I once said, "If you want to liberate a society, all you need is the Internet." I was wrong.
Tôi từng nói, "nếu bạn muốn giải phóng một xã hội, tất cả những gì bạn cần là Internet" Tôi đã lầm.
I said those words back in 2011, when a Facebook page I anonymously created helped spark the Egyptian revolution. The Arab Spring revealed social media's greatest potential, but it also exposed its greatest shortcomings. The same tool that united us to topple dictators eventually tore us apart. I would like to share my own experience in using social media for activism, and talk about some of the challenges I have personally faced and what we could do about them.
Tôi nói những lời này từ năm 2011 khi một trang Facebook tôi ẩn danh lập ra đã soi sáng cuộc cách mạng ở Ai Cập. "Mùa xuân Ả Rập" đã cho thấy tiềm năng to lớn nhất của truyền thông nhưng cũng bộc lộ những thiếu sót lớn nhất của nó. Thứ công cụ đã giúp chúng ta đoàn kết chống lại những kẻ độc tài cuối cùng lại chia cắt chúng ta. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm về việc sử dụng truyền thông để hoạt động xã hội về một số thử thách mà chính tôi đã phải đối mặt và những điều mà chúng ta có thể làm
In the early 2000s, Arabs were flooding the web. Thirsty for knowledge, for opportunities, for connecting with the rest of the people around the globe, we escaped our frustrating political realities and lived a virtual, alternative life. Just like many of them, I was completely apolitical until 2009. At the time, when I logged into social media, I started seeing more and more Egyptians aspiring for political change in the country. It felt like I was not alone.
Vào những năm đầu 2000, Người Ả Rập tràn lên mạng. Khao khát kiến thức, cơ hội để kết nối với tất cả mọi người trên khắp thế giới chúng tôi thoát khỏi hiện thực chính trị chán nản và sống cuộc sống khác, hoàn toàn mới. Cũng giống như họ, tôi không hề dính líu đến chính trị cho đến năm 2009. Vào thời điểm đó, khi tôi đăng nhập vào mạng xã hội. Tôi bắt đầu thấy càng nhiều người Ai Cập khao khát thay đổi tình hình chính trị trong nước. Tôi cảm thấy mình không còn cô đơn nữa
In June 2010, Internet changed my life forever. While browsing Facebook, I saw a photo, a terrifying photo, of a tortured, dead body of a young Egyptian guy. His name was Khaled Said. Khaled was a 29-year-old Alexandrian who was killed by police. I saw myself in his picture. I thought, "I could be Khaled."
Vào tháng 6 năm 2010, Internet đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi. Khi đang sử dụng facebook, tôi nhìn thấy một bức hình, rất đáng sợ, về một cơ thể bị hành hạ, đã chết của một người đàn ông Ai Cập. Tên anh ấy là Khaled Said. Khaled, 29 tuổi, người Alexandira, đã bị giết bởi cảnh sát. Tôi đã nhìn thấy chính mình trong bức ảnh Tôi nghĩ, tôi đã có thể là Khaled.
I could not sleep that night, and I decided to do something. I anonymously created a Facebook page and called it "We are all Khaled Said." In just three days, the page had over 100,000 people, fellow Egyptians who shared the same concern. Whatever was happening had to stop.
Đêm đó tôi không ngủ được, và quyết định làm gì đó. Tôi đã giấu tên lập một trang Facebook và đặt tên "Chúng ta đều là Khaled Said". Chỉ trong 3 ngày, trang của tôi đã đến được với hơn 100 000 người Ai Cập có mối lo giống như thế. Bất cứ điều gì đang xảy ra đều cần phải dừng lại
I recruited my co-admin, AbdelRahman Mansour. We worked together for hours and hours. We were crowdsourcing ideas from the people. We were engaging them. We were calling collectively for actions, and sharing news that the regime did not want Egyptians to know. The page became the most followed page in the Arab world. It had more fans than established media organizations and even top celebrities.
Tôi tuyển thêm người đồng điều hành, AdbelRahman Mansour. Chúng tôi làm việc với nhau nhiều giờ đồng hồ. Chúng tôi thu thập ý tưởng từ mọi người và liên kết lại. Chúng tôi đã kêu gọi hành động, và chia sẻ những thông tin mà chế độ này không muốn cho người dân biết. Trang này trở thành trang có lượt theo dõi nhiều nhất trong thế giới Ả Rập. Nó có nhiều fan hơn cả các tổ chức truyền thông được thành lập và cả những người nổi tiếng hàng đầu.
On January 14, 2011, Ben Ali fled out of Tunisia after mounting protests against his regime. I saw a spark of hope. Egyptians on social media were wondering, "If Tunisia did it, why can't we?" I posted an event on Facebook and called it "A Revolution against Corruption, Injustice and Dictatorship." I posed a question to the 300,000 users of the page at the time: "Today is the 14th of January. The 25th of January is Police Day. It's a national holiday. If 100,000 of us take to the streets of Cairo, no one is going to stop us. I wonder if we could do it."
Vào ngày 14 tháng 1 năm 2011, Ben Ali đã bỏ chạy khỏi Tunisia sau nhiều cuộc biểu tình đòi hắn ra khỏi chính phủ lâm thời Tôi đã nhìn thấy một tia hy vọng. Người Ai Cập trên mạng xã hội đều tự hỏi "Tunisia làm được, tại sao chúng ta không thể?" Tôi đã đăng một sự kiện trên Facebook và gọi nó là "Một cuộc Cách mạng chống tham nhũng, bất công và chế độ độc tài" Tôi đăng một câu hỏi cho 300 000 người dùng của trang lúc đó "Hôm nay là ngày 14 tháng 1 ngày 25 tháng 1 là Ngày Cảnh sát. Nó là ngày quốc lễ. Nếu 100 000 người trong chúng ta cùng đổ xuống đường phố Cairo, không ai có thể ngăn cản ta được. Tôi tự hỏi liệu chúng ta có làm được không."
In just a few days, the invitation reached over a million people, and over 100,000 people confirmed attendance. Social media was crucial for this campaign. It helped a decentralized movement arise. It made people realize that they were not alone. And it made it impossible for the regime to stop it. At the time, they didn't even understand it. And on January 25th, Egyptians flooded the streets of Cairo and other cities, calling for change, breaking the barrier of fear and announcing a new era.
Chỉ trong vài ngày, lời mời này đã đến với hơn 1 triệu người và hơn 100 000 người xác nhận tham gia. Truyền thông vô cùng quan trọng đối với chiến dịch này Nó đã giúp cho phong trào phân quyền phát sinh. Nó giúp mọi người nhận ra là họ không hề đơn độc. Và chế độ đã không thể ngăn chặn điều đó. Vào thời điểm đó, họ thậm chí còn không hiểu. Và vào ngày 25 tháng 1, người Ấn Độ đã đổ dồn về những con đường của Cairo và những thành phố khác, kêu gọi sự thay đổi, phá vỡ rào cản của nỗi sợ và tuyên bố một kỷ nguyên mới.
Then came the consequences. A few hours before the regime cut off the Internet and telecommunications, I was walking in a dark street in Cairo, around midnight. I had just tweeted, "Pray for Egypt. The government must be planning a massacre tomorrow."
Rồi hậu quả tiếp đến sau đó. Một vài giờ trước khi chính phủ cắt Internet và truyền thông, tôi đang đi bộ trên một con phố tối tăm ở Ai Cập, khoảng nửa đêm. Tôi vừa mới tweet, "Cầu nguyện cho Ai Cập. Chính phủ chắc chắn đang lên kế hoạch về một cuộc thảm sát vào ngày mai."
I was hit hard on my head. I lost my balance and fell down, to find four armed men surrounding me. One covered my mouth and the others paralyzed me. I knew I was being kidnapped by state security.
Tôi bị đánh một cú thật mạnh vào đầu. Tôi mất thằng bằng và ngã xuống, và nhận thấy có 4 người đàn ông được trang bị vũ khí bao vây mình. Một người bịt miệng tôi và những người khác làm tôi tê liệt. Tôi biết mình đang bị bắt cóc bởi đội an ninh quốc gia.
I found myself in a cell, handcuffed, blindfolded. I was terrified. So was my family, who started looking for me in hospitals, police stations and even morgues.
Tôi thấy mình ở trong một phòng giam, bị còng tay, bịt mắt. Tôi vô cùng sợ hãi. Gia đình tôi cũng thế, họ bắt đầu tìm kiếm tôi trong những bệnh viện, sở cảnh sát và thậm chí trong nhà xác.
After my disappearance, a few of my fellow colleagues who knew I was the admin of the page told the media about my connection with that page, and that I was likely arrested by state security. My colleagues at Google started a search campaign trying to find me, and the fellow protesters in the square demanded my release.
Sau khi tôi mất tích, vài người đồng nghiệp của tôi biết rằng tôi là quản trị viên của trang mạng, đã nói với giới truyền thông về mối liên kết của tôi và trang mạng đó, và rất có khả năng tôi đã bị bắt bởi đội an ninh quốc gia. Những người đồng nghiệp của tôi tại Google bắt đầu công cuộc tìm kiếm tôi, và bạn bè tôi biểu tình tại quảng trường yêu cầu thả tôi ra.
After 11 days of complete darkness, I was set free. And three days later, Mubarak was forced to step down. It was the most inspiring and empowering moment of my life. It was a time of great hope. Egyptians lived a utopia for 18 days during the revolution. They all shared the belief that we could actually live together despite our differences, that Egypt after Mubarak would be for all.
Sau 11 ngày hoàn toàn tối tăm, tôi đã được trả tự do. Và 3 ngày sau đó, Mubarak buộc phải từ chức. Đó quả là khoảnh khắc đầy cảm hứng và quyền lực nhất trong cuộc đời tôi. Đó là thời điểm của niềm hy vọng vĩ đại. Những người Ai Cập đã sống trong 18 ngày không tưởng trong suốt cuộc cách mạng. Tất cả họ đều chia sẻ niềm tin rằng chúng ta thật sự có thể chung sống dù cho chúng ta có những sự khác biệt, rằng Ai Cập sau Mubarak là dành cho tất cả.
But unfortunately, the post-revolution events were like a punch in the gut. The euphoria faded, we failed to build consensus, and the political struggle led to intense polarization. Social media only amplified that state, by facilitating the spread of misinformation, rumors, echo chambers and hate speech. The environment was purely toxic. My online world became a battleground filled with trolls, lies, hate speech. I started to worry about the safety of my family. But of course, this wasn't just about me. The polarization reached its peak between the two main powers -- the army supporters and the Islamists. People in the center, like me, started feeling helpless. Both groups wanted you to side with them; you were either with them or against them. And on the 3rd of July 2013, the army ousted Egypt's first democratically elected president, after three days of popular protest that demanded his resignation.
Nhưng bất hạnh thay, những sự kiện hậu cách mạng như một cú hích thẳng vào bụng. Sự hưng phấn phai dần, chúng ta đã thất bại trong việc xây dựng sự đồng thuận, và những sự đấu tranh chính trị dẫn đến sự phân cực mạnh. Mạng xã hội chỉ khuếch đại vấn đề đó, bằng cách truyền bá thông tin sai lệch, những tin đồn, những sự kìm hãm thông tin chặt chẽ và sự thù ghét. Môi trường hoàn toàn bị nhiễm độc. Thế giới trực tuyến của tôi trở thành trận chiến ngầm với những lời châm chọc, dối trá và thù hận. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng cho sự an toàn của gia đình mình. Nhưng tất nhiên, đó không chỉ riêng về bản thân tôi. Sự phân cực đạt tới đỉnh điểm giữa 2 thế lực chính -- những người ủng hộ quân đội và những người đạo Hồi. Những người ở giữa, như tôi, bắt đầu cảm thấy bất lực. Cả 2 phe đều muốn bạn theo phe họ: hoặc là bạn cùng phe, hoặc là bạn chống lại họ. Và vào ngày 3 tháng 7 năm 2013, quân đội lật đổ vị tổng thống được bầu cử dân chủ đầu tiên của Ai Cập, sau ba ngày của cuộc biểu tình yêu cầu ông từ chức.
That day I made a very hard decision. I decided to go silent, completely silent. It was a moment of defeat. I stayed silent for more than two years, and I used the time to reflect on everything that happened, trying to understand why did it happen. It became clear to me that while it's true that polarization is primarily driven by our human behavior, social media shapes this behavior and magnifies its impact. Say you want to say something that is not based on a fact, pick a fight or ignore someone that you don't like. These are all natural human impulses, but because of technology, acting on these impulses is only one click away.
Ngày hôm đó tôi đã phải thực hiện một quyết định rất khó khăn. Tôi đã quyết định sẽ giữ im lặng, im lặng tuyệt đối. Đó là khoảnh khắc bị đánh bại. Tôi giữ im lặng trong hơn 2 năm, và tôi dành thời gian đó để suy nghĩ lại về tất cả mọi việc đã xảy ra, cố gắng để nhận ra tại sao việc đó lại xảy ra. Và rồi nó trở nên rõ ràng với tôi rằng trong khi sự phân cực chủ yếu được thúc đẩy bởi hành vi của con người chúng ta, truyền thông xã hội xây dựng nên hành vi này và phóng đại tác động của nó. Ví dụ bạn muốn nói điều gì đó mà không dựa trên sự thật, gây sự hoặc lờ đi người nào đó bạn không thích. Đây tất cả là các xung đột tự nhiên của con người, nhưng bởi vì công nghệ, tác động lên những xung đột này diễn ra gần như ngay lập tức.
In my view, there are five critical challenges facing today's social media.
Theo quan điểm của tôi, có 5 thách thức đáng báo động mà truyền thông xã hội ngày nay phải đối mặt.
First, we don't know how to deal with rumors. Rumors that confirm people's biases are now believed and spread among millions of people.
Đầu tiên, chúng ta không biết làm sao đối phó với những tin đồn. Những tin đồn xác nhận thành kiến của con người đang dần được tin vào và truyền đi giữa hàng triệu con người.
Second, we create our own echo chambers. We tend to only communicate with people that we agree with, and thanks to social media, we can mute, un-follow and block everybody else.
Thứ hai, chúng ta tự tạo nên sự kiềm hãm thông tin của chính mình. Chúng ta có xu hướng chỉ giao tiếp với những người chúng ta đồng tình, và nhờ vào truyền thông xã hội, chúng ta có thể tắt, ngưng theo dõi và chặn những người khác.
Third, online discussions quickly descend into angry mobs. All of us probably know that. It's as if we forget that the people behind screens are actually real people and not just avatars.
Thứ ba, các cuộc tranh luận trực tuyến nhanh chóng trở thành những đám đông giận dữ. Tất cả chúng ta có lẽ đều biết điều đó. Cứ như thể chúng ta quên là những người đằng sau màn hình thật ra cũng là con người thật và không phải chỉ là hình đại diện.
And fourth, it became really hard to change our opinions. Because of the speed and brevity of social media, we are forced to jump to conclusions and write sharp opinions in 140 characters about complex world affairs. And once we do that, it lives forever on the Internet, and we are less motivated to change these views, even when new evidence arises.
Và thứ tư là, rất khó để chúng ta thay đổi ý kiến. Bởi vì tốc độ và sự kém bền vững của mạng truyền thông xã hội, chúng ta buộc phải đi đến kết luận và viết một quan điểm ngắn gọn trong 140 ký tự. về cục diện phức tạp của thế giới. Và một khi chúng ta làm như vậy, điều đó sẽ lưu mãi mãi trên Internet, và chúng ta sẽ bị giảm động lực để thay đổi cách nhìn nhận, thậm chí khi có những bằng chứng mới xuất hiện.
Fifth -- and in my point of view, this is the most critical -- today, our social media experiences are designed in a way that favors broadcasting over engagements, posts over discussions, shallow comments over deep conversations. It's as if we agreed that we are here to talk at each other instead of talking with each other.
Thứ năm -- và theo tôi, đây là điều đáng lo ngại nhất -- ngày nay, những trải nghiệm về mạng truyền thông xã hội được tạo nên theo cách thức ủng hộ việc phát sóng thì sự tương tác, các bài đăng thay vì các cuộc thảo luận, các nhận xét nông cạn thay vì các cuộc nói chuyện sâu sắc. Cứ như thể là chúng ta đồng tình rằng chúng ta ở đây để quát tháo nhau thay vì nói chuyện với nhau.
I witnessed how these critical challenges contributed to an already polarized Egyptian society, but this is not just about Egypt. Polarization is on the rise in the whole world. We need to work hard on figuring out how technology could be part of the solution, rather than part of the problem.
Tôi đã chứng kiến cách những thách thức tiêu cực này gây ảnh hưởng đến xã hội phân cực Ai Cập, nhưng đây không chỉ là về Ai Cập. Sự phân cực trên thế giới đang trên đà tăng. Chúng ta cần phải rất cố gắng để tìm ra làm thế nào để công nghệ có thể trở thành một phần của giải pháp, hơn là một phần của vấn đề.
There's a lot of debate today on how to combat online harassment and fight trolls. This is so important. No one could argue against that. But we need to also think about how to design social media experiences that promote civility and reward thoughtfulness. I know for a fact if I write a post that is more sensational, more one-sided, sometimes angry and aggressive, I get to have more people see that post. I will get more attention.
Có rất nhiều các cuộc tranh luận ngày nay về việc làm thế nào để chống lại sự quấy rối trên mạng và chống lại các lời lẽ châm biếm. Điều này vô cùng quan trọng. Không ai có thể cãi lại điều đó. Nhưng chúng ta cần phải suy nghĩ làm cách n ào có thể tạo ra những trải nghiệm truyền thông xã hội có thể thúc đẩy sự văn minh và tưởng thưởng cho sự sâu sắc Tôi biết một sự thật là nếu tôi đăng một bài giật gân hơn, thiển cận hơn, đôi khi giận dữ và hung hăn hơn, sẽ có nhiều người xem bài đó Tôi sẽ được chú ý hơn.
But what if we put more focus on quality? What is more important: the total number of readers of a post you write, or who are the people who have impact that read what you write? Couldn't we just give people more incentives to engage in conversations, rather than just broadcasting opinions all the time? Or reward people for reading and responding to views that they disagree with? And also, make it socially acceptable that we change our minds, or probably even reward that? What if we have a matrix that says how many people changed their minds, and that becomes part of our social media experience? If I could track how many people are changing their minds, I'd probably write more thoughtfully, trying to do that, rather than appealing to the people who already agree with me and "liking" because I just confirmed their biases.
Nhưng sẽ thế nào nếu như chúng ta tập trung hơn vào chất lượng? Điều quan trọng hơn là tổng số người đọc bài viết bạn đăng, hoặc là những ai bị ảnh hưởng bởi những gì bạn viết? Chúng ta không thể khuyến khích mọi người tham gia vào các cuộc đối thoại, thay vì lúc nào cũng truyền đi những ý kiến sao? Hoặc tuyên dương cho những ai đọc và phản hồi những quan điểm mà họ không đồng tình? Và, khiến cho việc thay đổi quan điểm được xã hội chấp nhận, hoặc thậm chí tuyên dương thì sao? Giả dụ chúng ta có 1 ma trận cho thấy có bao nhiêu người thay đổi quan điểm và đó trở thành một phần trải nghiệm về mạng truyền thông xã hội của chúng ta? Nếu tôi có thể theo dõi có bao nhiêu người đang thay đổi suy nghĩ của họ, tôi có thể sẽ viết một cách đáng suy nghĩ hơn, cố gắng làm điều đó, hơn là cầu xin những người đã cùng quan điểm với tôi và "yêu thích" tôi bởi vì tôi khẳng định thành kiến của họ.
We also need to think about effective crowdsourcing mechanisms, to fact-check widely spread online information, and reward people who take part in that. In essence, we need to rethink today's social media ecosystem and redesign its experiences to reward thoughtfulness, civility and mutual understanding.
Chúng ta cũng cần phải suy nghĩ về cơ chế thu thập dữ liệu từ đám đông một cách hiệu quả, để kiểm tra thực tế thông tin trực tuyến được phổ biến rộng rãi, và trao thưởng cho những ai tham gia vào việc đó. Về cơ bản, chúng ta cần suy nghĩ lại về hệ thống phương tiện truyền thông xã hội ngày nay và thiết kế lại những trải nghiệm với nó để có thể có được sự minh triết, văn minh và thấu hiểu lẫn nhau.
As a believer in the Internet, I teamed up with a few friends, started a new project, trying to find answers and explore possibilities. Our first product is a new media platform for conversations. We're hosting conversations that promote mutual understanding and hopefully change minds. We don't claim to have the answers, but we started experimenting with different discussions about very divisive issues, such as race, gun control, the refugee debate, relationship between Islam and terrorism. These are conversations that matter.
Là một người có niềm tin vào Internet, tôi đã lập nhóm với một vài người bạn, bắt đầu một dự án, cố gắng tìm câu trả lời và khám phá các khả năng. Sản phẩm đầu tiên của chúng tôi là một nền tảng truyền thông mới cho những cuộc hội thoại. Chúng tôi tổ chức những cuộc hội thoại thúc đẩy sự hiểu biết lẫn nhau và hy vọng sẽ làm thay đổi quan điểm. Chúng ta không đòi hỏi có những câu trả lời, nhưng chúng ta đã bắt đầu thử nghiệm với những cuộc thảo luận khác nhau về những vấn đề riêng rẽ, như là chủng tộc, kiểm soát súng, tranh luận về tị nạn, mối quan hệ giữa những người Hồi giáo và khủng bố. Đây là những cuộc hội thoại quan trọng.
Today, at least one out of three people on the planet have access to the Internet. But part of this Internet is being held captive by the less noble aspects of our human behavior.
Ngày nay, ít nhất 1 trong 3 người trên hành tinh được tiếp cận với Internet. Nhưng một phần của Internet đang bị giam giữ bởi các khía cạnh ít cao quý hơn của hành vi con người.
Five years ago, I said, "If you want to liberate society, all you need is the Internet."
Năm năm trước, tôi đã nói, "Nếu bạn muốn giải phóng xã hội, tất cả những gì bạn cần là Internet."
Today, I believe if we want to liberate society, we first need to liberate the Internet.
Ngày nay, tôi tin rằng nếu chúng ta muốn giải phóng xã hội, đầu tiên chúng ta cần là giải phóng Internet trước.
Thank you very much.
Cám ơn rất nhiều.
(Applause)
( Vỗ tay)