This is Revolution 2.0. No one was a hero. No one was a hero. Because everyone was a hero. Everyone has done something. We all use Wikipedia. If you think of the concept of Wikipedia where everyone is collaborating on content, and at the end of the day you've built the largest encyclopedia in the world. From just an idea that sounded crazy, you have the largest encyclopedia in the world.
Đó là cuộc cách mạng 2.0 Không một ai là anh hùng. Không có ai là anh hùng. Bởi vì mọi người đều là anh hùng. Mỗi người đều đã làm một điều gì đó. Tất cả chúng ta đều dùng Wikipedia. Khi bạn nhận ra ý tưởng chính của Wikipedia nơi mà thông tin được tạo thành bằng sự đóng góp của mỗi người. Và cuối cùng đến một ngày chúng ta đã xây dựng nên từ điển bách khoa toàn thư lớn nhất trên thế giới. Từ một ý tưởng nghe thật điên rồ, chúng ta đã có được từ điển bách khoa toàn thư lớn nhất trên thế giới.
And in the Egyptian revolution, the Revolution 2.0, everyone has contributed something, small or big. They contributed something -- to bring us one of the most inspiring stories in the history of mankind when it comes to revolutions. It was actually really inspiring to see all these Egyptians completely changing. If you look at the scene, Egypt, for 30 years, had been in a downhill -- going into a downhill. Everything was going bad. Everything was going wrong. We only ranked high when it comes to poverty, corruption, lack of freedom of speech, lack of political activism. Those were the achievements of our great regime. Yet, nothing was happening. And it's not because people were happy or people were not frustrated. In fact, people were extremely frustrated. But the reason why everyone was silent is what I call the psychological barrier of fear. Everyone was scared. Not everyone. There were actually a few brave Egyptians that I have to thank for being so brave -- going into protests as a couple of hundred, getting beaten up and arrested. But in fact, the majority were scared. Everyone did not want really to get in trouble.
Và trong cuộc cách mạng Ai Cập, cuộc cách mạng 2.0, mỗi người đều đã đóng góp một phần nào đó -- dù là nhỏ hay lớn, họ đều đã đóng góp một thứ gì đó -- để mang đến cho chúng ta một trong những câu truyện thần kỳ nhất trong lịch sử con người khi nói về những cuộc cách mạng. Thật xúc động khi thấy tất cả những người Ai Cập thay đổi một cách hoàn toàn. Nếu bạn nhìn vào thực tế, Ai Cập, trong 30 năm qua, đang xuống dốc và vẫn đang xuống dốc. Mọi thứ đều trở nên tồi tệ. Mọi thứ đều sai cả. Chúng tôi chỉ xếp hạng cao khi đề cập đến nghèo đói, tham nhũng, thiếu tự do ngôn luận, thiếu hoạt động chính trị. Những điều đó là thành quả của cái chế độ "vĩ đại" của chúng tôi. Nhưng dù thế không hề có điều gì xảy ra cả. Điều đó không phải bởi vì người dân sống hạnh phúc hay là họ không cảm thấy thất vọng. Thực ra, mọi người thất vọng một cách cực độ. Nhưng lý do tại sao ai cũng im lặng là điều mà tôi gọi là rào cản tâm lý sợ hãi. Ai cũng đều sợ cả. Không phải tất cả mọi người. Thực ra đã có một số người Ai cập dũng cảm mà tôi phải cảm ơn vì sự quả cảm của họ -- đã dám phản kháng khi vài trăm người, bị đánh đập và bắt bớ. Nhưng thực ra, phần đông vẫn sợ hãi. Mọi người đã không thực sự muốn bị rắc rối, phiền toái.
A dictator cannot live without the force. They want to make people live in fear. And that psychological barrier of fear had worked for so many years, and here comes the Internet, technology, BlackBerry, SMS. It's helping all of us to connect. Platforms like YouTube, Twitter, Facebook were helping us a lot because it basically gave us the impression that, "Wow, I'm not alone. There are a lot of people who are frustrated." There are lots of people who are frustrated. There are lots of people who actually share the same dream. There are lots of people who care about their freedom. They probably have the best life in the world. They are living in happiness. They are living in their villas. They are happy. They don't have problems. But they are still feeling the pain of the Egyptian.
Một kẻ độc tài không thể tồn tại nếu không có vũ lực. Chúng muốn mọi người sống trong sợ hãi. Và cái rào cản tâm lý sợ hãi đó đã hiệu quả trong rất nhiều năm trời, và rồi khi Internet xuất hiện, công nghệ, BlackBerry, SMS. Đã giúp kết nối chúng tôi lại với nhau. Những nền tảng chia sẻ thông tin như YouTube, Twitter, Facebook đã giúp chúng tôi rất nhiều, bởi vì về cơ bản, nó đem lại cho chúng tôi ấn tượng là "Trời ạ, tôi không đơn độc. Có rất nhiều người cũng đang thất vọng." Có rất nhiều người đang thất vọng. Có rất nhiều người cùng chung một giấc mơ. Có rất nhiều người ưu tư về sự tự do của họ. Nhiều người có cuộc sống tốt nhất trên thế giới này. Họ đang sống trong hạnh phúc. Họ đang sống trong những căn biệt thự của mình. Họ hạnh phúc; họ không có rắc rối gì cả. Nhưng họ vẫn luôn cảm thấy nỗi đau của người Ai cập.
A lot of us, we're not really happy when we see a video of an Egyptian man who's eating the trash while others are stealing billions of Egyptian pounds from the wealth of the country. The Internet has played a great role, helping these people to speak up their minds, to collaborate together, to start thinking together. It was an educational campaign.
Nhiều người trong chúng tôi không thực sự hạnh phúc khi xem một băng ghi hình về một người dân Ai cập đang tìm miếng ăn trong rác rưởi trong khi nhiều người khác đang ăn cắp hàng tỉ đồng Ai cập từ tài sản của quốc gia. Internet đã đóng vai trò quan trọng, giúp mọi người nói lên suy nghĩ của mình, để cộng tác với nhau, cùng bắt đầu suy nghĩ. Đó là một cuộc vận động mang tính giáo dục.
Khaled Saeed was killed in June 2010. I still remember the photo. I still remember every single detail of that photo. The photo was horrible. He was tortured, brutally tortured to death. But then what was the answer of the regime? "He choked on a pile of hash" -- that was their answer: "He's a criminal. He's someone who escaped from all these bad things." But people did not relate to this. People did not believe this. Because of the Internet, the truth prevailed and everyone knew the truth. And everyone started to think that "this guy could be my brother." He was a middle-class guy. His photo was remembered by all of us.
Khaled Saeed đã bị giết vào tháng 6 năm 2010. Tôi vẫn nhớ bức hình. Tôi vẫn nhớ rõ từng chi tiết nhỏ của bức ảnh. Bức ảnh đó thật kinh khủng. Anh ấy bị tra tấn, bị hành hình cho đến chết. Nhưng rồi câu trả lời của chính quyền là gì? Anh ấy bị đánh chết một cách dã man. Đó là câu trả lời của họ: "Hắn ta là một kẻ tội phạm. Hắn là kẻ mới trở về từ những điều xấu xa." Nhưng người dân không quan tâm đến điều đó. Người dân không tin vào điều đó. Bởi vì nhờ có Internet, sự thật đã chiến thắng và tất cả mọi người đều biết điều đó. Và tất cả mọi người bắt đầu nhận thấy rằng "anh ta có thể là người anh em của tôi." Anh ấy là một gã trung lưu. Bức hình của anh ấy được chúng tôi nhớ mãi.
A page was created. An anonymous administrator was basically inviting people to join the page, and there was no plan. "What are we going to do?" "I don't know." In a few days, tens of thousands of people there -- angry Egyptians who were asking the ministry of interior affairs, "Enough. Get those who killed this guy. To just bring them to justice." But of course, they don't listen. It was an amazing story -- how everyone started feeling the ownership. Everyone was an owner in this page. People started contributing ideas. In fact, one of the most ridiculous ideas was, "Hey, let's have a silent stand. Let's get people to go in the street, face the sea, their back to the street, dressed in black, standing up silently for one hour, doing nothing and then just leaving, going back home." For some people, that was like, "Wow, silent stand. And next time it's going to be vibration." People were making fun of the idea. But actually when people went to the street -- the first time it was thousands of people in Alexandria -- it felt like -- it was amazing. It was great because it connected people from the virtual world, bringing them to the real world, sharing the same dream, the same frustration, the same anger, the same desire for freedom. And they were doing this thing. But did the regime learn anything? Not really. They were actually attacking them. They were actually abusing them, despite the fact of how peaceful these guys were -- they were not even protesting. And things had developed until the Tunisian revolution.
Một trang web đã được tạo ra. Một người điều hành dấu mặt đã mời mọi người tham gia vào trang này, và không hề có một kế hoạch nào cả. "Chúng ta dự định làm gì?" "Tôi không biết." Chỉ trong vài ngày, hàng vạn người ở đó -- những người Ai Cập đầy giận giữ đòi Bộ Nội vụ "Đủ rồi. Mang những kẻ đã giết chết người đàn ông này ra ngoài công lý." Nhưng dĩ nhiên, chính quyền không hề lắng nghe. Thật là một câu chuyện đầy thú vị -- cái cách mà mọi người bắt đầu cảm giác về quyền làm chủ. Mỗi người là chủ nhân của trang web này. Mọi người bắt đầu đóng góp ý tưởng. Thực tế, một trong những ý tưởng nực cười nhất đó là, nghe này, chúng ta hãy đứng yên lặng. Chúng ta hãy cùng nhau bước ra đường, đối mặt với biển cả, quay lưng lại những con đường, mặc áo đen, đứng lặng yên trong một giờ, không làm gì cả và sau đó chỉ đơn giản rời đi, trở về nhà. Đối với một vài người, điều đó như là. "Ồ, đứng yên lặng. Và kế tiếp là rung nhẹ." Mọi người đã cười nhạo ý tưởng đó. Nhưng thực ra khi mọi người xuống đường -- lần đầu tiên đã khoảng hàng ngàn người ở Alexandria -- có cảm giác như là -- thật thú vị. Thật tuyệt vời. Bởi vì nó đã kết nối mọi người từ thế giới ảo, đem họ lại cùng nhau trong thế giới thực, chia sẻ cùng một giấc mơ, cùng một sự thất vọng, cùng một cơn giận dữ, cùng một khao khát tự do. Và họ đã làm diều đó. Nhưng rồi chính quyền đã học được điều gì? Không gì cả. Họ đã tấn công những người dân. Họ đã ngược đãi những người dân, dù cho thực tế là những người này đã rất hòa hoãn -- họ thâm chí đã không chống đối. Và rồi mọi thứ đã tiến triển cho tới khi cuộc cách mạng Tunisian nổ ra.
This whole page was, again, managed by the people. In fact, the anonymous admin job was to collect ideas, help people to vote on them and actually tell them what they are doing. People were taking shots and photos; people were reporting violations of human rights in Egypt; people were suggesting ideas, they were actually voting on ideas, and then they were executing the ideas; people were creating videos. Everything was done by the people to the people, and that's the power of the Internet. There was no leader. The leader was everyone on that page. The Tunisian experiment, as Amir was saying, inspired all of us, showed us that there is a way. Yes we can. We can do it. We have the same problems; we can just go in the streets.
Trang web đó lại, một lần nữa, được điều hành bởi những người này. Thực tế, công việc của người điều hành dấu mặt là thu thập những ý tưởng, giúp mọi người bỏ phiếu và nói với mọi người những gì họ dự làm. Mọi người đã chụp ảnh; có người đã thông báo việc vi phạm nhân quyền ở Ai Cập; mọi người đưa ra những ý tưởng, họ đã thức sự bỏ phiếu chọn lựa những ý tưởng, và sau đó mọi người thực hiện những ý tưởng này; họ đã tạo ra những đoạn băng ghi hình Mọi việc được thưc hiện bởi người dân và cho chính người dân, và đó là sức mạnh của Internet. Không hề có ai là người lãnh đạo. Người lãnh đạo là chính mỗi cá nhân trên trang web đó. trải nghiệm từ người Tunisian, như Amir đã nói, đã thức tỉnh tất cả chúng tôi, chỉ cho chúng tôi thấy rằng có một con đường. Và chúng tôi có thể. Chúng tôi có thể thực hiện nó. Chúng tôi có chung những vấn đề, chúng tôi có thể chỉ đổ ra đường phố.
And when I saw the street on the 25th, I went back and said, "Egypt before the 25th is never going to be Egypt after the 25th. The revolution is happening. This is not the end, this is the beginning of the end." I was detained on the 27th night. Thank God I announced the locations and everything. But they detained me. And I'm not going to talk about my experience, because this is not about me. I was detained for 12 days, blindfolded, handcuffed. And I did not really hear anything. I did not know anything. I was not allowed to speak with anyone. And I went out. The next day I was in Tahrir. Seriously, with the amount of change I had noticed in this square, I thought it was 12 years. I never had in my mind to see this Egyptian, the amazing Egyptian. The fear is no longer fear. It's actually strength -- it's power. People were so empowered. It was amazing how everyone was so empowered and now asking for their rights. Completely opposite. Extremism became tolerance.
Và khi tôi nhìn thấy đường phố ngày 25, Tôi đã lùi lại và nói, "Ai Cập trước ngày 25 không thể nào là Ai Cập sau ngày 25. Cuộc cách mạng đang diễn ra. Đó không là sự kết thúc, Đó là khởi đầu của sự kết thúc." Tôi đã bị giam giữ vào đêm ngày 27. Cảm ơn Chúa, tôi đã có thể thông báo được địa điểm và mọi thứ. Nhưng họ đã bắt giữ tôi. Và tôi sẽ không nói về những gì tôi đã trải qua, bởi bây giờ không phải là để nói về tôi. Tôi đã bị giam trong 12 ngày, bị bịt mắt, còng tay. Và tôi đã không thực sự nghe được bất cứ điều gì. Tôi đã không biết bất cứ điều gì. Tôi đã không được phép nói chuyện với bất cứ ai. Và khi tôi được thả ra. Ngày kế tiếp tôi đã ở Tahrir. Nghiêm túc mà nói, với sự thay đổi mà tôi có thể nhận ra tại quảng trường, Tôi nghĩ đó là 12 năm trời. Tôi đã không hề có trong đầu hình ảnh về người Ai Cập, người Ai Cập đáng kinh ngạc. Sự sợ hãi không còn nữa. Giờ là sự mạnh mẽ -- là sức mạnh. Mọi người tràn đầy nội lực. Thật tuyệt vời khi thấy mọi người đã tràn đầy sức sống như thế và giờ đang lên tiếng đòi quyền của họ. Một sự trái ngược hoàn toàn. Sự cực đoan trở thành sự khoan dung.
Who would [have] imagined before the 25th, if I tell you that hundreds of thousands of Christians are going to pray and tens of thousands of Muslims are going to protect them, and then hundreds of thousands of Muslims are going to pray and tens of thousands of Christians are going to protect them -- this is amazing. All the stereotypes that the regime was trying to put on us through their so-called propaganda, or mainstream media, are proven wrong. This whole revolution showed us how ugly such a regime was and how great and amazing the Egyptian man, the Egyptian woman, how simple and amazing these people are whenever they have a dream.
Ai có thể tưởng tượng được trước ngày 25, nếu tôi nói với các bạn rằng hàng trăm ngàn người Thiên Chúa giáo chuẩn bị cầu nguyện và hàng vạn người Hồi giáo sẵn sàng bảo vệ họ, và sau đó hàng trăm ngàn người Hồi giáo chuẩn bị cầu nguyện trong khi hàng vạn người Thiên Chúa giáo sẵn sàng bảo vệ họ -- điều đó thật lạ kỳ. Và tất cả những khuôn mẫu mà nhà cầm quyền đã cố gắng áp đặt lên chúng tôi qua những thứ mà họ gọi là sự tuyên truyền, hoặc thông tin đại chúng, đã bị chứng tỏ là sai lầm. Cả cuộc cách mạng này đã chỉ cho chúng tôi sự ngu ngốc của chế độ đó và sức mạnh và đầy kinh ngạc của những người đàn ông, phụ nữ Ai Cập, sự đơn giản và tuyệt vời của những con người này bất cứ khi nào họ có một giấc mơ.
When I saw that, I went back and I wrote on Facebook. And that was a personal belief, regardless of what's going on, regardless of the details. I said that, "We are going to win. We are going to win because we don't understand politics. We're going to win because we don't play their dirty games. We're going to win because we don't have an agenda. We're going to win because the tears that come from our eyes actually come from our hearts. We're going to win because we have dreams. We're going to win because we are willing to stand up for our dreams." And that's actually what happened. We won. And that's not because of anything, but because we believed in our dream. The winning here is not the whole details of what's going to happen in the political scene. The winning is the winning of the dignity of every single Egyptian.
Khi tôi nhìn thấy điều đó, Tôi đã trở lại và tôi viết trên Facebook. Và đó là niềm tin cá nhân, bất chấp những điều gì sắp xảy đến, bất chấp những tiểu tiết. Tôi đã nói, "Chúng ta sẽ chiến thắng. Chúng ta sẽ chiến thắng vì chúng ta không hiểu chính trị. Chúng ta sẽ chiến thắng vì chúng ta không chơi trò chơi bẩn thỉu của họ. Chúng ta sẽ chiến thắng bởi vì chúng ta không hề có một lịch trình. Chúng ta sẽ chiến thắng bởi vì những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt cũng chính là từ tâm hồn của chúng ta. Chúng ta sẽ chiến thắng vì chúng ta có những giấc mơ. Chúng ta sẽ chiến thắng bởi vì chúng ta sẵn sàng đứng lên vì giấc mơ của mình." Và thực tế điều gì đã xảy ra. Chúng tôi đã chiến thắng. Điều đó không phải bởi điều gì cả, mà bởi vì chúng ta tin tường vào giấc mơ của mình. Chiến thắng này không phải những sự việc cụ thể của những gì sẽ xảy ra trên chính trường. Chiến thắng ở đây là chiến thắng của phẩm giá của mỗi người Ai Cập.
Actually, I had this taxi driver telling me, "Listen, I am breathing freedom. I feel that I have dignity that I have lost for so many years." For me that's winning, regardless of all the details.
Thực tế, một người lái taxi đã nói với tôi, Nghe này, tôi đang hít thở sự tự do. Tôi cảm thấy tôi có phẩm giá của mình thứ mà tôi đã mất trong quá nhiều năm trời." Đối với tôi đó là chiến thắng, bất chấp tất cả những chi tiết.
My last word to you is a statement I believe in, which Egyptians have proven to be true, that the power of the people is much stronger than the people in power.
Điều cuối cùng tôi muốn nói với các bạn là câu nói mà tôi xác tín, mà người dân Ai Cập đã chứng minh tính đúng đắn của nó, đó là sức mạnh của nhân dân vĩ đại hơn nhiều những gì mà những kẻ nắm giữ quyền lực đang có.
Thanks a lot.
Cảm ơn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)