăn nhó. Và cái miệng phải tầm khoảng ba micromet. Nên cái mắt phải tầm khoảng một micromet.
That ship there, that's made from 24-karat gold. And I normally rig it with the web of a money spider. But I had to rig it with strands of glue. Because the web of the spider, it was sending me insane, because I couldn't get the web to move off. And that's 24-karat gold. And it's constructed. I built it. Constructed each plank of gold. And the whole thing is sort of symmetrical. The flag had to be made out of little strands of gold. It's almost like doing a surgical operation to get this thing right. (Applause)
Con thuyền ấy, được làm từ vàng 24 Carat. Và tôi như thường lệ trang bị và lắp ráp nó với một cái mạng nhện. Nhưng tôi phải ráp nó với nhiều sợi keo. Bởi vì mạng nhện nó làm tôi phát điên lên do tôi không kéo được cái mạng nhện di chuyển. Và đó là vàng 24 Carat. Nó đã dựng lên. Và tôi đã làm nó. Xây dựng từng miếng vàng. Và tất cả mọi vấn đề là sự đối xứng. Cánh buồm cần phải được làm từ những sợi vàng. Và nó như là hoàn thành tốt khi thực hiện một cuộc phẫu thuật vậy. (Tiếng vỗ tay)
As you can see, dressage. (Laughter) It's something I wanted to do just to show how I could get the symmetrical shape. The actual rigging on the reins on the horse are made from the same sort of thing. And that was done with a particle from my shirt. And the pinhead I've made green around there by scraping the particles off a green shirt and then pressed onto the needle. It's very painstaking work, but the best things come in small packages.
Như bạn có thể thấy, dạy ngựa để thi đấu. (Tiếng cười) Nó là một thứ tôi muốn làm để trả lời rằng làm sao tôi có thể làm được hình dáng đối xứng. Sợi dây thừng trên dây cương ngựa được làm từ thứ tương tự như vậy. Và nó làm từ những hạt phân tử trên áo của tôi. Và màu xanh tôi làm trên đầu đinh được làm bằng cách cạo những hạt phân tử khỏi chiếc áo xanh và nhấn lên cái kim. Đó là một việc làm nhẫn nại tỉ mỉ, nhưng những điều tuyệt vời nhất đến từ những thứ nhỏ bé.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Bruno Giussani: Willard Wigan!
Bruno Giussani: Willard Wigan!
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)